Tinh Thần Châu

Chương 334: Đóng băng lầu các (1)



Huyễn Ma Cung sở dĩ gọi là Huyễn Ma Cung, chính bởi vì có Huyễn Ành đại pháp được nghe tiếng trong tu chân giới, có người nói tu luyện tới mức tận cùng có thể biến ảo ra hàng vạn hàng ngàn chân thân, làm cho khó phân biệt thật giả, là một bộ pháp quyết cực kỳ đặc biệt. Mà Bách Mị Yêu Cơ thân là cung chủ Huyễn Ma Cung, tu luyện Huyễn Ành đại pháp tự nhiên cũng không kém.
 
"Lạc lạc..." Tiếng cười quyến rũ quanh quần trong phòng, phấn hồng mị ảnh nơi nơi hiển lộ, hoặc thản nhiên hoặc cười quyến rũ, nhiễu tâm thần người, làm cho người ta như mê hoặc trong ôn nhu hương. Hai mắt Dược Thiên Sầu hơi khép lại, trong khe hở tinh mang mang theo sát ý lưu chuyển, trước mắt có hơn trăm huyễn ảnh của Bách Mị Yêu Cơ, đều đang nhìn hắn cười quyến rũ, phân không rõ rốt cục là huyễn ảnh nào mới đúng chân thân Bách Mị Yêu Cơ.
 
"Sư nương, ngươi đây là có ý tứ gì?" Dược Thiên Sầu cảnh giác nhìn bốn phíạ, giọng nói có điểm lạnh.
 
"Tiểu hồ ly, không có ý tứ gì khác, chỉ muốn nhìn xem ngươi học được bản lĩnh tuyệt thế gì." Huyễn ảnh không ngừng biến mất, lại không ngừng xuất hiện, thủy chung duy trì hơn trăm hình ảnh, kỳ quái nhất chính là, hơn trăm huyễn ảnh đều đồng loạt mở miệng nói, thanh âm từ bốn phương tám hướng truyền đến, phảng phất mỗi người đều là chân thân của Bách Mị Yêu Cơ.
 
Nhưng không có khả năng mỗi hình ảnh đều là người thật, chân thân chỉ có một, những cái khác đều là huyễn ảnh. Dược Thiên Sầu cần cần thận thận nhìn quanh bốn phía, tuy rằng Bách Mị Yêu Cơ nói rất dễ dàng, hắn cũng không dám thư giãn, vạn nhất đối phương có ác ý, mình chẳng phải sẽ chết oan uổng.
 
Thần thức hắn lập tức truyền khắp phòng, muốn tìm xem đâu là bản thể đâu là huyễn ảnh. Nhưng Huyễn Ánh đại pháp làm sao dễ dàng bị nhìn xuyên như vậy, thần thức tìm tòi, không ngờ phát hiện mỗi huyễn ảnh đều có thể chống cự thần thức hắn điều tra, làm cho không thể phân biệt được đâu là thật giả.
 
Hơn trăm huyễn ảnh cười khanh khách nói: "Tiểu hồ ly, ngươi thật khi dễ Huyễn Ành đại pháp của Huyễn Ma Cung là kỹ năng làm xiếc đầu đường? Không ngờ dùng thần thức điều tra? Chiêu Huyễn Ành Trọng Trọng này của bổn cung nếu không có tu vi tương đương hoặc cao hơn bổn cung làm sao có thể đơn giản cho ngươi nhìn xuyên thấu chân thân."
 
Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu huyễn ảnh, nói chung hiện tại ta cảm giác không an toàn. Sư nương, nếu ngươi còn không dừng lại, thì đừng trách ta không khách khí, ta sẽ đem một mồi lửa thiêu sạch Vạn Hoa Lâu của ngươi, đến lúc đó nhìn xem ngươi có thể ở trong biển lửa giở chiêu Huyễn Ành Trùng Trùng gì đó hay không."
 
Bách Mị Yêu Cơ nhất thời cười không nổi, Dược Thiên Sầu ở bên ngoài Bách Hoa Cốc đánh một trận thành danh, chính là nhờ vào Tinh Diễm bí quyết nổi danh thiên hạ hôm nay, mặc dù nàng chưa từng gặp qua, nhưng tin tức truyền lại nói rằng liệt diễm thao thiên kinh khủng, dù là con trai chưởng môn Đại La Tông bị giết mà trưởng lão Chu Tiên Hiền của họ cũng phải đành nhượng bộ lui binh, có thể nghĩ được Hỏa Quyết của tiểu hồ ly có bao nhiêu hung hãn. Lầu các ẩn cư này vốn làm từ gỗ, làm sao có khả năng kháng trụ ngọn lửa khủng khiếp như thế.
 
Bên trong phòng bỗng nhiên bị nhuộm đãm thành thanh sắc, chỉ thấy Dược Thiên Sầu giờ lên một ngón tay, bên trên toát ra ngọn lửa chỉ như lửa nến, nhưng chỉ một chút ngọn lửa nho nhỏ, lại đem toàn bộ căn phòng biến thành màu xanh vô cùng yêu dị.
 
"Nếu không dừng lại, hắc hắc...Xem ra sư nương dự định trùng kiến Vạn Hoa Lâu rồi." Dược Thiên Sầu cười nhạt, ngọn lửa thanh sắc trong nháy mắt bắn ra nhiệt độ cao khiến lòng người sợ hãi. Toàn bộ lóp sơn bên ngoài gia cụ trong phòng cấp tốc bị hòa tan, toàn bộ căn phòng lập tức dâng lên hương vị cháy khét của gỗ, tin tưởng chỉ cần ôn độ cao hơn một chút, cả tòa lầu các sẽ biến thành biển lửa.
 
Thanh sắc hỏa diễm! Con ngươi Bách Mị Yêu Cơ co rụt lại, trên đời này không ngờ còn có thanh sắc hỏa diễm, chẳng lẽ là yêu hỏa nào đó? Trước đây nàng nhận được tin tức chóng mình, Hỏa Quyết của Dược Thiên Sầu có thể phóng xuất ra hồng hỏa yêu dị ôn độ cực cao, mà hiện tại lại là thanh sắc yêu dị. Tuy rằng màu sắc khác nhau, nhưng nàng có thể cảm giác được uy lực kinh khủng ấn chứa trong hỏa diễm thanh sắc kia.
 
Trăm huyễn ảnh trong phòng cấp tốc thu liễm thành một, Bách Mị Yêu Cơ vẻ mặt giận dữ xuất hiện đối diện Dược Thiên Sầu, đưa tay chỉ tới khẽ kêu: "Tiểu hồ ly, ngươi điên tr! Nếu lửa cháy, không những Vạn Hoa Lâu bại lộ tại kinh thành, đến lúc đó bổn cung làm sao còn có thể ẩn thân."
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngần ra, mẹ nó! Là ngươi muốn động thủ, lẽ nào lão tử còn ngồi chờ chết phải không? Trong ngực hắn mắng to, cũng đã thu liễm thanh diễm vào trong cơ thể, ra vẻ người đàn bà này đúng là muốn luận bàn thật sự.
 
Nhiệt độ cao trong phòng cũng theo đóa thanh diễm đồng thời thu liễm vào trong cơ thể Dược Thiên Sầu, trong phòng trong nháy mắt khôi phục mát mẻ. Bách Mị Yêu Cơ quan sát bốn phía, thấy không có tổn thất gì, bỗng nhiên quát: "Ngày hôm nay lão nương không luận bàn với ngươi một phen không được, còn dám dùng HỏaQuyết, hoặc hư hao cái bàn nào, lão nương sẽ nuốt sống ngươi."
 
Nói xong huyễn ảnh khởi lên, Bách Mị Yêu Cơ xuất hiện bốn phương tám hướng, giờ trảo ập tới, nàng cũng không còn dông dài, không chút khách khí xuất thủ.
 
Dược Thiên Sầu muốn ngất, tu vi đàn bà thối này vốn cao hơn lão tử, nếu là luận bàn, còn hạn định lão tử không thể dùng Hỏa Quyết, uổng cho ngươi nói được ra miệng. Đối phương đã xuất thủ, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Dược Thiên Sầu chắp tay vỗ trước ngực, một luồng nước mang theo hàn khí um tùm dâng ra, hơn trăm cây băng nhọn theo thứ tự từ trong cỗ sóng nước bắn ra trong nháy mắt, đón lấy hơn trăm bàn tay của trăm vị Bách Mị Yêu Cơ đâm tới.
 
Mẹ nó! May là lão tử đã luyện thành Thủy Quyết, ngươi không cho lão tử dùng lửa, lão tử dùng nước có thể được rồi chứ! Dược Thiên Sầu cảm thấy thật phiền muộn, nếu không phải lo lắng Vạn Hoa Lâu còn có chút tác dụng với hắn, với tính tình hắn đã sớm một mồi lửa hỏa thiêu sạch sẽ. Lúc này hắn phân không ra ai mới là chân thân của Bách Mị Yêu Cơ, thẳng thắn phóng xuất một trăm băng nhọn cùng nhau ứng phó.
 
Đây là cái gì? Bách Mị Yêu Cơ lại càng hoảng sợ, băng nhọn kéo tới bị nàng chụp nát bấy, trăm huyễn ảnh lại lần nữa quy về một thể, hiện ra chân thân. Nhưng băng nhọn đánh về những huyễn ảnh khác lại gào thét bay đi, chỉ sợ sẽ hủy diệt căn lầu này. Bách Mị Yêu Cơ quát: "Dừng tay..." Còn chưa nói xong, lũ lụt dâng lên đánh tới, bao phủ quanh người nàng ta.
 
Một khí phao bảo vệ quanh minh Bách Mị Yêu Cơ, chính là hộ thể cương khí của nàng, bằng không nhất định phải cho nàng hảo hảo tắm rửa một bữa.
 
Hơn trăm băng nhọn giống như tâm linh tương thông, ngay lúc sắp đâm trúng căn phòng, cả đám bay ngược, vọt trở vào trong sóng nước. Dược Thiên Sầu cũng không nghĩ phá phòng ở của nàng ta, tự nhiên sẽ không phá hư, huống chi vị sư nương này đã có lời cảnh cáo trước, nếu thật sự còn chưa trở mặt, chính mình đừng nên chọc tới người đàn bà đanh đá này cho thỏa đáng.
 
Tích tắc, toàn bộ gian phòng đã tràn đầy nước, những gia cụ trong phòng đã bị nước đẩy trôi lập lờ. Nếu như nhìn từ bên ngoài, liền có thể phát hiện, không có một giọt nước chảy ra lầu các, trước cửa sổ đã bị nước phủ kín nhưng không hề chảy ra ngoài.
 
Bách Mị Yêu Cơ ở bên trong hộ thể cương khí cực kỳ kinh ngạc, nhìn gian phòng đã biến thành thủy thế giới chung quanh, thực sự không thể tưởng tượng, trong thân thể một người làm sao có thể phóng xuất ra nhiều nước như vậy, xuyên thấu qua nước nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ, trong suốt trong sáng có một phen phong vị khác hẳn, cũng không biết đem tắm có sạch sẽ hay không.
 
Nữ nhân thông thường khi nhìn thấy nước, ý nghĩ sẽ khác hẳn nam nhân, nữ nhân chỉ nghĩ tới nước có sạch sẽ hay không để dùng tắm, trừ phi thật sự là quá khát nước, mới có thể nghĩ tới vấn đề dùng nước để uống. Nam nhân thì không nghĩ tới nước sạch hay không sạch để uống được hay không, đương nhiên, những kẻ bất nam bất nữ phỏng chừng cũng sẽ nghĩ như nữ nhân.
 
Bách Mị Yêu Cơ nhìn Dược Thiên Sầu đang tự đắc, vừa thương vừa hận nói: "Ma quỷ! Đây là Thủy quyết ư? Nguyên lai ngươi không chỉ tu luyện Hỏa quyết, còn tu luyện Thủy quyết, chẳng lẽ đây là bản lĩnh do sư phụ Hóa Thần kỳ của ngươi dạy cho sao?"
 
Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến cười cười, không nói phải cũng không phủ nhận, ở trong nước du du bay lên, một tay giờ lên trước ngực, ngón cái đè lại vào lòng bàn tay, ngón giữa kháp chỉ bí quyết, bên người hắn cũng hình thành một không gian hình cầu, bỗng nhiên nghe hắn quát: "Phong!"
 
Toàn bộ căn phòng đều chấn động theo tiếng quát của hắn.
 
Sàn nhà và vách tường căn phòng đột nhiên "dát chi" vang lên một trận, toàn bộ nước trong phòng trong nháy mắt biến thành hàn băng, một khối băng lớn như gian phòng đột nhiên cứ như vậy mà hình thành.
 
Trong phòng lập tức biến thành thế giới giống như thủy tinh, Bách Mị Yêu Cơ không còn tâm trí thưởng thức, thu lại hộ thể cương khí, liền thấy hàn khí um tùm vọt tới, dùng tay chạm đến mặt băng hình cầu vây khốn chính mình, lấy làm kinh hãi nói: "Pháp quyết thật bá đạo, không ngờ trong nháy mắt có thể đọng lại thành khối băng lớn như vậy." Nói xong lại nhìn Dược Thiên Sầu quát: "Tiểu hồ ly, ngươi muốn làm gì?"
 
"Sư nương không nên hiểu lầm, một chút hàn băng tự nhiên không khốn được sư nương, chỉ là thấy sư nương trời sinh sợ nóng, trường kỳ mặc y phục ít như vậy, đặc biệt chạy tới hàng hạ nhiệt độ cho sư nương, để mát mẻ chốc lát. Đệ tử còn có chút chuyện, không thể dừng ở đây lâu, ngày sau trở lại quấy rầy, lúc này bái biệt." Dược Thiên Sầu hành lễ, nhàn nhạt cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
 
Chỉ thấy tay hắn đánh ra một con hỏa long màu xanh, phương hướng đi thông cửa lập tức mở ra một con đường băng, hắn bước lên trên, cả người trượt nhanh ra ngoài cửa. Một bóng đen từ trong phòng lòe ra, lăng không mấy lần lộn nhào vững vàng hạ xuống mặt đất, Dược Thiên Sầu hoảng hoảng đi ra ngoài, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng truyền âm mắng to của Bách Mị Yêu Cơ: "Tiểu hồ ly, quay trở về cho lão nương, giúp lão nương hòa tan băng..." Hắn cũng không có nhiều thời gian bồi vị sư nương rắc rối này, vì vậy làm vẻ mắt điếc tai ngơ.
 
Bách Mị Yêu Cơ phóng ra thần thức, tự nhiên phát hiện Dược Thiên Sầu đã đi xa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bằng vào tu vi của nàng, hàn băng còn chưa vây khốn được, hoàn toàn có thể đánh vỡ băng, thoát khốn ra. Nhưng Vạn Hoa Lâu đặt trong phố xá sầm uất, động tĩnh lớn như vậy sẽ dẫn mắt người quan tâm, huống chi làm như vậy thì tòa lầu các cũng hoàn toàn bị hủy.
 
Xem ra tiểu hồ ly đã sớm đoán chắc nên mới làm như thế, lẽ nào nhìn thấy ngươi đã đề cho ngươi tránh không kịp như vậy! Bách Mị Yêu Cơ cắn môi, khăn hồng khoát trên vai bay lên, cấp tốc tách ra mặt băng, không bao lâu thời gian đánh ra một con đường hai ba thước. Thân hình Bách Mị Yêu Cơ chợt lóe, từ bên thông đạo lướt tới thông đạo do Dược Thiên Sầu đánh thông, lại khom lưng bắn ra, cũng bay ra ngoài lầu các hạ xuống.
 
Bách Mị Yêu Cơ nổi giận đùng đùng quan sát bốn phía, nhưng làm sao còn thấy bóng Dược Thiên Sầu. Lại nhìn về lầu các bị đóng băng, nàng cũng hơi sửng sốt, chỉ thấy trên nóc nhà dưới ánh mặt trời chiếu xuống, không ngờ hình thành một cầu vồng mỹ lệ, vừa vặn bao phủ trên lầu các.
 
Nàng nhìn hoài không chuyển mắt, vẻ mặt tức giận hóa thành ôn nhu chỉ có nữ nhân mới có...Ngày tiếp theo, khi nàng trở lại lầu các, lập tức hận đến nghiến răng, trên lầu các những nơi bị lửa của Dược Thiên Sầu hun nóng, đều phồng rộp lên, còn bị đóng băng, băng tan, làm gì còn khả năng ở lại, không làm mới thì phải làm sao...
 
Trở lại phủ tướng quân Trụ Quốc, vừa đi vào cửa đã thấy Thạch Tiểu Thiên vẻ mặt mừng rỡ chờ hắn. Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại phía sau, trên đường thỉnh thoảng có người đi qua, trừng mắt nhìn Thạch Tiểu Thiên, đi đến hành lễ nói: "Tam thiếu gia."
 
Thạch Tiểu Thiên chợt tỉnh ngộ, biết hắn không muốn rêu rao trước nhiều người, bật người bày ra dáng dấp thiếu gia, gật đầu nói: "Đi theo ta."
 
Hai người một trước một sau đi về hậu hoa viên, Thạch Tiểu Thiên vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Lão đại, đã có thời gian dài không gặp, sao ngươi tới lại không nói một tiếng, phải gặp hai vị tẩu tử mới biết ngươi đã đến rồi."
 
"Gần đây tu chân giới bất an, ta có rất nhiều việc, lập tức phải đi xa một chuyến, lần này trở về đem một ít việc xử lý một chút, cũng không biết lần sau lúc nào sẽ trở lại." Dược Thiên Sầu nói.
 
Thạch Tiểu Thiên gật đầu nói: "Mau thân nghe nói ngươi đã đến, muốn qua bái kiến ngươi."
 
"Không cần đâu, thay ta hướng mẫu thân ngươi vấn an."
 
Đang khi nói chuyện hai người đã đi tới hậu hoa viên, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên nói: "Ta lập tức đi tới chỗ phụ thân ngươi một chuyến, ngươi đi hỏi mẫu thân ngươi, có gì muốn gởi cho phụ thân ngươi, tốt nhất viết thư, phương tiện chuyển giao. Không cần phải xen vào ta, ngươi hiện tại đi hỏi, ta không thể ở lại quá lâu."
 
"Đã biết." Thạch Tiểu Thiên xoay người bỏ chạy. Tuy rằng hắn hiện tại không biết lão đại bận rộn việc gì, nhưng biết lão đại lui tới không dễ dàng.
 
Dược Thiên Sầu một mình đi vào trong tiểu viện, nhớ tới chuyện ở tu chân giới, không khỏi lo lắng an nguy gia đình này trong thời gian tới. Tu vi của Thạch Tiểu Thiên mới Trúc Cơ hậu kỳ, lão đội viên phái tới bảo hộ gia đình này cũng có Nguyên Anh kỳ, bình thường vấn đề không lớn, hiện tại thì nói không rõ ràng, phải mau chóng đề cao tu vi bọn họ mới được.
 
Thần thức tập trung vào Trần Phong bên trong ô Thác Châu, chỉ thấy Trần Phong đang cùng Tiếu Uyển Thanh giành nhau làm việc, cúi đầu khom lưng hiện ra tướng nô tài. Đây không phải là Tiếu Uyển Thanh đang chiếu cố sinh hoạt của hắn, rõ ràng hắn mới đang chiếu cố sinh hoạt của Tiếu Uyển Thanh. Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, thần thức truyền âm nói: "Trần Phong, ta bảo ngươi luyện Phá cấm Đan luyện bao nhiêu? Trước tiên cho ta một ít."
 
"Ách...Lão đại!" Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, lập tức có chút lúng túng nói: "Tạm thời còn không có luyện chế, ngày mai làm ngay."
 
Tiếu Uyển Thanh đứng một bên thấy hắn hướng không khí nói chuyện, không khỏi mờ mịt nhìn chung quanh.
 
Sắc mặt Dược Thiên Sầu nhất thời trầm xuống, biến mất trong viện, xuất hiện bên cạnh hai người trong ô Thác Châu. Tiếu Uyển Thanh có chút ai oán nhìn hắn hành lễ nói: "Thủ lrnhr
 
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "
Nếu theo Trần Phong, đó chính là người một nhà, sau đó không cần nhiều lễ như vậy!"
 
Nghe hắn vừa nói như vậy, Trần Phong vô cùng thỏa mãn, liên tục nhìn Tiếu Uyển Thanh gật đầu. Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn hắn, gương mặt không biểu tình nói: "
Ngươi đi theo ta một chút, ta có chút việc tìm ngươi."
 
"
Uyển Thanh, nàng chờ một chút, ta sẽ về ngay." Trần Phong nói xong vui vẻ đi theo Dược Thiên Sầu.
 
Hai người đi tới phòng luyện đan chuyên dụng của Trần Phong, Dược Thiên Sầu lập tức trở mặt, xoay người lại quát: "
Trần Phong, ngươi có phải bị nữ nhân làm hôn mê đầu, đại sự sắp tới, không ngờ ngươi không tập trung, lẽ nào sau này không có thời gian cho hai ngươi triền miên sao? Hôm nay tạm thời cảnh cáo ngươi, nếu lần sau còn ném chính sự mặc kệ, suốt ngày canh giữ bên cạnh váy đàn bà, ta lập tức trục xuất Tiếu Uyển Thanh ra khỏi ô Thác Châu, cho hai ngươi trọn đời không được gặp lại."
 
"
A...Trần Phong cả kinh, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không bình thường, hắn cũng không sợ Dược Thiên Sầu sẽ thật làm như vậy, nhưng lòng dạ ngoan độc của lão đại hắn cũng thật khó nói, hắn liếm môi nịnh nọt: "Lão đại, xin bớt giận, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa."
 
Hắn hiểu được, Dược Thiên Sầu không trở mặt ngay trước mặt Tiếu Uyển Thanh đã là rất nể tình, bằng không với tính tình hắn...
 
"Hừ!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, không hề nhiều lời, đi tới giá thuốc hơi nghiêng lấy ra vài phần linh thảo, bàn tay dấy lên một chùm thanh diễm gần như trong suốt, bỏ linh thảo vào cấp tốc luyện chế...Thủ pháp luyện chế thuần thục, lần thứ hai hấp dẫn Trần Phong, không bao lâu, một lò Phá cấm Đan màu trắng và năm lò màu tím hình thành. Dược Thiên Sầu bỏ vào túi trữ vật, nhìn Trần Phong với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành hình mà lắc đầu, trong nháy mắt liền biến mất.
 
"Lão đại đi thong thả!" Trần Phong cười ha hả quay hư không khoát tay, sau đó phun ra một hơi cười khổ, lão đại bận rộn, phải gom góp đại lượng linh thạch không nói, còn phải chạy về lo luyện đan, đã biết mình quản công việc này phải thật tốt, hôm nay tất cả mọi người ai cũng bận, mà chính mình...Xem ra lão đại nói không sai, mình thật sự bị nữ nhân làm hôn mê đầu óc. Trần Phong sờ sờ trán, tỉnh ngộ lại liền nghĩ có chút xấu hổ, xoay người đánh một chưởng mở nạp lô...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện