Tinh Thần Châu

Chương 1130: Câu thông Ma giới



"Ngươi....các ngươi...." Vạn Bác Thánh nộ hỏa công tâm. thế nhưng đã tức giận đến nỗi nói không ra lời hoàn chinh.
Bạch Khải khẽ nhắm mắt. không nghĩ qua lão gia hỏa này sẽ bất ngờ xông vào đây. Trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào cho tốt.

Chỉ riêng Kim Thái là hừ lạnh nói: "Vạn Bác Thánh! Đường đường là Minh Hoàng kết duyên cùng cháu gái ngươi. là đã may mắn lắm rồi. hay ngươi còn chê hắn không xứng với cháu gái ngươi ư? Hừ! Đây là phúc khí tu luyện kiếp trước của tổ tông nhà ngươi đó."

Vạn Bác Thánh hai mắt như muốn nứt toác ra. nhìn chằm chằm vào hai người nghiến răng nghiến lợi. theo trong miệng gằn ra từng chữ: "Khinh người quá đáng! Cút mau."
"Cút?" Kim Thái nhíu mày quát: "Vạn Bác Thánh! Ta xem ngươi là đã chán sống rồi..."
"Câm miệng!" Bạch Khải quay sang nhìn Kim Thái khẽ quát một tiếng, ngăn cản không cho Kim Thái nói thêm lời gì nữa. thần sắc xám ngoét nhìn chằm chằm vào Vạn Bác Thánh, chậm rãi nói: "Chúng ta sẽ rời đi khỏi nơi này."

Kim Thái nhất thời có chút không vui. một tên Vạn Bác Thánh há lại có khả năng hù dọa chính mình. Lúc này cười lạnh quát: "Sợ hắn làm cái gì? Nếu dám đi ra ngoài nói hươu nói vượn, đừng nói chúng ta không buông tha cho hắn. hai cha con Vong Tình cũng sẽ không bỏ qua cho hắn."
Vạn Bác Thánh nghe vậy, cả người không ngừng run rầy, có vẻ như tùy thời đều muốn liều mạng. Nhưng Bạch Khải đã xoay người nhìn sang phía Kim Thái, hờ hững nói: "Ta nói chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."

"Như thế nào? Hay là ngươi động chân tình với nha đầu kia rồi sao?" Kim Thái thần sắc âm trầm chỉ bốn phía xung quanh nói: "Nơi này là tổng đà Vạn cổ Thông. nhãn tuyến ngầm khắp nơi. muốn tránh thoát ánh mắt của mọi người. lẳng lặng chạy đi ra ngoài là không có khả năng."

"Ta nghĩ Vạn chưởng môn tự nhiên sẽ có biện pháp." Bạch Khải quay đầu nhìn Vạn Bác Thánh đang run rẩy, bình thản nói: "Vạn chưởng môn! Chuyện đã đến nước này xin hãy bình tĩnh. Ta nghĩ Vạn chưởng môn cũng không muốn người khác phát hiện ra chúng ta đang trốn ở bên trong nơi này. Nếu không hai cha con Vong Tình, sợ rằng sẽ không buông tha cho trên dưới cao thấp Vạn Cố Thông đâu. Vậy nên xin Vạn chưởng môn hãy tìm phương án sáng suốt, đem chúng ra bình yên tiễn đưa ra khỏi Vạn Thánh Sơn. Mà ta cam đoan cũng sẽ không tiết lộ chuyện này đi ra ngoài."

Bầu không khí bên trong trang viên nhất thời im lặng. chỉ nghe thấy tiếng thở phì phì của Vạn Bác Thánh, ánh mắt của mọi người đều đang tập trung ở trên người hắn. Một lúc lâu sau. nhịp hô hấp của Vạn Bác Thánh mới bình ổn xuống. gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Khải, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất là ngươi hãy nói giữ lời!"

Tuy rằng hắn cưng chiều Vạn Linh, nhưng đối với những người đã hỗn lên tới địa vị này như hắn mà nói. có đôi khi cân nhắc nặng nhẹ xong. dù tức giận thế nào cũng đành phải dứt bỏ tình thân, mà suy tính cho đại cục trước mắt. Nếu không có chút điểm tâm ngoan ấy, hắn cũng vô pháp kinh doanh phát triển Vạn cổ Thông đến tình trạng như ngày hôm nay. Huống chi hắn cũng không có lựa chọn khác, đừng nói Kim Thái và Bạch Khải liên thủ vây công. cho dù một trong hai người đứng ra. hắn đều cũng không phải là đối thù. Lúc này chỉ đành đem oán hận nuốt vào trong lòng mà thôi.

Hiện giờ hắn đang hận chính bản thân mình! Biết sớm như vậy, thì sẽ không chạy tới đây thăm dò nơi ở của cháu gái mình, mắt nhắm mắt mở đế mọi chuyện trôi qua cho xong, như thế nào còn muốn chạy đến đây, tự rước lấy nhục vào người!
"Đó là hiển nhiên!" Bạch Khải khẽ gật đầu nói.

Kim Thái thần sắc trầm ngâm không nói gì. Nhưng cũng biết tâm lý của Bạch Khải cứng rắn như thép, đã làm ra quyết định thì khuyên can cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Cuối cùng Vạn Bác Thánh xuất ra vài món trang phục của Vạn cổ Thông, mấy người vội vàng cải trang hình dáng. mới đi theo Vạn Bác Thánh phá vỡ đại trận phòng hộ mà bay ra ngoài....

Có Vạn Bác Thánh tự mình dẫn đường, xuất nhập Vạn Thánh Sơn không bị người khác hoài nghi. tự nhiên là không thành vấn đề. Sau khi ra khỏi Vạn Thánh Sơn. Vạn Bác Thánh dẫn mấy người vào trong một cái sơn cốc hoang vắng cách đó vài trăm dặm. Theo sau quay đầu. dùng ánh mắt lo lắng nhìn mấy người. cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Bạch Khải, ấp úng nói: "Bạch Khải, tình cảnh hiện giờ như thế nào, chính bản thân các ngươi là rõ ràng nhất. Xin hãy rộng lòng giúp đờ, sau này đừng cùng Vạn Linh có bất kỳ mối liên hệ nào, ngươi đã hại nàng một lần rồi. cũng đừng hại thêm nàng lần Thứ hai. Nếu không, cùng lắm thì liều mạng ngọc đá cùng tan mà thôi."

Dứt lời, liền xoay người muốn bỏ đi nhưng lúc này đã nghe thấy thanh âm của Bạch Khải vang lên: "Vạn Bác Thánh! Trở về đừng làm khó dễ cho Vạn Linh, nói cho nàng biết, chung quy sẽ có một ngày ta đường đường chính chính đến tìm nàng, dẫn nàng đi! Nếu thấy nàng bị tổn thương. ngày sau ta sẽ san bằng Vạn Thánh Sơn của ngươi, huyết tẩy cao thấp toàn môn Vạn cổ Thông của ngươi!"

Vạn Bác Thánh toàn thân chấn động, nhưng cũng không quay đầu nhìn về phía sau. mà hóa thành lưu quang bay về phương hướng Vạn Thánh Sơn.

Nhìn theo bóng lưng Vạn Bác Thánh rời đi. trong đầu Bạch Khải bỗng dưng hiện lên tình cảnh triền miên giữa mình cùng Vạn Linh ở trên giường suốt mấy ngày qua.
Nghe Vạn Linh tường tận kể ra. lời thề ngàn năm quyết chí không thay đổi, đối với chính mình, thì không khỏi cảm mến.

Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân khẽ đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không dám tin tưởng. Chẳng ngờ Bạch Khải còn đa tình đến mức độ này, lại sẽ vì Vạn Linh mà nói ra những lời đoạn tuyệt như thế.
Lúc này bỗng nhiên Kim Thái phá vỡ bầu không khí trầm mặc, thần tình khinh thường nhìn chằm chằm vào Bạch Khải, cười khênh nói: "Không nghĩ tới ah! Lần này Bạch Khải ngươi thế nhưng đã biến đùa thành thật. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại.

Nếu có một ngày ngươi đường đường chính chính đến Vạn Thánh Sơn. Mang nữ nhân kia đi. thì ta đây sẽ vô cùng cao hứng cho ngươi. Điều đó thuyết minh chúng ta đã xoay chuyên thế cục thành công rồi...Nói xem. bây giờ đi đâu? Thương thế của ngươi đã không còn sai biệt lăm. có muôn đên Minh giới dường thương thêm nữa hay không?" 

"Không cần!" Bạch Khải nhìn chằm chằm theo phương hướng Vạn Bác Thánh biến mất. không hề chuyển mắt. gằn từng chữ nói: "Ta đã quyết định, giờ sẽ liên hệ với Tam Dạ ở Ma giới!"

Nghe vậy, diễn cảm trên mặt mấy người đều chấn động. nhưng trong mắt Dược Thiên Sầu còn đan xen theo một tia kinh hỉ. thầm nghĩ rốt cuộc cũng chờ đến thời khắc này rồi. Sự nháo lâm đầu. Kim Thái tương phản lại có vẻ khẩn trương, song quyền nắm chặt vào nhau, ngắm nhìn bốn phía xung quanh nói: "Hiện giờ, ở luôn trong này ư?"

Bạch Khải lẳng lặng vứt bỏ trang phục Vạn cổ Thông trên người ra. khôi phục dáng vẻ ngày thường, tùy tay bắn lưu quang ra bốn phương tám hướng. Cuối cùng ghim thẳng một đạo lưu quang xuống dưới chân mình, nhấc chân giậm xuống một cái. mặt đất khẽ rung chuyển, một tầng sương trắng lượn lỡ tản mát ra bốn phía xung quanh. Rất nhanh bóng dáng mấy người đã chìm vào trong màn sương mù dày đặc này.

Nếu từ trên không trung nhìn xuống phía dưới, thì sẽ phát hiện ra bên trong sơn cốc đang bị sương mù bao phù. nhìn không rõ tình huống bên trong sơn cốc. Lúc này, mấy người đã nhìn ra. Bạch Khải là vừa mới bày ra trận pháp phòng ngự.

Mấy người đang quan sát hoàn cảnh bốn phía XUNG quanh, thì lại trông thấy Bạch Khải vung hai ống tay áo lên. theo trong ống tay áo xuất ra hai món đồ vật. Trong tay trái là Hắc Diệu Minh Quang Kính, trong tay phải là một viên thủy tinh cầu màu sắc trong suốt, bên ngoài khối thủy tinh cầu bị một tấm vải dính máu bao trùm, vết máu đỏ tươi như mới. giống như vừa dính máu bình thường, hiển nhiên là đã được Bạch Khải dùng bí pháp nào đó để bảo tồn nguyên dạng.

Dược Thiên sầu cùng Đại Minh Luân ngắm nhìn không dám chớp mắt. nhưng đều không hiểu Bạch Khải là đang muốn làm cái gì. Còn Kim Thái thì cũng đã ném bộ trang phục Vạn cổ Thông xuống dưới đất. khôi phục một thân kim quang phục sức tráng lệ, đường đường là đế vương Tiên giới lại tái hiện, cũng không biết là hắn muốn biểu diễn cho người nào xem.

Hắc Diệu Minh Quang Kính theo trong tay Bạch Khải chậm rãi phiêu phù ra phía trước, dần dần hóa thành lớn hơn. đảo mắt một chút đã biến thành một chiếc gương lớn. bề rộng và bề dài đều hơn mười thước, đang phiêu phù lơ lửng ở giữa không trung.

Lúc này Bạch Khải đem song chưởng nắm lấy khối thủy tinh cầu. thông qua khẽ hở trong lòng bàn tay, một luồng bạch quang đang nhẹ nhàng tản mát ra. Sau đó một luồng hồng vụ thẩm thấu ra ngoài. lượn lỡ bên trên, mà miếng vải dính máu bao trùm quanh khối thủy tinh cầu. màu sắc dường như đã ảm đảm xuống vài phần mất rồi.

Bạch Khải vừa vung tay thu hồi khối thủy tinh cầu vào, thì đã nhanh chóng kẹp hai ngón tay, chỉ vào luồng hồng vụ đang phiêu phù trước mật. dẫn nó về phía Hắc Diệu Minh Quang Kính.
"Đi!" Bạch Khải khẽ quát một tiếng. luồng hồng vụ ngưng tụ quanh đầu ngón tay, liền bắn thẳng vào mật chiếc gương lớn. "phốc" một tiếng, hồng vụ mau chóng lan tràn khắp nơi trên mặt gương. Lúc này Bạch Khải không ngừng múa may song chưởng bắt quyết, từng đạo bạch quang không ngừng đánh thẳng vào giữa trung tâm của mật chiếc gương. Một vòng xoáy màu đen to bằng nắm tay trẻ con chậm rãi hiện ra. dần dần khuếch trương lên. giống như một cái hắc động bình thường.

Ánh mắt của mấy người ngay lập tức rơi vào cái hắc động ở giữa trung tâm mặt gương kia. Thậm chí có cảm giác như tinh thần đang bị hàm sâu vào trong đó, không thể tự kiềm chế nổi. Ngay cả chính bản thân Kim Thái cũng không có ngoài lệ. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Dược Thiên sầu theo bản năng cảnh giác lên. cũng thầm truyền âm cho Đại Minh Luân, chuẩn bị nếu phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thì hai người sẽ lập tức bỏ đi.
Hồng vụ dàn trải trên mặt chiếc gương vừa bị cắn nuốt sạch sẽ. Chỉ thấy Bạch Khải liền đánh ra một đạo bạch quang thăng vào chiếc hắc động đang ở trong gương. Dùng ngữ khí hùng hồn quát: "Thăm dò Âm-Dương. triệu hoán Tam Dạ!"

Lời này vừa nói ra. bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên vặn vẹo, một cỗ hấp lực từ trong hắc động tuôn ra. khiến cho đất đá bên trong sơn cốc đều tung bay loạn xạ. Theo sau hắc động chợt co rút và dần dần biến mất ở trong mặt gương....Sau đó trong gương xuất hiện một tia bạch quang. lăn tăn nổi sóng. và rồi bức tranh sống động trong giương cũng dần dần hé lộ ra....

Ma giới rộng lớn mênh mông, nhưng lại bị phong ấn vô số năm qua. Bởi vì thế lực các nơi muốn tranh giành tài nguyên tu luyện có hạn. vô số năm tháng qua luôn luôn không ngừng chinh chiến sát phạt lẫn nhau. Chẳng quản thủ đoạn bỉ ổi cỡ nào, Bởi vì đây là một cái thế giới kẻ thắng làm vua....một cái thế giới giết người vô tội vạ!

Người có năng lực mới có thể sống lâu. cường giả mới có thể sống lâu. Một đám người sinh hoạt trong luật rừng trắng trợn, nên không ai dám che giấu bảo lưu năng lực của mình, vì thế ở địa phương này đã trở nên vô cùng huyết tinh tàn khốc. Nếu so sánh cùng Tiên Minh hai giới. cái địa phương mật đất tràn ngập máu tươi này, quả nhiên không thẹn với cái danh xưng là "Ma giới"....!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện