Chương 21: 21: Sadako Tham Lam
Hơn 20 năm cuộc đời, Lâm Xuân đã bị xe đâm, bị người ta bám đuôi, giả trang làm nhân vật, bò qua TV, suýt nữa bị người ta hút cạn sức sống, kiếp người cũng phong phú, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến một hiện trường vụ án như thế này.
– Phụt!
Khi gã đàn ông rút kiếm samurai ra khỏi người Yuriko Yamaguchi, máu trong cơ thể cô tuôn trào, xém nữa thì văng vào mặt Lâm Xuân, nhờ vậy mà Lâm Xuân đã hoàn hồn.
“Cứu tôi với.” Cô lao ra khỏi phòng, mặc kệ khung cảnh bên ngoài, cứ chạy vào bóng đêm như thể một con ruồi mất đầu.
Rơi vào một hoàn cảnh xa lạ, nếu không biết chuyện gì xảy ra thì đáng lẽ người ta không nên bỏ chạy rồi gào thét liều lĩnh như vậy.
Nhưng Lâm Xuân chỉ là sinh viên còn chưa bước ra ngoài xã hội, màu máu đỏ tươi khiến cô không thể bình tĩnh lại được.
Người đàn ông mặc kimono cầm kiếm ra ngoài, mũi kiếm của hắn cũng rỏ máu tong tong.
Hình như hắn còn đang nói gì đó nhưng nói bằng ngôn ngữ nước R nên Lâm Xuân chẳng hiểu gì hết.
Cô chạy bạt mạng, chạy không ngừng nghỉ, trong thế giới chỉ toàn một màu đen, cô tựa như con thiêu thân bay về nguồn sáng duy nhất ở nơi xa theo bản năng của mình.
Bởi vì nơi nào có ánh sáng thì nơi ấy sẽ có con người.
Lâm Xuân muốn tìm cơ hội chạy trốn nhưng sau khi chạy ra thì cô mới vỡ lẽ, bên ngoài chỉ có một quảng trường khổng lồ còn xung quanh lại trống rỗng, không có nơi nào để trốn nên cô chỉ có thể chạy về phía trước.
Chắc chắn phải có người, dù không có người thì có ma cũng được.
Đừng chỉ có mình cô và hung thủ giết người là được.
Có người rồi!
Cuối cùng, Lâm Xuân cũng nhìn thấy được bóng người, ánh sáng ở nơi xa là một ngọn lửa rực cháy, mấy chục bóng người đang nhảy múa quanh ánh lửa.
“Cứu tôi với, có kẻ giết người.” Cô hét ầm lên.
Mọi người đang nhảy nhót quanh đống lửa bỗng ngừng lại, tất cả quay ngoắt về phía cô, trên gương mặt phủ tấm màn đen toát ra những tia sáng màu xanh.
Đây không phải người!
Lâm Xuân khóc, từ bé đến giờ cô đã ước không biết bao nhiêu điều nhưng chẳng bao giờ thành sự thật.
Thế mà lần này ước có ma thôi cũng được thì cho cô đi ra gặp ma thật?
Cô đứng đực ra, đằng trước là đám ma quỷ không thấy rõ mặt, đằng sau là tội phạm giết người cầm kiếm samurai, ai bảo trời không bao giờ tuyệt đường người? Trời cho con ra ngoài thì cũng phải nói cho con biết lối ra ở đâu chứ?
Bấy giờ, người đàn ông mặc kimono cầm kiếm đi ra sau lưng Lâm Xuân, cô quay phắt sang, chỉ thước vào người hắn, rồi lại chỉ vào bầy ma đằng kia, lưỡng lự không biết nên đối phó với ai trước.
Cô quyết định sẽ đối phó với gã mặc kimono trước, hắn chỉ đi một mình nên sẽ khống chế được.
Cô đang định giơ thước lên hỏi gã mặc kimono thì có cơn gió bỗng thoảng sau lưng, hàng chục bóng người đã chạy ào qua cô rồi tấn công hắn.
“@#%¥#@%#¥” Gã mặc kimono nói ra một tràng tiếng R rồi giơ kiếm lên nghênh chiến, kiếm vừa vung lên, nguồn năng lượng mạnh mẽ đâm chết năm sáu con ma đứng xung quanh.
Vãi chưởng! Phong kiếm, à không, phải là bão kiếm ý nhỉ?
Đao khí của gã mặc kimono khiến mấy con ma vỡ nát, hóa thành cát bụi tiêu tan vào không trung, trong lớp bụi cũng hiện lên những tia sáng xanh xanh rồi từ từ rơi xuống nền đất.
Lâm Xuân thấy đống màu xanh lá cây nhưng cũng chẳng để tâm lắm.
Giờ đây cô chỉ còn nghĩ đến việc phải chạy thoát thân, nhân lúc gã mặc kimono chiến đấu với tụi ma kia thì cô đã chạy trốn rồi.
Xuân Tương, ra nhặt đi, đá sức mạnh đó.
Lâm Xuân dừng bước: “Phải sống đã thì mới ra nhặt đá sức mạnh được chứ.” Cô vừa yêu tiền vừa bủn xỉn nhưng vẫn luôn hiểu được rằng, phải sống sót thì mới tiêu tiền được.
Cô muốn ra ngoài còn gì? Phải có nhiều viên đá sức mạnh thì tôi mới đồng hóa được năng lượng.
Lâm Xuân nhìn thấy lời nhắn thì không do dự nữa, chạy về chiến trận ban đầu, vừa nhặt những viên đá sức mạnh màu xanh vừa quan sát hành động của gã mặc kimono.
May mà hắn cũng không để ý đến mấy viên đá mà chỉ tập trung giết ma, chẳng thèm đoái hoài gì đến cô.
Mặc dù may mắn là thế nhưng cô cũng không dám nhặt nhiều, bởi vì gã mặc kimono mạnh hơn lũ ma kia rất nhiều.
Một nhát kiếm của hắn đã khiến một con ma toi đời, hàng chục bóng ma lướt qua là hàng chục lần múa kiếm.
Lâm Xuân nhặt khoảng 20 viên đá sức mạnh rồi không dám nhặt nữa, quay người chạy sang dãy nhà bên trái, cô muốn tìm một căn phòng trống để ẩn náu.
Ngay khi cô đang do dự không biết nên vào phòng này không thì một căn phòng ở gần cô bỗng hé cửa.
“Người Trung Quốc à?” Giọng nói trầm trầm vang lên, đậm chất người Đông Bắc.
Lâm Xuân kích động, giọng địa phương thế này thì chắc chắn là đồng bào rồi.
“Đúng vậy.” Cô vội đáp.
Cánh cửa mở ra, để lộ khuôn mặt người đàn ông khoảng 30 tuổi, anh nhìn xung quanh rồi vẫy tay với cô: “Vào mau.”
Lâm Xuân bước vào mà không hề ngập ngừng.
Căn phòng tối om, chẳng nhìn thấy gì hết, thậm chí còn không có cả một ngọn nến, nhưng may mà phòng không to lắm, Lâm Xuân vẫn cảm giác được vị trí đứng của đồng bào mình.
“Cô cũng là người của tổ chức kia à?” Anh hỏi.
Lâm Xuân sững lại: “Tổ chức gì?”
“Tổ chức dị năng, cô không thuộc tổ chức nào à? Chơi một mình?” Anh tự giới thiệu bản thân: “Đừng sợ, tôi là Hoàng Luân – người của tổ chức chính phủ, thuộc tổ dị năng số hai của Đế Đô.”
“Tôi cũng thuộc tổ chức chính phủ.” Tổ chức chính phủ chắc là tổ chức dị năng do nhà nước thành lập, mà cô đang làm việc ở tổ sáu của đội điều tra đặc biệt cũng thuộc tổ chức chính phủ.
Tuy nhiên người ta làm việc ở Đế Đô, nghe có vẻ cao cấp hơn cô.
“Cô cũng là người của tổ chức chính phủ?” Giọng Hoàng Luân ánh lên vẻ ngạc nhiên.
“Vâng.” Lâm Xuân gật đầu.
“Cô cấp mấy?” Anh hỏi.
“Tôi không biết.” Cô cũng không biết tiêu chuẩn phân cấp năng lực của tổ chức, thậm chí còn không rõ hệ thống xem bói được ra đời nhờ dị năng hay không.
Không có hệ thống thì cô cũng chỉ là một con người bình thường, thậm chí còn là người bình thường cực kì xui xẻo là đằng khác: “Tôi mới thức tỉnh thôi, chưa hiểu rõ về dị năng cho lắm.
À, đây là đâu thế?”
“Cô còn không biết đây là đâu thì cô vào đây bằng cách nào?” Hoàng Luân ngạc nhiên hơn nữa.
“Tôi cũng không biết, tôi cứ đi thôi rồi tự dưng đứng ở trong đây.” Lâm Xuân cũng rất muốn biết bản thân mình vào đây bằng cách gì.
“Thì ra cô bị không gian con nuốt vào đây.” Hoàng Luân vỡ lẽ.
“Không gian con?” Lâm Xuân nắm được từ khóa quan trọng: “Anh nói đây là không gian con à? Đại ca, anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô không biết gì thật à?” Hoàng Luân thấy Lâm Xuân là người dị năng mà sao ngây ngô quá thể.
“Tôi mới thức tỉnh gần đây thôi mà.” Cô lắc đầu.
“Thế sao cô lại vào được tổ chức chính phủ, đi cửa sau à?” Hoàng Luân cảm giác năng lượng dao động trong người Lâm Xuân thấp đến mức gần như không có gì.
Mới thức tỉnh mà còn chẳng biết gì hết, đã thế lại đi cửa sau, anh cũng không hiểu tổ chức chính phủ chấm con bé ở điểm gì.
“Tôi được bạn giới thiệu vào.” Lâm Xuân trả lời.
“À.” Đúng là đi cửa sau thật, đợt này, cứ chỗ nào có người thì chỗ đấy có cửa sau, đến cả tổ chức dị năng của chính phủ cũng không nằm ngoài quy luật.
“Không gian con là do những người sống trong không gian bình thường đặt tên.
Chúng ta nhận định không gian mà con người sinh sống là không gian chính, còn nơi mà chúng ta đang đứng bây giờ là không gian con, nói đơn giản thì đây là không gian nằm ngoài nhận thức của người bình thường.
Chỉ có người dị năng mới vào được không gian này.”
Lâm Xuân nghe một lúc thì cũng hiểu được loáng thoáng: “Vậy làm thế nào thì bọn mình mới quay về được không gian chính?”
“Có hai cách để về không gian chính, một là đợi đến khi nào không gian phụ chủ động nhả mình ra ngoài, cũng phải mất chừng ba ngày.
Hai là tìm cổng ra của nó và nghĩ cách thoát khỏi cái cổng đấy.” Hoàng Luân trả lời.
Ba ngày? Thế thì không kịp bảo vệ khóa luận rồi.
Không, giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện bảo vệ, cùng lắm thì hoãn thôi chứ có gì đâu.
Giờ ở ngoài có samurai nước R đang cầm kiếm, nếu đợi trong đây ba ngày thì chắc chắn sẽ bị chém chết.
“Tìm cổng ra kiểu gì?” Lâm Xuân hỏi.
“Cần viên đá sức mạnh.” Hoàng Luân giải thích: “Không gian con không chủ động mở cổng thì cổng sẽ bị giấu đi, không ai biết cửa ở đâu hết, cũng chẳng ai biết nó có mấy cổng nên phải dùng rất nhiều viên đá sức mạnh để phong tỏa phương hướng của cánh cổng.
Bởi vì mở cổng không gian phụ sẽ phải tiêu hao năng lượng nên cổng sẽ phản ứng với viên đá sức mạnh.”
Viên đá sức mạnh, Lâm Xuân sực nhớ ra 20 viên đá màu xanh lá cây mà mình vừa nhặt.
Sadako nói đây là viên đá sức mạnh, và nó giống y như thứ mà Hoàng Luân miêu tả.
Khi cô đang do dự có nên lấy đá ra hỏi không thì căn phòng bỗng sáng rực, một viên đá sức mạnh màu xanh hiện ra trước mắt cô.
Hoàng Luân giơ một viên đá sức mạnh tựa như con đom đóm nhấp nháy trong đêm tối: “Đây là đá sức mạnh, không gian con mà chúng ta đang ở không to lắm, mất hơn 50 viên đá thì sẽ mở được cổng.
Tôi chỉ có hơn 20 viên thôi, cô có đá không? Nếu có thì chúng ta góp với nhau, có lẽ sẽ thoát khỏi đây được đấy.”
Anh lấy ra một chiếc túi màu đen chứa những viên đá sức mạnh con con, tỏa ra những tia sáng màu xanh lục.
Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên, vừa nãy mình cũng nhặt được 20 viên còn gì.
“Tôi cũng có một ít.” Cô lấy số đá mà mình vừa nhặt ra ngoài.
Cô không có túi nên đã để đá trong túi quần, Hoàng Luân nóng nảy khi thấy cô nắm chỗ đá đấy, đã thế còn làm rơi mấy viên xuống đất: “Nhặt lên đấy, xung quanh đây toàn địch thôi đây, cố gắng không để chúng nó phát hiện ra ánh sáng.
Nhanh, để vào túi tôi đi.”
“À, ok.” Lâm Xuân nghĩ đến gã mặc kimono bên ngoài mà chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, cứ thế thả hết chỗ đá sức mạnh vào túi của Hoàng Luân mà chẳng cảnh giác gì, xong rồi cúi người nhặt mấy viên đá rơi xuống đất: “Số đá này đã đủ cho chúng ta thoát khỏi đây chưa?”
“Đủ rồi.” Hoàng Luân gật đầu, hỏi tiếp: “Quên hỏi, năng lực của cô là gì?”
“Xem bói.” Cô đáp.
“Xem bói? Thế sao cô không bói ra được mình sẽ bị nuốt vào không gian con?” Anh hỏi.
“Tôi chỉ bói được cho người khác chứ không thể xem cho mình, với cả xem bói cũng cần điều kiện nữa.” Người được xem bói phải gặp xui thì mới xem được.
“Ra là vậy.” Hoàng Luân gật đầu, buộc túi đựng đá sức mạnh cho thật chặt rồi nói với Lâm Xuân: “Đi tìm cổng ra nào.”
“Bọn mình mau đi thôi, mong là cổng ra không ở ngay trước mặt vì chỗ quảng trường có samurai nước R khủng bố lắm.” Mặc dù Lâm Xuân không biết năng lực của Hoàng Luân ở cấp mấy nhưng chắc chắn anh không thể đánh bại được samurai ở bên ngoài, nếu thắng thì anh đã chẳng trốn ở đây.
“Không phải bọn mình, mà là mỗi tôi thôi.” Dứt lời, Hoàng Luân bỗng tung chưởng, đánh vào ngực Lâm Xuân, cô không kịp tránh nên bị hất bay ra ngoài, đập tung cái bàn đang nằm ở giữa phòng rồi bay thẳng vào tường.
Cô rên rỉ, nằm gục trong góc tường không đứng dậy nổi, đầu óc quay cuồng.
“Thấy cô là người Trung nên tôi mới không giết cô, chỉ dạy cho cô một bài học thôi.
Đã ở trong không gian con thì đừng nên tin bất kì ai hết, nếu cô còn cơ hội sống sót để thoát ra ngoài.” Dứt lời, Hoàng Luân quay người đi ra ngoài, mở cửa chuẩn bị rời đi.
“Anh biết tôi thuộc tổ chức chính phủ nào không?” Lâm Xuân ngẩng lên một cách chật vật, nhìn chằm chằm ra cửa.
– Bố quan tâm mày thuộc tổ chức nào làm đách gì?
Khốn nạn, dốt nát, phạt mười thước.
Hoàng Luân cất bước qua cửa.
“Đưa tay ra đây cho tôi!” Lâm Xuân chỉ thước vào anh ta, giọng cô không to lắm, thậm chí còn hơi yếu nhưng uy lực của cây thước thì không giảm đi chút nào.
Hoàng Luân sắp đi qua cửa bỗng cảm nhận dược cơ thể mình đang bị một sức mạnh nào đó điều khiển, anh ta quay người, đứng đối diện Lâm Xuân rồi chìa tay ra.
“Năng… năng lực của cô không phải xem bói.” Hoàng Luân hoảng loạn, thì ra không chỉ có mình anh lừa Lâm Xuân mà cô cũng lừa anh.
Năng lực của cô không phải bói toán, mà cô cũng chẳng phải nai tơ không biết không gian con là gì.
Mình lại nhìn nhầm người rồi!
“Khụ khụ~” Lâm Xuân vịn vào tường, đứng lên một cách khó nhọc.
Con mẹ nó chứ, nếu mình không cầm thước từ nãy đến giờ thì suýt nữa đã lừa rồi, bảo người Trung không lừa đồng bào cơ mà, ra là cũng chỉ nói cho vui thôi?
Cô đứng lên, dựa vào tường thở hổn hển một lúc lâu, đến khi cơn đau trong lồng ngực vơi dần thì mới bước tập tễnh ra trước mặt Hoàng Luân.
Việc đầu tiên phải làm là cầm cái túi đựng viên đá sức mạnh của anh ta đã.
Hoàng Luân muốn cản cô lại nhưng tay anh tay đã bị ghìm chặt vào không trung chẳng thể động đậy được.
Anh ta thử dùng tay khác thì vẫn hoạt động được nhưng cứ khi nào định đánh Lâm Xuân thì sẽ có một nguồn sức mạnh khổng lồ dằn tay anh ta lại nên cũng chả được ích gì.
Khốn nạn, không chịu phạt mà còn dám ngỗ nghịch.
Một giọng nói đầy uy nghiêm hét lên tựa như đang đóng dấu, khắc sâu vào linh hôn Hoàng Luân, khiến anh ta không thể ngang ngược được nữa.
Năng lực gì thế này, năng lực quy tắc à? Sao lại thế được? Nếu cô có được năng lực quy tắc tối cao thì sao lại bị mắc kẹt trong không gian con như này?
Hoàng Luân nghĩ mãi không ra: “Cô rốt cuộc là ai?”
“Là người dạy anh làm người.” Lâm Xuân ra sức quật thước xuống.
Anh ta gào lên, đau đến mức run lẩy bẩy.
“Dám lừa tôi à!” Cô lại vung thước, khi Hoàng Luân hét xong thì quất thêm cái nữa: “Cùng là người Trung Quốc, đối mặt với người nước R mà không giúp đỡ lẫn nhau thì thôi cũng chẳng sao, thế mà anh còn dám lừa tôi, anh không thấy có lỗi với đất nước à?”
Hoàng Luân đau tới nỗi rúm ró, hai mắt trợn trắng.
Cây thước này là cái gì thế, rõ ràng chỉ đánh vào tay mà anh cảm giác đầu óc mình sắp vỡ tung cả rồi.
Hơn nữa, anh chỉ lừa ma mới thôi mà? Đã ở trong không gian con thì việc dối gạt nhau, hãm hại nhau vì sự sống cũng là điều bình thường, sao anh lại phải thấy có lỗi với tổ quốc? Nếu anh thắng được cái gã nước R đó thì đã đánh nó từ lâu rồi.
Lâm Xuân đánh ba cái rồi cũng không đánh nữa, cô sợ quật thước nhiều thì tiếng hét thảm thiết của anh ta sẽ thu hút những kẻ thù khác, dù đó là gã mặc kimono hay là mấy con ma lởn vởn đi chăng nữa.
“Giờ tôi hỏi anh thì phải trả lời thành thật.” Cô giơ thước lên dọa nạt.
“Cô hỏi đi.” Hoàng Luân đau đến độ không còn phản kháng được nữa rồi.
Anh là người dị năng cấp D, người ta chỉ mất hai, ba quật đã hành anh ra bã như thế này thì chắc chắn cũng phải cấp B rồi.
“Vừa nãy anh nói đến cổng ra có thật không đấy?” Lâm Xuân quan tâm nhất đến việc làm thế nào để thoát khỏi chốn này.
“Thật đấy, tôi không lừa cô đâu.” Hoàng Luân trả lời.
– Thế phải làm sao mới cảm nhận được cổng ra.
Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám lừa tôi thì tôi sẽ…
“Không lừa, không lừa.” Hoàng Luân vội vàng nói, chỉ sợ Lâm Xuân lại vụt thước xuống tay mình: “Phải có viên đá sức mạnh thì cổng mới mở ra được nhưng… có tìm được cổng hay không thì cũng phải nhờ linh cảm của bản thân.
Người dị năng nào linh cảm tốt thì sẽ dễ dàng tìm được cổng ra.
Nhưng nếu linh cảm không tốt thì dù có lấy được viên đá sức mạnh cũng không mở được đâu.”
Lâm Xuân cau mày, linh cảm ư, thật ra cô không có cảm giác gì với mấy viên đá này hết, nhặt đá về cũng vì Sadako bảo cô lấy mà thôi.
Có lẽ Sadako sẽ cảm nhận được cánh cổng.
Lâm Xuân hỏi trong lòng: “Chị Sadako, chị có cảm nhận được cổng ra không?”
Cô đợi một lúc mà không thấy lời nhắn nào xuất hiện nên hơi thất vọng.
Hoàng Luân thấy cô tự dưng ỉu xìu như thế thì suy đoán: “Cô không cảm nhận được cổng ra hả? Tôi có thể cảm nhận được, thế để tôi làm cho, đến lúc đó cả hai cùng thoát ra ngoài.”
Lâm Xuân “À” lên: “Anh nghĩ tôi còn tin anh được nữa sao?”
Hoàng Luân: “Chị đại ơi, em không đánh được chị đâu, em không dám làm loạn nữa.
Nếu không thì chị cứ cầm đá sức mạnh đi, thế cho chị yên tâm.”
“Tôi không yên tâm!” Lâm Xuân không cố đoán xem lời Hoàng Luân nói là thật hay giả.
Cô chỉ biết rằng mình xui tận mạng rồi.
Nếu chấp nhận đồng hành của một kẻ lừa dối người khác thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Vậy nên, nếu không thể tin tưởng tuyệt đối thì đi một mình là sự lựa chọn tốt nhất.
Dù cuối cùng cũng không thể thoát khỏi nơi đây thì vẫn còn hơn là phải chết tức tưởi vì bị người khác hãm hại.
Lâm Xuân mặc kệ Hoàng Luân, đi qua người anh ta rồi mở cửa bước ra ngoài: “Thấy anh là người Trung nên tôi mới không giết anh, sau khi tôi rời khỏi đây 10 phút thì năng lượng mới biến mất, anh cứ ngồi đợi đi, nếu mà chết thì đừng có trách tôi.
Nhớ kĩ vào, tôi thuộc dị năng số sáu của Cục Điều tra các sự kiện đặc biệt ở thành phố Tấn, đừng để tôi phải gặp anh lần nữa.”
Sau khi cô trả lời, năng lực của thước đã biến tan.
Hoàng Luân cảm giác người mình đã được thả lỏng ra, anh vô thức định để tay xuống nhưng lại nghĩ đến lời đe dọa của Lâm Xuân nên không dám nhúc nhích gì.
Lâm Xuân đi ra khỏi phòng, sợ Hoàng Luân biết mình nói dối nên cô chạy thục mạng, đi được nửa khu thì tìm thấy một căn phòng trống đang mở cửa, rồi nép mình vào trong.
Đến khi chắc chắn không có ai đang ở trong phòng thì cô mới đặt túi đá sức mạnh lên bàn, mở kho hàng lấy mái tóc của Sadako rồi đội lên đầu: “Chị Sadako, chị có cảm nhận được cánh cổng không?”
Sadako không trả lời những mái tóc giả trên đầu Lâm Xuân đã bắt đầu chuyển động.
Mái tóc đen nhánh óng mượt rẽ thành từng ngôi nhỏ, tự động chui vào túi đá sức mạnh, thoáng chốc đã hút sạch chỗ đá bên trong.
Lâm Xuân sung sướng, có hi vọng rồi đây.
– Chị Sadako, cổng ở đâu thế?
Mái tóc chuyển động rồi bỗng chỉ vào một hướng.
Đúng là Sadako có thể cảm nhận được thật, Sadako không lên tiếng thì chắc chắn là vì không đủ điểm công đức nên không nói chuyện được.
Lâm Xuân nghĩ vậy rồi mở cửa ra, nhìn xung quanh một lúc, chắc chắn rằng không có ma và cũng không có ai hết thì mới chạy về hướng mà mái tóc đã chỉ.
Đi thẳng, rẽ trái, rẻ phải rồi lại rẽ phải tiếp… Cứ chạy mãi chạy mãi, chạy đến khi Lâm Xuân mướt mồ hôi, cuối cùng cô đã dừng chân ở dưới sườn núi.
Có một dãy nhà trên sườn núi, nom giống như một ngôi đền.
Cô leo lên, leo được nửa đường thì nhận ra điều gì sai sai.
Bởi vì có rất nhiều những viên đá sức mạnh màu xanh lá cây nằm rải rác trong các bụi cỏ ven đường.
Sau khi bị tàn sát, những con ma sẽ để lại những viên đá sức mạnh này, ở đây có rất nhiều viên đá rơi xuống thì chứng tỏ rằng có người đã đi đến đây, đã thế còn giết hết lũ ma nữa, có lẽ vẫn là cái gã mặc kimono đấy.
Lâm Xuân chần chừ không biết có nên leo lên nữa hay không.
Mái tóc Sadako chĩa ra tứ phía như râu bạch tuộc, loáng cái đã hút hết tất cả các viên đá sức mạnh ở xung quanh.
Cô ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng này nhưng cũng không ngăn Sadako lại.
Cô đứng do dự chừng mấy giây rồi vẫn quyết định leo lên.
Sadako đã chỉ vào đây thì nghĩa là cánh cổng đang ở chỗ này rồi, nếu cô muốn thoát khỏi không gian phụ thì chắc chắn phải leo lên dù phía trước có ai đi chăng nữa.
Lâm Xuân tiếp tục đi về phía trước, càng leo thì càng có nhiều những viên đá sức mạnh màu xanh lá, dần dần còn xuất hiện cả màu đỏ của máu cùng với thi thể người.
Tại sao phải giết người vậy? Mọi người bị nhốt ở đây thì lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực để trốn thoát với nhau chứ?
“Sato, đưa cho tôi tinh thể năng lượng hệ mộc, đến khi ra ngoài tôi sẽ đổi với anh tinh thể hệ hỏa.” Trong đền vang lên tiếng nói của một người đàn ông, tiếng Quan Thoại chuẩn thế này là người Trung Quốc rồi: “Chỉ là một tinh thể năng lượng thôi mà, không cần phải chém giết nhau đâu.”
“Anh… Không phải đối thủ của tôi, không có tư cách… Để thương lượng.” Lâm Xuân nghe thấy tiếng quen quen, chất giọng của người nước ngoài, là gã nước R mặc kimono đây mà.
Cả hai đang ở trong giành giật với nhau, tinh thể năng lượng hệ mộc, nó giống viên đá sức mạnh ư?
Lâm Xuân trốn bên ngoài không dám đi vào, giờ mà vào thì chỉ có chết mà thôi.
“Tôi đổi bằng hai tinh thể năng lượng hệ hỏa.” Người đàn ông nói tiếp.
“Ba tinh thể.” Sato đáp.
“Được.” Người đàn ông nghiến răng đồng ý, rõ ràng anh ta không muốn chút nào nhưng lại chẳng còn cách gì cả: “Nhưng tôi không có sẵn ở đây, Khi nào ra ngoài tôi sẽ đưa cho anh.”
“Sau khi rời khỏi đây thì hãy liên lạc cho tôi.” Dứt lời, Sato vung kiếm giết chết con ma cuối cùng trong ngôi đền.
Khi bóng ma hóa thành tro tàn, không gian con bỗng xảy ra rung chấn.
Ngôi đền sụp đổ, ánh sáng chói chang trên bầu trời rọi xuống cây cổ thụ bên ngoài ngôi đền, thân cây dao động một cách kì lạ rồi hiện ra một vòng xoáy.
Cổng kia rồi!
Cùng lúc ấy, khi ngôi đền sụp đổ, Sato và người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao cũng nhìn thấy Lâm Xuân.
Cả hai sững lại, người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao vô thức giơ kiếm lên, toan đâm về phía Lâm Xuân.
Cô giật mình, quay người chạy ra cổng.
Ở đây nguy hiểm quá, sao ai cũng muốn giết cô thế này.
Khi Lâm Xuân đang chạy bạt mạng ra ngoài cổng thì mái tóc của Sadako lại bay bất chấp về phía Sato, định cướp lấy tinh thể màu xanh lá cây trong tay hắn.
Ánh mắt Sato đanh lại, giơ kiếm samurai lên chém vào mái tóc, thoáng chốc mái tóc của Sadako đã bị xén mất rồi.
Năng lực chỉ có bằng nào mà dám đoạt tinh thể hệ mộc của hắn, đúng là điếc không sợ súng.
Nhân lúc mái tóc của Sadako lại bắt đầu đánh úp thì Sato đã cất kiếm về, dùng tay kéo luôn tóc cô về.
“Á!!” Lâm Xuân đang chạy băng băng bỗng bị kéo xềnh xệch xuống đất, ngoảnh mặt lại thì mới biết gã kimono đã kéo tóc giả của cô rồi.
Thấy Sato đang gắng sức kéo mình về, Lâm Xuân chỉ thước vào mặt hắn: “Anh biết tôi là ai không?”
Sato chẳng thèm đoái hoài đến cô, cứ tiếp tục kéo tóc về phía mình.
Đối phương không trả lời câu hỏi thì không kích hoạt được năng lực à?
Khi Lâm Xuân sắp rơi vào tuyệt vọng thì lời nhắc của hệ thống đã xuất hiện.
Khốn nạn, hỏi mà không đáp, phạt mười thước.
Kích hoạt được năng lực rồi.
“Đưa tay đây.” Cô vừa dứt lời, tay phải của Sato đã bị nâng lên trong vô thức.
Lâm Xuân nhân cơ hội kéo tóc về, cô ngổm dậy, tiếp tục chạy ra phía cổng.
Mà mái tóc của Sadako cũng thừa cơ cuốn luôn tinh thể hệ mộc trong áo của Sato.
“Ngu ngục!” Sato điên tiết, một nguồn sức mạnh khổng lồ bộc phát ra khỏi cơ thể, đập tan sự trói buộc của cây thước.
Năng lực chấm dứt.
Hả?!!!!!!
Tại sao năng lực lại bị chấm dứt? Nhưng Lâm Xuân cũng chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, cô chạy thục mạng về phía trước, may mà cánh cổng cũng ở gần cô nên chạy một hai bước đã tới nơi rồi lao ào qua cổng.
Sau lưng, Sato đang kéo mái tóc của Sadako, đuổi theo cô ra đến tận ngoài..
Bình luận truyện