Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 118: Trống chuông huyên náo ồn ào (kết – thượng)



Các trưởng bối, ca tẩu thấy vậy, có người vui vẻ, có người chua xót. Các ca ca tẩu tẩu đều cao hứng thay Đồng Đồng, nha đầu này cuối cùng cũng yêu đương, cũng biết thẹn thùng! Trương Tịnh lại là trong lòng ê ẩm, cảm thấy khuê nữ bị đoạt đi.

Ban đầu là ông ngoại không thích Chung Hoành nhất, thỉnh thoảng mặt lạnh với Chung Hoành. Bây giờ biến thành Trương Tịnh không ưa con rể nhất, bất kể con rể nịnh bợ lấy lòng ông thế nào, ông cũng không cho hắn một khuôn mặt tươi cười.

Chung Hoành lặng lẽ lôi kéo thê tử, nói ra hoài bão vĩ đại của mình:

- Đồng Đồng, chúng ta cũng sinh khuê nữ! Chờ khuê nữ chúng ta trưởng thành rồi, ta cũng như nhạc phụ, thể hiện uy phong của lão Thái Sơn!

Trương Đồng phì cười, Hoành Hoành à, chí khí này thật quá xa vời! Chúng ta mới thành thân ngày thứ ba, đến khi mang thai hài tử, rồi sinh ra, đợi hài tử trưởng thành………muốn thể hiện uy phong của lão Thái Sơn, không biết là chuyện năm nào tháng nào nữa!

Đôi vợ chồng son nấn ná ở Bình Bắc hầu phủ đến chiều mới rời đi. Trở lại Chung gia, Chung Hoành lén lút phàn nàn với Thủy Băng Tâm:

- Nhạc mẫu đối đãi rất thân thiết, còn nhạc phụ cứ như kẻ thù vậy.

Thủy Băng Tâm an ủi hắn:

- Như nhau thôi. Phụ thân con nhìn hai tỷ phu con cũng cực kỳ không vừa mắt.

Trương Đồng thường không chú ý, buột miệng gọi “dì Thủy”. Nàng từ nhỏ đã gọi “dì Thủy”, chợt đổi thành “mẹ” thật đúng là không quen. Chung Hoành mỗi lần đều trừng mắt với nàng:

- Gọi cái gì đó!

Thủy Băng Tâm vờ giận:

- Dám hô to gọi nhỏ với Đồng Đồng của ta à? Lá gan lớn thật!

Bà bênh vực Trương Đồng, đánh Chung Hoành một trận.

Chung Hoành rất u oán:

- Mẹ, rốt cục ai mới là ruột thịt của mẹ?

Thủy Băng Tâm và Trương Đồng nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, đều cười ra tiếng.

Tháng mười một, có một vị khách đến Ngụy quốc công phủ, chính là biểu huynh nhà mẹ đẻ của A Trì, Lục Mân. Thi Hương năm nay, Lục Mân được đề tên bảng vàng, đậu cử nhân, lần này vào kinh chuẩn bị cho sang năm thi Hội.

Trương Mại và A Trì lịch sự chu đáo tiếp đãi Lục Mân. Trương Mại mỉm cười nói:

- Nhạc phụ ở Tây Sơn dưỡng bệnh, Tây Sơn cũng là nơi u tĩnh, thích hợp học hành. Nhưng biểu huynh nếu muốn thường xuyên đi tham gia hội văn, bái phỏng sư trưởng thì ở trong thành tiện hơn. Không biết ý biểu huynh thế nào?

Lục Mân khách khí tạ ơn:

- Đa tạ muội phu nghĩ tới. Theo ngu huynh, vẫn là tìm một nơi thanh u, vắng lặng tĩnh tâm thì tốt hơn. Hội văn hay bái phỏng bằng hữu, để đầu xuân sang năm hẵng nói.

Trương Mại tự nhiên gật đầu tán thưởng, tiễn hắn đi Tây Sơn. Ở Tây Sơn, Từ Sâm có thể chỉ điểm việc học của hắn, Từ Tốn có thể cùng hắn cọ xát, Lục Vân có thể chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho hắn.

Từ đầu đến cuối, Lục Mân ngồi rất nghiêm chỉnh, ánh mắt không hề nhìn về phía A Trì.

Sau khi khách đi, Trương Mại tựa tiếu phi tiếu nhìn thê tử, chậm rãi nói:

- Mẹ bé Tự à, vị biểu huynh này rất biết lễ.

Lục Mân đến nay vẫn chưa thành thân. Nghe nói hắn phát lời thề, ngày nào chưa đậu tiến sĩ ngày đó chưa cưới vợ. Tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu hắn vì sự cố chấp này của hắn mà cả ngày than ngắn thở dài, rất âu sầu.

Chuyện đậu tiến sĩ này không phải chỉ học là được mà còn có thành phần may mắn rất lớn. Tú tài, cử nhân, tiến sĩ, từng bậc từng bậc, mỗi ải đều không dễ qua. “Tam thập lão minh kinh, ngũ thập thiếu tiến sĩ” (ba mươi tuổi đậu minh kinh đã coi là già, năm mươi tuổi đậu tiến sĩ vẫn coi là trẻ), năm mươi tuổi đậu tiến sĩ vẫn coi là sớm, hắn cứ nhất định phải đậu tiến sĩ mới lấy vợ, các trưởng bối trong nhà nói xem có vội không chứ.

A Trì cười nói:

- Cha bé Tự, lúc nãy ta thật sợ chàng làm chủ quá nhiệt tình, muốn giữ biểu huynh ở lại nhà chúng ta. Chàng không biết chứ, đại cữu mẫu chỉ cảm thấy con nhà mình là quý giá, còn con nhà khác đều là cỏ rác. Nếu giữ biểu huynh lại, dù có chu đáo thế nào cuối cùng cũng thành không chu đáo, chúng ta đừng đụng tới cọc phiền toái này mới tốt.

Hóa ra hắn ta là một phiền toái, Trương Mại nhìn thê tử, khẽ cười.

Sư công bế bé Tự vui hớn hở đi tới:

- A Mại, tiểu cô nương, tiểu Tự Tự cười rất lâu này, không có tức giận!

Bé Tự đã được nửa tuổi, biết bày tỏ yêu thích của mình, nếu có người muốn cướp đồ của bé hoặc người bé không thích trêu chọc bé, bé sẽ gào to tức giận, thể hiện sự kháng nghị.

Sư công hôm nay bế bé đi chơi thật lâu mà bé không gào to, vẫn cười hì hì, chuyện này khiến sư công cực kỳ vui.

Trương Mại thấy bé Tự thì cười giang hai cánh tay về phía bé, bé Tự cũng cười nhào vào trong ngực cha.

- Tiểu tử thúi không có lương tâm!

Sư công thấy bé còn nhỏ đã đứng núi này trông núi nọ thì muốn bắt bé lại đánh đòn.

Bé Tự chà chà trong ngực Trương Mại, thích thú cười lên.

Kỳ thi mùa xuân ba năm một lần tổ chức vào năm sau, Hoàng đế bổ nhiệm Từ thủ phụ làm chủ khảo, chủ trì thi Hội lần này. Thi Hội tiến hành vào ngày chín, mười hai và mười lăm tháng ba, tổng cộng có ba trăm lẻ bốn người đậu cống sĩ.

Lục Mân thi đậu. Bởi vì cống sĩ sau đó phải tham gia thi Đình, thi Đình chẳng qua là xếp lại thứ tự lần nữa mà thôi, cho nên, đậu cống sĩ cũng xem như là tiến sĩ tới tay rồi.

Tin tức truyền tới An Khánh, Lục đại phu nhân nước mắt lan tràn. Tốt, Mân nhi cuối cùng cũng đạt được chí hướng, có thể cưới vợ rồi.

Nghiêm Phương Hoa vẫn chưa xuất giá, đau khổ chờ đợi Lục Mân. Lục đại phu nhân thứ nhất là lo lắng cho ái tử, thứ hai là cảm thấy có lỗi với chất nữ, sau khi báo cáo với cha mẹ chồng thì mang theo tôi tớ, do trưởng tử hộ tống, dẫn Nghiêm Phương Hoa đến kinh thành.

Lần này, nói gì cũng phải tổ chức hôn sự cho hai đứa nó.

Lúc đoàn người Lục đại phu nhân phong trần mệt mỏi đến kinh thành, Lục Mân đã dự Quỳnh Lâm yến, đã qua phố Trường An, vào Hàn lâm viện làm Thứ cát sĩ. Theo thông lệ triều đình, không phải tiến sĩ không vào Hàn lâm, không phải Hàn lâm không vào nội các, Mân nhi là Thứ cát sĩ, chính là nhân tài tể tướng sau này. Lục đại phu nhân lệ nóng lưng tròng.

Lục gia ở kinh thành tự có trạch viện, Lục đại phu nhân sai người quét dọn sửa chữa, quét vôi thành tân phòng.

- Mân nhi, tuổi con không còn nhỏ, Phương Hoa đã thành lão cô nương rồi. Nghe lời mẹ, thành thân đi.

Lục đại phu nhân bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho Lục Mân và Nghiêm Phương Hoa.

Trên khuôn mặt trẻ tuổi đắc chí của Lục Mân hiện lên chút buồn bực, lạnh lùng nói:

- Con không cưới muội ấy!

Lục đại phu nhân giận phát run:

- Con được chiều quen rồi! Nói không đậu tiến sĩ không thành thân, mẹ không phải cũng chiều theo con, Phương Hoa không phải vẫn đợi con sao? Bây giờ đường làm quan rộng mở thì dám lên mặt với mẹ, có phải không?

Lục Mân mím môi thật chặt, không nói một lời. Lục đại phu nhân vừa khóc vừa nói:

- Phương Hoa bị dây dưa thành như vậy, không còn mặt mũi về nhà ngoại tổ phụ nữa, con có biết không? Con là nam nhi, vừa trẻ tuổi vừa có công danh, cưới vợ không khó. Nhưng Phương Hoa thì sao? Con bé năm nay đã hai mươi rồi, khổ sở thủ tiết đến giờ, con không cưới là muốn bức chết con bé sao? Đồ không có lương tâm, mau đem sợi dây thừng tới siết chết ta đi!

Lục Mân thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Lục đại phu nhân, dâng một thanh khoái đao sắc bén lên đỉnh đầu:

- Mẹ cứ một đao giết con đi còn thống khoái hơn.

Lục đại phu nhân bị dọa ngưng khóc, ngây người.

Nghiêm Phương Hoa sau khi biết, đờ đẫn ngồi đến nửa đêm, treo cổ. Có lẽ số nàng chưa tận, nha đầu trực đêm ngủ không sâu, nghe tiếng ghế ngã, bèn hai mắt nhập nhèm qua xem xét, vừa nhìn thấy thì kêu to như giết heo, tiếng kêu bén nhọn vang dội cả Lục trạch.

Nghiêm Phương Hoa sau khi được cứu thì hướng mặt vào vách tường rơi lệ, mặc cho Lục đại phu nhân khuyên thế nào cũng không chịu quay đầu lại. Lục đại phu nhân thật như ruột gan đứt đoạn, đây là tạo nghiệt gì chứ, cô nương Nghiêm gia đang yên đang lành lại ra nông nỗi này!

Lục Vĩ tính tình trung hậu, nhìn không nổi biểu muội chịu khổ, khuyên Lục Mân cưới nàng ấy:

- Muội ấy vì đệ mới trì hoãn đến giờ, không cưới muội ấy, lương tâm đệ có thể an bình à?

Lục Mân không hề nhúc nhích:

- Đệ chưa bao giờ nói muốn cưới muội ấy.

Lục Vĩ gấp gáp dậm chân:

- Cưới ai không giống nhau, cưới ai không phải cưới? Đệ nhẫn tâm nhìn Phương Hoa cơm nước không ăn, ngày càng tiều tụy? A Mân, đệ ăn quả cân hay sao mà lòng dạ sắt đá thế?

Lục Mân cười thê lương:

- Đệ không cưới muội ấy, muội ấy muốn chết; đệ cưới muội ấy, đệ muốn chết! Ca, ca muốn thấy đệ chết sao?

Lục Vĩ trợn mắt há hốc mồm. Chẳng qua là cưới một người vợ, sao tới mức muốn sống muốn chết, là nam nhi, vợ không hợp tâm ý thì có thể nạp thiếp mà.

Ầm ĩ hai ngày trời, khắp Lục trạch mây sầu gió thảm.

Đến ngày thứ ba, Lục đại phu nhân hạ quyết tâm, chỉnh lý tốt dung mạo, sai người đóng xe ngựa đi Ngụy quốc công phủ. Đều tại nha đầu Từ gia kia, nếu không phải nàng ta, Mân nhi sao có thể cố chấp như thế?

Lục đại phu nhân vốn tưởng rằng A Trì sống đơn môn độc hộ, bà đến Ngụy quốc công phủ chỉ có thể gặp mỗi mình A Trì. Nào ngờ Du Nhiên và Phó Vanh đều ở đây, bé Đại và bé Tự rượt đuổi trên đất, mẹ chồng nàng dâu ba người nhìn hai đứa trẻ, vô cùng mỹ mãn.

“Mân nhi cuồng dại thế nào, đến bây giờ vẫn chưa chịu thành thân. Nàng ta thì ngược lại, hài tử đã chạy đầy đất rồi.” Lục đại phu nhân trong lòng chua xót.

Sau khi hành lễ chào hỏi, Du Nhiên ngồi ở chủ vị, Lục đại phu nhân ngồi ở vị trí cho khách, tươi cười trò chuyện. Du Nhiên không thể thiếu việc chúc mừng Lục đại phu nhân:

- Lệnh lang đúng là nhân trung long phượng, mới hai giáp đã trúng tuyển Thứ cát sĩ.

Lục đại phu nhân lâng lâng:

- Nào có nào có, may mắn thôi.

Thứ cát sĩ tương lai sáng sủa, chưa biết chừng hai mươi ba mươi năm sau cũng giống như Từ thủ phụ, làm chủ nội các! Đó chính là dưới một người trên vạn người, so với một Ngụy quốc công tầm thường thì mạnh hơn nhiều.

Lục đại phu nhân sâu sắc cảm thấy A Trì thực là ánh mắt nông cạn, sao chỉ biết lo trước mắt mà không biết nhìn về sau này chứ? Trước mắt nàng ta làm quốc công phu nhân không tệ, nhưng hai mươi ba mươi năm sau thì thua xa thủ phụ phu nhân.

Không chỉ A Trì không biết nhìn xa mà phụ thân của A Trì càng không biết nhìn xa! Cha ruột hiện làm thủ phụ, ông ta không nhân cơ hội này leo lên lại xin nghỉ bệnh từ quan! May mà Mân nhi không cưới A Trì, nếu không, nó có nhạc phụ như Từ Sâm vậy, có thể khiến người chết tức đến đội mồ sống dậy.

Lúc nhìn lại A Trì, ánh mắt Lục đại phu nhân rất phức tạp, có thương hại, có khinh thường, nhưng cũng có hâm mộ. Nhìn đi, mẹ chồng, chị em dâu nàng ta đều rất hòa thuận, đối với một nữ tử, cuộc sống như vậy thư thái biết bao!

Dưới cảm xúc phức tạp như thế, Lục đại phu nhân vẫn không quên mục đích đến của mình. Bà cười nói với Du Nhiên:

- Ngoại tổ mẫu A Trì có mấy lời muốn ta truyền cho con bé.

Du Nhiên vô cùng hiểu ý, vội nói:

- Xin cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.

A Trì giữ tinh thần lịch sự tiếp khách, mỉm cười theo Lục đại phu nhân đến sương phòng. Lục đại phu nhân cho lui thị nữ, đem chuyện Lục Mân không chịu thành thân, Nghiêm Phương Hoa treo cổ ra nói.

- A Trì, con ngoan, lòng cữu mẫu bây giờ loạn như mớ bòng bong, con nói xem làm sao mới tốt?

A Trì uyển chuyển nói:

- Đây là chuyện giữa hai nhà Lục, Nghiêm, con là nữ nhi Từ gia, con dâu Trương gia, không thể xen vào.

Lục đại phu nhân tựa tiếu phi tiếu:

- A Trì, không thể nói vậy được. Mân nhi nếu cứ không thành thân, ngoại tổ mẫu con chẳng lẽ không sốt ruột? Ngoại tổ mẫu con sốt ruột, mẫu thân con và bà ấy mẫu tử liền tâm, chẳng lẽ không lo lắng? A Trì, chuyện của Mân nhi, con không thể khoanh tay đứng nhìn.

A Trì mỉm cười:

- Cữu mẫu, giữa mẹ và ngoại tổ mẫu, giữa con và mẹ, đương nhiên là mẫu tử liền tâm nhưng vẫn lấy lễ mà đối đãi. Phàm là chuyện nữ nhi xuất giá nên làm, tuyệt đối không đùn đẩy cho người khác, phàm là chuyện nữ nhi xuất giá không nên quản cũng tuyệt đối không nhúng tay vào.

Lục Mân có tổ phụ tổ mẫu, có phụ mẫu, đâu đến lượt Lục Vân can thiệp vào hôn sự của hắn? Đừng đùa.

Xã hội thời này có chút tập tục rất không dễ tiếp nhận. Ví dụ như, khi nhà mẹ đẻ có ích lợi, thân là nữ nhi đã xuất giá, chuyện nhà mẹ đẻ không tới lượt ngươi quản, chỗ tốt cũng không tới lượt ngươi hưởng. Dĩ nhiên, thời điểm đưa ra quyết định lại càng không liên quan tới ngươi, không tới lượt ngươi mở miệng. Nhưng đến khi cần ngươi ra sức đóng góp thì lại thành mẫu tử liền tâm, thành xương gãy tổn thương gân, ngươi tránh không khỏi.

Nào có đạo lý thế này.

Xã hội này có “lễ” của nó thì cứ theo “lễ” mà làm việc thôi.

Lục đại phu nhân thản nhiên nói:

- Chuyện này ngươi muốn quản cũng phải quản, không muốn quản cũng phải quản. Mân nhi nếu không vì ngươi, sao có thể khăng khăng không chịu thành thân? A Trì, chuyện phiếm này nếu truyền ra ngoài thì không dễ nghe đâu.

- ……..

- Hiện ngươi là Ngụy quốc công phu nhân, danh tiếng có dung được chút tì vết? Ngươi từng cùng biểu huynh nghị hôn, sau đó ngại bần yêu phú, hứa gả cho Trương Mại. Bây giờ thấy biểu huynh trúng tuyển Thứ cát sĩ, lại bám lấy không tha, lời này nếu truyền ra ngoài, ngươi chỉ còn đường chết!

A Trì kỳ quái nhìn bà:

- Cữu mẫu có từng nói với lệnh lang những lời này?

Lục đại phu nhân đỏ mặt, kiên trì nói:

- Không có!

Nói với nó làm gì, ngượng lắm. Ban đầu, người khăng khăng không đồng ý chuyện của nó và A Trì chính là người mẹ ruột này.

A Trì vẫn kỳ quái nhìn bà, không nói câu nào. Lục đại phu nhân nghĩ kỹ lại, mặt đỏ bừng, mất hứng đứng lên, định rời đi.

A Trì nhẹ nhàng nói:

- Cha chồng và phu quân của ta đều là người luyện võ. Bọn họ làm việc quen nhanh gọn, dứt khoát.

- ……….

- Cữu mẫu làm việc cẩn thận chút, nếu có một câu nửa câu không dễ nghe truyền ra ngoài, hậu quả ta không bảo đảm đâu.

Lục đại phu nhân ngơ ngác đứng hồi lâu mới thẳng lưng, ngẩng đầu rời đi.

Ba ngày sau, Lục Mân và Nghiêm Phương Hoa thành thân. Không lễ nghi rườm rà, không mở tiệc chiêu đãi, vào lúc hoàng hôn, diễn tấu cổ nhạc, cứ thế bái đường.

Giữa hè, A Trì dẫn bé Tự đến Tây Sơn ôn tuyền trang ở. Vào ngày hưu mộc, Lục Mân một mình đến thỉnh giáo học vấn cùng Từ Sâm.

Chạng vạng tối, Lục Mân và A Trì vô tình gặp nhau, A Trì khẽ gật đầu, vòng qua hắn định đi.

Bốn bề vắng lặng, Lục Mân hướng về phía cây liễu ở bờ sông nhẹ nói:

- Vì không để muội gặp rắc rối, ta mới cưới muội ấy. Ta sợ mẹ thật sự phá hư danh tiếng của muội nên không thể không khuất phục.

- Biết rõ nàng ấy đợi, huynh có từng dù chỉ một lần nói rõ với nàng ấy, rằng huynh không muốn cưới nàng ấy, rằng huynh sẽ không cưới nàng ấy?

Ngày hè nóng bức nhưng giọng nói của A Trì lại lạnh như băng:

- Thân là nam nhi, có nên nói rõ ràng hay không? Ngay cả một chữ không cũng chưa từng nói đã làm hao hết tuổi thanh xuân của nàng ấy, chẳng lẽ huynh không nên cưới nàng ấy?

Lục Mân thần sắc mê man.

A Trì đã nhẹ nhàng đi xa từ lâu, Lục Mân vẫn đứng dưới bóng cây liễu ngẩn người. Nói rõ ràng, nếu như năm đó mình trực tiếp cầm đao gác lên cổ, mẫu thân còn dám khư khư cố chấp, buộc mình cưới Nghiêm thị không?

Khi Lục Mân cáo từ, để lại một lá thư cho A Trì. A Trì quang minh chính đại, không có gì không thể nói, mở thư ra ngay trước mặt Từ Sâm và Lục Vân.

- Biểu huynh con có chuyện gì à?

Từ Sâm mỉm cười hỏi. Có lời gì không thể nói với cô mẫu, cô dượng mà lại nói với biểu muội chứ.

A Trì xem lướt qua, cười nói:

- Cữu mẫu nhiều lần nổi giận, sống rất khổ sở nên huynh ấy nhờ tiến cử một đại phu giỏi xem thử cho cữu mẫu.

Từ Sâm lắc đầu:

- Thật càn quấy. Loại chuyện này cũng đi cầu xin người cửa lớn không ra, cửa trong không bước.

Ông cười một tiếng rồi thôi.

Lục Vân lại cảm thấy không đúng:

- Trên thư rốt cuộc nói gì?

Chất tử của mình mình biết, Lục Mân không phải là người tự phơi bày khuyết điểm, nói mẹ ruột mình như vậy.

A Trì đưa thư cho Lục Vân xem:

- Sớm muộn gì mẹ cũng biết, xem trước để chuẩn bị tốt tâm lý.

Phụ thân vẫn đang dưỡng bệnh, cần phải giấu ông ấy. Còn mẹ, vẫn nên chuẩn bị tư tưởng cho tốt.

Lục Vân vội cầm thư qua xem, giật nảy người:

- Nhị thúc tam thúc con tham lam như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện