Tinh Thần Châu
Chương 260: Đỉnh đầu có điểm chặt (trong tay thiếu tiền)
Gian phòng này là lần trước khi Dược Thiên Sầu đến ở đã từng giấu lại tiêu thức để thuấn di. Vừa ra tới thì thấy Võ Lập Tuyết đang đờ ra, còn đang tự nói một mình. Khi xuất hiện trước mặt nàng nàng lại không nhìn mình, làm cho hắn thật thấy phiền muộn.
Võ Lập Tuyết lần thứ hai lắc đầu nói: "Nhất định là ào giác." Nói xong tiếp tục đi ra ngoài. Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, nhịn không được túm cánh tay nàng lại, dở khóc dở cười nói: "Lẽ nào ta là trong suốt sao?"
"A!" Võ Lập Tuyết khó có thể tin xoa xoa mắt, trợn tròn mắt há hốc ngây người nói: "Thật.., thật là ngươi, Dược Thiên Sầu, ngươi tới hồi nào?"
Dược Thiên Sầu thò tay xua xua trước mặt nàng, thấy ánh mắt nàng đong đưa theo thủ thế của hắn, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta còn tưởng con mắt ngươi xảy ra vấn đề!"
Võ Lập Tuyết đánh vào tay hắn hất ra, tức giận nói: "Con mắt ngươi mới xảy ra vấn đề."
"Hắc hắc! Con mắt ta làm sao xảy ra vấn đề." Dược Thiên Sầu cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua bộ ngực no đủ của nàng, hắn dị thường ước ao nhìn quả trứng nàng đang ôm trong ngực, len lén nhìn đã mắt xong, cười hì hì hỏi: "Trứng của ngươi còn chưa ấp ra sao?"
Võ Lập Tuyết đã không còn dáng dấp bóng bẩy không vui, ném quả trứng vào túi trữ vật, nàng cũng không nguyện ý bị quả trứng chiếm danh tiếng, cao hứng bừng bừng hỏi: "Ngươi tới khi nào?"
"Vừa xong! Đi, đưa ta đi gặp gia gia ngươi." Dược Thiên Sầu hướng ra phía ngoài đi đến.
"Vừa tới?" Võ Lập Tuyết mang theo nghi hoặc đầy mình, sôi nổi đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: "Tìm gia gia ta có việc gì thế? Lần này ngươi tới định ở bao lâu? Có muốn ở lại chơi với ca ca ta lâu chút không?"
"Ừ ân..." Võ Lập Tuyết liên tục hỏi không ngừng, Dược Thiên Sầu ậm ừ trả lời, căn bản cũng không chú ý nàng đang nói gì, con mắt chăm chú quan sát cái mông đong đưa trước mắt khó thể dời đi.
Nghe hắn hàm hồ ậm ừ liên tục, Võ Lập Tuyết đi phía trước có điểm mất hứng quay đầu, lúc này phát hiện ánh mắt Dược Thiên Sầu đang nhìn địa phương nào, gương mặt bừng đỏ, bật người quay đầu lặng lẽ đi trước, thần tình không biết là đang tức giận hay xấu hổ, cũng không còn dám nhún nhảy, ngay cả bước đi cũng có chút mất tự nhiên.
Đi tới bên ngoài Võ gia từ đường, Võ Lập Tuyết giải thích ỷ tứ với thủ vệ, thủ vệ lập tức đi vào thông báo. Thoáng chốc, Võ Tứ Hải dẫn theo ba gã lão giả cười ha ha đi ra, nói: "Dược Thiên Sầu, cuối cùng lão phu cũng chờ được ngươi tới." Nói xong liền nhíu mày: "Thủ vệ trong tộc đang làm gì? Ngươi đã đến vì sao hiện tại mới bầm báo?"
Dược Thiên Sầu cười ha ha, hàm hồ nói: "Là Võ Lập Tuyết dẫn ta tới." Hắn tự nhiên sẽ không nói mình lén lẻn vào. Võ Lập Tuyết ngây ngốc gật đầu nói: "Gia gia, là cháu đưa hắn tới."
