Tinh Thần Châu
Chương 374: Đại hội rút đao (mười)
Hay! Xem ra Lộng Trúc lão soái ca có danh tiếng không nhỏ tại trình tự Hóa Thần kỳ, Dược Thiên Sầu nhìn phản ứng của mấy người chợt đăm chiêu.
Ánh mắt Man Hổ nhìn về phía Dược Thiên Sầu có điểm lóe ra bất định. Có thể làm cho đệ tử Lộng Trúc cúi đầu nghe lệnh, sợ rằng không phải người đơn giản. Sau thoáng suy nghĩ, hắn lấu ra một túi trữ vật nhỏ trong túi trữ vật bên hông, đưa cho Dược Thiên Sầu nói: "Sư đệ ta nhất thời lỗ mãng, phá hủy sân tỷ thí, đây là một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, xem như bồi thường. Nói vậy chúng ta cũng có thể tham gia đại hội rút đao lần này đi."
Dược Thiên Sầu tiếp nhận túi trữ vật, thần thức rót vào tính toán một chút, con số hẳn là không sai. Nhưng có chút hơi làm khó, để cho bọn họ tham gia sao! Người của các phái chỉ sợ sẽ có ý kiến, không cho bọn họ tham gia sao! Một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch vừa bắt vào tay lại phải trả cho người ta, ai! Thật đúng là khó khăn hai bề a!
Ngay khi hắn còn đang do dự, Tử Y đứng một bên đột nhiên nói: "Trước tiên giao một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch mới có thể tham gia. Nếu không có linh thạch thì đi ra ngoài!" lời nói rất không khách khí, rất thế lực, rất trắng trợn!
Dược Thiên Sầu nghe vậy, cả kinh đến há hốc không thể khép miệng, trong ngực cũng mừng như điên, nha đầu luôn ngây ngốc này từ lúc nào đã trở nên thông mình như thế, phối hợp thật là tốt quá. Kỳ thực đây đều là kiệt tác của hắn, hắn đã giáo dục một nữ nhân đơn thuần biến thành trong mắt chỉ có tiền, cũng không biết nếu Lộng Trúc biết được sẽ có phản ứng gì.
Các phái đều nhìn nhau, lực uy hiếp khi Tử Y vừa xuất thủ vẫn còn, tạm thời cũng không ai đứng ra phản đối. Man Hổ ngần người, thực sự lại lấy thêm một túi trữ vật đưa qua. Tử Y tiếp nhận lại tỉ mỉ xác nhận số lượng, nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu, giao cho hắn.
Dược Thiên Sầu ở ngay trước mặt mọi người thật không ý tứ thu linh thạch vào túi trữ vật của mình, nhìn Tử Y xấu hổ cười nói: "Ngươi nói được là được, đại hội rút đao tiếp tục thôi." Nói xong còn có điểm lo lắng nhìn mọi người một chút.
Người của tứ đại gia tộc thực sự không nói gì, tùy tiện một lời nói dối đã kiếm được một ngàn vạn, thật kiếm tiền quá mức dễ dàng. Nhưng người tứ đại gia tộc tự nhiên sẽ không lật tẩy hắn, cả đám đều quay trở lại.
Phù Tiên Đảo u Tứ Hải nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài. Trước đây hắn còn ở Phù Tiên Đảo là một đệ tử thật tốt a! Hiện tại vì sao lại biến thành hình dạng này? Xem ra một tán tu trong tu chân giới thực sự sống không dễ dàng, có thể là nghèo đến phát sợ, ngay cả bảo bối như vậy cũng đem ra lăn qua lăn lại không nói, còn tới nông nỗi thấy tiền đã đi không nổi. Ai! u Tứ Hải than thở: "Đều trở lại." Mười mấy người của Phù Tiên Đảo đều quay trở về chính vị trí của mình.
Có Phù Tiên Đảo đi đầu, các phái cũng chỉ hảo tâm không cam lòng lui trở lại, sân rộng nhất thời liền trống trơn đãng đãng.
"Dược Thiên Sầu, vừa rồi chúng ta đã giao linh thạch còn chưa bắt đầu được sao?" Cừu Vô Oán hầm hừ quát, hắn và Đông Phương Trường Ngạo còn chưa đi xuống.
"Tới đây, tới đây. Dược Thiên Sầu ta từ trước đến nay luôn làm việc công bình. Hai vị tiền bối có thể một lần nữa tính thời gian bắt đầu." Dược Thiên Sầu nhìn Võ Lập Thành làm ra thủ thế chuẩn bị, lại quay đầu nhìn đám người Yến Truy Tinh cười nói: "Yến huynh, thỉnh các ngươi tự tiện. Đợi hai vị tiền bối kết thúc phiên của mình, các ngươi phái người đi lên là được."
Vừa thu thêm hai ngàn vạn, Dược Thiên Sầu cũng không nói nhiều, quay đầu trở về trên đài, hai nữ nhân cũng cùng quay về. Ánh mắt Yến Truy Tinh phức tạp dừng trên
Bóng lưng Võ Lập Tuyết một chút, xoay người dẫn bảy người đi đến cửa vào.
Cửa vào vốn đang chen chúc không ít tán tu đứng quanh quan sát, đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn bọn họ. Yến Truy Tinh và Man Hổ không nhìn tới, thế nhưng mấy sư đệ Man Hố cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của bảy người, ở chỗ này không ngờ không có chỗ để ngồi. Nếu như là thời gian mới tới thì còn được, đó gọi là khoan dung, nhưng hiện tại nếm khổ dưới tay Tử Y, có điểm hiềm nghi bị người đánh đi ra đây. Mấy người đều là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, khẩu khí nuốt xuống có điểm khó chịu.
Lúc này có người truyền âm nói với Man Hổ: "Đại sư huynh, Lộng Trúc bất quá chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ. Sư phụ chúng ta đã có Hóa Thần hậu kỳ, huống chi nữ nhân này bất quá chỉ có thân pháp lợi hại, nếu thật đánh nhau, chúng ta chưa chắc không phải là đối thủ của nàng. Đại sư huynh, lần này chúng ta muốn đi ra quét mặt mũi Hoa Hạ tu chân giới, vì sao ngươi lại khách khí đối với nàng như vậy, còn quét mặt mũi sư huynh đệ chúng ta?"
Man Hổ quay đầu lại nhìn một người cao gầy đứng phía sau, truyền âm nói: "Lão nhị, ta không phải sợ nàng. Sư phụ Lộng Trúc của nàng là bằng hữu tốt của Tất Trường Xuân. Toàn bộ tu chân giới chỉ có Lộng Trúc chưa từng phát qua lời thề độc, trong cao thủ Hóa Thần kỳ cũng chỉ có một mình Lộng Trúc tùy thời tiến nhấp Hoa Hạ tu chân giới quấy rầy chúng ta. Sư phụ đã từng nói qua với ta, Lộng Trúc đã quen lười nhác, không muốn nhiều chuyện, hơn nữa còn nể mặt những cao thủ Hóa Thần kỳ khác, hắn sẽ không tùy ý xuất thủ, sư phụ muốn chúng ta khi gặp phải hắn thì tận lực nhường nhịn, không nên cho hắn tìm được lý do để mượn cớ xuất thủ, bằng không cho dù chúng ta nhiều người cũng không phải đối thủ của hắn. Tử Y là đệ tử của hắn, giả như chúng ta làm bị thương đệ tử hắn, chỉ sợ hắn sẽ có lý do xuất thủ."
"Vậy giản đơn, sư phụ tự mình ra tay, làm thịt Lộng Trúc chẳng phải sẽ xong." Người cao gầy chẳng đáng nói.
"Ngươi phải biết rằng, hai người như sư phụ cộng lại cũng không phải đối thủ của Tất Trường Xuân." Một câu của Man Hổ làm người cao gầy trở nên trầm mặc.
Ờ giữa sân tuy rằng có một lỗ thủng lớn, ra vẻ cũng không ảnh hưởng người tham dự. Dược Thiên Sầu cũng yên tâm, hai thanh đao cắm nơi đó, sau khi phát sinh sự cố, không ngờ cũng không sợ bị người lén lấy đi.
Thời gian tính lại từ đầu, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán lại lần thứ hai phát ra cương khí hộ thể, nhất thời, tất cả mọi người lại đem chuyện vừa rồi ném qua một bên, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trên người hai người. Dược Thiên Sầu cau mày, tâm ý tương thông, khi hai người còn chưa đến gần, hai thanh đao đã bắt đầu thả ra uy lực của nó.
"Ông." Song đao tựa hồ cảm giác được có người có lòng dạ khó lường đối với mình, lại lần thứ hai phát sinh hai tiếng ngân lên. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán đóng gần nhất lập tức cảm giác được hàn ý thấm tận xương, lại thêm khí tức tử vong khiến tim đập thật nhanh. Dày đặc mà áp bách, làm cho người ta không thể chống cự, không thể thoát khỏi. Hai người thất kinh, lúc này mới phát hiện hộ thế cương khí không ngờ không thể chống đỡ.
Yến Truy Tinh đứng ngay cửa vào đang chú ý vào giữa sân, ngay khi song đao phát sinh ra tiếng vang, con ngươi hai mắt hắn đột nhiên co rút, toàn bộ hai mắt trong tích tắc biến thành đỏ như máu, lập tức liền biến mất. Lực chú ý của mọi người đều tập trung chỗ thanh đao, không ai phát hiện hai mắt hắn đột nhiên hiển lộ vẻ dị thường.
Yến Truy Tinh lơ đãng phát hiện quanh hai thân đao không ngờ tỏa sáng ra hư ảnh như ẩn như hiện, như khói mờ lượn lờ tản ra, bao phủ phương viên gần mười thước, chậm chạp mà không tiêu tan, bao bọc Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán bên trong. Để cho hắn ngoài ý muốn chính là hắn chỉ dựa vào hai mắt hình như cảm giác được trong hư ảnh như khói sương kia phảng phất cất giấu khí tức tử vong vô tận. Từ
Sau khi xây dựng thành ma thể, tuy rằng còn chưa chính thức tu luyện đại pháp trong Ma Điển, nhưng ma nhãn cũng đã xây thành theo ma thể, đã có được hình thức sơ bộ ban đầu.
Mà hư ảnh giống như khói sương kia tựa hồ giống như kẻ địch của ma nhãn, vừa xuất hiện liền kích thích ma nhãn không thể khống chế liền tự hiển lộ, lại bị chính hắn cấp tốc mạnh mẽ áp chết trở xuống. Yến Truy Tinh không rõ vì sao mình lại gặp phải loại tình huống này, hai mắt hơi nheo lại, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán không dám tiếp tục do dự, bằng không thời gian trôi qua, lại không công tặng một ngàn vạn cho Dược Thiên Sầu. Hai người nhìn nhau, hầu như cùng song song thi triển hộ thể cương khí thật cật lực, cả người giống như đang mặc một chiếc áo khoác phát ra ánh sáng, lắc mình đi tới trước mặt đại đao, dùng ý chí cường đại cắn mạnh đầu lười chống cự cảm giác choáng ngất đang đánh vào thần kinh, năm ngón tay bao phủ cương khí vừa lộ ra, thẳng chụp vào chuôi đao.
Người của Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung nhất thời ngồi không yên, cả đám toàn bộ đứng lên, thần tình kích động kỳ vọng hai người một lần có thể thành công.
Hai người không ngờ muốn nhờ vào tốc độ nhanh nhất rút thanh đao, Dược Thiên Sầu tự nhiên sẽ không cho hai người như ý. Bằng không không còn đao nữa, tiền phí rút đao sau đó phải đi tìm ai để đòi? Huống chi nếu thanh đao bị người khác lấy đi, vượt quá xa sự khống chế của hắn, lập tức liền bại lộ, chỉ sợ người lấy được thanh đao lập tức bị Hắc hỏa đột nhiên xuất hiện cấp răng rắc xong đời. Đến lúc đó hoạt động lừa gạt của mình vạn nhất bị bại lộ ra, thì mình thật sự không còn phương tiện đi ra ngoài gặp người.
Ngay lúc hai người giờ tay chụp tới, trên thân đao "hô" một tiếng toát ra khói đen nồng đậm, hộ thế cương khí bao bọc hai người rung lên "ken két", thiếu chút nữa trực tiếp phá vỡ cương khí hộ thể của cả hai. Hai người kinh hãi, liếc mắt liền nhìn ra khói đen không khác gì hắc sát ăn mòn cánh tay La Kình Thiên, nếu đụng lên trên người, thì còn gì nữa! Dưới sự kinh hãi, họ lắc mình thối lui thật nhanh ra sau.
Khói đen lượn lờ, bay lên không khuếch tán, hai thanh đao lại khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt mọi người lại tập trung trên chúng khó thể dời đi. Không ít người của Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung không khỏi thở dài, mắt thấy sẽ thành công, không ngờ thất bại trong gang tấc, thật sự là đáng tiếc.
"Đại sư huynh, thanh đao kia không ngờ có thể tự mình công kích người. Dù là linh bảo bình thường cũng không khả năng! Chẳng lẽ hai thanh đao này là thượng phấm linh bảo?" Người cao gầy phía sau Man Hổ khiếp sợ nói.
"Rất có khả năng! Không phải nói vật này xuất từ Đông Cực Thánh Thổ sao?" Man Hổ nghiêm nghị nói, sư huynh đệ bọn họ nhất thời liền kích động lên. Phía sau mấy người có một ít người nhất thời truyền đến một tiếng hừ lạnh, sư huynh đệ bọn họ chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn lại, không nói gì.
Sư phụ bọn họ là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, trên tay cũng có vài món linh bảo, trong đó còn có một kiện trung phẩm, mấy sư huynh đệ cũng từng nhìn thấy qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua linh bảo có thể tự động công kích, vì thế họ xếp hai thanh đao vào phạm trù thượng phẩm linh bảo. Nguồn: https://truyenbathu.net
"Nghĩ không ra! Đại sư huynh, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy bảo bối đem về dâng cho sư phụ." Lão thất khi nãy bị Tử Y đánh một trận kích động nói.
"Thanh đao có cổ quái." Yến Truy Tinh xoay người lại, chỉ chỉ hai mắt của mình. Bọn họ hiểu được hắn đã thành lập sơ bộ ma nhãn, có thề thấy được thứ mà người khác không thể nhìn thấy, thể nhưng tu vi Yến Truy Tinh còn chưa thể truyền âm, nên không thuận tiện hỏi rõ.
Man Hổ trịnh trọng gật đầu nói: "Linh bào tự nhiên phải có địa phương kỳ dị, bằng không cũng không được xưng là linh bảo." Sau đó nhìn mấy sư đệ nói: "Ra vẻ bọn họ không cách nào lấy được bảo bối vào tay, lập tức đến phiên chúng ta lên đài, ai đi?"
Ánh mắt Man Hổ nhìn về phía Dược Thiên Sầu có điểm lóe ra bất định. Có thể làm cho đệ tử Lộng Trúc cúi đầu nghe lệnh, sợ rằng không phải người đơn giản. Sau thoáng suy nghĩ, hắn lấu ra một túi trữ vật nhỏ trong túi trữ vật bên hông, đưa cho Dược Thiên Sầu nói: "Sư đệ ta nhất thời lỗ mãng, phá hủy sân tỷ thí, đây là một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, xem như bồi thường. Nói vậy chúng ta cũng có thể tham gia đại hội rút đao lần này đi."
Dược Thiên Sầu tiếp nhận túi trữ vật, thần thức rót vào tính toán một chút, con số hẳn là không sai. Nhưng có chút hơi làm khó, để cho bọn họ tham gia sao! Người của các phái chỉ sợ sẽ có ý kiến, không cho bọn họ tham gia sao! Một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch vừa bắt vào tay lại phải trả cho người ta, ai! Thật đúng là khó khăn hai bề a!
Ngay khi hắn còn đang do dự, Tử Y đứng một bên đột nhiên nói: "Trước tiên giao một ngàn vạn thượng phẩm linh thạch mới có thể tham gia. Nếu không có linh thạch thì đi ra ngoài!" lời nói rất không khách khí, rất thế lực, rất trắng trợn!
Dược Thiên Sầu nghe vậy, cả kinh đến há hốc không thể khép miệng, trong ngực cũng mừng như điên, nha đầu luôn ngây ngốc này từ lúc nào đã trở nên thông mình như thế, phối hợp thật là tốt quá. Kỳ thực đây đều là kiệt tác của hắn, hắn đã giáo dục một nữ nhân đơn thuần biến thành trong mắt chỉ có tiền, cũng không biết nếu Lộng Trúc biết được sẽ có phản ứng gì.
Các phái đều nhìn nhau, lực uy hiếp khi Tử Y vừa xuất thủ vẫn còn, tạm thời cũng không ai đứng ra phản đối. Man Hổ ngần người, thực sự lại lấy thêm một túi trữ vật đưa qua. Tử Y tiếp nhận lại tỉ mỉ xác nhận số lượng, nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu, giao cho hắn.
Dược Thiên Sầu ở ngay trước mặt mọi người thật không ý tứ thu linh thạch vào túi trữ vật của mình, nhìn Tử Y xấu hổ cười nói: "Ngươi nói được là được, đại hội rút đao tiếp tục thôi." Nói xong còn có điểm lo lắng nhìn mọi người một chút.
Người của tứ đại gia tộc thực sự không nói gì, tùy tiện một lời nói dối đã kiếm được một ngàn vạn, thật kiếm tiền quá mức dễ dàng. Nhưng người tứ đại gia tộc tự nhiên sẽ không lật tẩy hắn, cả đám đều quay trở lại.
Phù Tiên Đảo u Tứ Hải nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài. Trước đây hắn còn ở Phù Tiên Đảo là một đệ tử thật tốt a! Hiện tại vì sao lại biến thành hình dạng này? Xem ra một tán tu trong tu chân giới thực sự sống không dễ dàng, có thể là nghèo đến phát sợ, ngay cả bảo bối như vậy cũng đem ra lăn qua lăn lại không nói, còn tới nông nỗi thấy tiền đã đi không nổi. Ai! u Tứ Hải than thở: "Đều trở lại." Mười mấy người của Phù Tiên Đảo đều quay trở về chính vị trí của mình.
Có Phù Tiên Đảo đi đầu, các phái cũng chỉ hảo tâm không cam lòng lui trở lại, sân rộng nhất thời liền trống trơn đãng đãng.
"Dược Thiên Sầu, vừa rồi chúng ta đã giao linh thạch còn chưa bắt đầu được sao?" Cừu Vô Oán hầm hừ quát, hắn và Đông Phương Trường Ngạo còn chưa đi xuống.
"Tới đây, tới đây. Dược Thiên Sầu ta từ trước đến nay luôn làm việc công bình. Hai vị tiền bối có thể một lần nữa tính thời gian bắt đầu." Dược Thiên Sầu nhìn Võ Lập Thành làm ra thủ thế chuẩn bị, lại quay đầu nhìn đám người Yến Truy Tinh cười nói: "Yến huynh, thỉnh các ngươi tự tiện. Đợi hai vị tiền bối kết thúc phiên của mình, các ngươi phái người đi lên là được."
Vừa thu thêm hai ngàn vạn, Dược Thiên Sầu cũng không nói nhiều, quay đầu trở về trên đài, hai nữ nhân cũng cùng quay về. Ánh mắt Yến Truy Tinh phức tạp dừng trên
Bóng lưng Võ Lập Tuyết một chút, xoay người dẫn bảy người đi đến cửa vào.
Cửa vào vốn đang chen chúc không ít tán tu đứng quanh quan sát, đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn bọn họ. Yến Truy Tinh và Man Hổ không nhìn tới, thế nhưng mấy sư đệ Man Hố cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của bảy người, ở chỗ này không ngờ không có chỗ để ngồi. Nếu như là thời gian mới tới thì còn được, đó gọi là khoan dung, nhưng hiện tại nếm khổ dưới tay Tử Y, có điểm hiềm nghi bị người đánh đi ra đây. Mấy người đều là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, khẩu khí nuốt xuống có điểm khó chịu.
Lúc này có người truyền âm nói với Man Hổ: "Đại sư huynh, Lộng Trúc bất quá chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ. Sư phụ chúng ta đã có Hóa Thần hậu kỳ, huống chi nữ nhân này bất quá chỉ có thân pháp lợi hại, nếu thật đánh nhau, chúng ta chưa chắc không phải là đối thủ của nàng. Đại sư huynh, lần này chúng ta muốn đi ra quét mặt mũi Hoa Hạ tu chân giới, vì sao ngươi lại khách khí đối với nàng như vậy, còn quét mặt mũi sư huynh đệ chúng ta?"
Man Hổ quay đầu lại nhìn một người cao gầy đứng phía sau, truyền âm nói: "Lão nhị, ta không phải sợ nàng. Sư phụ Lộng Trúc của nàng là bằng hữu tốt của Tất Trường Xuân. Toàn bộ tu chân giới chỉ có Lộng Trúc chưa từng phát qua lời thề độc, trong cao thủ Hóa Thần kỳ cũng chỉ có một mình Lộng Trúc tùy thời tiến nhấp Hoa Hạ tu chân giới quấy rầy chúng ta. Sư phụ đã từng nói qua với ta, Lộng Trúc đã quen lười nhác, không muốn nhiều chuyện, hơn nữa còn nể mặt những cao thủ Hóa Thần kỳ khác, hắn sẽ không tùy ý xuất thủ, sư phụ muốn chúng ta khi gặp phải hắn thì tận lực nhường nhịn, không nên cho hắn tìm được lý do để mượn cớ xuất thủ, bằng không cho dù chúng ta nhiều người cũng không phải đối thủ của hắn. Tử Y là đệ tử của hắn, giả như chúng ta làm bị thương đệ tử hắn, chỉ sợ hắn sẽ có lý do xuất thủ."
"Vậy giản đơn, sư phụ tự mình ra tay, làm thịt Lộng Trúc chẳng phải sẽ xong." Người cao gầy chẳng đáng nói.
"Ngươi phải biết rằng, hai người như sư phụ cộng lại cũng không phải đối thủ của Tất Trường Xuân." Một câu của Man Hổ làm người cao gầy trở nên trầm mặc.
Ờ giữa sân tuy rằng có một lỗ thủng lớn, ra vẻ cũng không ảnh hưởng người tham dự. Dược Thiên Sầu cũng yên tâm, hai thanh đao cắm nơi đó, sau khi phát sinh sự cố, không ngờ cũng không sợ bị người lén lấy đi.
Thời gian tính lại từ đầu, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán lại lần thứ hai phát ra cương khí hộ thể, nhất thời, tất cả mọi người lại đem chuyện vừa rồi ném qua một bên, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trên người hai người. Dược Thiên Sầu cau mày, tâm ý tương thông, khi hai người còn chưa đến gần, hai thanh đao đã bắt đầu thả ra uy lực của nó.
"Ông." Song đao tựa hồ cảm giác được có người có lòng dạ khó lường đối với mình, lại lần thứ hai phát sinh hai tiếng ngân lên. Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán đóng gần nhất lập tức cảm giác được hàn ý thấm tận xương, lại thêm khí tức tử vong khiến tim đập thật nhanh. Dày đặc mà áp bách, làm cho người ta không thể chống cự, không thể thoát khỏi. Hai người thất kinh, lúc này mới phát hiện hộ thế cương khí không ngờ không thể chống đỡ.
Yến Truy Tinh đứng ngay cửa vào đang chú ý vào giữa sân, ngay khi song đao phát sinh ra tiếng vang, con ngươi hai mắt hắn đột nhiên co rút, toàn bộ hai mắt trong tích tắc biến thành đỏ như máu, lập tức liền biến mất. Lực chú ý của mọi người đều tập trung chỗ thanh đao, không ai phát hiện hai mắt hắn đột nhiên hiển lộ vẻ dị thường.
Yến Truy Tinh lơ đãng phát hiện quanh hai thân đao không ngờ tỏa sáng ra hư ảnh như ẩn như hiện, như khói mờ lượn lờ tản ra, bao phủ phương viên gần mười thước, chậm chạp mà không tiêu tan, bao bọc Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán bên trong. Để cho hắn ngoài ý muốn chính là hắn chỉ dựa vào hai mắt hình như cảm giác được trong hư ảnh như khói sương kia phảng phất cất giấu khí tức tử vong vô tận. Từ
Sau khi xây dựng thành ma thể, tuy rằng còn chưa chính thức tu luyện đại pháp trong Ma Điển, nhưng ma nhãn cũng đã xây thành theo ma thể, đã có được hình thức sơ bộ ban đầu.
Mà hư ảnh giống như khói sương kia tựa hồ giống như kẻ địch của ma nhãn, vừa xuất hiện liền kích thích ma nhãn không thể khống chế liền tự hiển lộ, lại bị chính hắn cấp tốc mạnh mẽ áp chết trở xuống. Yến Truy Tinh không rõ vì sao mình lại gặp phải loại tình huống này, hai mắt hơi nheo lại, Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán không dám tiếp tục do dự, bằng không thời gian trôi qua, lại không công tặng một ngàn vạn cho Dược Thiên Sầu. Hai người nhìn nhau, hầu như cùng song song thi triển hộ thể cương khí thật cật lực, cả người giống như đang mặc một chiếc áo khoác phát ra ánh sáng, lắc mình đi tới trước mặt đại đao, dùng ý chí cường đại cắn mạnh đầu lười chống cự cảm giác choáng ngất đang đánh vào thần kinh, năm ngón tay bao phủ cương khí vừa lộ ra, thẳng chụp vào chuôi đao.
Người của Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung nhất thời ngồi không yên, cả đám toàn bộ đứng lên, thần tình kích động kỳ vọng hai người một lần có thể thành công.
Hai người không ngờ muốn nhờ vào tốc độ nhanh nhất rút thanh đao, Dược Thiên Sầu tự nhiên sẽ không cho hai người như ý. Bằng không không còn đao nữa, tiền phí rút đao sau đó phải đi tìm ai để đòi? Huống chi nếu thanh đao bị người khác lấy đi, vượt quá xa sự khống chế của hắn, lập tức liền bại lộ, chỉ sợ người lấy được thanh đao lập tức bị Hắc hỏa đột nhiên xuất hiện cấp răng rắc xong đời. Đến lúc đó hoạt động lừa gạt của mình vạn nhất bị bại lộ ra, thì mình thật sự không còn phương tiện đi ra ngoài gặp người.
Ngay lúc hai người giờ tay chụp tới, trên thân đao "hô" một tiếng toát ra khói đen nồng đậm, hộ thế cương khí bao bọc hai người rung lên "ken két", thiếu chút nữa trực tiếp phá vỡ cương khí hộ thể của cả hai. Hai người kinh hãi, liếc mắt liền nhìn ra khói đen không khác gì hắc sát ăn mòn cánh tay La Kình Thiên, nếu đụng lên trên người, thì còn gì nữa! Dưới sự kinh hãi, họ lắc mình thối lui thật nhanh ra sau.
Khói đen lượn lờ, bay lên không khuếch tán, hai thanh đao lại khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt mọi người lại tập trung trên chúng khó thể dời đi. Không ít người của Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung không khỏi thở dài, mắt thấy sẽ thành công, không ngờ thất bại trong gang tấc, thật sự là đáng tiếc.
"Đại sư huynh, thanh đao kia không ngờ có thể tự mình công kích người. Dù là linh bảo bình thường cũng không khả năng! Chẳng lẽ hai thanh đao này là thượng phấm linh bảo?" Người cao gầy phía sau Man Hổ khiếp sợ nói.
"Rất có khả năng! Không phải nói vật này xuất từ Đông Cực Thánh Thổ sao?" Man Hổ nghiêm nghị nói, sư huynh đệ bọn họ nhất thời liền kích động lên. Phía sau mấy người có một ít người nhất thời truyền đến một tiếng hừ lạnh, sư huynh đệ bọn họ chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn lại, không nói gì.
Sư phụ bọn họ là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, trên tay cũng có vài món linh bảo, trong đó còn có một kiện trung phẩm, mấy sư huynh đệ cũng từng nhìn thấy qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy qua linh bảo có thể tự động công kích, vì thế họ xếp hai thanh đao vào phạm trù thượng phẩm linh bảo. Nguồn: https://truyenbathu.net
"Nghĩ không ra! Đại sư huynh, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy bảo bối đem về dâng cho sư phụ." Lão thất khi nãy bị Tử Y đánh một trận kích động nói.
"Thanh đao có cổ quái." Yến Truy Tinh xoay người lại, chỉ chỉ hai mắt của mình. Bọn họ hiểu được hắn đã thành lập sơ bộ ma nhãn, có thề thấy được thứ mà người khác không thể nhìn thấy, thể nhưng tu vi Yến Truy Tinh còn chưa thể truyền âm, nên không thuận tiện hỏi rõ.
Man Hổ trịnh trọng gật đầu nói: "Linh bào tự nhiên phải có địa phương kỳ dị, bằng không cũng không được xưng là linh bảo." Sau đó nhìn mấy sư đệ nói: "Ra vẻ bọn họ không cách nào lấy được bảo bối vào tay, lập tức đến phiên chúng ta lên đài, ai đi?"
Bình luận truyện