Chương 125
Chương 125: Boss Giản Đồng biến mất rồi
Sắc mặt của Tô Mộng cũng rất phực tạp, cô chỉ là chán ghét bữa tiệc như thế này, muốn tìm một nơi yên ắng để trốn đi, nhưng không ngờ tới rằng, lại nghe thấy và nhìn thấy một bí mật động trời như vậy. Bởi vì lợi ích cá nhân… nên cô không lập tức chạy đến để bảo vệ Giản Đồng, cũng vì kinh ngạc bởi những lời có liên quan đến thân thế và quá khứ của Giản Đồng mà từ trong miệng Ngụy Tư San nói ra, nên Tô Mộng do dự, không kịp thời chạy ra.
Tô Mộng cong lưng nhặt lên tờ phiếu ở dưới đất, đưa đến trước mặt của Kane: “Tôi biết anh, Kane” Cô cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lại liếc nhìn lên tờ phiếu: “Tờ phiếu 1 tỉ 7 này, ở trong đêm hôm đó, đó là cả một tính mạng của người phụ nữ ngốc ngếch ấy. Nhưng bây giờ, đối với người phụ nữ ngốc nghếch ấy mà nói, một đồng cũng không đáng.”
Nói xong, thả hai ngón tay ra, tờ phiếu nhẹ nhàng rơi xuống nền đất, Tô Mộng giơ chân, vội vàng đi ra ngoài.
Trong lòng Kane dao động, ở phía sau Tô Mộng cất tiếng gọi: “Cô đợi một chút! Tại sao ở trong đêm hôm đó, tờ phiếu này chính là tất cả của cô ta, mà bây giờ, lại một đồng cũng không đáng? 1 tỉ 7 vẫn là 1 tỉ 7, không có gì khác cải”
Tô Mộng cười nhẹ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Kane, nhưng vào khoảnh khắc bước chân ra ngoài, quay đầu lại nhìn về phía Kane nói một câu trả lời không liên quan: “Tôi lúc này tin chắc rằng, cô ấy không hề hãm hại và giết người, đồ ngốc nghếch đó không thèm!”
Nói xong, bước chân của Tô Mộng cũng nhanh nhẹn thoải mái hẳn lên… Nếu như người phụ nữ ngốc nghếch đó hãm hại và giết người, thì sẽ không phải đi đến bước đường thê thảm như thế này. Có điều vừa nãy, bản thân suýt chút nữa thì cũng tin rôi – thật là có sức thuyết phục.
Nếu như Giản Đồng không làm, thì tại sao phải ngồi tù?
Nếu như Giản Đồng không làm, thì tại sao đến cả bố mẹ ruột của cô cũng không nhận cô nữa?
Nếu như Giản Đồng không làm, thì Trâm Tu Cẩn sao lại có thể ra tay với cô được?
Bạn xem… Tư duy như vậy của nhân loại, trên thể giới này mỗi ngày đều đang trình diễn. Vốn không chỉ có mỗi chuyện của Giản Đồng.
Tình tiết vụ án của quốc gia nổi tiếng nào đó: Nếu như bạn không va phải người ta, thì tại sao phải đỡ người bị hại đó dậy?
Khiến cho bây giờ ai cũng không dám dễ dàng đi làm việc tốt.
Tô Mộng đuổi theo… Vào lúc này, không thể để người phụ nữ ngốc nghếch đó một mình.
Nhưng khi cô đuổi ra ngoài, có tìm thế nào, cũng không tìm được Giản Đồng… Không phải chứ, chân của người phụ nữ đó không được nhanh nhẹn, mà vào cái giờ này, sao có thể chạy đi đâu mà không tìm thấy chứ?
Nhưng, người phụ nữ đó thực sự chạy đi đâu mà không tìm thấy rồi!
Tô Mộng lại nói, có lẽ nào là về kí túc xá rồi không?
Vội vàng chạy đến kí túc xá của Giản Đồng, dùng chìa khóa dự phòng, mở cửa ra, bên trong không có người, cô lại nói, đồ ngốc đó có lẽ là đang trên đường, Tô Mộng lại ở trong kí túc xá của Giản Đồng đợi, lần này, đợi đến 40 phút, vẫn không nhìn thấy người.
Cô lại sợ Giản Đồng vẫn ở trong bữa tiệc đó chưa đi ra ngoài, rồi lại vội vàng xuống tầng, lái xe đi đến khu tổ chức bữa tiệc, hỏi tất cả những người có mặt ở đó, đều nói không nhìn thấy. Sau đó lại tìm một lượt tất cả những nơi có thể tìm.
Trong lòng nghĩ, sau khi cô rời khỏi nhà của Giản Đồng, hay là Giản Đồng đã trở về rồi?
Lại vội vàng gọi điện thoại cho giám đốc Hứa, bảo giám đốc Hứa đi đến kí túc xá của Giản Đồng xem có thấy cô ấy quay lại không. Một lúc sau, giám đốc Hứa gọi lại cho Tô Mộng, nói trong nhà Giản Đồng không có người. Tô Mộng lại nghĩ đến, nhỡ người đó đang ở Đông Hoàng thì sao, vội vàng gọi điện thoại lại cho giám đốc Hứa, đáp án nhận được không như mong được.
Tô Mộng xem thời gian, lúc này đã trôi qua được một tiếng rồi.
Trong lòng cô đột nhiên hoảng loạn! Người phụ nữ ngốc nghếch đó chắc không xảy ra chuyện gì đâu chứ… Suy cho cùng vừa mới trải qua chuyện lúc nấy, là bất kì một ai, e rằng cũng khó chấp nhận, ngộ nhỡ người phụ nữ ngốc nghếch đó nghĩ không thông suốt thì sao?
Trên khuôn mặt của Tô Mộng hiện ra vẻ do dự, cuối cùng, căn chặt răng, rút điện thoại ra: “Chủ tịch Trầm, không nhìn thấy Giản Đồng đâu rồi!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, nheo mắt lại, sắc mặt lại không có gì thay đổi: “Nói rõ ra xem.
Tô Mộng cũng không biết bản thân làm có đúng không… Nhưng mà, sau khi xảy ra chuyện vừa nãy, cô trước giờ cũng chưa từng nhìn thấy, trên khuôn mặt của người phụ nữ ngốc nghếch đó xuất hiện nhiều nụ cười, nhưng bây giờ, người khiến cho khuôn mặt của người phụ nữ ngốc nghếch đó xuất hiện thêm nhiều nụ cười, lại đích thân đâm đồ ngốc nghếch đó một nhát dao!
Nếu như Tiêu Hằng cho Giản Đồng nhát dao đầu tiên, vậy thì bố mẹ và anh trai của Giản Đồng, sẽ là người cho Giản Đồng nhát dao thứ hail Thực sự không đau đớn sao?
Thực sự không để tâm sao?
Nếu như không đau đớn không để tâm, vậy thì người thiếu tiền, bình thường đến một đồng tiền cũng sẽ chia thành hai cánh hoa, sao có thể đối với một vali tiền, lại vờ như không thấy như vậy được chứ? Sao có thể cong chân rời đi được chứ?
Nếu thực sự không để tâm, với cái tính cách còn cứng đầu hơn cả trâu bò của người phụ nữ ngốc nghếch đó, sao có thể dưới sự quan sát của mọi người, phủ nhận chuyện mình đã hãm hại Hạ Vi Minh, rồi hỏi Tiêu Hằng có tin cô không được chứ?
Tô Mộng lúc này nghĩ đến, đột nhiên cảm thấy thương xót vô cùng… Người phụ nữ ngốc nghếch đó à, bình thường miệng câm như hến, có cạy thế nào cũng không cạy được ra, mà trong tình huống đó, lại hỏi Tiêu Hằng, có tin cô hay không.
Nói chung, người phụ nữ ngốc nghếch đó chắc đã dùng hết sức lực của bản thân, mới mở được miệng ra để hỏi Tiêu Hằng câu hỏi “có tin tôi không” như vậy.
Mà lúc này, cô không tìm thấy người phụ nức ngốc nghếch ấy, rõ ràng đôi chân không được nhanh nhẹn, nên không đi được xa, nhưng tìm mấy lần cũng không nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ đó đâu… Trong lòng Tô Mộng lo sợ, thực sự sợ người phụ nữ đó sẽ xảy ra chuyện.
Cô không giám giấu diếm người ở trong điện thoại, đem đầu đuôi gốc ngọc những chuyện nhìn thấy kể cho người đó nghe.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, trong đôi mắt hiện lên vẻ gấp gáp, ngay lập tức liền đứng dậy: “Cô cứ tìm lại xem, tôi sẽ đến ngay”
Không nói gì nhiều, cúp điện thoại, người đàn ông cầm lên chiếc chìa khóa xe, bước nhanh đến hầm để xe.
Ở cửa, lại gọi cả Trầm Nhất và Trầm Nhị: “Gọi mấy người bọn họ dậy, tất cả đi theo tôi”
Giọng nói lạnh lùng hạ lệnh, khiến cho Trâm Nhất và Trầm Nhị dường như đều cùng lúc kinh ngạc, đối mắt nhìn nhau: Đây là xảy ra chuyện lớn rồi sao?
Không dám làm trái lời, Trầm Nhất đi lái xe, Trầm Nhị đi gọi những người khác dậy.
“Không cần cậu lái xe, cậu đi cùng đám người của Trầm Nhất đi”
Người đàn ông quả quyết từ chối, không để cho Trầm Nhất đi cùng.
Anh đưa cho Trầm Nhất địa chỉ, rồi tự giãm vào ga, lái xe ra khỏi hầm để xe, rồi quanh nhanh chiếc vô lăng, một tiếng ầm vang kêu lên, ở trong đêm tối yên tĩnh này, vô cùng chói tai.
Con ngươi của Trầm Nhất bỗng nhiên co lại, tụ hợp lại Trầm Nhất và vài người khác đang chạy đến: “Đêm nay e rằng sẽ là một đêm không ngủ, mỗi người lái một xe đi”
Nhìn tình hình, chắc đã xảy ra chuyện lớn, người nhiều xe nhiều, thuận tiện mỗi người một xe để hành động.
Trầm Nhị không có ý kiến gì, 6 người vệ sĩ được đào tạo có tố chất, mỗi người ngồi lên một chiếc xe màu đen, một đoàn xe, lái ra khỏi trang viên, phong thái phi phàm.
Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên là làm phiền đến người quản gia, ông từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trong đôi mắt già cỗi lộ ra vẻ hoài nghỉ.
Suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Trầm Nhất: “Chuyện gì thế?”
“Chuyện gấp” Trầm Nhất chỉ mở miệng nói hai chữ, rồi cúp máy. “Chuyện gấp” cũng có nhĩa là nói, Trầm Nhất cũng không biết là chuyện gì, vậy chắc đó là tình hình đột phá.
“Kít” một tiếng, tiếng phanh gấp của xe, cùng với âm thanh ma sát của bánh xe, Tô Mộng nhìn ra ngoài, ở ngoài cửa có một chiếc xe đỗ ở đó, cô vội vàng chạy đến.
Người đàn ông trên xe vội vàng xuống xe: “Tìm thấy người chưa?” Khuôn mặt lạnh toát như ngọc.
“Vẫn chưa, đều trách tôi cứ càm ràm với Kane đó mấy câu, nếu không thì cũng không để Giản Đồng chạy mất như thế được” Tô Mộng là thực sự gấp gáp, nên không màng đến chừng mực: “Chủ tịch Trâm, anh nói xem, người phụ nữ ngốc nghếch đó, liên tục phải chịu hai nhát dao đâm vào tim, có lẽ nào không nghĩ được thông nên tự sát rồi không?”
Dưới ánh đèn đường mập mờ, trong lòng người đàn ông bỗng hồi hộp, trái tim như ngừng đập một nhịp, ánh mặt lộ ra vẻ căng thẳng đến tột độ, khuôn mặt lạnh như ngọc, lại càng thêm lạnh hơn: “Im miệng. Cô ta sẽ không yếu đuối như vậy đâu:
Bình luận truyện