"Ngươi là Dược Thiên Sầu?" Một lão giả phía sau Võ Tứ Hải hỏi. Nghe vậy, Dược Thiên Sầu cũng quan sát ba lão giả, xem phục sức hẳn là ba đại gia tộc khác.
"Không sai, hắn là Dược Thiên Sầu." Võ Tứ Hải giới thiệu song phương lẫn nhau.
Người cầm đầu tứ đại gia tộc đều đã đến đủ? Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Gặp qua bốn vị tiền bối."
"Không dám." Bốn người gật đầu.
Võ Tứ Hải phất tay nói: "Đi, có chuyện đi vào hãy nói." Năm người đi vào từ đường, Võ Lập Tuyết đứng bên ngoài giậm chân, bĩu môi vẻ mặt mất hứng, ai kêu nàng là nữ tử, theo tộc quy nữ tử không được đi vào. Bồi hồi một thoáng, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Dược Thiên Sầu, gương mặt không khỏi đỏ bừng, đi nhanh như chạy rời khỏi đó.
Ngoại trừ Võ Tứ Hải, ba người còn lại đều liên tục quan sát Dược Thiên Sầu, muốn nhìn xem Dược Thiên Sầu có danh khí lớn như vậy rốt cục có địa phương gì đặc thù. Dược Thiên Sầu lại đưa mắt nhìn lên bức họa Tất Trường Xuân trên chính đường, nghĩ
Đến đi Yêu Quỷ Vực mới có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, tâm tình hắn có chút dâng trào.
Võ Tứ Hải đánh vỡ trầm mặc, ha ha cười nói: "Dược Thiên Sầu, lần này ngươi đến, là thực hiện hứa hẹn ngày trước với lão phu."
Dược Thiên Sầu quay đầu nói: "Không sai, chuyện đã đáp ứng tự nhiên phải thực hiện."
"Nghe nói ngươi đối với Yêu Quý Vực rất quen thuộc, không biết chúng ta nên chuần bị cái gì?" Tất Thủ Chế hỏi. Lần này đi tìm chính tổ tiên của hắn, có thể nói tâm tình của hắn là khó diễn tả nhất.
"Quen thuộc thì không dám, chỉ là đi qua mà thôi, về phần chuẩn bị, các ngươi phái người đi theo ta là được rồi, có ta hẳn sẽ không có gì nguy hiểm." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói.
Khẩu khí thật lớn, Yêu Quỷ Vực há là địa phương dễ chọc? Bốn người trao đổi ánh mắt, Võ Tứ Hải thật ra rất có lòng tin đối với hắn, cười ha hả nói: "Cần phái bao nhiêu người?"
Dược Thiên Sầu thoáng trầm ngâm, nói: "Người không cần nhiều lắm, quá nhiều sợ gây ra phiền phức không cần thiết, phái mấy người mà tứ đại gia tộc tin được là có thế."
Bốn người lại trao đổi ánh mắt, gật đầu, tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Võ Tứ Hải cười nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi xem bốn lão già chúng ta cùng đi với ngươi thế nào?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu giật mình, ý nghĩ của hắn vốn là hay nhất đem theo mấy người Tất Tử Thông, hắn cùng mấy người này quan hệ không tệ, tin tưởng trên đường đi sẽ không tịch mịch. Nhưng bốn lão già này rõ ràng có ý tứ giành đi, hắn gật đầu nói: "Nếu như bốn vị tiền bối muốn đi, vãn bối tự nhiên không ý kiến."
"Tốt!" Võ Tứ Hải vỗ tay nói: "Vậy ngươi xem chúng ta nên xuất phát lúc nào?"
"Không vội, không vội, ta còn có chuyện cần tiền bối hỗ trợ." Dược Thiên Sầu vừa nói vừa cười hì hì lấy ra hai chậu Thất Tinh Huyết Lan đặt lên bàn, nói: "Phiền phức tiền bối giúp ta đem hai chậu này ra bán đấu giá."
Võ Tứ Hải nhìn chằm chằm hai chậu Thất Tinh Huyết Lan có chút ngây dại, loại này từng qua tay hắn, há có thể không nhận ra. Ba người khác thấy dáng dấp của hắn, không biết là bảo bối gì, cùng nhau đi đến quan sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Lần trước không phải ngươi chỉ mua được một chậu sao? Lần này thế nào xuất ra hai bồn đi bán?" Võ Tứ Hải liếc mắt liền nhìn ra hai chậu huyết lan không phải chậu hắn đã bán, chậu đem bán đấu giá lúc trước rõ ràng thành thục hơn hai chậu này nhiều.
"Hắc hắc! Gần đây thiếu tiền dùng, phiền phức tiền bối phóng xuất tin tức, đã nói Võ gia muốn bán đấu giá Thất Tinh Huyết Lan. Hai chậu huyết lan này hay nhất nên tách ra bán đấu giá, vãn bối muốn bán với giá tốt." Dược Thiên Sầu bồi cười.
"Thất Tinh Huyết Lan? Hai chậu này là Thất Tinh Huyết Lan?" Ba người vây xem đồng thanh kinh ngạc nói.
""Nhượng các vị tiền bối chê cười, thật sự là đỉnh đầu có điểm chặt, nếu không cũng sẽ không đem bảo vật như vậy đi ra bán đấu giá, chê cười, ha hả!" Dược Thiên Sầu giả vờ giả vịt. Võ Tứ Hải còn lâu mới tin hắn không có tiền, quan sát hắn, thật không biết hắn đang làm cái quý gì.
Ba người khác tự nhiên cũng từ trong miệng Võ Tứ Hải nghe nói Dược Thiên Sầu rất có tiền, nên ba người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Đồ vật đặt ở đây, ta sẽ để người của Võ gia xử lý, sau khi bán đấu giá ta sẽ không lấy phần trăm toàn bộ đưa hết cho ngươi, không ảnh hưởng việc chúng ta đi Yêu Quỷ Vực." Võ Tứ Hải tuy không biết hắn đang làm gì, nhưng vẫn đáp óng, dù tiền phần trăm hoa hồng cũng không cần.
"Làm phiền, chê cười, đỉnh đầu có điểm chặt, không có biện pháp." Dược Thiên Sầu vừa bồi lễ vừa bồi cười.
Võ Lập Tuyết lần thứ hai lắc đầu nói: "Nhất định là ào giác." Nói xong tiếp tục đi ra ngoài. Thần tình Dược Thiên Sầu co quắp, nhịn không được túm cánh tay nàng lại, dở khóc dở cười nói: "Lẽ nào ta là trong suốt sao?"
"A!" Võ Lập Tuyết khó có thể tin xoa xoa mắt, trợn tròn mắt há hốc ngây người nói: "Thật.., thật là ngươi, Dược Thiên Sầu, ngươi tới hồi nào?"
Dược Thiên Sầu thò tay xua xua trước mặt nàng, thấy ánh mắt nàng đong đưa theo thủ thế của hắn, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta còn tưởng con mắt ngươi xảy ra vấn đề!"
Võ Lập Tuyết đánh vào tay hắn hất ra, tức giận nói: "Con mắt ngươi mới xảy ra vấn đề."
"Hắc hắc! Con mắt ta làm sao xảy ra vấn đề." Dược Thiên Sầu cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua bộ ngực no đủ của nàng, hắn dị thường ước ao nhìn quả trứng nàng đang ôm trong ngực, len lén nhìn đã mắt xong, cười hì hì hỏi: "Trứng của ngươi còn chưa ấp ra sao?"
Võ Lập Tuyết đã không còn dáng dấp bóng bẩy không vui, ném quả trứng vào túi trữ vật, nàng cũng không nguyện ý bị quả trứng chiếm danh tiếng, cao hứng bừng bừng hỏi: "Ngươi tới khi nào?"
"Vừa xong! Đi, đưa ta đi gặp gia gia ngươi." Dược Thiên Sầu hướng ra phía ngoài đi đến.
"Vừa tới?" Võ Lập Tuyết mang theo nghi hoặc đầy mình, sôi nổi đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: "Tìm gia gia ta có việc gì thế? Lần này ngươi tới định ở bao lâu? Có muốn ở lại chơi với ca ca ta lâu chút không?"
"Ừ ân..." Võ Lập Tuyết liên tục hỏi không ngừng, Dược Thiên Sầu ậm ừ trả lời, căn bản cũng không chú ý nàng đang nói gì, con mắt chăm chú quan sát cái mông đong đưa trước mắt khó thể dời đi.
Nghe hắn hàm hồ ậm ừ liên tục, Võ Lập Tuyết đi phía trước có điểm mất hứng quay đầu, lúc này phát hiện ánh mắt Dược Thiên Sầu đang nhìn địa phương nào, gương mặt bừng đỏ, bật người quay đầu lặng lẽ đi trước, thần tình không biết là đang tức giận hay xấu hổ, cũng không còn dám nhún nhảy, ngay cả bước đi cũng có chút mất tự nhiên.
Đi tới bên ngoài Võ gia từ đường, Võ Lập Tuyết giải thích ỷ tứ với thủ vệ, thủ vệ lập tức đi vào thông báo. Thoáng chốc, Võ Tứ Hải dẫn theo ba gã lão giả cười ha ha đi ra, nói: "Dược Thiên Sầu, cuối cùng lão phu cũng chờ được ngươi tới." Nói xong liền nhíu mày: "Thủ vệ trong tộc đang làm gì? Ngươi đã đến vì sao hiện tại mới bầm báo?"
Dược Thiên Sầu cười ha ha, hàm hồ nói: "Là Võ Lập Tuyết dẫn ta tới." Hắn tự nhiên sẽ không nói mình lén lẻn vào. Võ Lập Tuyết ngây ngốc gật đầu nói: "Gia gia, là cháu đưa hắn tới."
"Ngươi là Dược Thiên Sầu?" Một lão giả phía sau Võ Tứ Hải hỏi. Nghe vậy, Dược Thiên Sầu cũng quan sát ba lão giả, xem phục sức hẳn là ba đại gia tộc khác.
"Không sai, hắn là Dược Thiên Sầu." Võ Tứ Hải giới thiệu song phương lẫn nhau.
Người cầm đầu tứ đại gia tộc đều đã đến đủ? Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Gặp qua bốn vị tiền bối."
"Không dám." Bốn người gật đầu.
Võ Tứ Hải phất tay nói: "Đi, có chuyện đi vào hãy nói." Năm người đi vào từ đường, Võ Lập Tuyết đứng bên ngoài giậm chân, bĩu môi vẻ mặt mất hứng, ai kêu nàng là nữ tử, theo tộc quy nữ tử không được đi vào. Bồi hồi một thoáng, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Dược Thiên Sầu, gương mặt không khỏi đỏ bừng, đi nhanh như chạy rời khỏi đó.
Ngoại trừ Võ Tứ Hải, ba người còn lại đều liên tục quan sát Dược Thiên Sầu, muốn nhìn xem Dược Thiên Sầu có danh khí lớn như vậy rốt cục có địa phương gì đặc thù. Dược Thiên Sầu lại đưa mắt nhìn lên bức họa Tất Trường Xuân trên chính đường, nghĩ
Đến đi Yêu Quỷ Vực mới có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, tâm tình hắn có chút dâng trào.
Võ Tứ Hải đánh vỡ trầm mặc, ha ha cười nói: "Dược Thiên Sầu, lần này ngươi đến, là thực hiện hứa hẹn ngày trước với lão phu."
Dược Thiên Sầu quay đầu nói: "Không sai, chuyện đã đáp ứng tự nhiên phải thực hiện."
"Nghe nói ngươi đối với Yêu Quý Vực rất quen thuộc, không biết chúng ta nên chuần bị cái gì?" Tất Thủ Chế hỏi. Lần này đi tìm chính tổ tiên của hắn, có thể nói tâm tình của hắn là khó diễn tả nhất.
"Quen thuộc thì không dám, chỉ là đi qua mà thôi, về phần chuẩn bị, các ngươi phái người đi theo ta là được rồi, có ta hẳn sẽ không có gì nguy hiểm." Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói.
Khẩu khí thật lớn, Yêu Quỷ Vực há là địa phương dễ chọc? Bốn người trao đổi ánh mắt, Võ Tứ Hải thật ra rất có lòng tin đối với hắn, cười ha hả nói: "Cần phái bao nhiêu người?"
Dược Thiên Sầu thoáng trầm ngâm, nói: "Người không cần nhiều lắm, quá nhiều sợ gây ra phiền phức không cần thiết, phái mấy người mà tứ đại gia tộc tin được là có thế."
Bốn người lại trao đổi ánh mắt, gật đầu, tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị nào đó. Võ Tứ Hải cười nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi xem bốn lão già chúng ta cùng đi với ngươi thế nào?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu giật mình, ý nghĩ của hắn vốn là hay nhất đem theo mấy người Tất Tử Thông, hắn cùng mấy người này quan hệ không tệ, tin tưởng trên đường đi sẽ không tịch mịch. Nhưng bốn lão già này rõ ràng có ý tứ giành đi, hắn gật đầu nói: "Nếu như bốn vị tiền bối muốn đi, vãn bối tự nhiên không ý kiến."
"Tốt!" Võ Tứ Hải vỗ tay nói: "Vậy ngươi xem chúng ta nên xuất phát lúc nào?"
"Không vội, không vội, ta còn có chuyện cần tiền bối hỗ trợ." Dược Thiên Sầu vừa nói vừa cười hì hì lấy ra hai chậu Thất Tinh Huyết Lan đặt lên bàn, nói: "Phiền phức tiền bối giúp ta đem hai chậu này ra bán đấu giá."
Võ Tứ Hải nhìn chằm chằm hai chậu Thất Tinh Huyết Lan có chút ngây dại, loại này từng qua tay hắn, há có thể không nhận ra. Ba người khác thấy dáng dấp của hắn, không biết là bảo bối gì, cùng nhau đi đến quan sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
"Lần trước không phải ngươi chỉ mua được một chậu sao? Lần này thế nào xuất ra hai bồn đi bán?" Võ Tứ Hải liếc mắt liền nhìn ra hai chậu huyết lan không phải chậu hắn đã bán, chậu đem bán đấu giá lúc trước rõ ràng thành thục hơn hai chậu này nhiều.
"Hắc hắc! Gần đây thiếu tiền dùng, phiền phức tiền bối phóng xuất tin tức, đã nói Võ gia muốn bán đấu giá Thất Tinh Huyết Lan. Hai chậu huyết lan này hay nhất nên tách ra bán đấu giá, vãn bối muốn bán với giá tốt." Dược Thiên Sầu bồi cười.
"Thất Tinh Huyết Lan? Hai chậu này là Thất Tinh Huyết Lan?" Ba người vây xem đồng thanh kinh ngạc nói.
""Nhượng các vị tiền bối chê cười, thật sự là đỉnh đầu có điểm chặt, nếu không cũng sẽ không đem bảo vật như vậy đi ra bán đấu giá, chê cười, ha hả!" Dược Thiên Sầu giả vờ giả vịt. Võ Tứ Hải còn lâu mới tin hắn không có tiền, quan sát hắn, thật không biết hắn đang làm cái quý gì.
Ba người khác tự nhiên cũng từ trong miệng Võ Tứ Hải nghe nói Dược Thiên Sầu rất có tiền, nên ba người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Đồ vật đặt ở đây, ta sẽ để người của Võ gia xử lý, sau khi bán đấu giá ta sẽ không lấy phần trăm toàn bộ đưa hết cho ngươi, không ảnh hưởng việc chúng ta đi Yêu Quỷ Vực." Võ Tứ Hải tuy không biết hắn đang làm gì, nhưng vẫn đáp óng, dù tiền phần trăm hoa hồng cũng không cần.
"Làm phiền, chê cười, đỉnh đầu có điểm chặt, không có biện pháp." Dược Thiên Sầu vừa bồi lễ vừa bồi cười.
Bình luận truyện