Tinh Thần Châu

Chương 1052: Trong mộng không biết thân nơi nào



Mục Thiên Kiều run rẩy vươn tay vào trong thùng, sờ lên hai má Mục Binh, ngón tay xẹt qua vành mắt phải loang lổ máu không có tròng mắt thì giọng nói run bần bật: "Đây là kiếm thương, người nọ sử dụng kiếm khoét đi mắt phải phụ thân nhất định đang nói…không coi ai ra gì…" Ngón tay trượt đến hốc mắt trái loang lổ vết máu trống rỗng thì nỉ non nói: "Hắn nhất định đang nói…mắt chó xem người thấp…"
 
Trong nội tâm nàng đã loáng thoáng có hình dáng hung thủ giết phụ thân, dựa vào hiểu biết đối với người nọ, suy đoán nếu đã nói ra như thế nhưng thật sự những lời nói ra đại khái giống như lúc hung thủ tra tấn phụ thân nàng đã nói.
 
Nàng chậm rãi cầm đầu Mục Binh lên, đang muốn ôm vào trong lòng mình, chợt phát hiện trên miệng Mục Binh có vết thương, nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện thật đúng là nghĩ miệng bị vết máu bao trùm mà thôi. Nàng run rẩy niết mở miệng Mục Binh, lúc này ngửi thấy được một mùi máu tươi hôi thối nồng đậm, chỉ thấy chiếc lưỡi đã bị cắt nát, không tìm được một cái răng đầy đủ, nhồi trong miệng thành một đoàn, rõ ràng có người sử dụng kiếm đâm vào miệng chém loạn tra tấn cắt ra tới.
 
Một bên Ô Hùng cũng hơi có chút kinh hãi, không nghĩ tới trong miệng Mục Binh còn có càn khôn. Cũng không biết Mục Binh đã nói ra những lời gì, thế nhưng chọc cho Dược Thiên Sầu hạ độc thủ như thế, chặt bỏ đầu, móc hai mắt còn cắt nát đầu lưỡi.
 
"A…" Mục Thiên Kiều đột nhiên thất thanh kêu lên đau đớn, té xỉu ngay đương trường. Ô Hùng cả kinh, nhanh chóng chế trụ nàng, một bàn tay đặt lên đầu nàng, xua tan khí tích tụ, chỉ chốc lát nàng đã tỉnh lại, gấp giọng nói: "Phu nhân thỉnh nén bi thương! Thù này sớm hay muộn chúng ta là phải báo, không cần làm tức giận thân thể của chính mình."
 
Mục Thiên Kiều nằm trong lòng ngực của hắn, chảy nước mắt cười thảm nói: "Ta đã sớm nói người này không đơn giản, lại cùng chúng ta không oán không cừu, đã nói người không nên cùng hắn đối nghịch, nhưng vì sao phụ thân không nghe lời ta chứ! Nếu phụ thân không đuổi giết đến Minh giới, làm sao lại gặp phải loại độc thủ này!"
 
Ô Hùng một tay cầm lấy đầu Mục Binh từ trong lòng nàng, thuận tay bỏ vào thùng đá đậy lại, mày nhăn lại nói: "Nghe ý tứ lời này của phu nhân, hay là nhất định do Dược Thiên Sầu làm?"
 
"Đây rõ ràng là có thâm cừu đại hận mới có thể hạ độc thủ như vậy, sau lưng phụ thân có ngài làm chỗ dựa, trước kia cho dù hắn có cừu nhân, người bình thường hiện tại cũng không dám đối với hắn thế nào, càng không nói chạy tới Minh giới hạ sát thủ. Nếu có cừu oán, lại có năng lực ở Minh giới hành hung, trong cừu nhân của phụ thân có tư cách này cũng chỉ có Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu là một tiểu nhân đích thực có thù tất báo, không phải hắn còn có thể là ai?" Mục Thiên Kiều suy đoán liền tập trung hung phạm.
 
Nguyên lai Dược Thiên Sầu trong lòng nàng là một tiểu nhân, xem ra là ta đã hiểu lầm nàng! Ô Hùng nhìn nàng không biết nói gì, lặng lẽ trầm giọng nói: "Nàng yên tâm, thù của nhạc phụ đại nhân, ta sớm hay muộn sẽ báo cho hắn."
 
Mục Thiên Kiều không nói đồng ý cũng không nói phản đối, giãy dụa đứng lên, đem thùng đá thu vào trong thủ trạc, nhìn thấy Ô Hùng lộ vẻ sầu thảm cười: "Ta nghĩ đem đầu của phụ thân mang về Tứ Thông thương hội, cùng mẫu thân hợp táng cùng một chỗ. Hiện giờ phụ thân đã chết, Tứ Thông thương hội không người trấn thủ, ta muốn trở về tiếp nhận Tứ Thông thương hội, đem Tứ Thông thương hội tiếp tục kinh doanh…"
 
Trong lầu các U Mộc Lâm Minh giới, thư sinh đang cầm bút đứng bên cạnh bàn viết lên nền vải trắng vài chữ màu đen, viết lên vài từ miệng không nhịn được lại nhẩm vài câu. Chỉ thấy chữ viết rải rác phân bố ngay trước mặt, phần lớn là hai chữ "Vận Mệnh" hoặc "Thiên Đạo", xem bộ dạng nhíu mày của hắn, có vẻ như thật làm cho hắn hao tâm tốn sức.
 
Một đạo ngân quang từ ngoài cửa sổ lao vào, Ngân Giáp Thiên Quân hiện thân, nhìn thấy hình dạng này của thư sinh hơi sững sờ, đi đến bên cạnh thấy rõ nội dung, thản nhiên cười cũng không quấy rầy. Thư sinh cũng thở dài một hơi nói: "Cười cái gì?"
 
"Ách…Không cười cái gì." Ngân Giáp Thiên Quân chắp tay nói sang chuyện khác: "Ta tra được một ít tin tức có quan hệ tới Dược Thiên Sầu, có người nhìn thấy hắn và Thương Vân Tín cùng nhau giấu trong cơ thể hà trai ngọc tên là Thận Vưu rồi đi đường thủy, theo Minh Hà lưu vực nghịch lưu lên thẳng, không biết bọn hắn rốt cục muốn đi đâu. Vì thế ta triệu vài bằng hữu Minh Hà Thủy tộc đến liên lạc, để cho bọn họ giúp ta tìm hiểu, kết quả thật đúng là đã phát hiện hà trai ngọc Thủy tộc kia đang ở dưới Minh Hà chạy trối chết một đường không ngừng bỏ chạy, đánh giá Dược Thiên Sầu và Thương Vân Tín vẫn còn ở trong cơ thể hắn."
 
"Đang chạy trối chết? Chẳng lẽ Minh Hà Thủy tộc có người đang truy giết bọn hắn?" Thư sinh dừng bút theo bản năng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
 
"Người phát hiện bọn họ chỉ nói nhìn họ giống như đang đào mạng, ta phỏng chừng không phải, hẳn là có việc gì gấp chạy đi." Ngân Giáp Thiên Quân phân tích nói: "Nếu thật có Minh Hà Thủy tộc đang truy giết bọn hắn, vậy bọn họ càng không nên chạy trong Minh Hà, mà là ở trên đất bằng chạy trối chết. Nếu như trên đất bằng có người truy giết bọn họ, bọn họ hiện tại không cần sợ, trên tay Dược Thiên Sầu có Minh Hoàng lệnh bài, tùy thời đều có thể điều động Hắc Minh đại quân ven đường bảo hộ, người bình thường không ai dám động đến bọn hắn, cần gì phải chạy trốn đào mạng?"
 
"Lệnh bài?" Thư sinh ngây ra, nói đến lệnh bài, hắn không khỏi nhớ tới Minh giới thánh nữ, Dược Thiên Sầu căn bản không biết đó là Minh Hoàng lệnh bài, có thể là bởi vì lấy ra Minh Hoàng lệnh bài kết quả chính mình đem mình hù sợ?
 
Nghĩ đến đây, nhưng thật ra cảm thấy khả năng như vậy không nhỏ, không khỏi thản nhiên cười cười nói: "Không tra ra bọn hắn có ý muốn đi đâu?"
 
"Bọn hắn ở trong Minh Hà một đường cẩn thận, tận lực tránh địa phương có nhiều người, luôn luôn nghịch lưu mà lên, không có ý tứ dừng lại. Trước khi đến vừa mới nhận được bằng hữu Minh Hà Thủy tộc truyền tin tức, phỏng chừng không tới vài ngày bọn hắn sẽ từ Minh Hà lưu vực xâm nhập Vô Tận Hắc Nhai cảnh nội." Ngân Giáp Thiên Quân nói.
 
"Vô Tận Hắc Nhai? Bọn hắn đi chỗ đó làm gì?" Thư sinh ngạc nhiên nói.
 
Ngân Giáp Thiên Quân bất đắc dĩ xòe tay nói: "Lén lút, không biết bọn hắn rốt cục muốn làm gì." Trong lúc nhất thời hai vị đại nhân vật uy danh hiển hách trong Minh giới đều có chút nghĩ không ra bọn hắn đang làm gì.
 
Thư sinh nghĩ ngợi buông xuống cây bút trong tay, vòng qua bàn đi quanh lầu các vài vòng, bỗng nhiên đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài nói: "Thiên Quân, cho bằng hữu Minh Hà Thủy tộc của ngươi không ngừng trành nhanh một chút, tùy thời giữ liên lạc với ta, ta ra ngoài một chuyến!" Nói xong hóa thành bạch quang dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng ở trong đêm đen chợt lóe lên, nhanh chóng biến mất nơi chân trời phương xa.
 
Ngân Giáp Thiên Quân ngẩn người, muốn nói một tiếng "vâng" nhưng còn chưa kịp nói đi ra, nhìn nhìn chữ viết trên bàn, sờ cằm nghi vấn trọng trọng nói: "Vận mệnh, thiên đạo…Ra vẻ như không phải xúc cảm mà viết, vì sao lại đem Minh Hoàng lệnh bài đưa cho Dược Thiên Sầu rồi lại truy xét không buông? Rốt cục hắn muốn làm gì?" Hắn lắc đầu không nghĩ ra, theo sau cũng lắc mình ra ngoài.
 
Đúng như lời của hai vị đại nhân vật trong Minh Hoàng cung, trong Minh Hà đích thật có một con hà trai ngọc đang chạy trối chết, hơn nữa còn là một con hà trai ngọc thật lớn đã sống hơn trăm vạn năm.
 
Trong bụng Thận Vưu chứa hai người, liên tục chạy trong Minh Hà không ngừng một khắc, từ sau khi biết được lệnh bài Minh Hoàng trong tay Dược Thiên Sầu là đồ giả mạo, hắn so với Dược Thiên Sầu cùng Thương Vân Tín càng sợ hãi, Minh Hoàng là hạng người gì? Tùy tiện động động ngón tay, có thể dồn hắn vào chỗ chết, trăm vạn năm kinh nghiệm nói cho hắn biết, hèn mọn yếu đuối cũng không đáng xấu hổ, có thể sống sót mới là tốt nhất.
 
Bên trong vùng bụng sáng loáng của hắn, Dược Thiên Sầu dùng lớp màng đàn hồi mười phần trong bụng hắn làm gối đầu, đang ngủ say sưa. Lúc ban đầu chỉ là ra vẻ trấn định chợp mắt, đến cuối cùng hắn cũng nghĩ thông suốt, dù sao chuyện đã phát sinh cũng đã xảy ra, binh tới tướng đỡ, lo lắng cũng vô dụng, thong dong ứng đối mới là chính yếu.
 
Thần kinh căng thẳng vừa nới lỏng xuống, thật đúng là đang ngủ, còn thỉnh thoảng ngáy khò khò. Vừa ngủ liền ngủ tới trời đen kịt, đã lâu không được thả lỏng qua như thế, trong mộng không biết bản thân đang ở nơi nào, khi thì nằm mơ thấy mình bị thủ hạ Minh Hoàng bắt được, bị nhốt vào trong lao tù, sau lại phát hiện là ngục giam trong kiếp trước, còn có cảnh sát đi tới đi lui trước mặt, vì thế bản thân tùy tiện kêu đối phương đốt cho một điếu thuốc để hút.
 
Quản giáo chỉnh chiếc mũ trên đầu, lại phát ra thanh âm của Thương Vân Tín: "Có muốn ta dùng khói sặc chết ngươi hay không?"
 
Chính mình lúc này chửi ầm lên, mắng mắng bỗng nhiên lại bị áp ra ngục giam, kết quả lại phát hiện mình bị cảnh sát áp vào một tòa cung điện to lớn, Minh Hoàng trong bộ dáng thư sinh đang ngồi trên cao, đang nhìn mình kiệt kiệt cười, lộ ra hàm răng dữ tợn, muốn ăn sống nuốt tươi chính mình.
 
Chính mình đang muốn nỗ lực nhìn rõ gương mặt đối phương, rồi lại mông lung không cách nào thấy rõ. Cuối cùng mặc kệ, trực tiếp thuấn di quay về Ô Thác Châu, lại phát hiện mình đang ở trên đường cao tốc lái xe thể thao căng gió, chở Cơ Vũ trong bộ áo gợi cảm cũng đang đón gió, cũng thật ngưu bức nói cho Cơ Vũ: "Ta đã lấy hết tiền để trong ngân hàng Thụy Sĩ, đời này có thể sống thật thoải mái."
 
Đột nhiên trên không trung xuất hiện đoàn mây đen xoay tròn, gương mặt Thương Vân Tín lại đột nhiên hiện lên trên không trung, nhìn chằm chằm bọn họ đang lao xe trên đường cao tốc hừ lạnh nói: "Ngươi muốn tiền hay là muốn mạng?" Hoàn toàn bộc lộ bộ dáng chặn đường đánh cướp. Đáng sợ nhất chính là, Cơ Vũ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp lại phát ra thanh âm giống y hệt Thương Vân Tín: "Ngươi muốn tiền hay là muốn mạng?"
 
Kết quả liền đánh thức hắn, hắn bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn cảnh tượng quanh thân, nhất thời thở mạnh một hơi lần nữa ngã xuống, sau đó nhìn chằm chằm vẻ mặt co rút của Thương Vân Tín lắc lắc tay nói: "Lão Thương! Vừa rồi ta nằm ác mộng, trong mộng sao lại nghe ngươi nói chuyện, thật làm cho ta hoảng sợ!"
 
"Ác mộng? Vừa cười lại vừa đòi thuốc, lại là Thụy Sĩ lại là lấy tiền đi ra sống ngày thoải mái, đó cũng gọi là ác mộng?" Vẻ mặt Thương Vân Tín châm chọc, vừa rồi đúng là hắn nhịn không được đã nói vài câu lúc Dược Thiên Sầu nói mớ.
 
"Ách…" Lúc này Dược Thiên Sầu giống như súng bắn đạn bật lên, nghẹn họng nhìn trân trối chỉ vào Thương Vân Tín cả kinh kêu lên: "Làm sao ngươi biết? Ngươi còn biết Thụy Sĩ? Kháo! Ngươi cũng là xuyên qua tới?"
 
"Xuyên qua tới? Ta bay tới được chưa?" Thương Vân Tín cười lạnh liên tục nói: "Bô bô nói mớ một đại đội, ta nghĩ không biết cũng khó khăn. Ta nói ngươi thật đúng là thoải mái, đã đến nỗi này, ngươi còn có thể ngủ thấy mộng đẹp?"
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, thì ra là mình nói mớ, chính mình còn có thể nói mớ? Trong lòng hiện tại hơi kinh hãi, chưa nói ra bí mật gì không thể hấp thụ ánh sáng đi! Xem ra sau này không thể ngủ ngay trước mặt người lạ, quả thực quá nguy hiểm.
 
Hắn đang muốn hỏi Thương Vân Tín mình đã nói những gì, đột nhiên truyền đến thanh âm của Thận Vưu: "Mọi người cẩn thận, lập tức sẽ đi vào Minh Hà thủy vực thuộc cảnh nội Vô Tận Hắc Nhai!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện