Tình Ơi Là Tình
Chương 9: Lại một quả hú hí sướng thế!
Ừ, lại một quả hú hí sướng thế, Heinz nhận xét. gã lau mồm, chải đầu, vuốt lông mày, ngoáy lỗ tai, ngoáy mũi, rửa tay, uống cà phê bữa sáng rồi ra khỏi nhà đi làm việc của mình. ra khỏi nhà là gã sa ngay vào bức xúc của nghề nghiệp, vào thế giới kỳ bí của dây nhợ mà Brigitte không hiểu tí gì.
Giờ đây thì Brigitte bước theo số phận của đàn bà, nhẹ nhàng và đơn giản hơn so với số phận của đàn ông.
Cô mở tủ thay quần áo, cởi váy và áo thun, khoác lên người chiếc yếm vải bông. nó sặc sỡ và dễ chịu, cốt để nâng cấp không khí nơi làm việc, đem chút sắc màu vào thế giới xám xịt u ám của máy móc. những chấm màu vui nhộn: tia mặt trời. sau khi Brigitte nâng cấp không khí làm việc và đồng thời hạ cấp thể trạng của mình, cô xục chân vào đôi guốc gỗ thân thiện với chân, để chân cô trong khi làm việc vẫn khoẻ mạnh chứ không mắc bệnh như một số chân khác. chân Brigitte thì không mắc bệnh được, cô đề phòng từ trước.
Khi có kiến thức về mấy chuyện khoa học như sức khoẻ thì người ta ngăn ngừa được nhiều thứ, ví dụ như bệnh tật.
Những nữ đồng nghiệp khác đều đi guốc kiểu này, họ cũng chăm cho đôi chân khoẻ mạnh. họ rất ưa dùng guốc gỗ.
Và chưa kịp nóng chỗ Brigitte đã bắt đầu ngay công việc ở băng chuyền. công việc băng chuyền giữ cho cô vẻ nữ tính, vì đây là một xí nghiệp nữ với những nhân viên (công nhân) nữ, do vậy không khó khăn gì để giữ sạch sẽ. duy nhất nam tính chỉ là các chức vụ cao mà người ta không nhìn thấy, nghĩa là họ không thể phá hỏng khung cảnh sạch sẽ nữ tính ấy được.
Ở những xí nghiệp toàn đàn ông đôi khi có thứ gì xấu xí vương trên nền nhà mà không ai dọn đi ngay. trong xí nghiệp nịt vú này, trên nền nhà chỉ có những đồ xinh xẻo, đây đó một mảnh đăng-ten, một băng hồng thắm, song dù vậy chúng cũng được dọn đi ngay.
Thật ra chẳng bao giờ có gì vương trên nền. lại còn bàn ghế trong căng-tin nữa chứ! khắp nơi ở đây là lợi thế của sạch sẽ. sạch đến mức có thể dọn thức ăn lên nền nhà được. các bà các cô ganh đua nhau xem ai tìm ra một hạt bụi hay vết bẩn trước tiên, lập tức nó được trừ khử ngay, đôi khi nó được trừ khử trước khi có dịp xuất hiện.
Đôi khi còn quá đáng đến mức giọt cà phê dây lên mặt bàn tráng nhựa trắng cũng phải lau đi, để sau đó tất cả đều hài lòng.
Nếu tình cờ có một nhân viên lãnh đạo đi qua, mà thực ra ông ta chẳng bao giờ đi qua, thì giọt cà phê ấy đã bị kết liễu cuộc đời non trẻ của mình từ lâu.
kể cả cô thư ký giám đốc tình cờ đi qua cũng không được phép nhìn thấy vết cà phê dây ra, vì cô ta rất thạo về các vết dây, nhưng cứ như là chẳng bao giờ đánh dây ra cái gì.
Các thư ký giám đốc thường có một thú vui ngoài giờ. ví dụ như du lịch, khiêu vũ, đi bộ, xem phim hay làm thủ công.
Tiếc rằng đám đàn ông mà các cô thợ may quen biết thì ngoài công việc của mình ra họ chỉ quan tâm đến nghỉ ngơi sau khi làm việc. họ không có thú vui ngoài giờ. họ thường có những thú vui xấu, không kéo gia đình vào vui cùng được.
Người ta không biết rõ các thú vui của ông giám đốc kinh doanh, quản lý, phụ trách quảng cáo và giám đốc kỹ thuật.
Người ta cũng không biết rõ các ông ấy làm việc gì. họ không phải người ở đây.
Ở cạnh băng chuyền nịt vú thì người ta khó lòng mà có những vui thú gì xa lạ với băng chuyền nịt vú, vì nhiều khi người ta không biết có những vui thú gì tồn tại. người ta chỉ biết là ai đó hoặc những ai đó vui khi băng chuyền nịt vú vận hành.
Ngay cả khi người ta biết rằng ngoài công việc và những nam công nhân còn có gì gì nữa, thì cũng phải có dịp ngộ ra rằng cái đó có thể dành cho chính mình chứ không phải lúc nào cũng để phụng sự người khác.
Ít nhất thì Brigitte là một trong số ít người hiểu ra rằng ngoài công việc còn có thứ gì cao xa hơn nữa. tình cờ mà Brigitte nhận ra là còn có nhiều thứ ngoài công việc, nhiều hơn nhiều, đó là: HEINZ.
Nghĩa là tình cờ mà Brigitte nhận ra rằng bên cạnh công việc mà cô không yêu thích, bên cạnh các nữ đồng nghiệp mà cô không chịu nổi vì thật ra cô không phải là một trong số họ nữa, cô không chịu nổi họ chỉ vì các nữ đồng nghiệp vẫn cho cô là một người trong số họ, trong khi cô đã từ lâu rút chân ra khỏi, nhờ có Heinz, con người tử tế hơn, tử tế nhất mới đúng, nghĩa là tình cờ mà Brigitte nhận ra rằng trong đời bên cạnh công việc, công việc, thay đồ lao động, pha cà phê, công việc v.v. cũng còn có một người, người duy nhất, người làm cô mở mắt để chán ngán tất cả những thứ đó, tình cờ mà Brigitte nhận ra HEINZ, Heinz và hệ quả đi kèm.
Cái thứ tử tế hơn ấy - Heinz - chỉ có thể nhận ra nhờ tình cờ, khi người ta ở trong vị thế vô vọng bên cạnh băng chuyền như Brigitte.
Cái thứ tử tế hơn ấy - Heinz - thì lại chỉ có thể nhận được nhờ một sự tình cờ khó tin, khi người ta ở trong vị thế vô vọng bên cạnh băng chuyền như Brigitte.
Liệu sự tình cờ có mỉm cười với Brigitte?
Vừa ngọ nguậy ngón chân trong đôi guốc sức khoẻ để giữ cho cả các ngón chân khoẻ mạnh và tươi tắn cho Heinz, Brigitte vừa nhìn từ đỉnh cao vòi vọi xuống các đồng nghiệp, những người mà trong tâm tư cô đã bỏ xa một quãng không sao gỡ lại nổi: nữ doanh nhân Brigitte.
Lũ kia, những kẻ chỉ được nhìn thấy cửa hàng và chỉ được vào bên trong khi mua đồ ăn cho trẻ con hay xúc xích khô cho chồng.
Thông qua Heinz mà sẽ được sở hữu cửa hàng, Brigitte biết là sở hữu có thể gây áp lực, nhưng cũng đem lại niềm vui. dù thế nào thì đến lúc đó Brigitte cũng biết là mình phải lao động cật lực cho ai, nghĩa là cho chính mình và Heinz chứ không phải cho một đám quần chúng không tên hờ hững như ở đây.
Của riêng là của riêng.
Những suy nghĩ của Brigitte lắm lúc bồng bềnh trôi xa, xa khủng khiếp.
Heinz nghĩ đến trăm thứ bà giằn, nhưng ít nghĩ đến Brigitte nhất.
Heinz nghĩ đến những việc giống Brigitte, nghĩa là nghĩ đến cửa hàng riêng của gã.
Heinz hy vọng rằng quan hệ với Brigitte sẽ không có hệ luỵ gì. khi Heinz nghĩ đến Brigitte thì gã không nghĩ đến bản thân cô mà nghĩ đến những hệ luỵ có thể xảy ra. Heinz cân nhắc giữa Brigitte và những hệ luỵ đi kèm.
Brigitte hy vọng rằng quan hệ với Heinz sẽ có hệ luỵ, PHẲI có hệ luỵ.
phải có con thôi! một con nhộng bú tí kinh tởm, trắng ởn, cào cấu. Heinz sẽ đơn giản chấp nhận: đó là con chúng ta! đó sẽ là sợi dây buộc bền vững mà Brigitte đang tìm.
Heinz cố gắng bằng mọi cách để tránh mọi sợi dây buộc bền vững. đối với Heinz thì đứa con là quả tạ buộc chân, là má phanh, là núi đá cản đường phát triển đầy hứa hẹn theo hướng doanh nhân.
Brigitte muốn cho nó chui vào bụng mình, rồi ở lại trong đó chứ không rỉ nhoe nhoét ra ngoài một cách vô dụng, vô nghĩa và vô vọng. Brigitte muốn Heinz bóp cò, bắn cái tinh tú lọc ra từ thịt bò rán và bột nắm của bữa trưa vào trong cô. bây giờ thì chất nhờn khốn nạn kia đã bơm vào trong rồi, nhưng khoan, muốn ăn ngon phải đợi quả chín, mà Heinz cũng phải chín.
Thế đấy, có một giây đồng hồ mà đã làm ra một con người nho nhỏ, ai mà tin được.
Đi đâu mà vội mà vàng, hay: hãy từ tốn, sức mạnh nằm trong tĩnh tại, Heinz đáp lại sự thúc giục của Brigitte một cách khoan khoái. Heinz nằm tĩnh tại với toàn bộ tấm thân trên Brigitte và nghỉ đã. trọng lượng của Heinz khá lớn và gã không làm gì cho nhẹ đi.
Brigitte cảm nhận cái bụng mỡ của Heinz đè lên mình, không có dấu hiệu gì chứng tỏ sự sống còn tồn tại trong khối thịt khổng lồ ấy.
Heinz không thuộc loại nhẹ cân, song gã không bận tâm chuyện đó.
Có nên đạp cho hắn một phát vào mạng sườn không nhỉ, ý nghĩ thoáng qua đầu Brigitte.
Tất nhiên Heinz muốn kéo dài tối đa những giây phút tươi đẹp hi hữu mà Brigitte khả dĩ đem lại. đi đâu mà vội mà vàng, Heinz đâu có vội.
Lúc nào Heinz cũng có sẵn một câu trả lời khôn khéo.
Trong khi sự sống và chuyển động dần dần quay lại với Heinz thì Brigitte nghĩ đến tương lai. tương lai có nhiệm vụ làm quên đi hiện tại tởm lợm. Brigitte muốn Heinz làm nhanh lên, vì tương lai có thể không đợi được lâu nữa. trò khai vị nên chấm dứt đi chứ, để phần chính, kẻ nối dõi, có thể bắt đầu.
Heinz ụt ịt xoay trở.
Việc mà Heinz đang làm không phải là trò khai vị cho Brigitte, mà Heinz phải dần dần vào cuộc rồi mới tiến tới hiệp cuối.
Chưa bao giờ Heinz nghĩ đến trò khai vị để Brigitte sướng.
Giờ thì Heinz chính thức khởi động, động cơ rốt cuộc đã đủ nhiệt.
Giờ thì Heinz muốn sướng, gã là người sống gấp.
Heinz dập huỳnh huỵch, ruột gan gã lộn phèo trong khoang bụng.
Khí chất của gã là thế.
Brigitte muốn sướng muộn hơn, bù lại thì lâu hơn.
Tình yêu trôi đi, nhưng SỰ SỐNG ở lại.
_________________
Giờ đây thì Brigitte bước theo số phận của đàn bà, nhẹ nhàng và đơn giản hơn so với số phận của đàn ông.
Cô mở tủ thay quần áo, cởi váy và áo thun, khoác lên người chiếc yếm vải bông. nó sặc sỡ và dễ chịu, cốt để nâng cấp không khí nơi làm việc, đem chút sắc màu vào thế giới xám xịt u ám của máy móc. những chấm màu vui nhộn: tia mặt trời. sau khi Brigitte nâng cấp không khí làm việc và đồng thời hạ cấp thể trạng của mình, cô xục chân vào đôi guốc gỗ thân thiện với chân, để chân cô trong khi làm việc vẫn khoẻ mạnh chứ không mắc bệnh như một số chân khác. chân Brigitte thì không mắc bệnh được, cô đề phòng từ trước.
Khi có kiến thức về mấy chuyện khoa học như sức khoẻ thì người ta ngăn ngừa được nhiều thứ, ví dụ như bệnh tật.
Những nữ đồng nghiệp khác đều đi guốc kiểu này, họ cũng chăm cho đôi chân khoẻ mạnh. họ rất ưa dùng guốc gỗ.
Và chưa kịp nóng chỗ Brigitte đã bắt đầu ngay công việc ở băng chuyền. công việc băng chuyền giữ cho cô vẻ nữ tính, vì đây là một xí nghiệp nữ với những nhân viên (công nhân) nữ, do vậy không khó khăn gì để giữ sạch sẽ. duy nhất nam tính chỉ là các chức vụ cao mà người ta không nhìn thấy, nghĩa là họ không thể phá hỏng khung cảnh sạch sẽ nữ tính ấy được.
Ở những xí nghiệp toàn đàn ông đôi khi có thứ gì xấu xí vương trên nền nhà mà không ai dọn đi ngay. trong xí nghiệp nịt vú này, trên nền nhà chỉ có những đồ xinh xẻo, đây đó một mảnh đăng-ten, một băng hồng thắm, song dù vậy chúng cũng được dọn đi ngay.
Thật ra chẳng bao giờ có gì vương trên nền. lại còn bàn ghế trong căng-tin nữa chứ! khắp nơi ở đây là lợi thế của sạch sẽ. sạch đến mức có thể dọn thức ăn lên nền nhà được. các bà các cô ganh đua nhau xem ai tìm ra một hạt bụi hay vết bẩn trước tiên, lập tức nó được trừ khử ngay, đôi khi nó được trừ khử trước khi có dịp xuất hiện.
Đôi khi còn quá đáng đến mức giọt cà phê dây lên mặt bàn tráng nhựa trắng cũng phải lau đi, để sau đó tất cả đều hài lòng.
Nếu tình cờ có một nhân viên lãnh đạo đi qua, mà thực ra ông ta chẳng bao giờ đi qua, thì giọt cà phê ấy đã bị kết liễu cuộc đời non trẻ của mình từ lâu.
kể cả cô thư ký giám đốc tình cờ đi qua cũng không được phép nhìn thấy vết cà phê dây ra, vì cô ta rất thạo về các vết dây, nhưng cứ như là chẳng bao giờ đánh dây ra cái gì.
Các thư ký giám đốc thường có một thú vui ngoài giờ. ví dụ như du lịch, khiêu vũ, đi bộ, xem phim hay làm thủ công.
Tiếc rằng đám đàn ông mà các cô thợ may quen biết thì ngoài công việc của mình ra họ chỉ quan tâm đến nghỉ ngơi sau khi làm việc. họ không có thú vui ngoài giờ. họ thường có những thú vui xấu, không kéo gia đình vào vui cùng được.
Người ta không biết rõ các thú vui của ông giám đốc kinh doanh, quản lý, phụ trách quảng cáo và giám đốc kỹ thuật.
Người ta cũng không biết rõ các ông ấy làm việc gì. họ không phải người ở đây.
Ở cạnh băng chuyền nịt vú thì người ta khó lòng mà có những vui thú gì xa lạ với băng chuyền nịt vú, vì nhiều khi người ta không biết có những vui thú gì tồn tại. người ta chỉ biết là ai đó hoặc những ai đó vui khi băng chuyền nịt vú vận hành.
Ngay cả khi người ta biết rằng ngoài công việc và những nam công nhân còn có gì gì nữa, thì cũng phải có dịp ngộ ra rằng cái đó có thể dành cho chính mình chứ không phải lúc nào cũng để phụng sự người khác.
Ít nhất thì Brigitte là một trong số ít người hiểu ra rằng ngoài công việc còn có thứ gì cao xa hơn nữa. tình cờ mà Brigitte nhận ra là còn có nhiều thứ ngoài công việc, nhiều hơn nhiều, đó là: HEINZ.
Nghĩa là tình cờ mà Brigitte nhận ra rằng bên cạnh công việc mà cô không yêu thích, bên cạnh các nữ đồng nghiệp mà cô không chịu nổi vì thật ra cô không phải là một trong số họ nữa, cô không chịu nổi họ chỉ vì các nữ đồng nghiệp vẫn cho cô là một người trong số họ, trong khi cô đã từ lâu rút chân ra khỏi, nhờ có Heinz, con người tử tế hơn, tử tế nhất mới đúng, nghĩa là tình cờ mà Brigitte nhận ra rằng trong đời bên cạnh công việc, công việc, thay đồ lao động, pha cà phê, công việc v.v. cũng còn có một người, người duy nhất, người làm cô mở mắt để chán ngán tất cả những thứ đó, tình cờ mà Brigitte nhận ra HEINZ, Heinz và hệ quả đi kèm.
Cái thứ tử tế hơn ấy - Heinz - chỉ có thể nhận ra nhờ tình cờ, khi người ta ở trong vị thế vô vọng bên cạnh băng chuyền như Brigitte.
Cái thứ tử tế hơn ấy - Heinz - thì lại chỉ có thể nhận được nhờ một sự tình cờ khó tin, khi người ta ở trong vị thế vô vọng bên cạnh băng chuyền như Brigitte.
Liệu sự tình cờ có mỉm cười với Brigitte?
Vừa ngọ nguậy ngón chân trong đôi guốc sức khoẻ để giữ cho cả các ngón chân khoẻ mạnh và tươi tắn cho Heinz, Brigitte vừa nhìn từ đỉnh cao vòi vọi xuống các đồng nghiệp, những người mà trong tâm tư cô đã bỏ xa một quãng không sao gỡ lại nổi: nữ doanh nhân Brigitte.
Lũ kia, những kẻ chỉ được nhìn thấy cửa hàng và chỉ được vào bên trong khi mua đồ ăn cho trẻ con hay xúc xích khô cho chồng.
Thông qua Heinz mà sẽ được sở hữu cửa hàng, Brigitte biết là sở hữu có thể gây áp lực, nhưng cũng đem lại niềm vui. dù thế nào thì đến lúc đó Brigitte cũng biết là mình phải lao động cật lực cho ai, nghĩa là cho chính mình và Heinz chứ không phải cho một đám quần chúng không tên hờ hững như ở đây.
Của riêng là của riêng.
Những suy nghĩ của Brigitte lắm lúc bồng bềnh trôi xa, xa khủng khiếp.
Heinz nghĩ đến trăm thứ bà giằn, nhưng ít nghĩ đến Brigitte nhất.
Heinz nghĩ đến những việc giống Brigitte, nghĩa là nghĩ đến cửa hàng riêng của gã.
Heinz hy vọng rằng quan hệ với Brigitte sẽ không có hệ luỵ gì. khi Heinz nghĩ đến Brigitte thì gã không nghĩ đến bản thân cô mà nghĩ đến những hệ luỵ có thể xảy ra. Heinz cân nhắc giữa Brigitte và những hệ luỵ đi kèm.
Brigitte hy vọng rằng quan hệ với Heinz sẽ có hệ luỵ, PHẲI có hệ luỵ.
phải có con thôi! một con nhộng bú tí kinh tởm, trắng ởn, cào cấu. Heinz sẽ đơn giản chấp nhận: đó là con chúng ta! đó sẽ là sợi dây buộc bền vững mà Brigitte đang tìm.
Heinz cố gắng bằng mọi cách để tránh mọi sợi dây buộc bền vững. đối với Heinz thì đứa con là quả tạ buộc chân, là má phanh, là núi đá cản đường phát triển đầy hứa hẹn theo hướng doanh nhân.
Brigitte muốn cho nó chui vào bụng mình, rồi ở lại trong đó chứ không rỉ nhoe nhoét ra ngoài một cách vô dụng, vô nghĩa và vô vọng. Brigitte muốn Heinz bóp cò, bắn cái tinh tú lọc ra từ thịt bò rán và bột nắm của bữa trưa vào trong cô. bây giờ thì chất nhờn khốn nạn kia đã bơm vào trong rồi, nhưng khoan, muốn ăn ngon phải đợi quả chín, mà Heinz cũng phải chín.
Thế đấy, có một giây đồng hồ mà đã làm ra một con người nho nhỏ, ai mà tin được.
Đi đâu mà vội mà vàng, hay: hãy từ tốn, sức mạnh nằm trong tĩnh tại, Heinz đáp lại sự thúc giục của Brigitte một cách khoan khoái. Heinz nằm tĩnh tại với toàn bộ tấm thân trên Brigitte và nghỉ đã. trọng lượng của Heinz khá lớn và gã không làm gì cho nhẹ đi.
Brigitte cảm nhận cái bụng mỡ của Heinz đè lên mình, không có dấu hiệu gì chứng tỏ sự sống còn tồn tại trong khối thịt khổng lồ ấy.
Heinz không thuộc loại nhẹ cân, song gã không bận tâm chuyện đó.
Có nên đạp cho hắn một phát vào mạng sườn không nhỉ, ý nghĩ thoáng qua đầu Brigitte.
Tất nhiên Heinz muốn kéo dài tối đa những giây phút tươi đẹp hi hữu mà Brigitte khả dĩ đem lại. đi đâu mà vội mà vàng, Heinz đâu có vội.
Lúc nào Heinz cũng có sẵn một câu trả lời khôn khéo.
Trong khi sự sống và chuyển động dần dần quay lại với Heinz thì Brigitte nghĩ đến tương lai. tương lai có nhiệm vụ làm quên đi hiện tại tởm lợm. Brigitte muốn Heinz làm nhanh lên, vì tương lai có thể không đợi được lâu nữa. trò khai vị nên chấm dứt đi chứ, để phần chính, kẻ nối dõi, có thể bắt đầu.
Heinz ụt ịt xoay trở.
Việc mà Heinz đang làm không phải là trò khai vị cho Brigitte, mà Heinz phải dần dần vào cuộc rồi mới tiến tới hiệp cuối.
Chưa bao giờ Heinz nghĩ đến trò khai vị để Brigitte sướng.
Giờ thì Heinz chính thức khởi động, động cơ rốt cuộc đã đủ nhiệt.
Giờ thì Heinz muốn sướng, gã là người sống gấp.
Heinz dập huỳnh huỵch, ruột gan gã lộn phèo trong khoang bụng.
Khí chất của gã là thế.
Brigitte muốn sướng muộn hơn, bù lại thì lâu hơn.
Tình yêu trôi đi, nhưng SỰ SỐNG ở lại.
_________________
Bình luận truyện