Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên
Chương 14-1: Vụ đặc biệt: Chó dữ : Cành mẹ đẻ cành con
An Cách Nhĩ lại một lần nữa dùng tốc độ và phương pháp khó tin phá được vụ án.
Theo lời của hắn, đây là vụ án không cần động não, manh mối đặc điểm rõ ràng, chỉ là cần thời gian để tìm tổng bộ của tổ chức tà giáo kia thôi, từ mặt băng có thể nghe thấy âm thanh khí lưu rõ ràng, cho nên suy đoán bên dưới trống rỗng, vô cùng đơn giản.
Mặt khác, quyết định “đi bộ” và “chụp ảnh” của An Cách Nhĩ thật ra là để thu thập chứng cứ và manh mối.
An Cách Nhĩ nói, người dân ở hòn đảo này tuy rằng chưa bao giờ bàn về chuyện người sói, nhưng đều có một loại sùng bái ngầm rõ ràng, đồ đằng hình sói có thể tùy ý nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Quả nhiên, Oss cầm những bức ảnh An Cách Nhĩ bảo chụp trên đường lên núi để trên bàn, động tác của ba học sinh thật ra là để xác nhận bằng chứng — Tay giơ chữ V để chỗ nào, ở đó đều có đồ đằng ‘thần Sói’, tuy mờ nhưng đặc điểm rõ ràng, có tính quy luật nhất định! Đi qua những đồ đằng khác nhau, có thể phân chia địa vị của ‘tín đồ’, bọn họ hầu như giám sát toàn bộ hòn đảo. Hòn đảo ngăn cách thế giới bên ngoài này, tiền tài dồi dào do cư dân kiếm được đều dâng lên cho ‘thần Sói’, mà ‘thần Sói’ sẽ dùng tiền tài và bạo lực để khống chế người dân trên đảo, toàn bộ hệ thống hoàn chỉnh do những ‘cán bộ’ của giáo chủ phụ tá, cũng chính là tiến hành cho ‘thần Sói’, cách làm na ná như tà giáo bình thường.
Thân Nghị mang theo Oss bọn họ, vận dụng cảnh lực to lớn, triệt để thanh trừng cả hòn đảo, bắt những giáo đồ liên quan, đưa số lượng phạm nhân lớn lên thuyền mang đi.
Trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đã hoàn thành nhiệm vụ, mang theo đám con nít ở trên đảo nghỉ ngơi thỏa thích.
Nhưng trong số những người thả lỏng hưởng thụ ngày nghỉ, không có Mạc Tần.
Vị gia chủ của Mạc gia lúc nào cũng trong tâm trạng ưu sầu… tất cả ngọn nguồn chỉ có An Cách Nhĩ phát hiện.
Dưới lớp băng, ngoại trừ phòng họp của nhóm tín đồ, còn có một lối đi, thông vào rừng rậm.
Rừng rậm ở đảo Nanh Sói rất sâu, giữa cánh rừng không người, có một khu mộ.
Cảnh sát kiểm tra, số lượng mồ mả lên tới cả trăm, những ngôi mộ xếp hàng đều nhau, người được chôn cất cũng không phải người chết tự nhiên ở đảo, mà là tất cả những tín đồ phản bội giáo chủ cùng với du khách đến uy hiếp sự tồn vong của giáo chủ.
Trong đó cảnh sát phát hiện một ngôi mộ khá mới, đào ra, bên dưới chôn một thi thể của ký giả bị mất tích mà ba đứa trẻ đi tìm.
Trên bia mộ cũng không ghi tên, nhưng trước mỗi một bia mộ đều có một chiếc hộp, bên trong để vật tùy thân của người chết.
Trước mộ của ký giả để lại máy chụp hình của hắn.
An Cách Nhĩ dẫn Mạc Tần đến một ngôi mộ, mở chiếc hộp đặt phía trước ra, bên trong có một sợi dây chuyền đơn giản, chất liệu giống pha lê màu xanh biển.
Mạc Tần nhìn sợi dây đờ ra.
“Người sáng lập tà giáo này, đại khái cũng là người xây dựng tòa thành của anh.” An Cách Nhĩ nói, “Có lẽ ông ta kiến tạo nơi đó trước trận chiến, mục đích không phải vì hại người, nhưng sau đó vì địa hình đặc biệt của tòa thành, dần dần phát triển thành như vậy.”
Cũng không biết Mạc Tần có nghe không, hắn vươn tay cầm sợi dây chuyền lên, nhìn bia mộ, “Nguyên nhân cái chết là gì?”
“Có quan trọng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Tần nhìn hắn.
“Tất cả tà giáo trên đời này đều có một quy luật, bọn họ sẽ để mắt đến những người có tiền có thế.” An Cách Nhĩ nói, “Anh có tiền có thế, lúc đến đây chỉ là một đứa học sinh cấp hai ngây thơ, nhưng không bị hại cũng không bị bắt… Đây chính là nguyên nhân cái chết của người kia.”
Mạc Tần sờ bia mộ, thở dài.
An Cách Nhĩ cũng không nói gì thêm, để lại Mạc Tần thương tiếc một mình.
Mạc Tiếu vẫn truy hỏi An Cách Nhĩ, rốt cuộc mối tình đầu của Mạc Tần là nam hay nữ? Nhưng An Cách Nhĩ không nhìn hắn, cũng chẳng nhắc đến chuyện này.
Cảnh sát bị vây trong trạng thái bận rộn, truyền thông thì vô cùng phấn khởi, lại có vụ án màu sắc ‘truyền kỳ’, truyền thông tranh nhau đưa tin. Kết quả, trấn Hồ Băng ở đảo Nanh Sói từng là nơi ‘tà ác’, nằm trong hạng mục bị khai thác thành khu du lịch, thoát khỏi sự khống chế của cư dân ‘tà ác’, mở cửa nhiệt liệt nghênh đón khách du lịch, kinh tế phát triển, hòn đảo nhỏ này trong mấy năm tới cũng không cần lo nữa.
Đối với vụ lần này, An Cách Nhĩ biểu thị — Thế giới này đúng là hoang đường! Tột cùng của bi kịch nếu biến thành hài kịch thì đó chính là bi kịch nhất, đây cũng chính là chỗ tinh túy của hài hước.
Kết thúc kì nghỉ trên đảo, An Cách Nhĩ và Mạc Phi rời khỏi hòn đảo trước khi khách du lịch tràn đến, về nhà.
…
Mới đi một tuần, hòm thư đã bị nhét đầy thư, bên cạnh hòm thư còn đặt một chiếc túi bện dây màu trắng đỏ rất to.
An Cách Nhĩ xuống xe, nhìn chừng ba giây, hỏi Mạc Phi, “Bên trong có thi thể không?”
Mạc Phi mở túi ra cho An Cách Nhĩ nhìn, “Đều là thư từ của fan và báo chí muốn phỏng vấn, chắc người đưa thư bỏ vào.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Lúc trước lại có mấy ngày đột nhiên như vậy đúng không?”
Mạc Phi nói, “Anh và Emma mỗi ngày đều tốn hơn một tiếng để lọc thư, chỉ giữ lại mấy lá có ích cho em xem thôi.”
Lúc này, đầu ngõ có chiếc xe bên truyền thông lái vào.
Xe dừng lại, một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước xuống, thấy An Cách Nhĩ đứng ở cửa, kích động la vào trong xe, “Hắn ở đây! Nhanh lên!”
Theo tiếng nói của hắn, chỉ thấy trong xe có mấy nhân viên phụ trách ghi hình và âm thanh ánh sáng leo xuống, còn có nữ MC xinh đẹp… Mạc Phi hình như đã từng thấy cô trên truyền hình ở mục tin tức, cô nhảy xuống xe, cầm microphone phỏng vấn An Cách Nhĩ.
Mạc Phi vốn định đuổi bọn họ đi, nhưng An Cách Nhĩ lại cản hắn, hỏi cô MC, “Đây là truyền hình trực tiếp?”
Cô gật đầu, biểu thị bọn họ là ký giả của tin tức buổi trưa, muốn phỏng vấn An Cách Nhĩ về vụ án ở đảo Nanh Sói.
Nhân viên phụ trách mấy hôm nay đều tới, rốt cuộc cũng chờ được An Cách Nhĩ, bọn họ muốn tin độc, vội vã khởi động máy, truyền tin tức về máy chủ.
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm vào camera, mở miệng, “Mọi người đang xem tin tức làm ơn chú ý.”
Nói xong, hắn chỉ vào đống thư, “Mấy thứ này ảnh hưởng nghiêm trọng đến người nhà của tôi, lãng phí thời gian quý báu của gia đình tôi, sau này đừng gửi nữa, có gửi tới cũng vô ích, đều ném hết vào sọt rác thôi.”
Mạc Phi đứng phía sau gãi đầu, An Cách Nhĩ bắt đầu đắc tội với người ta qua sóng truyền hình.
“Còn nữa.” An Cách Nhĩ chỉ vào nhóm phỏng vấn, “Có vấn đề gì thì đi hỏi cảnh sát, tôi chỉ hỗ trợ phá án thôi.”
“Nhưng chúng tôi muốn phỏng vấn cậu…” Nữ MC có vẻ đã gặp không ít đối tượng không chịu hợp tác, vừa định nói mấy câu lại nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, “Lỗ mũi và xương gò má nâng quá đà, không hợp với tỉ lệ hộp sọ bình thường của con người, không rõ tại sao cô lại muốn phá hư khuôn mặt vô cùng hài hòa của mình, rốt cuộc là đang theo đuổi cái đẹp hay muốn xấu đi? Rồi còn bơm ngực hút mỡ bụng, sẽ làm vẹo cột sống với đè nội tạng, lời kiến nghị cho sức khỏe của cô, nếu muốn khỏe mạnh thì mau lấy mấy thứ phế thải đó ra đi.”
“Phốc…”
Lúc sắc mặt nữ MC trở nên tái nhợt, nhân viên quay phim ở phía sau nhịn không được, bật cười.
“Ờm…” Biểu tình của người đàn ông mặc tây trang có chút xấu hổ, vừa định phát biểu ý kiến.
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, “Anh là người đã có gia đình, chí ít có hai đứa con trai, nhưng anh và cô MC này sáng nay cùng nhau rời giường, hai người chắc không phải quan hệ vợ chồng đi?”
Người đàn ông và cô MC cùng hít một hơi, nhân viên phía sau cũng hít hơi lạnh, khác nhau là, hai người đằng trước thì mở to mắt kinh hãi, mấy người đằng sau thì lại nhiều chuyện.
“Tôi biết các người làm gì, nếu ai tới quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sẽ nói bí mật của các người ra.” An Cách Nhĩ phất tay, “Đừng ép tôi nói ra chuyện các người tham ô công quỹ.”
Người đàn ông mặc tây trang bảo ngừng quay, hiện trường rối loạn, An Cách Nhĩ đi vào nhà.
Mạc Phi lễ phép mời nữ MC và nhân viên chế tác đang tức giận đùng đùng rời khỏi, sắc mặt hai người vàng như nến, mấy nhân viên cũng khổ cực nhịn cười.
Có người nói, số lượng người xem tin tức buổi trưa tăng vọt, Mạc Tiếu ở quán cà phê và Oss ở cảnh cục, khi xem tin tức cũng đều phụt nước.
Đoạn phỏng vấn bị cắt ra tung lên mạng, lượt xem rất cao.
Trên mạng xuất hiện đề tài ‘Tôi biết các người làm gì’ vô cùng sôi nổi.
An Cách Nhĩ tùy hứng thành công phân nửa, từ đó về sau truyền thông không đưa ra yêu cầu phỏng vấn hắn nữa, nhưng một nửa thì thất bại, sang ngày hôm sau, số lượng thư được gửi tới còn nhiều hơn lúc trước.
Sự nổi tiếng đột ngột mang tới ‘phiền não’ cho An Cách Nhĩ không dừng lại ở đó.
Có một hôm, An Cách Nhĩ ra ngoài, đối diện bên đường có một người la lên, “An Cách Nhĩ, em yêu anh!”
Liếc liếc mắt không biết người đó, hắn trả lời, “Tôi không yêu cô!”
Ngoại trừ mang tới tiếng thét chói tai, còn có một video tung lên mạng.
Có điều, có mặt tốt thì có mặt xấu, có mặt xấu đương nhiên có mặt tốt.
Hôm kia An Cách Nhĩ được Tôn Kỳ gửi cho một link truyện mạng, phát hiện viết về hắn và Mạc Phi, còn rất ‘nồng nàn’, đọc thấy cũng rất hay, lúc có chương mới hắn đều kêu Mạc Phi đọc cho hắn nghe trước khi ngủ.
Dĩ nhiên, náo nhiệt chỉ là thế giới bên ngoài, An Cách Nhĩ không có việc gì làm thì cũng không ra khỏi cửa, chỉ sống trong thế giới của mình, vẽ tranh với có Mạc Phi là đủ.
Oss dạo này bận rộn lo giải quyết cho xong vụ đảo Nanh Sói nên cũng không qua ăn ké.
Xã hội hiện đại cũng có mặt tốt, trong cuộc sống có quá nhiều tin tức, thay đổi từng ngày. Cho nên cứ mỗi một chuyện oanh động sẽ mau chóng bị một chuyện oanh động khác thay thế, một nhân vật nổi tiếng chỉ cần không tiếp tục chiếu sáng, sẽ mau chóng bị lãng quên.
Cứ như vậy, mấy tháng sau, mọi thứ lại trở về bình thường.
Oss có mấy lần cố gắng thảo luận về vụ án với An Cách Nhĩ, nhưng An Cách Nhĩ hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí ngay cả vị giáo chủ ‘thần Sói’ truyền kỳ cũng chẳng thèm nghe ngóng. Không biết vì lý do gì, vị thần Sói kia đã nhiều lần muốn gặp An Cách Nhĩ, nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối, đồng thời còn rất chanh chua, nói mấy câu châm biếm rất vô tình với vị giáo chủ nọ.
Đảo mắt mọi chuyện đã qua nửa năm.
Ngay lúc mọi người đã quên đi đảo Nanh Sói lạnh lẽo xa xôi, hòn đảo cũng cũng vô cùng bận rộn chào đón khách du lịch, kinh tế phát triển đến độ người dân cũng sớm quên mất nơi này từng là nơi tà ác… thì Oss cầm một túi văn kiện, đi tới phòng tranh.
Khí trời chuyển lạnh, lúc Oss đẩy cửa vào, An Cách Nhĩ đang cầm bảng vẽ điện tử, nằm trên sô pha, vẽ gì đó.
Đi cùng Oss còn có Tôn Kỳ, thấy bảng vẽ tiên tiến trong tay An Cách Nhĩ, liền kinh ngạc, “An Cách Nhĩ! Vũ khí mới hả?!”
An Cách Nhĩ cười tủm tỉm, “Mạc Phi mua cho tôi đó.”
“Cậu mà cũng biết xài mấy thứ công nghệ cao hả…” Oss bất ngờ, “Chẳng phải cậu phỉ nhổ máy tính cũng như mấy thứ đại loại vậy sao?”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Đáng để phỉ nhổ không phải máy tính mà là văn hóa và con người hiện đại hình thành máy tính đã thay đổi cách sống. Cho dù là văn hóa nào thì cũng đáng khinh bỉ, khinh bỉ mới có thể mở mang phát triển! Nhưng mà thứ này đúng là dùng rất tốt.”
“Đại thần, cậu vẽ cái gì vậy?” Tôn Kỳ tò mò tới xem, “Oa! CG artwork?”
(CG: Tên đầy đủ Computer Graphic, là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.)
“Kiểu vẽ nguệch ngoạc này thật ra rất thú vị.” Buông bảng vẽ điện tử, cầm ly hồng trà Mạc Phi đưa, liếc mắt nhìn Oss và Tôn Kỳ, “Sắc mặt hai người bây giờ có thể hình dung là vô cùng bi thảm nhưng ráng gượng cười.”
Mạc Phi cũng gật đầu, đưa cho hai người mỗi người một ly trà nóng, ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, vuốt lông Ace mới vừa nhảy lên nằm chung.
“Haiz…” Oss thở dài, lên tiếng, “Vụ đảo Nanh Sói lần trước…”
“Còn chưa kết án?” An Cách Nhĩ kinh ngạc.
Oss nhìn trời.
Tôn Kỳ nói, “Không phải, tổ chức này ngoại trừ người ở đảo Nanh Sói còn có người bên ngoài nữa.”
“Cái này thật ra cũng bình thường.” Mạc Phi gật đầu, “Chắc là thương nhân hợp tác lâu dài với bọn họ, cùng với một vài người vốn sống ở đó nhưng ra ngoài phát triển. Cái này khó điều tra lắm.”
“Đúng là khó tra.” Oss gật đầu, “Nhưng vấn đề phức tạp hơn là thế sự đúng là rất khó lường!”
An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều không hiểu, “Có ý gì?”
“Chúng tôi đang theo dõi sáu cán bộ của giáo thần Sói sống bên ngoài.” Tôn Kỳ nói.
An cách Nhĩ nhíu mày, “Hai người có chắc là muốn xài cái tên củ chuối này không?”
“Cái này không quan trọng.” Oss bất đắc dĩ nói, “Sáu cán bộ này liên quan tới các lĩnh vực chính trị, thương nghiệp, chúng tôi vốn theo dõi sát sao, chuẩn bị thu lưới.”
“Nhưng?” An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều đoán phía sau có vấn đề.
“Nhưng sáu người đó đều chết hết!” Tôn Kỳ cau mày, “Bị mưu sát!”
“Giết người diệt khẩu?” Mạc Phi hỏi.
“Ờm…” Oss có vẻ không cùng cách nhìn, mở túi văn kiện lấy ra mấy tấm ảnh, “Hai người chắc không bị chứng sợ máu đi, Ace chắc còn hơi nhỏ, đừng làm nó sợ đó!”‘
Mạc Phi vươn tay nhận túi văn kiện, rút ra hai tấm ảnh, thả trên bàn.
“Khá tanh tưởi.” An Cách Nhĩ cầm lên xem sơ.
“Sáu người đều bị hành hạ đến chết, phương pháp tàn nhẫn đến điên rồ.” Tôn Kỳ bất đắc dĩ, “Lúc khám nghiệm tử thi, có mấy thực tập sinh ói mửa còn hôn mê.”
“Bên pháp y nhất trí — Không phải giết người diệt khẩu.” Oss nói, “Chúng tôi cũng hiểu, đâu có ai diệt khẩu kiểu này đâu.”
“Bây giờ có hai khả năng, một là trừng phạt, hai là trả thù.” Oss hỏi ý kiến của An Cách Nhĩ, “Cậu thấy sao?”
An Cách Nhĩ đang lật xem mấy tấm ảnh, nhưng đột nhiên tìm ra được quy luật gì đó, rút mấy tấm đặt song song trên bàn.
Mạc Phi chú ý, đều là ảnh chụp vết thương ở cổ.
“Các anh có tìm được người chứng kiến không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Người chứng kiến thì không, nhưng có một thư ký ở kế phòng người chết nghe thấy âm thanh, nói là…”
“Tiếng chó sủa đúng không?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.
Oss và Tôn Kỳ đều sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, “Sao cậu biết?!”
Hỏi tại sao hắn biết hả? Vì hắn là An Cách Nhĩ!
An Cách Nhĩ buông tấm ảnh xuống, “Bọn họ đều nghe được tiếng chó dữ gầm gừ.”
“Đúng vậy!” Oss gật đầu, “An Cách Nhĩ, cậu có manh mối gì?”
An Cách Nhĩ nói, “Mạc Phi, lấy giúp tôi văn kiện thứ ba trên tầng cao nhất.”
Mạc Phi lập tức đi lấy cho An Cách Nhĩ.
Trên tầng cao nhất của tủ sách là những văn kiện An Cách Nhĩ bỏ thời gian sửa sang sắp xếp, quanh năm không sử dụng, Mạc Phi đã từng xem qua, phần lớn đều cắt từ báo, trang đầu tiên của mỗi văn kiện đều có chữ viết tay của An Cách Nhĩ.
Mạc Phi cầm văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đưa cho Oss.
Oss mở ra… Phát hiện tờ đầu tiên là giấy trắng, ở giữa trang chỉ có hai chữ do An Cách Nhĩ viết — Chó dữ.
Oss và Tôn Kỳ đều khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… cái này có nghĩa là gì?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Chúc mừng.”
Oss há miệng, sợ sệt hỏi, “Chúc mừng cái gì? Cậu đừng có hù tôi nha!”
An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, “Các anh muốn bắt hung thủ, vào năm đó có thể nằm trong top mười, đây là hung thủ giết người liên hoàn cực kì hung bạo lại vô cùng xảo quyệt, nếu có thể bắt được hắn, cuộc đời cảnh viên của các anh có thể trở thành truyền kỳ.”
Oss và Tôn Kỳ khiếp sợ, “Lợi hại vậy…”
“So với lời anh nói khi nãy có sai một chỗ, giết người tàn nhẫn như vậy, ngoại trừ trừng phạt và trả thù, còn một lý do khác.” An Cách Nhĩ sửa lại lời Oss nói ban nãy.
“Lý do gì?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ cười nhạt, “Biến thái.”
Theo lời của hắn, đây là vụ án không cần động não, manh mối đặc điểm rõ ràng, chỉ là cần thời gian để tìm tổng bộ của tổ chức tà giáo kia thôi, từ mặt băng có thể nghe thấy âm thanh khí lưu rõ ràng, cho nên suy đoán bên dưới trống rỗng, vô cùng đơn giản.
Mặt khác, quyết định “đi bộ” và “chụp ảnh” của An Cách Nhĩ thật ra là để thu thập chứng cứ và manh mối.
An Cách Nhĩ nói, người dân ở hòn đảo này tuy rằng chưa bao giờ bàn về chuyện người sói, nhưng đều có một loại sùng bái ngầm rõ ràng, đồ đằng hình sói có thể tùy ý nhìn thấy ở bất cứ đâu.
Quả nhiên, Oss cầm những bức ảnh An Cách Nhĩ bảo chụp trên đường lên núi để trên bàn, động tác của ba học sinh thật ra là để xác nhận bằng chứng — Tay giơ chữ V để chỗ nào, ở đó đều có đồ đằng ‘thần Sói’, tuy mờ nhưng đặc điểm rõ ràng, có tính quy luật nhất định! Đi qua những đồ đằng khác nhau, có thể phân chia địa vị của ‘tín đồ’, bọn họ hầu như giám sát toàn bộ hòn đảo. Hòn đảo ngăn cách thế giới bên ngoài này, tiền tài dồi dào do cư dân kiếm được đều dâng lên cho ‘thần Sói’, mà ‘thần Sói’ sẽ dùng tiền tài và bạo lực để khống chế người dân trên đảo, toàn bộ hệ thống hoàn chỉnh do những ‘cán bộ’ của giáo chủ phụ tá, cũng chính là tiến hành cho ‘thần Sói’, cách làm na ná như tà giáo bình thường.
Thân Nghị mang theo Oss bọn họ, vận dụng cảnh lực to lớn, triệt để thanh trừng cả hòn đảo, bắt những giáo đồ liên quan, đưa số lượng phạm nhân lớn lên thuyền mang đi.
Trong khoảng thời gian cảnh sát điều tra, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đã hoàn thành nhiệm vụ, mang theo đám con nít ở trên đảo nghỉ ngơi thỏa thích.
Nhưng trong số những người thả lỏng hưởng thụ ngày nghỉ, không có Mạc Tần.
Vị gia chủ của Mạc gia lúc nào cũng trong tâm trạng ưu sầu… tất cả ngọn nguồn chỉ có An Cách Nhĩ phát hiện.
Dưới lớp băng, ngoại trừ phòng họp của nhóm tín đồ, còn có một lối đi, thông vào rừng rậm.
Rừng rậm ở đảo Nanh Sói rất sâu, giữa cánh rừng không người, có một khu mộ.
Cảnh sát kiểm tra, số lượng mồ mả lên tới cả trăm, những ngôi mộ xếp hàng đều nhau, người được chôn cất cũng không phải người chết tự nhiên ở đảo, mà là tất cả những tín đồ phản bội giáo chủ cùng với du khách đến uy hiếp sự tồn vong của giáo chủ.
Trong đó cảnh sát phát hiện một ngôi mộ khá mới, đào ra, bên dưới chôn một thi thể của ký giả bị mất tích mà ba đứa trẻ đi tìm.
Trên bia mộ cũng không ghi tên, nhưng trước mỗi một bia mộ đều có một chiếc hộp, bên trong để vật tùy thân của người chết.
Trước mộ của ký giả để lại máy chụp hình của hắn.
An Cách Nhĩ dẫn Mạc Tần đến một ngôi mộ, mở chiếc hộp đặt phía trước ra, bên trong có một sợi dây chuyền đơn giản, chất liệu giống pha lê màu xanh biển.
Mạc Tần nhìn sợi dây đờ ra.
“Người sáng lập tà giáo này, đại khái cũng là người xây dựng tòa thành của anh.” An Cách Nhĩ nói, “Có lẽ ông ta kiến tạo nơi đó trước trận chiến, mục đích không phải vì hại người, nhưng sau đó vì địa hình đặc biệt của tòa thành, dần dần phát triển thành như vậy.”
Cũng không biết Mạc Tần có nghe không, hắn vươn tay cầm sợi dây chuyền lên, nhìn bia mộ, “Nguyên nhân cái chết là gì?”
“Có quan trọng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Tần nhìn hắn.
“Tất cả tà giáo trên đời này đều có một quy luật, bọn họ sẽ để mắt đến những người có tiền có thế.” An Cách Nhĩ nói, “Anh có tiền có thế, lúc đến đây chỉ là một đứa học sinh cấp hai ngây thơ, nhưng không bị hại cũng không bị bắt… Đây chính là nguyên nhân cái chết của người kia.”
Mạc Tần sờ bia mộ, thở dài.
An Cách Nhĩ cũng không nói gì thêm, để lại Mạc Tần thương tiếc một mình.
Mạc Tiếu vẫn truy hỏi An Cách Nhĩ, rốt cuộc mối tình đầu của Mạc Tần là nam hay nữ? Nhưng An Cách Nhĩ không nhìn hắn, cũng chẳng nhắc đến chuyện này.
Cảnh sát bị vây trong trạng thái bận rộn, truyền thông thì vô cùng phấn khởi, lại có vụ án màu sắc ‘truyền kỳ’, truyền thông tranh nhau đưa tin. Kết quả, trấn Hồ Băng ở đảo Nanh Sói từng là nơi ‘tà ác’, nằm trong hạng mục bị khai thác thành khu du lịch, thoát khỏi sự khống chế của cư dân ‘tà ác’, mở cửa nhiệt liệt nghênh đón khách du lịch, kinh tế phát triển, hòn đảo nhỏ này trong mấy năm tới cũng không cần lo nữa.
Đối với vụ lần này, An Cách Nhĩ biểu thị — Thế giới này đúng là hoang đường! Tột cùng của bi kịch nếu biến thành hài kịch thì đó chính là bi kịch nhất, đây cũng chính là chỗ tinh túy của hài hước.
Kết thúc kì nghỉ trên đảo, An Cách Nhĩ và Mạc Phi rời khỏi hòn đảo trước khi khách du lịch tràn đến, về nhà.
…
Mới đi một tuần, hòm thư đã bị nhét đầy thư, bên cạnh hòm thư còn đặt một chiếc túi bện dây màu trắng đỏ rất to.
An Cách Nhĩ xuống xe, nhìn chừng ba giây, hỏi Mạc Phi, “Bên trong có thi thể không?”
Mạc Phi mở túi ra cho An Cách Nhĩ nhìn, “Đều là thư từ của fan và báo chí muốn phỏng vấn, chắc người đưa thư bỏ vào.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Lúc trước lại có mấy ngày đột nhiên như vậy đúng không?”
Mạc Phi nói, “Anh và Emma mỗi ngày đều tốn hơn một tiếng để lọc thư, chỉ giữ lại mấy lá có ích cho em xem thôi.”
Lúc này, đầu ngõ có chiếc xe bên truyền thông lái vào.
Xe dừng lại, một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước xuống, thấy An Cách Nhĩ đứng ở cửa, kích động la vào trong xe, “Hắn ở đây! Nhanh lên!”
Theo tiếng nói của hắn, chỉ thấy trong xe có mấy nhân viên phụ trách ghi hình và âm thanh ánh sáng leo xuống, còn có nữ MC xinh đẹp… Mạc Phi hình như đã từng thấy cô trên truyền hình ở mục tin tức, cô nhảy xuống xe, cầm microphone phỏng vấn An Cách Nhĩ.
Mạc Phi vốn định đuổi bọn họ đi, nhưng An Cách Nhĩ lại cản hắn, hỏi cô MC, “Đây là truyền hình trực tiếp?”
Cô gật đầu, biểu thị bọn họ là ký giả của tin tức buổi trưa, muốn phỏng vấn An Cách Nhĩ về vụ án ở đảo Nanh Sói.
Nhân viên phụ trách mấy hôm nay đều tới, rốt cuộc cũng chờ được An Cách Nhĩ, bọn họ muốn tin độc, vội vã khởi động máy, truyền tin tức về máy chủ.
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm vào camera, mở miệng, “Mọi người đang xem tin tức làm ơn chú ý.”
Nói xong, hắn chỉ vào đống thư, “Mấy thứ này ảnh hưởng nghiêm trọng đến người nhà của tôi, lãng phí thời gian quý báu của gia đình tôi, sau này đừng gửi nữa, có gửi tới cũng vô ích, đều ném hết vào sọt rác thôi.”
Mạc Phi đứng phía sau gãi đầu, An Cách Nhĩ bắt đầu đắc tội với người ta qua sóng truyền hình.
“Còn nữa.” An Cách Nhĩ chỉ vào nhóm phỏng vấn, “Có vấn đề gì thì đi hỏi cảnh sát, tôi chỉ hỗ trợ phá án thôi.”
“Nhưng chúng tôi muốn phỏng vấn cậu…” Nữ MC có vẻ đã gặp không ít đối tượng không chịu hợp tác, vừa định nói mấy câu lại nghe An Cách Nhĩ lên tiếng, “Lỗ mũi và xương gò má nâng quá đà, không hợp với tỉ lệ hộp sọ bình thường của con người, không rõ tại sao cô lại muốn phá hư khuôn mặt vô cùng hài hòa của mình, rốt cuộc là đang theo đuổi cái đẹp hay muốn xấu đi? Rồi còn bơm ngực hút mỡ bụng, sẽ làm vẹo cột sống với đè nội tạng, lời kiến nghị cho sức khỏe của cô, nếu muốn khỏe mạnh thì mau lấy mấy thứ phế thải đó ra đi.”
“Phốc…”
Lúc sắc mặt nữ MC trở nên tái nhợt, nhân viên quay phim ở phía sau nhịn không được, bật cười.
“Ờm…” Biểu tình của người đàn ông mặc tây trang có chút xấu hổ, vừa định phát biểu ý kiến.
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, “Anh là người đã có gia đình, chí ít có hai đứa con trai, nhưng anh và cô MC này sáng nay cùng nhau rời giường, hai người chắc không phải quan hệ vợ chồng đi?”
Người đàn ông và cô MC cùng hít một hơi, nhân viên phía sau cũng hít hơi lạnh, khác nhau là, hai người đằng trước thì mở to mắt kinh hãi, mấy người đằng sau thì lại nhiều chuyện.
“Tôi biết các người làm gì, nếu ai tới quấy rầy cuộc sống của tôi, tôi sẽ nói bí mật của các người ra.” An Cách Nhĩ phất tay, “Đừng ép tôi nói ra chuyện các người tham ô công quỹ.”
Người đàn ông mặc tây trang bảo ngừng quay, hiện trường rối loạn, An Cách Nhĩ đi vào nhà.
Mạc Phi lễ phép mời nữ MC và nhân viên chế tác đang tức giận đùng đùng rời khỏi, sắc mặt hai người vàng như nến, mấy nhân viên cũng khổ cực nhịn cười.
Có người nói, số lượng người xem tin tức buổi trưa tăng vọt, Mạc Tiếu ở quán cà phê và Oss ở cảnh cục, khi xem tin tức cũng đều phụt nước.
Đoạn phỏng vấn bị cắt ra tung lên mạng, lượt xem rất cao.
Trên mạng xuất hiện đề tài ‘Tôi biết các người làm gì’ vô cùng sôi nổi.
An Cách Nhĩ tùy hứng thành công phân nửa, từ đó về sau truyền thông không đưa ra yêu cầu phỏng vấn hắn nữa, nhưng một nửa thì thất bại, sang ngày hôm sau, số lượng thư được gửi tới còn nhiều hơn lúc trước.
Sự nổi tiếng đột ngột mang tới ‘phiền não’ cho An Cách Nhĩ không dừng lại ở đó.
Có một hôm, An Cách Nhĩ ra ngoài, đối diện bên đường có một người la lên, “An Cách Nhĩ, em yêu anh!”
Liếc liếc mắt không biết người đó, hắn trả lời, “Tôi không yêu cô!”
Ngoại trừ mang tới tiếng thét chói tai, còn có một video tung lên mạng.
Có điều, có mặt tốt thì có mặt xấu, có mặt xấu đương nhiên có mặt tốt.
Hôm kia An Cách Nhĩ được Tôn Kỳ gửi cho một link truyện mạng, phát hiện viết về hắn và Mạc Phi, còn rất ‘nồng nàn’, đọc thấy cũng rất hay, lúc có chương mới hắn đều kêu Mạc Phi đọc cho hắn nghe trước khi ngủ.
Dĩ nhiên, náo nhiệt chỉ là thế giới bên ngoài, An Cách Nhĩ không có việc gì làm thì cũng không ra khỏi cửa, chỉ sống trong thế giới của mình, vẽ tranh với có Mạc Phi là đủ.
Oss dạo này bận rộn lo giải quyết cho xong vụ đảo Nanh Sói nên cũng không qua ăn ké.
Xã hội hiện đại cũng có mặt tốt, trong cuộc sống có quá nhiều tin tức, thay đổi từng ngày. Cho nên cứ mỗi một chuyện oanh động sẽ mau chóng bị một chuyện oanh động khác thay thế, một nhân vật nổi tiếng chỉ cần không tiếp tục chiếu sáng, sẽ mau chóng bị lãng quên.
Cứ như vậy, mấy tháng sau, mọi thứ lại trở về bình thường.
Oss có mấy lần cố gắng thảo luận về vụ án với An Cách Nhĩ, nhưng An Cách Nhĩ hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí ngay cả vị giáo chủ ‘thần Sói’ truyền kỳ cũng chẳng thèm nghe ngóng. Không biết vì lý do gì, vị thần Sói kia đã nhiều lần muốn gặp An Cách Nhĩ, nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối, đồng thời còn rất chanh chua, nói mấy câu châm biếm rất vô tình với vị giáo chủ nọ.
Đảo mắt mọi chuyện đã qua nửa năm.
Ngay lúc mọi người đã quên đi đảo Nanh Sói lạnh lẽo xa xôi, hòn đảo cũng cũng vô cùng bận rộn chào đón khách du lịch, kinh tế phát triển đến độ người dân cũng sớm quên mất nơi này từng là nơi tà ác… thì Oss cầm một túi văn kiện, đi tới phòng tranh.
Khí trời chuyển lạnh, lúc Oss đẩy cửa vào, An Cách Nhĩ đang cầm bảng vẽ điện tử, nằm trên sô pha, vẽ gì đó.
Đi cùng Oss còn có Tôn Kỳ, thấy bảng vẽ tiên tiến trong tay An Cách Nhĩ, liền kinh ngạc, “An Cách Nhĩ! Vũ khí mới hả?!”
An Cách Nhĩ cười tủm tỉm, “Mạc Phi mua cho tôi đó.”
“Cậu mà cũng biết xài mấy thứ công nghệ cao hả…” Oss bất ngờ, “Chẳng phải cậu phỉ nhổ máy tính cũng như mấy thứ đại loại vậy sao?”
An Cách Nhĩ nhướn mày, “Đáng để phỉ nhổ không phải máy tính mà là văn hóa và con người hiện đại hình thành máy tính đã thay đổi cách sống. Cho dù là văn hóa nào thì cũng đáng khinh bỉ, khinh bỉ mới có thể mở mang phát triển! Nhưng mà thứ này đúng là dùng rất tốt.”
“Đại thần, cậu vẽ cái gì vậy?” Tôn Kỳ tò mò tới xem, “Oa! CG artwork?”
(CG: Tên đầy đủ Computer Graphic, là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản.)
“Kiểu vẽ nguệch ngoạc này thật ra rất thú vị.” Buông bảng vẽ điện tử, cầm ly hồng trà Mạc Phi đưa, liếc mắt nhìn Oss và Tôn Kỳ, “Sắc mặt hai người bây giờ có thể hình dung là vô cùng bi thảm nhưng ráng gượng cười.”
Mạc Phi cũng gật đầu, đưa cho hai người mỗi người một ly trà nóng, ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, vuốt lông Ace mới vừa nhảy lên nằm chung.
“Haiz…” Oss thở dài, lên tiếng, “Vụ đảo Nanh Sói lần trước…”
“Còn chưa kết án?” An Cách Nhĩ kinh ngạc.
Oss nhìn trời.
Tôn Kỳ nói, “Không phải, tổ chức này ngoại trừ người ở đảo Nanh Sói còn có người bên ngoài nữa.”
“Cái này thật ra cũng bình thường.” Mạc Phi gật đầu, “Chắc là thương nhân hợp tác lâu dài với bọn họ, cùng với một vài người vốn sống ở đó nhưng ra ngoài phát triển. Cái này khó điều tra lắm.”
“Đúng là khó tra.” Oss gật đầu, “Nhưng vấn đề phức tạp hơn là thế sự đúng là rất khó lường!”
An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều không hiểu, “Có ý gì?”
“Chúng tôi đang theo dõi sáu cán bộ của giáo thần Sói sống bên ngoài.” Tôn Kỳ nói.
An cách Nhĩ nhíu mày, “Hai người có chắc là muốn xài cái tên củ chuối này không?”
“Cái này không quan trọng.” Oss bất đắc dĩ nói, “Sáu cán bộ này liên quan tới các lĩnh vực chính trị, thương nghiệp, chúng tôi vốn theo dõi sát sao, chuẩn bị thu lưới.”
“Nhưng?” An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều đoán phía sau có vấn đề.
“Nhưng sáu người đó đều chết hết!” Tôn Kỳ cau mày, “Bị mưu sát!”
“Giết người diệt khẩu?” Mạc Phi hỏi.
“Ờm…” Oss có vẻ không cùng cách nhìn, mở túi văn kiện lấy ra mấy tấm ảnh, “Hai người chắc không bị chứng sợ máu đi, Ace chắc còn hơi nhỏ, đừng làm nó sợ đó!”‘
Mạc Phi vươn tay nhận túi văn kiện, rút ra hai tấm ảnh, thả trên bàn.
“Khá tanh tưởi.” An Cách Nhĩ cầm lên xem sơ.
“Sáu người đều bị hành hạ đến chết, phương pháp tàn nhẫn đến điên rồ.” Tôn Kỳ bất đắc dĩ, “Lúc khám nghiệm tử thi, có mấy thực tập sinh ói mửa còn hôn mê.”
“Bên pháp y nhất trí — Không phải giết người diệt khẩu.” Oss nói, “Chúng tôi cũng hiểu, đâu có ai diệt khẩu kiểu này đâu.”
“Bây giờ có hai khả năng, một là trừng phạt, hai là trả thù.” Oss hỏi ý kiến của An Cách Nhĩ, “Cậu thấy sao?”
An Cách Nhĩ đang lật xem mấy tấm ảnh, nhưng đột nhiên tìm ra được quy luật gì đó, rút mấy tấm đặt song song trên bàn.
Mạc Phi chú ý, đều là ảnh chụp vết thương ở cổ.
“Các anh có tìm được người chứng kiến không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Người chứng kiến thì không, nhưng có một thư ký ở kế phòng người chết nghe thấy âm thanh, nói là…”
“Tiếng chó sủa đúng không?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.
Oss và Tôn Kỳ đều sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, “Sao cậu biết?!”
Hỏi tại sao hắn biết hả? Vì hắn là An Cách Nhĩ!
An Cách Nhĩ buông tấm ảnh xuống, “Bọn họ đều nghe được tiếng chó dữ gầm gừ.”
“Đúng vậy!” Oss gật đầu, “An Cách Nhĩ, cậu có manh mối gì?”
An Cách Nhĩ nói, “Mạc Phi, lấy giúp tôi văn kiện thứ ba trên tầng cao nhất.”
Mạc Phi lập tức đi lấy cho An Cách Nhĩ.
Trên tầng cao nhất của tủ sách là những văn kiện An Cách Nhĩ bỏ thời gian sửa sang sắp xếp, quanh năm không sử dụng, Mạc Phi đã từng xem qua, phần lớn đều cắt từ báo, trang đầu tiên của mỗi văn kiện đều có chữ viết tay của An Cách Nhĩ.
Mạc Phi cầm văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ đưa cho Oss.
Oss mở ra… Phát hiện tờ đầu tiên là giấy trắng, ở giữa trang chỉ có hai chữ do An Cách Nhĩ viết — Chó dữ.
Oss và Tôn Kỳ đều khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ… cái này có nghĩa là gì?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Chúc mừng.”
Oss há miệng, sợ sệt hỏi, “Chúc mừng cái gì? Cậu đừng có hù tôi nha!”
An Cách Nhĩ hơi nheo mắt lại, “Các anh muốn bắt hung thủ, vào năm đó có thể nằm trong top mười, đây là hung thủ giết người liên hoàn cực kì hung bạo lại vô cùng xảo quyệt, nếu có thể bắt được hắn, cuộc đời cảnh viên của các anh có thể trở thành truyền kỳ.”
Oss và Tôn Kỳ khiếp sợ, “Lợi hại vậy…”
“So với lời anh nói khi nãy có sai một chỗ, giết người tàn nhẫn như vậy, ngoại trừ trừng phạt và trả thù, còn một lý do khác.” An Cách Nhĩ sửa lại lời Oss nói ban nãy.
“Lý do gì?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ cười nhạt, “Biến thái.”
Bình luận truyện