Tình Yêu Pha Lê

Chương 3-2



Love 2:

“Tiêu Tinh Dã này, cậu cái gì cũng tốt, chỉ phải mỗi cái hay đố kỵ”. Trên đường về nhà, Lâm Nguyệt Loan nói như vậy với Tiêu Tinh Dã.

Tiêu Tinh Dã đột ngột bóp phanh mạnh một cái, chân chạm đất, mặt đỏ ửng gắt gỏng nói: “Tớ đố kỵ gì chứ?”.

“Cậu không đố kỵ sao lại cứ thích đối đầu với Minh Nhật Lãng thế?”. Lâm Nguyệt Loan nhảy xuống xe và đứng ngay trước mặt cậu nói.

“Cậu thừa biết là tớ không thích cái tên đại thiếu gia ẻo lả đó còn gì”.

“Minh Nhật Lãng, cậu ấy… môi trường sống của cậu ấy khiến cậu ấy hơi công tử một tí, nhưng mà cũng không trách cậu ấy được, môi trường sống khác nhau sẽ tạo ra những người khác nhau, vì thế nên mới có chuyện công chúa bị một hạt đậu nhét dưới bốn mươi chín lớp đệm vẫn không ngủ được chứ!”.

“Sao cậu cứ bênh cậu ta thế?”.

“Tớ chẳng bênh ai cả, tớ chỉ nói đúng sự thật thôi. Xuất thân của Minh Nhật Lãng thế nào có phải cậu ấy muốn chọn là được đâu, dựa vào đó mà coi thường cậu ấy thật vô lý”.

Tiêu Tinh Dã im lặng không nói thêm câu nào nữa. Ở góc độ nào đó đúng là cậu có chút thiên lệch, nhưng không phải là cậu không biết gì. Mãi lâu sau mới lên tiếng: “Biết rồi, sau này tớ thay đổi là được chứ gì!”.

Lâm Nguyệt Loan cười dịu dàng rồi vỗ lưng cậu: “Cũng có tố chất đấy!”.

Tiêu Tinh Dã chu môi đáp lại: “Đa tạ cô giáo Lâm chỉ bảo”.

Trên đường đi học về, qua cửa sổ xe bus Tiêu Trừng nhìn thấy con trai đạp xe đèo một cô bé tết tóc hai bên. Chiếc xe đạp len lách qua biển người dẻo như một chú cá. Chàng trai, cô gái trên xe vui vẻ cười, nụ cười tươi như những đóa hướng dương.

Tiêu Trừng định cất tiếng gọi con nhưng lại thôi, ông cứ thế nhìn hai người lướt qua cửa xe bus mà đi.

“Tiêu Tinh Dã, lúc đi làm về bố thấy con đèo bạn gái đó!”. Bữa cơm tối, ông cất tiếng hỏi con.

Tiêu Tinh Dã sững lại, cơm lúng búng đầy trong miệng. Lát sau nuốt vội xuống rồi làm ra bộ thoải mái nói với bố: “Vâng, là bạn học của con, tiện đường con đèo về thôi”.

“Tiện đường à? Đường đó đâu có đi thẳng, phải đi ngược lại và rẽ mà”. Ông bố đâu có dễ dàng bị lừa như thế.

Tiêu Tinh Dã biết mình bị lộ rồi nên mặt đỏ bừng. Nhà Lâm Nguyệt Loan với nhà cậu cách nhau một con phố, ngày nào cậu cũng phải đi vòng một đoạn mới đưa cô về nhà được.

“Tiêu Tinh Dã, không phải con nói các bạn nữ lớp con đều là đám si tình, vô vị sao? Sao cô bạn này lại khiến con có cái nhìn khác thế?”. Ông hiểu rõ tâm tính của cậu con trai mình.

Tiêu Tinh Dã cúi đầu, đôi đũa chọc đi chọc lại trong bát cơm, sau đó trả lời: “Bạn ấy giống con, từ nhỏ đều thiếu vắng bàn tay chăm sóc của mẹ”.

Câu trả lời khiến ông Tiêu Trừng sững sờ, hai đứa này lại đồng bệnh tương lân. Vốn định phê bình con mấy câu, không lo học mà lại học đòi cưa gái, nhưng không ngờ con ông lại nói ra câu này. Ông thấp giọng nói: “Ăn cơm đi, thức ăn nguội hết cả rồi”.

Hai bố con không ai nói gì nữa, trong phòng vang lên tiếng đũa va vào nhau nhè nhẹ.

Sau bữa tối, Minh Nhật Lãng ngoan ngoãn ngồi trước bàn học. Đang chuẩn bị lấy sách ra làm bài tập thì đột nhiên cắn bút nghĩ gì đó. Cậu mở ngăn kéo lấy từ trong góc sâu ra một sợi dây màu xanh. Đó là sợi thun dài màu xanh, hai đầu có hai quả cầu thủy tinh.

Cậu quấn hai đầu dây vào ngón trỏ của mình trong đầu lại hiện lên cảnh Lâm Nguyệt Loan quấn dây băng bó cho cây hòe non ở trường. Minh Nhật Lãng mãi mãi không bao giờ quên được ngày hôm đó, cây hòe non bị thương, ngoài cậu ra chỉ có cô chú ý đến nó. Cô đã dịu dàng và tỉ mỉ băng bó, cứu chữa cho cành hòe non bị gãy. Bắt đầu từ giây phút ấy, hình ảnh của cô đã khắc sâu trong trái tim cậu, giống như những hình xăm chẳng bao giờ mờ được.

Minh Nhật Lãng đang thừ người ra suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Cậu vội vàng tháo dây ở ngón tay ra, nhưng quấn bao vòng như thế làm sao mà gỡ ngay ra được chứ. Bà Minh gõ cửa phòng một lúc rồi tự đẩy cửa bước vào, cậu vội vã giấu tay xuống gầm bàn.

“A Lãng, hôm nay thầy Châu gọi điện đến nhà mình”.

“Thế ạ, thầy nói gì ạ?”.

“Thầy nói con cái gì cũng tốt, chỉ có điều con học lệch môn, luôn xin phép nghỉ môn thể dục. Thầy đã nhẹ nhàng phê bình con mấy lần nhưng không có tác dụng nên chỉ còn cách gọi điện đến nhà, nhờ bố mẹ cùng góp ý với con”.

“Mẹ, vậy mẹ đã nói gì với thầy?”. Minh Nhật Lãng lo lắng hỏi.

“Con không dám nói thì sao sao mẹ dám chứ!”.

“Vậy là được rồi”, Nhật Lãng thở phào, “Con muốn đi học, một là không muốn ở nhà, hai là con không muốn đi đến đâu người ta cũng nhìn con bằng ánh mắt cẩn trọng, giống như không cẩn thận sẽ làm vỡ con. Mẹ, con nghĩ… con muốn sống một cuộc sống như người bình thường, khỏe mạnh”.

“A Lãng, mẹ hiểu. Cho dù có hàng trăm điều không yên tâm về chuyện để con giấu bệnh đi học, nhưng cũng không thể không nghe theo ý con. Bởi vì thực sự mẹ chỉ muốn con vui vẻ, con học ở Thần Quang có vui không?”.

“Dạ”. Minh Nhật Lãng ra sức gật đầu: “Tốt lắm ạ, các bạn đối với con rất tốt”.

“Đặc biệt là các bạn nữ phải không?”. Bà Minh hứng khởi nói.

Minh Nhật Lãng ngại ngùng nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”.

“Không phải sao? Nghe nói con trai mẹ là hoàng tử mặt trời cơ mà”.

“Mẹ”. Nhật Lãng có chút xấu hổ.

“Được rồi, được rồi mẹ không nói nữa. Con đang làm bài tập à, mẹ ra ngoài đây”.

Bà Minh thấy con bày đầy sách vở trên bàn nên định quay lưng về phòng, bỗng nhiên bà phát hiện thấy tay cậu luôn giấu dưới gầm bàn mà không đưa lên lần nào.

“A Lãng, tay con sao thế?”.

“Không… không có gì”. Nhật Lãng vội đáp, có chút hoảng loạn.

Bà Minh thấy có sự lạ nên chú ý nhìn con. Minh Nhật Lãng cúi gằm mặt, gương mặt đỏ bừng lên từ khi nào không hay. Tuổi xuân tươi trẻ, trái tim còn rất đơn giản, chút cảm xúc ban đầu vô cùng trong sáng, thuần khiết. Tinh khiết giống như tuyết, chẳng có gì che đậy. Không chịu được ánh mắt của người bên cạnh nên cậu đã từ từ ngẩng đầu lên.

Bà Minh chờ đợi ánh mắt đó nên tự nhiên đã đoán được nguyên nhân của nó. Và bà cũng hiểu sự khác lạ gần đây của Minh Nhật Lãng do đâu mà có. Ban đầu bà còn giật mình, có chút ngạc nhiên, rồi sau đó cũng không biết cảm xúc trong lòng thế nào nữa. Con trai lớn rồi, mầm tình đã nở, trong lòng người làm mẹ bỗng dưng thấy buồn.

Vừa ăn trưa ở nhà ăn của trường xong, Lâm Nguyệt Loan cầm sách đi về phía rừng trúc. Dưới bóng cây rậm rạp không thấy ánh mặt trời, thỉnh thoảng có lá trúc rụng xuống khi gió khẽ thổi qua, buông mình xuống trang sách. Lâm Nguyệt Loan không nỡ vứt đi mà kẹp chiếc lá vào đó. Đặt cuốn sách lên ghế đá, cô vừa chống cằm vừa đọc, đọc được một lúc là thấy mắt cay cay, liền ngả xuống nghỉ ngơi một lát rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Trong cơn mơ hồ, hình như có ai đó đắp thứ gì lên người cô. Là một thứ mềm mại đắp lên người, vẫn còn hơi ấm, dễ chịu quá. Ngày còn nhỏ, cô có tật hay đá tung chăn khi ngủ, đều là bố cô đắp lại cho. Theo thói quen, cô túm lấy tay người vừa đắp cho mình và nói: “Bố”. Giống như ngày thơ ấu.

Dù là trong mơ nhưng cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt của hai bàn tay, bàn tay này nhất định không phải là bàn tay thô ráp của bố. Cô vội vùng dậy, nhìn quanh và thấy ánh mắt kinh ngạc của Minh Nhật Lãng.

“Minh Nhật Lãng, là cậu à?”. Cô vừa nói vừa vội rút tay về. “Sao cậu lại ở đây?”.

“Tớ ăn cơm trưa xong, ở nhà cũng không biết làm gì nên đến đây. Tớ muốn đến đây nghe các chú chim ca hát, không ngờ lại phát hiện cậu đang ngủ. Sao cậu lại ngủ ở đây thế?”. Bình thường Nhật Lãng rất ít nói, không hiểu sao trước mặt Nguyệt Loan lại nói nhiều thế không biết!

“Tớ vốn định ngồi đây đọc sách, chả hiểu thế nào lại ngủ mất”. Nguyệt Loan vừa nói vừa đứng dậy, chiếc áo đắp trên người rơi tuột xuống. Vội đưa tay túm lấy, nhìn ra mới biết đó là áo đồng phục của Nhật Lãng. Ra là cậu thấy cô ngủ ở đây, sợ cô bị lạnh nên mới đắp áo cho cô, hèn chi khi mới đắp lên người thật là ấm, vì nó mang cả hơi ấm của cậu.

“Cảm ơn cậu nhé Minh Nhật Lãng”. Nguyệt Loan cảm động đưa trả áo cho Nhật Lãng.

“Không có gì mà”. Minh Nhật Lãng cầm áo nhưng không mặc vào ngay mà vắt nó lên thành ghế đá rồi ngồi xuống, đôi chân dài và thẳng bắt chéo nhau. Cậu ngẩng đầu lên nhìn cô và nói: “Buổi trưa các chú chim đều ngủ rồi, chẳng ca hát gì nữa”.

Lâm Nguyệt Loan quan sát Nhật Lãng một hồi, cậu cởi bỏ lớp áo khoác ngoài màu xanh da trời, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng kết hợp với quần xanh. Đột nhiên cô nhớ lại hôm nhìn thấy cậu ở phòng khám xương, cũng mặc quần xanh áo trắng thế này. Chỉ là bộ quần áo đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ tao nhã như cây ngọc trước gió, hoàn toàn khác biệt. Nhưng sao lại…

Cô nhìn vào đôi mắt Minh Nhật Lãng. Đôi mắt ấy, đồng tử màu đen nhưng tròng mắt lại có màu xanh. Bây giờ thì cô đã hiểu, tròng mắt màu xanh là một trong những đặc trưng của việc hình thành xương không đầy đủ. Hèn chi, khi Tiêu Tinh Dã hỏi cậu lại im lặng và buồn bã không trả lời. Một hoàng tử mặt trời mười phân vẹn mười trong mắt người khác thế này, chẳng ai biết được nỗi đau ẩn chứa trong tim cậu ấy cả.

Minh Nhật Lãng giống như một bức tường trắng có một vết đen nhỏ. Đó là một khiếm khuyết đặc biệt không thể bù đắp, tự nhiên khiến người ta tiếc nuối.

Trong khoảnh khắc này, lòng cô tràn ngập cảm giác tiếc nuối, nhìn bản chất thông qua hiện tượng, cô hiểu rất rõ bên ngoài vẻ lấp lánh như cầu vồng của Minh Nhật Lãng thì thực sự cậu ấy là một người yếu đuối và cô đơn. Trong một quãng thời gian dài đằng đẵng, thế giới của cậu ấy chỉ gói gọn trong một căn nhà.

Con gái luôn có thiên chức dịu dàng bẩm sinh, cô rất muốn làm điều gì đó cho cậu, điều này càng khiến trong lòng thêm buồn bã.

“Minh Nhật Lãng này, nếu cậu thích nghe các chú chim ca hát đến thế, tớ biết một chỗ này có nhiều chim lắm, hót cực hay luôn”. Cô bắt đầu lên tiếng.

“Thế à? Ở đâu vậy?”.

“Bên hồ Phương Trạch ở ngoại thành phía tây có một thảm cỏ xanh vô cùng rộng, ở đó có rừng cây rậm rạp. Cây, hồ và thảm cỏ xanh ở đó đẹp lắm, không khí còn trong lành và ấm áp nữa, đó là nơi nghỉ ngơi tốt nhất của các chú chim đấy. Thế nên có nhiều bầy chim tụ tập ở đó lắm, có thể nói là “Khu vườn vui vẻ của muôn loài chim”“.

“Ồ, cậu đi rồi à?”.

“Tớ chưa đi nhưng nghe người ta nói thế”.

“Vậy… hay là… chủ nhật tụi mình cùng đi đi”. Ngập ngừng một hồi, cuối cùng Minh Nhật Lãng vẫn lên tiếng mời. Ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía rừng cây, trái tim cũng như treo trên cành cây vậy, cứ rung rinh bất định, như đang nín thở để chờ đợi câu trả lời của Nguyệt Loan.

Lâm Nguyệt Loan vui vẻ đáp lại: “Chủ nhật à, được đấy, đúng lúc Tiêu Tinh Dã nói chủ nhật này đi chơi, mọi người cùng đi dã ngoại đi, gọi thêm cả đám Quảng Phong nữa, cùng đạp xe ra ngoại ô chơi…”.

Đang nói hưng phấn như thế đột nhiên Lâm Nguyệt Loan ngừng lại còn Minh Nhật Lãng thì cúi gằm mặt xuống.

Lâm Nguyệt Loan biết mình đã nói sai, Minh Nhật Lãng không biết đi xe đạp, cho dù cậu ấy có biết đi xe thì nhỡ may xảy ra chuyện gì thì sao. Cô vội chữa lời: “A, nhưng mà đi xe đạp đi xa mệt lắm, hay là đi ô tô khách nhỉ”.

Minh Nhật Lãng vẫn cúi mặt không nói gì, chân cậu vô cớ đá mấy ngọn cỏ bên dưới. Lâm Nguyệt Loan lại nói tiếp: “Minh Nhật Lãng này, thực ra đi xe ô tô khách cũng chẳng thoải mái. Hay là… cậu chuẩn bị hai chiếc xe đi, bọn tớ đi ké xe cậu, thế nào?”.

Cô nói cứ như là đang có ý muốn “lợi dụng” người ta vậy. Minh Nhật Lãng thừa hiểu cô đang lo cho cậu. Nói thẳng ra là lo cho sức khỏe của cậu. Ngay từ nhỏ cậu đã được mọi người chăm sóc kỹ quá rồi, vật cực tất phản, bây giờ cậu rất ác cảm với những ai đối xử với mình như thế. Nhưng Lâm Nguyệt Loan làm vậy cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Tiêu Tinh Dã liệu có đồng ý đi với tụi mình không? Cậu ấy có muốn ngồi xe nhà tớ không?”. Minh Nhật Lãng im lặng đồng ý với ý kiến của Lâm Nguyệt Loan, nhưng vẫn có điều không an tâm.

“Có chứ, có chứ. Tiêu Tinh Dã không phải là người khó gần đâu, hai cậu tiếp xúc với nhau nhiều một chút, không biết chừng lại thành bạn thân ấy chứ”.

Minh Nhật Lãng không chắc về điều này lắm nhưng vẫn nở nụ cười và chẳng nói thêm gì nữa.

“Tại sao phải đi chơi với Minh Nhật Lãng?”. Không ngoài dự đoán của Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã không đồng ý.

“Tại sao lại không chứ, mọi người đều là bạn học với nhau”.

“Dẫn cậu ta đi chơi... Lâm Nguyệt Loan này, không phải tớ muốn nhằm vào cậu ta, nhưng nói thực là, cái tên đại thiếu gia ấy mà đi với chúng ta thì phiền phức lắm! Nghe nói cậu ta là con cưng, hàng ngày được cung phụng như phượng hoàng, lớn như thế rồi mà chưa đi đâu một mình, ngay cả đi bộ cũng không xong. Chúng ta rủ cậu ta đi cùng nhỡ may có chuyện gì xảy ra, nhà cậu ta ăn thịt tớ mất”.

“Ê ê ê, Tiêu Tinh Dã, chúng ta đi dã ngoại chứ có phải đi đánh nhau đâu, xảy ra chuyện gì được chứ!”. Lâm Nguyệt Loan tuy miệng nói thế nhưng trong lòng cũng chột dạ.

“Cho dù không xảy ra chuyện gì đi nữa thì để cậu ta bị ốm chúng ta cũng có trách nhiệm đấy! Cậu không nhớ lần trước đi có vài bến xe bus mà cậu ta nghỉ cả tuần đấy à? Cậu rủ cậu ta đi ra rừng nghe chim hót, đi một vòng quanh rừng có khi tớ phải cõng cậu ta mất”.

Tiêu Tinh Dã nói thế cũng khiến Nguyệt Loan do dự cân nhắc. Có lẽ do bản thân mình suy nghĩ chưa được chu toàn, đi hồ Phương Trạch cũng mất gần hai tiếng đi ô tô, đi vào rừng cũng sợ đường sá không bằng phẳng. Bệnh của cậu ấy lại là loại bệnh không được va chạm, “đặt để nhẹ nhàng”, nếu cậu ấy va vào đâu đó mà bị gãy xương thì không phải chuyện đùa.

“Vậy…”.

Thấy Lâm Nguyệt Loan do dự, Tiêu Tinh Dã vội nói ngay: “Còn cái gì nữa, mau đi từ chối cậu ta đi. Nói với tên hoàng tử mặt trời đó là, những người bình dân chúng ta đi du lịch thôi, còn cậu ta thì cứ ở trong biệt thự mà uống trà kiểu Anh nghe nhạc cổ điển mà tiêu khiển”.

Chuông tan học vang lên, các lớp học lục tục kéo nhau về. Như thường ngày, khi mọi người về gần hết rồi Minh Nhật Lãng mới xuống tầng. Cậu đi về phía chiếc xe đen đợi sẵn, bác Hồng đã xuống xe mở cửa cho cậu.

“Cậu còn không mau đi nói với cậu ta đi”. Tiêu Tinh Dã và Lâm Nguyệt Loan đi ngay sau lưng cậu, thấy Nhật Lãng sắp lên xe nên cậu vội giục Lâm Nguyệt Loan đi nói.

“Hay là… mai nói đi, đằng nào đó cũng là việc của chủ nhật”. Lâm Nguyệt Loan chần chừ.

“Không được, nói sớm biết sớm. Đừng để cậu ấy vui vẻ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mới nói cậu ấy không được tham gia, như thế càng không hay”.

Tiêu Tinh Dã nói cũng có lý, nhưng Nguyệt Loan không cất lời gọi cậu được. Cô phải nói thế nào được chứ!

“Minh Nhật Lãng, đợi chút đã”. Cô do dự một hồi, cuối cùng Tiêu Tinh Dã đành cất tiếng.

Minh Nhật Lãng đã ngồi trong xe, chỉ là xe chưa đóng cửa, nên nghe thấy Tiêu Tinh Dã gọi cậu vội thò đầu ra.

Nếu để Tiêu Tinh Dã đi nói chuyện thì không thể được, cậu này làm gì nói được câu nào dễ nghe đâu chứ. Lâm Nguyệt Loan có suy nghĩ thế nào cũng thấy chỉ có mình là giải quyết được, cô vội ngăn lại: “Để tớ đi nói với cậu ấy, cậu đi lấy xe đi”.

“Được, cậu mau giải quyết đi, tớ đi lấy xe đây”.

Tiêu Tinh Dã chạy đi lấy xe, Nguyệt Loan hít sâu một cái rồi tiến về phía Minh Nhật Lãng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện