Tịnh Thủy Hồng Liên
Quyển 1 - Chương 34: Đột xuất cung vây
Bên này Mạc Xán và Bạc Nhai đang đấu với nhau, bên kia Mạc Am và Đoàn Hầu
Nhi cũng chìm vào trận khổ chiến với tứ hoàng tử Sí Diệm truy theo.
Phiền phức ở chỗ con đường nhỏ trong khu rừng lúc này đã biến thành tầng tầng bọc tầng tầng, hầu như không thấy ranh giới.
Đang lúc ác đấu, Mộ Dung Sí Diệm chợt búng một cọng huyền sang phía Hoàng Linh Vũ.
Một chiêu này của hắn vốn là ý đồ muốn Mạc Am và Đoàn Hầu Nhi không thể không cứu, rồi trong lúc hoảng loạn sẽ lộ ra sơ hở, ai biết được Hoàng Linh Vũ ai da kêu thảm một tiếng, rồi ngã sang một bên, kéo luôn Đoàn Hầu nhi đè ngã vào trong lùm cây.
Mộ Dung Sí Diệm đang cảm thấy kỳ quái, Mạc Am đã truy theo Hoàng Linh Vũ bổ vào, cũng vì thế mà biến mất tăm. Sí Diệm chớp chớp mắt, mới nhớ ra một chuyện, nghiến răng nói: “Thật gặp quỷ mà, sao lại trùng hợp bước vào cửa sống.” Nói rồi quay người đuổi theo.
Mạc Am lao tới mấy trượng trong rừng sương mù, trước mắt đột nhiên sáng tỏ, quay lại nhìn, chỉ thấy khu rừng vẫn là khu rừng đó, nào có phải khu rừng rậm rịt không thấy biên giới kia? Đoàn Hầu Nhi cũng mắng một tiếng: “Thật đúng là gặp quỷ!”
Hoàng Linh Vũ sờ đầu nói: “Kỳ quái, sao lại đột nhiên ra được rồi? Mà cũng phải nói lại, mau chạy!”
Sau tiếng gõ canh ba, ba người mấy lần xông phá truy đuổi, dứt được không chỉ vài người của Bằng Tổ bao vây. Đoàn Hầu Nhi giao đấu nhiều, trên người cũng chịu chút ít thương tích, Mạc Am thì ngay cả vết máu của địch nhân cũng không dính lên người.
Mắt thấy thiện thực phòng gần ngay trước mắt, sau lưng lại nổi lên tiếng cười dài của nữ nhân, âm phong lãnh liệt.
“Là Mạc Xán!” Da thịt trên người Mạc Am lập tức căng chặt, Hoàng Linh Vũ bị hắn vác trên vai cũng biết nhân vật này không dễ chọc.
Nhưng tiếp theo đó, thanh âm cười hi hi của Mộ Dung Bạc Nhai vang lên: “Xán a ma đừng cười như thế, trên gương mặt non nớt như oa nhi của ngài sẽ nổi lên vết nhăn trong càng giống lão thái bà đó!”
Hoàng Linh Vũ thật sự rất muốn thở dài, phải có oán hận lớn bao nhiêu mới có thể khiến một nam nhân xuất ngôn ác ý với một nữ tử như vậy, nữ tử nghe thấy ác ngôn này sẽ phẫn hận tới cỡ nào.
Tiếp theo, tiếng đao binh giao kích vang lên, một tiếng hừ nặng nề, Mộ Dung Bạc Nhai tựa hồ chịu thiệt. Nhưng hắn lại cười nói: “Lão thái bà, nếu để tôi nằm xuống, bản thân bà cũng không có gì tốt!”
“Nam nhân bỉ ổi! Dám dùng cát…”
Mạc Am biết rõ tính cách Bạc Nhai, nói không chừng nhân lúc Mạc Xán đang đắc ý vì đắc thủ, đã ném không ít cát vào mắt nàng.
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, hiển nhiên không ít người đang bao vây bọn họ, Mạc Am và Đoàn Hầu Nhi nhìn nhau.
Đại khái bọn họ có thể xông ra khỏi trận thế ở bờ hồ, cũng là vạn hạnh trong vạn hạnh mà Sí Diệm không thể dự liệu được, thế là lập tức bị nhiễu loạn tình thế. Mộ Dung Sí Diệm mất cả buổi không truy theo, tám chín phần mười là triệu tập nhân thủ để bao vây một bên.
Chiếu theo thủ đoạn của tứ hoàng tử, cho dù trong thời gian ngắn như thế, có lẽ không chỉ bố trí truy binh sau lưng mà thôi. Bên phía thiện thực phòng khẳng định cũng đã bị một tốp người bao vây.
Vì tạp dịch thường phải đi mua thực vật, thiện thực phòng được bố trí ở phần ngoại vi nhất trong hoàng cung, vừa ra khỏi cửa không lâu chính là đường dài dẫn ra ngoài cung.
Lúc này, trong màn đên đối diện con đường đó, đại khái đã bố trí đầy những đao thương kiếm khí sáng choang.
Đang nghĩ như thế, tiếng bước chân chỉnh tề sau lưng cùng lúc chậm xuống, triển khai ra trận hình nửa vòng cung, như vậy cũng có thể chậm rãi thu hẹp lại, hiển nhiên là muốn vòng lại bắt người.
“Đáng ghét! Rõ ràng đã tới đây rồi!” Đoàn Hầu Nhi tức giận mắng.
Hoàng Linh Vũ chợt hỏi: “Trước khi ra khỏi thư khố, các ngươi nói nhìn thấy tử sắc… có phải là đoàn sáng nổ trên bầu trời?”
Chỉ nghe âm thanh đã đủ biết là loại hỏa dược pháo lễ, nhưng trước đây chưa từng thấy ai dùng qua, thậm chí cũng chưa từng nghe ai nói qua, đại khái là vật phẩm cực kỳ hiếm lạ, có lẽ cũng giống như hỏa tiễn của thế giới ‘bên đó’ đi. Vì không biết người của thế giới bên này gọi pháo hoa diễm hỏa là gì, y đành sử dụng cách nói khá cẩn trọng.
“Đúng vậy.” Mạc Am đáp.
“Trên người các ngươi có thứ này hay không?”
“Có thì có, nhưng người của chúng ta sớm đã tán đi ngay khi vừa xảy ra chuyện rồi, cho dù lại phóng cũng không có người đến cứu. Ngươi cần nó còn tác dụng gì?” Cho dù nói như thế, Mạc Am vẫn biết sự việc vô cùng quan trọng qua giọng điệu thay đổi quá lớn của đối phương, cuối cùng móc ống truyền tin ra.
Hoàng Linh Vũ lại lắc đầu nói: “Bỏ đi, vẫn để ngươi cầm thì hơn.” Mà sau đó lại hít hơi hét lớn: “Bạc Nhai mau qua bên này!”
Đám Bằng và sĩ binh đang bao vây không biết danh tự của hoàng tử, nên không có phản ứng gì, chỉ có Mộ Dung Sí Diệm cười nói: “Giỏi cho một chữ ‘Bạc Nhai’, thì ra các ngươi đã thân mật đến mức độ này rồi.”
Từ góc rẽ truyền đến tiếng đáp của Mộ Dung Bạc Nhai: “Trừ khi tứ đệ cũng ghen tỵ với tuyệt ngộ của vi huynh?”
Hắn biết rõ tính cách của Mạc Xán, nên đặc biệt nhất mạnh chữ ‘cũng’, chọc Mạc Xán tức giận quất roi càng nặng. Nhưng vì nàng tức giận đánh mạnh đánh nhanh nên so ra lại có kẽ hở hơn lúc khéo léo, chuyển biến như thế ngược lại giảm nhẹ gánh nặng cho Mộ Dung Bạc Nhai, khiến hắn có thể tiếp tục giả bộ đối phó, rồi từng bước lui về thiện thực phòng….
Cửa phòng bị Đoàn Hầu Nhi đá mạnh, trong thiện thực phòng vẫn còn hai tiểu tạp dịch đang tựa dưới đèn tán chuyện, thấy người xa lạ đột nhiên xông vào, đều bị dọa ngây ra.
Hoàng Linh Vũ tuy bị Mạc Am khiêng trên vai, nhưng vẫn không giảm khí thế, la lớn: “Thổi tắt đèn! Đừng nghĩ nhân tối chạy trốn, chúng ta đều có thể thấy được rõ ràng.”
Hai tạp dịch không dám nói nhiều, vội làm theo lời.
Hoàng Linh Vũ trèo xuống khỏi người Mạc Am, lại hỏi: “Có công phu gì có thể đánh bay đồ như Âm Phong chưởng các loại không?”
“Chưởng pháp đánh bay đồ thì biết, Âm Phong chưởng không biết.” Đoàn Hầu Nhi nói.
Lúc này Mộ Dung Bạc Nhai và Mạc Xán cũng đã tới ngoài cửa, Hoàng Linh Vũ đi qua đi lại vài lần, ghi nhớ bài trí của vật phẩm, thuận tay cầm một túi bột ớt lên giao cho Đoàn Hầu Nhi: “Rẩy lên nữ nhân đó.”
Đoàn Hầu Nhi ngửi ngửi, liền hắt hơi hai cái, nhăn mày nói: “Cũng quá bỉ ổi rồi!”
“Mấy trăm người bọn họ vây vài người chúng ta không phải cũng bỉ ổi sao?”
Đoàn Hầu Nhi thè thè lưỡi, kéo cửa xông ra ngoài. Lần này không đến thời gian nửa nén nhang, đã truyền tới tiếng gầm rú của nữ nhân, tiếp theo cửa bị mở, Mộ Dung Bạc Nhai hắt hơi cùng Đoàn Hầu Nhi lao vào, còn cảm thán: “Vốn dĩ còn muốn vào cung cứu người, thế mà các ngươi đã tự chạy ra, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn!”
Hoàng Linh Vũ lại nói: “Hai tạp dịch, đều cút ra ngoài!”
Mạc Am khiêng y trên vai cả buổi nghe vậy, lòng thấy kinh ngạc, chỉ từ một câu nói ngắn ngủi đó đã có thể hiểu được Hoàng Linh Vũ tuyệt đối không phải dạng thuần lương hắn đã nhận định khi gặp lần đầu, tương phản, y là người có thể không chớp mắt đẩy người ra làm lá chắn. Ngoài cửa chính là đường lớn thông ra ngoài, lúc này chắc đã bố trí đầy cung thương tiễn pháp, hai tạp dịch vừa xông ra, nói không chừng lập tức sẽ biến thành tổ ong.
Nhưng hai tiểu tạp dịch nghe thế run rẩy, vội vàng ôm đầu chạy ra ngoài. Trong một lúc không có động tĩnh, Mộ Dung Bạc Nhai cười nói: “Ít nhất biết bọn chúng vẫn không phải rất muốn lấy mạng của chúng ta.”
“Hiện tại vẫn chưa thế nói rõ, trong phòng có hai chiếc bàn gỗ tròn dày, khiêng lên, chúng ta tiếp cận ngoài cửa.”
“Làm gì vậy?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi. Hoàng Linh Vũ thầm biết tiếp theo chỉ là phương pháp nghĩ ra trong lúc khẩn cấp, nếu phối hợp không tốt, chính là chuyện cửu tử nhất sinh, chỉ đành đơn giản giao phó vài câu.
“Phương pháp này của ngươi nắm chắc bao nhiêu?”
“Nói thật, ta cũng không biết.”
Mộ Dung Bạc Nhai rên rỉ hai tiếng, không do dự nữa, đi tới chỗ đặt mấy bao bột mì lớn cạnh cửa, làm theo những gì Hoàng Linh Vũ nói cầm kiếm rạch, tay áo đảo vài cái. Thu đông ở phía bắc khô ráo, càng khỏi nhắc tới những thứ bột tinh chế này, trong căn phòng lập tức tràn đầy bột phấn nhỏ mịn, Hoàng Linh Vũ nhất thời che mũi miệng, phải lui thẳng đến chỗ cửa ngoài thì không khí mới trong lành một chút. Nhưng vẫn khó thở như cũ.
Đoàn Hầu Nhi và Mạc Am thấy đầu nhi như thế, cũng nhanh chóng hành động, cầm hai bàn gỗ dày tiếp cận cửa ngoài, bốn người theo thứ tự chui vào.
Đang lúc ác đấu, Mộ Dung Sí Diệm chợt búng một cọng huyền sang phía Hoàng Linh Vũ.
Một chiêu này của hắn vốn là ý đồ muốn Mạc Am và Đoàn Hầu Nhi không thể không cứu, rồi trong lúc hoảng loạn sẽ lộ ra sơ hở, ai biết được Hoàng Linh Vũ ai da kêu thảm một tiếng, rồi ngã sang một bên, kéo luôn Đoàn Hầu nhi đè ngã vào trong lùm cây.
Mộ Dung Sí Diệm đang cảm thấy kỳ quái, Mạc Am đã truy theo Hoàng Linh Vũ bổ vào, cũng vì thế mà biến mất tăm. Sí Diệm chớp chớp mắt, mới nhớ ra một chuyện, nghiến răng nói: “Thật gặp quỷ mà, sao lại trùng hợp bước vào cửa sống.” Nói rồi quay người đuổi theo.
Mạc Am lao tới mấy trượng trong rừng sương mù, trước mắt đột nhiên sáng tỏ, quay lại nhìn, chỉ thấy khu rừng vẫn là khu rừng đó, nào có phải khu rừng rậm rịt không thấy biên giới kia? Đoàn Hầu Nhi cũng mắng một tiếng: “Thật đúng là gặp quỷ!”
Hoàng Linh Vũ sờ đầu nói: “Kỳ quái, sao lại đột nhiên ra được rồi? Mà cũng phải nói lại, mau chạy!”
Sau tiếng gõ canh ba, ba người mấy lần xông phá truy đuổi, dứt được không chỉ vài người của Bằng Tổ bao vây. Đoàn Hầu Nhi giao đấu nhiều, trên người cũng chịu chút ít thương tích, Mạc Am thì ngay cả vết máu của địch nhân cũng không dính lên người.
Mắt thấy thiện thực phòng gần ngay trước mắt, sau lưng lại nổi lên tiếng cười dài của nữ nhân, âm phong lãnh liệt.
“Là Mạc Xán!” Da thịt trên người Mạc Am lập tức căng chặt, Hoàng Linh Vũ bị hắn vác trên vai cũng biết nhân vật này không dễ chọc.
Nhưng tiếp theo đó, thanh âm cười hi hi của Mộ Dung Bạc Nhai vang lên: “Xán a ma đừng cười như thế, trên gương mặt non nớt như oa nhi của ngài sẽ nổi lên vết nhăn trong càng giống lão thái bà đó!”
Hoàng Linh Vũ thật sự rất muốn thở dài, phải có oán hận lớn bao nhiêu mới có thể khiến một nam nhân xuất ngôn ác ý với một nữ tử như vậy, nữ tử nghe thấy ác ngôn này sẽ phẫn hận tới cỡ nào.
Tiếp theo, tiếng đao binh giao kích vang lên, một tiếng hừ nặng nề, Mộ Dung Bạc Nhai tựa hồ chịu thiệt. Nhưng hắn lại cười nói: “Lão thái bà, nếu để tôi nằm xuống, bản thân bà cũng không có gì tốt!”
“Nam nhân bỉ ổi! Dám dùng cát…”
Mạc Am biết rõ tính cách Bạc Nhai, nói không chừng nhân lúc Mạc Xán đang đắc ý vì đắc thủ, đã ném không ít cát vào mắt nàng.
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, hiển nhiên không ít người đang bao vây bọn họ, Mạc Am và Đoàn Hầu Nhi nhìn nhau.
Đại khái bọn họ có thể xông ra khỏi trận thế ở bờ hồ, cũng là vạn hạnh trong vạn hạnh mà Sí Diệm không thể dự liệu được, thế là lập tức bị nhiễu loạn tình thế. Mộ Dung Sí Diệm mất cả buổi không truy theo, tám chín phần mười là triệu tập nhân thủ để bao vây một bên.
Chiếu theo thủ đoạn của tứ hoàng tử, cho dù trong thời gian ngắn như thế, có lẽ không chỉ bố trí truy binh sau lưng mà thôi. Bên phía thiện thực phòng khẳng định cũng đã bị một tốp người bao vây.
Vì tạp dịch thường phải đi mua thực vật, thiện thực phòng được bố trí ở phần ngoại vi nhất trong hoàng cung, vừa ra khỏi cửa không lâu chính là đường dài dẫn ra ngoài cung.
Lúc này, trong màn đên đối diện con đường đó, đại khái đã bố trí đầy những đao thương kiếm khí sáng choang.
Đang nghĩ như thế, tiếng bước chân chỉnh tề sau lưng cùng lúc chậm xuống, triển khai ra trận hình nửa vòng cung, như vậy cũng có thể chậm rãi thu hẹp lại, hiển nhiên là muốn vòng lại bắt người.
“Đáng ghét! Rõ ràng đã tới đây rồi!” Đoàn Hầu Nhi tức giận mắng.
Hoàng Linh Vũ chợt hỏi: “Trước khi ra khỏi thư khố, các ngươi nói nhìn thấy tử sắc… có phải là đoàn sáng nổ trên bầu trời?”
Chỉ nghe âm thanh đã đủ biết là loại hỏa dược pháo lễ, nhưng trước đây chưa từng thấy ai dùng qua, thậm chí cũng chưa từng nghe ai nói qua, đại khái là vật phẩm cực kỳ hiếm lạ, có lẽ cũng giống như hỏa tiễn của thế giới ‘bên đó’ đi. Vì không biết người của thế giới bên này gọi pháo hoa diễm hỏa là gì, y đành sử dụng cách nói khá cẩn trọng.
“Đúng vậy.” Mạc Am đáp.
“Trên người các ngươi có thứ này hay không?”
“Có thì có, nhưng người của chúng ta sớm đã tán đi ngay khi vừa xảy ra chuyện rồi, cho dù lại phóng cũng không có người đến cứu. Ngươi cần nó còn tác dụng gì?” Cho dù nói như thế, Mạc Am vẫn biết sự việc vô cùng quan trọng qua giọng điệu thay đổi quá lớn của đối phương, cuối cùng móc ống truyền tin ra.
Hoàng Linh Vũ lại lắc đầu nói: “Bỏ đi, vẫn để ngươi cầm thì hơn.” Mà sau đó lại hít hơi hét lớn: “Bạc Nhai mau qua bên này!”
Đám Bằng và sĩ binh đang bao vây không biết danh tự của hoàng tử, nên không có phản ứng gì, chỉ có Mộ Dung Sí Diệm cười nói: “Giỏi cho một chữ ‘Bạc Nhai’, thì ra các ngươi đã thân mật đến mức độ này rồi.”
Từ góc rẽ truyền đến tiếng đáp của Mộ Dung Bạc Nhai: “Trừ khi tứ đệ cũng ghen tỵ với tuyệt ngộ của vi huynh?”
Hắn biết rõ tính cách của Mạc Xán, nên đặc biệt nhất mạnh chữ ‘cũng’, chọc Mạc Xán tức giận quất roi càng nặng. Nhưng vì nàng tức giận đánh mạnh đánh nhanh nên so ra lại có kẽ hở hơn lúc khéo léo, chuyển biến như thế ngược lại giảm nhẹ gánh nặng cho Mộ Dung Bạc Nhai, khiến hắn có thể tiếp tục giả bộ đối phó, rồi từng bước lui về thiện thực phòng….
Cửa phòng bị Đoàn Hầu Nhi đá mạnh, trong thiện thực phòng vẫn còn hai tiểu tạp dịch đang tựa dưới đèn tán chuyện, thấy người xa lạ đột nhiên xông vào, đều bị dọa ngây ra.
Hoàng Linh Vũ tuy bị Mạc Am khiêng trên vai, nhưng vẫn không giảm khí thế, la lớn: “Thổi tắt đèn! Đừng nghĩ nhân tối chạy trốn, chúng ta đều có thể thấy được rõ ràng.”
Hai tạp dịch không dám nói nhiều, vội làm theo lời.
Hoàng Linh Vũ trèo xuống khỏi người Mạc Am, lại hỏi: “Có công phu gì có thể đánh bay đồ như Âm Phong chưởng các loại không?”
“Chưởng pháp đánh bay đồ thì biết, Âm Phong chưởng không biết.” Đoàn Hầu Nhi nói.
Lúc này Mộ Dung Bạc Nhai và Mạc Xán cũng đã tới ngoài cửa, Hoàng Linh Vũ đi qua đi lại vài lần, ghi nhớ bài trí của vật phẩm, thuận tay cầm một túi bột ớt lên giao cho Đoàn Hầu Nhi: “Rẩy lên nữ nhân đó.”
Đoàn Hầu Nhi ngửi ngửi, liền hắt hơi hai cái, nhăn mày nói: “Cũng quá bỉ ổi rồi!”
“Mấy trăm người bọn họ vây vài người chúng ta không phải cũng bỉ ổi sao?”
Đoàn Hầu Nhi thè thè lưỡi, kéo cửa xông ra ngoài. Lần này không đến thời gian nửa nén nhang, đã truyền tới tiếng gầm rú của nữ nhân, tiếp theo cửa bị mở, Mộ Dung Bạc Nhai hắt hơi cùng Đoàn Hầu Nhi lao vào, còn cảm thán: “Vốn dĩ còn muốn vào cung cứu người, thế mà các ngươi đã tự chạy ra, chạy trốn so với thỏ còn nhanh hơn!”
Hoàng Linh Vũ lại nói: “Hai tạp dịch, đều cút ra ngoài!”
Mạc Am khiêng y trên vai cả buổi nghe vậy, lòng thấy kinh ngạc, chỉ từ một câu nói ngắn ngủi đó đã có thể hiểu được Hoàng Linh Vũ tuyệt đối không phải dạng thuần lương hắn đã nhận định khi gặp lần đầu, tương phản, y là người có thể không chớp mắt đẩy người ra làm lá chắn. Ngoài cửa chính là đường lớn thông ra ngoài, lúc này chắc đã bố trí đầy cung thương tiễn pháp, hai tạp dịch vừa xông ra, nói không chừng lập tức sẽ biến thành tổ ong.
Nhưng hai tiểu tạp dịch nghe thế run rẩy, vội vàng ôm đầu chạy ra ngoài. Trong một lúc không có động tĩnh, Mộ Dung Bạc Nhai cười nói: “Ít nhất biết bọn chúng vẫn không phải rất muốn lấy mạng của chúng ta.”
“Hiện tại vẫn chưa thế nói rõ, trong phòng có hai chiếc bàn gỗ tròn dày, khiêng lên, chúng ta tiếp cận ngoài cửa.”
“Làm gì vậy?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi. Hoàng Linh Vũ thầm biết tiếp theo chỉ là phương pháp nghĩ ra trong lúc khẩn cấp, nếu phối hợp không tốt, chính là chuyện cửu tử nhất sinh, chỉ đành đơn giản giao phó vài câu.
“Phương pháp này của ngươi nắm chắc bao nhiêu?”
“Nói thật, ta cũng không biết.”
Mộ Dung Bạc Nhai rên rỉ hai tiếng, không do dự nữa, đi tới chỗ đặt mấy bao bột mì lớn cạnh cửa, làm theo những gì Hoàng Linh Vũ nói cầm kiếm rạch, tay áo đảo vài cái. Thu đông ở phía bắc khô ráo, càng khỏi nhắc tới những thứ bột tinh chế này, trong căn phòng lập tức tràn đầy bột phấn nhỏ mịn, Hoàng Linh Vũ nhất thời che mũi miệng, phải lui thẳng đến chỗ cửa ngoài thì không khí mới trong lành một chút. Nhưng vẫn khó thở như cũ.
Đoàn Hầu Nhi và Mạc Am thấy đầu nhi như thế, cũng nhanh chóng hành động, cầm hai bàn gỗ dày tiếp cận cửa ngoài, bốn người theo thứ tự chui vào.
Bình luận truyện