Tình Ơi Là Tình
Chương 35: Lời bạt
Bạn có biết xứ sở TƯƠI ĐẸP với thung lũng và núi đồi ở đó?
Đứng chắn phía xa xa là những ngọn núi xinh đẹp. xứ sở này có cả chân trời, không nhiều nước có được.
Bạn có biết những đồng cỏ, ruộng vườn và đất đai của xứ sở ấy? bạn có biết những ngôi nhà bình lặng và những con người bình lặng trong đó?
Giữa đất nước tươi đẹp ấy, những người tử tế đã xây một nhà máy. mái nhôm lượn sóng của nó ngả rạp xuống và tương phản với những cánh rừng lá tán và lá kim xung quanh. nhà máy cúi rạp xuống chân phong cảnh.
Mặc dù nó chẳng có lý do gì mà phải rạp xuống.
Lẽ ra nó có thể đứng thẳng lên lắm chứ. may mắn mà nhà máy ở đây, ở một nơi tươi đẹp, chứ không ở nơi nào khác xấu xí.
Nhà máy nom như là một phần của phong cảnh tươi đẹp ấy vậy.
Trông nó như mọc từ đất này lên, nhưng đâu phải! nhìn từ khoảng cách gần thì người ta sẽ nhận ra: những người tử tế đã xây ra nó.
Chả có gì tự nhiên sinh ra cả.
Và những người tử tế đi ra đi vào nhà máy.
Người tử tế đi ra đi vào kia kìa, có phải là Paula của chúng ta không nhỉ?
Gượm đã, chào Paula! đúng là cô ấy thật. ngoại hình hầu như không thay đổi, vẫn thon thả và sạch sẽ như mọi khi, chỉ phảng phất nét mệt mỏi trên khuôn mặt mà người ta chỉ nhìn kỹ mới thấy. còn nếp nhăn kia: hôm qua đã có chưa nhỉ?
Không, nếp nhăn này mới. còn kia có phải là một sợi tóc bạc không? chẳng sao Paula ạ, ngẩng cao đầu lên!
Paula làm việc ở đây, là công nhân vô học bên băng chuyền.
Paula làm việc ở đây, là công nhân vô học bên băng chuyền.
Paula chấm dứt ở nơi Brigitte ra đi để làm quen với cuộc đời, Brigitte đã làm quen cuộc đời và tìm thấy hạnh phúc của mình trong đó.
Paula cũng muốn làm quen với cuộc đời, bây giờ cô làm quen với công việc của một công nhân mới học bên băng chuyền nhà máy đồ lót.
Cũng một dạng của cuộc đời.
Tối đến họ túa ra phong cảnh, cứ làm như phong cảnh là của họ vậy.
Hiện Paula có một căn hộ nhỏ, của nhà máy nên giá rẻ.
Paula đạt thành tích ít hơn một người vui tươi, vì cô không vui.
mặc dù thế công việc của cô vừa đủ, nhà máy thì kiên nhẫn, và trong Paula cũng không còn dấu vết gì của sốt ruột nữa.
Paula đến đây để may chứ không để vui. vui thì đáng lẽ ngày xưa cô đã có thể vui rồi.
Giờ thì cô may đồ lót, nịt vú, cooc-xê và quần lót một cách không vui. Paula từng cưới chồng và thất bại.
Không khi nào cô đưa mắt ra ngoài để thấy một chú chim, một con ong, hay một ngọn cỏ. Chim, ong và cỏ cô đã từng có đủ. Nhưng hồi đó cô chưa biết quý.
Đàn ông nào cũng biết tận hưởng thiên nhiên hơn Paula hôm nay.
Paula ngồi bên máy khâu của mình và hoàn thành nghĩa vụ. Cô có nhiều trách nhiệm, nhưng không có cái nhìn tổng quát và không có nhà nữa.
Tối đến, cô về căn hộ nhỏ của mình và nhớ đến nhà. Paula quá mệt để không hài lòng.
Paula không có con và không có chồng nữa, dù vậy cô quá mệt mỏi để không hài lòng về chuyện ấy.
Paula đã từng có chồng và có hai con.
Công việc cũng không làm Paula hài lòng.
Công việc làm Paula bàng quan.
Nghề may nằm trong máu Paula. Chỉ có điều cô đã cho máu ra khỏi người từ lâu, Vì thế nên công việc của cô không trôi chảy như những người khác. Bị trừ lương.
Paula may hết mình, vì cô đâu còn gia đình để họ chiếm một phần trong tim cô.
Những phụ nữ may hết mình không phải là phụ nữ tốt nhất.
Paula đã trải nghiệm số mệnh của mình ở nơi khác. đến đây là hết.
Brigitte bắt đầu số mệnh của mình ở đây. Brigitte đã tẩu thoát.
Paula trúng thương. lúc cuộc sống ghé qua, Paula không thử bắt chuyện với nó, Paula không yêu nó nữa.
Cuộc sống lăn bánh rồi kìa, Paula!
Nhưng Paula của chúng ta còn mải tìm chìa khóa ô tô.
Tạm biệt Paula, chúc cô thượng lộ bình an.
HẾT.
Đứng chắn phía xa xa là những ngọn núi xinh đẹp. xứ sở này có cả chân trời, không nhiều nước có được.
Bạn có biết những đồng cỏ, ruộng vườn và đất đai của xứ sở ấy? bạn có biết những ngôi nhà bình lặng và những con người bình lặng trong đó?
Giữa đất nước tươi đẹp ấy, những người tử tế đã xây một nhà máy. mái nhôm lượn sóng của nó ngả rạp xuống và tương phản với những cánh rừng lá tán và lá kim xung quanh. nhà máy cúi rạp xuống chân phong cảnh.
Mặc dù nó chẳng có lý do gì mà phải rạp xuống.
Lẽ ra nó có thể đứng thẳng lên lắm chứ. may mắn mà nhà máy ở đây, ở một nơi tươi đẹp, chứ không ở nơi nào khác xấu xí.
Nhà máy nom như là một phần của phong cảnh tươi đẹp ấy vậy.
Trông nó như mọc từ đất này lên, nhưng đâu phải! nhìn từ khoảng cách gần thì người ta sẽ nhận ra: những người tử tế đã xây ra nó.
Chả có gì tự nhiên sinh ra cả.
Và những người tử tế đi ra đi vào nhà máy.
Người tử tế đi ra đi vào kia kìa, có phải là Paula của chúng ta không nhỉ?
Gượm đã, chào Paula! đúng là cô ấy thật. ngoại hình hầu như không thay đổi, vẫn thon thả và sạch sẽ như mọi khi, chỉ phảng phất nét mệt mỏi trên khuôn mặt mà người ta chỉ nhìn kỹ mới thấy. còn nếp nhăn kia: hôm qua đã có chưa nhỉ?
Không, nếp nhăn này mới. còn kia có phải là một sợi tóc bạc không? chẳng sao Paula ạ, ngẩng cao đầu lên!
Paula làm việc ở đây, là công nhân vô học bên băng chuyền.
Paula làm việc ở đây, là công nhân vô học bên băng chuyền.
Paula chấm dứt ở nơi Brigitte ra đi để làm quen với cuộc đời, Brigitte đã làm quen cuộc đời và tìm thấy hạnh phúc của mình trong đó.
Paula cũng muốn làm quen với cuộc đời, bây giờ cô làm quen với công việc của một công nhân mới học bên băng chuyền nhà máy đồ lót.
Cũng một dạng của cuộc đời.
Tối đến họ túa ra phong cảnh, cứ làm như phong cảnh là của họ vậy.
Hiện Paula có một căn hộ nhỏ, của nhà máy nên giá rẻ.
Paula đạt thành tích ít hơn một người vui tươi, vì cô không vui.
mặc dù thế công việc của cô vừa đủ, nhà máy thì kiên nhẫn, và trong Paula cũng không còn dấu vết gì của sốt ruột nữa.
Paula đến đây để may chứ không để vui. vui thì đáng lẽ ngày xưa cô đã có thể vui rồi.
Giờ thì cô may đồ lót, nịt vú, cooc-xê và quần lót một cách không vui. Paula từng cưới chồng và thất bại.
Không khi nào cô đưa mắt ra ngoài để thấy một chú chim, một con ong, hay một ngọn cỏ. Chim, ong và cỏ cô đã từng có đủ. Nhưng hồi đó cô chưa biết quý.
Đàn ông nào cũng biết tận hưởng thiên nhiên hơn Paula hôm nay.
Paula ngồi bên máy khâu của mình và hoàn thành nghĩa vụ. Cô có nhiều trách nhiệm, nhưng không có cái nhìn tổng quát và không có nhà nữa.
Tối đến, cô về căn hộ nhỏ của mình và nhớ đến nhà. Paula quá mệt để không hài lòng.
Paula không có con và không có chồng nữa, dù vậy cô quá mệt mỏi để không hài lòng về chuyện ấy.
Paula đã từng có chồng và có hai con.
Công việc cũng không làm Paula hài lòng.
Công việc làm Paula bàng quan.
Nghề may nằm trong máu Paula. Chỉ có điều cô đã cho máu ra khỏi người từ lâu, Vì thế nên công việc của cô không trôi chảy như những người khác. Bị trừ lương.
Paula may hết mình, vì cô đâu còn gia đình để họ chiếm một phần trong tim cô.
Những phụ nữ may hết mình không phải là phụ nữ tốt nhất.
Paula đã trải nghiệm số mệnh của mình ở nơi khác. đến đây là hết.
Brigitte bắt đầu số mệnh của mình ở đây. Brigitte đã tẩu thoát.
Paula trúng thương. lúc cuộc sống ghé qua, Paula không thử bắt chuyện với nó, Paula không yêu nó nữa.
Cuộc sống lăn bánh rồi kìa, Paula!
Nhưng Paula của chúng ta còn mải tìm chìa khóa ô tô.
Tạm biệt Paula, chúc cô thượng lộ bình an.
HẾT.
Bình luận truyện