Tinh Thần Châu
Chương 72: Gieo hạt (nhị)
Trần Phong mở nắp bình sứ nhỏ, cần thận lấy ra một hạt giống đặt lên lòng bàn tay, sau đó đậy nắp lại. Hạt giống được hắn nhẹ nhàng bỏ vào trong hố nhỏ, Quan Vũ nhanh tay lấy ra một muỗng Tử sắc Hỗn Độn từ trong ống trúc đổ vào trong hố, Trần Phong cấp tốc lấp đất lại, Quan Vũ lấy ra một muỗng nước đổ lên trên mặt.
Làm xong những việc này, hai người phun ra một hơi thở, đều vô ý thức lau trán dù không có mồ hôi, chậm rãi đứng lên. Mấy người bao quát cả Bạch Hồ đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Một lúc lâu, chỗ lấp đất vẫn không có phản ứng, đây có điểm không binh thường, Trần Phong và Quan Vũ nhìn nhau, Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Tại sao có thế như vậy? Trong khoảng thời gian này các ngươi trồng hoa có phát hiện Tử sắc Hỗn Độn và nước ở đây có chỗ nào không bình thường không?"
Trần Phong lắc đầu nói: "Không có."
"Mau nhìn, có phản ứng rồi!" Quan Vũ vui mừng kêu lên.
Mảnh đất trớt át lặng lẽ xuất hiện vài đạo vết rách, tất cả mọi người vui mừng nhìn chằm chằm, thế nhưng đợi thật lâu mới nhìn thấy chút phản ứng, thấy một mầm non màu trắng ló đầu lên, sau đó với tốc độc rất chậm, chậm rãi lớn. Tốc độ này so sánh với tốc độ lớn của hoa tươi thật cách xa vô cùng.
"Tốc độ quá chậm rồi, tại sao lại như vậy?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Có biện pháp nào cho tốc độ sinh trưởng của nó nhanh hơn một chút không?"
"Có." Quan Vũ nhìn chằm chằm chồi non trả lời: "Bỏ nhiều Tử sắc Hỗn Độn một chút, hẳn tốc độ có thể nhanh hơn. Lão đại, có muốn thử hay không?"
Dược Thiên Sầu thở mạnh: "Thêm đi! Còn có chín hạt giống, cùng lắm thì lãng phí một hại."
Quan Vũ gật đầu, lại rút ra một ống trúc nhỏ trong đai lưng. Dược Thiên Sầu chú ý nhìn xem, là ống trúc làm theo kiểu ống tiêm piston của kiếp trước, không khỏi cười cười, xem ra hai người này trồng hoa lâu ngày đã có kinh nghiệm, biết làm sao giúp hoa tươi nhanh sinh trưởng.
Dưới sự trợ giúp của Trần Phong, đổ Tử sắc Hỗn Độn vào trong ống trúc, Quan Vũ ngồi chồm hổm, cần thận xuyên vào trong đất, sau đó chậm rãi đè ép xuống dưới, đem toàn bộ Tử Sắc Hỗn Độn từ trong ống trúc rót vào, chồi non rõ ràng run lên, giống như được ăn no, tốc độ sinh trưởng cũng rõ ràng nhanh hơn.
Quan Vũ rút ống trúc ra, hắn vội vàng lấp lại lỗ cắm trến mặt đất, đứng lên nhìn chồi non gật đầu nói: "Lão đại, ra vẻ còn có thể đổ thêm chút nữa, có muốn đổ thêm không?"
"Thất bại là mẹ thành công, không phải sợ, buông tay đi làm." Dược Thiên Sầu đồng ý.
Quan Vũ và Trần Phong phối hợp đổ thêm Tử sắc Hỗn Độn cho chồi non một lần nữa, hiệu quả phi thường rõ ràng, tuy rằng còn chậm hơn tốc độ hoa nở không ít, nhanh cũng đã rất nhanh. Quan Vũ sợ hãi than: "Linh thảo quả nhiên là linh thảo, quả nhiên không tầm thường, đã đổ Tử sắc Hỗn Độn gấp mười lần so với đổ vào hoa tươi, nhưng trưởng thành vẫn còn chậm hơn."
Chồi non mọc ra cũng không đẹp, tuy rằng còn đang sinh trưởng, chỉ khoảng cỡ bàn tay, màu đen, không có hình dạng gì giống linh thảo. Quan Vũ và Trần Phong chưa từng gặp qua, Dược Thiên Sầu cười nói: "Trần Phong, đây là Khư Ô Thảo, là một trong những linh thảo dành luyện chế Trúc Cơ Đan, bình sứ trong tay ngươi ta giao cho ngươi bảo quản, sau này Khư ô Thảo sẽ do ngươi trồng, nhớ kỹ phải ráng thu thập thêm hạt giống từ nó, đừng làm tuyệt giống, nếu hết cũng không nơi nào có được thêm nữa." Trần Phong cố sức gật đầu.
Không bao lâu, Khư ô Thảo mọc ra vài đốm nhỏ, đốm nhỏ từ từ hướng lên phía trước, tới vị trí nhất định, từ trong lá cây màu đen mọc ra nụ hoa màu trắng nhạt, đợi khi nụ hoa bắt đầu nở ra, một hương thơm nhàn nhạt như có như không phiêu tán ra ngoài. Chỉ là hương hoa như có như không kia, đã đủ đem hương hoa khắp biển hoa toàn bộ đè ép xuống dưới.
"Quả nhiên là linh thảo! Chỉ là hương hoa đã đem hàng vạn hàng ngàn hương hoa thông thường ở đây che phủ." Trần Phong nhịn không được tán thán.
Mũi ngọc của Bạch Hồ nhẹ động, bước chân nhẹ nhàng, tới gần hít sâu một hơi, phảng phất cũng rất thích hương vị này.
Sáu đóa hoa tươi đã hoàn toàn nở rộ, cánh hoa màu trắng nhạt hiện ra vài sợi râu màu vàng kim, trông rất đẹp mắt. Dược Thiên Sầu trầm quát một tiếng: "Vân Trường, âm dương điều hòa, thụ phấn cho hoa, loại này không thể lãng phí." Hắn đã sớm đem vài ổ ong mật đi vào, nhưng bởi linh thảo có Tử sắc Hỗn Độn bón vào, thời gian hoa nở quá ngắn, hiển nhiên không đủ thời gian chờ ong mật đến thụ phấn.
"Đã biết." Quan Vũ động tác mềm mại rất nhanh thụ phấn cho sáu đóa hoa, không giống như hoa tươi bình thường hái một đóa xuống thụ phấn, loại hoa của linh thảo nếu lãng phí một đóa, chính là lãng phí không ít hạt giống quý giá.
Chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ, hạt giống được hái xuống đã rơi vào trong tay Trần Phong, hoa cũng thật lạ, một đóa hoa kết ra sáu hạt giống, sáu đóa hoa không nhiều không ít vừa vặn có được ba mươi sáu hạt giống. Mọi người vui vẻ đi qua nhìn hạt giống vừa hái xuống. Đáng tiếc chính là gốc Khư ô Thảo bởi vì tác dụng của Hỗn Độn Tử Sắc nên không kiên trì được bao lâu thời gian đã héo rũ.
Nhưng thành công trích được hạt giống từ Khư ô Thảo làm ba người tăng thêm lòng tin không ít, Dược Thiên Sầu tiếp tục thử nghiệm cho tám loại linh thảo khác. Kết quả phát hiện Nhân Sâm là giống tốt nhất, sau khi mọc lên khỏi mặt đất, dù có bỏ thêm nhiều Tử Sắc Hỗn Độn, cũng chỉ tăng nhanh năm tuổi mà thôi, cũng không gặp phải hiện tượng héo rũ. Mà hạt giống càng dễ trích, trên cơ bản đủ một năm liền nở hoa kết quả một lần, hạt giống có thể thu hoạch được rất nhiều lần.
Lại phát hiện ra vấn đề, nguyên lai Kim Cương Quả là thực vật dây leo, đặt lên mặt đất không tiện sinh trưởng, cần phải trồng ở địa phương có cây cối tiện cho nó quấn quanh trưởng thành, một gốc kết mười hai trái, trái cây kết xuất không uổng có tên là Kim Cương, dùng kiếm chém vào cũng chỉ để lại chút dấu vết.
Phiền toái nhất chính là Linh Chi, khi bình sứ vừa mở chỉ thấy bên trong là bột phấn, căn bản không phải hạt giống, lúc này ba người trợn tròn mắt, Dược Thiên Sầu ở trong Tang Thảo Viên cũng chưa từng tiếp xúc qua thứ này, cũng không biết phải trồng như thế nào, hối hận không tìm Phù Dung hỏi qua cho rõ ràng, có lẽ nàng biết.
Cũng nhờ Bạch Hồ, nàng tu luyện trong thâm sơn rừng già, đối với thứ này hiểu rõ, theo sự giải thích của nàng ba người cuối cùng cũng hiểu được. Linh Chi vốn không thể nói là hạt giống gì, đem nghiền nát tự nhiên thành hạt giống, trách không được trong bình sứ chỉ đựng bột phấn. Điều này làm cho Dược Thiên Sầu nhớ tới một ít tri thức của kiếp trước, Linh Chi hẳn cũng là một loại nấm thực vật. Cuối cùng được Bạch Hồ chỉ điểm, liền rắc lên rễ cây đại thụ mới thí nghiệm thành công. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Sau khi thành công hoàn toàn, rốt cục Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, đem chín bình sứ phân cho Quan Vũ và Trần Phong.
"Ba ngày sau, ta chuần bị bắt đầu luyện chế Trúc Cơ Đan, chín loại linh thảo ta cần mỗi loại một trăm phần, các ngươi có thể trồng ra được không?" Dược Thiên Sầu nhìn hai người.
Hai người nhìn nhau, Quan Vũ hỏi: "Cần nhiều như vậy?"
Dược Thiên Sầu gật đầu, trịnh trọng nói: "Ta nghĩ luyện chế ra đủ Trúc Cơ Đan, ta không tin tưởng dùng Trúc Cơ Đan nhiều, ba người chúng ta còn không thành công trúc cơ?" Kỳ thật lấy nhiều phần như vậy, nguyên nhân là hắn căn bản không có tự mình luyện qua, trong lòng không tự tin, hắn chuẩn bị lấy linh thảo thử nghiệm, tin tưởng so vận khí cũng có thể luyện thành một hai lô.
Nghe được có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan nhiều để dùng, Quan Vũ và Trần Phong nhất thời hưng phấn đến sáng mắt, hai người nhìn nhau gật đầu, Quan Vũ tâm tình sục sôi vỗ ngực bảo chứng: "Lão đại yên tâm, ba ngày này dù chúng ta không ăn không ngủ, cũng phải trồng ra một trăm phần cho ngươi."
Dược Thiên Sầu vui vẻ nói: "Tốt, đến lúc đó đủ Trúc Cơ Đan, tin tưởng chúng ta có thể trúc cơ thành công." Hắn bỗng nhíu mày: "Hai ngươi đừng có lo góp cho đủ số lượng linh thảo mà không để ý chất lượng, đặc biệt Nhân Sâm và Linh Chỉ phải đủ trăm năm, không thì không thể thành linh thảo."
Đây chính là vấn đề quan hệ đến việc có thể trúc cơ thành công hay không, hai người lần nữa liên tục bảo chóng. Dược Thiên Sầu liền nhanh trở ra, hắn còn muốn đến chỗ Yến Tử Hà nhờ nàng giúp đề cao tay nghề luyện đan.
Làm xong những việc này, hai người phun ra một hơi thở, đều vô ý thức lau trán dù không có mồ hôi, chậm rãi đứng lên. Mấy người bao quát cả Bạch Hồ đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Một lúc lâu, chỗ lấp đất vẫn không có phản ứng, đây có điểm không binh thường, Trần Phong và Quan Vũ nhìn nhau, Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Tại sao có thế như vậy? Trong khoảng thời gian này các ngươi trồng hoa có phát hiện Tử sắc Hỗn Độn và nước ở đây có chỗ nào không bình thường không?"
Trần Phong lắc đầu nói: "Không có."
"Mau nhìn, có phản ứng rồi!" Quan Vũ vui mừng kêu lên.
Mảnh đất trớt át lặng lẽ xuất hiện vài đạo vết rách, tất cả mọi người vui mừng nhìn chằm chằm, thế nhưng đợi thật lâu mới nhìn thấy chút phản ứng, thấy một mầm non màu trắng ló đầu lên, sau đó với tốc độc rất chậm, chậm rãi lớn. Tốc độ này so sánh với tốc độ lớn của hoa tươi thật cách xa vô cùng.
"Tốc độ quá chậm rồi, tại sao lại như vậy?" Dược Thiên Sầu nhíu mày nói: "Có biện pháp nào cho tốc độ sinh trưởng của nó nhanh hơn một chút không?"
"Có." Quan Vũ nhìn chằm chằm chồi non trả lời: "Bỏ nhiều Tử sắc Hỗn Độn một chút, hẳn tốc độ có thể nhanh hơn. Lão đại, có muốn thử hay không?"
Dược Thiên Sầu thở mạnh: "Thêm đi! Còn có chín hạt giống, cùng lắm thì lãng phí một hại."
Quan Vũ gật đầu, lại rút ra một ống trúc nhỏ trong đai lưng. Dược Thiên Sầu chú ý nhìn xem, là ống trúc làm theo kiểu ống tiêm piston của kiếp trước, không khỏi cười cười, xem ra hai người này trồng hoa lâu ngày đã có kinh nghiệm, biết làm sao giúp hoa tươi nhanh sinh trưởng.
Dưới sự trợ giúp của Trần Phong, đổ Tử sắc Hỗn Độn vào trong ống trúc, Quan Vũ ngồi chồm hổm, cần thận xuyên vào trong đất, sau đó chậm rãi đè ép xuống dưới, đem toàn bộ Tử Sắc Hỗn Độn từ trong ống trúc rót vào, chồi non rõ ràng run lên, giống như được ăn no, tốc độ sinh trưởng cũng rõ ràng nhanh hơn.
Quan Vũ rút ống trúc ra, hắn vội vàng lấp lại lỗ cắm trến mặt đất, đứng lên nhìn chồi non gật đầu nói: "Lão đại, ra vẻ còn có thể đổ thêm chút nữa, có muốn đổ thêm không?"
"Thất bại là mẹ thành công, không phải sợ, buông tay đi làm." Dược Thiên Sầu đồng ý.
Quan Vũ và Trần Phong phối hợp đổ thêm Tử sắc Hỗn Độn cho chồi non một lần nữa, hiệu quả phi thường rõ ràng, tuy rằng còn chậm hơn tốc độ hoa nở không ít, nhanh cũng đã rất nhanh. Quan Vũ sợ hãi than: "Linh thảo quả nhiên là linh thảo, quả nhiên không tầm thường, đã đổ Tử sắc Hỗn Độn gấp mười lần so với đổ vào hoa tươi, nhưng trưởng thành vẫn còn chậm hơn."
Chồi non mọc ra cũng không đẹp, tuy rằng còn đang sinh trưởng, chỉ khoảng cỡ bàn tay, màu đen, không có hình dạng gì giống linh thảo. Quan Vũ và Trần Phong chưa từng gặp qua, Dược Thiên Sầu cười nói: "Trần Phong, đây là Khư Ô Thảo, là một trong những linh thảo dành luyện chế Trúc Cơ Đan, bình sứ trong tay ngươi ta giao cho ngươi bảo quản, sau này Khư ô Thảo sẽ do ngươi trồng, nhớ kỹ phải ráng thu thập thêm hạt giống từ nó, đừng làm tuyệt giống, nếu hết cũng không nơi nào có được thêm nữa." Trần Phong cố sức gật đầu.
Không bao lâu, Khư ô Thảo mọc ra vài đốm nhỏ, đốm nhỏ từ từ hướng lên phía trước, tới vị trí nhất định, từ trong lá cây màu đen mọc ra nụ hoa màu trắng nhạt, đợi khi nụ hoa bắt đầu nở ra, một hương thơm nhàn nhạt như có như không phiêu tán ra ngoài. Chỉ là hương hoa như có như không kia, đã đủ đem hương hoa khắp biển hoa toàn bộ đè ép xuống dưới.
"Quả nhiên là linh thảo! Chỉ là hương hoa đã đem hàng vạn hàng ngàn hương hoa thông thường ở đây che phủ." Trần Phong nhịn không được tán thán.
Mũi ngọc của Bạch Hồ nhẹ động, bước chân nhẹ nhàng, tới gần hít sâu một hơi, phảng phất cũng rất thích hương vị này.
Sáu đóa hoa tươi đã hoàn toàn nở rộ, cánh hoa màu trắng nhạt hiện ra vài sợi râu màu vàng kim, trông rất đẹp mắt. Dược Thiên Sầu trầm quát một tiếng: "Vân Trường, âm dương điều hòa, thụ phấn cho hoa, loại này không thể lãng phí." Hắn đã sớm đem vài ổ ong mật đi vào, nhưng bởi linh thảo có Tử sắc Hỗn Độn bón vào, thời gian hoa nở quá ngắn, hiển nhiên không đủ thời gian chờ ong mật đến thụ phấn.
"Đã biết." Quan Vũ động tác mềm mại rất nhanh thụ phấn cho sáu đóa hoa, không giống như hoa tươi bình thường hái một đóa xuống thụ phấn, loại hoa của linh thảo nếu lãng phí một đóa, chính là lãng phí không ít hạt giống quý giá.
Chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ, hạt giống được hái xuống đã rơi vào trong tay Trần Phong, hoa cũng thật lạ, một đóa hoa kết ra sáu hạt giống, sáu đóa hoa không nhiều không ít vừa vặn có được ba mươi sáu hạt giống. Mọi người vui vẻ đi qua nhìn hạt giống vừa hái xuống. Đáng tiếc chính là gốc Khư ô Thảo bởi vì tác dụng của Hỗn Độn Tử Sắc nên không kiên trì được bao lâu thời gian đã héo rũ.
Nhưng thành công trích được hạt giống từ Khư ô Thảo làm ba người tăng thêm lòng tin không ít, Dược Thiên Sầu tiếp tục thử nghiệm cho tám loại linh thảo khác. Kết quả phát hiện Nhân Sâm là giống tốt nhất, sau khi mọc lên khỏi mặt đất, dù có bỏ thêm nhiều Tử Sắc Hỗn Độn, cũng chỉ tăng nhanh năm tuổi mà thôi, cũng không gặp phải hiện tượng héo rũ. Mà hạt giống càng dễ trích, trên cơ bản đủ một năm liền nở hoa kết quả một lần, hạt giống có thể thu hoạch được rất nhiều lần.
Lại phát hiện ra vấn đề, nguyên lai Kim Cương Quả là thực vật dây leo, đặt lên mặt đất không tiện sinh trưởng, cần phải trồng ở địa phương có cây cối tiện cho nó quấn quanh trưởng thành, một gốc kết mười hai trái, trái cây kết xuất không uổng có tên là Kim Cương, dùng kiếm chém vào cũng chỉ để lại chút dấu vết.
Phiền toái nhất chính là Linh Chi, khi bình sứ vừa mở chỉ thấy bên trong là bột phấn, căn bản không phải hạt giống, lúc này ba người trợn tròn mắt, Dược Thiên Sầu ở trong Tang Thảo Viên cũng chưa từng tiếp xúc qua thứ này, cũng không biết phải trồng như thế nào, hối hận không tìm Phù Dung hỏi qua cho rõ ràng, có lẽ nàng biết.
Cũng nhờ Bạch Hồ, nàng tu luyện trong thâm sơn rừng già, đối với thứ này hiểu rõ, theo sự giải thích của nàng ba người cuối cùng cũng hiểu được. Linh Chi vốn không thể nói là hạt giống gì, đem nghiền nát tự nhiên thành hạt giống, trách không được trong bình sứ chỉ đựng bột phấn. Điều này làm cho Dược Thiên Sầu nhớ tới một ít tri thức của kiếp trước, Linh Chi hẳn cũng là một loại nấm thực vật. Cuối cùng được Bạch Hồ chỉ điểm, liền rắc lên rễ cây đại thụ mới thí nghiệm thành công. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Sau khi thành công hoàn toàn, rốt cục Dược Thiên Sầu thở phào nhẹ nhõm, đem chín bình sứ phân cho Quan Vũ và Trần Phong.
"Ba ngày sau, ta chuần bị bắt đầu luyện chế Trúc Cơ Đan, chín loại linh thảo ta cần mỗi loại một trăm phần, các ngươi có thể trồng ra được không?" Dược Thiên Sầu nhìn hai người.
Hai người nhìn nhau, Quan Vũ hỏi: "Cần nhiều như vậy?"
Dược Thiên Sầu gật đầu, trịnh trọng nói: "Ta nghĩ luyện chế ra đủ Trúc Cơ Đan, ta không tin tưởng dùng Trúc Cơ Đan nhiều, ba người chúng ta còn không thành công trúc cơ?" Kỳ thật lấy nhiều phần như vậy, nguyên nhân là hắn căn bản không có tự mình luyện qua, trong lòng không tự tin, hắn chuẩn bị lấy linh thảo thử nghiệm, tin tưởng so vận khí cũng có thể luyện thành một hai lô.
Nghe được có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan nhiều để dùng, Quan Vũ và Trần Phong nhất thời hưng phấn đến sáng mắt, hai người nhìn nhau gật đầu, Quan Vũ tâm tình sục sôi vỗ ngực bảo chứng: "Lão đại yên tâm, ba ngày này dù chúng ta không ăn không ngủ, cũng phải trồng ra một trăm phần cho ngươi."
Dược Thiên Sầu vui vẻ nói: "Tốt, đến lúc đó đủ Trúc Cơ Đan, tin tưởng chúng ta có thể trúc cơ thành công." Hắn bỗng nhíu mày: "Hai ngươi đừng có lo góp cho đủ số lượng linh thảo mà không để ý chất lượng, đặc biệt Nhân Sâm và Linh Chỉ phải đủ trăm năm, không thì không thể thành linh thảo."
Đây chính là vấn đề quan hệ đến việc có thể trúc cơ thành công hay không, hai người lần nữa liên tục bảo chóng. Dược Thiên Sầu liền nhanh trở ra, hắn còn muốn đến chỗ Yến Tử Hà nhờ nàng giúp đề cao tay nghề luyện đan.
Bình luận truyện