Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 181: Người chưởng môn này có chút keo kiệ



Hơn hai trăm con Xích Viêm Lang chết muôn hình vạn trạng, có con bị chém rơi đầu, có con bị chém thành nửa đôi, máu tươi nhuộm khắp mặt đất, hình ảnh chẳng khác nào một cái lò sát sinh!



Đệ tử Thiết Cốt Phái ngồi trên đống thi thể, quay đầu hướng về phía mình cười cười, từng hàm răng trắng hiển lộ ra, giống hệt như đồ tể lò sát sinh!



Không.



Chính xác mà nói phải là ác ma từ địa ngục!



Hơn ba mươi tên tán tu chứng kiến toàn bộ tình cảnh trước mắt, bất tri bất giác tự lùi về phía sau vài bước, sống lưng đã đầy mồ hôi lạnh, da đầu từng cơn tê dại!



Thân là võ tu, vì cái gì phải sợ hãi đến thế?



Nếu như chỉ là bò dê bình thường, bọn hắn tuyệt đối chẳng thèm nhìn để ý.



Nhưng đây đều là xác của Xích Viêm Lang, mỗi một con có thực lực tương đương với Võ Đồ thất phẩm đấy!



Mà lại nói, bầy Xích Viêm Lang toàn bộ bị diệt!



Hơn hai mươi tên đệ tử Thiết Cốt Phái tiêu diệt cả một bầy Xích Viêm Lang sơ giai thất phẩm, chỉ điều này đã cực kỳ khủng khiếp, cực kỳ dọa người!



Bọn hắn nhìn Quân Thường Tiếu lôi cái xác của Xích Viêm Lang Vương từ trong rừng đi ra, sự rung động trong lòng mỗi người càng thêm mãnh liệt!



Ta đang… mơ sao?



Quân Thường Tiếu nhìn từng người thể hiện bộ mặt đần độn, không khỏi lắc đầu nói:




"Các ngươi không nghe bổn tọa vừa mới nói gì sao?"



Hắn nói cái gì?



Muốn tiếp tục ở phía sau húp cháo, lại giao thêm một ngàn lượng!



"Ta đưa!"



Một tên võ giả vội vàng móc tiền ra.



Bọn hắn vốn cho rằng toàn quân Thiết Cốt Phái bị diệt, kết quả ngược lại cả bầy Xích Viêm Lang thây phơi đầy đất.



Bọn hắn lập tức thông minh, thông suốt nghĩ bản thân ở phía húp cháo từ những con người có thực lực khủng bố này, khẳng định sẽ có đại thu hoạch!



Người khác cũng nhanh chóng thông minh lên, vội vàng móc ngân phiếu ra nộp phí.



Thi thể Xích Viêm Lang nhiều như vậy, tùy tiện lột vài bộ da, món hời khẳng định sẽ có.



Quan trọng hơn nữa là Thiết Cốt Phái có ý định tiến sâu vào trong cốc, nếu trong lúc vô ý bỏ sót đồ thừa, hoặc bỏ sót khoáng thạch, dược liệu, mình tuyệt đối kiếm đầy bồn đầy bát!



Cứ như vậy.



Quân Thường Tiếu lại thu được 3 vạn lượng.



Sau khi giao dịch hoàn tất, ánh mắt từng tên tán tu rạo rực nóng bỏng nhìn về phía thi thể của Xích Viêm Lang, bọn hắn đã chuẩn bị tốt công tác rọc da lóc xương.



"Chúng đệ tử nghe lệnh!"



Quân Thường Tiếu nói:



"Lấy tinh hạch, da sói, bất kể xương thịt, chỉ cần có giá trị thì lấy hết cho bổn tọa."



Á?



Ba mươi tên tán tu nghe xong, tập thể biểu hiện bộ mặt ngu ngơ.



Xoát! Xoát!






Đệ tử Thiết Cốt Phái lập tức hành động.



Trong khoảng thời gian ngắn, hơn hai trăm thi thể Xích Viêm Lang bị lột da lóc xương sạch sẽ, thứ còn lại chỉ là một đống thịt sói.



Cái thứ này cũng bán được chút tiền nha.



Nhưng về mặt cơ bản cũng chỉ có giá trị hơn chút thịt bò dê phổ thông mà thôi, vì thế giá cả khẳng định không quá cao.



Sức chứa của không gian giới chỉ có giới hạn, thôi thì đánh nhường cho bọn hắn vậy.



"Chư vị."



Quân Thường Tiếu chỉ tay vào đống thịt sói, nói:



"Húp cháo không rất không tốt, hay là ăn chút thịt đi nha."



Nói xong, hắn dẫn các đệ tử tiếp tục tiến lên.



"Véo..!"



Cơn gió lạnh thổi qua, thổi tâm hồn ba mươi tên tán tu đều nhanh chóng lạnh.



Chính mình tiêu hao hai ngàn lượng, chỉ vì muốn ở phía sau Thiết Cốt Phái lấy chút thịt vụn, chuyện này tuyệt đối làm ăn lỗ vốn!



"Chưởng môn, người chỉ để lại cho bọn hắn chút thịt sói, làm vậy có cắn rứt lương tâm quá không."



Trên đường đi, Lý Thanh Dương thấp giọng nói.



Quân Thường Tiếu nói:



"Muốn ở phía sau nhét đầy túi? Trên đời há có chuyện tốt như thế."



Ngay ban đầu hắn hoàn toàn không để ý đến chút da lông sói.



Dù sao thứ này đem đi ra chợ bán, thu hoạch cũng chỉ là con số nhỏ.



Nhưng sau khi giết chết Hắc Mao Báo, hắn nhìn thấy đám tán tu tích cực tranh đoạt, lập tức nghĩ đến một chuyện, mấy chục tấm da thú không được, vậy nếu như mấy trăm tấm, mấy ngàn tấm thì sao?



Huống hồ.



Tử Vong Cốc chắc chắn không thiếu da lông thú!



Hắn thu được tiền tài từ Hạo Khí Môn và Ngải gia, không nhiều chỉ tầm 20 triệu.



Thế nhưng, Quân Thường Tiếu không nghĩ mình đã rất giàu có, cho nên chỉ cần cơ hội kiếm tiền có, hắn nhất định không bỏ qua.



Sau khi nghĩ thông suốt, bản thân hắn hận mình không thể mặt dày, đòi lại số da lông và xương cốt của Địa Viêm Lang từ đám tán tu. Bất quá một vị chưởng môn mà làm chuyện như thế rất không có phong phạm cao thủ.



Xoắn thật đấy, làm sao bây giờ?



Tính đi tính lại, thôi thì xem như bán cho bọn hắn với cái giá một ngàn lượng vậy.



Về sau muốn nhặt được thứ tốt, vậy thì phải kiếm được thứ khác ngoài thịt.



Hóa ra con hàng này nói giao tiền có thể húp cháo, chẳng qua chỉ là biến đổi phương thức, đền bù tổn thất số da lông lúc trước bỏ phí!



Tính luôn cả da lông của Hắc Mao Báo, tổng giá trị cũng không quá một ngàn lượng, trực tiếp thu mỗi người một ngàn lượng, tổn thất này liền bồi thường quá mức, bồi đến sắp xịt cả máu mũi.



Sau đó bầy Xích Viêm Lang đột nhiên xuất hiện, hù dọa đám tán tu bỏ chạy thục mạng.



Đợi đến lúc bọn hắn quay lại, ùm, nhất định phải bắt lấy cơ hội, kiếm mấy vạn lượng rồi hẵng nói.



Người chưởng môn này, có chút keo kiệt!



Keo kiệt là chuyện hiển nhiên.



Hai bên không thân không thích, dựa vào cái gì ta ở phía trước xông pha giết địch mở đường, các ngươi ở phía sau kiếm đầy bồn đầy bát?



Mà lại nói, coi như bọn hắn không thu được cái gì quá giá trị, chí ít dưới sự bảo kê của mình, bọn hắn có thể tiến sâu vào trong cốc, cái giá hai ngàn cũng không tính là keo kiệt!



Tiếp tục tiến lên.



Đi hơn mấy trăm mét, nhóm người không gặp phải hung thú tập kích, thay vào đó phát hiện không ít loại dược liệu.



Bởi vì sinh trưởng gần với lối vào, cho nên phẩm chất của dược liệu có chút tầm thường, nhưng Quân Thường Tiếu vẫn không ngại ra lệnh hái toàn bộ, chân chính một đường quét ngang.



"Quân chưởng môn."



Các tán tu đi ở phía sau suy sụp nói:



"Dược liệu cấp thấp như vậy cũng không đáng giá bao nhiêu, các ngươi đừng có lại lấy hết được không..."



Quân Thường Tiếu nói:



"Nếu như các ngươi đến nhặt đồ thừa, thì phải có giác ngộ của một tên nhặt đồ thừa."



Mọi người nhất thời trầm mặc.



Nhìn xung quanh, chẳng còn cái gì để nhặt!



Ngay lúc này, Tiêu Tội Kỷ đi ở phía trước mở đường bỗng dừng lại, sau đó ngã người xuống áp tai sát mặt đất, cảm nhận được tần suất mặt đất chấn động, cau mày nói:



"Có phiền phức tìm tới."



Đây là một loại bản lĩnh mà lúc trước hắn và Dạ Tinh Thần ở bên ngoài rèn luyện học được, ngày hôm nay dùng tới rất có bộ dáng chuyên nghiệp.



Bất quá!



Tô Tiểu Mạt đi đến bên cạnh hắn, chỉ về đằng trước, co giật khóe miệng nói:



"Tiêu sư đệ, chúng ta dùng mắt cũng có thể thấy được."



Hả?



Tiêu Tội Kỷ ngẩng đầu lên nhìn phía trước.



Tầm mắt phóng tới một nơi sâu xa trong sơn lâm, một cái bóng đen lớn dần hiện ra, đá vụn trên mặt đất và lá cây nhẹ nhàng rung rung.



Hình ảnh rất có tính kích thích.



"Rống!"



Đột nhiên, một tiếng gầm đinh tai nhức óc truyền đến.



Chỗ cây cối che lấp thân hình của bóng đen sụp đổ, một con vượn thú đầy lông nâu ở trước ngực, thân thể cao to có thể sánh ngang với một con gấu lớn!



Lý Thanh Dương trầm giọng nói:



"Đại Tinh Viên trung ngũ phẩm!"



Đại Tinh Viên?



Quân Thường Tiếu lập tức vui vẻ ra mặt.



Nhiệm vụ sử thi yêu cầu giết bốn loại hung thú, mà một loại bên trong đó chính là Đại Tinh Viên!



Cả đoàn mới vừa tiến vào Tử Vong Cốc không bao lâu đã gặp ngay mục tiêu nhiệm vụ, so với tưởng tượng càng thêm đơn giản nha!



"Rống!"



Đại Tinh Viên lần nữa hống to khiến cho một cây nhỏ bên cạnh bị thổi trụi lủi.



Đám tán tu đi ở phía sau vội vàng lùi lại, nhưng vẫn không có chạy đến miệng cốc, nguyên nhân là bầy Xích Viêm Lang bị toàn diệt đã giúp cho lòng tin của bọn hắn đối với Thiết Cốt Phái cao hơn hẳn.



"Thanh Dương, Tội Kỷ, Tiểu Mạt."



Quân Thường Tiếu nói:



"Tên đại gia hỏa này giao cho các ngươi đấy."



"Vâng."



"Để ta!"



Lục Thiên Thiên thi triển bộ pháp huyền ảo tiến lên, tay ngọc nhẹ nhàng vẩy động vào hư không, băng linh lực nhanh chóng tỏa ra, những nơi linh lực đi qua đều phủ lên một lớp băng mỏng.



"Băng hệ?"



Dạ Tinh Thần giật nảy cả mình.



Đám tán tu phía sau nhìn thấy nữ đệ tử Thiết Cốt Phái phất tay một cái, lập tức hình thành băng sương hàn vụ, từng tên đều trợn mắt há hốc mồm.



Tinh Vẫn đại lục có rất nhiều thuộc tính võ giả, bất quá băng hệ võ giả hiếm lại càng thêm hiếm!



Theo các tư liệu thống kê, tỉ lệ xuất hiện băng hệ võ giả cũng là ngàn dặm mới có một người, so với kiếm tu võ giả cũng chẳng chênh lệch gì nhiều.



"Chậc chậc."



Quân Thường Tiếu nói:



"Khó trách cả ngày nàng lạnh như băng, hóa ra là hiếm có khó tìm băng hệ võ giả."



Bất cảm nhiễm khói bụi trần gian Lục Thiên Thiên đan xen hai tay ngọc vào nhau, quát lạnh nói:



"Hàn Băng Thứ Trùy!"



"Vù vù!"



Băng hàn khí vụ ở sau lưng nàng thực chất hóa, trong nháy mắt ngưng tụ ra một khối băng nhọn trong suốt sáng long lanh, sau đó lao về phía trước.



Mọi người ngạc nhiên há to miệng.



Băng nhọn được ngưng tụ mang theo thế như chẻ tre, lại tựa như một bàn tay vô hình đập tới!



Hình ảnh mang đến cảm giác cực kỳ rung động!



"Phốc!"



Đại Tinh Viên còn chưa kịp giớ ngón tay lên ngăn cản thì băng nhọn như lưỡi kiếm đã đâm vào lòng ngực nó, xuyên thấu luôn cả thân thể nó!



Băng nhọn từ sau lưng xuất hiện, bề mặt trong suốt long lanh kia vẫn còn thắm đượm máu tươi.



"Rít!"



Mọi người hít một hơi khí lạnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện