Tinh Thần Châu
Chương 51: Vì sao
Nghĩ đến phương pháp luyện đan, còn chưa từng nhìn xem, nếu không có chút hiểu biết cơ bản thì phỏng chừng muốn qua mặt Quan Uy Vũ cũng là không có khả năng, hắn cũng không còn tâm tư uống rượu nữa. Dược Thiên Sầu uống hết chén rượu, buông chén đứng lên hướng ba người xin lỗi: "Huynh đệ thân thể không khỏe, về trước nghỉ ngơi, lần sau ta làm chủ, thỉnh chư vị uống một bữa." Nói xong cấp thiết muốn xoay người rời đi.
Ba người ngạc nhiên nhìn hắn vào nhà đóng cửa phòng, Lăng Phong lặng lẽ nói: "Xem ra hắn còn có điểm luần quần trong lòng."
"Không có gì, thời gian qua lâu tự nhiên sẽ tiếp thu." Bắc Tử nói.
Tuyên Bình đang vùi đầu uống rượu quay đầu nhìn vào cửa phòng vừa đóng, đột nhiên toát ra một câu: "Không cần thiết." Lại tiếp tục vùi đầu uống rượu. Lăng Phong và Bắc Tử nhìn nhau cũng không biết ý hắn nói gì.
Dược Thiên Sầu vừa vào phòng lập tức biển mất vô tung vô ảnh, hiện tại hắn bức thiết muốn tìm Bạch Hồ, kỳ vọng nàng có thể giúp mình cởi ra cấm chế bên trong ngọc điệp cất giấu phương pháp luyện đan. Trong số những người hắn nhận thức, phỏng chừng cũng chỉ có Bạch Hồ mới có được năng lực này, không tìm nàng thì còn có thể tìm ai, nghĩ đến đối với cấm chế trận pháp cũng có lý giải nhất định.
Trở lại trong Kim Châu, thần thức điều tra, liền xác nhận vị trí của Bạch Hồ. Ý niệm khẽ động, thoáng qua liền xuất hiện ngay bên ngoài hoa viên của Bạch Hồ hiện
Tại.
Bên trong vườn hoa lại có thêm một vị trợ thủ tốt thông thạo chuyên môn, Trần Phong xem ra đã nghĩ thông suốt, đang cùng Quan Vũ vội vàng trồng trọt. Nhìn thấy được Dược Thiên Sầu đến, người trước liếc mắt liền cúi đầu không nhìn, chỉ hừ lạnh một tiếng biểu đạt bất mãn trong lòng, người sau vui tươi hớn hở gật đầu cười chào hỏi.
Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tình để ý đến hai người, hướng Bạch Hồ thân thiết hô: "Tỷ tỷ!" Sau đó liền đi qua.
Dung nhan tuyệt thế của Bạch Hồ trong bộ áo trắng đứng hòa lẫn giữa lá xanh hoa tươi, làm cho người ta cảm thấy sảng tâm vui mắt, chỉ thấy nàng thoáng nhíu mày nói: "Hôm nay vì sao lại chịu khó tới như thế, đi ra hình như còn chưa tới một ngày đêm đi?"
Dược Thiên Sầu cười xấu hổ, hắn tự nhiên không tiện nói thẳng ta là đến tìm nàng nhờ hỗ trợ, nhưng da mặt hắn cũng dày, vuốt mông ngựa thuận miệng liền nói ra: "Ai kêu tỷ tỷ có dung nhan chim sa cá lặn, có mỹ mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đây không phải vì nhớ tỷ tỷ hay sao, cho nên mới khẩn cấp đến xem đẹp tỷ tỷ."
Phải biết rằng trên đời này còn chưa có loại từ ngữ ca ngợi người như chim sa cá lặn hay hoa nhường nguyệt thẹn, bỗng nhiên từ trong miệng hắn toát ra lời nói như vậy, dù là Bạch Hồ vốn biết mình mỹ lệ vốn luôn được nghe người khác ca ngợi cũng nhịn không được tâm thần nhộn nhạo, gương mặt hơi đỏ lên. Dù cho nữ nhân có bao nhiêu siêu phàm thoát tục, ai không mong muốn mình mới là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, ai không mong muốn nghe được những từ ngữ ca ngợi thể hiện trên người mình, thần tiên cũng không ngoại lệ.
Trái tim nơi vùng ngực no đủ nhảy nhanh có chút loạn, nhìn vị đệ đệ luôn nói chuyện với mình khinh bạc, muốn tức giận cũng không được, vị đệ đệ vô lại này làm nàng rốt cục lĩnh giáo, mỗi khi hắn nói chuyện lại làm lòng nữ nhân kinh hoảng, thật có điểm chịu không nổi, tuy rằng biết hắn không phải thật sự khinh bạc chính mình, nhưng hình dạng tức giận cũng phải làm ra vẻ, không thì cái đuôi của hắn dám vung lên trời, nàng liền lạnh lùng hỏi: "Nói thật êm tai, sợ là lại có chuyện tới tìm ta hỗ trợ phải không?"
Vị tỷ tỷ này đối với mình cũng quá hiểu rõ, một chút liền vạch trần ý đồ của mình, bất quá đúng là khi mình không có việc gì cũng thực sự không có đến thăm nàng. Dược Thiên Sầu có điểm ngại ngùng mở miệng, ánh mắt tuần tra chung quanh, làm bộ
Không có nghe thấy, thưởng thức hoa tươi bốn phía.
"Di!" Dược Thiên Sầu nhìn vườn hoa ngây dại, nếu như nhớ không lầm, lần trước lúc vào chỉ nhìn thấy Quan Vũ đang gieo trồng, lúc này còn chưa tới một ngày đêm, thế nào đã nở hoa đỏ au vậy?
Thế nào khả năng lớn nhanh như thế? Chẳng lẽ là ta nhớ lầm? Dược Thiên Sầu tự nhận trí nhớ của mình rốt cục không tệ, không nói có thể gặp qua là không quên được, nhưng chuyện như vậy sẽ không nhớ lầm. Nhìn sang bốn phía vườn hoa, lại quan sát vị trí mình đang đứng, hẳn là không sai được.
"Hoa này rốt cục trồng khi nào vậy?" Dược Thiên Sầu chỉ vườn hoa bên cạnh, hồ nghi hỏi. Bạch Hồ không trả lời hắn nói, cố ý nghiêng đầu sang một bên, cũng làm bộ thưởng thức hoa tươi, điểm này thật ra cùng đệ đệ học rất nhanh.
Dược Thiên Sầu vừa nghi hoặc nhìn Quan Vũ đang cười cười nhìn mình, người sau hướng hắn vẫy tay nói: "Lão đại, muốn biết xảy ra chuyện gì sao? Qua đây, cho ngươi xem thứ tốt."
Quan Vũ nói hiển nhiên là cho hắn biết xảy ra chuyện gì, chính mình hiển nhiên cũng không có nhớ lầm, vườn hoa xác thực có chuyện. Dược Thiên Sầu gật đầu, lại đi qua, hiếu kỳ hỏi: "Nhìn thứ tốt gì?"
Quan Vũ cười mà không đáp, từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một cái túi nhỏ, lại từ bên trong bốc ra một chút đặt lên lòng bàn tay, đưa qua. Dược Thiên Sầu thò đầu nhìn chằm chằm hai điểm đen trong lòng bàn tay Quan Vũ hồi lâu, không dám khẳng định hỏi: "Là mầm móng hoa tươi?"
"Thông mình! Lão đại là lão đại, đây cũng bị ngươi nhìn ra." Quan Vũ nhìn hai điểm đen trong lòng bàn tay nói: "Không sai, chính là hai hạt giống của hoa tươi."
"Ta kháo, ngươi dám đùa giỡn ta." Dược Thiên Sầu nổi giận, định động thủ. Quan Vũ này càng ngày càng không lớn không nhỏ, tính kế mình mấy lần, thấy mình không tính toán thì ngày càng dũng cảm.
"Xì!" Bạch Hồ đứng một bên buồn cười, che miệng cười ra tiếng, tựa hồ thấy đệ đệ xấu mặt phi thường hài lòng. Dược Thiên Sầu sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây người, hắn là lần đầu tiên thấy Bạch Hồ cười như vậy, ở trong dáng tươi cười của nàng, hoa tươi bốn phía cũng trở nên buồn bã thất sắc. Rốt cục hắn đã hiểu được, vì sao cổ nhân ở kiếp trước hình dung mỹ nữ lại có câu hoa nhường nguyệt thẹn, hoa đẹp thế nào làm sao có thể so sánh với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đứng ngay trước mắt!
Quan Vũ và Trần Phong cũng ngây dại, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Hồ như vậy...
Bạch Hồ hiển nhiên ý thức được mình đã thất thố, gương mặt trong nháy mắt trầm lại, lạnh lùng trừng ba người, ba người không hẹn mà cùng rùng mình, tỉnh lại.
"Ai! Lão tỷ nha! Nàng thực sự là một yêu tinh mê chết người không đền mạng." Dược Thiên Sầu vô lực rên rỉ, lại nhìn Quan Vũ nói: "Bỏ đi, nể tình ngươi có thể làm cho tỷ tỷ của ta cười, ngày hôm nay không tính toán với ngươi."
"Ngươi tính toán cái gì? Nói cho ngươi xem thứ tốt còn cho là lừa ngươi sao?" Quan Vũ đối chọi gay gắt, lập tức nâng hạt giống trong tay nói: "Xem kỹ đây." Nói xong ngồi xổm xuống, đào hai lỗ trên mặt đất, bỏ hai hạt giống vào hai lỗ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Dược Thiên Sầu kiếp trước xuất thân từ nông dân đối với việc trồng trọt tự nhiên là không xa lạ, tuy rằng chưa từng trồng hoa, nhưng có trồng rau cải. Vì vậy trợn to mắt nhìn động tác của Quan Vũ, muốn biết hắn trồng hoa và mình trồng rau có gì khác nhau, nếu như không khác vì sao hoa lại lớn nhanh tới như vậy.
Quan Vũ gieo hạt giống xong, lấy xuống một ống trúc nhỏ bên hông, nhẹ nhàng mở nắp, lại rút ra một chiếc muỗng, đút vào trong ống trúc múc ra thứ gì đó. Thứ múc ra màu tím, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.
Ba người ngạc nhiên nhìn hắn vào nhà đóng cửa phòng, Lăng Phong lặng lẽ nói: "Xem ra hắn còn có điểm luần quần trong lòng."
"Không có gì, thời gian qua lâu tự nhiên sẽ tiếp thu." Bắc Tử nói.
Tuyên Bình đang vùi đầu uống rượu quay đầu nhìn vào cửa phòng vừa đóng, đột nhiên toát ra một câu: "Không cần thiết." Lại tiếp tục vùi đầu uống rượu. Lăng Phong và Bắc Tử nhìn nhau cũng không biết ý hắn nói gì.
Dược Thiên Sầu vừa vào phòng lập tức biển mất vô tung vô ảnh, hiện tại hắn bức thiết muốn tìm Bạch Hồ, kỳ vọng nàng có thể giúp mình cởi ra cấm chế bên trong ngọc điệp cất giấu phương pháp luyện đan. Trong số những người hắn nhận thức, phỏng chừng cũng chỉ có Bạch Hồ mới có được năng lực này, không tìm nàng thì còn có thể tìm ai, nghĩ đến đối với cấm chế trận pháp cũng có lý giải nhất định.
Trở lại trong Kim Châu, thần thức điều tra, liền xác nhận vị trí của Bạch Hồ. Ý niệm khẽ động, thoáng qua liền xuất hiện ngay bên ngoài hoa viên của Bạch Hồ hiện
Tại.
Bên trong vườn hoa lại có thêm một vị trợ thủ tốt thông thạo chuyên môn, Trần Phong xem ra đã nghĩ thông suốt, đang cùng Quan Vũ vội vàng trồng trọt. Nhìn thấy được Dược Thiên Sầu đến, người trước liếc mắt liền cúi đầu không nhìn, chỉ hừ lạnh một tiếng biểu đạt bất mãn trong lòng, người sau vui tươi hớn hở gật đầu cười chào hỏi.
Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tình để ý đến hai người, hướng Bạch Hồ thân thiết hô: "Tỷ tỷ!" Sau đó liền đi qua.
Dung nhan tuyệt thế của Bạch Hồ trong bộ áo trắng đứng hòa lẫn giữa lá xanh hoa tươi, làm cho người ta cảm thấy sảng tâm vui mắt, chỉ thấy nàng thoáng nhíu mày nói: "Hôm nay vì sao lại chịu khó tới như thế, đi ra hình như còn chưa tới một ngày đêm đi?"
Dược Thiên Sầu cười xấu hổ, hắn tự nhiên không tiện nói thẳng ta là đến tìm nàng nhờ hỗ trợ, nhưng da mặt hắn cũng dày, vuốt mông ngựa thuận miệng liền nói ra: "Ai kêu tỷ tỷ có dung nhan chim sa cá lặn, có mỹ mạo hoa nhường nguyệt thẹn, đây không phải vì nhớ tỷ tỷ hay sao, cho nên mới khẩn cấp đến xem đẹp tỷ tỷ."
Phải biết rằng trên đời này còn chưa có loại từ ngữ ca ngợi người như chim sa cá lặn hay hoa nhường nguyệt thẹn, bỗng nhiên từ trong miệng hắn toát ra lời nói như vậy, dù là Bạch Hồ vốn biết mình mỹ lệ vốn luôn được nghe người khác ca ngợi cũng nhịn không được tâm thần nhộn nhạo, gương mặt hơi đỏ lên. Dù cho nữ nhân có bao nhiêu siêu phàm thoát tục, ai không mong muốn mình mới là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, ai không mong muốn nghe được những từ ngữ ca ngợi thể hiện trên người mình, thần tiên cũng không ngoại lệ.
Trái tim nơi vùng ngực no đủ nhảy nhanh có chút loạn, nhìn vị đệ đệ luôn nói chuyện với mình khinh bạc, muốn tức giận cũng không được, vị đệ đệ vô lại này làm nàng rốt cục lĩnh giáo, mỗi khi hắn nói chuyện lại làm lòng nữ nhân kinh hoảng, thật có điểm chịu không nổi, tuy rằng biết hắn không phải thật sự khinh bạc chính mình, nhưng hình dạng tức giận cũng phải làm ra vẻ, không thì cái đuôi của hắn dám vung lên trời, nàng liền lạnh lùng hỏi: "Nói thật êm tai, sợ là lại có chuyện tới tìm ta hỗ trợ phải không?"
Vị tỷ tỷ này đối với mình cũng quá hiểu rõ, một chút liền vạch trần ý đồ của mình, bất quá đúng là khi mình không có việc gì cũng thực sự không có đến thăm nàng. Dược Thiên Sầu có điểm ngại ngùng mở miệng, ánh mắt tuần tra chung quanh, làm bộ
Không có nghe thấy, thưởng thức hoa tươi bốn phía.
"Di!" Dược Thiên Sầu nhìn vườn hoa ngây dại, nếu như nhớ không lầm, lần trước lúc vào chỉ nhìn thấy Quan Vũ đang gieo trồng, lúc này còn chưa tới một ngày đêm, thế nào đã nở hoa đỏ au vậy?
Thế nào khả năng lớn nhanh như thế? Chẳng lẽ là ta nhớ lầm? Dược Thiên Sầu tự nhận trí nhớ của mình rốt cục không tệ, không nói có thể gặp qua là không quên được, nhưng chuyện như vậy sẽ không nhớ lầm. Nhìn sang bốn phía vườn hoa, lại quan sát vị trí mình đang đứng, hẳn là không sai được.
"Hoa này rốt cục trồng khi nào vậy?" Dược Thiên Sầu chỉ vườn hoa bên cạnh, hồ nghi hỏi. Bạch Hồ không trả lời hắn nói, cố ý nghiêng đầu sang một bên, cũng làm bộ thưởng thức hoa tươi, điểm này thật ra cùng đệ đệ học rất nhanh.
Dược Thiên Sầu vừa nghi hoặc nhìn Quan Vũ đang cười cười nhìn mình, người sau hướng hắn vẫy tay nói: "Lão đại, muốn biết xảy ra chuyện gì sao? Qua đây, cho ngươi xem thứ tốt."
Quan Vũ nói hiển nhiên là cho hắn biết xảy ra chuyện gì, chính mình hiển nhiên cũng không có nhớ lầm, vườn hoa xác thực có chuyện. Dược Thiên Sầu gật đầu, lại đi qua, hiếu kỳ hỏi: "Nhìn thứ tốt gì?"
Quan Vũ cười mà không đáp, từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một cái túi nhỏ, lại từ bên trong bốc ra một chút đặt lên lòng bàn tay, đưa qua. Dược Thiên Sầu thò đầu nhìn chằm chằm hai điểm đen trong lòng bàn tay Quan Vũ hồi lâu, không dám khẳng định hỏi: "Là mầm móng hoa tươi?"
"Thông mình! Lão đại là lão đại, đây cũng bị ngươi nhìn ra." Quan Vũ nhìn hai điểm đen trong lòng bàn tay nói: "Không sai, chính là hai hạt giống của hoa tươi."
"Ta kháo, ngươi dám đùa giỡn ta." Dược Thiên Sầu nổi giận, định động thủ. Quan Vũ này càng ngày càng không lớn không nhỏ, tính kế mình mấy lần, thấy mình không tính toán thì ngày càng dũng cảm.
"Xì!" Bạch Hồ đứng một bên buồn cười, che miệng cười ra tiếng, tựa hồ thấy đệ đệ xấu mặt phi thường hài lòng. Dược Thiên Sầu sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây người, hắn là lần đầu tiên thấy Bạch Hồ cười như vậy, ở trong dáng tươi cười của nàng, hoa tươi bốn phía cũng trở nên buồn bã thất sắc. Rốt cục hắn đã hiểu được, vì sao cổ nhân ở kiếp trước hình dung mỹ nữ lại có câu hoa nhường nguyệt thẹn, hoa đẹp thế nào làm sao có thể so sánh với mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đứng ngay trước mắt!
Quan Vũ và Trần Phong cũng ngây dại, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Bạch Hồ như vậy...
Bạch Hồ hiển nhiên ý thức được mình đã thất thố, gương mặt trong nháy mắt trầm lại, lạnh lùng trừng ba người, ba người không hẹn mà cùng rùng mình, tỉnh lại.
"Ai! Lão tỷ nha! Nàng thực sự là một yêu tinh mê chết người không đền mạng." Dược Thiên Sầu vô lực rên rỉ, lại nhìn Quan Vũ nói: "Bỏ đi, nể tình ngươi có thể làm cho tỷ tỷ của ta cười, ngày hôm nay không tính toán với ngươi."
"Ngươi tính toán cái gì? Nói cho ngươi xem thứ tốt còn cho là lừa ngươi sao?" Quan Vũ đối chọi gay gắt, lập tức nâng hạt giống trong tay nói: "Xem kỹ đây." Nói xong ngồi xổm xuống, đào hai lỗ trên mặt đất, bỏ hai hạt giống vào hai lỗ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Dược Thiên Sầu kiếp trước xuất thân từ nông dân đối với việc trồng trọt tự nhiên là không xa lạ, tuy rằng chưa từng trồng hoa, nhưng có trồng rau cải. Vì vậy trợn to mắt nhìn động tác của Quan Vũ, muốn biết hắn trồng hoa và mình trồng rau có gì khác nhau, nếu như không khác vì sao hoa lại lớn nhanh tới như vậy.
Quan Vũ gieo hạt giống xong, lấy xuống một ống trúc nhỏ bên hông, nhẹ nhàng mở nắp, lại rút ra một chiếc muỗng, đút vào trong ống trúc múc ra thứ gì đó. Thứ múc ra màu tím, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn quen mắt, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào.
Bình luận truyện