Tinh Thần Châu

Chương 69: Quỳ xuống



Không ngờ đúng dịp như vậy? Phí Đức Nam và Quan Uy Vũ nhìn nhau, lại nhìn nhìn vẻ ủ rũ của Dược Thiên Sầu, đều nghĩ hắn là một hài tử thương cảm.
 
"Phí trưởng lão, linh thảo trong Vạn Phân Viên của ngươi còn có thể luyện ra thêm được một lò Trúc Cơ Đan hay không?" Phùng Hướng Thiên hỏi.
 
Vấn đề giống vậy Quan Uy Vũ cũng hỏi quạ, Phí Đức Nam lắc đầu nói: "Có vài loại, còn có vài vị chủ dược chưa thành thục, không thể đem đi luyện đan, chỉ sợ còn phải chờ thêm hai năm."
 
Phùng Hướng Thiên gật đầu, nói: "Vậy không còn biện pháp, bất quá việc này là do chúng ta không đúng, hai vị trưởng lão cũng có trách nhiệm, có một số việc không thể để cho đệ tử bên dưới bị ủy khuất, nên bồi thường là phải bồi thường, ta xem như vậy đi!"
 
"Dược Thiên Sầu, ngươi xem như vậy được chưa?" Phùng Hướng Thiên trầm ngâm nói: "Hạn kỳ ba năm phân phát Trúc Cơ Đan tiếp theo, ngoại trừ ngươi có một viên Trúc Cơ Đan theo tiêu chuần, bổ khuyết thêm lần này một viên, lại thêm một viên xem như bồi thường, một lần phát cho ngươi ba viên, nếu như còn chưa thể trúc cơ thành công, vẫn không ảnh hưởng hai lần cơ hội sau đó, ngươi xem thể nào?"
 
Hai vị trưởng lão tán thành gật đầu đối với câu nói của chưởng môn, buôn bán này tính ra, so với người khác có được ba lần trúc cơ, Dược Thiên Sầu bởi vì ảnh hưởng lần này lại thu được năm lần cơ hội, trên cơ bản có thể nói cơ hội thành công trúc cơ là nhất định.
 
Tổng cộng thu được năm viên Trúc Cơ Đan? Dược Thiên Sầu sửng sốt, tốt thì tốt, nhưng lãng phí thời gian ba năm thật sự là đáng tiếc, đám lão già này cũng thật không có quan niệm về thời gian, không có biện pháp, ai kêu bọn họ động không động đã sống tới mấy trăm tuổi, hai ba năm trong mắt bọn họ cũng chẳng tính là gì. Bất quá sự tình đã như vậy, chưởng môn người ta cũng đã làm ra bồi thường, nếu không đáp ứng thì xem như có chút lên mặt. Hắn không thể làm gì khác hơn là hành lễ nói: "Tạ ơn chưởng môn thành toàn!"
 
"Tốt, cứ làm như vậy đi!" Phùng Hướng Thiên nói xong nhìn ba người hỏi: "Còn có chuyện gì khác không?"
 
Đã như vậy, ba người còn có gì để nói, tự nhiên hành lễ lui ra ngoài.
 
Ra khỏi Bồng Lai Các, trầm mặc một lúc lâu Quan Uy Vũ mở miệng hỏi: "Dược Thiên Sầu, có nguyện cùng vi sư quay về Luyện Đan Các?"
 
Xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Dược Thiên Sầu có điểm thê lương buồn bã, trả lời: "Nghe sư phụ an bài."
 
Quan Uy Vũ vừa muốn mở miệng, liền nghe Phí Đức Nam nói: "Quay về cái gì mà về? Chuyện Dược Thiên Sầu hiện tại cà ngươi ta đều không làm chủ được. Lão Quan, ngươi muốn người tự mình đi theo Cửu Cô nói đi! Nếu không Cửu Cô thấy ta một mình trở lại, Lục Ma Trượng trong tay lão nhân gia không phải thứ ngồi không, ngươi cũng trốn không thoát."
 
"Ta..." Quan Uy Vũ ngần người, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Vậy ngươi về Tang Thảo Viên trước đi! Chuyện quay về Luyện Đan Các sau này hãy nói, yên tâm, ta đã ghi nhớ trong lòng."
 
"Đã biết, sư phụ!" Dược Thiên Sầu gật đầu nói.
 
"Lão Quan, không nói nữa, ta đưa Dược Thiên Sầu trở lại báo cáo kết quả công việc với Cừu Cô." Phí Đức Nam nói xong túm Dược Thiên Sầu bay đi.
 
Trong nháy mắt, hai người về tới bên ngoài Tang Thào Viên. Phí Đức Nam cũng e dè, dám mang theo Dược Thiên Sầu từ bên trong bay ra, cũng không dám tự ý trực tiếp bay đi vào, làm như vậy bất tôn trọng đối với Ma Cửu Cô. Hai người thành thật đi bộ vào trong.
 
Nhìn thấy lão nhân gia, Phí Đức Nam đem sự tình trải qua bầm báo lại tỉ mỉ.
 
Sau khi Ma Cửu Cô nghe xong, nhìn sang Dược Thiên Sầu đang cúi đầu, lại nhìn nhìn Yến Tử Hà thương hại theo dõi hắn, buông tiếng thở dài nói: "Ba năm đối với thanh niên nhân các ngươi mà nói, nói dài cũng không dài lắm. Nhưng đối với những lão già như chúng ta mà nói, nói ngắn cũng không ngắn, lão thân cũng không biết còn sống được thêm bao nhiêu cái ba năm."
 
Lan trưởng lão đứng một bên cười nói: "Cửu Cô, lão nhân gia nói đùa. Bằng tu vi
 
Cao thâm của lão nhân gia sớm muộn sẽ đi vào Hóa Thần kỳ như thần tiên, đến lúc đó sống hơn một ngàn năm cũng không thành vấn đề."

 
"Băng Tuyết nói không sai, lão nhân gia đột phá Độ Kiếp kỳ là chuyện sớm muộn mà thôi." Phí Đức Nam cũng cười nịnh hót.
 
Ma Cửu Cô chống trượng, lắc đầu nói: "Đại đạo vô tình, người trong tu chân giới có thể đi vào Hóa Thần kỳ thật như lông phượng và sừng lân. Biết các ngươi nói lời êm tai, nhưng lão thân sống hơn năm trăm năm, chuyện của mình biết rõ ràng, cũng không dám hi vọng xa vời nữa, chỉ ngóng trông hậu bối tuổi trẻ." Nói xong hiền lành nhìn Yến Tử Hà và Dược Thiên Sầu.
 
Từ trong lời nói của lão thái thái có thể nghe ra, nếu như tu vi không thể tiếp tục đột phá, chỉ sợ đại nạn sẽ không xa. Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn, muốn nói vài câu an ủi bà, nhưng nghĩ đến bà ta đã sống mấy trăm tuổi, có nói cũng không ra miệng, không khí lâm vào trầm mặc ngắn ngủiẾ
 
"Việc này đều do Phí Đức Nam, nếu không Dược Thiên Sầu của chúng ta nói không chừng ngày hôm nay đã có thể đến Trúc Cơ kỳ." Lan Băng Tuyết oán giận Phí Đức Nam một câu, Dược Thiên Sầu cũng tự nhiên biến thành Dược Thiên Sầu của chúng ta, hiển nhiên đã biết ý tứ của lão thái thái, cũng đã xem hắn trở thành người một nhà.
 
"Ta..." Phí Đức Nam nghĩ muốn biện giải hai câu, nhìn lão thái thái cũng đành im lặng.
 
"Được rồi, việc này cũng không thể toàn bộ trách Phí Đức Nam, Đức Nam ngươi bận rộn, về trước đi!" Ma Cửu Cô nói.
 
Phí Đức Nam ngẫm lại tiếp tục đứng lại đây cũng xấu hổ, hành lễ với Ma Cửu Cô, vỗ vỗ vai Dược Thiên Sầu biểu thị an ủi liền rời đi.
 
Nói thật ra, trải qua chuyện này, Dược Thiên Sầu không biết người trong Tang Thảo Viên vì chuyện gì coi trọng chính mình, nhưng tâm ý của mọi người hắn đều cảm giác được. Tuy rằng trong lòng vân còn đề phòng tự bảo hộ, nhưng cuôi cùng cũng cảm giác được trong Tang Thảo Viên vẫn còn chút tình người.
 
"Dược Thiên Sầu, ủy khuất ngươi, hiện tại đành chờ thêm ba năm thôi." Ma Cửu Cô tiếc hận nói: "Đáng tiếc linh thảo trong Tang Thảo Viên còn chưa thành thục, băng không ta tự mình luyện một lò Trúc Cơ Đan, giúp ngươi đột phát Trúc Cơ kỳ."
 
Ủy khuất sao? Không ủy khuất, mọi người đều là động vật có cảm tình, có câu nói này của lão thái thái là được rồi.
 
Thế nhưng hắn chờ không nổi a! Thanh Quang Tông còn có một Khúc Binh Nhi mỏi mắt chờ mong, đau khổ đợi hắn! Tuy rằng hắn chưa từng nói qua với ai, nhưng đây là lời hứa hẹn trịnh trọng của một nam nhân đối với nữ nhân, là lời hứa hẹn đối với một nữ nhân thật tình với hắn, là một lời hứa hẹn mà hắn không dám ruồng bỏ.
 
Đây không liên quan đến vấn đề yêu hay không yêu, là một nam nhân chân chính, hắn nhất định phải thực hiện hứa hẹn của mình. Đường này cho dù khó khăn, hắn cũng chắc chắn dũng cảm tiến tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
 
Dược Thiên Sầu hắn dám phụ ứời, phụ đất, duy nhất không dám phụ người thật lòng với hắn, nhất là đối với nữ nhân thật tình với hắn, bằng không cả đời hắn đứng ngồi không yên, cuộc sống hàng ngày khó an, cuộc đòi này không được an giấc.
 
Kiếp trước hắn từ một tiểu nhân vật không có tiếng tăm, hỗn thành lão đại xã hội đen danh chấn một phương, bằng vào, chính là hứa hẹn, tín dự đã thâm nhấp cốt tủy, thâm nhấp linh hồn, đây là căn bàn hắn trăm triệu không dám vứt bỏ, bằng không hắn mất đi ý nghĩa sống sót. Kiếp này cũng là như vậy, đây là số mạng! Là số mạng của Dược Thiên Sầu!
 
Bằng vào tu vi hiện tại của hắn làm sao có thể thực hiện sự hứa hẹn? Một năm qua, hiện tại lại phải đợi thêm ba năm sao? Dù bắt hắn chờ thêm một khắc, cũng đại biểu Khúc Bình Nhi phải chờ hắn thêm một khắc, huống chi phải chờ ba năm? Trái tim khó an, thì cũng biết được trái tim người khác cũng đang yên lặng chịu dày vò.
 
Có một số việc phải nói! Dược Thiên Sầu đang đứng trong đại đường đột nhiên hướng Ma Cửu Cô phác thông một tiếng quỳ xuống.
 
"A!" Dan tới một trận kinh hô của Yến Tử Hà và Lan Băng Tuyết. Dù là Ma Cửu Cô cũng khựng lại, tuổi già mí mắt bừng mở, tinh mang bắn bốn phía trịnh trọng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi vì sao làm vậy?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện