Tôi Có Khả Năng Giao Tiếp Đặc Biệt
Chương 79: Đi du lịch
Đáng tiếc là mấy ngày sau đó Dương Miên Miên đều không có cơ hội ‘thử’ thêm lần nữa, chủ yếu là do Kinh Sở khá bận, mỗi ngày đều rất muộn mới về nhà, ôm hôn nàng một chút rồi quay qua ngủ khì.
Mà sáng sớm là thời điểm Dương Miên Miên lại ngủ say như lợn chết. Kinh Sở buổi sáng hôn cô trước khi đi làm, cô cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào, bị hôn một cách trắng trợn.
Chớp mắt một cái đã đến ngày chụp hình tốt nghiệp. Trời nắng như đổ lửa, mọi người mặc đồng phục học sinh, nữ áo sơ mi váy ngắn, nam thì áo sơ mi quần tây, thanh xuân mỹ lệ, hết sức đẹp mắt.
Thuộc nhóm chụp ảnh đầu tiên, Dương Miên Miên khá cao nên đứng hàng đầu, nhưng quá nhiều học sinh, vì vậy, phải lui lên hàng thứ hai, lại đứng ngay chính giữa, chân chưa kịp đứng vững thì hàng thứ ba có người chạy tới, va phải cô, xém chút nữa ngã chổng vó.
May là phía sau còn có người đỡ cô, cô ngẩng đầu nhìn, là Trịnh Gia Dân, xem như cũng quen biết, vì vậy cô nhoẻn miệng nói: “Cám ơn!”
“Đừng khách sáo!”, Trịnh Gia Dân buông lỏng tay, rồi đứng luôn ở đó.
Nhiếp ảnh gia đứng ở đó chỉ huy: “Các thày vui lòng ngồi xuống. Hàng cuối cùng, nữ sinh bên tay phải đúng đúng, đến gần hơn một chút, các bạn nam phía sau, đứng lui lên … Rồi rồi …”
Tách! Tách! Bức ảnh đánh dấu mười tám năm trôi qua, thời khắc thanh xuân đó mãi mãi đọng lại trong mỗi người.
Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người xôn xao bàn tán điền vào đơn nguyện vọng. Sẽ nộp online, thời gian trong vòng nửa tháng. Thày Trương để mọi người nói ra ý nguyện của mình, sau đó thày từ từ dừng bước ở bàn của Dương Miên Miên, cười híp mắt hỏi: “Em điền xong chưa?”
“Dạ, rồi!”, Dương Miên Miên vẫn rất tôn kính thày Trương, “Đại Học Nam Thành.”
“Em có khả năng chọn trường tốt hơn”, tuy mọi việc đều nằm trong dự liệu của Thày Trương nhưng thày vẫn cảm thấy tiếc cho cô, “Em là một thiên tài!”
“Em không muốn rời khỏi đây!”
Thày Trương khẽ gật đầu: “Đại học Nam Thành cũng tốt, cũng là một trong ba trường đứng đầu trong cả nước. À! Đúng rồi, kỳ thi mấy lần trước em không tới, thật đáng tiếc, thành tích bị kéo xuống, nếu không ít ra có thêm được mấy điểm”, thày hơi tiếc cho Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên cười gượng: “Em có chút việc …”, hôm đó cô cùng Đặng Mạn Linh đi tìm chị của cô ta, quên mất tiêu cái trận chung kết ấy.
Nhưng ít đi vài điểm cũng không ảnh hưởng đến tổng điểm của cô.
Lĩnh bằng tốt nghiệp xong, là đến phần du lịch sau tốt nghiệp. Đây là loại hoạt động tập thể, nhưng nếu như không nằm trong chương trình học, nên để hơn một nửa học sinh tham gia đã là tốt lắm rồi, đặc biệt là lớp nhất, lớp của Dương Miên Miên. Bởi học trong lớp ấy chỉ lo học hành, có người đã sắp xếp đi du học, có người đi cùng gia đình, nên cuối cùng chỉ có 30 người tham gia.
Thày Trương trực tiếp đứng ra thuê một chiếc xe du lịch, đồng hành cùng họ còn có giáo viên dạy môn hóa học. Cô Chu và thày Trương cũng coi như vì đám học sinh này mà chơi hết mình một phen.
