Tinh Thần Châu

Chương 235: Chân giả Anh Hùng



Biết được mình ngây người dưới thâm cốc hơn một tháng, Dược Thiên Sầu đi đến chỗ bộ đội thị sát một phen, thấy nhà cửa đều đã xây dựng, huấn luyện cũng đã tiến nhấp quỹ đạo, rốt cục liền an tâm. Chuyện phương diện chi tiết khác cũng không cần hắn quan tâm nhiều lắm, bằng không dưỡng nhiều người như vậy để làm gì?
 
Trở lại hậu hoa viên phủ tướng quân Trụ Quốc, lại phát hiện Thạch Tiểu Thiên cùng ba người Lăng Phong không có mặt. Trong vườn lại thêm vài người phàm có linh căn, bị hắn thuận lợi thu luôn vào ô Thác Châu. Hoảng hoảng đi qua cửa vườn, phát hiện bên ngoài có rất nhiều người hầu đang quét tước phủ tướng quân, nơi nơi giăng đèn kết hoa, có vẻ dị thường vui mừng.
 
"Dược tiên sinh!" Có người gọi hắn, Dược Thiên Sầu vừa nhìn, vẻ mặt Thạch Hữu Thiên đầy dáng tươi cười chạy tới cúi đầu khom lưng. Dược Thiên Sầu hất mặt bĩu môi nói: "Sắp ăn tết rồi sao? Hay là ngươi muốn kết hôn tiểu thiếp?"
 
Thạch Hữu Thiên xấu hổ, cười làm lành nói: "Là phụ thân tại hạ ngày mai sẽ về."
 
"Nga! Tướng quân Trụ Quốc về tới." Dược Thiên Sầu nga một tiếng, nói: "Ngươi tìm cho ta mười bộ y phục người hầu, cũng là loại ta mặc lần trước." Lần trước Thạch Tiểu Thiên đưa bộ kia cho hắn, đã biến thành tro tàn tại thâm cốc, lần này cần lấy thêm vài bộ để dự bị.
 
Thạch Hữu Thiên liên tục đáp ứng, một đường chạy chậm đi, không qua bao lâu liền tự mình ôm tới mười bộ y phục người hầu. Lúc này Dược Thiên Sầu ở trong vườn thay đổi y phục, lúc này mới thoải mái ra hậu hoa viên. Thạch Hữu Thiên đi theo phía sau cười nói: "Tiên sinh muốn đi ra ngoài sao? Hữu Thiên coi như cũng quen thuộc đối với kinh thành, hay là ta dẫn đường cho tiên sinh?"
 
Vừa mới dứt lời, liền thấy hai vị con dâu xinh đẹp của Thạch gia đi tới, hai nàng định hành lễ với hắn, Dược Thiên Sầu liền ngăn cản nói: "Không cần đa lễ, lúc có người ngoài ta là người hầu của phủ tướng quân." Nói xong trái lại thi lễ với hai nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tư Đồ Tuệ hơi nghiêng người, tuy rằng không biết hắn rốt cục lại có thân phận gì, nhưng không dám nhận lễ của hắn. Còn Bao Uyển Thi lại không có hảo cảm với hắn, nhận lễ, lại nhìn trượng phu ai oán nói: "Ngài muốn đi đâu vậy?"
 
"Phu nhân, ta bồi tiên sinh ra ngoài đi dạo." Hắn thế nhưng rất chờ mong làm tốt quan hệ với Dược Thiên Sầu. Ai biết được Dược Thiên Sầu ở một bên cười nói: "Ta đi Vạn Hoa Lâu dạo chơi, ngươi thực sự muốn đi sao?" Nói xong trực tiếp đi ra ngoài, lộ ra hình dạng ngươi muốn đi theo ta cũng không ngăn cản.
 
Bao Uyển Nhi sao có thể đáp ứng, lúc này Thạch Hữu Thiên bị lão bà túm lại, chết sống không cho hắn đi. Tư Đồ Tuệ nhợt nhạt cười, nhìn Dược Thiên Sầu đi xa nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không tin tưởng nhân vật như vậy sẽ đi tới địa phương như kỹ viện, phỏng chừng chỉ muốn chọc giận đại tẩu.
 
Đây chỉ là ý nghĩ của riêng nàng, kỳ thực Dược Thiên Sầu đúng là đi kỹ viện, bất quá không phải đi chơi, mà là đi tìm Bách Mị Yêu Cơ. Người trong kinh thành quá nhiều, rõ ràng ở ban ngày cũng không phương tiện bay tới bay lui, nếu như trực tiếp bay ra khỏi thành thì hắn cũng đã bay đi. Lấy ra nhúm bạc vụn, dọc đường mua đồ ăn vặt liên tục, hoảng hoảng đi tới Vạn Hoa Lâu. Hắn vừa tới, tự nhiên có người đưa hắn đi vào.
 
Khúc Kính Thông u, là một tòa biệt viện không nhỏ bên phải Vạn Hoa Lâu, khách nhân bình thường không được đi vào. Kinh thành náo nhiệt lại có được một địa phương u tĩnh như vậy, xác thực nhã cư, hắn đã đến lần thứ hai. Tiểu lầu các nằm sâu trong đình viện vọng ra tiếng đàn yếu ớt, Dược Thiên Sầu nghe ra là từ khúc do mình dạy cho, lắc đầu một mình đi tới.
 
Hắn vừa đi lên lầu các, tiếng đàn bên trong ngừng lại, Bách Mị Yêu Cơ ở bên trong hô: "Tự vào đi!"
 
Đẩy cửa rạ, hắn thành thành thật thật hành một lễ: "Sư nương!"
 
Lần này Bách Mị Yêu Cơ cũng không khiêu khích hắn như dĩ vãng, dựa vào trên bàn, tay chống cằm, nhìn hắn than thở: "Thanh Quang Tông và Đại La Tông chọc phải ngươi rốt cục là vận xui lớn. Nhất là Thanh Quang Tông, hôm nay rốt cục xem như bị xóa tên trong tu chân giới."
 
"Đây đều là nhờ tin tức của sư nương giúp đại ân!" Dược Thiên Sầu khen tặng.
 
Bách Mị Yêu Cơ khanh khách cười duyên, dựa sau ghế, lắc đầu nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi thật đúng là tính toán giỏi! Trước tiên cướp sạch linh thạch quáng của hai đại môn phái một lần, giết sạch đệ tử ở nơi đó không dư thừa, sau đó lại dụ cho Thanh Quang Tông phải phái người thủ hộ thạch quáng, khi thực lực Thanh Quang Tông yếu kém nhất, ngươi lại lần thứ hai dẫn người đánh Thanh Quang Tông, kết quả đã một lần diệt sạch bọn họ."
 
Dược Thiên Sầu nghe được sủng sốt, vò đầu nói: "Sư nương nói như vậy là có ý tứ gì? Sao ta nghe không hiểu? Ta đánh Thanh Quang Tông lúc nào?"
 
"Giả vờ! Ngươi cứ giả vờ với ta đi!" Bách Mị Yêu Cơ cười nhạo nói: "Ngươi đừng nói cho ta biết nhân mã Anh Hùng không phải người của ngươi."
 
"Ta thừa nhận Anh Hùng là người của ta, ta có cướp sạch hai mươi mốt linh thạch quáng, ách...Sư nương, ngươi là nói có người đánh Thanh Quang Tông?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói.
 
"Không phải ngươi làm?" Bách Mị Yêu Cơ nghi hoặc nói.
 
Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Sư nương, là ta làm hay không phải, có cần phải gạt ngươi sao? Chuyện linh thạch quáng là ta làm, nhưng ta không có đánh Thanh Quang Tông. Sư nương, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mau nói với ta."
 
Bách Mị Yêu Cơ cười không nổi nữa, đứng lên quan sát Dược Thiên Sầu, thấy hắn không giống như đang nói dối, trầm ngâm nói: "Nếu như không phải ngươi làm, việc này đã có điểm kỳ hoặc."
 
Dáng người thướt tha dạo quanh bàn một vòng, suy nghĩ một chút nói: "Nửa tháng trước, ngay khi Thanh Quang Tông phái người đến sáu linh thạch quáng đóng quân không lâu, một đám hắc y thực lực cao cường bỗng nhiên tập kích Thanh Quang sơn, Thanh Nô và Thanh Phó có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của Thanh Quang Tông cùng chết trận, bên trong sơn môn ngoại trừ đệ tử đi bên ngoài, những người khác hầu như toàn bộ chết hết. Sau đó có người để lại một tiểu kỳ hắc sắc ở Thanh Quang Tông, mặt trên có thêu hai chữ vàng Anh Hùng. Nguyên bản ta còn tưởng ngươi làm, hôm nay nói đến, phía sau việc này tựa hồ không đơn giản."
 
"Cái gì?" Dược Thiên Sầu khép mắt lại, tay niết cằm trầm giọng nói: "Nói cách khác, có người đem chuyện này làm ra, nhưng lại đổ nước bần hất lên trên cờ hiệu Anh Hùng. Sư nương, ngươi phỏng chừng là ai có thể làm ra chuyện như vậy?"
 
"Phỏng chừng không được." Bách Mị Yêu Cơ nhíu mày nói: "Nguyên bản tưởng ngươi làm, ta cũng không đốc xúc người bên dưới truy tra chuyện này."
 
"Vậy ta van sư nương tra dùm một chút." Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh nói: "Đầu của ta cũng không dễ bị vu oan như vậy, có chút người đúng là chán sống." Hắn còn có câu chưa nói, đó chính là ta có Tinh Diễm bí quyết, đang lo tìm không được người thử uy lực ra sao.
 
Bách Mị Yêu Cơ nghe ra trong lời nói của hắn toát ra hàn ý nhè nhẹ, nhìn hắn bao hàm thâm ý gật đầu nói: "Ngươi yên tâm đi! Con đường tin tức của Vạn Hoa Lâu ta biến khắp thiên hạ, chỉ cần không phải ngươi làm, dù không thể tra được rõ ràng, cũng phải tra được một chút dấu vết, trừ phi hắn trên trời ngã xuống, hoặc biến mất khỏi mặt đất thì còn nói được."
 
Dược Thiên Sầu làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của nàng, câu "từ bầu trời ngã xuống hay từ dưới đất biến mất" chỉ sợ đang nói đám người của hắn làm ra sự tình lần trước, phỏng chừng nàng cũng tra qua, đáng tiếc đám người của mình cũng không khác gì câu nói "từ bầu trời rơi xuống hay từ mặt đất bốc hơi". Hắn cười nói: "Sư nương phỏng chừng cần bao nhiêu thời gian mới có thể tra ra được chút dấu vết?"
 
"Nói đến việc điều tra tin tức Vạn Hoa Lâu ta xưng đệ nhị chỉ sợ không có ai dám xưng đệ nhất. Ba ngày! Có thời gian ba ngày vậy là đủ rồi, ba ngày sau ngươi trở lại." Bách Mị Yêu Cơ hiển nhiên đối với bản lĩnh tìm hiểu tin tức của môn hạ rất tự tin, nếu không cũng sẽ không nói ra lời như vậy. Nói xong lại cười quyến rũ: "Tin tức cho ngươi xong, đến lúc đó nên xử lý thế nào thì giao cho ngươi, ta thật muốn nhìn xem chân Anh Hung và giả Anh Hùng người nào lợi hại hơn!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện