Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 121: Tinh Vân Phái đến khiêu chiến!



Tinh Vân Phái thuộc liên minh Bách Tông tìm đến môn phái để luận bàn võ đạo, người ngu cũng có thể nhìn ra đây là người kia có giao dịch mờ ám với Tần minh chủ.



"Tần minh chủ."



Quân Thường Tiếu xoa xoa ngón tay, cười nói:



"Giữa chúng ta có ước chiến nên ngươi không tiện tay xuất thủ, mà lại cho môn phái khác đến gây sự, được, được lắm!"



"Đinh! Nhiệm vụ phụ phát động!"



m thanh thông báo từ hệ thống truyền đến.



Con em nó!



Rốt cuộc cũng có nhiệm vụ!



Quân Thường Tiếu vội vàng mở cửa sổ hệ thống nhiệm vụ ra xem phần giới thiệu: Đánh bại trưởng lão Tống Tài của Tinh Vân Phái: 0/1 (tinh anh nhiệm vụ).



Còn có nhiệm vụ thứ hai!



Nội dung nhiệm vụ là: Cho đệ tử ra sân bạo hành đệ tử Tinh Vân Phái: 0/5.



Đã không có thì thôi, một phát có tới tận hai cái!




Quá sướng, quá dễ chịu!



Quân Thường Tiếu vung tay áo, tiêu sái đứng lên nói:



"Mau mau mời trưởng lão Tinh Vân Phái vào trong."



"Vâng."



Lý Thanh Dương quay người rời đi, trong lòng khó hiểu nói:



"Sao nhìn chưởng môn có vẻ vui thế nhỉ?"



Quân đại chưởng môn đang vò đầu bức tóc tìm cách kiếm điểm cống hiến, nay có người dâng lên tới tận cửa, lại là hai cái nhiệm vụ. Hắn làm sao có thể không vui, còn hận không kịp nhảy vũ điệu tảo biển.



Sân luyện võ.



Đệ tử Thiết Cốt Phái ngừng việc tu luyện, tập trung đứng sau lưng chưởng môn.



Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế dựa, vắt một chân lên đùi chân kia, trên mặt hắn nét tươi cười không giấu đi đâu được.



Đối diện.



Trưởng lão Tinh Vân Phái ngạo nghễ khoanh tay đứng.



Đứng phía sau vị trưởng lão là năm tên đệ tử, từ khí tức bộc lộ ra ngoài đến xem, khẳng định là tu vi không thấp hơn Võ Đồ cảnh.



Bất quá trong mắt Quân Thường Tiếu, những tên đang đứng trước mặt này, đều chỉ là có một điểm chung là điểm cống hiến biết di chuyển!



Hệ thống nói:



"Năm tên đệ tử từ trái đến phải có tu vi lần lượt là Võ Đồ ngũ phẩm, tứ phẩm, tứ phẩm, tam phẩm, nhị phẩm."



"Chậc chậc."



Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:






"Thật không hổ danh thất lưu môn phái, đệ tử rất hung hăng nha."



"Quân chưởng môn."



Tống Tài lãnh đạm chắp tay nói:



"Đệ tử quý phái có thể ôm trọn bốn vị trí đầu của môn phái luận võ, Tinh Vân Phái ta vô cùng ngưỡng mộ, cho nên hôm nay đặc biệt dẫn các đệ tử đến thử sức một chút."



Tinh Vân Phái cũng có tham gia môn phái luận võ, thế nhưng chỉ phái ra đệ tử ngoại môn, tu vi bèo bọt không đáng nhắc tới, kết quả trải qua mấy vòng đã bị đào thải khỏi cuộc chơi.



Không phải bọn hắn không muốn cho đệ tử cao cấp ra sân, chỉ là trong văn bản quy định của môn phái luận võ đã ghi rõ ràng, đệ tử tham gia luận võ chỉ có thể từ mười tám tuổi đổ lại.



Quân Thường Tiếu nói:



"Khách tới dùng võ xã giao, luận bàn võ đạo, còn không vỗ tay hoan nghênh đi mấy đứa."



"Ba ba ba."



Chúng đệ tử nhiệt liệt vỗ tay, thể hiện sự hoan nghênh vô bờ bến.



Tống Tài co giật khóe miệng một cái, rất nhanh nghiêm mặt nói:



"Lần này Tống mỗ dẫn đến năm tên đệ tử nội môn, hy vọng có vinh dự cùng đệ tử quý phái tiến hành năm trận đối đầu 1vs1, không biết Quân chưởng môn thấy thế nào?"



Tên này cho rằng Thiết Cốt Phái ta chỉ có một cái Lý Thanh Dương mạnh mẽ, cho nên cố ý lấy nhiều khi ít sao?



Quân Thường Tiếu nói:



"Được thôi."



"Thanh Dương."



Hắn phất phất tay nói:



"Ngươi cùng với khách nhân không ngại đường xa đến so vài chiêu đi."



"Vâng."



Lý Thanh Dương cất bước đi ra, lại nghe chưởng môn nhỏ giọng nói:



"Thay mặt bổn tọa bạo hành bọn hắn, ngược đến mức phải kêu cha gọi mẹ nhá."



Nhiệm vụ phụ yêu cầu bạo hành đệ tử Tinh Vân Phái, nếu như chỉ đơn giản đánh bại, khẳng định không thỏa mãn điều kiện nhiệm vụ.



Lý Thanh Dương gật đầu, cất bước đi trên trung tâm sân luyện võ.



Tống Tài cũng kêu một tên đệ tử bước lên, hắn là người có tu vi thấp nhất trong số các đệ tử, chỉ mới đạt tới Võ Đồ nhị phẩm.



"Điền kỵ tái mã?"



(P/s: Ý nói lấy tốt ta đối vương địch, sau đó lấy tướng ta đấu tốt địch, lấy vương ta đối tướng địch.)



Quân Thường Tiếu khinh thường thầm nghĩ:



"Dám lấy chiêu trò của danh tướng Họa hạ ta, còn tự cho mình là người thông minh ha."



"Tách!"



Hắn búng tay một cái, đệ tử lập tức dâng bánh rót trà.



"Lý Thanh Dương."



"Cổ Đằng Anh (nước cạn dơ)."



"Phụt —— ——"



Quân Thường Tiếu phun sạch ngụm trà trong miệng.



Hai bên khai báo danh tính xong, trận đấu bắt đầu.



"Xoát!"



Cổ Đằng Anh tiên hạ thủ vi cường vọt tới, hai ngón tay hắn ngưng tụ linh lực, sau đó áp sát đối thủ đâm liên tục ‘phốc phốc phốc’.



Đây là võ học phàm phẩm trung giai, Khoái Ảnh Chỉ!



Từ tốc độ và lực xuất chiêu có thể thấy rõ người này đã luyện tuyệt kỹ rất thành thạo, nếu không khó mà phát lực đến trình độ như thế.



Lý Thanh Dương vòng hai tay ra phía sau, cước bộ rất có quy luật, dễ dàng né tránh từng đạo chỉ ảnh đâm tới.



Hắn có thể đánh bại Mạc Thượng Phi của Thánh Tuyền Tông thì việc đối phó với một tên Võ Đồ nhị phẩm chẳng có gì gọi là hao tâm tốn sức, mặc cho đối phương đâm chọt đến tối cũng không thể xúc phạm đến một góc áo.



Cổ Đằng Anh biết sự chênh lệch to lớn giữa hai người, nhưng thân là một tên võ giả làm sao có thể dễ dàng nhận thua, do đó hắn tiếp tục điên cuồng thi triển Khoái Ảnh Chỉ.



"Ba."



Đột nhiên, Lý Thanh Dương trong lúc tránh né nhẹ nhàng vung tay nắm lấy cổ áo đối thủ, phát lực quăng ra ngoài.



Cổ Đằng Anh lùi lại hơn mười bước, còn chưa kịp ổn định thân thể đã thấy một cái tay chộp vào cổ áo mình, sau đó cơ thể bị nhấn lên.



"Rầm rầm!"



Thân thể bay ngược theo hướng 160 độ, té xuống đất, sau đó thân thể hắn lại bay ngược lại theo hướng 160 độ, một lần nữa té xuống đất.



"Bành! Bành! Bành!"



Lý Thanh Dương đứng như đóng cọc ở trên sân luyện võ, một cái tay đặt ở phía sau, tay còn lại nắm lấy cổ áo Cổ Đằng Anh vật ngã trái té phải.



Sau một lúc, Cổ Đằng Anh đầu loạn mắt hoa, miệng sùi bọt mép.



"Đinh! Đệ tử ra sân bạo hành đệ tử Tinh Vân Phái: 1/5."



Lý Thanh Dương cứ như vậy vật lộn, thỏa mãn điều kiện của nhiệm vụ, vì thế con số tăng lên 1.



"Thanh Dương, chỉ là một trận luận bàn võ đạo, cần phải lưu lại mặt mũi nha."



Quân Thường Tiếu nói.



Lý Thanh Dương nắm Cổ Đằng Anh đang miệng sùi bọt mép đi đến rìa sân luyện võ, hất tay quăng đối phương ra ngoài.



"Nhị sư huynh thắng rồi!"



Chúng đệ tử nhất thời hoan hô lên.



Đệ tử mới nhập môn nhìn thấy một tên Võ Đồ bị bạo hành thừa sống thiếu chết, bọn hắn đối với nhị sư huynh sùng bái đầu phục sát đất.



"Hừ."



Tống Tài hừ lạnh một tiếng.



Đệ tử thất bại đã nằm trong dự liệu của hắn.



Tên Lý Thanh Dương này đã xuất chiến, Thiết Cốt Phái chắc chắn không còn đệ tử ưu tú, bố cục chiến trường đã nằm trong lòng bàn tay của Tinh Vân Phái ta.



Chính xác, nằm trong lòng bàn tay!



Bởi vì tên đệ tử thứ hai xuất chiến bị Lý Phi đá chạy khắp sân luyện võ, mỗi khối đá dưới chân đều lưu lại dấu vết hắn giẫm mạnh chạy té khói. Kết quả chạy đến sức cùng lực kiệt, mặt mũi bầm dập nằm co quắp trên mặt đất.



"Đinh! Đệ tử ra sân bạo hành đệ tử Tinh Vân Phái: 2/5."



Quân Thường Tiếu nghe được tiếng nhắc nhở về sau, thả lỏng tay nói:



"Thật có lỗi quá, đệ tử bản phái ra tay có hơi nặng."



Tống Tài cúi cái mặt mo xuống.



Tên đệ tử Thiết Cốt Phái kia rõ ràng chỉ có tu vi Võ Đồ nhị phẩm, vì cái gì có thể hành hạ đệ tử Võ Đồ tam phẩm của mình đến mức thê thảm như thế?



Nếu như hắn biết tên này là một nam nhân ngay cả chưởng môn cũng dám chơi, hắn sẽ tự khắc biết hiểu rõ.



Cũng thường thôi, cũng thường thôi.



Loại đệ tử có năng lực vượt cấp khiêu chiến cũng không nhiều, chỉ cần đệ tử mình giành chiến thắng ba trận sau là đủ rồi.



Nghĩ thế, Tống Tài lại nâng tay lên.



Một tên đệ tử Vũ Đồ tứ phẩm đi lên sân luyện võ.



Quân Thường Tiếu vốn có ý định cho Điền Thất hoặc Tô Tiểu Mạt xuất chiến, chưa kịp mở miệng đã thấy có hai người từ cửa lớn môn phái bước vào.



Người nào?



Tiêu Tội Kỷ và Dạ Tinh Thần!



Hai người đều tóc tai bù xù, mặt mày đầy bùn đất, đồng phục nát như một tên ăn mày, dấu vết để lại rõ ràng là bị hung thú tấn công.



Quân Thường Tiếu giật khóe miệng một cái, nói:



"Lúc đi còn anh dũng hiên ngang lắm mà, sao trở về lại giống như một tên ăn mày rồi?"



"Chưởng môn, đệ tử trở về."



Tiêu Tội Kỷ nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề.



"Vừa hay."



Quân Thường Tiếu vẫy tay nói:



"Tinh Vân Phái đến luận bàn võ đạo, ngươi ra sân tiếp tên đối thủ thứ ba này được chứ?"



"A?"



Tiêu Tội Kỷ trợn tròn mắt.



Hắn và Dạ Tinh Thần chơi lớn trong khu rừng hoang, kết quả náo động một đám hung thu điên cuồng đuổi giết, sau cùng liều cái mạng già mới có thể trở về môn phái, hai người còn chưa kịp tắm một cái đã phải tiếp nhận khiêu chiến, chuyện này quá kịch tính!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện