Tinh Thần Châu
Chương 1123: Mộc Nguyên Tử phát uy
Đại Minh Luân tạm thời còn chưa hiểu rõ lời của hắn nói là có ý nghĩa như thế nào, nhưng chứng kiến đám yêu quái thảo mộc khẳng khái đâm đầu vào chỗ chết, cũng có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Cố Lão Sâm Lâm xưa nay vẫn luôn cách ly với thế giới bên ngoài, không cùng người nào phát sinh xung đột qua, xem như là không tranh sự đời, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh thoát liên lụy vào Tràng chiến này ah!"
Vong Tình một thân Trường bào màu lam sắc, phóng mắt ngắm nhìn đám yêu ma quỷ quái từ bốn phương tám hướng xông đến chịu chết, trong lòng cũng có đôi chút rung động, mơ hồ cảm giác đám yêu tình này chưa chắc là vì bán mạng cho Kim Thái cùng Bạch Khải. Trầm ngâm hồi lâu sau, mới vung song chưởng ra, sáu con Lục Long Tuyết Lam không tàn sát bừa bãi thêm nữa, mà nhanh chóng thu liềm bảo vệ quanh thân. Dưới chiếc mật nạ màu bạc, đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Vong Tình lóe ra tinh quang, quát lớn: "Ta đang truy sát Kim Thái cùng Bạch Khải, cùng các ngươi không oán không thù, vì sao các ngươi phải liều chết ngăn trờ?"
Không chờ thanh âm đáp trả, từ bên trong cơn hắc toàn phong đã truyền ra tiếng hừ lạnh: "Một đám yêu nghiệt ngu xuẩn, kẻ nào ngăn ta đều phải chết!"
Dứt lời, phạm vi tàn sát của cơn hắc toàn phong liền nhanh chóng bành trướng ra, khí thế cuồng bạo như muốn hủy thiên diệt địa. Nhất thời làm cho công kích của đám yêu tinh thảo mộc trong Cố Lão Sâm Lâm như muốn bỏ biển, căn bản là không hề phát huy ra chút tác dụng nào.
Cơn hắc toàn phong bành trướng phạm vi tàn sát, khí thế phô thiên cái địa, đem vô số tiếng kêu la thảm thống đánh tan biến đi. Bất quá, từ bên ngoài nhìn vào, vẫn có thể trông thấy có vô số gốc cây cổ thụ khổng lồ, bị nhổ tung gốc rễ lên.
Cuồng phong bao vây bốn phía xung quanh, thanh âm ni non như tiếng ru êm tai của Cổ Ngữ Thụ ngày trước, lúc này đã biến trở thành tiếng sào thóc thảm thương. Giống như đang kể ra những tang thương khổ cực bao nhiêu năm tháng qua của mình, giống như là đang muốn khẩn cần người nào đó ban phát lòng thương!
Xa xa, biển lửa đang bốc cháy hừng hực, cũng mượn sức gió mà bành trướng ra bốn phương tám hướng, nhóm yêu tinh thảo mộc đang ngăn cản cường địch tấn công, nên không có rảnh tay mà đi cứu hỏa! Chứng kiến biển lửa dần dần tràn lan ra khắp phương hướng trong Cố Lão Sâm Lâm, thì đám yêu tinh quỷ quái không khỏi bi thống rống lên. Không hiểu vì sao tai bay vạ gió này, đột nhiên lại đổ xuống trên đầu của bọn họ.
Từng luồng khói đen mù mịt, theo hướng gió tán loạn tràn qua cổ Ngữ Thụ, khiến cho hai người Dược Thiên sầu trốn ở trên cành cây, thiếu chút nữa đã biến trở thành hai đống thịt hun khói. Đại Minh Luân vươn tay lên che mũi, khẩn trương nói: "Chúng ta mau đi thôi. Nếu dây dưa xuống, chỉ sợ là hai chúng ta cũng sẽ bị liên lụy vào."
Dược Thiên sầu đang ôm một cành cây, ổn định thân mình, cười hắc hắc nói: "Không vội..., chờ thêm chút nữa, nếu như ta đoán không sai, thì rất nhanh thôi sẽ có màn kịch hay để xem. Cơ hội mở rộng tầm mắt như thế này, chúng ta không nên bỏ qua ah! Ha ha..."
"Có màn kịch hay để xem ư?" Đại Minh Luân đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy cơn hắc toàn phong đang hung hăng tràn tới phương hướng này. Thì bỗng dưng chân mày khẽ nhúc nhích, nhãn tình bừng sáng nói: "Ngươi là đang ám chỉ cái người ở trong Mộc Sát Hải kia."
Mộc Sát Hải... Nguồn: https://truyenbathu.net
Dưới một gốc cây cổ thụ. Lục Nhi đang ngồi trên một nhánh rễ cây, ôm gối chống cằm trầm ngâm suy tư, trên gương mặt măng non của nàng vẫn còn nước mắt chưa khô. Mộc Nguyên Tử đứng trên cao nhìn xuống, lần này không có trách mắng nàng, cho rằng nàng tính tình còn trẻ, sau khi thương tâm xong, sẽ rất nhanh quên đi những chuyện tình đau buồn.
Bỗng nhiên từ phương xa, trên đỉnh núi truyền đến thanh âm than khóc bén nhọn, hai ông cháu nhất tề quay đầu nhìn lại. Mộc Nguyên Tử thần sắc biến ảo, vội vàng thuấn di phóng lên giữa không trung, hai mắt toát ra tinh quang, nhìn chằm chằm về phía gốc cây cổ Ngữ Thụ nằm trên đỉnh núi. Chỉ thấy, lúc này nó đang nghiêng ngả, giống như chỉ cần một cơn gió bão thổi qua, tùy thời đều có thể bật tung gốc rễ bình thường.
"Hừ!" Mộc Nguyên Tử tức giận hừ lạnh một tiếng, theo sau khu chỉ vung tay lên, bức tường huyền quang vừa hiện ra, liền nghe thấy thanh âm cuồng phong gào thét cùng những tiếng kêu la thảm thống hòa cùng nhau cuốn vào, còn có cả những luồng khói đen tràn vào. Lúc này Mộc Nguyên Tử giận tím mặt. Sải bước lao vào trong bức tường huyền quang.
Cơn cuồng phong hung mãnh càng lúc càng tràn đến gần. Dược Thiên sầu đang ẩn náu trên cành cây cổ Ngữ Thụ cảm giác có điểm ăn không tiêu, buồn bực sợ rằng sẽ phải buông tha màn kịch hay phía trước. Nhưng đang muốn Mang theo Đại Minh Luân thuấn di biến mất, thì đã nghe thấy một thanh âm rống giận vang lên giữa không trung: "Kẻ nào dám giương oai ở trong Cố Lão Sâm Lâm của ta?"
Đón nhận ánh mắt dò hỏi của Đại Minh Luân. Dược Thiên sầu nhãn tình bừng sáng, âm thầm gật đầu xác nhận!
"Khẩu khí thật ngông cuồng! Ngày hôm nay thiên hạ trong Tiên Minh hai giới đã là của cha con ta, cổ Lão Sâm Lâm này cũng cần phải thuần phục." Bên trong cơn hắc toàn phong truyền ra thanh âm cười lạnh. Bất quá rất nhanh đã nhìn ra người vừa xuất hiện có tu vi cao thâm, nên ngữ khí chợt biến đổi: "Ngươi là ai?"
Đám yêu tinh thảo mộc từ bốn phương tám hướng đang không ngừng ngăn cản cường địch tấn công, vừa nhìn thấy Mộc Nguyên Tử hoành không xuất hiện, thì tâm tình đang bi phẫn đều biến thành kinh hỉ, mau chóng lùi về, không làm ra hành động hy sinh vô nghĩa thêm nữa. Lúc này bất luận là ở trên không hay dưới mật đất, toàn bộ đám yêu tinh thảo mộc đều sôi nổi hướng Mộc Nguyên Tử quỳ gối dập đầu bái lạy.
Mộc Nguyên Tử diễn cảm băng sương lạnh lùng, phất tay nói: "Các ngươi lui về cửu hòa!"
Ý tứ trong lời nói chính là các ngươi giao nơi này cho ta giải quyết. Lúc này đám yêu tinh thảo mộc vội vàng lĩnh mệnh, nhanh chóng tản mát ra bốn phương tám hướng đi dập lửa.
Vong Tình đứng ở một bên, sáu con Lục Long Tuyết Lam đang phiêu phù bảo hộ quanh người, lúc này nhìn thấy trên không trung bỗng dưng xuất hiện một vị lão nhân, thì ánh mắt cũng dần dần ngưng trọng lên.
Vừa bước sang bên không gian này, liền trông thấy cơn hắc toàn phong hung hăng tàn sát vô số con cháu của mình. Mộc Nguyên Tử vốn không hiếu sát, nhưng lúc này đã phẫn nộ cực điểm, đầu quải trượng trong tay bỗng dưng hóa thành lưu quang phóng thẳng lên cao. Theo sau giống như lưu tinh vẫn thạch nhắm thẳng về phía cơn hắc toàn phong mà oanh kích.
Kim Thái cùng Bạch Khải ẩn núp phía xa, trông thấy bóng thân ảnh cầm quải trượng bất thình lình xuất hiện ở giữa không trung. Thì đôi con ngươi trong mắt Bạch Khải cấp tốc co rút lại, còn Kim Thái thì vui sướng cười ha hả nói: "Hảo ah! Rốt cuộc thì đã bức Mộc lão nhi phải xuất Tràng rồi. Bạch Khải, chúng ta mau đi trợ giúp Mộc lão nhi một tay thôi."
Lúc này hai người đều hóa thành lưu quang cấp tốc phản hồi.
"Oanh!" Một thanh âm bạo liệt vang lên giữa thiên địa...
Đầu quải trượng khổng lồ sau khi xâm nhập vào trong cơn hắc toàn phong, liền trực tiếp đánh tan cơn gió lốc hung hãn kia. Khí thế giống như không gì có thể ngăn cản nổi.
Đứng bên trong điều khiển cơn hắc toàn phong, ô Phong điên cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, cả người chấn bay ra ngoài mấy trăm thước.
Sau khi phá tan cơn hắc toàn phong, đầu quải trượng liền hung hăng lao thẳng xuống dưới, cắm ở trên mật đất. Nhất thời mặt đất bên dưới tử phân Ngũ liệt, bất tri giác xuất hiện những khe nứt nở dấu chân chim, thoạt nhìn đầu quải trượng tuy giản dị bình thường, nhưng khí thế lại uy phong lẫm nhiên thiên hạ. Chăng biết từ khi nào Mộc Nguyên Tử đã hạ xuống đứng trên đầu quải trượng, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn về phương xa.
Vong Tình một thân Trường bào lam sắc, thoáng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đang đứng trên một chiếc quải trượng, không nghĩ qua đối phương chỉ dùng một chiêu, mà đã phá giải Phong Thần Trượng, đả thương cha mình. Lúc này, liền vung tay khu sử kiếm quyết chỉ đi, sáu con Lục Long Tuyết Lam giương nanh múa vuốt bắn ra.
Trông thấy sáu con Lục Long Tuyết Lam đang hung hãn tập kích đến, nhưng Mộc Nguyên Tử vẫn thản nhiên đứng ở trên đầu quải trượng. Bỗng dưng trên đầu chiếc quái trượng dưới chân, bất ngờ bạo phát ra ánh hào quang sáng lóng lánh, theo ngay sau đó từ đầu quải trượng bắn ra sáu gốc dây leo thô ráp. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như chớp quấn chặt vào cổ của sáu con Lục Long Tuyết Lam, mặc cho bọn chúng giãy giụa như thế nào cũng đều vô pháp thoát ly ra khỏi trói buộc!
Không bị cuồng phong quấy nhiễu. Đại Minh Luân cùng Dược Thiên sầu ẩn thân trên Cố Ngữ Thụ, cũng đem Tràng giao phong nhìn thấy rõ ràng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra thần sắc khiếp sợ không thể che giấu. Tuy rằng hai người phỏng đoán Mộc Nguyên Tử rất lợi hại, nhưng chưa từng nghĩ qua, hắn vừa ra tay mà đã áp chế được Vong Tinh cùng ô Phong, làm cho hai cha con người này không có lực hoàn thủ.
Vốn Dược Thiên sầu toan tính, một ngày nào đó sẽ cầu Tất Trường Xuân ra tay bang trợ chính mình đem Mộc Nguyên Tử cắn nuốt, nhưng sau khi trông thấy một màn này liền đã buông tha cái ý niệm hoang tường kia. Bởi vì, không thể hoài nghi, trước mắt Tất Trường Xuân còn chưa phải là đối thủ của Mộc Nguyên Tử.
Trông thấy kiếm linh của Lục Long Tuyết Lam Kiếm bị vây khốn. Vong Tình Trường bào tung bay, phóng thẳng đến phía trước, đứng ngang bằng Mộc Nguyên Tử, trầm giọng nói: "Không nghĩ ra, bên trong Cố Lão Sâm Lâm còn ân giấu cao thủ lợi hại như thế này, tôn giá rốt cuộc là người phương nào?"
Mộc Nguyên Tử hừ lạnh: "Tiểu bối vô tri, cho dù Ma Thần Dạ, tam giới đệ nhất cao thủ năm xưa nhìn thấy lão phu vẫn còn phải nhường lễ ba phần, Chẳng quản hắn ở tam giới hung hăng càn quấy như thế nào, cũng không có đến cổ Lão Sâm Lâm của ta ngang nhiên tàn phá. Các ngươi đúng là to gan lớn mật, cho rằng lão phu không dám đại khai sát giới hay sao?"
Ngay cả Ma Thần cũng phải nhường lễ ba phần ư? Vong Tình nghe vậy thì không khỏi chấn động, hai mắt kinh nghi đánh giá đối phương. Tiên giới có cao thủ bậc này, vì sao mình chưa từng nghe ai nói qua nhỉ?
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hắn đã hiểu ra, vì sao Kim Thái chưởng quản Tiên giới nhiều năm qua như thế, mà luôn luôn không dám xâm phạm cổ Lão Sâm Lâm rồi. Càng nghĩ càng hiểu vì sao Kim Thái cùng Bạch Khải, dẫn dụ hai cha con mình vào trong cổ Lão Sâm Lâm rồi!
"Hóa ra là cao nhân lánh đời!" Lúc này, Vong Tình mới chắp tay hành lễ nói: "Vãn bối là Vong Tình, chưởng môn Tuyệt Tình Cung, đều không phải cố ý muốn mạo phạm đến tiền bối, quả thực là bị Kim Thái cùng Bạch Khải lừa gạt, dẫn vào trong này. Còn mong tiền bối rộng lòng giúp đờ!"
"Ngươi là Vong Tình, người đã đánh chiếm Tiên Cung?" Mộc Nguyên Tử bỗng nhiên cắt ngang lời của hắn, đang nhớ tới những điều mà lúc trước Dược Thiên sầu nhắc nhờ mình. Lúc này mới hừ lạnh: "Hảo ah! Các ngươi đúng là dám đem chuyện này đổ lên trên đầu của lão phu rồi."
"Muốn xin ta tha Thứ cũng không khó, lão phu Chẳng phải là người hiếu sát, nhưng dám gây nháo ở trong cổ Lão Sâm Lâm của ta, nếu không cấp cho các ngươi một chút trừng phạt, thì ngày sau ta còn cai quản Cố Lão Sâm Lâm như thế nào nữa đây?"
Dứt lời, Mộc Nguyên Tử đảo mắt nhìn sáu con Lục Long Tuyết Lam đang bị trói buộc, hắn cũng nhìn ra đây không phải là thứ bảo bối bình thường, liền quả quyết nói: "Lưu binh khí của các ngươi lại đây, phát thề ngày sau sẽ không..., bao giờ bước chân vào Cổ Lão Sâm Lâm, thì ta sẽ để cho các ngươi ly khai."
Lục Long Tuyết Lam Kiếm cùng Phong Thần Trượng sẽ không thể nào lưu lại nơi này. Nếu không ngay cả khi hai cha con Vong Tình liên thủ, cũng đều không phải là đối thủ của một trong hai người Kim Thái và Bạch Khải. Một khi giao hai món bảo bối này ra, hai cha con bọn hắn khẳng định là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên. Vong Tình làm sao có thể đáp ứng được đây?
"Mộc lão đầu...Đừng buông tha cho bọn chúng....!" Bỗng dưng từ phương xa truyền đến thanh âm của Kim Thái, ngay sau đó Kim Thái cùng Bạch Khải nhất tề xuất hiện, cùng Mộc Nguyên Tử tạo thành thế chân vạc, đem Vong Tình bao vây ở giữa.
Lúc này Bạch Khải âm thầm liếc mắt đánh giá Mộc Nguyên Tử, còn Kim Thái thì đang căn phẫn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vong Tình, cuồng tiếu nói: "Vong Tình! Sợ là ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới cái ngày này đi! Hôm nay ta sẽ đỏi lại cả vốn lẫn lời từ hai cha con nhà ngươi....!"
Vong Tình một thân Trường bào màu lam sắc, phóng mắt ngắm nhìn đám yêu ma quỷ quái từ bốn phương tám hướng xông đến chịu chết, trong lòng cũng có đôi chút rung động, mơ hồ cảm giác đám yêu tình này chưa chắc là vì bán mạng cho Kim Thái cùng Bạch Khải. Trầm ngâm hồi lâu sau, mới vung song chưởng ra, sáu con Lục Long Tuyết Lam không tàn sát bừa bãi thêm nữa, mà nhanh chóng thu liềm bảo vệ quanh thân. Dưới chiếc mật nạ màu bạc, đôi con ngươi băng sương lạnh lùng của Vong Tình lóe ra tinh quang, quát lớn: "Ta đang truy sát Kim Thái cùng Bạch Khải, cùng các ngươi không oán không thù, vì sao các ngươi phải liều chết ngăn trờ?"
Không chờ thanh âm đáp trả, từ bên trong cơn hắc toàn phong đã truyền ra tiếng hừ lạnh: "Một đám yêu nghiệt ngu xuẩn, kẻ nào ngăn ta đều phải chết!"
Dứt lời, phạm vi tàn sát của cơn hắc toàn phong liền nhanh chóng bành trướng ra, khí thế cuồng bạo như muốn hủy thiên diệt địa. Nhất thời làm cho công kích của đám yêu tinh thảo mộc trong Cố Lão Sâm Lâm như muốn bỏ biển, căn bản là không hề phát huy ra chút tác dụng nào.
Cơn hắc toàn phong bành trướng phạm vi tàn sát, khí thế phô thiên cái địa, đem vô số tiếng kêu la thảm thống đánh tan biến đi. Bất quá, từ bên ngoài nhìn vào, vẫn có thể trông thấy có vô số gốc cây cổ thụ khổng lồ, bị nhổ tung gốc rễ lên.
Cuồng phong bao vây bốn phía xung quanh, thanh âm ni non như tiếng ru êm tai của Cổ Ngữ Thụ ngày trước, lúc này đã biến trở thành tiếng sào thóc thảm thương. Giống như đang kể ra những tang thương khổ cực bao nhiêu năm tháng qua của mình, giống như là đang muốn khẩn cần người nào đó ban phát lòng thương!
Xa xa, biển lửa đang bốc cháy hừng hực, cũng mượn sức gió mà bành trướng ra bốn phương tám hướng, nhóm yêu tinh thảo mộc đang ngăn cản cường địch tấn công, nên không có rảnh tay mà đi cứu hỏa! Chứng kiến biển lửa dần dần tràn lan ra khắp phương hướng trong Cố Lão Sâm Lâm, thì đám yêu tinh quỷ quái không khỏi bi thống rống lên. Không hiểu vì sao tai bay vạ gió này, đột nhiên lại đổ xuống trên đầu của bọn họ.
Từng luồng khói đen mù mịt, theo hướng gió tán loạn tràn qua cổ Ngữ Thụ, khiến cho hai người Dược Thiên sầu trốn ở trên cành cây, thiếu chút nữa đã biến trở thành hai đống thịt hun khói. Đại Minh Luân vươn tay lên che mũi, khẩn trương nói: "Chúng ta mau đi thôi. Nếu dây dưa xuống, chỉ sợ là hai chúng ta cũng sẽ bị liên lụy vào."
Dược Thiên sầu đang ôm một cành cây, ổn định thân mình, cười hắc hắc nói: "Không vội..., chờ thêm chút nữa, nếu như ta đoán không sai, thì rất nhanh thôi sẽ có màn kịch hay để xem. Cơ hội mở rộng tầm mắt như thế này, chúng ta không nên bỏ qua ah! Ha ha..."
"Có màn kịch hay để xem ư?" Đại Minh Luân đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy cơn hắc toàn phong đang hung hăng tràn tới phương hướng này. Thì bỗng dưng chân mày khẽ nhúc nhích, nhãn tình bừng sáng nói: "Ngươi là đang ám chỉ cái người ở trong Mộc Sát Hải kia."
Mộc Sát Hải... Nguồn: https://truyenbathu.net
Dưới một gốc cây cổ thụ. Lục Nhi đang ngồi trên một nhánh rễ cây, ôm gối chống cằm trầm ngâm suy tư, trên gương mặt măng non của nàng vẫn còn nước mắt chưa khô. Mộc Nguyên Tử đứng trên cao nhìn xuống, lần này không có trách mắng nàng, cho rằng nàng tính tình còn trẻ, sau khi thương tâm xong, sẽ rất nhanh quên đi những chuyện tình đau buồn.
Bỗng nhiên từ phương xa, trên đỉnh núi truyền đến thanh âm than khóc bén nhọn, hai ông cháu nhất tề quay đầu nhìn lại. Mộc Nguyên Tử thần sắc biến ảo, vội vàng thuấn di phóng lên giữa không trung, hai mắt toát ra tinh quang, nhìn chằm chằm về phía gốc cây cổ Ngữ Thụ nằm trên đỉnh núi. Chỉ thấy, lúc này nó đang nghiêng ngả, giống như chỉ cần một cơn gió bão thổi qua, tùy thời đều có thể bật tung gốc rễ bình thường.
"Hừ!" Mộc Nguyên Tử tức giận hừ lạnh một tiếng, theo sau khu chỉ vung tay lên, bức tường huyền quang vừa hiện ra, liền nghe thấy thanh âm cuồng phong gào thét cùng những tiếng kêu la thảm thống hòa cùng nhau cuốn vào, còn có cả những luồng khói đen tràn vào. Lúc này Mộc Nguyên Tử giận tím mặt. Sải bước lao vào trong bức tường huyền quang.
Cơn cuồng phong hung mãnh càng lúc càng tràn đến gần. Dược Thiên sầu đang ẩn náu trên cành cây cổ Ngữ Thụ cảm giác có điểm ăn không tiêu, buồn bực sợ rằng sẽ phải buông tha màn kịch hay phía trước. Nhưng đang muốn Mang theo Đại Minh Luân thuấn di biến mất, thì đã nghe thấy một thanh âm rống giận vang lên giữa không trung: "Kẻ nào dám giương oai ở trong Cố Lão Sâm Lâm của ta?"
Đón nhận ánh mắt dò hỏi của Đại Minh Luân. Dược Thiên sầu nhãn tình bừng sáng, âm thầm gật đầu xác nhận!
"Khẩu khí thật ngông cuồng! Ngày hôm nay thiên hạ trong Tiên Minh hai giới đã là của cha con ta, cổ Lão Sâm Lâm này cũng cần phải thuần phục." Bên trong cơn hắc toàn phong truyền ra thanh âm cười lạnh. Bất quá rất nhanh đã nhìn ra người vừa xuất hiện có tu vi cao thâm, nên ngữ khí chợt biến đổi: "Ngươi là ai?"
Đám yêu tinh thảo mộc từ bốn phương tám hướng đang không ngừng ngăn cản cường địch tấn công, vừa nhìn thấy Mộc Nguyên Tử hoành không xuất hiện, thì tâm tình đang bi phẫn đều biến thành kinh hỉ, mau chóng lùi về, không làm ra hành động hy sinh vô nghĩa thêm nữa. Lúc này bất luận là ở trên không hay dưới mật đất, toàn bộ đám yêu tinh thảo mộc đều sôi nổi hướng Mộc Nguyên Tử quỳ gối dập đầu bái lạy.
Mộc Nguyên Tử diễn cảm băng sương lạnh lùng, phất tay nói: "Các ngươi lui về cửu hòa!"
Ý tứ trong lời nói chính là các ngươi giao nơi này cho ta giải quyết. Lúc này đám yêu tinh thảo mộc vội vàng lĩnh mệnh, nhanh chóng tản mát ra bốn phương tám hướng đi dập lửa.
Vong Tình đứng ở một bên, sáu con Lục Long Tuyết Lam đang phiêu phù bảo hộ quanh người, lúc này nhìn thấy trên không trung bỗng dưng xuất hiện một vị lão nhân, thì ánh mắt cũng dần dần ngưng trọng lên.
Vừa bước sang bên không gian này, liền trông thấy cơn hắc toàn phong hung hăng tàn sát vô số con cháu của mình. Mộc Nguyên Tử vốn không hiếu sát, nhưng lúc này đã phẫn nộ cực điểm, đầu quải trượng trong tay bỗng dưng hóa thành lưu quang phóng thẳng lên cao. Theo sau giống như lưu tinh vẫn thạch nhắm thẳng về phía cơn hắc toàn phong mà oanh kích.
Kim Thái cùng Bạch Khải ẩn núp phía xa, trông thấy bóng thân ảnh cầm quải trượng bất thình lình xuất hiện ở giữa không trung. Thì đôi con ngươi trong mắt Bạch Khải cấp tốc co rút lại, còn Kim Thái thì vui sướng cười ha hả nói: "Hảo ah! Rốt cuộc thì đã bức Mộc lão nhi phải xuất Tràng rồi. Bạch Khải, chúng ta mau đi trợ giúp Mộc lão nhi một tay thôi."
Lúc này hai người đều hóa thành lưu quang cấp tốc phản hồi.
"Oanh!" Một thanh âm bạo liệt vang lên giữa thiên địa...
Đầu quải trượng khổng lồ sau khi xâm nhập vào trong cơn hắc toàn phong, liền trực tiếp đánh tan cơn gió lốc hung hãn kia. Khí thế giống như không gì có thể ngăn cản nổi.
Đứng bên trong điều khiển cơn hắc toàn phong, ô Phong điên cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, cả người chấn bay ra ngoài mấy trăm thước.
Sau khi phá tan cơn hắc toàn phong, đầu quải trượng liền hung hăng lao thẳng xuống dưới, cắm ở trên mật đất. Nhất thời mặt đất bên dưới tử phân Ngũ liệt, bất tri giác xuất hiện những khe nứt nở dấu chân chim, thoạt nhìn đầu quải trượng tuy giản dị bình thường, nhưng khí thế lại uy phong lẫm nhiên thiên hạ. Chăng biết từ khi nào Mộc Nguyên Tử đã hạ xuống đứng trên đầu quải trượng, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn về phương xa.
Vong Tình một thân Trường bào lam sắc, thoáng chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía bóng người đang đứng trên một chiếc quải trượng, không nghĩ qua đối phương chỉ dùng một chiêu, mà đã phá giải Phong Thần Trượng, đả thương cha mình. Lúc này, liền vung tay khu sử kiếm quyết chỉ đi, sáu con Lục Long Tuyết Lam giương nanh múa vuốt bắn ra.
Trông thấy sáu con Lục Long Tuyết Lam đang hung hãn tập kích đến, nhưng Mộc Nguyên Tử vẫn thản nhiên đứng ở trên đầu quải trượng. Bỗng dưng trên đầu chiếc quái trượng dưới chân, bất ngờ bạo phát ra ánh hào quang sáng lóng lánh, theo ngay sau đó từ đầu quải trượng bắn ra sáu gốc dây leo thô ráp. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh như chớp quấn chặt vào cổ của sáu con Lục Long Tuyết Lam, mặc cho bọn chúng giãy giụa như thế nào cũng đều vô pháp thoát ly ra khỏi trói buộc!
Không bị cuồng phong quấy nhiễu. Đại Minh Luân cùng Dược Thiên sầu ẩn thân trên Cố Ngữ Thụ, cũng đem Tràng giao phong nhìn thấy rõ ràng. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra thần sắc khiếp sợ không thể che giấu. Tuy rằng hai người phỏng đoán Mộc Nguyên Tử rất lợi hại, nhưng chưa từng nghĩ qua, hắn vừa ra tay mà đã áp chế được Vong Tinh cùng ô Phong, làm cho hai cha con người này không có lực hoàn thủ.
Vốn Dược Thiên sầu toan tính, một ngày nào đó sẽ cầu Tất Trường Xuân ra tay bang trợ chính mình đem Mộc Nguyên Tử cắn nuốt, nhưng sau khi trông thấy một màn này liền đã buông tha cái ý niệm hoang tường kia. Bởi vì, không thể hoài nghi, trước mắt Tất Trường Xuân còn chưa phải là đối thủ của Mộc Nguyên Tử.
Trông thấy kiếm linh của Lục Long Tuyết Lam Kiếm bị vây khốn. Vong Tình Trường bào tung bay, phóng thẳng đến phía trước, đứng ngang bằng Mộc Nguyên Tử, trầm giọng nói: "Không nghĩ ra, bên trong Cố Lão Sâm Lâm còn ân giấu cao thủ lợi hại như thế này, tôn giá rốt cuộc là người phương nào?"
Mộc Nguyên Tử hừ lạnh: "Tiểu bối vô tri, cho dù Ma Thần Dạ, tam giới đệ nhất cao thủ năm xưa nhìn thấy lão phu vẫn còn phải nhường lễ ba phần, Chẳng quản hắn ở tam giới hung hăng càn quấy như thế nào, cũng không có đến cổ Lão Sâm Lâm của ta ngang nhiên tàn phá. Các ngươi đúng là to gan lớn mật, cho rằng lão phu không dám đại khai sát giới hay sao?"
Ngay cả Ma Thần cũng phải nhường lễ ba phần ư? Vong Tình nghe vậy thì không khỏi chấn động, hai mắt kinh nghi đánh giá đối phương. Tiên giới có cao thủ bậc này, vì sao mình chưa từng nghe ai nói qua nhỉ?
Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hắn đã hiểu ra, vì sao Kim Thái chưởng quản Tiên giới nhiều năm qua như thế, mà luôn luôn không dám xâm phạm cổ Lão Sâm Lâm rồi. Càng nghĩ càng hiểu vì sao Kim Thái cùng Bạch Khải, dẫn dụ hai cha con mình vào trong cổ Lão Sâm Lâm rồi!
"Hóa ra là cao nhân lánh đời!" Lúc này, Vong Tình mới chắp tay hành lễ nói: "Vãn bối là Vong Tình, chưởng môn Tuyệt Tình Cung, đều không phải cố ý muốn mạo phạm đến tiền bối, quả thực là bị Kim Thái cùng Bạch Khải lừa gạt, dẫn vào trong này. Còn mong tiền bối rộng lòng giúp đờ!"
"Ngươi là Vong Tình, người đã đánh chiếm Tiên Cung?" Mộc Nguyên Tử bỗng nhiên cắt ngang lời của hắn, đang nhớ tới những điều mà lúc trước Dược Thiên sầu nhắc nhờ mình. Lúc này mới hừ lạnh: "Hảo ah! Các ngươi đúng là dám đem chuyện này đổ lên trên đầu của lão phu rồi."
"Muốn xin ta tha Thứ cũng không khó, lão phu Chẳng phải là người hiếu sát, nhưng dám gây nháo ở trong cổ Lão Sâm Lâm của ta, nếu không cấp cho các ngươi một chút trừng phạt, thì ngày sau ta còn cai quản Cố Lão Sâm Lâm như thế nào nữa đây?"
Dứt lời, Mộc Nguyên Tử đảo mắt nhìn sáu con Lục Long Tuyết Lam đang bị trói buộc, hắn cũng nhìn ra đây không phải là thứ bảo bối bình thường, liền quả quyết nói: "Lưu binh khí của các ngươi lại đây, phát thề ngày sau sẽ không..., bao giờ bước chân vào Cổ Lão Sâm Lâm, thì ta sẽ để cho các ngươi ly khai."
Lục Long Tuyết Lam Kiếm cùng Phong Thần Trượng sẽ không thể nào lưu lại nơi này. Nếu không ngay cả khi hai cha con Vong Tình liên thủ, cũng đều không phải là đối thủ của một trong hai người Kim Thái và Bạch Khải. Một khi giao hai món bảo bối này ra, hai cha con bọn hắn khẳng định là sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên. Vong Tình làm sao có thể đáp ứng được đây?
"Mộc lão đầu...Đừng buông tha cho bọn chúng....!" Bỗng dưng từ phương xa truyền đến thanh âm của Kim Thái, ngay sau đó Kim Thái cùng Bạch Khải nhất tề xuất hiện, cùng Mộc Nguyên Tử tạo thành thế chân vạc, đem Vong Tình bao vây ở giữa.
Lúc này Bạch Khải âm thầm liếc mắt đánh giá Mộc Nguyên Tử, còn Kim Thái thì đang căn phẫn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vong Tình, cuồng tiếu nói: "Vong Tình! Sợ là ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới cái ngày này đi! Hôm nay ta sẽ đỏi lại cả vốn lẫn lời từ hai cha con nhà ngươi....!"
Bình luận truyện