Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 52: Tình nhân lâm thời (thượng)



Hoa lửa tình yêu, rộ khắp đại lục.

Quan Miên ngẫm nghĩ, chuẩn bị tìm người hỏi xem đây là tình huống thế nào. Thế nhưng báo vừa giở ra, đập vào mắt cậu lại là hai lệnh triệu tập đầy khí phách chiếm cứ đầu báo một trái một phải.

[Công hội Đế Diệu]

Lệnh triệu tập: Công hội cuồng hoan, trách nhiệm của mọi người.

[Công hội Tinh Nguyệt]

Thư mời gửi đến mỗi thành viên của Công hội Tinh Nguyệt: Hy vọng cùng nhau chung hưởng lễ hội.

Cảm tưởng duy nhất khi Quan Miên nhìn thấy hai lệnh triệu tập: Tiếng là triệu tập công hội, ra là hẹn hò công cộng.

Lật báo đến trang thứ ba, cậu tìm thấy tin nho nhỏ treo giải một kim cho giải đáp:

“Tỷ suất tặng nhầm hoa cao đến cỡ nào?”

Bên dưới rất nhanh có người trả lời: “Cao như tỷ suất Lòng Son Chiếu Sử Xanh mặc trang bị cấp thánh í.”

Lòng Son Chiếu Sử Xanh hình như cuối cùng vẫn không mặc trang bị cấp thánh thì phải?

Cho nên không sai đâu nhỉ?

Như vậy với Quan Miên mà nói, vấn đề còn lại chẳng phải là nhận hoa hồng đỏ hay không mà là có nhận 2605657 điểm kinh nghiệm hay không. Bởi nên đáp án là không cần phải hỏi.

Cậu chọn “Nhận”.

Kinh nghiệm lập tức điên cuồng tăng lên.

[Hệ thống] Thăng lên cấp 33 hay không?

Có.

[Hệ thống] Thăng lên cấp 37 hay không?

Có.

Kết quả này làm cậu rất hài lòng. Về phần Tước gia là ai, Quan Miên cảm thấy cứ xem hắn ta như người cùng tổ đội luyện cấp là được. Đối phương ra tiền, cậu đồng ý nhận, mọi người vui vẻ.

Có đẳng cấp rồi, bây giờ cần kỹ năng. Quan Miên nhớ lại nơi Chim To Không Do Cha kéo mình quái khoảng cấp bốn mấy, tuy với level hiện tại của cậu có phần gắng gượng nhưng mang đủ thuốc chắc vẫn đối phó được.

Cậu vừa quyết định lại nhìn thấy một tiểu tinh linh vỗ cánh sà xuống.

Mở thư ra xem, bất ngờ thay là thư mời đích thân Phồn Tinh Hữu Độ chính tay viết, không khác mấy ý mời trên báo nhưng thư mời cá nhân cùng lệnh triệu tập đại trà dù sao cũng là hai cảm giác khác nhau.

Quan Miên thoáng do dự rồi quyết định đi. Trong Lưu Tinh Chi Chiến, anh ta đã chăm sóc cậu rất nhiều, tuy cuối cùng không giành được cúp hay khen thưởng gì nhưng có thể tích lũy kinh nghiệm từ những cuộc đấu cường độ cao như vậy cũng đáng quý lắm rồi.

Cậu đến tiểu trấn Dora mua máu và lam trước, sau đó qua điểm truyền tống đến thành Baute.

Vừa vào thành, Quan Miên đã nghe thấy những trận cười đùa gào thét vang trời như muốn khủng bố cả năm giác quan của mình.

Bầu trời vốn xanh thẳm giờ bị bao trùm trong khói lửa, nơi nơi đều ngập ngụa màu hồng, khó bề nhìn ra sự trong lành vốn có.

Một đôi nam nữ đứng trên đường cái, tay trong tay, vai về vai, cử chỉ thân mật không hề e ngại. Trong game 3D, trừ phi dùng dịch dung đan, bằng không bề ngoài chính là mặt thật ngoài đời, bởi lẽ người yêu đa phần cũng là tình nhân trong hiện thực, giữa hai người càng không cần giữ kẽ.

“Bà xã bà xã bà xã chồng yêu em chồng yêu em chồng yêu em…”

Xe hoa giữa rừng người thoăn thoắt qua lại như mắc cửi, các loại từ ngữ yêu đương trắng trợn lượn lờ nơi nơi xuyên các thành thị, không khí náo nhiệt có thể ví như ngày xuân.

Quan Miên nghiêng người, từng chút một nhích người về phía tổng bộ của Công hội Tinh Nguyệt.

Càng gần tổng bộ người càng đông đúc, trông hệt như những bức tường người. Theo lý thuyết mà nói, bọn họ đều là sóng điện não, xuyên qua xuyên lại người nhau vốn rất dễ dàng nhưng trong game thiết kế bọn họ đều cảm giác được cơ thể của mình, cho nên chỉ đành luồn lách để tránh va chạm. Điều may mắn duy nhất chính là bọn họ không có cảm giác ngộp thở.

Qua một hồi, cậu nghe thấy tiếng của Vô Song, hình như đang chỉ huy giao thông phía trước, quả nhiên chẳng mấy chốc, trước mặt đã lộ ra một con đường.

Vô Song đến trước mặt Quan Miên, nhanh nhảu vỗ vai cậu: “Lão đại ở trong kia.”

Quan Miên khẽ gật đầu, thoăn thoắt len lỏi qua khoảng cách hiếm hoi giữa rừng người vào trong tổng bộ. Người bên trong ít hơn bên ngoài một chút nhưng cũng tụ tập thành từng nhóm lớn.

Quan Miên đang định tìm kiếm bóng dáng Phồn Tinh Hữu Độ thì vai chợt bị vỗ nhẹ. Cậu quay lại, nhìn thấy Bị Thịt Rỗng đang kéo Xích Đu Đung Đưa cười khà khà với mình.

“…” Lẽ nào trong game cũng có thuốc kích thích?

Xích Đu Đung Đưa ngượng ngùng đập Bị Thịt Rỗng, đoạn bảo: “Anh đừng cười nữa.”

Bị Thịt Rỗng nói: “Đây là lần đầu tiên em tặng hoa cho anh mà. Vui chết anh mất thôi.”

Quan Miên hỏi: “Vì tiết kiệm được chín trăm chín mươi chín kim?”

Nụ cười của Bị Thịt Rỗng sượng ngắc.

Xích Đu Đung Đưa không nhịn được mà phì cười, “Wow, vẫn là anh lợi hại. Em nói cả buổi cũng không khiến anh ấy ngừng cười được, anh vừa nói là ảnh im luôn.”

Cô bé là bạn gái của Bị Thịt Rỗng, trong lúc bọn họ chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến từng gặp mặt vài lần, Quan Miên xem như cũng có quen biết, ấn tượng lại không tệ, cậu nói: “Vì tôi là chuyên gia bảo trì. Lần sau công tắc nào trên mình cậu ta bị hư cứ mang đến sửa.”

“Ê ê ê, nghe nói đối tượng em mới tặng hoa là anh thì phải?” Bị Thịt Rỗng bất mãn kéo Xích Đu Đung Đưa ra sau lưng rồi quay sang Quan Miên, “Lão đại đang ở phòng hội nghị trên lầu.”

Quan Miên khẽ gật đầu chào Xích Đu Đung Đưa, xoay lưng lên lầu.

Trên lầu yên tĩnh hơn nhiều, hành lang không có người nào, cửa phòng hội nghị đang mở toang, loáng thoáng nghe được tiếng trò chuyện quen thuộc truyền ra.

Quan Miên đến trước cửa phòng hội nghị.

“Thiệt tình, Tước gia…” Chim To Không Do Cha đang định nói gì đó thì bắt gặp Quan Miên, anh ta đổi giọng, “Cậu tới rồi.”

Người ngồi đưa lưng về phía cửa nghe vậy bèn quay lại, gương mặt anh tuấn tràn ngập ý cười ấm áp, “Lâu quá không gặp.”

Quan Miên nói: “Lâu quá không gặp.” Câu trả lời của cậu không có ý tứ sâu xa gì khác. Ngoài lần tình cờ gặp Phồn Tinh Hữu Độ trong hiện thực, đây là lần đầu Quan Miên nhìn thấy mặt thật của anh ta trong game.

Chim To Không Do Cha hỏi: “Tới một mình? Chưa có bạn gái?”

Quan Miên đáp: “Ừ, chưa có.”

Cậu trả lời thản nhiên đến nỗi những lời trêu chọc Chim To Không Do Cha định nói đều mắc lại ở cổ.

Phồn Tinh Hữu Độ cười nói: “Không sao, có thể từ từ làm quen.”

Bên ngoài đột nhiên rộ lên một trận hoan hô.

Chim To Không Do Cha nói: “Lâu không chơi rồi, các cậu cứ trò chuyện trước đi, tôi đi xem thử.” Nói xong, anh ta trực tiếp mở cửa sổ nhảy xuống. Bên dưới lập tức rộ lên trận hoan hô càng lớn hơn.

Quan Miên nhìn Phồn Tinh Hữu Độ, đột nhiên thăm dò hỏi: “Anh nghe nói về Tước gia chưa?”

Phồn Tinh Hữu Độ chớp chớp mắt, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh ta thế nào?”

“Không gì.” Quan Miên nhớ tới nửa câu nói vừa nãy nghe được ở cửa, cộng thêm thái độ của Phồn Tinh Hữu Độ… Không thể không khiến người khác liên tưởng anh ta chính là Tước gia. Phần người gửi cố tình viết như thế chắc vì không muốn để cậu biết người gửi là anh ta. Về phần lý do… Lẽ nào anh ta canh cánh trong lòng chuyện cậu tẩy kỹ năng trong Lưu Tinh Chi Chiến nên mới cố tình giúp cậu kiếm kinh nghiệm?

Suy đoán này có vẻ đáng tin.

Quan Miên trầm ngâm.

“Nhận hoa chưa?” Phồn Tinh Hữu Độ hỏi, “Nếu chưa nhận, tôi có thể giúp cậu tìm một hội viên chưa có bạn, kinh phí tôi tài trợ.”

Nếu chưa nghe câu đó của Chim To Không Do Cha thì biết đâu Quan Miên cũng không nghĩ như vậy, nhưng đã nghe rồi lại thấy câu này của Phồn Tinh Hữu Độ rất có thể để thăm dò cùng phủi sạch quan hệ. Quan Miên bóng gió đáp: “Nhận rồi. Thích lắm.” Nếu anh ta không muốn nhận, cậu cũng không cần vạch trần làm gì.

Phồn Tinh Hữu Độ thoáng ngạc nhiên nhưng lập tức cười nói: “Thật không? Hôm nay đúng là ngày tốt nhỉ.”

“Phải.”

Bị Thịt Rỗng đột nhiên xông vào: “Lão đại, gần tới giờ rồi. Chúng ta mau đi thôi.”

Quan Miên nghi ngờ nhìn Phồn Tinh Hữu Độ.

Phồn Tinh Hữu Độ giải thích: “Hoạt động của lễ tình nhân. Ba giờ giết xà (con rắn, pinyin: shé), năm giờ giết phần (yêu quái sinh ra từ đất trong truyền thuyết cổ đại, pinyin: fēn), bảy giờ giết ly (con báo, pinyin: lí).”

Bị Thịt Rỗng thấy Quan Miên mù tịt bèn giải thích: “Đồng âm với xá (pinyin: shě) của xá khí (ruồng bỏ), phân (pinyin: fēn) của phân thủ (chia tay), ly (pinyin: lí) của ly biệt.”

Quan Miên vỡ lẽ.

Địa điểm giết rắn tổng cộng có chín mươi chín nơi.

Công hội Tinh Nguyệt chiếm hẳn chín chỗ. Có điều lấy số lượng thành viên của Tinh Nguyệt mà nói, này xem như không quá đáng lắm.

Phồn Tinh Hữu Độ chọn bình nguyên Etal. Nơi này địa thế bằng phẳng, dễ dàng đi lại.

Lúc bọn họ đến đó, trên bình nguyên đã có rất nhiều người, ai cũng có đôi có cặp.

Bị Thịt Rỗng đột nhiên kêu lên: “Lão đại, trông chị Minh Nguyệt kìa… Ủa?” Bởi vì cậu ta phát hiện bên cạnh Minh Nguyệt Vô Ảnh còn có một người con trai. Sắc mặt cậu ta thoắt cái trở nên lúng túng, ngón tay chìa ra khựng lại trên không, nếu không phải Xích Đu Đung Đưa kéo về cho bạn trai thì cậu ta cơ bản chẳng biết giấu mặt đi đâu.

Phồn Tinh Hữu Độ rất có phong độ, cười nói: “Xem ra tôi bị lẻ rồi.”

Âm lượng của anh ta không quá nhỏ, không ít game thủ nữ gần đó nghe vậy đều nhìn qua, thậm chí có vài ngưới bắt đầu rục rịch nhích lại gần.

Bị Thịt Rỗng cuống quít chữa cháy: “Có cần em tìm xem lão đại Chim To và Vô Song ở đâu không?”

“Không cần.” Phồn Tinh Hữu Độ quay sang Quan Miên, “Chúng ta tổ đội nhé?”

Quan Miên hờ hững nhún vai.

Hệ thống nhảy ra lời mời, cậu nhìn cũng chưa nhìn đã nhấp đồng ý, sau đó lập tức phát hiện Phồn Tinh Hữu Độ lộ vẻ kinh ngạc mới chú ý, đồng đội của cậu hình như là:

Ám Hắc Đại Công?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện