Tinh Thần Châu

Chương 140: Về nhà



Lăng Phong kéo kéo hắn, lúc này Thạch Tiểu Thiên mới chợt phản ứng, xấu hổ cười cười, cầm đồ vật trong tay bỏ vào túi trữ vật.
 
"Hết sức lông bông!" Dược Thiên Sầu hừ một tiếng, lại dừng lại nhìn mấy người một chút, trầm ngâm nói: "Có một số việc cho các ngươi đi làm, Lăng Phong, ba người các ngươi trước tiên ở lại chỗ này tu luyện, sau khi tu vi có chút thành tựu, ba người tách nhau đi du lịch Hoa Hạ đế quốc, vừa du lịch vừa tu luyện. Một là được thêm kiến thức, hai là vơ vét một ít đệ tử có linh căn, các ngươi không cần lo lắng ta đang làm gì, nói chung chỉ cần không môn không phái, mặc kệ là tuổi nhỏ hay lớn, hết thảy đều đưa về đây, càng nhiều càng tốt, ta có chỗ sử dụng. Nhớ kỹ, tận lực bảo trì điệu thấp, đừng để cho người của môn phái khác phát giác. Được rồi, tiền của thế tục, các ngươi có thể trực tiếp hỏi Tiểu Thiên, tin tưởng một phủ tướng quân lớn như vậy cũng đủ tiền cho ba người các ngươi dùng. Đây là chuyện ta cần ba người đi làm, ngàn vạn lần không được chậm trễ."
 
Gương mặt Thạch Tiểu Thiên chợt co quắp. Ba người Lăng Phong nhìn nhau, vừa du lịch vừa tu luyện, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, nhưng từ thần tình của Dược Thiên Sầu mà xem, phảng phất chuyện này rất trọng yếu, lúc này cùng ôm quyền nói: "Lão đại, chúng ta đã biết."
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, lấy ra bốn ngân cầu nhỏ đưa cho bốn người, nói: "Bên trong là rỗng ruột, ta thả một chút đồ vật bên trong, nếu như ra ngoài gặp phải nguy hiểm không thể tự cứu mình, thì rót thần thức vào, đến lúc đó sẽ có người đến cứu các ngươi, ghi nhớ phải cất kỹ."
 
Vật có thể cứu mạng thật đúng là thứ tốt, bốn người theo lời cẩn thận thu lại. Thạch Tiểu Thiên nhìn ba người Lăng Phong, ra vẻ bọn họ đều được an bài việc để làm, hình như chỉ có mình không có chuyện gì, cũng thật quá đả kích người, không khỏi hỏi: "Lão đại, ta làm cái gì?"
 
"Ngươi?" Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng: "Ngươi muốn làm gì thì làm, làm vốn ban đầu của ngươi đi."
 
Thạch Tiểu Thiên ngẩn ra, ngơ ngác nói: "Lão đại, ta làm gì có vốn ban đầu?"
 
"Có, thế nào không có!" Dược Thiên Sầu vỗ vỗ vai hắn: "Chuyện của ngươi rất trọng yếu, ngươi dùng thân phận tam thiếu gia của phủ tướng quân, nên kết giao quyền quý kinh thành cho nhiều, sống phóng túng thoải mái."
 
Ba người Lăng Phong nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên. Sắc mặt Thạch Tiểu Thiên có chút đen, giọng nói đông cứng: "Lão đại, đó cũng kêu là chuyện trọng yếu?"
 
"Phải, phi thường trọng yếu." Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm hắn, thần tình nghiêm túc nói: "Ta muốn ngươi điều tra rõ tình huống của những quan viên ngũ phẩm trở lên cùng gia tộc của họ thật rõ ràng, sau đó ghi chép lại cho ta." Nói xong đưa vài khối ngọc điệp cho hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
 
"A!" Thạch Tiểu Thiên tiếp nhận ngọc điệp đứng yên tại chỗ, một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, chẳng lẽ để tạo phản? Bằng không một tu sĩ cần thứ này để làm chi?
 
Dược Thiên Sầu nhìn thấy hình dạng của hắn, liền biết hắn đang nghĩ chuyện gì, cười nói: "Không nên suy nghĩ nhiều, không phải như ngươi tưởng, đến lúc đó ngươi sẽ biết. Được rồi, ta còn có một số việc muốn làm, các ngươi làm theo lời ta nói là được."
 
Nghe hắn nói như vậy, Thạch Tiểu Thiên chợt thấy thoải mái, cùng ba người Lăng Phong ôm quyền nói: "Dạ."
 
Lại một đêm trôi qua, sắc trời bên ngoài đã tảng sáng. Dược Thiên Sầu đi tới lui trong viện, trường kiếm sau lưng "sang" một tiếng ra khỏi vỏ, lại chắp hai tay sau lưng hóa thành một đạo lưu quang phiêu nhiên bay đi. Bốn người tiễn đưa tâm trí hướng về, Thạch Tiểu Thiên càng oa oa kêu lên: "Lão đại thật quá ngưu bức, không được, ta nhất định phải mau chóng học được."
 
Trên đỉnh một ngọn núi thuộc vùng ngoại ô kinh thành, Dược Thiên Sầu lẳng lặng đứng một hồi lâu, trên người thậm chí đã bị sương sớm làm ướt, lúc này ánh mặt trời mới mọc lên tỏa ra quang mang vạn trượng chiếu thẳng vào hai mắt hắn, hắn hơi nhắm lại, đứng yên chờ đợi mặt trời mọc lên. Vạn vật bao phủ một lớp vàng óng ánh, xoay người nhìn kinh thành Hoa Hạ đông đúc, chỉ nghe hắn lẩm bẩm nói: "Bắc quốc phong quang,
 
Thiên lý băng phong,
 
Vạn lý tuyết phiêu.
 
Vọng Trường thành nội ngoại,
 
Duy dư mãng mãng;
 
Đại hà thượng hạ,
 
Đốn thất thao thao.
 
Sơn vũ ngân xà,
 
Nguyên trì lạp tượng,
 
Dục dữ thiên công thí tỷ cao.
 
Tu tình nhật,
 
Khán hồng trang tố lý,
 
Phân ngoại yêu nhiêu.
 
Giang sơn như thử đa kiều,
 
Dẫn vô số anh hùng cạnh chiết yêu.
 
Tích Tần Hoàng Hán Võ,
 
Lược thâu văn thái;
 
Đường Tông Tống Tổ,
 
Tiêu tốn phong tao.
 
Nhất đại thiên kiêu,
 
Thành Cát Tư Hãn,
 
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu.
 
Câu vãng hĩ,
 
Sổ phong lưu nhân vật,
 
Hoàn khán kim triêu.
 
(Bắc quốc gió lộng,
 
Nghìn dặm băng đóng,
 
Vạn dặm tuyết rơi.
 
Ngắm Trường thành trong ngòai,
 
Chỉ rậm rạp cỏ ,
 
Hai đầu sông lớn,
 
Mênh mông lững lờ.
 
Núi lượn dáng rắn,
 
Đồng đuổi voi chạy,
 
Muốn cùng trời đua tranh cao thấp.
 
Đợi hửng nắng,
 
Ngắm điểm hồng sắc trắng,
 
Khắp nơi rực rỡ.
 
.
 
Giang sơn đẹp biết bao nhiêu,
 
Khiến bao anh hùng sống chết đua tranh.
 
Tiếc Tần Hoàng Hán Vũ,
 
Văn, mưu không bằng;
 
Đường Tông Tống Tổ,
 
Thiếu chút phong tao.
 
Một thời kiêu căng,
 
Thành Cát Tư Hãn,
 
Chỉ biết giương cung bắn đại điêu.
 
Rồi đã qua,
 
Bao nhân vật phong lưu,
 
Lại ngắm bình minh.) Nếu lão thiên đã cho ta đến nơi đây, không lăn qua lăn lại làm điều gì, thật sự là phải xin lỗi chính mình. Tiểu Thiên, giả như ngày nào đó ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào?"
 
Đón ánh nắng ban mai, hắn khẽ vặn người, nhớ tới địa phương sắp đi, không khỏi có chút kích động. Thời gian qua thật là nhanh! Chỉ chớp mắt đã sắp mười năm, vị phụ thân năm xưa thay mình xử lý hiện trường giết người không biết đã thế nào rồi? Còn có mẫu thân thích khóc nhè kia nữa. Dược Thiên Sầu chợt cười, trên mặt lộ ra một tia chờ đợi, trường kiếm ra khỏi vỏ bay đi.
 
Trong một rừng cây nhỏ ngoài Yến Tử Thành, Dược Thiên Sầu quan sát tình hình bốn phía, ra vẻ ngày xưa khi mình vừa mở mắt là nằm ở đây, chậm rãi đi ra, đón cửa thành đi tới, rất quen thuộc, biến hóa không lớn, vẫn hình dạng cũ. Khó có được một lần đi ra, hơn nữa hiện tại đã có khả năng ngự kiếm phi hành, phương tiện giao thông thuận tiện không ít, lần này muốn về nhà nhìn xem.
 
Bước đi trên đường lớn Yến Tử Thành, đủ loại cửa hàng san sát, cảnh tượng thật phồn hoa. Dược Thiên Sầu lòng mang cảm khái ôn lại con đường quen thuộc, bỗng nhiên phát hiện có rất nhiều người dùng ánh mắt dị dạng nhìn mình, thầm nghĩ, nhận thức mình thì không khả năng, lúc mười sáu tuổi rời khỏi nhà, hiện tại đã qua gần mười năm, hình dạng mình có biến hóa rất lớn. Ngẫm lại liền bình thường trở lại, chỉ sợ sau lưng mình đeo kiếm, trên lưng còn có một chiếc túi quái dị, sớm biết nên thu hồi.
 
Đi tới trước cổng một tòa nhà lớn, trên biển có hai chữ vàng Dược phủ, rốt cục đã về đến nhà. Xem hình dạng ngăn nắp trước cuaawr, hiển nhiên cũng không xuất hiện tình hình gia môn suy tàn, có thể tưởng tượng gia chủ nơi này quản lý gia tộc thật sự không tệ. Hắn leo lên bậc thang, vừa muốn đi vào, đã thấy người hầu thủ vệ đi ra, đầy vẻ địch ý ngăn trở hắn, quát: "Ngươi là người xấu từ đâu tới?"
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, vừa đi vào nhà thì bị người hầu chặn lại, theo ánh mắt hắn nhìn lên thanh kiếm trên lưng mình, ta kháo! Đeo kiếm thì cho là kẻ xấu, ánh mắt tên này thật là kém cỏi quá đi! Phụ thân làm gì vậy, thế nào chọn một người như thế trông cửa? Mẹ nó, ngay cả đại thiếu gia cũng dám cản, để xem ta có xử ngươi hay không.
 
Vừa muốn phát hỏa, vừa nghĩ nơi này không phải là địa phương nào khác, là chính nhà mình, không khỏi lắc đầu cười nói: "Nghĩ không ra rời nhà gần mười năm, lần này cả cửa nhà cũng không vào được, ngươi là ai? Ta nhớ kỹ trước đây người trông cửa là Phúc bá."
 
Nghe hắn nói như vậy, người hầu kia cũng ngây ngẩn cả người, trên dưới quan sát hắn, lúc này mới phát hiện gương mặt hắn có điểm giống lão gia, kinh nghi bất định hỏi: "Ngươi…là đại thiếu gia?"
 
"Chính là ta." Dược Thiên Sầu gật đầu cười nói: "Ngươi là ai? Ta trước đây chưa thấy qua ngươi."
 
"Ta…ta…" Người hầu biết được vừa rồi mình chọc phải đại thiếu gia, nói lắp vài câu mới khom mình hành lễ nói: "Phúc bá chính là gia phụ, tiểu nhân Phúc Thanh." Nói xong liền nhường đường: "Mời đại thiếu gia."
 
Vừa nói xong, Phúc Thanh nhanh như chớp hướng trong phủ chạy vào, vừa chạy vừa la lớn: "Đại thiếu gia đã trở về, đại thiếu gia đã trở về…" Dược Thiên Sầu ngẩn người, ta kháo! Cần la lớn như vậy làm gì? Lập tức lắc đầu cười khổ đi theo vào.
 
Kết quả theo tiếng kêu lớn của Phúc Thanh, tòa đại trạch giàu có nhất Yến Tử Thành liền sôi trào lên. Dược Thiên Sầu đi qua cửa hiên đến đại viện, chỉ thấy trong đại đường một đống người đi ra, có chút người hắn còn nhận ra, hình như là thân thích gì đó trong nhà, đi đầu một nam một nữ không phải là phụ thân và mẫu thân còn có thể là ai?
 
Tâm tình Dược Thiên Sầu có chút kích động, đi nhanh tới đón hai người quỳ xuống, dập đầu thật mạnh ba cái, nói: "Nhi tử Dược Thiên Sầu, gặp qua phụ thân mẫu thân!"
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện