Tơ Đồng Rỏ Máu
Chương 1: Hắc mộng
Văn Nhược Phi vừa tan ca khỏi cục Công nghiệp nhẹ. Mới có 7 rưỡi tối, nhưng thời tiết mùa đông
đã lạnh thì chớ, ngày lại còn ngắn cũn, cô lấy xe đạp ra khỏi nhà để xe
thì trời đã hoàn toàn tối mịt. Thực ra cô không tích cực đến nỗi tình
nguyện làm về muộn thế này đâu, chỉ vì lãnh đạo tỉnh tự nhiên yêu cầu
kiểm tra đột xuất, thành phần thực tập sinh như cô là phải bận bù đầu
cho đến phút chót. Giờ đây, nhìn lên bầu trời đen kịt cùng ánh đèn đường mờ mịt, thật sự cô không muốn một thân một mình tìm đến Giang Kinh này
đâu, thà rằng cứ ở lại Thành Đô tìm bừa 1 cơ hội thực tập nào đó còn tốt hơn, ít nhất thì ngày nào cũng được gặp anh bạn trai Ba Du Sinh của
mình. Với tình trạng đặc thù như ngày hôm nay, chỉ cần 1 cuộc điện
thoại thôi, thế nào Ba Du Sinh cũng đến đón cô ngay lập tức cho mà xem.
Là vậy, hồi đầu, vừa nghe nói ở Giang Kinh có 1 đơn vị tuyển thực tập sinh là cô chạy ngay đến đây đăng ký, như thể muốn chạy trốn khỏi Thành Đô vậy.
Chỉ có một mình cô biết rằng cô thật sự muốn trốn khỏi Thành Đô, ngay đến Ba Du Sinh cũng không hề biết bí mật này.
Văn Nhược Phi sống tại ký túc của cục Công nghiệp nhẹ, thời gian đi lại đến toà nhà văn phòng cục khoảng 12 phút. Bực một nỗi, mới đạp xe được mấy vòng thì tuyết bắt đầu đổ xuống ào ào, mặt đường trơn ướt khiến cô suýt ngã mấy lần.
Có lẽ vì quá để tâm đến mặt đường càng lúc càng xấu mà Văn Nhược Phi không để mắt đến người đi lại phía trước trên cùng con đường này.
Xe đổ, người ngã.
Có tiếng rên rỉ xuýt xoa văng vẳng đâu đó quanh đây. Văn Nhược Phi tạm thời bỏ mặc cái chân đau của mình, lồm cồm bò dậy đi về phía có tiếng rên phát ra – cô biết mình đã đâm ngã người ta, giờ chỉ mong hậu quả gây ra không quá nghiêm trọng thôi.
Nhưng hậu quả lại nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của cô. Con đường này không rộng, trước nay cũng không đông người qua kẻ lại cho lắm, ánh đèn đường xa xăm dù có muốn xuyên qua màn tuyết cũng đành bất lực, xung quanh vắng hoe không một bóng người. Cô có thể lờ mờ nhận ra có một đống đen xì không rõ rệt nằm lù lù trên mặt đường, nhìn cứ như không phải là hình người. Cô tiến lại gần hơn một chút, trên mặt đất đã bị tuyết phủ trắng, hình như có một vũng máu đang lan rộng ra.
Cô giật thót tim, dường như rất muốn hét lên: Chỉ bị xe đạp đâm vào thôi, sao có thể chảy nhiều máu thế được!
Dưới ánh đèn tậm tịt, cuối cùng cô cũng thấy rõ, trên mặt đất là 1 xác chết không đầu!
Không thể, xác chết làm sao phát ra tiếng rên rỉ được?
Cô há hốc miệng định kêu cứu, nhưng đã muộn. Có 1 bàn tay đeo găng bất chợt thò từ phía sau ra, bịt chặt miệng cô lại.
Văn Nhược Phi tỉnh lại trong cơn đau đớn dữ dội. Đây là đâu?
Cô không thể nhận ra đây là nơi nào, chỉ biết là một địa điểm công cộng không được quang minh chính đại. Từng cơn gió lạnh buốt thi nhau thổi tới, một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu thẳng vào căn nguyên của cơn đau tột cùng mà cô đang chịu đựng.
Bàn tay của cô.
Hoặc là đang mơ, hoặc là đang tưởng tượng, cô lờ mờ nhớ ra ánh sáng sắc lạnh của một lưỡi dao.
Máu chảy.
Ngón trỏ trên bàn tay phải của cô đã bị cắt đứt. Văn Nhược Phi hét lên một tiếng xé lòng, nhưng tiếng kêu lập tức bị chẹn lại bởi một cục vải nhét kín trong miệng cô, nên chỉ phát ra được những tiếng ư ưm từ cổ họng. Hai tay cô bị trói chặt, hai chân cũng không sao cử động nổi – cô cúi đầu nhìn xuống, cổ họng cô lại oà tới một tràng tiếng kêu kinh hoàng nữa: Hai chân của cô, đã bị chôn trong đất!
Một bãi đất sét lớn rơi từ trên cao rơi xuống, đổ phịch tới xung quanh chân cô.
Có tiếng cười kỳ quái, dường như được phát ra từ sâu dưới lòng đất, hệt như vô vàn mũi kim nhọn hoắt lăn qua lăn lại trên làn da mềm mại trơn nhẵn của cô, hệt như một con mãng xà cuộn tròn quanh người cô quyết không buông ra.
“Tại sao cô muốn đi khỏi Thành Đô?” Sau khi tiếng cười dừng lại là những câu hỏi tỏ ra rất quan tâm của đối phương: “Tại sao mới nghe tin có một đơn vị thực tập phù hợp ở Giang Kinh ngàn dặm xa xôi này cô đã vội vội vàng vàng đến nộp đơn xin vào? Tại sao ngay đến người bạn trai cô định trao thân gửi phận cả đời cũng không khuyên nổi cô?”
Văn Nhược Phi muốn nói: Anh không thể hiểu được đâu, không ai hiểu được đâu, ngay cả Ba Du Sinh cũng không thể hiểu. Nhưng cô nói làm sao được, không chỉ vì miệng đang bị bịt kín bởi chiếc khăn tay, mà hơn hết, ngực cô đang hết sức ngột ngạt, không thể phát được bất kỳ âm thanh nào ra nữa – - không biết từ bao giờ mà đống đất sét tanh ngòm dội từ trên xuống đã lấp đầy đến ngực cô.
Một bàn tay đeo găng màu đen thò xuống, giật phăng chiếc khăn bịt miệng cô ra. Cô gào lên một tiếng thảm thiết theo bản năng, cuối cùng cô đã hét ra được! Tiếng la hét thảm thương hoà lẫn với tiếng cười còn rợn người hơn, tạo ra thứ âm thanh hỗn tạp như ma quỷ đang say sưa chơi đùa.
Nếu không có tiếng điện thoại đột ngột đổ chuông giữa đêm hôm khuya khoắt thì không biết cơn ác mộng khủng khiếp nửa thật nửa hoang đường này còn diễn tiến đến đâu. Bạn gái anh mất tích đã là chuyện của 13 năm trước, nhưng trong lòng anh hiểu rõ tại sao gần đây cơn ác mộng này lại thường xuyên xuất hiện như vậy.
Chủ nhân của giấc mơ vừa rồi chính là Ba Du Sinh. Anh thò tay lên với lấy chiếc điện thoại trên nóc tủ ở đầu giường, lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi do giấc mơ đó gây ra. Thời gian hiển thị trên điện thoại là 4:06 sáng. Chỉ có đại đội trưởng đội điều tra hình sự kiêm tổ trưởng tổ trọng án Ba Du Sinh mới để chuông điện thoại ở mức to nhất trong khi ngủ; và cũng chỉ có Ba Du Sinh mới không thấy bực bội tức tối vì bị làm phiền lúc nửa đêm nửa hôm đang yên giấc thế này.
Thoát được khỏi giấc mơ đó, cũng tốt.
Anh nhấc điên thoại lên, đáp một tiếng, lẳng lặng nghe người bên kia trình bày xong, mồ hôi trên trán anh túa ra còn nhiều hơn.
Chuyện anh lo lắng nhất đã xảy ra.
Viên cảnh sát trực ban của đội điều tra hình sự vừa báo cáo một vụ án được chuyển lên từ phân cục, một cô gái 23 tuổi tên Hàn Tây, sau khi thu dọn xong cửa hàng thời trang cao cấp, đến giờ vẫn chưa thấy về nhà và mất liên lạc với người bạn trai sống cùng tên Thẩm Đại Hổ.
“Lần cuối cùng liên lạc được với cô ấy là mấy giờ?” Giọng điệu Ba Du Sinh lại hoàn toàn không giống như đang toát mồ hôi chút nào.
“Là 1 tin nhắn cuối cùng giữa họ, khoảng 5 tiếng trước, sau đó không còn liên lạc được với Hàn Tây nữa.”
Ba Du Sinh thừa biết, 1 người mới mất liên lạc trong 5 tiếng là chưa đủ điều kiện cấu thành một vụ án mất tích, anh liền hỏi: “Nói như vậy thì là, đã có chứng cứ?”
Ban đầu Thẩm Đại Hổ không lo lắng lắm khi Hàn Tây không về nhà đúng giờ, không chỉ vì những tin nhắn yêu đương qua lại giữa hai người vẫn còn nóng hổi trong điện thoại, mà anh cũng biết rõ, tình yêu của Hàn Tây đối với mình nhiều tầng nhiều lớp thế nào, không bao giờ có chuyện cô bỏ đi mà không nói lời từ biệt. Chắc chắn là khi sắp đến giờ đóng cửa cửa hàng thì có khách đến xem hàng nên phải nấn ná lại một lúc. Mặc dù bình thường khi đi làm Hàn Tây có trang điểm rất tỉ mẩn, nhưng đó là yêu cầu của công việc, chứ chắc chắn cô không thể, và cũng không có gan đi chơi bời với giai khác.
Nhưng, 2 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thẩm Đại Hổ bắt đầu thấy có chút sốt ruột, anh bắt đầu nhắn tin liên tục cho Hàn Tây, nhưng không thấy trả lời lại, gọi điện thì tắt máy. Anh ra khỏi căn phòng nhỏ mà hai người sống chung, đi qua đi lại trước cổng tiểu khu. Chuyến xe buýt cách chuyến cuối cùng 1 tiếng đã đi khỏi. Hút hết 2 điếu thuốc, ba năm chiếc xe buýt đỗ lại rồi bỏ đi, vẫn chưa thấy bóng Hàn Tây đâu. Anh biết, có chuyện bất thường đã xảy ra.
Anh quay về nhà, nhớ là Hàn Tây có 1 quyển danh bạ điện thoại, trên đó có số liên lạc của ông chủ và mấy chị em bạn bè của cô ấy, anh định gọi hỏi từng người một. Nếu không có tin tức gì ra hồn, anh sẽ phóng xe máy đến cửa hàng nơi cô ấy làm việc tìm xem sao. Nếu cửa hàng đã đóng cửa thì phải làm gì tiếp đây? Anh nghĩ, vậy thì sẽ là vận đen của 2 người: Hàn Tây và tên khốn nạn nào đó đã cướp Hàn Tây khỏi anh. Thẩm Đại Hổ si tình thế nào, chắc chắn Hàn Tây thừa hiểu.
Vừa lôi được chìa khoá ra để mở cửa thì Thẩm Đại Hổ phát hiện có một chiếc túi xách phụ nữ nhỏ treo trên nắm cửa của cánh cửa sắt, một chiếc Hermes nhái, chính là quà sinh nhật năm ngoái anh tặng Hàn Tây. Thẩm Đại Hổ hơi mỉm cười: Biết là cô ấy sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu mà. Nhưng ngay sau đó anh lại thấy hết sức kinh ngạc, tại sao lại treo túi trên cửa thế này?
Anh gỡ chiếc túi xuống, mở khoá cửa, ấn công tắc bật đèn, cất tiếng gọi dịu dàng nhất có thể: “Tây Tây! Sao về muộn thế em, còn không nói với anh một tiếng nữa? Nửa đêm rồi, có biết anh lo lắng thế nào không?”
Không có tiếng trả lời.
“Tây Tây!” Giọng điệu anh bắt đầu có chút cáu giận: “Đừng giở trò này ra với anh, em định lấy im lặng là vàng à? Không có giá trị với anh đâu!”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Căn hộ bé nhỏ này không phải nơi thích hợp để chơi trò trốn tìm, Thẩm Đại Hổ nhanh chóng xác định Hàn Tây hoàn toàn không có trong nhà! Nhưng tại sao túi xách của cô ấy lại xuất hiện ngoài cửa?
Anh thẫn thờ, lẽ nào, cuối cùng vẫn là cô ấy muốn bỏ mình? Để đoạn tuyệt hoàn toàn, trước khi đi còn trả lại món quà “quý giá” mình đã tặng cô ấy? Đầu óc anh bắt đầu bốc lửa phừng phừng, nắm tay ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn đấm người ngay lúc này, chỉ muốn nghe thấy tiếng mũi vỡ, răng rụng tả tơi, nhưng trong căn phòng trống hoắc này, anh chỉ có thể điên tiết mà ném chiếc túi xuống đất không thương tiếc thôi.
Khoá của chiếc túi bị bung ra, đồ đạc bên trong tung toé khắp sàn nhà, bao gồm chiếc Iphone nhái anh tặng cô nữa. Thẩm Đại Hổ lại bắt đầu hoài nghi: Thật khó tưởng tượng Hàn Tây lại có thể từ bỏ chiếc điện thoại cô ấy vốn hết sức nâng niu, nếu bỏ trốn theo zai mà không mang theo điện thoại thì có phải là rất bất tiện không. Anh nhặt chiếc điện thoại lên, hi vọng có thể tìm kiếm được manh mối gì đó qua lịch sử cuộc gọi – - Gần như ngày nào anh cũng kiểm tra điện thoại của Hàn Tây, ngoài mấy tin nhắc rác quảng cáo lừa đảo ra, chưa bao giờ anh phát hiện ra bất kỳ số điện thoại khả nghi nào, nếu Hàn Tây có người khác bên ngoài thật thì rõ ràng trình độ che giấu của cô ấy rất chuyên nghiệp. Lần này cũng không phải ngoại lệ, qua mấy tiếng đồng hồ, chỉ có mấy tin nhắn do chính anh gửi đến thôi.
Một chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời nằm bên cạnh chiếc điện thoại nhanh chóng thu hút ánh mắt của anh: “Durex”, “Bao cao su làm từ mủ cao su tự nhiên”. Anh run rẩy nhặt chiếc hộp đó lên, mẹ nó chứ, cái hộp đắt tiền thế này, trông có vẻ không phải hàng nhái đâu!
Thẩm Đại Hổ bất chợt cảm thấy chiếc hộp chứa BCS này có vẻ nặng hơn so với tưởng tượn g của anh, anh tạm thời gác trái tim bị cháy xém vì thù hận sang một bên, kéo cái nắp đậy bên trên của chiếc hộp ra, trước tiên là rút ra một cục vải trắng to bằng nắm tay, chất liệu tương đối chắc chắn, kiểu giống như vải bò. Anh chợt nhớ ra, hình như hôm nay Hàn Tây mặc một chiếc quần bò bó sát màu trắng đi làm.
Anh tò mò nhìn chằm chằm vào nắm vải bò màu trắng này, hình thù không ra đâu vào đâu, như thể bị cắt ra rất vội vã. Lật tấm vải lại, anh sững sờ: trên nền vài trắng ghê sợ đó, có một vết máu đỏ thẫm.
Dường như chiếc hộp “Durex” này còn nặng hơn vừa rồi, anh thò tay vào trong đó 1 lần nữa, nhưng lập tức co rụt lại như vừa chạm vào nguồn điện, chiếc hộp bị vứt xuống, rơi lăn lóc trên sàn nhà, một ngón tay người trắng bệch thòi ra.
“Là ngón tay của Hàn Tây phải không?” Ba Du Sinh đã khoác xong áo gió lên người.
“Người của phòng kỹ thuật và phòng thí nghiệm đang bắt tay vào xác minh, nhưng Thẩm Đại Hổ quả quyết đó là của Hàn Tây, bởi vì kiểu hoa văn sơn móng tay hình hoa cúc trống tâm trên nền đỏ tím của ngón tay đứt đó chính là kiểu Hàn Tây mới đánh cuối tuần trước.
“Mễ Trị Văn! Hắn đã tỉnh chưa?”
Đầu điện thoại bên kia có chút ngập ngừng, Ba Du Sinh lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành. Khi cảm giác này xuất hiện, kết quả khiến người ta rất khó chịu đựng.
Anh lặng nghe đối phương trả lời xong câu hỏi. Mồ hôi trên trán đã nhỏ giọt xuống khoé mắt, cay xè. Mễ Trị Văn, một kẻ tình nghi quan trọng đang bị giám sát chặt chẽ đã biến mất khỏi tầm mắt của cảnh sát.
Nếu một người bạn hay thân nhân nào đó của Ba Du Sinh xuất hiện trước mặt anh vào lúc này, chắc chắn sẽ bắt gặp một Ba Du Sinh hoàn toàn không giống với vẻ bình lặng thường ngày, hoặc có thể nói, là gặp một người hoàn toàn khác – anh ta có tướng mạo giống hệt Ba Du Sinh nhưng có thần thái của một người xa lạ, mệt mỏi, thậm chí là già nua.
“Đội trưởng Ba?” Cậu cảnh sát trực ban cũng không quen với việc đội trưởng của mình im lặng quá lâu.
“Các cậu lập tức truyền đạt lệnh động viên đến các phân cục, lực lượng cảnh sát toàn thành phố cùng hiệp đồng điều tra. Tôi sẽ đến ngay lập tức.” Ba Du Sinh cố gắng lấy lại trạng thái bình thường. Anh cúp máy, nhanh chóng mặc đồng phục cảnh sát lên, nhưng rồi bất giác lại mở điện thoại ra, nhìn một cái tên trong danh bạ. Anh bắt đầu thấy tiếc nuối, không nên để cô ấy dính líu vào vụ án này.
Nhưng mà cho tới giờ phút này, cảm giác của anh lại mãnh liệt hơn bất cứ khi nào: Có thể, thật sự chỉ có cô ấy, mới có thể khiến bi kịch này kết thúc nhanh nhất.
Hoặc là, khiến bi kịch này trở nên tang thương hơn.
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh ấn nút gọi đi, chuông đổ được 3 tiếng, giọng ngái ngủ của cô ấy đã cất lên: “Thầy Ba ạ?”
“Na Lan, tôi đã lưỡng lự rất lâu, không biết nên nói với em thế nào, lại phải kéo em vào vụ án, nhưng mà, không có cách nào khác….Án ngón tay đứt lại xảy ra rồi, chúng ta vừa có một nạn nhân nữa!”
Là vậy, hồi đầu, vừa nghe nói ở Giang Kinh có 1 đơn vị tuyển thực tập sinh là cô chạy ngay đến đây đăng ký, như thể muốn chạy trốn khỏi Thành Đô vậy.
Chỉ có một mình cô biết rằng cô thật sự muốn trốn khỏi Thành Đô, ngay đến Ba Du Sinh cũng không hề biết bí mật này.
Văn Nhược Phi sống tại ký túc của cục Công nghiệp nhẹ, thời gian đi lại đến toà nhà văn phòng cục khoảng 12 phút. Bực một nỗi, mới đạp xe được mấy vòng thì tuyết bắt đầu đổ xuống ào ào, mặt đường trơn ướt khiến cô suýt ngã mấy lần.
Có lẽ vì quá để tâm đến mặt đường càng lúc càng xấu mà Văn Nhược Phi không để mắt đến người đi lại phía trước trên cùng con đường này.
Xe đổ, người ngã.
Có tiếng rên rỉ xuýt xoa văng vẳng đâu đó quanh đây. Văn Nhược Phi tạm thời bỏ mặc cái chân đau của mình, lồm cồm bò dậy đi về phía có tiếng rên phát ra – cô biết mình đã đâm ngã người ta, giờ chỉ mong hậu quả gây ra không quá nghiêm trọng thôi.
Nhưng hậu quả lại nghiêm trọng ngoài sức tưởng tượng của cô. Con đường này không rộng, trước nay cũng không đông người qua kẻ lại cho lắm, ánh đèn đường xa xăm dù có muốn xuyên qua màn tuyết cũng đành bất lực, xung quanh vắng hoe không một bóng người. Cô có thể lờ mờ nhận ra có một đống đen xì không rõ rệt nằm lù lù trên mặt đường, nhìn cứ như không phải là hình người. Cô tiến lại gần hơn một chút, trên mặt đất đã bị tuyết phủ trắng, hình như có một vũng máu đang lan rộng ra.
Cô giật thót tim, dường như rất muốn hét lên: Chỉ bị xe đạp đâm vào thôi, sao có thể chảy nhiều máu thế được!
Dưới ánh đèn tậm tịt, cuối cùng cô cũng thấy rõ, trên mặt đất là 1 xác chết không đầu!
Không thể, xác chết làm sao phát ra tiếng rên rỉ được?
Cô há hốc miệng định kêu cứu, nhưng đã muộn. Có 1 bàn tay đeo găng bất chợt thò từ phía sau ra, bịt chặt miệng cô lại.
Văn Nhược Phi tỉnh lại trong cơn đau đớn dữ dội. Đây là đâu?
Cô không thể nhận ra đây là nơi nào, chỉ biết là một địa điểm công cộng không được quang minh chính đại. Từng cơn gió lạnh buốt thi nhau thổi tới, một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu thẳng vào căn nguyên của cơn đau tột cùng mà cô đang chịu đựng.
Bàn tay của cô.
Hoặc là đang mơ, hoặc là đang tưởng tượng, cô lờ mờ nhớ ra ánh sáng sắc lạnh của một lưỡi dao.
Máu chảy.
Ngón trỏ trên bàn tay phải của cô đã bị cắt đứt. Văn Nhược Phi hét lên một tiếng xé lòng, nhưng tiếng kêu lập tức bị chẹn lại bởi một cục vải nhét kín trong miệng cô, nên chỉ phát ra được những tiếng ư ưm từ cổ họng. Hai tay cô bị trói chặt, hai chân cũng không sao cử động nổi – cô cúi đầu nhìn xuống, cổ họng cô lại oà tới một tràng tiếng kêu kinh hoàng nữa: Hai chân của cô, đã bị chôn trong đất!
Một bãi đất sét lớn rơi từ trên cao rơi xuống, đổ phịch tới xung quanh chân cô.
Có tiếng cười kỳ quái, dường như được phát ra từ sâu dưới lòng đất, hệt như vô vàn mũi kim nhọn hoắt lăn qua lăn lại trên làn da mềm mại trơn nhẵn của cô, hệt như một con mãng xà cuộn tròn quanh người cô quyết không buông ra.
“Tại sao cô muốn đi khỏi Thành Đô?” Sau khi tiếng cười dừng lại là những câu hỏi tỏ ra rất quan tâm của đối phương: “Tại sao mới nghe tin có một đơn vị thực tập phù hợp ở Giang Kinh ngàn dặm xa xôi này cô đã vội vội vàng vàng đến nộp đơn xin vào? Tại sao ngay đến người bạn trai cô định trao thân gửi phận cả đời cũng không khuyên nổi cô?”
Văn Nhược Phi muốn nói: Anh không thể hiểu được đâu, không ai hiểu được đâu, ngay cả Ba Du Sinh cũng không thể hiểu. Nhưng cô nói làm sao được, không chỉ vì miệng đang bị bịt kín bởi chiếc khăn tay, mà hơn hết, ngực cô đang hết sức ngột ngạt, không thể phát được bất kỳ âm thanh nào ra nữa – - không biết từ bao giờ mà đống đất sét tanh ngòm dội từ trên xuống đã lấp đầy đến ngực cô.
Một bàn tay đeo găng màu đen thò xuống, giật phăng chiếc khăn bịt miệng cô ra. Cô gào lên một tiếng thảm thiết theo bản năng, cuối cùng cô đã hét ra được! Tiếng la hét thảm thương hoà lẫn với tiếng cười còn rợn người hơn, tạo ra thứ âm thanh hỗn tạp như ma quỷ đang say sưa chơi đùa.
Nếu không có tiếng điện thoại đột ngột đổ chuông giữa đêm hôm khuya khoắt thì không biết cơn ác mộng khủng khiếp nửa thật nửa hoang đường này còn diễn tiến đến đâu. Bạn gái anh mất tích đã là chuyện của 13 năm trước, nhưng trong lòng anh hiểu rõ tại sao gần đây cơn ác mộng này lại thường xuyên xuất hiện như vậy.
Chủ nhân của giấc mơ vừa rồi chính là Ba Du Sinh. Anh thò tay lên với lấy chiếc điện thoại trên nóc tủ ở đầu giường, lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi do giấc mơ đó gây ra. Thời gian hiển thị trên điện thoại là 4:06 sáng. Chỉ có đại đội trưởng đội điều tra hình sự kiêm tổ trưởng tổ trọng án Ba Du Sinh mới để chuông điện thoại ở mức to nhất trong khi ngủ; và cũng chỉ có Ba Du Sinh mới không thấy bực bội tức tối vì bị làm phiền lúc nửa đêm nửa hôm đang yên giấc thế này.
Thoát được khỏi giấc mơ đó, cũng tốt.
Anh nhấc điên thoại lên, đáp một tiếng, lẳng lặng nghe người bên kia trình bày xong, mồ hôi trên trán anh túa ra còn nhiều hơn.
Chuyện anh lo lắng nhất đã xảy ra.
Viên cảnh sát trực ban của đội điều tra hình sự vừa báo cáo một vụ án được chuyển lên từ phân cục, một cô gái 23 tuổi tên Hàn Tây, sau khi thu dọn xong cửa hàng thời trang cao cấp, đến giờ vẫn chưa thấy về nhà và mất liên lạc với người bạn trai sống cùng tên Thẩm Đại Hổ.
“Lần cuối cùng liên lạc được với cô ấy là mấy giờ?” Giọng điệu Ba Du Sinh lại hoàn toàn không giống như đang toát mồ hôi chút nào.
“Là 1 tin nhắn cuối cùng giữa họ, khoảng 5 tiếng trước, sau đó không còn liên lạc được với Hàn Tây nữa.”
Ba Du Sinh thừa biết, 1 người mới mất liên lạc trong 5 tiếng là chưa đủ điều kiện cấu thành một vụ án mất tích, anh liền hỏi: “Nói như vậy thì là, đã có chứng cứ?”
Ban đầu Thẩm Đại Hổ không lo lắng lắm khi Hàn Tây không về nhà đúng giờ, không chỉ vì những tin nhắn yêu đương qua lại giữa hai người vẫn còn nóng hổi trong điện thoại, mà anh cũng biết rõ, tình yêu của Hàn Tây đối với mình nhiều tầng nhiều lớp thế nào, không bao giờ có chuyện cô bỏ đi mà không nói lời từ biệt. Chắc chắn là khi sắp đến giờ đóng cửa cửa hàng thì có khách đến xem hàng nên phải nấn ná lại một lúc. Mặc dù bình thường khi đi làm Hàn Tây có trang điểm rất tỉ mẩn, nhưng đó là yêu cầu của công việc, chứ chắc chắn cô không thể, và cũng không có gan đi chơi bời với giai khác.
Nhưng, 2 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Thẩm Đại Hổ bắt đầu thấy có chút sốt ruột, anh bắt đầu nhắn tin liên tục cho Hàn Tây, nhưng không thấy trả lời lại, gọi điện thì tắt máy. Anh ra khỏi căn phòng nhỏ mà hai người sống chung, đi qua đi lại trước cổng tiểu khu. Chuyến xe buýt cách chuyến cuối cùng 1 tiếng đã đi khỏi. Hút hết 2 điếu thuốc, ba năm chiếc xe buýt đỗ lại rồi bỏ đi, vẫn chưa thấy bóng Hàn Tây đâu. Anh biết, có chuyện bất thường đã xảy ra.
Anh quay về nhà, nhớ là Hàn Tây có 1 quyển danh bạ điện thoại, trên đó có số liên lạc của ông chủ và mấy chị em bạn bè của cô ấy, anh định gọi hỏi từng người một. Nếu không có tin tức gì ra hồn, anh sẽ phóng xe máy đến cửa hàng nơi cô ấy làm việc tìm xem sao. Nếu cửa hàng đã đóng cửa thì phải làm gì tiếp đây? Anh nghĩ, vậy thì sẽ là vận đen của 2 người: Hàn Tây và tên khốn nạn nào đó đã cướp Hàn Tây khỏi anh. Thẩm Đại Hổ si tình thế nào, chắc chắn Hàn Tây thừa hiểu.
Vừa lôi được chìa khoá ra để mở cửa thì Thẩm Đại Hổ phát hiện có một chiếc túi xách phụ nữ nhỏ treo trên nắm cửa của cánh cửa sắt, một chiếc Hermes nhái, chính là quà sinh nhật năm ngoái anh tặng Hàn Tây. Thẩm Đại Hổ hơi mỉm cười: Biết là cô ấy sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó đâu mà. Nhưng ngay sau đó anh lại thấy hết sức kinh ngạc, tại sao lại treo túi trên cửa thế này?
Anh gỡ chiếc túi xuống, mở khoá cửa, ấn công tắc bật đèn, cất tiếng gọi dịu dàng nhất có thể: “Tây Tây! Sao về muộn thế em, còn không nói với anh một tiếng nữa? Nửa đêm rồi, có biết anh lo lắng thế nào không?”
Không có tiếng trả lời.
“Tây Tây!” Giọng điệu anh bắt đầu có chút cáu giận: “Đừng giở trò này ra với anh, em định lấy im lặng là vàng à? Không có giá trị với anh đâu!”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Căn hộ bé nhỏ này không phải nơi thích hợp để chơi trò trốn tìm, Thẩm Đại Hổ nhanh chóng xác định Hàn Tây hoàn toàn không có trong nhà! Nhưng tại sao túi xách của cô ấy lại xuất hiện ngoài cửa?
Anh thẫn thờ, lẽ nào, cuối cùng vẫn là cô ấy muốn bỏ mình? Để đoạn tuyệt hoàn toàn, trước khi đi còn trả lại món quà “quý giá” mình đã tặng cô ấy? Đầu óc anh bắt đầu bốc lửa phừng phừng, nắm tay ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn đấm người ngay lúc này, chỉ muốn nghe thấy tiếng mũi vỡ, răng rụng tả tơi, nhưng trong căn phòng trống hoắc này, anh chỉ có thể điên tiết mà ném chiếc túi xuống đất không thương tiếc thôi.
Khoá của chiếc túi bị bung ra, đồ đạc bên trong tung toé khắp sàn nhà, bao gồm chiếc Iphone nhái anh tặng cô nữa. Thẩm Đại Hổ lại bắt đầu hoài nghi: Thật khó tưởng tượng Hàn Tây lại có thể từ bỏ chiếc điện thoại cô ấy vốn hết sức nâng niu, nếu bỏ trốn theo zai mà không mang theo điện thoại thì có phải là rất bất tiện không. Anh nhặt chiếc điện thoại lên, hi vọng có thể tìm kiếm được manh mối gì đó qua lịch sử cuộc gọi – - Gần như ngày nào anh cũng kiểm tra điện thoại của Hàn Tây, ngoài mấy tin nhắc rác quảng cáo lừa đảo ra, chưa bao giờ anh phát hiện ra bất kỳ số điện thoại khả nghi nào, nếu Hàn Tây có người khác bên ngoài thật thì rõ ràng trình độ che giấu của cô ấy rất chuyên nghiệp. Lần này cũng không phải ngoại lệ, qua mấy tiếng đồng hồ, chỉ có mấy tin nhắn do chính anh gửi đến thôi.
Một chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời nằm bên cạnh chiếc điện thoại nhanh chóng thu hút ánh mắt của anh: “Durex”, “Bao cao su làm từ mủ cao su tự nhiên”. Anh run rẩy nhặt chiếc hộp đó lên, mẹ nó chứ, cái hộp đắt tiền thế này, trông có vẻ không phải hàng nhái đâu!
Thẩm Đại Hổ bất chợt cảm thấy chiếc hộp chứa BCS này có vẻ nặng hơn so với tưởng tượn g của anh, anh tạm thời gác trái tim bị cháy xém vì thù hận sang một bên, kéo cái nắp đậy bên trên của chiếc hộp ra, trước tiên là rút ra một cục vải trắng to bằng nắm tay, chất liệu tương đối chắc chắn, kiểu giống như vải bò. Anh chợt nhớ ra, hình như hôm nay Hàn Tây mặc một chiếc quần bò bó sát màu trắng đi làm.
Anh tò mò nhìn chằm chằm vào nắm vải bò màu trắng này, hình thù không ra đâu vào đâu, như thể bị cắt ra rất vội vã. Lật tấm vải lại, anh sững sờ: trên nền vài trắng ghê sợ đó, có một vết máu đỏ thẫm.
Dường như chiếc hộp “Durex” này còn nặng hơn vừa rồi, anh thò tay vào trong đó 1 lần nữa, nhưng lập tức co rụt lại như vừa chạm vào nguồn điện, chiếc hộp bị vứt xuống, rơi lăn lóc trên sàn nhà, một ngón tay người trắng bệch thòi ra.
“Là ngón tay của Hàn Tây phải không?” Ba Du Sinh đã khoác xong áo gió lên người.
“Người của phòng kỹ thuật và phòng thí nghiệm đang bắt tay vào xác minh, nhưng Thẩm Đại Hổ quả quyết đó là của Hàn Tây, bởi vì kiểu hoa văn sơn móng tay hình hoa cúc trống tâm trên nền đỏ tím của ngón tay đứt đó chính là kiểu Hàn Tây mới đánh cuối tuần trước.
“Mễ Trị Văn! Hắn đã tỉnh chưa?”
Đầu điện thoại bên kia có chút ngập ngừng, Ba Du Sinh lập tức cảm thấy có điềm chẳng lành. Khi cảm giác này xuất hiện, kết quả khiến người ta rất khó chịu đựng.
Anh lặng nghe đối phương trả lời xong câu hỏi. Mồ hôi trên trán đã nhỏ giọt xuống khoé mắt, cay xè. Mễ Trị Văn, một kẻ tình nghi quan trọng đang bị giám sát chặt chẽ đã biến mất khỏi tầm mắt của cảnh sát.
Nếu một người bạn hay thân nhân nào đó của Ba Du Sinh xuất hiện trước mặt anh vào lúc này, chắc chắn sẽ bắt gặp một Ba Du Sinh hoàn toàn không giống với vẻ bình lặng thường ngày, hoặc có thể nói, là gặp một người hoàn toàn khác – anh ta có tướng mạo giống hệt Ba Du Sinh nhưng có thần thái của một người xa lạ, mệt mỏi, thậm chí là già nua.
“Đội trưởng Ba?” Cậu cảnh sát trực ban cũng không quen với việc đội trưởng của mình im lặng quá lâu.
“Các cậu lập tức truyền đạt lệnh động viên đến các phân cục, lực lượng cảnh sát toàn thành phố cùng hiệp đồng điều tra. Tôi sẽ đến ngay lập tức.” Ba Du Sinh cố gắng lấy lại trạng thái bình thường. Anh cúp máy, nhanh chóng mặc đồng phục cảnh sát lên, nhưng rồi bất giác lại mở điện thoại ra, nhìn một cái tên trong danh bạ. Anh bắt đầu thấy tiếc nuối, không nên để cô ấy dính líu vào vụ án này.
Nhưng mà cho tới giờ phút này, cảm giác của anh lại mãnh liệt hơn bất cứ khi nào: Có thể, thật sự chỉ có cô ấy, mới có thể khiến bi kịch này kết thúc nhanh nhất.
Hoặc là, khiến bi kịch này trở nên tang thương hơn.
Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh ấn nút gọi đi, chuông đổ được 3 tiếng, giọng ngái ngủ của cô ấy đã cất lên: “Thầy Ba ạ?”
“Na Lan, tôi đã lưỡng lự rất lâu, không biết nên nói với em thế nào, lại phải kéo em vào vụ án, nhưng mà, không có cách nào khác….Án ngón tay đứt lại xảy ra rồi, chúng ta vừa có một nạn nhân nữa!”
Bình luận truyện