Tinh Thần Châu

Chương 384: Một lần xa xỉ



Lời đối thoại của hai người trước mặt làm trong lòng Lộng Trúc chợt than nhẹ, hai người kia vừa rồi mới bức chính mình, nhưng khi đụng tới Tất Trường Xuân, cho dù Tất Trường Xuân là người gây sự, ba người cho dù có giận cũng phải nghẹn lại, đây là uy phong của thiên hạ đệ nhất cao thủ a!
 
Ba người đều là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, đều là đại tu sĩ đỉnh cấp nhân gian ít có, lúc nào chịu đựng qua sự uất ức này. Nếu như đặt vào trước đây, cũng không cần phải ăn nói khép nép như vậy, nhưng từ sau trận đánh tại Đông Hải, mười sáu Hóa Thần kỳ không phục dù liên thủ đều bị Tất Trường Xuân làm thịt, thiên hạ đã không còn người nào dám nhận lấy phong mang của Tất Trường Xuân.
 
Mấy người cứ giằng co như vậy, Lộng Trúc nhìn Tất Trường Xuân truyền âm nói: "Dược Thiên Sầu làm thịt đệ tử của Băng Thành Tử, lão gia hỏa này có thói quen bao che khuyết điểm, có cần nói cho họ biết Dược Thiên Sầu là đồ đệ của ngươi hay không?"
 
"Không cần, chuyện của vãn bối cứ để vãn bối dùng chính bản lĩnh của mình đi giải quyết, ta không có khả năng giúp hắn cả đời. Thế nhưng, nếu có người không nên nhúng tay lại nhúng tay vào, một người ta cũng sẽ không bỏ qua." Tất Trường Xuân truyền âm biểu lộ thái độ.
 
Lộng Trúc nhìn chằm chằm Tất Trường Xuân thật lâu, ánh mắt lóe ra, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Một lúc lâu đành đánh vỡ cục diện giằng co nói: "Băng Thành Tử, đệ tử Tử Y của ta chính là đi tới Hoa Hạ tu chân giới lịch lãm, không có chuyện nhúng tay vào chuyện của các ngươi, nếu như thực sự đúng dịp, cuốn vào chuyện của các ngươi, vậy để vãn bối tự giải quyết bằng chính bản lĩnh! Chỉ cần những lão gia hỏa các ngươi không nhúng tay, ta cũng cho thấy thái độ, Lộng Trúc ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của bọn vãn bối."
 
Ba người Băng Thành Tử nghe vậy ngần ra. Đều cảm thấy ngoài ỷ muốn, không nghĩ ra Lộng Trúc có Tất Trường Xuân làm chỗ dựa còn có thể nói ra lời như vậy, đây chẳng phải là mục đích bọn hắn muốn đạt được khi đến đây sao? Âm Bách Khang lập tức gật đầu liên tục: "Lộng Trúc lão đệ nói thật không sai, đây là chuyện của vãn bối, những lão gia như chúng ta không thể nhúng tay. Để các vãn bối bằng vào chính bản lĩnh của mình mà làm." Vừa nói vừa nhìn về phía hai người còn lại: "Thái độ của Âm Bách Khang ta và Lộng Trúc lão đệ đều như nhau, hai vị nghĩ làm sao?"
 
Trong mắt Băng Thành Tử và Hồ Trường Thọ hiện lên vẻ vui mừng, bọn họ vốn đã thề độc, Lộng Trúc đã tỏ thái độ như vậy, thì không còn gì để lo lắng, có thể để thủ hạ hoặc đệ tử đi giải quyết chuyện này. Hai người trao đổi ánh mắt, lại nói: "Cứ quyết định như vậy."
 
Tất Trường Xuân nhìn về phía Lộng Trúc cũng có vẻ ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn thực sự bỏ qua được chuyện nữ nhi có thể chịu khổ, xem ra lời khuyên bảo của mình đã kích thích hắn, đã phá hủy dự định trước đây của mình, như vậy lần này phải xem chính bản thân Dược Thiên Sầu bọn họ.
 
"Nếu như sự tình đã nói rõ, chúng ta sẽ không tiếp tục quấy rối." Âm Bách Khang hướng Tất Trường Xuân chắp tay, ba người cũng không nguyện ở lâu thêm khắc nào, bắn lên khoảng không đi xa.
 
Nhìn theo bọn họ biến mất, Lộng Trúc lắc đầu cười khổ nói: "Ta đã đem nữ nhi bỏ lên tay đồ đệ của ngươi, hi vọng đồ đệ ngươi đừng làm cho ta thất vọng!"
 
Tất Trường Xuân không nói gì, thầm nghĩ, sớm biết ngươi sẽ đáp ứng, ta còn chạy đến để làm chi! Thực sự chỉ làm điều thừa.
 
Lời này hắn nghĩ đúng, nói ra thì có hiềm nghi như muốn tính toán Lộng Trúc. Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo biến mất, quay về biệt viện trong rừng trúc tiếp tục uống trà.
 
Hai ngày sau đó, Dược Thiên Sầu và Tử Y đi tới trong một vùng núi sâu trùng điệp, trên ngọn núi cao nhất trong dãy núi, đàn kiến trúc khí thế to lớn tầng tầng tương liên, ở đây chính là Vạn Ma Cung của ma đạo đệ nhất đại phái.
 
Hai người còn chưa đi tới gần, liền nghe thanh âm Cừu Vô Oán từ thật xa đã cười
 
Ha ha truyền đến: "Dược lão đệ, ngươi rốt cục tới." Hiển nhiên hai người vừa đi đến vùng này, liền bị người của Vạn Ma Cung phát hiện.
 
Năm đạo bóng xám cùng nhau phóng tới, dừng lại ngay trước mặt hai người, dẫn đầu chính là Cừu Vô Oán. Hai người cũng dừng phi hành, Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Gặp qua tiền bối." Bốn người khác sắc mặt lãnh khốc, Dược Thiên Sầu cũng gặp qua, chính là Ma gia tứ tướng luôn đi cùng Cừu Vô Oán. Nghe nói bốn người này vốn là bốn người tùy tùng đi theo bên cạnh tiền nhiệm chưởng môn, tu vi cao cường không nói, đồng thời hung danh hiên hách, bởi vì Cừu Vô Oán luôn luôn bôn ba bên ngoài làm việc, tiền nhiệm chưởng môn liền đem bốn người này phái cho Cừu Vô Oán, chỉ sợ có dụng ý muốn bảo hộ chính đệ tử của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Mới vừa rồi nhận được tu chân liên mình truyền đến tin tức, nói Vọng Nguyệt Tông Quỳnh Hoa tiên tử đã làm người đảm bào cho hai vị. Hôm nay hai vị cũng là người của tu chân liên mình." Cừu Vô Oán cười ha ha nói.
 
Dược Thiên Sầu và Tử Y nhìn nhau, không nghĩ tới hiệu suất làm việc của Quỳnh Hoa tiên tử cao như vậy. Cừu Vô Oán đưa tay nói: "Mời!"
 
Mấy người bay thẳng tới ngọn núi cao nhất, cả tòa cung điện có khí thế tung hoành rộng lớn, xác thực hùng vĩ.
 
Mấy người hạ xuống ngay trước đại điện, liền thấy một đám người từ bên trong đi ra, mỗi người thần sắc ngưng trọng, tứ tán bay đi. Chỉ còn lại ba lão giả đứng ngay trước điện, nguyên bản Cừu Vô Oán đang vui tươi hớn hở chợt sửng sốt, bước nhanh tới trước mặt một lão giả có khuôn mặt hung ác nham hiểm đầu buộc hắc quan hỏi: "Cung chủ, đã xảy ra chuyện gì?"
 
Nguyên lai người này chính là Vạn Ma Cung cung chủ Bộ Vân Tiêu danh chấn thiên hạ! Dược Thiên Sầu nghe vậy liền tỉ mỉ quan sát. Bộ Vân Tiêu sắc mặt trầm trọng gật đầu nói: "Vô Oán, vừa nhận được tin tức, đại sư huynh Yến Bất Quy dẫn theo một đám người đi tới Bách Hoa Cốc, hiện tại đã giằng co với tu chân liên mình, tùy thời khả năng xảy ra chuyện, ngươi mau nhanh mang theo Ma gia tứ tướng tới đó đi. Tốt nhất là khuyên răn đại sư huynh, để hắn xem mặt mũi sư phụ không nên làm xằng bậy, hiện tại ta phải đi gặp sư phụ lão nhân gia."
 
Khuyên răn đại sư huynh sao! Ai! Cừu Vô Oán giậm chân thở dài một tiếng, quay người lại chợt nhìn thấy Dược Thiên Sầu và Tử Y, lúc này mới nhớ mình đã quên cả họ, lập tức xoay người lại nói: "Cung chủ, hai vị này là Dược Thiên Sầu và Tử Y cô nương, ngươi xem..."
 
Ánh mắt âm trầm của Bộ Vân Tiêu đảo qua trên người hai người, sắc mặt âm trầm lúc này thay đổi thành dáng tươi cười, chắp tay nói: "Trùng họp đang xảy ra chuyện, nên đã chậm trễ nhị vị." Nói xong quay đầu nhìn lão giả bên người nói: "Ngũ sư đệ, đưa hai vị đến phòng khách, ngàn vạn lần không được chậm trễ, ta đi tới chỗ sư phụ, lập tức sẽ trở lại."
 
Vị ngũ sư đệ gật đầu, nhìn hai người Dược Thiên Sầu đưa tay cười nói: "Mời hai vị quý khách theo ta."
 
"Không cần phiền phức!" Dược Thiên Sầu hành lễ với Bộ Vân Tiêu: "Bộ cung chủ, ta và Tử Y vừa gia nhấp tu chân liên mình, nếu là tu chân liên mình có việc, hai người chúng ta cũng phải tận chút sức lực, vừa lúc Cừu tiền bối muốn đi Bách Hoa Cốc, vãn bối quyết định cùng Cừu tiền bối đồng hành."
 
Hắn vốn đã không nguyện ý đến Vạn Ma Cung. Không có chỗ tốt gì không nói, làm không tốt còn có thể bị người tính toán, nếu không phải Cừu Vô Oán mặt dày mày dạn cứ kéo hắn, hắn thật đúng là sẽ không tới, hôm nay vừa lúc mượn cớ để rời đi.
 
Bộ Vân Tiêu thoáng trầm ngâm, liền chắp tay nói: "Đã như vậy bổn cung cũng không miễn cưỡng, đợi sau khi việc này chấm dứt, hi vọng hai vị cấp cho bổn cung mặt mũi, trở lại Vạn Ma Cung một chuyến, bổn cung sẽ bồi tội lần chiêu đãi không chu toàn này."
 
"Cung chủ nói quá lời." Dược Thiên Sầu chắp tay nói.
 
Cừu Vô Oán đứng một bên có chút không nhẫn nại được nữa, phất tay quát: "Đi!" Hắn cùng Ma gia tứ tướng dẫn đầu bắn lên khoảng không bay đi, Dược Thiên Sầu
 
Cũng nhảy lên phi kiếm, cùng Tử Y đuổi theo.
 
"Dược Thiên Sầu." Bộ Vân Tiêu nhìn chằm chằm bóng người bay xa, trong miệng thì thào vài câu, sau đó thân hình hướng sâu trong núi vọt tới.
 
Vài bóng người bay xẹt ngang trời, năm người Cừu Vô Oán phía trước dần dần giật lại cự ly với Dược Thiên Sầu. Từ điểm đó có thể nhìn ra tu vi chênh lệch giữa Dược Thiên Sầu và bọn họ. Đương nhiên, Tử Y cũng không phải bay không nhanh, mà là bởi vì nàng vẫn luôn bồi bên cạnh Dược Thiên Sầu.
 
"Dược lão đệ, tình huống khẩn cấp, lão ca phải đi trước!" Thanh âm Cừu Vô Oán từ phía trước lanh lảnh truyền đến. Sau đó, năm người phía trước càng nhanh thêm tốc độ, lúc này đã bỏ rơi hai người phía sau thật xa.
 
Mẹ nó! Phải đi thì đi, còn kêu lớn tiếng như vậy đề làm chi, khi dễ lão tử bay không nhanh sao! Dược Thiên Sầu quay đầu liếc mắt nhìn Tử Y, hoàn hảo, Tử Y cũng không quan tâm hắn bay nhanh hay chậm. Hiện tại hắn hối hận vì sao không lấy một chiến thuyền phi hành pháp khí tới, tuy rằng tốc độ không nhanh bằng tốc độ phi hành của Độ Kiếp kỳ, nhưng ít ra còn nhanh hơn chính hắn bay. Hơn nữa có Tử Y thao túng, hắn còn có thể an tâm nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nay một mực bay trên bầu ứời, hầu như không thấy rơi xuống đất, nhưng hắn lập tức bỏ qua ý niệm này trong đầu, ra vẻ Tử Y không biết đường đi, đến lúc đó càng bay xa thì càng thêm phiền phức.
 
Tử Y ban đầu cùng hắn đi ra, bắt đầu còn hỏi nhiều, hiện tại vô luận đi nơi nào, hầu như chỉ mở to hai mắt quan sát khắp nơi, tựa hồ muốn đem nhớ kỹ mỗi một địa phương mình đi qua. Biện pháp này thật ngốc nghếch! Dược Thiên Sầu thấy buồn cười, cũng không nói gì.
 
Hai người không nhanh không chậm phi hành, rốt cục trước khi mặt trời lặn đã tới bên ngoài Bách Hoa Cốc, Dược Thiên Sầu xuất ra ngọc bài ra vào Bách Hoa Cốc, dẫn theo Tử Y đi vào, ngay cửa thành làm một khối ngọc bài ra vào cho Tử Y, Tử Y xem như bảo bối cầm trong tay ngắm tới ngắm lui. Không ngờ lại nhìn Dược Thiên Sầu nói ra hai chữ "cảm tạ". Dược Thiên Sầu hơi sủng sốt, lúc này mới nhớ từ khi dẫn nàng đi ra Nam Hải Từ Trúc Lâm, ra vẻ đây là lần đầu tiên nàng có được một thứ thuộc về chính mình.
 
Nhớ tới nha đầu này vì giúp mình buôn bán lời được năm ngàn vạn, trong ngực Dược Thiên Sầu có chút xấu hổ, quyết định đêm nay cái gì cũng không quản, chỉ vì nha đầu kia mà xa xỉ một lần. Chẳng lẽ cứ bắt con ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn cỏ a!
 
Vừa đi vào bên trong Bách Hoa Cốc, lập tức có không ít người nhận ra Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu mặc kệ nhiều như vậy, mang theo Tử Y đi thẳng tới Bách Hoa Cư, liền gõ lên quầy hàng nói: "Cho ta một nhã gian có thể thưởng thức cảnh đêm Bách Hoa Cốc, cho ta rượu vào thức ăn tốt nhất."
 
Chưởng quỹ hiển nhiên là mới tới, không nhận ra Dược Thiên Sầu, nhìn trang phục bình thường trên người hắn, cười nói: "Nhã gian tốt nhất của chúng ta có thể ngủ qua đêm, hơn nữa rượu và thức ăn ngon nhất ít nhất phải trả một ngàn thượng phẩm linh thạch, ngài thật sự xác định?"
 
"Một ngàn thượng phẩm linh thạch?" Đôi mắt to của Tử Y trợn lên, nhanh lôi kéo Dược Thiên Sầu nói: "Nhiều tiền đến như vậy? Chúng ta tìm chỗ nào rẻ hơn một chút đi."
 
Dược Thiên Sầu bản tính không sợ người ta đối xấu với hắn, hắn vốn còn tệ hơn người ta, nhưng hắn không chịu nổi người ta thật tinh đối tốt với hắn. Vừa nghe lời này của Tử Y, Dược Thiên Sầu lập tức quay đầu lại "phanh" một tiếng, trực tiếp đập vỡ quầy, trầm giọng quát: "Sợ ta không trả nổi tiền cho ngươi sao?" Tử Y sửng sốt, không biết vì sao đang tốt đẹp hắn lại nổi giận đến như vậy?
 
Chưởng quỹ vừa nhìn, quầy hàng bị người hủy đi, đây không phải đập bãi sao? Sắc mặt hắn lúc này trầm xuống tới, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
 
Không ngờ có người dám ở Bách Hoa Cốc đập phá bãi của Bách Hoa Cư, trong ngoài tiệm đều có thật nhiều người cùng chạy đến xem náo nhiệt...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện