Chương 2-4
Love 4:
Màn đêm dần buông xuống, những ngọn đèn đã sáng lên, thành phố về đêm thật hoa lệ, những ngọn đèn như những vì sao, những vì sao đẹp tựa kim cương, những ngọn đèn bảy sắc cầu vồng phản xạ thứ ánh sáng lấp lóa chói mắt. Minh Nhật Lãng đi bộ trên con đường vắng người qua lại, những viên gạch đỏ dưới chân phản chiếu ánh đèn, một vẻ đẹp cô đơn mà diễm lệ.
Đi từ bến này đến bến khác, Minh Nhật Lãng không biết mình đã đi bao lâu. Cậu chỉ biết màu đêm trên đầu càng lúc càng sẫm lại. Hai chân cậu cũng bắt đầu nặng nề, từ trước đến giờ chưa bao giờ đi nhiều thế, thực sự là rất mệt. Nhưng nhà cậu vẫn còn xa tít tắp như truyền thuyết.
Thực sự không đi tiếp được nữa rồi, cậu nhìn thấy bên đường có một chiếc ghế dài liền ngồi xuống nghỉ. Mệt, mỏi, khát, đói… cậu vừa ngồi xuống thì hàng loạt cảm xúc trào lên, đồng loạt tấn công cậu khiến cậu mệt mỏi và thực sự chỉ muốn nằm ra đây ngủ một giấc.
Cậu sắp thực hiện ý định đó thì có tiếng nói vang lên: “Minh Nhật Lãng, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi”.
Ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nụ cười của Lâm Nguyệt Loan tươi rói ngay trước mặt như chào đón cậu, giống như một mảnh trăng non cong cong bên kia trời.
Nhìn thấy cô ấy, cậu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng: “Lâm Nguyệt Loan… sao cậu lại đến đây?”.
Lâm Nguyệt Loan đưa cho cậu một chai nước khoáng và hai miếng bánh mì: “Chúng tớ tìm cậu suốt quãng đường đấy”.
Chúng tớ? Minh Nhật Lãng nhìn trái nhìn phải mới phát hiện ra phía sau Lâm Nguyệt Loan không xa là Tiêu Tinh Dã đang đút hai tay vào túi quần.
“Hai cậu… sao biết tớ đi nhầm xe?”.
“Cậu đi rồi tớ mới nhớ quên dặn cậu sang bên kia đường bắt xe. Trong đầu nghĩ kiểu gì cậu cũng đi nhầm xe nên tớ với Tiêu Tinh Dã vội bắt taxi đuổi theo. Nhưng vẫn không đuổi kịp. Lại nghĩ cậu ngồi nhầm xe nên hết tiền đi chuyến trung chuyển, chắc là đi ngược lại. Tụi tớ cứ đi men theo con đường này thì tìm thấy cậu”.
“Các cậu đến tìm tớ nữa? Nhỡ may tớ gọi điện cho người nhà đến đón rồi thì chẳng phải hai cậu đi phí công”.
“Nếu như cậu ngồi xe về rồi thì bọn tớ coi như đi bộ vậy”. Lâm Nguyệt Loan cười lớn. “Đằng nào đi tìm thì trong lòng cũng yên tâm hơn là không tìm. Cậu thấy chưa, bọn tớ tìm được rồi còn gì, nếu không bây giờ cậu vừa đói vừa mệt, phải ngủ ngoài đường, mau ăn đi”. Lâm Nguyệt Loan hối thúc.
Thực sự quá mệt mỏi và đói khát, Minh Nhật Lãng uống một hơi hết một phần ba chai nước, bánh mì thì cắn hai ba miếng đã trôi xuống bụng.
“Còn đói đúng không, nhưng bây giờ không được ăn nữa. Nếu đói quá mà ăn nhiều sẽ khiến dạ dày khó chịu đấy!”. Lâm Nguyệt Loan suy nghĩ thật chu đáo.
Đợi Nhật Lãng ăn xong, Tiêu Tinh Dã mới bước đến. “Minh Nhật Lãng, cậu đi đến bến nào mới biết nhầm xe?”.
“Tân Phong Đài”.
Tiêu Tinh Dã chau mày: “Tân Phong Đài, gần đến cuối bến còn gì nữa, cậu đi bộ từ Tân Phong Đài đến đây à, cũng khá xa đấy. Đúng là… có chút khâm phục cậu”.
Tên công tử bột được nuông chiều quen rồi này bình thường có xe đưa xe đón. Hôm nay lại giở chứng đi bộ xa thế, thật đúng là không thể nhìn ra bên trong con người có tính cách dịu dàng như nước này lại có thể cứng rắn đến thế.
Tiêu Tinh Dã quả nhiên lại lên tiếng khâm phục Minh Nhật Lãng. Bình thường Minh Nhật Lãng toàn bị cậu ta coi thường, đột nhiên nghe nói thế liền ngước lên, đúng lúc Tiêu Tinh Dã cũng đang nhìn cậu.
“Ê, Minh Nhật Lãng, sao mắt cậu lại màu xanh?”. Hai đôi mắt nhìn nhau thì Tiêu Tinh Dã mới phát hiện ra điều này, đồng tử đen như mực nhưng lòng trắng lại có màu xanh da trời.
Minh Nhật Lãng cúi xuống nhanh như chớp, đôi lông mi dài cụp xuống che khuất đôi mắt, cậu không trả lời câu hỏi của Tiêu Tinh Dã, nhưng Tiêu Tinh Dã lại tự hỏi tự đáp: “Minh Nhật Lãng, xem ra huyết thống của cậu không thuần nhất, không phải người Trung Quốc chính gốc”.
Minh Nhật Lãng không nói gì cả mà chỉ buồn bã cúi xuống. Lâm Nguyệt Loan thông minh đoán được chắc cậu ấy đang muốn che giấu điều gì đó khó nói. Thế là cô đẩy nhẹ Tiêu Tinh Dã một cái ra hiệu cho cậu không nói thêm nữa.
Tiêu Tinh Dã bị Lâm Nguyệt Loan đẩy một cái nên cũng quay sang đẩy Minh Nhật Lãng một cái: “Được rồi, mau đứng dậy, cậu cũng ăn đủ uống đủ rồi, đi thôi”.
“Đi đâu?”. Minh Nhật Lãng không hiểu gì liền hỏi lại.
“Đưa cậu về nhà”. Tiêu Tinh Dã nói xong liền ra ngoài vẫy xe. Cũng không còn sớm, đừng đợi xe số 7 nữa, mau mau đưa đại thiếu gia này về nhà.
“Tớ không…”.
Minh Nhật Lãng định nói gì đó nữa nhưng đã bị Lâm Nguyệt Loan chặn lại: “Lên xe đi, Minh Nhật Lãng, tớ xin cậu đấy, coi như cậu cho chúng tớ về nhà sớm chút đi”.
Cô ấy đã nói như thế rồi Minh Nhật Lãng cũng không cứng đầu nữa. Thế là ba người bắt taxi, Tiêu Tinh Dã ngồi trên ghế phụ và nói với lái xe: “Đi Bạch Bình Châu”.
* * *
Bạch Bình Châu, tại biệt thự nhà họ Minh, cả nhà họ Minh đang sôi sùng sục.
Sáng bác Hồng đưa Minh Nhật Lãng đến trường, cậu nói chỉ mất nửa ngày là về. Sau đó lại gọi điện nói chiều mới về, sau đó đến lúc trời tối vẫn không thấy gọi bác Hồng đi đón. Bà Minh gọi điện thoại di động thì cậu tắt máy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Bà Minh lập tức kêu bác Hồng đưa đến trường Thần Quang tìm người, nhưng tìm cả trong lẫn ngoài trường mà vẫn không thấy bóng dáng cậu con trai yêu quý của bà đâu. Bác Hồng hỏi bảo vệ thì họ nói tầm năm giờ đã về rồi. Ông vội báo cáo với bà Minh, bà càng nghe càng não lòng: Cái thằng này, năm giờ đã về rồi sao không gọi người đến đón chứ? Không biết một mình lại đi đâu nữa?
“Bà chủ, hay là cậu chủ tự đi về rồi?”. Bác Hồng nghĩ.
Bà Minh cũng chỉ mong là thế, sau đó hai người vội quay xe về nhà, vừa vào cổng đã hỏi lớn: “Cậu chủ về chưa?”.
Quản gia Vương Thái lắc đầu: “Bà chủ, cậu vẫn chưa về”. gương mặt bà cũng lộ rõ vẻ lo lắng.
Chân bà Minh mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã khuỵu: “A Lãng, A Lãng ơi, con đang ở đâu?”.
Quản gia vội đỡ lấy bà và nói: “Bà chủ đừng lo lắng, ông chủ về rồi. Ông chủ biết cậu chưa về nên đã đi tìm khắp nơi rồi”.
Bà ấy vừa nói xong thì Minh Hạo Thiên đi từ trên gác xuống: “Hinh Dật, em đừng lo lắng, A Lãng không còn là trẻ con nữa, chắc không có chuyện gì đâu”.
“Hạo Thiên, em làm sao yên tâm được chứ? Từ nhỏ đến giờ A Lãng chưa bao giờ ở ngoài một mình, lần này trời đã tối, điện thoại thì con tắt máy, anh nói xem liệu có chuyện gì xảy ra không?”.
“Không đâu, không đâu. Em đừng tự dọa mình nữa”. Minh Hạo Thiên an ủi vợ: “A Lãng chắc là do từ nhỏ chưa ở bên ngoài bao giờ nên nó tắt điện thoại để thử xem thế nào thôi. Nói không chừng lát nữa nó lại gọi cho bác Hồng đến đón nó bây giờ”.
“Cái thằng này, anh nói xem nó trốn ở đâu được chứ? Lần này mà về nhà thì em không để con đi ra ngoài một mình nữa”.
“Hinh Dật, có thể là do hàng ngày em giữ con chặt quá nên lần này con mới thế. A Lãng cũng lớn rồi, nó không còn là đứa trẻ cần em đi theo sau nữa. Con nó cũng cần không gian riêng của mình”.
“Con lớn rồi nhưng sức khỏe của nó… Hạo Thiên, không phải em muốn hạn chế con mà vì sức khỏe của nó khiến em không thể yên tâm”.
“Anh hiểu, anh hiểu”. Nhắc đến sức khỏe của con sắc mặt ông Minh cũng không còn tươi nữa. “Nhưng bác sĩ Thành đã nói rồi, khả năng khống chế bệnh của A Lãng rất tốt, hơn nữa, sau mười hai tuổi thì sẽ giảm dần. Con đã mười sáu tuổi rồi, ánh sáng ở ngay trước mặt rồi, không phải sao?”.
“Đúng thế, qua mười hai tuổi là có thể thở phào rồi. Bao năm nay thật không dễ dàng gì”. Bà Minh nói.
Hai vợ chồng cùng ngồi chờ đợi, vừa chờ vừa kể lại những chuyện hàng ngày của con, cố gắng chờ đợi hai tiếng nữa trôi qua. Nhìn kim đồng hồ nhích dần từng phút mà tin tức của Nhật Lãng vẫn bặt vô âm tín, bà Minh không đợi được nữa: “Không được, đã sắp chín giờ rồi, sao A Lãng vẫn chẳng có tin tức gì thế? Hạo Thiên, chúng ta không thể đợi thế này được, nhỡ may xảy ra chuyện thì sao?”. Trong đầu bà bất giác hiện lên những chữ bắt, trói, tai nạn…
Tuy ngoài mặt ông Minh tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng không khác gì đang có lửa đốt. Ông nghĩ một lúc rồi nói: “Đừng lo, để anh gọi điện cho cảnh sát trưởng Đường, nhờ anh ấy giúp mình tìm”. Bình thường nếu mất tích chưa đủ hai mươi tư giờ thì cảnh sát sẽ không xử lý, nhưng bây giờ Minh Hạo Thiên chỉ còn cách đi cửa sau mà thôi.
“Vậy anh mau gọi đi”. Bà Minh hối thúc.
Ông Minh vừa nhấc điện thoại lên thì chuông cửa reo lên. Quản gia Vương Thái xem camera, bà vui sướng kêu lên: “Cậu chủ về rồi, ông chủ bà chủ, cậu chủ tự về nhà rồi”.
Sau khi Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đưa Minh Nhật Lãng về nhà, dù giữ thế nào cả hai cũng không vào nhà chơi mà lên thẳng xe taxi ban nãy để về nhà luôn.
Biệt thự họ Minh ẩn sau một vườn cây um tùm, hai người không nhìn thấy căn phòng hoa lệ phía sau đó. Nhưng chỉ cần nhìn chiếc cổng to của biệt thự là có thể đoán được căn nhà như thế nào rồi. Cánh cửa sắt nghệ thuật, cao cấp, những hoa văn bằng gỗ mang đậm chất văn hóa, khung cổng được làm bằng đá tự nhiên, chiếc cổng thể hiện phong cách kiến trúc cổ điển. Phong cách hiện đại lại được ẩn giấu bên trong hệ thống tự động, Minh Nhật Lãng ấn chuông một cái là hai cánh cổng lập tức tự động mở ra. Cảnh này đúng là chỉ nhìn thấy trên ti vi.
Đây giống như một vùng đất mới chẳng có gì liên quan đến thế giới của họ. Bất giác, không hẹn mà gặp, Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đưa mắt nhìn nhau, đều thấu hiểu những điều trong mắt nhau, cả hai cùng từ chối lời mời vào nhà của Minh Nhật Lãng.
“Minh Nhật Lãng, chúng tớ không vào đâu, cũng không còn sớm nữa, tụi tớ nên về nhà rồi”. Lâm Nguyệt Loan nhẹ nhàng nói.
Tiêu Tinh Dã lại lên giọng đả kích: “Không vào đâu, khó khăn lắm mới đưa cậu về đến đây, tớ phải ăn một bữa cho sung sướng mới được. Lâm Nguyệt Loan, tớ biết có một quán vằn thắn ngon lắm, đi không?”.
“Ok”. Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Bữa trưa cậu mời rồi, giờ tớ mời bữa tối”.
“Vậy mau đi thôi”. Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa lên xe.
Lâm Nguyệt Loan quay lại vẫy vẫy tay với Nhật Lãng: “Tạm biệt Minh Nhật Lãng”.
Nhìn chiếc taxi càng lúc càng xa khuất, Minh Nhật Lãng đứng sững giữa cổng, trong lòng vô cùng buồn bã.
Ăn đêm xong đã gần mười giờ. Sau khi đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà, Tiêu Tinh Dã quay lại con đường về nhà cậu. Cha cậu - ông Tiêu Trừng đang ngồi ở phòng khách.
Ông Tiêu Trừng làm việc trong một cơ quan nhà nước, công việc không bận rộn, thu nhập cũng tàm tạm, nuôi hai miệng ăn cũng không thành vấn đề.
Lúc này ông đang ôm chai rượu ngồi xem ti vi. Bộ quần áo trên người nhàu nhĩ, cà vạt lệch sang một bên, sắc mặt sầm sì, ánh mắt thì dại dại. Ai cũng đoán được người đàn ông này tinh thần rệu rã, về cơ bản đã từ bỏ cuộc sống.
“Bố, uống ít thôi”. Tiêu Tinh Dã bước tới giằng lấy chai rượu trong tay ông.
Tiêu Trừng nheo nheo mắt nhìn con: “Tiêu Tinh Dã, con về rồi à? Cơm bố hâm nóng để trong nồi kia”.
“Bố, con ăn rồi”. Tiêu Tinh Dã nhẹ nhàng đáp lại. Cho dù người cha có tỏ ra thất vọng và chán nản với thế giới này như thế nào nhưng ông vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cậu con trai của mình. Vì thế cậu càng yêu quý bố bao nhiêu thì càng hận người mẹ đã bỏ đi bấy nhiêu.
“Bố, uống ít thôi, đi ngủ đi”.
“Ừ”.
Nói xong ông đứng dậy chầm chậm bước, chẳng có điểm nào giống một người đàn ông khỏe mạnh cả. Đi được mấy bước lại dừng lại hỏi con: “Tiêu Tinh Dã, chú Đổng hỏi con sao hai hôm nay không đến nhà thi đấu tìm chú ấy?”.
Đổng Khoan là bạn của Tiêu Trừng, làm huấn luyện viên điền kinh trong nhà thi đấu. Từ nhỏ Tiêu Tinh Dã đã đi theo Đổng Khoan, thành tích điền kinh xuất sắc của cậu cũng nhờ luyện tập với Đổng Khoan mà có được. Còn các môn như nhảy cao, nhảy xa hay bơi lội thì cũng học từ các huấn luyện viên khác trong nhà thi đấu.
“Vâng, đội bóng trường con gần đây phải luyện tập nên con không có nhiều thời gian đến nhà thi đấu. Hôm qua con đã gọi điện nói tình hình cho chú Đổng biết nhưng không gọi được, sau đó con quên mất. Lát nữa con gọi lại”.
“Ừ cũng được, con nhớ nói rõ với chú ấy, đừng để người ta đợi. Bao năm nay may mà có chú ấy chăm sóc cho con”.
“Bố, con biết rồi ạ”.
Tiêu Trừng nói xong liền về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Tinh Dã dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn một lúc rồi tắm giặt, đi ngủ. Thực sự rất mệt, vất vả tập luyện cả ngày, tối lại đi cùng Lâm Nguyệt Loan tìm Minh Nhật Lãng, mệt rã rời. Nhưng mãi không ngủ được, trong đầu cứ nghĩ lại khung cảnh quán vằn thắn Quảng Ký mới ăn ban nãy.
Quán vằn thắn Quảng Ký khá nổi tiếng. Viên vằn thắn tròn tròn xinh xinh, nhân được làm bằng thịt chân giò, đúng tiêu chuẩn hai mỡ tám nạc, kết hợp với nhân tôm tươi, nặn thành viên tròn, thêm lòng đỏ trứng gà, gia vị. Sau đó dùng lớp vỏ bánh mỏng như tờ giấy gói lại và cho vào nồi nấu với nước canh cá, tôm, đường phèn, từng viên vằn thắn béo mập nổi lên trên, lớp vỏ trong suốt, lấp ló sau đó là nhân thịt màu đỏ. Mới chỉ nhìn màu sắc đã thấy thèm nhỏ dãi.
Lâm Nguyệt Loan chỉ nếm một miếng thôi mà đã nở nụ cười tươi tắn. Đôi mắt phượng của cô trong trẻo, dịu dàng. Khi cười đôi mắt ấy chớp chớp giống như ánh sao vụt qua, lấp lánh, lấp lánh.
Lúc này Tiêu Tinh Dã đang nhắm mắt nằm trong bóng tối, nhưng ánh mắt lấp lánh ấy vẫn xẹt qua não cậu, lấp lánh, lấp lánh…
* * *
Thứ hai, Minh Nhật Lãng xin nghỉ học.
Tiêu Tinh Dã nghe được tin này liền thì thầm vào tai Lâm Nguyệt Loan: “Cậu nói xem, có phải tên đại thiếu gia đó hôm kia đi bộ nhiều quá nên ngã bệnh rồi không?”.
Lâm Nguyệt Loan nghĩ một chút rồi nói: “Không đâu, đều là chuyện từ hôm kia, cho dù hôm đó có mệt thế nào thì nghỉ ngơi một ngày chắc là khỏe rồi”.
“Việc này nếu là người bình thường thì không mệt, dù có mệt cũng chỉ nghỉ ngơi một ngày là khỏe. Nhưng cái tên công tử Minh Nhật Lãng được nuông chiều từ bé quen rồi, nếu mà mệt thì làm sao mà khỏe ngay trong một ngày được chứ!”.
Cậu nói cũng không phải không có lý, Lâm Nguyệt Loan tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy đúng. Nhà họ Minh chăm con cái kỹ quá, mười mấy tuổi đầu rồi mà chưa để cho cậu đi đâu một mình bao giờ. Đêm hôm đó đi bộ như thế mà mệt thì cũng là chuyện thường.
Tối hôm đó khi Minh Nhật Lãng về nhà, cơ thịt thực sự rã rời. Cậu không ăn cơm mà định đi tắm luôn, nhưng vì mệt quá nên đã ngủ quên ngay trong bồn tắm nước nóng.
Bà Minh đợi nửa tiếng không thấy con ra, gõ cửa cũng không thấy trả lời, vội gọi chồng vào xem thế nào, lúc đó mới phát hiện ra cậu ngủ say trong khi tắm. Cũng may là bồn tắm nhà cậu là bồn giữ ấm, nếu không đã bị cảm lạnh. Ông Minh vội vàng gọi con dậy, cậu mơ màng tắm cho xong rồi mặc đồ lên giường ngủ một mạch.
Vừa mới tắm xong nên hai má cậu đỏ hồng, mái tóc đen lòa xòa xuống má, giống như một đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Nhìn dáng vẻ của con trai, trong lòng bà Minh ngập tràn tình yêu thương. Bà cầm máy sấy tóc sấy cho con, rồi đắp chăn cẩn thận. Sau đó mới nhẹ nhàng ra ngoài.
Minh Nhật Lãng ngủ một mạch đến mười giờ hôm sau mới dậy. Sau khi dậy mới cảm thấy khắp người ê ẩm. Đặc biệt là hai chân, các cơ và các khớp nhức mỏi. Vận động quá sức sẽ dẫn đến các cơ mỏi mệt, đó là điều bình thường. Thế nhưng xương cũng đau… bà Minh vội cho bác Hồng đi đón bác sĩ Thành tới.
“A Lãng, có phải là đã vận động quá mạnh?”. Bác sĩ Thành khám xong cho Minh Nhật Lãng và hỏi.
“Không ạ”. Minh Nhật Lãng phủ nhận, nhưng sau đó ngập ngừng nói: “Có điều… tối qua cháu đi bộ rất xa”.
“Đi bao xa?”.
“Khoảng bốn, năm bến xe bus”.
Bến xe bus ở thành phố A cách nhau tầm ba trăm mét, đi bốn, năm bến cũng phải hơn một kilômet. Bác sĩ Thành chau mày nói: “A Lãng, sao cháu lại đi bộ xa thế? Sao không ngồi xe của nhà?”.
“Cái thằng bé này, nó muốn thử đi bộ về nhà”. Bà Minh ngồi bên cạnh nói thêm vào, “Điện thoại thì tắt, đi đến chín giờ đêm chưa về, khiến chúng tôi lo chết đi được, suýt nữa thì báo cảnh sát”.
“A Lãng, sau này không được bướng bỉnh như thế nhé! Xương cốt của cháu yếu hơn người bình thường, nếu vận động mạnh hoặc lâu quá sẽ khiến cháu không chịu được, có hại cho sức khỏe cháu lắm! Đừng lặp lại chuyện này nữa”. Bác sĩ Thành cẩn thận dặn dò cậu như một người cha dạy dỗ con mình.
Minh Nhật Lãng cúi đầu, lát sau lí nhí: “Cháu biết rồi ạ!”.
“Thuốc có uống đều đặn hàng ngày không đấy?”.
“Có uống, ngày nào tôi cũng nhắc nhở nó uống thuốc đúng giờ”. Bà Minh trả lời.
“Thuốc nhất định phải uống đúng giờ thì mới có tác dụng tăng trưởng cho xương. Mật độ xương tăng cao thì khả năng hoạt động của cháu mới nâng cao được”. Bác sĩ Thành vỗ vỗ vai Nhật Lãng. Bác sĩ Thành luôn luôn ấm áp và dịu dàng với cậu bệnh nhân mà bác chăm sóc từ bé đến giờ này.
“Bác sĩ yên tâm, không cần mẹ nhắc nhở thì cháu cũng chưa bao giờ quên uống thuốc”.
“Vậy là được. A Lãng, hai hôm nay cháu nghỉ ngơi ở nhà đi, không đến trường nữa, đợi khi nào cơ thể hết mệt mỏi thì sẽ bàn tiếp”.
Minh Nhật Lãng ngập ngừng một hồi rồi đáp: “Vâng”.
Bình luận truyện