Chương 17
Tôi nhìn thấy gương mặt kiêu căng của tên xấu xí hơi đổi sắc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường,
"Danh thiếp này tôi sẽ giữ kỹ. Tử Nhan, khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Anh qua bên kia trước."
"Ừ."
Hắn gật đầu với tôi và Tiểu Hiểu, xoay người hướng bên kia đi tới, Tiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn bắt đầu dương dương tự đắc,
"Con bà nó, tôi còn không trị được anh! Một tên bán thuốc xấu xí làm bộ làm tịch cái gì! Bao nuôi một gã mặt trắng cũng không đến lượt anh ta!"
Tôi lấy danh thiếp của tên xấu xí liếc mắt nhìn, đúng thật là bán thuốc. Chả trách sao mà Tiểu Hiểu lại căm thù đến tận xương tuỷ như vậy, thì ra cùng ngành. Tôi nghĩ nếu như công ty Tiểu Hiểu không đóng cửa, hôm nay khẳng định là sẽ làm....Thật ra danh thiếp của tôi cũng không đặc biệt gì, chỉ giới thiệu sơ lược một chút về mình. Mục đích tôi in danh thiếp không phải là để khoe khoang, mà chỉ là cảm thấy phương thức đó sẽ thuận tiện hơn một chút, nếu như đối phương muốn biết tự nhiên sẽ lưu trong điện thoại, nếu không muốn nhớ cũng có thể tiện tay vứt bỏ. Tôi không thích mình nói ra số điện thoại rồi đối phương lấy di động ra lưu vào, bởi vì tôi không biết đối phương có thật muốn biết hay không, nếu như, tên của tôi hiện diện trong điện thoại mà người ta không mong muốn làm tôi có chút băn khoăn...
Tôi thật cảm thấy tên xấu xí không cần thiết phải lấy tư thái ngạo mạn như vậy để tham gia một buổi họp lớp, mọi người tụ hội một chỗ là vì tình cảm nhiều năm dưới cùng một mái trường, không phải là khoe khoang giàu có, cũng không phải đi giao tiếp làm ăn, không cần phải dùng bộ mặt kiểu cách như vậy để đến đây. Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, mỗi người đều dựa vào cố gắng của mình mà sống, không có cái gọi là cấp bậc địa vị, cũng không cần phải phân biệt, chỉ cần mình cảm thấy vui vẻ hạnh phúc mới là cuộc sống tốt nhất, mà những thứ này không liên quan đến tiền bạc lẫn địa vị, có hạnh phúc hay không là quyết định bởi cảm giác của mình...
Mọi người uống xong nổi hứng ca hát, cái này dĩ nhiên là do ảnh hưởng của lớp trưởng khai mào, hát đến lòng người hoang mang cũng không chịu dừng lại, quần chúng xao động bất an, cuối cùng Tiểu Hiểu đại nghĩa lẫm liệt đứng ra giải cứu đồng bào lao khổ,
"Mẹ tôi ơi! Lớp trưởng, cậu đừng hát nữa, thêm tí nữa là mọi người bị cậu hát thành cao huyết áp hết mất."
Sau đó ngồi lên ghế, bắc chéo chân lên,
"Nghe mình nè! Mình sẽ hát cho mọi người nghe dân ca đông bắc nha."
Chúng tôi còn chưa phản ứng kịp, cổ họng liền gầm thét,
"Em là người tình của tôi - cô gái như đoá hoa hồng – đôi môi thật dày của em, làm cho tôi nửa đêm mất hồn..."
Tiểu Hiểu hát chính là Nhạc chuông di động kinh điển của cô ây, là bài hát làm người ta chịu không nổi 《 Tình nhân 》, hơn nữa còn là... hát kiểu Nhị Nhân Chuyển! Đám đàn ông kia điên rồi, vừa vỗ tay vừa vỗ bàn, ngay cả người phục vụ ở trong góc cũng vui vẻ. Tôi không tìm ra từ ngữ thích hợp để hình dung Tiểu Hiểu, cô ấy đơn giản không phải là người, chứ đừng nói chi là phụ nữ.
Tiểu Hiểu làm không khí thật nóng, chúng tôi một đám người đã hơn ba mươi tuổi lại điên cuồng giống như trẻ con mười mấy tuổi. Sau đó cũng không quản ba bảy hai mốt nữa, ai hát được liền đứng lên hát, mặc dù trong khách sạn có KTV, nhưng không ai nhúc nhích, tựa như mọi người thích hình thức thế này hơn. Vừa hát vừa bắt đầu nói về những chuyện mất mặt của nhau ở đại học, ngay cả năm đó người nào thương thầm nhớ trộm ai cũng nói ra, lớp trưởng uống nhiều quá dựa vào ghế nhắm mắt lại, nghĩ là anh ta đã ngủ rồi, ai ngờ lại giống như cương thi, đưa tay giơ cao, không biết chỉ vào người nào, hô to một tiếng
"Mình biết cậu thầm thích ai! Cậu thầm thích Lưu Hiểu! Mình cũng biết cậu thầm thích người nào! Cậu thầm thích Hạ Tuyết! Còn cậu nữa, cậu thầm thích XXX..." sau đó giống như xe mất thắng, cơ hồ đem tên tất cả nữ sinh nam sinh năm đó điểm danh một lần, cuối cùng rất hoành tráng chỉ một bạn nam nói hắn thầm thích một bạn nam khác trong lớp. Tôi và Tiểu Hiểu không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, hai người bị điểm danh kia thiếu chút nữa là đem lớp trưởng ném ra ngoài. Cũng thật là làm khó anh ta, uống nhiều như vậy còn đem tên của chúng tôi nhớ rõ ràng như thế.
Không biết chúng tôi quậy tới mấy giờ, sau khi hát mệt chơi mệt quay trở về phòng ngủ. Muộn quá rồi, giờ trở về sẽ đánh thức Vũ Tình. Theo Tiểu Hiểu ngủ lại khách sạn một đêm. Tôi không tỏ ra quá nhiệt tình hay thân mật với Tiểu Tuyết, mặc dù cuối cùng tôi trong lúc lơ đãng lại chạm vào ánh mắt em ấy đặt trên người tôi.
Buổi sáng quay về Đế Hào, vào nhà thấy Vũ Tình và Lộ Diêu chuẩn bị ra cửa, Vũ Tình nhìn thấy tôi cũng không có vẻ vui mừng hay bất ngờ gì, chỉ giống như mỗi ngày nhìn thấy tôi trở về, rất tự nhiên nói:
"Về rồi."
"Ân, định đi công ty sao?"
"Ừ, chị đi xem một chút, sẽ về nhanh thôi."
Tôi nhanh nhảu lấy cho cô ấy đôi giày cao gót,
"Em đưa chị đi."
Cô ấy rất vui vẻ mỉm cười,
"Ừ, được."
Lộ Diêu bước tới đá tôi một cước,
"Rùa con cậu không phải làm chuyện gì có lỗi với Vũ Tình đó chứ? Có phải là khi nhìn thấy Hạ Tuyết đó tới bản thân họ gì cũng quên rồi không?"
Tôi sờ sờ cái mông bị cô ấy đá đau,
"Cậu đi mà hỏi Tiểu Hiểu ý. Cậu đi làm đi, mình đưa Vũ Tình đi."
Tôi chỉ muốn nhanh chóng đuổi đồ đanh đá này đi. Lộ Diêu vừa nghe thấy hai chữ Tiểu Hiểu, máu nóng bốc đầu,
"Cái đồ phân chó này! Không biết lại thành ra cái đức hạnh gì, về đây mình lột da cô ấy ra!"
Vừa nói vừa mang giày vào, đẩy cửa đi ra. Tiểu Hiểu, mình không cố ý...
Sau khi lên xe, tôi nghĩ về chuyện nói cho Vũ Tình biết Tiểu Tuyết muốn gặp cô ấy. Thật ra thì tôi vẫn luôn không rõ ràng cách nhìn nhận và thái độ của Vũ Tình đối với Tiểu Tuyết, nếu như cô ấy không muốn gặp Tiểu Tuyết, tôi nói ra sẽ làm cô ấy khó xử, tôi không muốn để cô ấy vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì mình không muốn...
"Tử Nhan."
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua,
"Dạ? Sao vậy?"
"Tối hôm qua chơi vui không?"
"Ân, tất cả mọi người vẫn như cũ, tình cảm cũng không thay đổi."
Cô ấy cười cười, sau đó nhìn tôi hỏi:
"Tiểu Tuyết vẫn khoẻ chứ?"
"Ừm, cô ấy rất tốt."
Cô ấy do dự một chút,
"Chị muốn gặp cô ấy..."
Tôi bất ngờ nhìn cô ấy, Vũ Tình là đoán được nên thay tôi nói ra miệng hay thật sự là muốn gặp Tiểu Tuyết.
"Tại sao lại muốn gặp cô ấy?"
Cô híp mắt nhìn tôi cười quỷ dị,
"Bởi vì chị muốn biết rốt cuộc là người con gái thế nào có thể hấp dẫn em như vậy..."
"......"
Tôi làm người ta tò mò vậy sao...
Đưa Vũ Tình đến Côn Bằng, quay xe về khách sạn, tụ họp xong thì mọi người cũng phải trở về với cuộc sống của mình, có người phải đi công tác, có người phải chăm sóc con, có người vội chuyện làm ăn, mỗi người đều có những bận rộn của riêng mình....Mặc dù ngắn ngủi chỉ có một ngày, nhưng đối với chúng tôi mà nói, lại có đáng giá như cả một đời....Tôi và Tiểu Hiểu đưa mọi người đến sân ga, sân bay, đồng loạt từ biệt, một nhóm người năm châu tứ hải lại tán lạc đến chân trời góc biển, nhưng lần chia lìa này không buồn thương như ngày trước, đều rời đi với nụ cười. Thời điểm tốt nghiệp chúng tôi khóc đến tê tâm liệt phế, nghĩ đó là xa nhau mãi mãi. Không ai ngờ rằng sau ngần ấy năm, chúng tôi lại lần nữa gặp được nhau. Tôi nghĩ có lẽ thế gian này không có tuyệt đối chia lìa, cho dù là sống hay chết, bởi vì người sống cuối cùng cũng có một ngày gặp lại, người đã mất cũng sẽ có một ngày hội ngộ...
Buổi trưa Tiểu Hiểu có trách nhiệm đón Tiểu Tuyết đến cuộc hẹn ở nhà hàng Tây, tôi đi đón Vũ Tình, tôi không biết tình huống này là thế nào, cũng không muốn suy nghĩ.
Vào phòng ăn, nhìn thấy Tiểu Hiểu và Tiểu Tuyết đã ngồi ở đó đợi, tôi và Vũ Tình đi tới, Tiểu Tuyết nhìn thấy Vũ Tình hơi sửng sốt, Vũ Tình đưa tay ra cười cùng Tiểu Tuyết giới thiệu chính mình,
"Hạ Tuyết em khoẻ không, tôi tên là Hầu Vũ Tình, rất vui vì em đã tới."
Tiểu Tuyết cũng đưa tay ra,
"Chào chị, Vũ Tình." Nói xong liếc nhìn tôi : "Tôi rốt cuộc hiểu được tại sao Nhan Nhan yêu chị như vậy."
Vũ Tình nhoẻn miệng cười: "Tôi rốt cuộc cũng biết tại sao Tử Nhan lại chờ em nhiều năm như vậy..."
"Mẹ của tôi ơi, hai người các cậu dừng lại được không! Mình sắp chết đói rồi, có để cho mình ăn cơm hay không vậy." Tiểu Hiểu lại phát bệnh.
Bình luận truyện