Tinh Thần Châu
Chương 124: Truyền Thuyết Dược Thiên Sầu
Một đạo thanh âm phong cách cổ xưa tang thương mà bình tĩnh như coi thường tất cả ong ong vang lên trong đầu đám người của Phù Tiên Đảo: "Yêu Quỷ Vực không phải địa phương dành cho các ngươi tới, ta không cho phép một đám người có tu vi như các ngươi tới đây phá hư sự cân đối nơi này, hạn cho các ngươi trong nửa canh giờ phải lui về, không được tiếp tục xâm nhập Yêu Quỷ Vực, bằng không giết không tha!"
"Ngươi rốt cục là ai? Vì sao không ra gặp mặt?" Ma Cửu Cô lạnh lùng nói, trên mặt không giấu được tia kinh khủng, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, cường đại đến mức chỉ một ý niệm trong đầu liền có thể làm cho một đám tu sĩ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ trọng thương, đáng tiếc người nọ không đáp lời bà.
Bỗng thấy Ngao Lực đang cung kính gật đầu, hiển nhiên vị cường giả kia đang nói chuyện cùng hắn. Chờ một chút, giọng nói Ngao Lực có điểm hoảng loạn nói với bốn thủ hạ: "Chúng ta trở lại." Nói xong dẫn đầu bay lên khoảng không, bốn người theo sát phía sau, về phần nhuyễn kiệu thanh đằng đã sớm bị luân sóng xung kích làm vỡ nát.
Thấy Ngao Lực vừa rồi còn đầy ngạo khí bây giờ lại chật vật rút đi, mọi người Phù Tiên Đảo lặng lẽ không nói, Quan Định Hải bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng vốn không thể có, kinh hãi: "Chẳng lẽ là Hóa Thần kỳ?"
Nghe vậy thân thể mọi người chấn động, đúng rồi, ngoại trừ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, ai còn có được thực lực như vậy? Bất quá thực sự là khó thể tin, nếu không tự mình trải qua, ai có thể tin tưởng thật sự có tu sĩ Hóa Thần kỳ tồn tại. Ma Cửu Cô trầm giọng nói: "Hắn cho chúng ta nửa canh giờ, trước tiên lui lại đỉnh núi rồi hãy nói."
Năm cung phụng lắc mình đến bên người nhóm người Đông Phương Trường Ngạo, một người nâng hai người, rất nhanh phóng lên đỉnh núi.
Những trưởng lão các phái đứng trên đỉnh núi thấy mấy người bay lên lấy làm kinh hãi, mặc kệ là chính hay ma đạo đều tiến tới, thấy rõ đều cả kinh không thể khép miệng. Phù Tiên Đảo Đông Phương Trường Ngạo cùng chín vị trưởng lão đều ngất đi bất tỉnh, mà năm vị cung phụng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn lộ vết máu.
Cung phụng lưu thủ trên núi tên là Lô Thanh, thấy tình cảnh này kinh hãi thất thanh: "Cửu Cô, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
"Lô Thanh, không cần nhiều lời, trước tiên giúp bọn hắn chữa thương." Ma Cửu Cô chỉ vào nhóm người Đông Phương Trường Ngạo nằm trên mặt đất nói, cùng bốn cung phụng khác khoanh chân ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Trưởng lão các phái nhìn nhau, trên mặt kinh nghi bất định, bọn họ ở dưới chân núi rốt cục gặp cái gì? Dù là năm cung phụng Độ Kiếp hậu kỳ cũng đều bị thương? Quả thực là khó tin. Bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn xuống chân núi, đáng tiếc không nhìn ra được gì.
Một lúc lâu sau, năm cung phụng lục tục đứng lên, chờ một hồi, mười trưởng lão cũng tỉnh lại, chỉ nghe Đông Phương Trường Ngạo vừa mở mắt liền hô to: "Lợi hại, thật sự không ngờ trong Yêu Quỷ Vực lại có một nhân vật như vậy."
Lúc này Ma Cửu Cô liền quát: "Trường Ngạo, không nên nói bậy nói bạ." Người trước nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện đã về tới đỉnh núi, mọi người các đại phái đều ở chỗ này, vội vàng im miệng không dám lên tiếng bò dậy, đứng sang một bên.
Trưởng lão các đại phái trao đổi ánh mắt, tâm trạng kinh hãi, tuy rằng Phù Tiên Đảo muốn giấu diếm gì đó, nhưng từ trong câu nói của Đông Phương Trường Ngạo có thể nghe ra, những người của Phù Tiên Đảo ở dưới chân núi đụng phải một người, hơn nữa còn bằng lực lượng một người đánh thương năm cung phụng cùng mười trưởng lão của Phù Tiên Đảo. Nếu như không phải Đông Phương Trường Ngạo nói bậy bạ, thì người kia không khỏi quá đáng sợ, Yêu Quỷ Vực quả nhiên không phải đất lành.
"Trường Ngạo, ngươi xem sáu đệ tử kia còn sống hay không?" Quan Định Hải dò hỏi. Đông Phương Trường Ngạo lấy ra la bàn đánh pháp quyết đặt ngay trước mặt mọi người, sáu quang điểm trên la bàn thần thức còn sáng rực rỡ, xem cự ly hình như đang ở cùng một chỗ.
Quan Định Hải lại hỏi: "Cũng không biết sáu người này là ai?" Vì sáu người này, làm một đám lão già bị đánh đầy bụi đất, không hỏi rõ ràng là ai, thật sự khó thể thuyết phục được chính mình.
Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, Quan Định Hải vốn là sư phụ của bọn họ. Toàn trưởng lão tiến lên một bước nói: "Sư tôn, đệ tử biết sáu người này là ai. Đó là Cổ Thanh Vân của Tu Chân Các, Tiếu Uyển Thanh của An Nhiên Các, Khấu Tuyết Hoa, Mộ Dung Nhàn, Mai Ấn Hồng của Vạn Phân Viên, còn có một người…"
"Ấp a ấp úng làm gì? Chỉ mới năm người, còn một người là ai?" Quan Định Hải quay đầu lại trách mắng đệ tử.
Trong ngực Toàn trưởng lão đang do dự có nên nhắc nhở sư phụ hay không, đó là đệ tử của nhi tử ngươi, thấy sư phụ đã mất hứng, thẳng thắn nói: "Còn có một là thân truyền đệ tử duy nhất của Quan sư huynh thuộc Luyện Đan Các, tên là Dược Thiên Sầu."
"Ách…Thân truyền đệ tử của Uy Vũ? Hắn thu đồ đệ lúc nào vậy?" Quan Định Hải ngạc nhiên nói, hắn đối với con trai mình quá hiểu rõ, không phải nhân tài làm sư phụ, quả thực là lầm nhận đệ tử.
"Là Dược Thiên Sầu sao?" Ma Cửu Cô bỗng nhiên cảm thán nói: "Tên đệ tử này ta có tiếp xúc qua tại Tang Thảo Viên, dù ta cũng không ngờ Uy Vũ lại thu được một đệ tử xuất sắc như vậy, ai! Thật là người ngu khờ cũng có phúc của kẻ ngốc a!"
Quan Định Hải càng kinh ngạc, nhi tử của mình rốt cục đã thu được đệ tử xuất sắc thế nào? Không ngờ ngay cả cô cô vốn không thích khen người cũng phải khen không dứt miệng, đây thật sự phải gặp mặt tìm hiểu mới tốt.
Lúc này đệ tử các phái trên đỉnh núi còn lại không đủ tám trăm, nghe được tên Dược Thiên Sầu nguyên bản chỉ đang nói nhỏ, cũng không qua bao lâu, toàn bộ đệ tử các phái hầu như đều đang nghị luận, xem như mọi người đều nhận thức hắn, hơn nữa nói chuyện đều là giọng nói kính phục tán dương. Xem tình cảnh này làm các trưởng lão có điểm khó có thể tin.
Cừu Vô Oán của Vạn Ma Cung thật ra từng gặp mặt Dược Thiên Sầu một lần, đầu tiên nghe Ma Cửu Cô khen ngợi, hiện tại lại nghe các đệ tử cũng khen không dứt miệng, cho tới bây giờ chưa thấy qua tình huống như vậy, lúc nào gặp qua chính ma hai đạo cùng khen một đệ tử không ngừng như thế?
Tính tình Cừu Vô Oán không tốt, nhưng thông thường người có tính tình như thế, đều rất nóng nảy gấp gáp, trong lúc nhất thời bị mọi người làm ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi la lớn: "Ai có thể nói cho ta nghe Dược Thiên Sầu đã làm gì không?"
Hưởng ứng lời hắn nói đầu tiên là đệ tử Vạn Ma Cung, vài tên đệ tử đi tới trước mặt hắn thi lễ, liền bắt đầu ngươi một lời ta một lời kể về cố sự truyền kỳ của Dược Thiên Sầu. Trong bọn họ có người như nói không chuẩn xác, hoặc ngại nói rõ nội dung nên không rõ ràng. Đầu tiên là đệ tử Vạn Ma Cung nói, sau đó lục tục các phái đệ tử cũng chen miệng vào.
Mọi người bắt đầu kể từ lúc Dược Thiên Sầu làm sao đối mặt thiên quân vạn mã của Quỷ Tướng Quân, lại làm sao suất lĩnh mọi người xông vào quân doanh của Quỷ Tướng Quân, đối mặt trách cứ của thủ hạ tướng lĩnh Quỷ Tướng Quân vẫn không sợ hãi, vẫn không quỳ, lại còn cùng Quỷ Tướng Quân chuyện trò vui vẻ trước mặt mọi người.
Còn có cố sự Quỷ Tướng Quân làm sao bị một khúc hát của Dược Thiên Sầu thuyết phục. Quân sĩ thủ hạ cùng hô to "Dược tiên sinh đại tài". Cùng việc Quỷ Tướng Quân thỉnh Dược Thiên Sầu vào lều lớn chè chén. Cuối cùng mọi người được Dược Thiên Sầu cứu ra ngoài.
Đệ tử các phái đem cố sự về Dược Thiên Sầu và Quỷ Tướng Quân nói ra thật kinh thiên động địa, đặc biệt đoạn Dược Thiên Sầu dùng một cầm khúc định càn khôn, nói được đến mức kinh thiên địa quỷ thần khiếp. Nói chung sự tình trải qua được miêu tả phi thường đầy đủ, mọi người phảng phất như bị lạc vào một cảnh giới kỳ lạ. Rất có đệ tử không chen được miệng, lời nói đều bị người khác nói hết, kết quả chuyện thêm mắm dặm muối, thời gian hung hiểm gì đó càng thêm hung hiểm, càng làm kích động lòng người, bị bọn họ càng khuếch đại hơn không ít. Một ít nữ đệ tử Vọng Nguyệt Tông có tài hoa âm nhạc còn kìm lòng không được hợp xướng bài hát "Yêu giang sơn lại càng yêu mỹ nhân".
Nghe được đến mức trưởng lão các phái và sáu vị cung phụng Phù Tiên Đảo đều trợn tròn mắt há hốc, thật hận hiện tại không thể kéo Dược Thiên Sầu đến để xem hắn là nhân vật thế nào. Cừu Vô Oán vuốt râu thở dài nói: "Thật là anh hùng cái thế! Là lão phu trông nhầm rồi! Lão phu trông nhầm rồi!"
Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão nhìn nhau, chúng ta thấy thế nào cũng không nhìn ra một Dược Thiên Sầu ngủ gật chảy cả nước dãi trên phi hành thuyền lại là một nhân vật như vậy nha?
Gương mặt Quan Định Hải co quắp một trận, chất phác nói: "Đây là đệ tử của Uy Vũ sao? Phù Tiên Đảo chúng ta không ngờ còn ẩn giấu một nhân vật như vậy? Thật sự là khó tin!"
Ma Cửu Cô nhớ tới lúc đầu tại bờ biển, chính bởi vì Dược Thiên Sầu dùng một khúc hát đả động Yến Tử Hà, mới động ý niệm hợp tác cho hai người trong đầu, không khỏi thở dài nói: "Ta tin tưởng lời bọn họ nói, lão thân từng chính tai nghe qua được cầm ca song tuyệt của Dược Thiên Sầu, nếu nói thiên hạ đệ nhất cũng không quá đáng, thật sự làm người ta phải khâm phục. Huống chi chính ma hai đạo đệ tử trước đây chưa từng biết hắn, có cần phải thổi phồng hắn hay sao?"
