Chương 7-2: Thông báo tìm bạn trăm năm (2)
Điệp Ngữ ở tại ký túc xá của một công ty ngư nghiệp ở cửa biển.
Ở gần bờ biển.
Tòa nhà kia chỉ có năm tầng, nhưng nó lại là tòa nhà cao nhất ở đây. Mở cửa sổ ra, bên ngoài là những gia đình nghèo khó sống trong lều.
Tấm bạt đen làm nóc, mấy khối đất tạo thành một không gian, thế là thành một cái nhà. Có nhà còn không có cả cửa, đứng từ trên tầng là có thể nhìn thấy mọi thứ trong cái không gian nho nhỏ đó. Ở giữa nhà là một cái bàn billiard cũ, ở trên có một cái gối.
Mấy nhà dùng chung một vòi nước. Nước chảy ào ào. Bọn họ rửa rau, rửa mặt ở đó.
Mấy đứa bé để lộ đôi chân trần và cái lưng ngăm đen, chạy trên bãi cát, cười đùa.
Ký túc xá chỉ cách khu nhà đó một con đường năm bước chân.
Điệp Ngữ đứng trên ban công, dùng máy ảnh ghi lại cuộc sống của bọn họ.
Có đôi khi, mấy đứa trẻ con phát hiện ra cô, tụ tập dưới ký túc, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nhìn cô, và cái máy ảnh to trong tay cô.
Điệp Ngữ hơi cúi người, chụp được khuôn mặt đơn thuần đang nhìn lên của mấy đứa bé.
Sau đó bỏ lại mấy quả dừa.
Đám tể con chạy vôi lên nhặt, sau đó vui vẻ đi mất.
Trên những khuôn mặt đáng yêu đó luôn là vẻ xa lạ.
Điệp Ngữ chỉ là muốn biểu đạt cảm ơn thôi.
Cô thích loại biểu cảm hoang mang xa lạ lại thoải mái tự đắc này. Bởi vì chúng nó chân thật.
Những người lớn ở đây luôn bận rộn cả ngày. Hơn nữa phụ nữ còn làm nhiều hơn đàn ông.
Trên con đường đất, thường xuyên có những người phụ nữ đạp xe ba bánh hoặc lái xe ba bánh đi qua, trên xe là hải sản khô hoặc lưới đánh cá.
Bọn họ rất đen, lỗ mũi lớn, môi dày, xương gò má cao. Là ngoại hình đặc thù của người dân vùng nhiệt đới. Thích ăn trầu, khóe miệng luôn có màu đỏ, như những vệt máu không thể khô lại.
Trên con đường đất trải đầy những vệt đỏ long lổ, như có người mang một con gà bị cắt tiết đi qua. Đây là nước trầu bọn họ nhổ ra.
Điệp Ngữ đầu đội mũ rơm, chân đi đôi ủng ngắn. Cô đi rất nhiều nơi. Chụp rất nhiều ảnh. Còn có ý định nói chuyện với bọn họ.
Ánh mắt của phụ nữ nơi đây đều hồng hồng, đầy tơ máu, lại rất sáng, lộ ra vẻ mệt mỏi. Dưới ánh mặt trời đã tắt bắt đầu bôn ba vì cuộc sống, bán hải sản, làm lưới đánh cá, hoặc bán hoa quả. Trên người có một loại cứng cỏi và khỏe mạnh.
Bọn họ lớn tiếng nói chuyện với nhau, cò kè mặc cả hoặc là chửi bậy, như đàn ông.
Mà người đàn ông của bọn họ rất nhàn nhã.
Rất nhiều lúc, Điệp Ngữ phát hiện bọn họ ngồi uống trà dưới bóng cây. Mặc áo sơ mi hoa đặc trưng của Hải Nam, quần tây, đi dép lê hoặc giày da. Nói chuyện phiếm. Thản nhiên tự đắc.
Khi có người phụ nữ nào đạp xe ba bánh đi qua, bọn họ chỉ liếc mắt một cái, hoặc là còn không thèm liếc lấy một cái.
Có một lần Điệp Ngữ mua nước, nói chuyện với chủ quán.
Điệp Ngữ hỏi mỗi ngày đều làm việc dưới ánh mặt trời chói chang không mệt sao?
Người phụ nữ mập nói, mặc kệ sao được, mặc kệ thì chồng con sống sao?
Điệp Ngữ đứng đờ ra đó rất lâu.
Tiểu Dương cười nửa ngày.
Ở đại lục bình thường luôn là đàn ông bất đắc dĩ nói, không làm việc thì vợ con biết làm sao.
Khi loại lời nói này bị một người phụ nữ nói ra, Điệp Ngữ cũng không biết mình có tâm trạng gì.
Tiểu Dương cũng chỉ giải thích là phong tục.
Nam tôn nữ ti. Thâm căn cố đế.
Cũng có thể là khí hậu nơi này làm thể chất của đàn ông suy yếu. Vì thế trở thành đối tượng được bảo vệ.
Điệp Ngữ nghĩ thà rằng như vậy.
Bởi vì khi phụ nữ ở đây nói về chồng mình, trên khuôn mặt luôn có một vẻ dịu dàng không thể che giấu. Bọn họ hy vọng dùng thành quả lao động của mình làm cho người đàn ông của mình có thể ăn ngon mặc đẹp.
Vất vả như vậy có lẽ là một loại hạnh phúc khác.
Điệp Ngữ bôn ba suốt ngày. Sau khi đi khắp mọi nơi thì phát hiện ra mình gầy và đen hơn.
Cô lẳng lặng nhìn mình rất lâu trong gương, sau đó giơ máy chụp ảnh lên, chụp chính mình.
Không muốn để mình dừng lại.
Lại hy vọng dừng lại. Hy vọng tìm được một điểm kết thúc. Hy vọng chấp nhận số phận.
Nói vậy. Hẳn là có thể không cần suy nghĩ quá nhiều.
********** **********
Nửa tháng sau Điệp Ngữ rời khỏi Hải Nam. Vừa gầy vừa đen.
Về đến phòng trọ, cô mệt muốn chết.
Cô kéo va ly nhỏ, đá rơi giầy, đi về phòng. Tư Tư và Lỗ Kỳ đang ăn salad trong phòng khách, sau khi nhìn thấy cô thì miệng không khép lại được.
Hai cô biết đó là Chu Điệp Ngữ. Bởi vì còn có chút ấn tượng với bộ quần áo kia.
Điệp Ngữ về phòng, ba ngày sau mới đi ra.
Ngủ quá nhiều. Cả khuôn mặt đều sưng lên. Đứng duỗi người ở cửa phòng.
Tư Tư ở trên ban công tưới hoa. Lúc quay người lại thì đi xung quanh phòng một vòng, cuối cùng mới dừng lại trước mặt Điệp Ngữ, cái mũi ngửi ngửi về phía trước như con cún con. Sau đó quát to một tiếng, “Chị Điệp Ngữ, chị không tắm à!”
Điệp Ngữ nâng tay lên ngửi. Thất thần năm giây.
Sau đó thong thả đi vào toilet.
Tắm khoảng ba giờ, tắm đến mức da đều nhăn lại.
Lỗ Kỳ tăng ca, phải tám giờ mới về nhà. Cô đã đói bụng.
Tư Tư cũng phụ họa theo.
Sau đó lôi kéo Điệp Ngữ ra ngoài ăn cơm.
Có vẻ vẫn giống như mọi khi, hai cô gái hoặc là hùng hùng hổ hổ, hoặc là nũng nịu vây quanh cô.
Chỉ là không khí không được như trước.
Không ai vạch trần. Cố gắng vui vẻ.
Có đôi khi dù thế nào bạn cũng phải tỏ vẻ thoải mái. Cho dù ở trước mặt người bạn tốt nhất.
Trên thế giới này chỉ có một người, bạn có thể và đồng ý biểu lộ con người mình.
Điệp Ngữ không thể cố gắng nói nhiều được, dần dần im lặng.
Lỗ Kỳ và Tư Tư cũng không cười nữa. Yên lặng theo.
Các cô đi taxi tới, trong ban đêm ở thành thị lại cảm thấy không chỗ để đi.
Điệp Ngữ bỗng nhiên dừng bước, quay lại thản nhiên cười, “Chúng ta đi ăn lẩu nhé.”
Giữa mùa hè ăn lẩu. Tương đương với tự mình hại mình.
Gọi rất nhiều bia, trước mặt mỗi người đều có vài chai.
Nồi lẩu hầu như không ai động, vẫn đang sôi trào.
Ba người vốn tửu lượng không cao, hiện giờ đều say như chết.
Tửu lượng của Lỗ Kỳ tố hơn một chút, cũng choáng váng đầu óc gục xuống bàn. Tư Tư đã nôn thốc nôn tháo từ lâu. Chu Điệp Ngữ ngồi trên ghế, lải nhải. Cũng may là tiệm cơm nhỏ nên kệ các cô.
“Biết không, ” Tay Điệp Ngữ vỗ lên bàn, “Tôi nói các người có biết không!”
Tư Tư mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không ngừng trả lời, “Tôi biết. Tôi biết. Không cần đánh tôi, không cần đánh tôi.” Nói xong lại nằm sấp xuống.
Lỗ Kỳ và Điệp Ngữ cười rộ lên. Cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“A, Lỗ Kỳ. Em có biết không, anh ấy muốn kết hôn, lại muốn kết hôn.” Nước mắt thành từng chuỗi chảy xuống, lại cười ha ha, “Thật không biết phải làm sao mới có thể đuổi kịp bước chân anh ấy. Anh ấy nói không thích cô gái đơn thuần, chị liền trở thành không đơn thuần. Anh ấy bảo cô gái truyền thống rất nhàm chán, như một khối gỗ, chị đã làm mình điên rồ hơn, quyến rũ hơn… Kết quả thế nào? Vẫn không có khả năng!”
Ngửa đầu uống bia, cố gắng nuốt xuống, lại chảy theo khóe miệng xuống, “Cung Phát Thần là loại người nào chứ, anh ta có giấc mơ lớn, tiền đồ rộng mở! Kết hôn với thiên kim truyền thông, vì muốn làm thương nhân! Cưới con gái nghị viên, vì muốn làm chính khách! Chu Điệp Ngữ tôi là một đứa ngu ngốc, đại ngốc!”
Nước mắt sụp đổ, loang lổ nhiều điểm. Ngẩng đầu nhìn Lỗ Kỳ đang im lặng, trên mặt nặn ra một nụ cười, “Em nói xem, một người đàn ông xấu xa như vậy, sao lại được nhiều phụ nữ thích chứ?”
Lỗ Kỳ giơ chai bia lên, chạm vào chai của Điệp Ngữ , “Cho nên em mới nói, chị Điệp Ngữ, phụ nữ chính là một chữ, tiện!”
“Đúng!” Điệp Ngữ nâng chén, “Chị chính là tiện! Chính là tiện!” Cô cao giọng nói, giống như đang hát. Hấp dẫn ánh mắt mọi người xung quanh. Cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Cố Hải Sinh, không phải đã nói sẽ vĩnh viễn chăm sóc chị sao! Đồ lừa đảo! Đàn ông đều là bọn lừa đảo!” Điệp Ngữ đứng ở chỗ ngồi kêu to một lần nữa, như một con chim bị lạc đường.
Cô vẫn cười. Giống như đang diễn kịch. Giống như muốn chọc người xem cũng như chính mình cười. Nằm sấp xuống bàn.
Tịch mịch.
Lỗ Kỳ lẳng lặng nhìn cô. Biết cô thật sự say rồi.
Qua một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng nức nở.
“Chị Điệp Ngữ.” Lỗ Kỳ cũng khóc theo.
Điệp Ngữ ngẩng đầu, lau thật mạnh nước mắt trên mặt, khẽ cười đứng dậy, “Chị đã không còn là Chu Điệp Ngữ của hai năm trước rồi, chị không bao giờ như vậy nữa. Chị phải sống cho tốt. Phải sống tốt hơn Cung Phát Thần. Đúng, chị phải lập gia đình. Lập tức gả đi. Không bao giờ ảo tưởng nữa. Để cho mọi thứ đều chấm dứt!”
“Được!” Lỗ Kỳ giơ chai bia lên. Cụng ly với Điệp Ngữ.
Dương Tư Tư ngẩng đầu, cũng đi kêu một tiếng “Được”. Lại nằm sấp xuống.
Điệp Ngữ cùng Lỗ Kỳ nhìn nhau cười.
Uống rượu, chính là tìm cớ để phát tiết. Gây tê tiểu não, không thể di động thân thể. Đầu óc vẫn tỉnh táo như trước. Đau khổ sẽ không biến mất. Thoải mái cũng sẽ không gia tăng.
Cô gái mặc áo trắng thuần khiết vài năm trước kia, ngay cả Thang Cận Huy cũng nghĩ nó chỉ là giấc mộng. Mà Điệp Ngữ, đã sớm quên mất bản thân.
Yêu là một việc rất kỳ lạ. Cô cũng không ngờ mình đã từng khư khư cố chấp như vậy.
Cung Phát Thần đúng là một loại thuốc độc.
Tình yêu của cô, cũng chỉ là một vai diễn đáng thương mà thôi.
Bạn có tin không? Trên thế giới lại nhiều người đàn ông như vậy và những người phụ nữ như vậy.
Cho dù có rất nhiều vết xe đổ, nhưng mỗi một người rơi vào ái tình, thì dưới đáy lòng luôn có một tia hy vọng xa vời: Có lẽ tình yêu của tôi, không giống người khác.
Cái này đã giải thích, vì sao ở trong thế giới tình yêu, những câu chuyện giống nhau luôn luôn xảy ra trong các không gian khác nhau. Cho dù Romeo và Juliet có biết Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài thì họ vẫn sẽ đi tìm cái chết.
Cái gọi là tình yêu, chính là biết rõ trên núi có hổ, những vẫn đi lên.
Chết cũng không thay đổi.
“Chị Điệp Ngữ, em đói.”
“A, ” Điệp Ngữ lau đôi mắt sưng đỏ, “Ăn lẩu. Ăn lẩu.”
Nồi nước sôi trào, hồng hồng, vàng nhạt, xanh đậm, bốc hơi, gần như khô cạn.
Điệp Ngữ dán sát vào,nhìn tờ báo bên dưới cái đĩa canh nồi. Cô rút nó ra, sau đó cười ha ha, “Lỗ Kỳ, bên trên có thông báo tìm bạn trăm năm này.”
Lỗ Kỳ cũng cười, kéo ghế lại gần, mặt sát mặt, đọc tin tức.
“Ồ, đây là ông trời nhắc nhở chúng ta. Nói không chừng trên này lại chính là chồng chị đấy.”
Điệp Ngữ còn thật sự gật đầu, “Được, chọn một cái đi.”
Cô đã lấy điện thoại di động ra.
Hai người cười hì hì, cúi đầu cẩn thận nghiên cứu.
“Thật hay giả đây. Người này còn có biệt thự cơ à, ở Ngân Hồ! Có biệt thự còn cần tìm bạn trăm năm à?”
“Phi, thành, vật, nhiễu*.”
(*Không chân thành đừng làm phiền.)
“Người này đã có con rồi —— ‘Đã sống riêng, đang sống ở Mỹ’ . Đã sống riêng thì không sao, nhưng người này đã bốn mươi ba tuổi rồi, cách quá nhiều, không được. Chị Điệp Ngữ, anh ta mà chết trước, không phải chị sẽ rất cô đơn sao?”
“Đúng! Không cần người này. Đáng tiếc, biệt thự ở Ngân Hồ cũng không tệ . Ha ha, nói không chừng còn rất rộng rãi.”
Ha ha. Hai người cười ra nước mắt, “Chúng ta mỗi người chọn một cái được không?”
“Ha ha. Có phải phụ nữ đều thích đọc báo này không? Đàn ông chỉ cần ngồi ở nhà chờ điện thoại là được. Sau đó thì ghi lại, giống như hoàng đế tuyển phi tần. Chẳng những có thể lựa chọn một cô vợ, mà còn có thể giữ lại nhiều hậu phương.”
“Đúng. Đúng.” Điệp Ngữ cười to.
“Này, này.’37 tuổi. Ly dị. Không con. Có nhà có xe. Điều kiện kinh tế thuộc loại ưu. Cần tìm phái nữ có duyên 30—37 tuổi, thiện lương, truyền thống, ôn nhu hào phóng’ . Ông chú này, tuổi còn trẻ mà sao không tìm người hai mươi mấy chứ.”
“Năm năm sau chị lại gọi cho số này đi.” Điệp Ngữ, lắc lắc tay.
“Tôi muốn này.” Điệp Ngữ xao xao cái bàn.
“33 tuổi. Trầm ổn, thích vận động. Ly hôn, có một con trai, chưa sống riêng. Kinh tế trung bình. Cần tìm người có duyên, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*.” Lỗ Kỳ lắc đầu, “Người này rất bình thường.”
(*Nắm tay đã hẹn. Sánh bước đến già. Trích thơ Khổng Tử. Hai câu trên là trong bản dịch thơ. Nghĩa tương tự.)
Điệp Ngữ bắt đầu bấm số điện thoại, “Ai nói bình thường? Em không thấy sao, ‘Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’.”
Lỗ Kỳ cười to, “Chị Điệp Ngữ, thời đại nào rồi, chị còn thích loại chuyện ma xa xưa này.”
Điệp Ngữ cũng cười, “Những lời này gần đây rất thịnh hành, em không biết à? Chị cảm thấy vừa vặn thích hợp với chị, dù sao cũng là gả, gả cho ai chẳng giống nhau.”
Điện thoại thông. Điệp Ngữ bảo Lỗ Kỳ im lặng.
Rất lâu sau, Điệp Ngữ nghe được một tiếng “Alo?” .
Cô bỏ điện thoại di động xuống.
Lỗ Kỳ hỏi nhỏ, làm sao vậy.
Điệp Ngữ lắc đầu, cầm điện thoại lên. Đã bị tắt.
Cô gọi lại lần nữa.
Điện thoại vừa mới thông, cô đã đổ ập xuống một tràng, “Sao anh lại tùy tiện tắt điện thoại của người ta! Không lễ phép! Không có thành ý!”
Bên kia điện thoại không có trả lời.
Nhưng có thể nghe được tiếng hít thở của một người đàn ông.
Điệp Ngữ kêu lên, “Có phải anh còn đang ngủ không? Tôi còn chưa nói xong. Anh không được gác điện thoại đâu, nếu không tôi sẽ tiếp tục gọi lại, đêm nay anh đừng mơ ngủ được.”
Giọng của người đàn ông mang theo vẻ không kiên nhẫn khi bị đánh thức, còn có bất đắc dĩ, “Tiểu thư, có phải cô say rượu rồi không? Cô gọi nhầm số rồi.”
Giọng nói rất êm tai. Lẳng lặng.
Điệp Ngữ cười với không khí, lại gật đầu với không khí, “Xin chào. Tôi là Chu Điệp Ngữ. Nữ. 25 tuổi. Chưa kết hôn. Có công việc. Thu nhập bình thường. Nhận lời làm vị hôn thê của anh.”
Giọng nói của cô đúng là mang theo men say. Nhưng cũng rất rõ ràng.
Đầu bên kia điện thoại rất lâu không có trả lời, qua một lúc lâu anh ta mới thở dài, “Cô gọi nhầm số rồi.”
“Nhầm rồi sao anh không gác điện thoại? Còn ở đây dong dài với tôi.” Điệp Ngữ sẵng giọng.
Lỗ Kỳ cũng che miệng cười to.
Anh ta cười rộ lên, xem ra là đã tỉnh hẳn, “Cô nói chuyện có lý một chút được không, là cô nói nếu cúp máy, cô sẽ gọi lại cả đêm.”
“Vậy anh không biết tắt nguồn sao! Ngu ngốc!”
Im lặng một hồi, anh ta ngượng ngùng đáp, “Sorry, tôi không biết di động có thể tắt nguồn.”
Điệp Ngữ cười to, “Đồ ngốc.”
Vậy mà anh ta cũng cười theo.
“Có phải anh 33 tuổi không” Điệp Ngữ hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ly hôn?”
“Ách, xem như.”
“Còn có một con?”
“Sao cô biết?” Anh ta kinh ngạc.
Điệp Ngữ nói ra một câu, “Anh không phải là số 1489757 sao? Tôi muốn trách cứ anh!”
“Tiểu thư, cô thật sự gọi nhầm số rồi. Cô vội vã muốn lập gia đình thì phiền cô xem lại số điện thoại đi.” Đột nhiên anh ta lẩm bẩm, “Thật là kỳ quái, vậy mà lại dong dài với cô lâu như vậy. Đừng có gọi lại.”
Điệp Ngữ nghe được tiếng đô đô.
Cô tức giận gọi lại.
“Này, tôi là Chu Điệp Ngữ, tôi nhất định phải gả cho anh!”
Cô kêu xong những lời này, thì nằm úp sấp trên bàn. Điên cả tối rồi, rốt cuộc ngủ mất.
Lỗ Kỳ lúc đầu còn cười ha ha. Sau đó phát hiện mình phải xử lý hai người say rượu thì cười không nổi.
Cô lấy điện thoại trong tay Điệp Ngữ ra, người đàn ông kia vậy mà vẫn còn nghe máy. Cô hô to vào điện thoại, “Anh rể, đến đây đón bọn em đi, bọn em đều say rồi!”
Sau đó cô nghe được một tiếng. Cuộc gọi kết thúc.
Lỗ Kỳ cười chảy nước mắt.
Cô biết rõ cái tiếng kia. Di động bị ném vào bể cá.
Điệp Ngữ đang ngủ.
Là thật sự ngủ mất. Bởi vì quá mệt mỏi.
Trong mộng. Cô dẫm phải cứt chó, lại không cởi được giầy.
Bình luận truyện