Tinh Thần Châu

Chương 347: Cửu U Minh động



"Bên dưới là một tòa cực phẩm linh thạch quáng, nhi tử ngươi đang ở trong đó khai thác."
 
Để câu nói của mình có lực thuyết phục, Dược Thiên Sầu lấy ra một khối linh thạch màu tím đặt trong tay thưởng thức. Nghiêm Thác nhìn thấy, thần tình có chút kinh ngạc, lập tức nhìn về phía cửa hang dữ tợn kinh khủng, nói: "Cực phầm linh thạch ở tại tu chân giới hầu như tuyệt tích, lần trước trong buổi bán đấu giá có nghe nói xuất hiện qua, nghĩ không ra ở đây lại có một cực phẩm linh thạch quáng."
 
"Là ngươi tự mình đi vào tìm, hay ta tự mình giúp ngươi tiếp người đi ra?" Dược Thiên Sầu vừa nói vừa nắm chặt tay, một hơi hút khô linh khí trong cực phẩm linh thạch, sau đó bàn tay vang lên âm thanh, bàn tay mở ra, âm phong phấp phơi thổi tung tro bụi.
 
Nghiêm Thác nào dám nhọc đại giá của hắn, vốn tưởng rằng hắn sẽ cho người mang nhi tử của mình đi ra, dù sao, muốn ở trong một hang động lớn như vậy tìm một người thật rất trắc trở...Tình cảnh hiện tại cũng không tiện mở miệng làm phiền những người khác, nhưng vừa nhìn thấy âm phong cuồn cuộn ngay cửa hang, chân mày Nghiêm Thác cau lại, trong loại huyệt động này sao có thể có người lấy quặng? Hắn cảm thấy có chút không thích họp, nhất thời lại nghĩ không ra.
 
"Bên trong có một bầu trời khác." Dược Thiên Sầu phảng phất nhìn ra sự cố kỵ của hắn, giọng nói có chút chẳng đáng, ý tứ phảng phất như đang nói cho hắn, ta muốn hại ngươi bất quá chỉ cần một câu nói, không cần phải phiền phức như vậy.
 
Một thanh trường kiếm bắn ra, dừng ngay trên hư không khe sâu, Dược Thiên Sầu bước lên phi kiếm, dẫn đầu hướng cửa hang bay đi. Thần tình Nghiêm Thác hơi có chút xấu hổ, người tã muốn giết hắn bất quá chỉ cần một câu nói, thật sự không cần phải phí công sức nhiều như vậy. Bước chân giẫm mạnh dưới đất, truy theo phía sau Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Những người khác nhìn thấy Dược Thiên Sầu đột nhiên bay về hướng cửa hang, sắc mặt đều đại biến, một quỷ tướng lĩnh nhìn về phía Ngu Cơ. Sắc mặt Ngu Cơ hơi có chút trắng bệch, mình đã nói với hắn rất rõ ràng, thật không rõ vì sao hắn phải mạo hiểm như vậy, nếu như đệ tử chưởng hình sử xảy ra chuyện ở chỗ này, nàng chỉ sợ cả tính mạng nàng cũng khó bảo toàn, sợ thì sợ, nhưng nàng càng tin tưởng nếu Dược Thiên Sầu dám làm như vậy, tất nhiên phải có nguyên nhân, bởi vì người này cũng không giống người chịu thiệt thời.
 
Tử Y cắn môi, tuy rằng nàng không quen nhìn hành động của Dược Thiên Sầu, nhưng nàng có chức trách bảo hộ hắn, có sợ cũng không cho phệp nàng trốn tránh. Nàng vừa muốn phi thân bay qua, lại bị Ngu Cơ kéo lại cổ tay, chỉ thấy Ngu Cơ hơi lắc đầu...
 
Dược Thiên Sầu thu phi kiếm ngay cửa hang, trong động bỗng nhiên thổi ra một trận âm phong, vừa vặn thổi ngay mặt hắn, làm hắn như trong nháy mắt tiến vào hẩm băng, cảm giác thân thể chậm rãi biến cứng, ôn độ ở đây quá thấp, hắn dù sao cũng là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nghĩ không ra vừa đối mặt phảng phất như tiến vào trong hẩm băng, chân nguyên vận chuyển vẫn không thể chống đối, ngay cà hồn phách cũng cảm giác đang hoảng hoảng, tinh thần không ngờ mơ hồ có chút hoảng hốt.
 
Dược Thiên Sầu thất kinh, cắn cắn đầu lưỡi tinh táo lại, không nghĩ tới mới ở cửa hang, bằng tu vi của mình đã không thể chống đối, Cửu U Minh động quả nhiên danh bất hư truyền. Nghĩ lại, quanh thân dấy lên một cỗ Thanh hỏa hơi mỏng, bao phủ cả người bên trong, thân thể cứng ngắc lập tức khôi phục lại bình thường, xem ra thân là một trong Tam Vị Chân Hỏa như Thanh hỏa cũng không phải ngồi không.
 
m phong mang theo hắc khí nhàn nhạt vừa đụng tới Thanh hỏa liền két két rung động, tựa như nước đổ vào nồi chảo nóng. Dược Thiên Sầu đột nhiên phát hiện, trong lúc Thanh hỏa chống đỡ âm phong, dường như cũng đang tiêu hao, nhưng tốc độ tiêu hao phi thường chậm chạp. Dược Thiên Sầu ngẩn người, lập tức vui vẻ, mặc dù Thanh hỏa đang tiêu hao, nhưng rõ ràng có thể chống đỡ âm phong đến từ U Minh, dựa vào đại lượng Thanh hỏa nguyên tố tồn trữ trong cơ thể mình, có lẽ có thể để cho mình đủ khà năng thâm nhấp đáy động.
 
Bất quá hình như hắn đã quên hắn chỉ đang ở ngay cửa Cửu U Minh động, tình hình phía dưới như thế nào cũng không biết, tựa hồ đã vui vẻ quá sớm.
 
Dược Thiên Sầu quay đầu lại đưa mắt nhìn Nghiêm Thác theo tới, hiển nhiên Nghiêm Thác cũng không dự liệu được âm phong thổi ra từ trong động lại lợi hại như vậy, nhưng tu vi của Nghiêm Thác rõ ràng cao hơn hắn không ít, Nghieem Thác chợt rùng mình, trong cơ thể hiện ra một quang cầu trong suốt bao phủ thân thể, hắn đã phóng xuất ra hộ thể cương khí để chống đỡ âm phong. Có phòng hộ mới có tâm tư quan sát bốn phía, thấy Dược Thiên Sầu được bao vây trong thanh sắc hỏa diễm, Nghiêm Thác có chút kinh ngạc, hiển nhiên cũng chưa từng thấy qua. Hơn nữa hỏa diễm kia mơ hồ có thể khắc chế được âm phong thổi ra, gió to thổi mãi không ngừng, không thể động tới hắn mảy may.
 
Kỳ thực dù chính Dược Thiên Sầu cũng không biết do nguyên nhân gì. Kỳ thực Thanh hỏa có nhiệt độ cao, vốn là vật cùng loại với vật chí dương, vừa vặn có thể khắc chế âm vật, mà âm phong từ trong Cửu U Minh động thổi ra lại là âm tà khí thể, nên mới có thể bị khắc chế.
 
Dược Thiên Sầu nhìn hắn làm một thủ thế như thỉnh, Nghiêm Thác gật đầu, cũng thoáng hoài nghi nhìn thoáng qua bên trong hang động âm trầm sâm sâm, nhưng hắn đã không có đường lui, chỉ có thể hi vọng Dược Thiên Sầu không gạt hắn, bằng không tiến lui đều là đưòng chết. Khi hắn đi vào trong động, trước mắt lập tức âm u không gì sánh được, căn bản không thể nhìn rõ con đường phía trước, nhưng phía sau lập tức xuất hiện thanh sắc hỏa quang chiếu rọi, Dược Thiên Sầu cũng cùng tiến đến. Nhất thời Nghiêm Thác an lòng không ít, nghĩ mình nghi ngờ đã có điểm dư thừa, bởi vì thực sự nghĩ không ra đối phương gạt mình lại có chỗ tốt gì.
 
Mọi người trên vách đá đối diện đều nhìn không dời mắt vào cửa hang, nhìn hai
 
Người dần dần biến mất bên trong...
 
Càng đi vào sâu, hai người càng kinh hãi, âm phong cũng không thổi loạn tứ tán như ngoài cửa hang, không ngờ còn có khuynh hướng như đang dần dần đọng lại, đánh lên hộ thể cương khí của Nghiêm Thác, "phốc phốc" rung động, hỏa thế trên người Dược Thiên Sầu lập tức trướng lên vài phân, bằng không Thanh hỏa không địch nổi âm phong đà kích, sẽ bị đánh thẳng vào thân thể. Song song, Dược Thiên Sầu cần cần thận thận đứng phía sau hộ thể cương khí của Nghiêm Thác, tận lực để Nghiêm Thác đi phía trước chống đỡ, quà nhiên độ tiêu hao của Thanh hỏa nguyên tố giảm rất nhiều.
 
Thông đạo bên trong động bỗng nhiên chuyển ngoặt, hai người cùng ngừng lại, còn chưa kịp quẹo vào, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng rít, âm phong quẹo thổi đi ra, hầu như có cảm giác làm người tã không thể đứng vững, đây cũng không phải trực tiếp bị thổi ra, chỉ như vậy cũng biết sức gió bên trong lớn đến mức độ nào. Nghiêm Thác quay đầu lại nhìn, thấy thần tình Dược Thiên Sầu có vẻ ngạc nhiên, nhất thời trong ngực rét lạnh, hắn thế nào lại có vẻ cũng là lần đầu tiên tiến vào?
 
"Đi thôi!" Dược Thiên Sầu nói, lại phát hiện thanh âm căn bản không truyền xa, giống như bị gió thổi đi, vì vậy lại hô to một tiếng, tiện thể dùng tay ra hiệu.
 
Sắc mặt Nghiêm Thác nặng nề gật đầu, hộ thể cương khí trên người trong nháy mắt đục hơn không ít, hiển nhiên tăng mạnh phòng ngự. Dược Thiên Sầu tiếp tục đi theo phía sau hắn, hai người lại nặng nề quẹo đi vào.
 
Gió mạnh lôi cuốn sát khí màu đen kéo tới, hai người lại lần nữa cà kinh, Nghiêm Thác cảm giác chân nguyên chống đỡ hộ thể cương khí bị âm phong và sát khí tập kích, chân nguyên đang kịch liệt tiêu hao. Mặc dù Dược Thiên Sầu trốn ở phía sau hắn, nhưng cũng cảm thụ được Thanh hỏa đang tiêu hao rất nhanh, lập tức càng gia tăng phóng xuất hỏa nguyên tố. Hắn còn hoàn hảo một chút, hỏa nguyên tố trong cơ thể dự trữ sung túc, chỉ cần tiêu hao Thanh hỏa chống đỡ, chân nguyên cũng không tiêu hao bao nhiêu, thực sự không được, hắn còn có thể trong nháy mắt trốn về ô Thác Châu, cho nên căn bàn hắn không sợ có gì nguy hiểm. Mà sắc mặt Nghiêm Thác đại biến, nếu như chân nguyên trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, âm phong và sát khí rốt cục có bao nhiêu lợi hại, ai cũng chưa từng tự mình cảm thụ qua, mà xem ra chết cũng vô cùng tuyệt đối giản đơn, kết quà như thế nào là có thể nghĩ.
 
Hang động đi dần xuống phía dưới, hai người tiếp tục đi tới. âm phong càng ngày càng mạnh, hắc sát cũng càng ngày càng dày, Thanh hỏa của Dược Thiên Sầu và chân nguyên củã Nghiêm Thác tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh, mà hang động này lại sâu không thấy đáy, cũng không biết đến bao giờ mới đi tới đầu cùng. Trong bóng tối, hai người giống như hai con đom đóm nhỏ bé, lục lọi, cần cẳn thận thận đi tới.
 
Một lòng chống đỡ tập kích, cũng không biết đi bao lâu, sắc mặt Nghiêm Thác dần dần trắng bệch, cảm giác chân nguyên trong cơ thể không còn nhiều lắm, nhưng đáy hang vẫn xa xa không hẹn. Dược Thiên Sầu cũng phát hiện tình huống của hắn có chút sai, lập tức đoán được nguyên nhân, tuy rằng ý mình là muốn hắn đi phía trước ngăn cản tai họa, nhưng cũng không muốn hắn chết sớm như vậy, đưa tay sờ vào túi trữ vật bên hông, muốn lấy linh đan cho hắn hồi phục chân nguyên, cho hắn có thể kháng cự lâu thêm một chút. Nhưng phát hiện dưới tình huống như vậy, cà nói chuyện cũng đều trắc trờ, đưa linh đan cho hắn thật sự là phiền phức.
 
Linh đan vứt cho hắn khẳng định còn chưa tới tay đã bị gió thổi vô tung, cần phải tay giao tay đưa qua, nhưng tu vi đối phương lại cao hơn mình, có lẽ cũng đã phát hiện nơi này không đúng, đoán được mình đã gạt hắn, vạn nhất đối phương đột nhiên đánh lén...Thôi cứ để cho hắn tiêu hao, tiêu hao đến mức không còn khí lực động thủ, rồi hãy cho hắn. Dược Thiên Sầu không khỏi cẳn thận đề phòng lên.
 
Quả nhiên, Nghiêm Thác quay phắt người, dưới Thanh hỏa chiếu rọi, sắc mặt có chút dữ tợn, quát: "Dược Thiên Sầu! Ở đây căn bản không có linh thạch quáng, Nghiêm Thù con ta cũng căn bản không có khà năng lấy quặng ở chỗ này, vì sao ngươi muốn gạt ta tới đây, rốt cục đây là địa phương quỷ quái gì?"
 
Bởi hắn nói chuyện thuận gió, Dược Thiên Sầu đứng phía sau nghe được từng câu hết sức rõ ràng. Thanh hỏa bỗng nhiên trướng lớn không ít, Dược Thiên Sầu cau mày cười nhạt, phương hướng của hắn rất khó truyền thanh âm, huống chi bằng tu vi của hắn hiện tại không có khà năng truyền âm. Vì vậy bàn tay bao phủ Thanh hỏa giờ lên, vươn một ngón tay ngay hư không dùng Thanh hỏa viết chữ, Thanh hỏa hiện ra bốn chữ Cừu U Minh Động, lập tức vung tay, bốn chữ do Thanh hỏa tạo thành bị hắn thu lại, hiện tại lúc này cũng không thể lãng phí Thanh hỏa.
 
Nghiêm Thác có thể đảm nhiệm chức trưởng lão ở Phù Tiên Đảo, cũng không phải là người không có kiến thứe, nhìn thấy bốn chữ Cửu U Minh động, thoáng trầm tư, nhắt thời biến sắc, như vậy tựa hồ như không nghĩ tới có một ngày mình sẽ đi tới địa phưong trong truyền thuyết này. Lúc này hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói như thế, Nghiêm Thù con ta đã sớm chết đi, hắn cùng với ngươi có cừu oán, có phải là chết trong tay ngươi?" Nói xong bàn tay vô ý thức sờ vào bên hông.
 
Già hồ đồ phải không! Không có cái gì còn sờ soạng cái rắm! Dược Thiên Sầu nhìn thắt lưng rỗng tuếch của hắn, cười lạnh lại viết chữ lần thứ hai: "Hiện tại mới biết rõ, có phải chậm rồi không?" Ngón tay như phấn viết, bàn tay như lau bảng đen, vừa viết ra liền thu xóa đi.
 
Nghiêm Thác vừa sờ vào liền nhớ tới, ngày mình bị bắt, túi trữ vật cũng đã mất. Trái lại nhìn Dược Thiên Sầu, hai tay vỗ mạnh, giữa hai tay xuất hiện một phi kiếm màu xanh, Dược Thiên Sầu cầm kiếm làm bút, cấp tốc viết chữ: "Lão già kia, hiện tại ngươi không phải là đối thủ củã ta. Không muốn chết lại tiếp tục dẫn đường phía trước."
 
Nghiêm Thác nghe vậy, cũng không quản sự thần kỳ của thanh sắc phi kiếm kia, bỗng nhiên lắc đầu đầy tóc bạc cười liền điên cuồng, dáng tươi cười bi phẫn nói không nên lời, lập tức nắm chặt hai tay nói: "Không muốn chết? Dược Thiên Sầu tiểu nhi, đừng tiếp tục gạt ta, đã vào động quá sâu, dù hiện tại ngươi cho lão phu ròi đi, lão phu cũng không cách nào chống đỡ ra tới ngoài động. Hôm nay lão phu chỉ còn con đưòng chết, nhưng lão phu cho dù chết, cũng sẽ không cho ngươi thống khoái!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện