Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 139: Cao thủ cao thủ cao cao thủ!



Sau khi từ miệng Lê Lạc Thu mà biết được Tiêu gia cũng có sát thủ, Quân Thường Tiếu cắn móng tay rơi vào trầm tư.



Ở thành Lịch Dương bị sát thủ tập kích, trong phán đoán ban đầu của Quân Thường Tiếu gồm có Bối gia và Tiêu gia, sau đó nhìn thấy lệnh bài Bối gia ở eo bọn sát thủ thì Tiêu gia tạm thời bị loại trừ.



Vì sao?



Bởi vì Quân Thường Tiếu cho rằng, loại chuyện rõ ràng để lộ thân phận người nhà Bối gia này, rất dễ là muốn người khác nghĩ đến là muốn vu oan giá họa.



Ở buổi luận võ ngày hôm đó, trưởng bối, vãn bối nhà Tiêu gia biểu hiện thế nào ai cũng biết, người bình thường đều sẽ đoán là chắc chắn do Tiêu gia vu oan giá họa.



Quân Thường Tiếu loại bỏ Tiêu gia cũng vì không muốn bị người khác cố ý loại dụng nhưng hôm nay biết được Tiêu gia có sát thủ, liền phải nghiêm túc suy nghĩ một chút.



“Giả sử sát thủ là do Tiêu gia phái đến.”



“Bọn họ để không bị nghi ngờ, cố ý đeo lệnh bài Bối gia ở eo, tạo ra dấu hiệu có kẻ muốn có ý giá họa của mình?”



Con em nó!



Nếu là như thế thật thì đúng đây là cuộc chiến tâm lý rồi!



“Còn khả năng khác nữa, kẻ tập kích là một người khác, muốn cố ý giá họa cho Bối gia và Tiêu gia.”



Suy nghĩ trong đầu Quân Thường Tiếu bắt đầu loạn lên.



“Aii..”




Hắn thở dài một hơi, nói:



“Lê đường chủ, bổn tọa hiện tại sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ.”



Lê Lạc Thu vểnh tai nghe.



Quân Thường Tiếu hơi suy nghĩ một chút rồi nói:



“Ngươi cho người đến thành Lịch Dương, theo dõi nhất cử nhất động của Bối gia và Tiêu gia, đặc biệt là đại trưởng lão Tiêu gia.”



Hắn hiện tại bất cần quản đây có phải là trò chơi tâm lý hay không, trước tiên vẫn phải theo dõi Tiêu gia, nếu như đúng là do Tiêu gia làm thì sớm muộn gì cũng giấu đầu lòi đuôi mà thôi.



“Chỉ theo dõi chứ không được ra tay giết người?”



Lê Lạc Thu nói.



“Đúng.”



“Đã hiểu!”



Giết người vô cùng phiền phức nhưng theo dõi thì dễ như ăn bánh.



Lê Lạc Thu bàn giao chuyện này cho Độc Xà, người sau vội vàng quay về Tế Vũ Đường, lựa chọn vài tên sát thủ kim bài có kỹ năng ẩn núp tốt tiến thẳng đến thành Lịch Dương.



Tác dụng của Tế Vũ Đường đã hiện ra.



“Chưởng môn.”



Lệ Lạc Thu cười nói:



“Có thời gian rảnh thì dạy ta bắn súng được không?”’



Sau núi.



Quân Thường Tiếu từ từ rót năng lượng tinh hạch vào trong hộp đạn của khẩu súng Desert Eagle vừa mới mua tức thì, sau đó cho đạn lên nòng, kéo chốt bảo vệ, nói:






“Nhìn rõ rồi chứ?”



“Nhìn rõ rồi.”



Lê Lạc Thu đáp.



Nàng lấy súng ra, làm đúng theo chỉ dẫn của chưởng môn cho đạn lên nòng rồi tháo nút bảo vệ.



“Đoàng!”



Bóp cò súng, một luồng sáng bay ra.



Vô cùng chuẩn xác bắn rơi quả cây dại cách xa vài chục mét.



Lê Lạc Thu là một Võ Sư ngũ phẩm nên sức giật của súng đối với nàng không có bao nhiêu ảnh hưởng cả.



Quân Thường Tiếu ánh mắt ngẩn ra nói:



“Ngươi bắn lại lần nữa cho ta xem.”



“Đoàng!”



Lê Lạc Thu lại bắn rơi quả cây dại ở trên cành bên cạnh.



“Lợi hại! Lợi hại!”



Quân Thường Tiếu cảm thán.



Hắn không phải đang tán thưởng kỹ thuật bắn súng của Lê Lạc Thu, mà là sau khi nữ nhân này nổ súng, lực phản chấn khiến cho ngực nàng đung đưa.



“Bắn thêm lần nữa đi, bổn tọa muốn xem kỹ hơn!”



“Đoàng!”



“Đoàng!”



Lê Lạc Thu liên tiếp nổ súng, cơ thể không ngừng chấn động.



Nàng thu súng lại, phát hiện ánh mắt của chưởng môn nhìn về hướng không đúng, chau mày nói:



“Ngươi đang nhìn ở chỗ nào đấy?”



“Hầy”



Quân Thường Tiếu vội vàng ngẩng đầu nhìn trời đất, cảm thán:



“Trời rất trong xanh cũng rất rộng.”



Lê Lạc Thu nói:



“Lần trước lúc ở bên ngoài tổng bộ, chưởng môn dùng một loại súng lửa thần kỳ khác, ta có thể thử không?”



“Có thể.”



Quân Thường Tiếu gọi Tiêu Tội Kỷ đến, đưa khẩu QBU-88 cho Lê Lạc Thu, sau đó hướng dẫn đơn giản dùng ống ngắm 8x để khóa mục tiêu, cũng như nằm bắn như thế nào mới đúng.



“Ta đã hiểu.”



Lệ Lạc Thu nói.



“Soạt! Soạt!”



Quần Thường Tiếu và Tiêu Tội Kỷ đồng thời lùi về phía xa.



“Chưởng môn, không để nàng đeo miếng lót vai sao?”



“Lê đường chủ là Võ Sư ngũ phẩm, chắc hẳn sức giật của súng không quá ảnh hưởng đến nàng đâu.”



“Chưởng môn nói có lý.”



Hai người đứng nhìn, một lúc sau ánh mắt hai người triệt để ngây ngốc. Bởi vì Lê Lạc Thu không làm theo hướng dẫn nằm xuống bắn, thay vào đó trực tiếp nâng súng lên, một con mắt dán sát vào ống ngắm 8x, hiển nhiên nàng đang dự định đứng nổ súng!



Thân hình nữ nhân mảnh mai, cầm khẩu súng QBU-88 đứng giữa rừng hoang, tạo nên một bức họa vô cùng hoàn mỹ.



“Lê đường chủ, đừng...”



“Đoàng!”



“Đoàng!”



Lê Lạc Thu trực tiếp nổ liên tiếp hai phát súng, viên đạn bắn ra phá vỡ phiến đá cách đó vài trăm mét vỗ nát.



Lực phản chấn khiến thân thể nàng chấn động, bay ngược về phía sau.



Quân Thường Tiếu đã ngắm trước vị trí rơi xuống và chạy đến đứng sẵn ở vị trí đó, giang rộng hai tay, nội tâm đầy lo lắng nói:



“Nữ nhân này bắn súng tới nghiện rồi hay sao, nổ một lần hai phát luôn!”



“Rầm!”



Lê Lạc Thu cả người và súng trực tiếp ngã xuống đất, bày ra hình chữ đại.



Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng, nói:



“Lê đường chủ, thật xin lỗi, bổn tọa đoán vị trí bị thiếu nửa bước, không đỡ được ngươi!”



Lê Lạc Thu cho rằng nằm sấp để bắn quá không ý tứ, vì thế nàng đứng bắn liên tiếp hai phát, ý tứ đúng là có, nhưng nàng phải trả giá bằng cách là cả một cánh tay bị tê liệt hơn một đêm.



Hôm sau.



Đệ tử theo thường lệ tập thể dục buổi sáng rồi tu luyện.



Năm đệ tử mới gia nhập môn phái cũng bắt đầu con đường ngày càng mạnh hơn và cũng quen dần với sinh hoạt của môn phái.



Đệ tử đáng thương nhất là Lý Thượng Thiên, Lý Phi cho hắn một bóng bay thẳng lên trời.



Tôn Bất Không, và Tư Mã Trọng Đạt đang ngồi xổm ở phía xa nhìn thấy Lý Thượng Tiên chân tay giang rộng ngã xuống sân luyện võ, tinh thần cả hai bị dọa đến chân tay run lẩy bẩy.



Nữ đệ tử mới gia nhập môn phái Lăng Uyên Tuyết là hạnh phúc nhất, bởi vì các sư tỷ vô cùng nhiệt tình, khiến cho tính cách của nàng vốn hay ngại ngùng cũng dần dần thả lỏng.



“Thanh Dương.”



Quân Thường Tiếu đứng ở trên đại điện, quét nhìn một lượt các đệ tử rồi nói:



“Chu Hồng đâu rồi?”



Lý Thanh Dương đáp:



“Chưởng môn, vị sư đệ này có chút kỳ lạ, sau khi hắn gia nhập môn phái, luôn ở lì tại sân luyện võ trong nội viện, đệ tử và và các sư đệ khác đến nói chuyện với hắn nhưng một câu đáp lại cũng không có.”



“Vậy sao?”



Quân Thường Tiếu đi vào nội viện.



Trong sân luyện võ nhỏ, Chu Hồng đến võ phục môn phái cũng không thay, kiêu ngạo đứng đó, một tay giữ chặt kiếm, một tay còn lại đặt lên chuôi kiếm, hơi cúi đầu, tóc đen rơi xuống.



Đây là tư thế xuất kiếm vô cùng tiêu chuẩn, bởi vì thân thể hắn không nhúc nhích, nên nhìn vào như một bức tượng.



Lý Thanh Dương nhỏ giọng nói:



“Chưởng môn, sư đệ hôm qua sau khi ăn cơm tối thì luôn đứng ở đây, đã đứng được một đêm rồi.”



Quân Thường Tiếu chống cằm nói:



“Người này quả thật có chút kỳ quái.”



“Roẹt!”



Đột nhiên, Chu Hồng rút kiếm ra khỏi võ, từng tia sáng từ lưỡi kiếm hiện lên, đan chéo vào nhau, nháy mắt tạo ra thế thiên la địa võng.



“Ối vãi!”



Quân Thường Tiếu và Lý Thanh Dương trợn tròn mắt.



“Roẹt!”



Hắn thu kiếm vào võ, kiếm khí cũng thu hồi lại.



Rút kiếm hay thu kiếm đều vô cùng nhanh gọn.



Quân Thường Tiếu và Lý Thanh Dương chỉ nghe thấy âm thanh rút kiếm và thu kiếm, về mặt cơ bản không thấy tên kia có động tác rút hoặc thu kiếm.



Nói khoa trương một chút thì thời gian Chu Hồng rút và thu kiếm, lá vàng rơi trong màn kiếm khí bên cạnh hắn không có bị chém rách, vẫn còn đang chầm chậm rơi xuống tảng đá bên cạnh.



Tốc độ xuất kiếm khiếp thật, còn có kiếm khí nhiều như vậy nữa, vậy mà không chém trúng lá vàng, đây tuyệt đối là —— đại sư đánh hụt!



“Vù vù!”



Đúng lúc này một cơn gió lạnh thổi qua.



Lá cây dưới chân Châu Hồng bị thổi bay, sau đó trong lúc bay lên thì những chiếc lá bị rách đôi, dán vào mặt Quân Thường Tiếu và Lý Thanh Dương.



Hắn không phải cái gì đại sư đánh hụt



Những chiếc lá này bị kiếm khí quét qua, bởi vì tốc độ xuất kiếm quá nhanh, căn bản không có thời gian để rách nát!



Quân Thường Tiếu và Lý Thanh Dương gạt đi những mảnh lá cây đang che mắt, kinh ngạc đồng thanh nói:



“Cao thủ cao thủ cao cao thủ!”



Trong một căn phòng đệ tử phía xa, Dạ Tinh Thần cũng được tận mắt chứng kiến màn rút và thu kiếm vừa rồi, thì thầm nói:



“Trong thời gian một hơi thở rút kiếm hai mươi ba lần, tiểu tử này chắc hẳn lĩnh ngộ ra kiếm đạo cảnh giới là tốc cảnh, là một hạt giống kiếm đạo hiếm có.”



“Chỉ đáng tiếc...”



Hắn lắc đầu nói:



“Thiết Cốt Phái tuy có công pháp luyện thân thể, quyền pháp thần kỳ, võ học linh lực hóa hình, thế nhưng lại không có cao giai kiếm kỹ, hắn tu luyện ở nơi này chỉ lãng phí thời gian!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện