Tinh Thần Châu
Chương 119: Có thù báo thù
Cả đám đệ tử sáu môn phái chật vật bất kham bị quỷ binh quỷ tướng áp vào quân doanh, trong lúc bước đi thất tha thất thểu, trên người không còn chút tinh thần, thần tình trên mặt uể oải, đếm qua khoảng chừng bốn trăm người. Đệ tử chủ động đến bái phỏng nhìn các vị tiền bối bị nắm tới, biểu tình khác nhau, có người nhìn có chút hả hê nói không nên lời, có người như thương hại, mắt mở trừng trừng nhìn họ bị phân biệt nhốt vào trong vài tòa lều lớn, về phần sẽ phát sinh chuyện gì, vậy thì không thể biết được.
Ánh mắt Dược Thiên Sầu tìm thấy được lão cừu nhân trong đám người, cũng không dừng lại liền thu trở về. Hắn thu liễm vẻ mỉm cười nơi khóe miệng, xoay người nhìn mọi người lắc đầu thở dài nói: "Ai! Sớm biết như vậy hà tất trước sao lại làm! Ta đi van cầu đại tướng quân, xem có thể buông tha bọn họ hay không."
Nói xong hoảng hoảng đi về hướng lều lớn, không ngờ cũng không có một quỷ binh hay quỷ tướng cản hắn. Kỳ thực đệ tử sáu môn phái đứng ở đây cũng không ai nghĩ hắn đi cầu tình, nhưng lời này chỉ có thể phóng trong bụng, ai cũng sẽ không nói ra.
Mông Duyên vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu tiến đến, liền ha hả cười nói: "Tất cả bọn hắn đều bị phong lại đan điền, không còn lực hoàn thủ. Tiên sinh có việc thì cứ làm, sẽ không ai quấy rầy." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc chắp tay tạ ơn, xoay người đi ra ngoài, đi tới một lều lớn giam giữ đệ tử sáu phái, quét mắt chung quanh, quả nhiên không thấy một thủ hạ nào của Mông Duyên.
Người bị giam giữ hữu khí vô lực ngẩng đầu, thấy người đến đều lấy làm kinh hãi, có chút người lúc ở sườn núi cũng từng đối mặt Dược Thiên Sầu, đệ tử Phù Tiên Đảo này vì sao có thể tùy ý ra vào ở đây? Dược Thiên Sầu lười nhiều lời vô ích, cũng không cần nói nhiều, liên hệ cùng Bạch Tố Trinh, lúc này liên tiếp xuất thủ, những người bị hắn chạm đến đều toàn bộ biến mất.
Vỗ vỗ tay quan sát lều lớn vắng vẻ, gương mặt không chút biểu tình đi tới lều khác làm y đúc, cuối cùng đi vào lều lớn giam Nghiêm Thù, trong ánh mắt kinh khủng của hắn, sau khi đem những người quanh hắn toàn bộ biến mất khoảng không, lại đứng đối diện trước mặt hắn, xăn hai tay áo cười nói: "Nghiêm sư thúc, rốt cục nhìn thấy ngươi rồi, ta chờ đợi ngày hôm nay thế nhưng chờ đã lâu, ai! Cuối cùng cũng có thể giải quyết một cọc tâm sự của ta."
Nghiêm Thù kinh khủng không hiểu, thất tha thất thểu lui về phía sau nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi muốn làm gì?"
"Ba." Dược Thiên Sầu huy cánh tay tát mạnh một cái, trực tiếp đánh hắn té ngửa trên mặt đất, lại nhảy dựng lên đạp mạnh xuống điên cuồng, vừa đạp vừa mắng: "Con mẹ nó, tên của lão tử tùy tiện cho ngươi gọi sao?"
Nghiêm Thù gào khóc kêu la bò khắp nơi, hiện tại hắn bị phong bế đan điền, thân thể so với người thường chỉ tốt hơn một chút, làm sao chịu được bị Dược Thiên Sầu truy theo quyền đấm cước đá. Trong mũi miệng hắn lại liên tục chảy máu, đánh thêm một hồi lâu, Dược Thiên Sầu đứng thẳng lại thở mạnh một hơi nói: "Cảm giác đánh kẻ thù một trận đã đời thật quá sung sướng, mẹ nó, đã lâu không được sảng qua như thế."
Vung tay ưỡn ngực, xoa bóp nắm tay, giãn giãn gân cốt, tay áo bị rơi xuống lại lần nữa được hắn xăn lên, lần này xăn rất cao, phòng bị lần thứ hai rơi xuống. Hắn đi tới túm Nghiêm Thù đang trốn dưới chiếc bàn dài, trước tiên cho một cái tát, sau đó mới cười nói: "Hiện tại biết ta muốn làm gì rồi phải không? Bằng quan hệ thật tốt giữa ngươi và ta, ngươi nói ta muốn làm gì? Đương nhiên là xử ngươi."
Nghiêm Thù đã bị đánh đến biến dạng, gương mặt đầy vết máu, mồm miệng không rõ nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám đối với ta như vậy, cha ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Hắc hắc! Con mẹ nó thật là nhân tài." Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Ngươi đúng là ngu ngốc, là ai không buông tha ai a! Đều đã bảy tám mươi tuổi, còn đem lão bất tử đi ra dọa người, ngươi ngẫm lại có di ngôn gì muốn ta chuyển cáo cho cha ngươi đi!"
"Ba." Một tiếng, mũi của Nghiêm Thù bị hắn trực tiếp đánh bằng phẳng, máu văng khắp nơi, trên nắm tay Dược Thiên Sầu vốn đã vết máu loang lổ, càng nhiễm đến máu me nhầy nhụa.
"Nhanh, kêu tiếng cha nghe một chút, nếu làm ta vui vẻ sẽ bỏ qua cho ngươi." Dược Thiên Sầu níu lấy vạt áo nhiễm máu của hắn quát. Sau đó lại tát "ba, ba" hai cái, quát: "Vương bát đản, giả chết cái gì, mau gọi."
"Nha…nha…" Vùng mũi của Nghiêm Thù đã không thể hô hấp, chỉ có thể dùng miệng để hấp khí, hàm răng cũng đã bị đánh gãy hết, liều mạng giơ lên cái đầu đang ngã sang một bên, bỗng nhiên "phốc" một tiếng, một búng máu trực tiếp phun lên mặt Dược Thiên Sầu.
"Muốn chết!" Dược Thiên Sầu chợt quát một tiếng, nha một tiếng, một quyền đánh vào đầu Nghiêm Thù xoay chuyển thành một vòng, đầu của Nghiêm Thù phát sinh một tiếng vang giòn, gục sau lưng, triệt để không còn hô hấp.
Dược Thiên Sầu đang giận dữ hôn mê cả đầu cũng không phát hiện hắn đã chết, không cam lòng xô hắn ngã trên mặt đất, huy quyền liên tục đấm xuống, trực tiếp đánh vỡ nát đầu hắn, sau đó mới đứng lên. Giơ cánh tay lau vết máu trên mặt, ống tay áo trong nháy mắt đỏ tươi, gương mặt nhiễm máu có vẻ dữ tợn, nhìn thi thể trên mặt đất lẩm bẩm: "Hình như Trần Phong nói qua, da người là tài liệu tốt chế tạo bùa thượng đẳng, không thể lãng phí."
Nhấc chân móc lên, thi thể biến mất vô tung, trên mặt đất để lại một bãi vết máu. Hắn không thấy được hình tượng lúc này của mình, buông tay áo vỗ vỗ y phục, làm như không có việc gì đi ra khỏi lều lớn, đi thẳng tới lều lớn trung quân, đi vào, liền phát hiện Mông Duyên và Ngu Cơ đang ngây ra nhìn chính mình.
Hiện tại hắn cũng chợt phản ứng, vừa rồi vẫn chìm đắm trong sự vui vẻ khi giết được cừu nhân, tinh thần cực độ hưng phấn, đối với việc toàn thân nhiễm máu căn bản không để trong lòng. Dược Thiên Sầu cười nói: "Thật sự không nghĩ qua lại dính trúng như vậy."
Không nghĩ qua bị dính trúng? Không nghĩ qua mà cả người đều nhiễm máu? Người này làm gì những người kia vậy? Mông Duyên và Ngu Cơ trao đổi ánh mắt, người trước gọi người dẫn hắn đi tắm, hai phu thê dắt nhau đi tới ba tòa lều lớn, không còn một bóng người, chỉ có một tòa lều lớn khắp nơi đầy vết máu. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Người đâu? Đều đi nơi nào rồi? Lại gọi quỷ tốt bên ngoài tới hỏi, lại nghe nói không thấy bất luận phạm nhân nào đi ra, chỉ nghe được bên trong từng phát sinh tiếng kêu thảm thiết. Hai người nhìn nhau, hai người cũng biết thế gian có chút tu sĩ tu luyện một ít ma công tà pháp, nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm cho gần bốn trăm người toàn bộ thây cốt không còn, cũng không tránh khỏi quá kinh khủng, hai người ngẫm lại không thấy lạnh mà rét run, tiểu tử này có điểm tà khí.
Dược Thiên Sầu tắm rửa xong cả người thoải mái, lại thêm việc giết được Nghiêm Thù, cảm thấy thần thanh khí sảng. Từ trong túi trữ vật lấy ra bộ quần áo mặc vào, lại nhớ tới lều lớn trung quân. Vài bước tiến lên, nhìn hai phu thê đang ngồi sau bàn chắp tay hành lễ nói: "Tạ ơn đại tướng quân và phu nhân giúp tại hạ ra khẩu ác khí."
"Tiên sinh không cần khách khí." Mông Duyên đưa tay ý bảo hắn ngồi xuống, cười nói: "Hôm nay đi tuần có thể gặp được tiên sinh cũng là duyên phận, đáng tiếc…Ai! Sắc trời đang sáng dần, bổn tướng quân cũng không tiện giữ lại tiên sinh nữa."
Dược Thiên Sầu cũng biết, Mông Duyên bọn họ cho dù có lợi hại cũng không dám ở bàn ngay đi ra lắc lư, đây là hạn chế của thiên địa pháp tắc, bằng không nhất định phải hồn phi phách tán. Hắn gật đầu hỏi: "Tướng quân muốn nhổ trại rồi sao?"
"Ân!" Mông Duyên chỉ tay về hướng nam nói: "Hơn ngàn dặm hướng nam, có một khe sâu, tên là ÂÂm Phong Cốc, chính là đại bản doanh của bổn tướng quân, tiên sinh có thời gian không ngại đến đó làm khách."
"Tạ ơn đại tướng quân, đã như vậy tại hạ xin cáo từ, ngày khác tại hạ nhất định đăng môn bái phỏng." Dược Thiên Sầu đứng lên nói. Hiện tại không phải thời gian nói chuyện, còn tiếp tục ở lại xem như gây phiền toái cho bọn họ, thiên địa pháp tắc vô tình a!
"Thỉnh!" Mông Duyên đưa tay nói. Sau đó cùng Ngu Cơ đưa hắn ra ngoài. Dưới đài điểm tướng, Dược Thiên Sầu lại lần nữa xoay người tạ ơn hai người, lập tức dẫn đệ tử sáu phái rất nhanh đi ra quân doanh.
"Nhổ trại!" Một tiếng hiệu lệnh, bên trong quân doanh trong nháy mắt đều động lên, không bao lâu đã chuẩn bị thỏa đáng, một đám đại quân quỷ giới hạo hạo đãng đãng biến mất ngay trước mắt đệ tử sáu đại phái, còn có những đệ tử bị bắt về cũng không còn nhìn thấy.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại đối mặt mọi người cười khổ nói: "Những tiền bối kia trong nửa canh giờ không chịu xuất hiện, chọc Quỷ Tướng Quân giận dữ, ta nói rách cả mồm mép cũng vô dụng, kết quả tất cả đều…Ai!"
Mọi người sống sót sau tai nạn đã vạn phần cảm tạ hắn, huống chi cũng không có cảm tình với tiền bối các phái, vì vậy đều dùng lời an ủi, khuyên hắn không cần tự trách…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Ánh mắt Dược Thiên Sầu tìm thấy được lão cừu nhân trong đám người, cũng không dừng lại liền thu trở về. Hắn thu liễm vẻ mỉm cười nơi khóe miệng, xoay người nhìn mọi người lắc đầu thở dài nói: "Ai! Sớm biết như vậy hà tất trước sao lại làm! Ta đi van cầu đại tướng quân, xem có thể buông tha bọn họ hay không."
Nói xong hoảng hoảng đi về hướng lều lớn, không ngờ cũng không có một quỷ binh hay quỷ tướng cản hắn. Kỳ thực đệ tử sáu môn phái đứng ở đây cũng không ai nghĩ hắn đi cầu tình, nhưng lời này chỉ có thể phóng trong bụng, ai cũng sẽ không nói ra.
Mông Duyên vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu tiến đến, liền ha hả cười nói: "Tất cả bọn hắn đều bị phong lại đan điền, không còn lực hoàn thủ. Tiên sinh có việc thì cứ làm, sẽ không ai quấy rầy." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc chắp tay tạ ơn, xoay người đi ra ngoài, đi tới một lều lớn giam giữ đệ tử sáu phái, quét mắt chung quanh, quả nhiên không thấy một thủ hạ nào của Mông Duyên.
Người bị giam giữ hữu khí vô lực ngẩng đầu, thấy người đến đều lấy làm kinh hãi, có chút người lúc ở sườn núi cũng từng đối mặt Dược Thiên Sầu, đệ tử Phù Tiên Đảo này vì sao có thể tùy ý ra vào ở đây? Dược Thiên Sầu lười nhiều lời vô ích, cũng không cần nói nhiều, liên hệ cùng Bạch Tố Trinh, lúc này liên tiếp xuất thủ, những người bị hắn chạm đến đều toàn bộ biến mất.
Vỗ vỗ tay quan sát lều lớn vắng vẻ, gương mặt không chút biểu tình đi tới lều khác làm y đúc, cuối cùng đi vào lều lớn giam Nghiêm Thù, trong ánh mắt kinh khủng của hắn, sau khi đem những người quanh hắn toàn bộ biến mất khoảng không, lại đứng đối diện trước mặt hắn, xăn hai tay áo cười nói: "Nghiêm sư thúc, rốt cục nhìn thấy ngươi rồi, ta chờ đợi ngày hôm nay thế nhưng chờ đã lâu, ai! Cuối cùng cũng có thể giải quyết một cọc tâm sự của ta."
Nghiêm Thù kinh khủng không hiểu, thất tha thất thểu lui về phía sau nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi muốn làm gì?"
"Ba." Dược Thiên Sầu huy cánh tay tát mạnh một cái, trực tiếp đánh hắn té ngửa trên mặt đất, lại nhảy dựng lên đạp mạnh xuống điên cuồng, vừa đạp vừa mắng: "Con mẹ nó, tên của lão tử tùy tiện cho ngươi gọi sao?"
Nghiêm Thù gào khóc kêu la bò khắp nơi, hiện tại hắn bị phong bế đan điền, thân thể so với người thường chỉ tốt hơn một chút, làm sao chịu được bị Dược Thiên Sầu truy theo quyền đấm cước đá. Trong mũi miệng hắn lại liên tục chảy máu, đánh thêm một hồi lâu, Dược Thiên Sầu đứng thẳng lại thở mạnh một hơi nói: "Cảm giác đánh kẻ thù một trận đã đời thật quá sung sướng, mẹ nó, đã lâu không được sảng qua như thế."
Vung tay ưỡn ngực, xoa bóp nắm tay, giãn giãn gân cốt, tay áo bị rơi xuống lại lần nữa được hắn xăn lên, lần này xăn rất cao, phòng bị lần thứ hai rơi xuống. Hắn đi tới túm Nghiêm Thù đang trốn dưới chiếc bàn dài, trước tiên cho một cái tát, sau đó mới cười nói: "Hiện tại biết ta muốn làm gì rồi phải không? Bằng quan hệ thật tốt giữa ngươi và ta, ngươi nói ta muốn làm gì? Đương nhiên là xử ngươi."
Nghiêm Thù đã bị đánh đến biến dạng, gương mặt đầy vết máu, mồm miệng không rõ nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám đối với ta như vậy, cha ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Hắc hắc! Con mẹ nó thật là nhân tài." Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Ngươi đúng là ngu ngốc, là ai không buông tha ai a! Đều đã bảy tám mươi tuổi, còn đem lão bất tử đi ra dọa người, ngươi ngẫm lại có di ngôn gì muốn ta chuyển cáo cho cha ngươi đi!"
"Ba." Một tiếng, mũi của Nghiêm Thù bị hắn trực tiếp đánh bằng phẳng, máu văng khắp nơi, trên nắm tay Dược Thiên Sầu vốn đã vết máu loang lổ, càng nhiễm đến máu me nhầy nhụa.
"Nhanh, kêu tiếng cha nghe một chút, nếu làm ta vui vẻ sẽ bỏ qua cho ngươi." Dược Thiên Sầu níu lấy vạt áo nhiễm máu của hắn quát. Sau đó lại tát "ba, ba" hai cái, quát: "Vương bát đản, giả chết cái gì, mau gọi."
"Nha…nha…" Vùng mũi của Nghiêm Thù đã không thể hô hấp, chỉ có thể dùng miệng để hấp khí, hàm răng cũng đã bị đánh gãy hết, liều mạng giơ lên cái đầu đang ngã sang một bên, bỗng nhiên "phốc" một tiếng, một búng máu trực tiếp phun lên mặt Dược Thiên Sầu.
"Muốn chết!" Dược Thiên Sầu chợt quát một tiếng, nha một tiếng, một quyền đánh vào đầu Nghiêm Thù xoay chuyển thành một vòng, đầu của Nghiêm Thù phát sinh một tiếng vang giòn, gục sau lưng, triệt để không còn hô hấp.
Dược Thiên Sầu đang giận dữ hôn mê cả đầu cũng không phát hiện hắn đã chết, không cam lòng xô hắn ngã trên mặt đất, huy quyền liên tục đấm xuống, trực tiếp đánh vỡ nát đầu hắn, sau đó mới đứng lên. Giơ cánh tay lau vết máu trên mặt, ống tay áo trong nháy mắt đỏ tươi, gương mặt nhiễm máu có vẻ dữ tợn, nhìn thi thể trên mặt đất lẩm bẩm: "Hình như Trần Phong nói qua, da người là tài liệu tốt chế tạo bùa thượng đẳng, không thể lãng phí."
Nhấc chân móc lên, thi thể biến mất vô tung, trên mặt đất để lại một bãi vết máu. Hắn không thấy được hình tượng lúc này của mình, buông tay áo vỗ vỗ y phục, làm như không có việc gì đi ra khỏi lều lớn, đi thẳng tới lều lớn trung quân, đi vào, liền phát hiện Mông Duyên và Ngu Cơ đang ngây ra nhìn chính mình.
Hiện tại hắn cũng chợt phản ứng, vừa rồi vẫn chìm đắm trong sự vui vẻ khi giết được cừu nhân, tinh thần cực độ hưng phấn, đối với việc toàn thân nhiễm máu căn bản không để trong lòng. Dược Thiên Sầu cười nói: "Thật sự không nghĩ qua lại dính trúng như vậy."
Không nghĩ qua bị dính trúng? Không nghĩ qua mà cả người đều nhiễm máu? Người này làm gì những người kia vậy? Mông Duyên và Ngu Cơ trao đổi ánh mắt, người trước gọi người dẫn hắn đi tắm, hai phu thê dắt nhau đi tới ba tòa lều lớn, không còn một bóng người, chỉ có một tòa lều lớn khắp nơi đầy vết máu. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Người đâu? Đều đi nơi nào rồi? Lại gọi quỷ tốt bên ngoài tới hỏi, lại nghe nói không thấy bất luận phạm nhân nào đi ra, chỉ nghe được bên trong từng phát sinh tiếng kêu thảm thiết. Hai người nhìn nhau, hai người cũng biết thế gian có chút tu sĩ tu luyện một ít ma công tà pháp, nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm cho gần bốn trăm người toàn bộ thây cốt không còn, cũng không tránh khỏi quá kinh khủng, hai người ngẫm lại không thấy lạnh mà rét run, tiểu tử này có điểm tà khí.
Dược Thiên Sầu tắm rửa xong cả người thoải mái, lại thêm việc giết được Nghiêm Thù, cảm thấy thần thanh khí sảng. Từ trong túi trữ vật lấy ra bộ quần áo mặc vào, lại nhớ tới lều lớn trung quân. Vài bước tiến lên, nhìn hai phu thê đang ngồi sau bàn chắp tay hành lễ nói: "Tạ ơn đại tướng quân và phu nhân giúp tại hạ ra khẩu ác khí."
"Tiên sinh không cần khách khí." Mông Duyên đưa tay ý bảo hắn ngồi xuống, cười nói: "Hôm nay đi tuần có thể gặp được tiên sinh cũng là duyên phận, đáng tiếc…Ai! Sắc trời đang sáng dần, bổn tướng quân cũng không tiện giữ lại tiên sinh nữa."
Dược Thiên Sầu cũng biết, Mông Duyên bọn họ cho dù có lợi hại cũng không dám ở bàn ngay đi ra lắc lư, đây là hạn chế của thiên địa pháp tắc, bằng không nhất định phải hồn phi phách tán. Hắn gật đầu hỏi: "Tướng quân muốn nhổ trại rồi sao?"
"Ân!" Mông Duyên chỉ tay về hướng nam nói: "Hơn ngàn dặm hướng nam, có một khe sâu, tên là ÂÂm Phong Cốc, chính là đại bản doanh của bổn tướng quân, tiên sinh có thời gian không ngại đến đó làm khách."
"Tạ ơn đại tướng quân, đã như vậy tại hạ xin cáo từ, ngày khác tại hạ nhất định đăng môn bái phỏng." Dược Thiên Sầu đứng lên nói. Hiện tại không phải thời gian nói chuyện, còn tiếp tục ở lại xem như gây phiền toái cho bọn họ, thiên địa pháp tắc vô tình a!
"Thỉnh!" Mông Duyên đưa tay nói. Sau đó cùng Ngu Cơ đưa hắn ra ngoài. Dưới đài điểm tướng, Dược Thiên Sầu lại lần nữa xoay người tạ ơn hai người, lập tức dẫn đệ tử sáu phái rất nhanh đi ra quân doanh.
"Nhổ trại!" Một tiếng hiệu lệnh, bên trong quân doanh trong nháy mắt đều động lên, không bao lâu đã chuẩn bị thỏa đáng, một đám đại quân quỷ giới hạo hạo đãng đãng biến mất ngay trước mắt đệ tử sáu đại phái, còn có những đệ tử bị bắt về cũng không còn nhìn thấy.
Dược Thiên Sầu quay đầu lại đối mặt mọi người cười khổ nói: "Những tiền bối kia trong nửa canh giờ không chịu xuất hiện, chọc Quỷ Tướng Quân giận dữ, ta nói rách cả mồm mép cũng vô dụng, kết quả tất cả đều…Ai!"
Mọi người sống sót sau tai nạn đã vạn phần cảm tạ hắn, huống chi cũng không có cảm tình với tiền bối các phái, vì vậy đều dùng lời an ủi, khuyên hắn không cần tự trách…
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Bình luận truyện