Tinh Thần Châu
Chương 1121: Bí ẩn về Mộc Linh
A...Lão tử hôm nay lật thuyền trong mương rồi! Quả nhiên đúng là cái Thứ nhìn càng vô hại khả ái thì càng dễ dàng lừa gạt người khác mà...
Lúc này Dược Thiên sầu không khỏi cảm thấy nghẹn thở, đầu óc ra vẻ thiếu dưỡng khí, thần sắc xám ngoét lại nhìn chằm chằm vào Lục nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục nhi! Ngươi đùa bỡn ta ư?"
Nếu lúc này không phải là đang ở trên lãnh thổ của người ta, thì hiện giờ hắn nhất định sẽ đem đối phương trói vào, đấm đá một hồi trước rồi mới tính toán sau, sĩ khả sát, bất khả nhục ah! (Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu khuất nhục.)
Lục Nhi ngẩn ra nói: "Ta đùa bỡn ngươi cái gì?"
"Ngươi...." Dược Thiên sầu có chút khó thở không biết phải nói như thế nào, vươn tay chỉ vào nắm hạt giống trong tay nàng, lòng đầy căm phẫn nói: "Cái này thì tính là sát chiêu gì đâu, hoa cỏ có khả năng giết người hay sao? Còn nói ngươi không đùa giỡn ta ư?"
"Giết người? Đang hoàn hảo vì sao phải giết người đây chứ?" Lục Nhi có chút hoảng hốt liên tục khoát tay nói: "Ta chưa bao giờ học qua kĩ năng giết người, coi như gia gia muốn ta học để phòng thân, ta cũng không học ah!"
Thần sắc căm phẫn trên mặt Dược Thiên sầu nhanh chóng biến mất, hai chân mày khẽ nhíu nhíu, nói: "Nói như thế, trong pháp quyết thuộc tính mộc, cũng không phải là không có sát chiêu uy lực cường hãn đi, mà là ngươi không biết...."
Nói đến đây, ngữ khí bỗng dưng xoay chuyển ba trăm sáu mươi lăm độ, giống như Lang bà bà, chậm rãi Bởi móc tin tức: "Gia gia của ngươi, phải chăng là biết rất nhiều sát chiêu?"
Bản thân hắn nhớ rõ, Tất Trường Xuân đã từng nói qua. Ngũ Hành Pháp Quyết mà hắn đang tu luyện, chính là căn nguyên của đất trời, ngày sau luyện thành sẽ vô cùng lợi hại, ngay cả Tất Trường Xuân còn than thở rằng mình cũng không bằng. Nhưng ngày hôm nay đã luyện thành toàn bộ Ngũ Hành Pháp Quyết rồi, trừ bỏ tu vi tấn thăng cao hơn một chút, thì cũng chăng nghĩ ra chính mình có bao nhiêu phần lợi hại ah! Cùng thủ đoạn ngưu bức của Tất lão đầu kia, hoàn toàn là khác xa nhau một trời một vực!
Hắn mơ hồ cảm thấy, giống như mình đang đứng trước thiên tàng địa bảo, mà lại không có chìa khóa để mở cửa bảo tàng.... Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Lục Nhi nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu nói: "Tuy rằng gia gia biết nhiều pháp quyết lắm, nhưng chắc là sẽ không bao giờ truyền cho ngoại nhân đâu."
"Vì sao không truyền cho ngoại nhân, mau nói tiếp đi?" Dược Thiên sầu hiếu kỳ dò hỏi: "Ý của ngươi là nói, gia gia ngươi đã từng truyền pháp quyết lợi hại cho người khác hay sao?"
Lục Nhi "ân" một tiếng, giải thích: "Năm xưa khi ta mới khai mở linh thức, thai nghén ở trên đầu quải trượng của gia gia, chưa biến hóa thành hình người thì đã từng nhìn thấy gia gia có mấy vị bằng hữu từ bên ngoài tiến vào Mộc Sát Hải. Nghe gia gia nói tu vi của họ đều vô cùng cao thâm, so với gia gia còn muốn siêu việt hơn, một người trong đó nghe nói tên là Ma Thần Dạ, là tam giới đệ nhất cao thủ!"
"Ma Thần ư?" Dược Thiên sầu hung hăng chấn động: "Chẳng lẽ gia gia của ngươi, đã từng truyền thụ sát chiêu lợi hại cho Ma Thần ư? Không đúng! Sát chiêu của Mộc tu, người bình thường coi như am hiểu cũng là vô pháp sử dụng! Hay Ma Thần cũng am hiểu Mộc Quyết sao?"
Lục Nhi lắc đầu: "Không phải! Khi ấy có nhiều chuyện ta nghe còn không hiểu là cái gì, nhưng sau đó nghe gia gia nói. Ma Thần Dạ dưới trướng cao thủ nhiều như mây, trong đó có một người tên là Thanh Thiên đại ma vương, người này mới chính là Mộc tu. Ma Thần Dạ vì người thủ hạ kia mà đã từng hướng gia gia xin một bộ pháp quyết thích hợp cho Mộc tu dùng, lúc ấy gia gia vì muốn khoe khoang bản lĩnh của mình, nên đã xuất ra một bộ pháp quyết cao cấp, tên là Lục Ma Chủng Tử. Ngày sau tam giới lâm vào hỗn loạn. Ma Thần Dạ cuồng tính đại phát, dẫn đắt thủ hạ tàn sát tam giới, lúc này gia gia mới biết mình đã gây ra họa. Chuyện này làm cho gia gia phi thường chán nản, từ đó trở đi cũng không bao giờ truyền thụ pháp quyết cho ngoại nhân nữa."
"Lục Ma Chủng Tử? Pháp quyết này có lợi hại không?" Dược Thiên sầu thèm thuồng liếm liếm môi dò hỏi.
"Gia gia nói Lục Ma Chủng Tử nếu đánh trúng vào cơ thể của một người nào đó, thì bên trong cơ thể người đó bất tri giác sẽ nảy mầm mọc rễ, bản thân người đó sẽ không nhận ra dấu hiệu gì bất thường, nhưng sau khi chiêu thức hoàn toàn phát tác ra, chiếm lĩnh quyền kiểm soát cơ thể xong, cả người liền sẽ biến trở thành màu xanh biếc, để cho người làm phép thao túng khu sử, trở thành mộc nhân khôi lỗi. Đáng sợ hơn chính là người trúng phải thuật này thần trí vẫn tỉnh táo như thường, nhưng chân tay cơ thể sẽ không còn nghe theo sự điều khiên của não bộ nữa, mặc cho ngươi tu vi cao đến nhường nào, cũng sẽ phải trơ mắt ra nhìn chính bản thân mình bị kẻ khác khống chế, làm ra những chuyện tình mà mình không muốn làm." Lục Nhi có chút hoảng sợ giải thích nói.
Pháp quyết này cùng Ma Nhãn của Yến Truy Tinh có điểm giống nhau, người trúng chiêu ý thức vẫn thanh tinh, phải gánh chịu tra tấn phi thường cực khố, quả thực là quá mức ác độc. Dược Thiên sầu trầm ngâm suy tư, cau mày nói: "Chẳng lẽ không có phương pháp hóa giải ư?"
"Có!" Lục Nhi gật đầu giải thích tiếp: "Gia gia nói, phàm là người tu luyện thuật này, đều sẽ có phương pháp hóa giải. Bất quá điều kiện tiên quyết là tu vi cần phải cao hơn người khống thuật, trừ đó ra cũng không có biện pháp hóa giải nào nữa. Năm xưa, khi gia gia biết Thanh Thiên đại ma vương dùng thuật này tàn sát bừa bãi khắp nơi trong tam giới, thì liền đích thân đến tìm Ma Thần Dạ hỏi rõ lý lẽ. Ma Thần Dạ cũng ra lệnh, không cho gã Thanh Thiên đại ma vương sử dụng công pháp này nữa. Ngày sau, Ma Thần Dạ đến Thần giới, hơn nữa Ma giới cũng bị phong ấn, cho nên pháp thuật này không còn xuất hiện ở trong tam giới thêm nữa."
"Ta kháo! cần phải có tu vi cao hơn người khống thuật, hơn nữa còn phải cần đã tu luyện qua công pháp này, mới có khả năng bài trừ ư? Gã Thanh Thiên đại ma vương có bản lĩnh đi theo Ma Thần, nói vậy tu vi cũng không phải cái thứ bình thường đi! Trừ bản thân hắn ra, còn ai có thể hóa giải được pháp môn này đây cơ chứ?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói.
"Còn có gia gia nữa." Lục Nhi khẽ lắc đầu: "Về phần người khác có bản lĩnh phá giải hay không, thì ngay cả gia gia cũng chưa từng nghe thấy qua bao giờ."
Xem ra so sánh cùng Ma Nhãn còn muốn ngoan độc hơn, ít nhất muốn phá giải Ma Nhãn cũng không quá mức khó khăn! Dược Thiên sầu âm thầm kinh hãi, mơ hồ có chút bận tâm lo lắng cái tên Thanh Thiên đại ma vương kia sẽ từ Ma giới chạy đến đây. Bất quá suy ngẫm lại liền cảm thấy khả năng này không thể xảy ra, chính mình là đang lo lắng tốn công vô nghĩa. Lúc này mới gật gù nói tiếp: "Pháp quyết thuộc tính mộc, còn có sát chiêu lợi hại nào khác hay không?"
Lúc này Lục Nhi mới tỉnh ngủ, kinh nghi bất định dò xét nói: "Chẳng lẽ ngươi rất muốn học sát chiêu ư?"
Bị nhìn thấu tâm tư. Dược Thiên sầu ho khan vài tiếng, thần tình nghiêm nghị nói: "Ta chỉ muốn hiểu thêm chút kiến thức để phòng ngừa ngày sau bị người khác ám toán mà thôi!"
"Ngươi muốn học, gia gia cũng sẽ không truyền thụ cho ngươi đâu mà." Lục Nhi nguýt miệng nói.
Dược Thiên sầu thần tình cứng đờ, trong đầu tính toán đích xác lão gia hỏa kia sẽ không bao giờ nguyện ý truyền thụ công pháp cho mình. Nghĩ đến đây, tinh thần càng thêm chán nản.
Thấy hắn mất hứng. Lục Nhi vội vàng tới gần an ủi: "Kỳ thật uy lực cường hãn của pháp quyết thuộc tính mộc, đều không nằm ở những sát chiêu. Có học hay không cũng không thành vấn đề quá lớn."
Dược Thiên sầu nghe vậy, mới ngẩng đầu lên, tâm tình trong lòng dao động, bu đầu tới hạ thấp giọng dò hỏi: "Lục Nhi! Chẳng lẽ bên trong pháp quyết thuộc tính mộc còn ẩn giấu huyền cơ nào khác nữa ư?"
Lục Nhi nghe vậy, liền trầm ngâm suy tư một lúc, sau đó mới giải thích: "Nhớ trước kia có một lần, ta đã hỏi gia gia mình sinh ra trên đời này như thế nào, vì cái gì mà không có cha mẹ. Vì thế gia gia mới giải thích cho ta nghe chuyện tình về Ngũ Đại Tinh Linh trong đất trời, nói chúng ta là Mộc Linh do vũ trụ thai nghén ra, cũng chính là nhân mạch thần kỳ nhất trong Ngũ Đại Tinh Linh!"
"Nhân mạch thần kỳ nhất ư?" Dược Thiên sầu hai mắt toát ra tinh quang, vội vàng hỏi: "Gia gia của ngươi lý giải như thế nào?"
Lục Nhi nghiêng đầu vừa hồi tưởng vừa nói: "Gia gia nói đã sống nhiều năm nên gia gia mới thông suốt đạo lý, phát hiện ra Ngũ Đại Tinh Linh đều có bổn mạng thuộc tính riêng của mỗi người, quy tắc bổn mạng của Mộc Linh chúng ta là thâm ảo nhất, đại biểu cho sinh mệnh huyền diệu ở trong vũ trụ. Bởi vậy chân lý tu luyện truy cầu chính là sinh mệnh, nếu thông suốt huyền cơ của hai chữ này, thì dĩ nhiên sẽ trở nên phi thường cường đại."
"Hai chữ này ư?" Dược Thiên sầu đương Trường trợn trừng mắt lên, hắn cũng vô pháp vì hai chữ sinh mệnh này mà chậm rãi lĩnh ngộ, tốn mất cả trăm ngàn năm thời gian!
Dược Thiên sầu hứng thú đã giảm xuống đáng kể, tùy miệng nói: "Vậy chân lý tu luyện truy cầu của tử linh khác là cái gì đây nhỉ?"
Tiểu nha đầu tâm tư đơn giản nên vẫn thành thật trả lời như cũ: "Điều này ta cũng từng hỏi qua gia gia, gia gia nói chính bản thân hắn cũng không biết, nhưng gia gia đã từng phỏng đoán, nếu ai có thể lĩnh ngộ ra huyền cơ bổn mạng của Ngũ Đại Tinh Linh, thì rất có thể, sẽ nắm giữ được khả năng bất sinh bất diệt, đạt đến cảnh giới Trường sinh bất tử ngang cùng đất trời."
"Trường sinh bất tử?" Dược Thiên sầu liên tưởng đến chuyện tình, chính mình đang tu luyện Ngũ Hành Pháp Quyết, thì không khỏi sửng sốt. Theo sau lại bĩu môi, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao, mà phải tiêu phí vô số năm thời gian, để lĩnh ngộ ra huyền cơ của năm loại pháp quyết.
Lúc này hắn đã hoàn toàn mất hết hứng thú, thu hồi ánh mắt trên người Lục Nhi về, bỗng dưng lại "di" một tiếng, vươn song chưởng ra đem đầu Lục Nhi đưa tới gần, dí mũi hít sâu vài hơi. Theo sau mới nhìn Lục Nhi kì quái nói: "Mùi trên người ngươi, sao ta không ngửi thấy nữa nhi?"
Lục Nhi đang dương dương đắc chí, vì lúc này mình đã biến trở thành lão sư của Dược Thiên sầu, nhưng vừa nghe được lời nói này, thần sắc của nàng chợt biến hóa, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, nhìn Dược Thiên sầu hoảng hốt nói: "Gia gia nói những người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, đều có khát vọng muốn cắn nuốt Mộc Linh chúng ta… phải chăng ngươi cũng muốn...."
Chẳng lẽ vì luyện thành Mộc Quyết mà không còn ngửi thấy mùi hương trên người Lục Nhi thêm nữa ư? Sao lại hoàn toàn trái ngược cùng những gì mà Mộc lão đầu đã nói nhi? Trong đầu Dược Thiên sầu chợt toát lên ý niệm này, nhìn thấy vẻ hoảng hốt dị thường trên mật Lục Nhi, bản thân hắn có chút bất đắc dĩ, không biết phải giải thích như thế nào đây nữa.
Thật lòng mà nói. Dược Thiên sầu này hoàn toàn không phải là cái thứ gì tốt, lúc trước trong đầu hắn còn sản sinh ra ý niệm biến thái, đem Lục Nhi cắn nuốt một phen. Bởi vì lúc trước thấy Mộc lão đầu quá mức ngông cuồng, cho rằng mình đang ở trong Mộc Sát Hải sẽ vô pháp chạy trốn. Dược Thiên sầu liền muốn nhân cơ hội này, đem Lục Nhi bắt đến ô Thác Châu, sau đó mới hảo hảo cắn nuốt một phen.
Nhưng tâm tính của Dược Thiên sầu còn chưa hoàn toàn bị phá hủy, đối mặt với Lục Nhi tâm tính đơn thuần khả ái như thế này, hắn không dám nghĩ qua Trường cảnh, chính mình sẽ đem nàng cắn nuốt, hắn không đành lòng xuống tay ah! Lúc này bản thân hắn còn đang mong muốn. Lục Nhi có thể phản nghịch hơn một chút, phản nghịch tới mức khiến cho hắn nổi lên sát cơ. Như vậy, bản thân hắn mới có thể làm ra chuyện tình xấu xa mà trong lòng không cảm thấy ân hận điều gì.
"Cái này...Lục Nhi! Ngươi yên tâm, ta là người tốt, không phải là hạng người thường hay làm những chuyện tình xấu xa vô liêm sỉ." Dược Thiên sầu thần tình cười khổ nhìn nàng giải thích. Lúc này hắn đã đem chủ ý quẳng ném lên trên người của Mộc Nguyên Tử, nhưng tu vi của Mộc Nguyên Tử thâm sâu khó lường, hắn căn bản là vô pháp xuống tay.
"Thật không?" Lục Nhi có chút khiếp đảm dò hỏi.
"Haiizz! Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng phải rời khỏi Mộc Sát Hải, ngươi đừng quá lo lắng." Dược Thiên sầu liếc mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, có chút tiếc rẻ nếu phải rời khỏi địa phương này. Không phải là hắn không muốn nán lại đây, tìm biện pháp đánh cắp sát chiêu có liên quan đến Mộc Quyết, mà là hắn đã ở trong này tu luyện gần hai tháng thời gian rồi, cũng không biết thế cục bên ngoài ra sao rồi. Thực lo lắng Đại Minh Luân sẽ xảy ra chuyện không may....!
Lúc này Dược Thiên sầu không khỏi cảm thấy nghẹn thở, đầu óc ra vẻ thiếu dưỡng khí, thần sắc xám ngoét lại nhìn chằm chằm vào Lục nhi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục nhi! Ngươi đùa bỡn ta ư?"
Nếu lúc này không phải là đang ở trên lãnh thổ của người ta, thì hiện giờ hắn nhất định sẽ đem đối phương trói vào, đấm đá một hồi trước rồi mới tính toán sau, sĩ khả sát, bất khả nhục ah! (Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu khuất nhục.)
Lục Nhi ngẩn ra nói: "Ta đùa bỡn ngươi cái gì?"
"Ngươi...." Dược Thiên sầu có chút khó thở không biết phải nói như thế nào, vươn tay chỉ vào nắm hạt giống trong tay nàng, lòng đầy căm phẫn nói: "Cái này thì tính là sát chiêu gì đâu, hoa cỏ có khả năng giết người hay sao? Còn nói ngươi không đùa giỡn ta ư?"
"Giết người? Đang hoàn hảo vì sao phải giết người đây chứ?" Lục Nhi có chút hoảng hốt liên tục khoát tay nói: "Ta chưa bao giờ học qua kĩ năng giết người, coi như gia gia muốn ta học để phòng thân, ta cũng không học ah!"
Thần sắc căm phẫn trên mặt Dược Thiên sầu nhanh chóng biến mất, hai chân mày khẽ nhíu nhíu, nói: "Nói như thế, trong pháp quyết thuộc tính mộc, cũng không phải là không có sát chiêu uy lực cường hãn đi, mà là ngươi không biết...."
Nói đến đây, ngữ khí bỗng dưng xoay chuyển ba trăm sáu mươi lăm độ, giống như Lang bà bà, chậm rãi Bởi móc tin tức: "Gia gia của ngươi, phải chăng là biết rất nhiều sát chiêu?"
Bản thân hắn nhớ rõ, Tất Trường Xuân đã từng nói qua. Ngũ Hành Pháp Quyết mà hắn đang tu luyện, chính là căn nguyên của đất trời, ngày sau luyện thành sẽ vô cùng lợi hại, ngay cả Tất Trường Xuân còn than thở rằng mình cũng không bằng. Nhưng ngày hôm nay đã luyện thành toàn bộ Ngũ Hành Pháp Quyết rồi, trừ bỏ tu vi tấn thăng cao hơn một chút, thì cũng chăng nghĩ ra chính mình có bao nhiêu phần lợi hại ah! Cùng thủ đoạn ngưu bức của Tất lão đầu kia, hoàn toàn là khác xa nhau một trời một vực!
Hắn mơ hồ cảm thấy, giống như mình đang đứng trước thiên tàng địa bảo, mà lại không có chìa khóa để mở cửa bảo tàng.... Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Lục Nhi nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu nói: "Tuy rằng gia gia biết nhiều pháp quyết lắm, nhưng chắc là sẽ không bao giờ truyền cho ngoại nhân đâu."
"Vì sao không truyền cho ngoại nhân, mau nói tiếp đi?" Dược Thiên sầu hiếu kỳ dò hỏi: "Ý của ngươi là nói, gia gia ngươi đã từng truyền pháp quyết lợi hại cho người khác hay sao?"
Lục Nhi "ân" một tiếng, giải thích: "Năm xưa khi ta mới khai mở linh thức, thai nghén ở trên đầu quải trượng của gia gia, chưa biến hóa thành hình người thì đã từng nhìn thấy gia gia có mấy vị bằng hữu từ bên ngoài tiến vào Mộc Sát Hải. Nghe gia gia nói tu vi của họ đều vô cùng cao thâm, so với gia gia còn muốn siêu việt hơn, một người trong đó nghe nói tên là Ma Thần Dạ, là tam giới đệ nhất cao thủ!"
"Ma Thần ư?" Dược Thiên sầu hung hăng chấn động: "Chẳng lẽ gia gia của ngươi, đã từng truyền thụ sát chiêu lợi hại cho Ma Thần ư? Không đúng! Sát chiêu của Mộc tu, người bình thường coi như am hiểu cũng là vô pháp sử dụng! Hay Ma Thần cũng am hiểu Mộc Quyết sao?"
Lục Nhi lắc đầu: "Không phải! Khi ấy có nhiều chuyện ta nghe còn không hiểu là cái gì, nhưng sau đó nghe gia gia nói. Ma Thần Dạ dưới trướng cao thủ nhiều như mây, trong đó có một người tên là Thanh Thiên đại ma vương, người này mới chính là Mộc tu. Ma Thần Dạ vì người thủ hạ kia mà đã từng hướng gia gia xin một bộ pháp quyết thích hợp cho Mộc tu dùng, lúc ấy gia gia vì muốn khoe khoang bản lĩnh của mình, nên đã xuất ra một bộ pháp quyết cao cấp, tên là Lục Ma Chủng Tử. Ngày sau tam giới lâm vào hỗn loạn. Ma Thần Dạ cuồng tính đại phát, dẫn đắt thủ hạ tàn sát tam giới, lúc này gia gia mới biết mình đã gây ra họa. Chuyện này làm cho gia gia phi thường chán nản, từ đó trở đi cũng không bao giờ truyền thụ pháp quyết cho ngoại nhân nữa."
"Lục Ma Chủng Tử? Pháp quyết này có lợi hại không?" Dược Thiên sầu thèm thuồng liếm liếm môi dò hỏi.
"Gia gia nói Lục Ma Chủng Tử nếu đánh trúng vào cơ thể của một người nào đó, thì bên trong cơ thể người đó bất tri giác sẽ nảy mầm mọc rễ, bản thân người đó sẽ không nhận ra dấu hiệu gì bất thường, nhưng sau khi chiêu thức hoàn toàn phát tác ra, chiếm lĩnh quyền kiểm soát cơ thể xong, cả người liền sẽ biến trở thành màu xanh biếc, để cho người làm phép thao túng khu sử, trở thành mộc nhân khôi lỗi. Đáng sợ hơn chính là người trúng phải thuật này thần trí vẫn tỉnh táo như thường, nhưng chân tay cơ thể sẽ không còn nghe theo sự điều khiên của não bộ nữa, mặc cho ngươi tu vi cao đến nhường nào, cũng sẽ phải trơ mắt ra nhìn chính bản thân mình bị kẻ khác khống chế, làm ra những chuyện tình mà mình không muốn làm." Lục Nhi có chút hoảng sợ giải thích nói.
Pháp quyết này cùng Ma Nhãn của Yến Truy Tinh có điểm giống nhau, người trúng chiêu ý thức vẫn thanh tinh, phải gánh chịu tra tấn phi thường cực khố, quả thực là quá mức ác độc. Dược Thiên sầu trầm ngâm suy tư, cau mày nói: "Chẳng lẽ không có phương pháp hóa giải ư?"
"Có!" Lục Nhi gật đầu giải thích tiếp: "Gia gia nói, phàm là người tu luyện thuật này, đều sẽ có phương pháp hóa giải. Bất quá điều kiện tiên quyết là tu vi cần phải cao hơn người khống thuật, trừ đó ra cũng không có biện pháp hóa giải nào nữa. Năm xưa, khi gia gia biết Thanh Thiên đại ma vương dùng thuật này tàn sát bừa bãi khắp nơi trong tam giới, thì liền đích thân đến tìm Ma Thần Dạ hỏi rõ lý lẽ. Ma Thần Dạ cũng ra lệnh, không cho gã Thanh Thiên đại ma vương sử dụng công pháp này nữa. Ngày sau, Ma Thần Dạ đến Thần giới, hơn nữa Ma giới cũng bị phong ấn, cho nên pháp thuật này không còn xuất hiện ở trong tam giới thêm nữa."
"Ta kháo! cần phải có tu vi cao hơn người khống thuật, hơn nữa còn phải cần đã tu luyện qua công pháp này, mới có khả năng bài trừ ư? Gã Thanh Thiên đại ma vương có bản lĩnh đi theo Ma Thần, nói vậy tu vi cũng không phải cái thứ bình thường đi! Trừ bản thân hắn ra, còn ai có thể hóa giải được pháp môn này đây cơ chứ?" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói.
"Còn có gia gia nữa." Lục Nhi khẽ lắc đầu: "Về phần người khác có bản lĩnh phá giải hay không, thì ngay cả gia gia cũng chưa từng nghe thấy qua bao giờ."
Xem ra so sánh cùng Ma Nhãn còn muốn ngoan độc hơn, ít nhất muốn phá giải Ma Nhãn cũng không quá mức khó khăn! Dược Thiên sầu âm thầm kinh hãi, mơ hồ có chút bận tâm lo lắng cái tên Thanh Thiên đại ma vương kia sẽ từ Ma giới chạy đến đây. Bất quá suy ngẫm lại liền cảm thấy khả năng này không thể xảy ra, chính mình là đang lo lắng tốn công vô nghĩa. Lúc này mới gật gù nói tiếp: "Pháp quyết thuộc tính mộc, còn có sát chiêu lợi hại nào khác hay không?"
Lúc này Lục Nhi mới tỉnh ngủ, kinh nghi bất định dò xét nói: "Chẳng lẽ ngươi rất muốn học sát chiêu ư?"
Bị nhìn thấu tâm tư. Dược Thiên sầu ho khan vài tiếng, thần tình nghiêm nghị nói: "Ta chỉ muốn hiểu thêm chút kiến thức để phòng ngừa ngày sau bị người khác ám toán mà thôi!"
"Ngươi muốn học, gia gia cũng sẽ không truyền thụ cho ngươi đâu mà." Lục Nhi nguýt miệng nói.
Dược Thiên sầu thần tình cứng đờ, trong đầu tính toán đích xác lão gia hỏa kia sẽ không bao giờ nguyện ý truyền thụ công pháp cho mình. Nghĩ đến đây, tinh thần càng thêm chán nản.
Thấy hắn mất hứng. Lục Nhi vội vàng tới gần an ủi: "Kỳ thật uy lực cường hãn của pháp quyết thuộc tính mộc, đều không nằm ở những sát chiêu. Có học hay không cũng không thành vấn đề quá lớn."
Dược Thiên sầu nghe vậy, mới ngẩng đầu lên, tâm tình trong lòng dao động, bu đầu tới hạ thấp giọng dò hỏi: "Lục Nhi! Chẳng lẽ bên trong pháp quyết thuộc tính mộc còn ẩn giấu huyền cơ nào khác nữa ư?"
Lục Nhi nghe vậy, liền trầm ngâm suy tư một lúc, sau đó mới giải thích: "Nhớ trước kia có một lần, ta đã hỏi gia gia mình sinh ra trên đời này như thế nào, vì cái gì mà không có cha mẹ. Vì thế gia gia mới giải thích cho ta nghe chuyện tình về Ngũ Đại Tinh Linh trong đất trời, nói chúng ta là Mộc Linh do vũ trụ thai nghén ra, cũng chính là nhân mạch thần kỳ nhất trong Ngũ Đại Tinh Linh!"
"Nhân mạch thần kỳ nhất ư?" Dược Thiên sầu hai mắt toát ra tinh quang, vội vàng hỏi: "Gia gia của ngươi lý giải như thế nào?"
Lục Nhi nghiêng đầu vừa hồi tưởng vừa nói: "Gia gia nói đã sống nhiều năm nên gia gia mới thông suốt đạo lý, phát hiện ra Ngũ Đại Tinh Linh đều có bổn mạng thuộc tính riêng của mỗi người, quy tắc bổn mạng của Mộc Linh chúng ta là thâm ảo nhất, đại biểu cho sinh mệnh huyền diệu ở trong vũ trụ. Bởi vậy chân lý tu luyện truy cầu chính là sinh mệnh, nếu thông suốt huyền cơ của hai chữ này, thì dĩ nhiên sẽ trở nên phi thường cường đại."
"Hai chữ này ư?" Dược Thiên sầu đương Trường trợn trừng mắt lên, hắn cũng vô pháp vì hai chữ sinh mệnh này mà chậm rãi lĩnh ngộ, tốn mất cả trăm ngàn năm thời gian!
Dược Thiên sầu hứng thú đã giảm xuống đáng kể, tùy miệng nói: "Vậy chân lý tu luyện truy cầu của tử linh khác là cái gì đây nhỉ?"
Tiểu nha đầu tâm tư đơn giản nên vẫn thành thật trả lời như cũ: "Điều này ta cũng từng hỏi qua gia gia, gia gia nói chính bản thân hắn cũng không biết, nhưng gia gia đã từng phỏng đoán, nếu ai có thể lĩnh ngộ ra huyền cơ bổn mạng của Ngũ Đại Tinh Linh, thì rất có thể, sẽ nắm giữ được khả năng bất sinh bất diệt, đạt đến cảnh giới Trường sinh bất tử ngang cùng đất trời."
"Trường sinh bất tử?" Dược Thiên sầu liên tưởng đến chuyện tình, chính mình đang tu luyện Ngũ Hành Pháp Quyết, thì không khỏi sửng sốt. Theo sau lại bĩu môi, ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao, mà phải tiêu phí vô số năm thời gian, để lĩnh ngộ ra huyền cơ của năm loại pháp quyết.
Lúc này hắn đã hoàn toàn mất hết hứng thú, thu hồi ánh mắt trên người Lục Nhi về, bỗng dưng lại "di" một tiếng, vươn song chưởng ra đem đầu Lục Nhi đưa tới gần, dí mũi hít sâu vài hơi. Theo sau mới nhìn Lục Nhi kì quái nói: "Mùi trên người ngươi, sao ta không ngửi thấy nữa nhi?"
Lục Nhi đang dương dương đắc chí, vì lúc này mình đã biến trở thành lão sư của Dược Thiên sầu, nhưng vừa nghe được lời nói này, thần sắc của nàng chợt biến hóa, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, nhìn Dược Thiên sầu hoảng hốt nói: "Gia gia nói những người tu luyện pháp quyết thuộc tính mộc, đều có khát vọng muốn cắn nuốt Mộc Linh chúng ta… phải chăng ngươi cũng muốn...."
Chẳng lẽ vì luyện thành Mộc Quyết mà không còn ngửi thấy mùi hương trên người Lục Nhi thêm nữa ư? Sao lại hoàn toàn trái ngược cùng những gì mà Mộc lão đầu đã nói nhi? Trong đầu Dược Thiên sầu chợt toát lên ý niệm này, nhìn thấy vẻ hoảng hốt dị thường trên mật Lục Nhi, bản thân hắn có chút bất đắc dĩ, không biết phải giải thích như thế nào đây nữa.
Thật lòng mà nói. Dược Thiên sầu này hoàn toàn không phải là cái thứ gì tốt, lúc trước trong đầu hắn còn sản sinh ra ý niệm biến thái, đem Lục Nhi cắn nuốt một phen. Bởi vì lúc trước thấy Mộc lão đầu quá mức ngông cuồng, cho rằng mình đang ở trong Mộc Sát Hải sẽ vô pháp chạy trốn. Dược Thiên sầu liền muốn nhân cơ hội này, đem Lục Nhi bắt đến ô Thác Châu, sau đó mới hảo hảo cắn nuốt một phen.
Nhưng tâm tính của Dược Thiên sầu còn chưa hoàn toàn bị phá hủy, đối mặt với Lục Nhi tâm tính đơn thuần khả ái như thế này, hắn không dám nghĩ qua Trường cảnh, chính mình sẽ đem nàng cắn nuốt, hắn không đành lòng xuống tay ah! Lúc này bản thân hắn còn đang mong muốn. Lục Nhi có thể phản nghịch hơn một chút, phản nghịch tới mức khiến cho hắn nổi lên sát cơ. Như vậy, bản thân hắn mới có thể làm ra chuyện tình xấu xa mà trong lòng không cảm thấy ân hận điều gì.
"Cái này...Lục Nhi! Ngươi yên tâm, ta là người tốt, không phải là hạng người thường hay làm những chuyện tình xấu xa vô liêm sỉ." Dược Thiên sầu thần tình cười khổ nhìn nàng giải thích. Lúc này hắn đã đem chủ ý quẳng ném lên trên người của Mộc Nguyên Tử, nhưng tu vi của Mộc Nguyên Tử thâm sâu khó lường, hắn căn bản là vô pháp xuống tay.
"Thật không?" Lục Nhi có chút khiếp đảm dò hỏi.
"Haiizz! Mặc kệ ngươi có tin hay không, dù sao ta cũng phải rời khỏi Mộc Sát Hải, ngươi đừng quá lo lắng." Dược Thiên sầu liếc mắt ngắm nhìn bốn phía xung quanh, có chút tiếc rẻ nếu phải rời khỏi địa phương này. Không phải là hắn không muốn nán lại đây, tìm biện pháp đánh cắp sát chiêu có liên quan đến Mộc Quyết, mà là hắn đã ở trong này tu luyện gần hai tháng thời gian rồi, cũng không biết thế cục bên ngoài ra sao rồi. Thực lo lắng Đại Minh Luân sẽ xảy ra chuyện không may....!
Bình luận truyện