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
"Ngươi rốt cục là ai? Vì sao không ra gặp mặt?" Ma Cửu Cô lạnh lùng nói, trên mặt không giấu được tia kinh khủng, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, cường đại đến mức chỉ một ý niệm trong đầu liền có thể làm cho một đám tu sĩ có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ trọng thương, đáng tiếc người nọ không đáp lời bà.
Bỗng thấy Ngao Lực đang cung kính gật đầu, hiển nhiên vị cường giả kia đang nói chuyện cùng hắn. Chờ một chút, giọng nói Ngao Lực có điểm hoảng loạn nói với bốn thủ hạ: "Chúng ta trở lại." Nói xong dẫn đầu bay lên khoảng không, bốn người theo sát phía sau, về phần nhuyễn kiệu thanh đằng đã sớm bị luân sóng xung kích làm vỡ nát.
Thấy Ngao Lực vừa rồi còn đầy ngạo khí bây giờ lại chật vật rút đi, mọi người Phù Tiên Đảo lặng lẽ không nói, Quan Định Hải bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng vốn không thể có, kinh hãi: "Chẳng lẽ là Hóa Thần kỳ?"
Nghe vậy thân thể mọi người chấn động, đúng rồi, ngoại trừ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết, ai còn có được thực lực như vậy? Bất quá thực sự là khó thể tin, nếu không tự mình trải qua, ai có thể tin tưởng thật sự có tu sĩ Hóa Thần kỳ tồn tại. Ma Cửu Cô trầm giọng nói: "Hắn cho chúng ta nửa canh giờ, trước tiên lui lại đỉnh núi rồi hãy nói."
Năm cung phụng lắc mình đến bên người nhóm người Đông Phương Trường Ngạo, một người nâng hai người, rất nhanh phóng lên đỉnh núi.
Những trưởng lão các phái đứng trên đỉnh núi thấy mấy người bay lên lấy làm kinh hãi, mặc kệ là chính hay ma đạo đều tiến tới, thấy rõ đều cả kinh không thể khép miệng. Phù Tiên Đảo Đông Phương Trường Ngạo cùng chín vị trưởng lão đều ngất đi bất tỉnh, mà năm vị cung phụng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn lộ vết máu.
Cung phụng lưu thủ trên núi tên là Lô Thanh, thấy tình cảnh này kinh hãi thất thanh: "Cửu Cô, rốt cục xảy ra chuyện gì?"
"Lô Thanh, không cần nhiều lời, trước tiên giúp bọn hắn chữa thương." Ma Cửu Cô chỉ vào nhóm người Đông Phương Trường Ngạo nằm trên mặt đất nói, cùng bốn cung phụng khác khoanh chân ngồi xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Trưởng lão các phái nhìn nhau, trên mặt kinh nghi bất định, bọn họ ở dưới chân núi rốt cục gặp cái gì? Dù là năm cung phụng Độ Kiếp hậu kỳ cũng đều bị thương? Quả thực là khó tin. Bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn xuống chân núi, đáng tiếc không nhìn ra được gì.
Một lúc lâu sau, năm cung phụng lục tục đứng lên, chờ một hồi, mười trưởng lão cũng tỉnh lại, chỉ nghe Đông Phương Trường Ngạo vừa mở mắt liền hô to: "Lợi hại, thật sự không ngờ trong Yêu Quỷ Vực lại có một nhân vật như vậy."
Lúc này Ma Cửu Cô liền quát: "Trường Ngạo, không nên nói bậy nói bạ." Người trước nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện đã về tới đỉnh núi, mọi người các đại phái đều ở chỗ này, vội vàng im miệng không dám lên tiếng bò dậy, đứng sang một bên.
Trưởng lão các đại phái trao đổi ánh mắt, tâm trạng kinh hãi, tuy rằng Phù Tiên Đảo muốn giấu diếm gì đó, nhưng từ trong câu nói của Đông Phương Trường Ngạo có thể nghe ra, những người của Phù Tiên Đảo ở dưới chân núi đụng phải một người, hơn nữa còn bằng lực lượng một người đánh thương năm cung phụng cùng mười trưởng lão của Phù Tiên Đảo. Nếu như không phải Đông Phương Trường Ngạo nói bậy bạ, thì người kia không khỏi quá đáng sợ, Yêu Quỷ Vực quả nhiên không phải đất lành.
"Trường Ngạo, ngươi xem sáu đệ tử kia còn sống hay không?" Quan Định Hải dò hỏi. Đông Phương Trường Ngạo lấy ra la bàn đánh pháp quyết đặt ngay trước mặt mọi người, sáu quang điểm trên la bàn thần thức còn sáng rực rỡ, xem cự ly hình như đang ở cùng một chỗ.
Quan Định Hải lại hỏi: "Cũng không biết sáu người này là ai?" Vì sáu người này, làm một đám lão già bị đánh đầy bụi đất, không hỏi rõ ràng là ai, thật sự khó thể thuyết phục được chính mình.
Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, Quan Định Hải vốn là sư phụ của bọn họ. Toàn trưởng lão tiến lên một bước nói: "Sư tôn, đệ tử biết sáu người này là ai. Đó là Cổ Thanh Vân của Tu Chân Các, Tiếu Uyển Thanh của An Nhiên Các, Khấu Tuyết Hoa, Mộ Dung Nhàn, Mai Ấn Hồng của Vạn Phân Viên, còn có một người…"
"Ấp a ấp úng làm gì? Chỉ mới năm người, còn một người là ai?" Quan Định Hải quay đầu lại trách mắng đệ tử.
Trong ngực Toàn trưởng lão đang do dự có nên nhắc nhở sư phụ hay không, đó là đệ tử của nhi tử ngươi, thấy sư phụ đã mất hứng, thẳng thắn nói: "Còn có một là thân truyền đệ tử duy nhất của Quan sư huynh thuộc Luyện Đan Các, tên là Dược Thiên Sầu."
"Ách…Thân truyền đệ tử của Uy Vũ? Hắn thu đồ đệ lúc nào vậy?" Quan Định Hải ngạc nhiên nói, hắn đối với con trai mình quá hiểu rõ, không phải nhân tài làm sư phụ, quả thực là lầm nhận đệ tử.
"Là Dược Thiên Sầu sao?" Ma Cửu Cô bỗng nhiên cảm thán nói: "Tên đệ tử này ta có tiếp xúc qua tại Tang Thảo Viên, dù ta cũng không ngờ Uy Vũ lại thu được một đệ tử xuất sắc như vậy, ai! Thật là người ngu khờ cũng có phúc của kẻ ngốc a!"
Quan Định Hải càng kinh ngạc, nhi tử của mình rốt cục đã thu được đệ tử xuất sắc thế nào? Không ngờ ngay cả cô cô vốn không thích khen người cũng phải khen không dứt miệng, đây thật sự phải gặp mặt tìm hiểu mới tốt.
Lúc này đệ tử các phái trên đỉnh núi còn lại không đủ tám trăm, nghe được tên Dược Thiên Sầu nguyên bản chỉ đang nói nhỏ, cũng không qua bao lâu, toàn bộ đệ tử các phái hầu như đều đang nghị luận, xem như mọi người đều nhận thức hắn, hơn nữa nói chuyện đều là giọng nói kính phục tán dương. Xem tình cảnh này làm các trưởng lão có điểm khó có thể tin.
Cừu Vô Oán của Vạn Ma Cung thật ra từng gặp mặt Dược Thiên Sầu một lần, đầu tiên nghe Ma Cửu Cô khen ngợi, hiện tại lại nghe các đệ tử cũng khen không dứt miệng, cho tới bây giờ chưa thấy qua tình huống như vậy, lúc nào gặp qua chính ma hai đạo cùng khen một đệ tử không ngừng như thế?
Tính tình Cừu Vô Oán không tốt, nhưng thông thường người có tính tình như thế, đều rất nóng nảy gấp gáp, trong lúc nhất thời bị mọi người làm ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi la lớn: "Ai có thể nói cho ta nghe Dược Thiên Sầu đã làm gì không?"
Hưởng ứng lời hắn nói đầu tiên là đệ tử Vạn Ma Cung, vài tên đệ tử đi tới trước mặt hắn thi lễ, liền bắt đầu ngươi một lời ta một lời kể về cố sự truyền kỳ của Dược Thiên Sầu. Trong bọn họ có người như nói không chuẩn xác, hoặc ngại nói rõ nội dung nên không rõ ràng. Đầu tiên là đệ tử Vạn Ma Cung nói, sau đó lục tục các phái đệ tử cũng chen miệng vào.
Mọi người bắt đầu kể từ lúc Dược Thiên Sầu làm sao đối mặt thiên quân vạn mã của Quỷ Tướng Quân, lại làm sao suất lĩnh mọi người xông vào quân doanh của Quỷ Tướng Quân, đối mặt trách cứ của thủ hạ tướng lĩnh Quỷ Tướng Quân vẫn không sợ hãi, vẫn không quỳ, lại còn cùng Quỷ Tướng Quân chuyện trò vui vẻ trước mặt mọi người.
Còn có cố sự Quỷ Tướng Quân làm sao bị một khúc hát của Dược Thiên Sầu thuyết phục. Quân sĩ thủ hạ cùng hô to "Dược tiên sinh đại tài". Cùng việc Quỷ Tướng Quân thỉnh Dược Thiên Sầu vào lều lớn chè chén. Cuối cùng mọi người được Dược Thiên Sầu cứu ra ngoài.
Đệ tử các phái đem cố sự về Dược Thiên Sầu và Quỷ Tướng Quân nói ra thật kinh thiên động địa, đặc biệt đoạn Dược Thiên Sầu dùng một cầm khúc định càn khôn, nói được đến mức kinh thiên địa quỷ thần khiếp. Nói chung sự tình trải qua được miêu tả phi thường đầy đủ, mọi người phảng phất như bị lạc vào một cảnh giới kỳ lạ. Rất có đệ tử không chen được miệng, lời nói đều bị người khác nói hết, kết quả chuyện thêm mắm dặm muối, thời gian hung hiểm gì đó càng thêm hung hiểm, càng làm kích động lòng người, bị bọn họ càng khuếch đại hơn không ít. Một ít nữ đệ tử Vọng Nguyệt Tông có tài hoa âm nhạc còn kìm lòng không được hợp xướng bài hát "Yêu giang sơn lại càng yêu mỹ nhân".
Nghe được đến mức trưởng lão các phái và sáu vị cung phụng Phù Tiên Đảo đều trợn tròn mắt há hốc, thật hận hiện tại không thể kéo Dược Thiên Sầu đến để xem hắn là nhân vật thế nào. Cừu Vô Oán vuốt râu thở dài nói: "Thật là anh hùng cái thế! Là lão phu trông nhầm rồi! Lão phu trông nhầm rồi!"
Toàn trưởng lão và Tôn trưởng lão nhìn nhau, chúng ta thấy thế nào cũng không nhìn ra một Dược Thiên Sầu ngủ gật chảy cả nước dãi trên phi hành thuyền lại là một nhân vật như vậy nha?
Gương mặt Quan Định Hải co quắp một trận, chất phác nói: "Đây là đệ tử của Uy Vũ sao? Phù Tiên Đảo chúng ta không ngờ còn ẩn giấu một nhân vật như vậy? Thật sự là khó tin!"
Ma Cửu Cô nhớ tới lúc đầu tại bờ biển, chính bởi vì Dược Thiên Sầu dùng một khúc hát đả động Yến Tử Hà, mới động ý niệm hợp tác cho hai người trong đầu, không khỏi thở dài nói: "Ta tin tưởng lời bọn họ nói, lão thân từng chính tai nghe qua được cầm ca song tuyệt của Dược Thiên Sầu, nếu nói thiên hạ đệ nhất cũng không quá đáng, thật sự làm người ta phải khâm phục. Huống chi chính ma hai đạo đệ tử trước đây chưa từng biết hắn, có cần phải thổi phồng hắn hay sao?"
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Bình luận truyện