Trời vừa sáng, Đặng Mạn Linh và Đồng Hân đã đến điểm danh, chỉ là hai người bọn họ không nghĩ đến Dương Miên Miên cũng đi, nên họ cực kỳ sung sướng. Khi Dương Miên Miên vừa bước lên xe đã thấy hai cô bạn chiếm được chỗ ngồi tốt đang vẫy tay gọi cô.
Dương Miên Miên đeo balo, chen qua đám bạn rồi ngồi xuống, mắt nhắm tịt: “Tại sao lại sớm như vậy … Buồn ngủ quá!”
“Tối qua cậu không ngủ được sao?”, Đồng Hân đưa cho Dương Miên Miên một chai nước suối và bánh mì. “Điểm tâm đây!”
“Tớ ăn rồi!”, Dương Miên Miên kéo chiếc mũ lưới trai che đi anh sáng. Mũ này cũng là Kinh Sở mua cho cô. Từ sau lần ấy, anh thường hay đặt mua qua mạng. Dương Miên Miên không tài nào ngăn cản được chuyện anh tối ngày mua quần áo cho cô.
Quan trọng hơn là mỗi khi quần áo mới ngại ngùng nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố em một chút!”, thì ngay cả mang trả hàng cô cũng không nỡ.
7 giờ rưỡi, tất cả mọi người đều đến đông đủ, xe buýt xuất phát.
Hoạt động chính của trường Nhất Trung là dạ hội mừng Tết Nguyên Đán, Đại Hội Thể Dục Thễ Thao, còn những hoạt động khác là do lớp tự đứng ra tổ chức, nên cũng khá ít người, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mọi người đều là lần đầu tiên đi du lịch cùng bạn học, nên mọi người khá hưng phấn.
Trên xe có người ngủ, có người đánh bài, có người tán ngẫu. Thầy Trương dạt dào cảm xúc nói chuyện với cô Chu: “Đây cũng đã là cuối được tụ họp bên nhau rồi, ngẫm lại tôi cảm thấy không nỡ, dù sao cũng chăn dắt bọn nhóc này đã 3 năm.”
Cô Chu là một cô giáo khoảng 30 tuổi, dạy họ môn hóa học. Cô rất dịu dàng, nhưng trừ lần cô ung dung nói cho họ biết cách làm sao để hạ độc giết chồng mà không ai phát hiện.
“Học sinh khóa này rất giỏi, đặc biệt là lớp của thầy”, Cô Chu cười híp mắt, “Thôi chúng ta đã cực khổ lâu như vậy rồi, nên vui chơi thỏa thích một bữa.”
Thày Trương cũng cười: “Lên Đại học, mới chính là thời gian cho bọn chúng chơi đùa.”
Dương Miên Miên gật gà gật gù trên xe, tỉnh lại thì bị đám Đặng Mạn Linh kéo đi chơi đánh bài, cô không ham lắm: “Tớ đánh bài với các cậu, các cậu chắc chắn sẽ thua …”
Câu nói này khiến mấy nam sinh bất mãn: “Ai nói là bọn tớ sẽ thua?”
Mọi người cùng nhau khích bác, cô không đành từ chối, cầm bộ bài: “Này! Thua không được phép khóc nhé!”
Bạn trai cùng lớp vẫy vẫy tay coi thường: “Ai khóc còn chưa biết!”
Qua mấy vòng.
“Chị chị, Xin nương tay, đừng ra tay nữa!”
“Chúng tớ chịu thua rồi 〒▽〒 Xin tha!”
“Một đám không có tiền đồ! Xem tớ đây … Này, Dương Miên Miên, bạn qua vòng rồi à? Có mình bạn đánh thôi sao?!”
Dương Miên Miên : ( ̄_ ̄|||)
Đồng Hân tinh mắt: “Miên Miên sao cậu lợi hại như vậy?”
“Tính toán bài!”. Phàm cái gì có dính dáng đến tính toán đối với Dương Miên Miên đều không khó, mỗi lần bài mở cô đều nhớ thật kỹ, hơn nữa, có vài lá bài không giữ được mồm miệng lúc nào cũng kêu to “Bùm”, “Thuận Tử”, “Cậu là heo à, mau đánh tớ ra, mau lên” … cô không thắng mới là lạ.
Bị Dương Miên Miên đánh cho thua tơi bời hoa lá, tên bạn học khóc oa oa kêu cha kêu mẹ. Cô hết nói nổi, liền trở về chỗ mình ngồi thừ ra đó.
Thẳng thắn mà nói, cùng một đám bạn học chơi đùa như vậy cô cũng không quen lắm, tốt nhất cứ lặng im nhìn mây trôi ngoài cửa sổ thì tốt hơn.
Đặng Mạn Linh cũng quay về ghế ngồi: “Có phải là tẻ nhạt lắm không? Nhưng mọi người cùng nhau chơi vẫn thấy vui đúng không?”, cô muốn vội vàng biểu đạt gì đó, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, đành cười cười nói: “Xin lỗi nhe!”
Dương Miên Miên cảm giác không rõ ràng: “Tại sao phải nói lời xin lỗi?”
“Biết cậu không thích nhiều người, còn lôi kéo cậu vào chơi đùa. Chẳng qua tớ cảm thấy thời gian không còn nhiều …”, Đặng Mạn Linh nói, “… Ba tớ muốn tớ xuất ngoại.”
Dương Miên Miên quay đầu nhìn cái bóng của mình trên tấm cửa sổ thủy tinh: “Không cần thiết phải xin lỗi. Không sao hết!”, ngừng một chút, cô nói tiếp, “Cậu muốn đi thì cứ đi. Thiên hạ hợp tan, buổi tiệc nào cũng phải đến lúc tàn, chia ly sớm muộn cũng phải đến.”
Đặng Mạn Linh lại không có cái nhìn thoáng như cô, nghĩ đến mình sau này phải ra nước ngoài, không còn có bạn bè liền cảm thấy chua xót: “Tớ không nỡ, mọi người không biết sau này còn có thể gặp lại không?”
Dương Miên Miên giơ tay lên che miệng, không nói tiếp.
Chiếc xe buýt chạy bon bon trên đường cao tốc, ca hát vui vẻ: “Xuất phát … Hướng về phía mặt trời … Hướng về phương xa! Xuất phát! Xuất phát! Lên đường, lên đường đi nào thanh niên!”
Thật phấn chấn! Thật đáng yêu. Nhưng qua hôm nay, bạn sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nó.
Bạn bè nếu có lòng muốn gặp mặt thì vẫn còn cơ hội nhìn thấy nhau.
Chiếc xe dừng ở quán cơm ven đường để ăn trưa, hơn 30 người đã ngồi đầy quán nhỏ. Trịnh Gia Dân vừa gọi cơm vừa thanh toán tiền, chỉ sợ gọi quá mức chỉ tiêu, Thầy Trương vỗ vỗ vai anh ta: “Bữa cơm này thầy mời!”
“Quỹ lớp vẫn còn ạ, hơn nữa làm sao để thầy mời cơ chứ. Bọn em phải mời thày mới đúng”, Trịnh Gia Dân vội vã can ngăn.
Thừa dịp hai người đang tranh qua tranh lại, cô Chu đã tìm bà chủ trả tiền: “Được rồi! Về bàn ăn cơm đi!”. Phất tay áo, ra đi không một áng mây ~~
Món ăn rất tầm thường, nhưng mọi người ăn uống rất vui vẻ. Dương Miên Miên ngồi ở trong góc gắp miếng sườn xào chua ngọt. Sặc, quá chua, nhiều bột ngọt, miếng thịt chặt quá lớn, lại toàn xương chẳng thấy thịt đâu. Cô cắn một miếng, suýt chút nữa phun ra, nhưng ngẫm lại quá phí phạm nên đành nhịn nuốt xuống, cũng không dám gắp thêm miếng thứ hai.
Tự Tiểu Văn ngồi ở bàn khác: “Tiểu Đội trưởng! Gọi thêm vài món đi, chứ mấy món ăn này khó ăn quá đi!”
Trịnh Gia Dân nhỏ giọng: “Cái này cô Chu mời!”
Tự Tiểu Văn lập tức câm miệng, đẩy bát cơm ra: “Tớ ăn no rồi!”. Mấy nữ sinh theo phe cô cũng buông đũa đi về lại xe buýt ăn đồ ăn vặt của mình.
Dương Miên Miên cũng cảm thấy khó ăn thế nhưng cô không nỡ lấy tiền riêng ra mua món khác, chỉ còn cách múc đầy chén canh uống cho no. Một lát sau cô gắp một miếng tôm trứng chiên, mùi vị rất ngon, nhưng vừa nhìn lại thì đã hết sạch sành sành.
Dương Miên Miên ra tay quá chậm nên chỉ được ăn một miếng trứng nhỏ, nhìn lại mâm thì đã không còn miếng nào. Cô yên lặng buông đũa, cảm thấy bị tổn thương. Dù sao từ trước đến giờ cô ăn cơm một mình cũng chẳng tranh với ai. Sau này có Kinh Sở, anh lúc nào cũng gắp món ngon nhất cho cô. Cá ăn bụng, gà ăn đùi, rau trong bữa cơm đều là ăn lá rau mềm ngọt.
Bây giờ lại cùng một đám người tranh nhau miếng ăn cô thấy không quen, vì vậy bữa này ăn không no.
Quay về xe thấy không vui chút nào, liền móc miếng bánh bích quy ra ăn, rồi nhắn tin cho Kinh Sở: “Em muốn ăn tôm chiên trứng (>﹏
“Về anh làm cho em ăn!”
Xong! Cô đã được xoa dịu.
Đã ăn cơm trưa, mọi người trên xe ngủ gà ngủ gật, nghiêng trái ngả phải, Dương Miên Miên đầu cũng gật gật, ngủ tựa bên cửa sổ.
Xe buýt từ từ tiến sâu vào khu rừng núi, đây là ngọn núi gần Nam Thành, có thể leo núi nhưng ngọn núi này không cao lắm, ở trong một trang trại, điều kiện không tồi, trên căn bản cũng có thể thỏa mãn phần lớn nhu cầu của bạn học.
Trang trại này bề ngoài khá cũ, bà chủ khá nhiệt tình thông báo các gian phòng đã chuẩn bị kỹ càng, Trịnh Gia Dân giao chìa khóa lại cho mọi người nhận phòng, ba người một phòng. Dương Miên Miên, Đặng Mạn Linh và Đồng Hân một phòng. Đối diện là phòng của Tự Tiểu Văn, Trương Xảo và Đổng Xuân Hiểu. Cửa vừa mở đã nghe thấy tiếng Tự Tiểu Văn oán than: “Nơi quái quỷ gì đây?”
Dương Miên Miên cũng nhìn vào trong. Trong phòng có ba chiếc giường nhỏ, màu trắng, hai cái ghế, cửa sổ mở ra ngoài, có tấm rèm cửa khẽ lay động. Trên tường có mấy con nhện đang bò. Trên nền đất cũng khá sạch. Quay sang nhìn phòng vệ sinh, có tắm vòi sen, trên tường gạch men đã ố vàng, dép nhựa, ba chiếc ly xếp thẳng hàng, có thể coi đây là ly súc miệng cũng được.
Cô ngẫm nghĩ lại, Trịnh Gia Dân gọi là ‘điều kiện không tồi’, ý chỉ không ‘tệ hại’ như suy nghĩ của họ.
Đồng Hân đã từng ở trang trại, cô nhìn qua một vòng kết luận: “Cũng được! Tuy rằng không tốt đẹp như trong tưởng tượng nhưng dù sao ở trong vùng núi hẻo lánh, thế này cũng tốt rồi. Chỉ có điều xin thêm nhang muỗi đi!”
Đặng Mạn Linh là tiểu thư được nuông chiều từ bé, cô cau mày, nhưng không oán than, phủi phủi giường rồi ngồi xuống: “May là tớ có mang theo drap trải giường, chứ cái chăn này làm sao mà ngủ?”
Dương Miên Miên cười gượng, không dám nói chăn của mình cũng đang nỉ non vì đã lâu không được tắm nắng đây, 〒▽〒, cô phát hiện lúc này mình nên giả điếc thì tốt hơn. Nếu không làm vậy thì chẳng còn cách nào khác!
“Trời mưa rồi!”, Đồng Hân đứng bên cửa sổ, “Mưa lớn quá làm sao ngày mai có thể leo núi được?”
“A! Sao lại xui xẻo như vậy?” Đặng Mạn Linh cũng đến gần nhìn, vẻ mặt buồn thiu.
Các cô không hề biết, mưa không thể leo núi chẳng có gì là đáng kể, chỉ ngại xui xẻo đang sắp sửa ập tới mà thôi.
Mà sáng sớm là thời điểm Dương Miên Miên lại ngủ say như lợn chết. Kinh Sở buổi sáng hôn cô trước khi đi làm, cô cũng chẳng có bất kỳ phản ứng nào, bị hôn một cách trắng trợn.
Chớp mắt một cái đã đến ngày chụp hình tốt nghiệp. Trời nắng như đổ lửa, mọi người mặc đồng phục học sinh, nữ áo sơ mi váy ngắn, nam thì áo sơ mi quần tây, thanh xuân mỹ lệ, hết sức đẹp mắt.
Thuộc nhóm chụp ảnh đầu tiên, Dương Miên Miên khá cao nên đứng hàng đầu, nhưng quá nhiều học sinh, vì vậy, phải lui lên hàng thứ hai, lại đứng ngay chính giữa, chân chưa kịp đứng vững thì hàng thứ ba có người chạy tới, va phải cô, xém chút nữa ngã chổng vó.
May là phía sau còn có người đỡ cô, cô ngẩng đầu nhìn, là Trịnh Gia Dân, xem như cũng quen biết, vì vậy cô nhoẻn miệng nói: “Cám ơn!”
“Đừng khách sáo!”, Trịnh Gia Dân buông lỏng tay, rồi đứng luôn ở đó.
Nhiếp ảnh gia đứng ở đó chỉ huy: “Các thày vui lòng ngồi xuống. Hàng cuối cùng, nữ sinh bên tay phải đúng đúng, đến gần hơn một chút, các bạn nam phía sau, đứng lui lên … Rồi rồi …”
Tách! Tách! Bức ảnh đánh dấu mười tám năm trôi qua, thời khắc thanh xuân đó mãi mãi đọng lại trong mỗi người.
Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người xôn xao bàn tán điền vào đơn nguyện vọng. Sẽ nộp online, thời gian trong vòng nửa tháng. Thày Trương để mọi người nói ra ý nguyện của mình, sau đó thày từ từ dừng bước ở bàn của Dương Miên Miên, cười híp mắt hỏi: “Em điền xong chưa?”
“Dạ, rồi!”, Dương Miên Miên vẫn rất tôn kính thày Trương, “Đại Học Nam Thành.”
“Em có khả năng chọn trường tốt hơn”, tuy mọi việc đều nằm trong dự liệu của Thày Trương nhưng thày vẫn cảm thấy tiếc cho cô, “Em là một thiên tài!”
“Em không muốn rời khỏi đây!”
Thày Trương khẽ gật đầu: “Đại học Nam Thành cũng tốt, cũng là một trong ba trường đứng đầu trong cả nước. À! Đúng rồi, kỳ thi mấy lần trước em không tới, thật đáng tiếc, thành tích bị kéo xuống, nếu không ít ra có thêm được mấy điểm”, thày hơi tiếc cho Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên cười gượng: “Em có chút việc …”, hôm đó cô cùng Đặng Mạn Linh đi tìm chị của cô ta, quên mất tiêu cái trận chung kết ấy.
Nhưng ít đi vài điểm cũng không ảnh hưởng đến tổng điểm của cô.
Lĩnh bằng tốt nghiệp xong, là đến phần du lịch sau tốt nghiệp. Đây là loại hoạt động tập thể, nhưng nếu như không nằm trong chương trình học, nên để hơn một nửa học sinh tham gia đã là tốt lắm rồi, đặc biệt là lớp nhất, lớp của Dương Miên Miên. Bởi học trong lớp ấy chỉ lo học hành, có người đã sắp xếp đi du học, có người đi cùng gia đình, nên cuối cùng chỉ có 30 người tham gia.
Thày Trương trực tiếp đứng ra thuê một chiếc xe du lịch, đồng hành cùng họ còn có giáo viên dạy môn hóa học. Cô Chu và thày Trương cũng coi như vì đám học sinh này mà chơi hết mình một phen.
Trời vừa sáng, Đặng Mạn Linh và Đồng Hân đã đến điểm danh, chỉ là hai người bọn họ không nghĩ đến Dương Miên Miên cũng đi, nên họ cực kỳ sung sướng. Khi Dương Miên Miên vừa bước lên xe đã thấy hai cô bạn chiếm được chỗ ngồi tốt đang vẫy tay gọi cô.
Dương Miên Miên đeo balo, chen qua đám bạn rồi ngồi xuống, mắt nhắm tịt: “Tại sao lại sớm như vậy … Buồn ngủ quá!”
“Tối qua cậu không ngủ được sao?”, Đồng Hân đưa cho Dương Miên Miên một chai nước suối và bánh mì. “Điểm tâm đây!”
“Tớ ăn rồi!”, Dương Miên Miên kéo chiếc mũ lưới trai che đi anh sáng. Mũ này cũng là Kinh Sở mua cho cô. Từ sau lần ấy, anh thường hay đặt mua qua mạng. Dương Miên Miên không tài nào ngăn cản được chuyện anh tối ngày mua quần áo cho cô.
Quan trọng hơn là mỗi khi quần áo mới ngại ngùng nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố em một chút!”, thì ngay cả mang trả hàng cô cũng không nỡ.
7 giờ rưỡi, tất cả mọi người đều đến đông đủ, xe buýt xuất phát.
Hoạt động chính của trường Nhất Trung là dạ hội mừng Tết Nguyên Đán, Đại Hội Thể Dục Thễ Thao, còn những hoạt động khác là do lớp tự đứng ra tổ chức, nên cũng khá ít người, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mọi người đều là lần đầu tiên đi du lịch cùng bạn học, nên mọi người khá hưng phấn.
Trên xe có người ngủ, có người đánh bài, có người tán ngẫu. Thầy Trương dạt dào cảm xúc nói chuyện với cô Chu: “Đây cũng đã là cuối được tụ họp bên nhau rồi, ngẫm lại tôi cảm thấy không nỡ, dù sao cũng chăn dắt bọn nhóc này đã 3 năm.”
Cô Chu là một cô giáo khoảng 30 tuổi, dạy họ môn hóa học. Cô rất dịu dàng, nhưng trừ lần cô ung dung nói cho họ biết cách làm sao để hạ độc giết chồng mà không ai phát hiện.
“Học sinh khóa này rất giỏi, đặc biệt là lớp của thầy”, Cô Chu cười híp mắt, “Thôi chúng ta đã cực khổ lâu như vậy rồi, nên vui chơi thỏa thích một bữa.”
Thày Trương cũng cười: “Lên Đại học, mới chính là thời gian cho bọn chúng chơi đùa.”
Dương Miên Miên gật gà gật gù trên xe, tỉnh lại thì bị đám Đặng Mạn Linh kéo đi chơi đánh bài, cô không ham lắm: “Tớ đánh bài với các cậu, các cậu chắc chắn sẽ thua …”
Câu nói này khiến mấy nam sinh bất mãn: “Ai nói là bọn tớ sẽ thua?”
Mọi người cùng nhau khích bác, cô không đành từ chối, cầm bộ bài: “Này! Thua không được phép khóc nhé!”
Bạn trai cùng lớp vẫy vẫy tay coi thường: “Ai khóc còn chưa biết!”
Qua mấy vòng.
“Chị chị, Xin nương tay, đừng ra tay nữa!”
“Chúng tớ chịu thua rồi 〒▽〒 Xin tha!”
“Một đám không có tiền đồ! Xem tớ đây … Này, Dương Miên Miên, bạn qua vòng rồi à? Có mình bạn đánh thôi sao?!”
Dương Miên Miên : ( ̄_ ̄|||)
Đồng Hân tinh mắt: “Miên Miên sao cậu lợi hại như vậy?”
“Tính toán bài!”. Phàm cái gì có dính dáng đến tính toán đối với Dương Miên Miên đều không khó, mỗi lần bài mở cô đều nhớ thật kỹ, hơn nữa, có vài lá bài không giữ được mồm miệng lúc nào cũng kêu to “Bùm”, “Thuận Tử”, “Cậu là heo à, mau đánh tớ ra, mau lên” … cô không thắng mới là lạ.
Bị Dương Miên Miên đánh cho thua tơi bời hoa lá, tên bạn học khóc oa oa kêu cha kêu mẹ. Cô hết nói nổi, liền trở về chỗ mình ngồi thừ ra đó.
Thẳng thắn mà nói, cùng một đám bạn học chơi đùa như vậy cô cũng không quen lắm, tốt nhất cứ lặng im nhìn mây trôi ngoài cửa sổ thì tốt hơn.
Đặng Mạn Linh cũng quay về ghế ngồi: “Có phải là tẻ nhạt lắm không? Nhưng mọi người cùng nhau chơi vẫn thấy vui đúng không?”, cô muốn vội vàng biểu đạt gì đó, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, đành cười cười nói: “Xin lỗi nhe!”
Dương Miên Miên cảm giác không rõ ràng: “Tại sao phải nói lời xin lỗi?”
“Biết cậu không thích nhiều người, còn lôi kéo cậu vào chơi đùa. Chẳng qua tớ cảm thấy thời gian không còn nhiều …”, Đặng Mạn Linh nói, “… Ba tớ muốn tớ xuất ngoại.”
Dương Miên Miên quay đầu nhìn cái bóng của mình trên tấm cửa sổ thủy tinh: “Không cần thiết phải xin lỗi. Không sao hết!”, ngừng một chút, cô nói tiếp, “Cậu muốn đi thì cứ đi. Thiên hạ hợp tan, buổi tiệc nào cũng phải đến lúc tàn, chia ly sớm muộn cũng phải đến.”
Đặng Mạn Linh lại không có cái nhìn thoáng như cô, nghĩ đến mình sau này phải ra nước ngoài, không còn có bạn bè liền cảm thấy chua xót: “Tớ không nỡ, mọi người không biết sau này còn có thể gặp lại không?”
Dương Miên Miên giơ tay lên che miệng, không nói tiếp.
Chiếc xe buýt chạy bon bon trên đường cao tốc, ca hát vui vẻ: “Xuất phát … Hướng về phía mặt trời … Hướng về phương xa! Xuất phát! Xuất phát! Lên đường, lên đường đi nào thanh niên!”
Thật phấn chấn! Thật đáng yêu. Nhưng qua hôm nay, bạn sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nó.
Bạn bè nếu có lòng muốn gặp mặt thì vẫn còn cơ hội nhìn thấy nhau.
Chiếc xe dừng ở quán cơm ven đường để ăn trưa, hơn 30 người đã ngồi đầy quán nhỏ. Trịnh Gia Dân vừa gọi cơm vừa thanh toán tiền, chỉ sợ gọi quá mức chỉ tiêu, Thầy Trương vỗ vỗ vai anh ta: “Bữa cơm này thầy mời!”
“Quỹ lớp vẫn còn ạ, hơn nữa làm sao để thầy mời cơ chứ. Bọn em phải mời thày mới đúng”, Trịnh Gia Dân vội vã can ngăn.
Thừa dịp hai người đang tranh qua tranh lại, cô Chu đã tìm bà chủ trả tiền: “Được rồi! Về bàn ăn cơm đi!”. Phất tay áo, ra đi không một áng mây ~~
Món ăn rất tầm thường, nhưng mọi người ăn uống rất vui vẻ. Dương Miên Miên ngồi ở trong góc gắp miếng sườn xào chua ngọt. Sặc, quá chua, nhiều bột ngọt, miếng thịt chặt quá lớn, lại toàn xương chẳng thấy thịt đâu. Cô cắn một miếng, suýt chút nữa phun ra, nhưng ngẫm lại quá phí phạm nên đành nhịn nuốt xuống, cũng không dám gắp thêm miếng thứ hai.
Tự Tiểu Văn ngồi ở bàn khác: “Tiểu Đội trưởng! Gọi thêm vài món đi, chứ mấy món ăn này khó ăn quá đi!”
Trịnh Gia Dân nhỏ giọng: “Cái này cô Chu mời!”
Tự Tiểu Văn lập tức câm miệng, đẩy bát cơm ra: “Tớ ăn no rồi!”. Mấy nữ sinh theo phe cô cũng buông đũa đi về lại xe buýt ăn đồ ăn vặt của mình.
Dương Miên Miên cũng cảm thấy khó ăn thế nhưng cô không nỡ lấy tiền riêng ra mua món khác, chỉ còn cách múc đầy chén canh uống cho no. Một lát sau cô gắp một miếng tôm trứng chiên, mùi vị rất ngon, nhưng vừa nhìn lại thì đã hết sạch sành sành.
Dương Miên Miên ra tay quá chậm nên chỉ được ăn một miếng trứng nhỏ, nhìn lại mâm thì đã không còn miếng nào. Cô yên lặng buông đũa, cảm thấy bị tổn thương. Dù sao từ trước đến giờ cô ăn cơm một mình cũng chẳng tranh với ai. Sau này có Kinh Sở, anh lúc nào cũng gắp món ngon nhất cho cô. Cá ăn bụng, gà ăn đùi, rau trong bữa cơm đều là ăn lá rau mềm ngọt.
Bây giờ lại cùng một đám người tranh nhau miếng ăn cô thấy không quen, vì vậy bữa này ăn không no.
Quay về xe thấy không vui chút nào, liền móc miếng bánh bích quy ra ăn, rồi nhắn tin cho Kinh Sở: “Em muốn ăn tôm chiên trứng (>﹏
“Về anh làm cho em ăn!”
Xong! Cô đã được xoa dịu.
Đã ăn cơm trưa, mọi người trên xe ngủ gà ngủ gật, nghiêng trái ngả phải, Dương Miên Miên đầu cũng gật gật, ngủ tựa bên cửa sổ.
Xe buýt từ từ tiến sâu vào khu rừng núi, đây là ngọn núi gần Nam Thành, có thể leo núi nhưng ngọn núi này không cao lắm, ở trong một trang trại, điều kiện không tồi, trên căn bản cũng có thể thỏa mãn phần lớn nhu cầu của bạn học.
Trang trại này bề ngoài khá cũ, bà chủ khá nhiệt tình thông báo các gian phòng đã chuẩn bị kỹ càng, Trịnh Gia Dân giao chìa khóa lại cho mọi người nhận phòng, ba người một phòng. Dương Miên Miên, Đặng Mạn Linh và Đồng Hân một phòng. Đối diện là phòng của Tự Tiểu Văn, Trương Xảo và Đổng Xuân Hiểu. Cửa vừa mở đã nghe thấy tiếng Tự Tiểu Văn oán than: “Nơi quái quỷ gì đây?”
Dương Miên Miên cũng nhìn vào trong. Trong phòng có ba chiếc giường nhỏ, màu trắng, hai cái ghế, cửa sổ mở ra ngoài, có tấm rèm cửa khẽ lay động. Trên tường có mấy con nhện đang bò. Trên nền đất cũng khá sạch. Quay sang nhìn phòng vệ sinh, có tắm vòi sen, trên tường gạch men đã ố vàng, dép nhựa, ba chiếc ly xếp thẳng hàng, có thể coi đây là ly súc miệng cũng được.
Cô ngẫm nghĩ lại, Trịnh Gia Dân gọi là ‘điều kiện không tồi’, ý chỉ không ‘tệ hại’ như suy nghĩ của họ.
Đồng Hân đã từng ở trang trại, cô nhìn qua một vòng kết luận: “Cũng được! Tuy rằng không tốt đẹp như trong tưởng tượng nhưng dù sao ở trong vùng núi hẻo lánh, thế này cũng tốt rồi. Chỉ có điều xin thêm nhang muỗi đi!”
Đặng Mạn Linh là tiểu thư được nuông chiều từ bé, cô cau mày, nhưng không oán than, phủi phủi giường rồi ngồi xuống: “May là tớ có mang theo drap trải giường, chứ cái chăn này làm sao mà ngủ?”
Dương Miên Miên cười gượng, không dám nói chăn của mình cũng đang nỉ non vì đã lâu không được tắm nắng đây, 〒▽〒, cô phát hiện lúc này mình nên giả điếc thì tốt hơn. Nếu không làm vậy thì chẳng còn cách nào khác!
“Trời mưa rồi!”, Đồng Hân đứng bên cửa sổ, “Mưa lớn quá làm sao ngày mai có thể leo núi được?”
“A! Sao lại xui xẻo như vậy?” Đặng Mạn Linh cũng đến gần nhìn, vẻ mặt buồn thiu.
Các cô không hề biết, mưa không thể leo núi chẳng có gì là đáng kể, chỉ ngại xui xẻo đang sắp sửa ập tới mà thôi.
Bình luận truyện