Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 24: Tra hỏi
- Mẹ kiếp! Tên Lăng Hoàng kia chẳng khác gì một con voi cả, báo hại bổn thiếu gia phải dốc toàn bộ nội lực ra đỡ một đòn kia của hắn. - Lăng tam thiếu tuy bên ngoài vẫn vân đạm phong khinh, nhưng bên trong nội lực đã rỗng tuếch, 2 chân hơi run run, tuy nhiên bộ đồng phục dã chiến khá rộng nên không biểu hiện ra ngoài. Hắn cảm thấy mình có phần khinh địch, những tưởng một chiêu kia của Lăng Hoàng mình có thể đỡ một cách dễ dàng, nào ngờ khi song quyền va chạm hắn suýt ăn thiệt thòi. Hắn đã tính đến lượng nội lực mà đối phương dư ra không nhiều, nhưng lại quên tính đến sức mạnh của cơ bắp! Thử tưởng tượng một con dã lang húc nhau với một con voi rừng, như thế khác nào muốn chết?
Thu thập được một chút khí lực, Lăng Huyền Phong chầm chậm bước xuống. Đám đông tự động dạt ra hai bên cho hắn đi qua. Không ai dám tới gần nên hắn vẫn có thể che giấu việc mình đã cạn nội lực. Đã diễn thì diễn cho trót. Phải cho bọn họ thấy bản thiếu gia chiến đấu với tên Lăng Hoàng kia vẫn chưa tung hết sức! Cố làm một biểu tình kiêu ngạo, hắn vểnh mặt lên trời bước đi tới chỗ Tiểu Tam và Lăng Thần.
- Tiếp theo! Lăng Huyễn với Lăng Lệ!....
Lăng Vinh lên tiếng cho tiếp tục buổi đấu.
- Tiểu Tam, lấy cho ta cốc nước, Thần nhi, bóp vai cho thiếu gia! - Phân phó Tiểu Tam và Lăng Thần xong, hắn ngồi phệt xuống một cái ghế. Bây giờ không ai, hắn có thể nhận thấy áp lực trầm trọng vì bây giờ cơ thể hắn không có nội lực chống đỡ, cả chân lẫn tay đều nặng trĩu, không có khí lực nhấc lên. Cố gắng lấy trong túi không gian ra mấy bình thuốc hồi nội lực, hắn nốc liền một lúc 3 chai. Nội lực hồi lại được một chút, hắn thở ra một hơi. Tuy rằng vừa rồi hắn không bị thương, nhưng chiêu cuối cùng kia đã gần như rút cạn sức lực của hắn. Sau này có lẽ nên tìm đấu pháp tiết kiệm sức lực, không cần thiết vì sĩ diện mà lao vào đấu đầu với đối phương.
- Thiếu gia, vừa rồi ngài thật uy phong, tiểu nhân không ngờ ngài lợi hại đến vậy, cho dù Lăng Hoàng trong nhóm đệ tử được xưng là có thể đấu vượt cấp cũng không phải đối thủ của ngài a! Tiểu Tam vừa lấy nước chạy ra đã vỗ mông ngựa tam thiếu gia.
- Hắc hắc! Một tên Lăng Hoàng mà thôi, cũng chưa được bổn thiếu đặt vào trong mắt. - Tên nào đó vừa được nghe vỗ mông ngựa đắc ý vểnh mũi lên trời.
- Thiếu gia, Thần nhi cả gan xin xỏ một điều quá đáng, xin thiếu gia đừng trách! - Lăng Thần cắn môi, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói ra.
- Ồ? Có chuyện gì, chỉ cần thiếu gia làm được thì sẽ đáp ứng.
- Thiếu gia, ngài có thể dạy Thần nhi tu luyện như thiếu gia được không? Thần nhi muốn sau này đi theo trợ giúp ngài. - Lăng Thần nói ra, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
- Ha ha! Tưởng chuyện gì, cái này ta làm được, vậy là nàng sau này tính theo ta cả đời sao? - Lăng Huyền Phong hứng thú nhìn nàng.
- Thần nhi,.. Thần nhi... Tiểu nữ đã thề theo ngài cho tới cuối đời, đương nhiên là...... Lăng Thần đỏ mặt ấp úng nói.
- Hắc hắc, không ngờ bổn thiếu gia cũng có nữ nhân theo sau nha! - Lăng Huyền Phong cười nói, hắn nhìn chòng chọc làm cho Lăng Thần mặt càng ngày càng đỏ. - Thôi được, dạy nàng tu luyện như ta cũng không phải chuyện khó, nhưng hãy để sau đại hội này rồi nói tiếp.
- Hi hi! Thần nhi đa tạ thiếu gia! - Lăng Thần vui mừng hé môi son cười, nhất thời Lăng Huyền Phong cảm thấy như trăm hoa đua nở. Không ngờ tiểu nha đầu hắn mang về lúc cười lên lại đẹp như vậy.
- Thiếu gia, ngài nhìn gì a? - Lăng Thần thấy hắn nhìn mình, không khỏi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống.
- Ta đương nhiên nhìn nàng a! Hỏi thừa. - Lăng Huyền Phong trêu đùa nói.
- Ư.. không cho ngài nhìn! - Lăng Thần thẹn thùng dậm chân trốn mất, làm cho tên tam thiếu gia lưu manh cười như nắc nẻ.
- ---------------------------------
Đấu lôi đài vòng thứ nhất vẫn tiếp tục đến chiều tối, trận cuối cùng kết thúc cũng là lúc sắc trời tối đen như mực. 50 cặp đấu đã hoàn thành, chọn ra được 50 tuyển thủ xuất sắc nhất. Lăng Phiên Hùng Lăng gia gia chủ tuyên bố vòng 2 sẽ được bắt đầu vào sáng hôm sau, hắn phân phó cho hạ nhân dẫn đường cho các quan khách rời khỏi khu vực võ đài. Bỗng dưng hắn thấy lão tía của mình Lăng Bạo gia chủ sắc mặt khó coi, liền lấy làm lạ, tiến tới hỏi:
- Phụ thân, ta thấy ngài cả ngày hôm nay rất cao hứng, sao bây giờ đã có tên tiểu tử nào mù mắt chọc phải ngài a?
- Hừ! Tiểu tử nào thì ta còn phải hỏi 2 tên vương bát đản nhà ngươi a! - Lăng Bạo cười như không cười chỉ tay 2 anh em Lăng Phiên Hùng và Lăng Phiêu mà nói.
2 người cảm thấy như thầy chùa sờ lên đầu không thấy tóc nhìn nhau, không hiểu vì sao lão cha mất hứng lại quy cho 2 huynh đệ mình.
- Hừm! 2 huynh đệ ngươi giỏi lắm, dám giấu ta chuyện của tên tiểu tử Lăng Huyền Phong kia, làm cho lão tử lo lắng một hồi, sợ mất mặt trước lão bằng hữu. 2 tên các ngươi có nhận tội?
Ách! Thì ra là chuyện này. 2 huynh đệ nước mắt lưng tròng. Ta bị oan a! Thật ra chuyện này là tại tên tiểu tử kia, 2 người chúng ta chỉ mới phát hiện cách đây 1 tháng thôi, ai bảo tôn tử của ngài che dấu tới mức đó. Bất quá 2 người nhìn ra mặt ngoài là phụ thân giáo huấn nhi tử, nhưng thực ra trong lòng cười không khép được miệng, nên nhất trí không cãi lại.
- Bất quá, lão tử cũng phải giáo huấn tiểu tử kia một trận, dám giấu gia gia lâu như vậy, thật đáng đánh đòn! - Lăng lão gia tử hùng hổ đi tìm tên tôn tử trời đánh kia, bỏ lại 2 huynh đệ lắc đầu cười khổ.
- Uy! Lăng lão thất phu, ngươi chờ lão tử a, lão tử cũng muốn đi xem tên tôn tử kia của ngươi một hồi! - Vu lão gia tử thấy lão bằng hữu của mình như vậy cũng nổi hứng chạy theo.
Lăng Huyền Phong không biết sắp tới đón đợi mình là một trận mưa bão, hiện tại hắn đang ở trong sân nhà, trêu đùa Lăng Thần một hồi rồi cười đùa không ngớt. Bỗng chốc hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm đi rõ rệt, sau lưng hắn nổi da gà, dường như có ai đó đang đằng đằng sát khí nhìn mình. Quay lưng lại hắn nhìn thấy 2 lão trượng mặt mày nghiêm nghị, đằng đằng sát khí nhìn mình, đang định hô lên có thích khách thì nhìn thấy Tiểu Tam quỳ xuống hành lễ:
- Ngô Tam Nhi gặp qua nhị vị lão gia!
2 lão gia tử cũng không đoái hoài đến Tiểu Tam và Lăng Thần, ánh mắt đều tập trung lên người tên tiểu tử mặc đồ xanh đang ngồi giữa sân.
- Tiểu tử thối, gặp gia gia mà không chào, có biết lễ nghĩa là gì không?
Lăng Bạo lão gia trợn mắt lên nhìn tên tiểu tử không nên thân kia. Thấy gia gia không chào, hơn nữa còn nhìn chằm chằm, thực sự có xúc động muốn một cước đạp vào mông hắn. Thật ra lúc này Lăng Huyền Phong đang nhờ hệ thống quét chỉ số của 2 lão gia mới đến.
- Lăng Bạo, gia chủ tiền nhiệm của Lăng Gia, 62 tuổi, tu vi Võ Vương tứ giai đỉnh. Vu Chính Phong, gia chủ tiền nhiệm của Vu gia, 61 tuổi, tu vi Võ Vương tứ giai trung cấp.
Võ vương? Con mẹ nó, tu vi 2 lão gia gia này kinh khủng à nha!
- Ách! Hóa ra là gia gia với Vu gia gia, 2 người đến không nói cho tiểu tôn nhi một tiếng, oan uổng a! - Lăng Huyền Phong giở giọng nịnh hót, vẻ mặt vô tội cười nói.
- Tiểu tử kia, gia gia hỏi ngươi, ngươi có biết tội?
- Ặc, gia gia, ngài nói gì, tôn nhi không hiểu?
- Hừ! Ngươi được lắm, bao nhiêu năm qua dám qua mặt lão tử, vì sao lại giả vờ không tu luyện được đấu khí? Ngươi nói thử xem? - Lăng Bạo lão gia tử cười như không cười nhìn hắn.
- Ặc! Hóa ra là chuyện này. Chẳng qua là.... Khụ! Khụ! - Lăng Huyền Phong đầu đầy mồ hôi, hắn không biết phải trả lời ra sao, vì hắn không biết nếu bịa ra thì lão gia tử có tin hay không.
- Còn ấp úng? Ngươi có nói hay không, lão tử đánh chết ngươi! - Lăng Bạo lão gia tử trợn mắt lên nhìn.
- Ách! Gia gia, ngài từ từ cứ ngồi xuống a, tôn nhi nói, tôn nhi nói a! - Lăng Huyền Phong có cảm xúc muốn khóc. Nếu không nói chắc chắn sẽ bị lão gia tử đánh cho không còn ra hình người, lúc đấy thì quá là mất mặt, lão gia tử có "tiền sử" bạo lực, một lời không hợp liền ra tay đánh người. Nếu có bị đánh thành đầu heo thì không biết kêu oan ở đâu mất, dù gì ở Lăng Gia này lão gia tử đứng thứ 2 không ai dám đứng thứ nhất. À, may ra thì có nãi nãi, nhưng không biết vì sao 15 năm trước nãi nãi cãi nhau với gia gia, 2 người chia đôi ngả, nãi nãi về gia tộc mình, còn gia gia thì ở Lăng Gia.
Thế là hắn mời 2 lão gia ngồi xuống còn mình thì đứng bắt đầu chém gió. Nào là 3 năm trước sư phụ hắn vân du qua nơi này, thấy hắn tư chất không tệ liền thu hắn làm đồ đệ, dạy bản lĩnh cho hắn, đồng thời không được tiết lộ thân phận của người nếu không thì sẽ bị đuổi khỏi sư môn, các kiểu,... vân vân và mây mây...
2 lão gia tử vừa nghe thì cũng có tin hơn phân nửa. Dù sao thì trên đại lục này kỳ nhân dị sĩ vô số, có người quái dị như thế không có một ngàn thì cũng tám trăm, cũng không hiếm lạ mấy.
- Phong nhi, ngươi nói bản lĩnh mà sư phụ ngươi dạy không phải đấu khí?
- Cái này,... sư phụ người bảo tôn nhi là tư chất của ta nếu mà tu luyện đấu khí thì quá phí phạm, vô cùng mất mặt cho nên truyền thụ cho ta một phương pháp tu luyện khác, gọi là nội công, ta cũng không rõ ý người là gì, nhưng từ khi tu luyện tới giờ ta thấy rất tốt.
Nội công là cái gì? Còn nữa, tu luyện đấu khí lại còn phí phạm, mất mặt? - 2 lão gia tử mặt đen như đít nồi, nếu tu luyện đấu khí như lời sư phụ ngươi nói là quá mất mặt thì chúng ta mấy trăm, mấy ngàn năm nay tu luyện đấu khí thì gọi là con mẹ nó cái gì? Bất quá làm cho Lăng lão cao hứng là vị sư phụ của tôn nhi mình khả năng là một lão quái vật tu vi sâu không lường được, chỉ riêng việc giúp tiểu Phong có thể từ con số không thành võ sĩ cửu giai trong vòng 3 năm chắc chắn không phải là người thường có thể làm được. Thật sự là muốn gặp vị cao nhân thần bí này một phen. Hơn nữa theo như lời hắn nói thì cái gọi là nội lực này sẽ không bị người tu luyện đấu khí nhìn ra, có lẽ vị cao nhân này thích giả trư ăn thịt hổ, kéo theo Phong nhi cũng như vậy, có thể lắm, có thể lắm.. Càng nghĩ Lăng Bạo lão gia càng cảm thấy có lý, dù sao thì cũng không hại tôn nhi mình, tu luyện thế nào cũng kệ đi.
- Khụ! Khụ! Phong nhi, nếu sư phụ ngươi đã có lòng thì ngươi phải cố gắng tu luyện, không phụ sự trông mong của hắn, rõ chưa, nếu ta thấy ngươi trễ nải, đừng trách gia gia ra tay độc ác. Bỏ lại một câu, Lăng lão gia tử kéo theo Vu lão 2 người bỏ lại tên tiểu tử kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Ta kháo! Đến như vũ bão, đi như gió, chỉ để hỏi một câu này? Có cần thiết phải khoa trương như vậy không? Lăng tam thiếu đáy lòng âm thầm khinh bỉ, xoay người vào đi ngủ, ngày mai có trận đấu quan trọng, quyết định phần thưởng mà hệ thống đại ca đã nói trước đó.
Thu thập được một chút khí lực, Lăng Huyền Phong chầm chậm bước xuống. Đám đông tự động dạt ra hai bên cho hắn đi qua. Không ai dám tới gần nên hắn vẫn có thể che giấu việc mình đã cạn nội lực. Đã diễn thì diễn cho trót. Phải cho bọn họ thấy bản thiếu gia chiến đấu với tên Lăng Hoàng kia vẫn chưa tung hết sức! Cố làm một biểu tình kiêu ngạo, hắn vểnh mặt lên trời bước đi tới chỗ Tiểu Tam và Lăng Thần.
- Tiếp theo! Lăng Huyễn với Lăng Lệ!....
Lăng Vinh lên tiếng cho tiếp tục buổi đấu.
- Tiểu Tam, lấy cho ta cốc nước, Thần nhi, bóp vai cho thiếu gia! - Phân phó Tiểu Tam và Lăng Thần xong, hắn ngồi phệt xuống một cái ghế. Bây giờ không ai, hắn có thể nhận thấy áp lực trầm trọng vì bây giờ cơ thể hắn không có nội lực chống đỡ, cả chân lẫn tay đều nặng trĩu, không có khí lực nhấc lên. Cố gắng lấy trong túi không gian ra mấy bình thuốc hồi nội lực, hắn nốc liền một lúc 3 chai. Nội lực hồi lại được một chút, hắn thở ra một hơi. Tuy rằng vừa rồi hắn không bị thương, nhưng chiêu cuối cùng kia đã gần như rút cạn sức lực của hắn. Sau này có lẽ nên tìm đấu pháp tiết kiệm sức lực, không cần thiết vì sĩ diện mà lao vào đấu đầu với đối phương.
- Thiếu gia, vừa rồi ngài thật uy phong, tiểu nhân không ngờ ngài lợi hại đến vậy, cho dù Lăng Hoàng trong nhóm đệ tử được xưng là có thể đấu vượt cấp cũng không phải đối thủ của ngài a! Tiểu Tam vừa lấy nước chạy ra đã vỗ mông ngựa tam thiếu gia.
- Hắc hắc! Một tên Lăng Hoàng mà thôi, cũng chưa được bổn thiếu đặt vào trong mắt. - Tên nào đó vừa được nghe vỗ mông ngựa đắc ý vểnh mũi lên trời.
- Thiếu gia, Thần nhi cả gan xin xỏ một điều quá đáng, xin thiếu gia đừng trách! - Lăng Thần cắn môi, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói ra.
- Ồ? Có chuyện gì, chỉ cần thiếu gia làm được thì sẽ đáp ứng.
- Thiếu gia, ngài có thể dạy Thần nhi tu luyện như thiếu gia được không? Thần nhi muốn sau này đi theo trợ giúp ngài. - Lăng Thần nói ra, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
- Ha ha! Tưởng chuyện gì, cái này ta làm được, vậy là nàng sau này tính theo ta cả đời sao? - Lăng Huyền Phong hứng thú nhìn nàng.
- Thần nhi,.. Thần nhi... Tiểu nữ đã thề theo ngài cho tới cuối đời, đương nhiên là...... Lăng Thần đỏ mặt ấp úng nói.
- Hắc hắc, không ngờ bổn thiếu gia cũng có nữ nhân theo sau nha! - Lăng Huyền Phong cười nói, hắn nhìn chòng chọc làm cho Lăng Thần mặt càng ngày càng đỏ. - Thôi được, dạy nàng tu luyện như ta cũng không phải chuyện khó, nhưng hãy để sau đại hội này rồi nói tiếp.
- Hi hi! Thần nhi đa tạ thiếu gia! - Lăng Thần vui mừng hé môi son cười, nhất thời Lăng Huyền Phong cảm thấy như trăm hoa đua nở. Không ngờ tiểu nha đầu hắn mang về lúc cười lên lại đẹp như vậy.
- Thiếu gia, ngài nhìn gì a? - Lăng Thần thấy hắn nhìn mình, không khỏi xấu hổ, cúi gằm mặt xuống.
- Ta đương nhiên nhìn nàng a! Hỏi thừa. - Lăng Huyền Phong trêu đùa nói.
- Ư.. không cho ngài nhìn! - Lăng Thần thẹn thùng dậm chân trốn mất, làm cho tên tam thiếu gia lưu manh cười như nắc nẻ.
- ---------------------------------
Đấu lôi đài vòng thứ nhất vẫn tiếp tục đến chiều tối, trận cuối cùng kết thúc cũng là lúc sắc trời tối đen như mực. 50 cặp đấu đã hoàn thành, chọn ra được 50 tuyển thủ xuất sắc nhất. Lăng Phiên Hùng Lăng gia gia chủ tuyên bố vòng 2 sẽ được bắt đầu vào sáng hôm sau, hắn phân phó cho hạ nhân dẫn đường cho các quan khách rời khỏi khu vực võ đài. Bỗng dưng hắn thấy lão tía của mình Lăng Bạo gia chủ sắc mặt khó coi, liền lấy làm lạ, tiến tới hỏi:
- Phụ thân, ta thấy ngài cả ngày hôm nay rất cao hứng, sao bây giờ đã có tên tiểu tử nào mù mắt chọc phải ngài a?
- Hừ! Tiểu tử nào thì ta còn phải hỏi 2 tên vương bát đản nhà ngươi a! - Lăng Bạo cười như không cười chỉ tay 2 anh em Lăng Phiên Hùng và Lăng Phiêu mà nói.
2 người cảm thấy như thầy chùa sờ lên đầu không thấy tóc nhìn nhau, không hiểu vì sao lão cha mất hứng lại quy cho 2 huynh đệ mình.
- Hừm! 2 huynh đệ ngươi giỏi lắm, dám giấu ta chuyện của tên tiểu tử Lăng Huyền Phong kia, làm cho lão tử lo lắng một hồi, sợ mất mặt trước lão bằng hữu. 2 tên các ngươi có nhận tội?
Ách! Thì ra là chuyện này. 2 huynh đệ nước mắt lưng tròng. Ta bị oan a! Thật ra chuyện này là tại tên tiểu tử kia, 2 người chúng ta chỉ mới phát hiện cách đây 1 tháng thôi, ai bảo tôn tử của ngài che dấu tới mức đó. Bất quá 2 người nhìn ra mặt ngoài là phụ thân giáo huấn nhi tử, nhưng thực ra trong lòng cười không khép được miệng, nên nhất trí không cãi lại.
- Bất quá, lão tử cũng phải giáo huấn tiểu tử kia một trận, dám giấu gia gia lâu như vậy, thật đáng đánh đòn! - Lăng lão gia tử hùng hổ đi tìm tên tôn tử trời đánh kia, bỏ lại 2 huynh đệ lắc đầu cười khổ.
- Uy! Lăng lão thất phu, ngươi chờ lão tử a, lão tử cũng muốn đi xem tên tôn tử kia của ngươi một hồi! - Vu lão gia tử thấy lão bằng hữu của mình như vậy cũng nổi hứng chạy theo.
Lăng Huyền Phong không biết sắp tới đón đợi mình là một trận mưa bão, hiện tại hắn đang ở trong sân nhà, trêu đùa Lăng Thần một hồi rồi cười đùa không ngớt. Bỗng chốc hắn cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm đi rõ rệt, sau lưng hắn nổi da gà, dường như có ai đó đang đằng đằng sát khí nhìn mình. Quay lưng lại hắn nhìn thấy 2 lão trượng mặt mày nghiêm nghị, đằng đằng sát khí nhìn mình, đang định hô lên có thích khách thì nhìn thấy Tiểu Tam quỳ xuống hành lễ:
- Ngô Tam Nhi gặp qua nhị vị lão gia!
2 lão gia tử cũng không đoái hoài đến Tiểu Tam và Lăng Thần, ánh mắt đều tập trung lên người tên tiểu tử mặc đồ xanh đang ngồi giữa sân.
- Tiểu tử thối, gặp gia gia mà không chào, có biết lễ nghĩa là gì không?
Lăng Bạo lão gia trợn mắt lên nhìn tên tiểu tử không nên thân kia. Thấy gia gia không chào, hơn nữa còn nhìn chằm chằm, thực sự có xúc động muốn một cước đạp vào mông hắn. Thật ra lúc này Lăng Huyền Phong đang nhờ hệ thống quét chỉ số của 2 lão gia mới đến.
- Lăng Bạo, gia chủ tiền nhiệm của Lăng Gia, 62 tuổi, tu vi Võ Vương tứ giai đỉnh. Vu Chính Phong, gia chủ tiền nhiệm của Vu gia, 61 tuổi, tu vi Võ Vương tứ giai trung cấp.
Võ vương? Con mẹ nó, tu vi 2 lão gia gia này kinh khủng à nha!
- Ách! Hóa ra là gia gia với Vu gia gia, 2 người đến không nói cho tiểu tôn nhi một tiếng, oan uổng a! - Lăng Huyền Phong giở giọng nịnh hót, vẻ mặt vô tội cười nói.
- Tiểu tử kia, gia gia hỏi ngươi, ngươi có biết tội?
- Ặc, gia gia, ngài nói gì, tôn nhi không hiểu?
- Hừ! Ngươi được lắm, bao nhiêu năm qua dám qua mặt lão tử, vì sao lại giả vờ không tu luyện được đấu khí? Ngươi nói thử xem? - Lăng Bạo lão gia tử cười như không cười nhìn hắn.
- Ặc! Hóa ra là chuyện này. Chẳng qua là.... Khụ! Khụ! - Lăng Huyền Phong đầu đầy mồ hôi, hắn không biết phải trả lời ra sao, vì hắn không biết nếu bịa ra thì lão gia tử có tin hay không.
- Còn ấp úng? Ngươi có nói hay không, lão tử đánh chết ngươi! - Lăng Bạo lão gia tử trợn mắt lên nhìn.
- Ách! Gia gia, ngài từ từ cứ ngồi xuống a, tôn nhi nói, tôn nhi nói a! - Lăng Huyền Phong có cảm xúc muốn khóc. Nếu không nói chắc chắn sẽ bị lão gia tử đánh cho không còn ra hình người, lúc đấy thì quá là mất mặt, lão gia tử có "tiền sử" bạo lực, một lời không hợp liền ra tay đánh người. Nếu có bị đánh thành đầu heo thì không biết kêu oan ở đâu mất, dù gì ở Lăng Gia này lão gia tử đứng thứ 2 không ai dám đứng thứ nhất. À, may ra thì có nãi nãi, nhưng không biết vì sao 15 năm trước nãi nãi cãi nhau với gia gia, 2 người chia đôi ngả, nãi nãi về gia tộc mình, còn gia gia thì ở Lăng Gia.
Thế là hắn mời 2 lão gia ngồi xuống còn mình thì đứng bắt đầu chém gió. Nào là 3 năm trước sư phụ hắn vân du qua nơi này, thấy hắn tư chất không tệ liền thu hắn làm đồ đệ, dạy bản lĩnh cho hắn, đồng thời không được tiết lộ thân phận của người nếu không thì sẽ bị đuổi khỏi sư môn, các kiểu,... vân vân và mây mây...
2 lão gia tử vừa nghe thì cũng có tin hơn phân nửa. Dù sao thì trên đại lục này kỳ nhân dị sĩ vô số, có người quái dị như thế không có một ngàn thì cũng tám trăm, cũng không hiếm lạ mấy.
- Phong nhi, ngươi nói bản lĩnh mà sư phụ ngươi dạy không phải đấu khí?
- Cái này,... sư phụ người bảo tôn nhi là tư chất của ta nếu mà tu luyện đấu khí thì quá phí phạm, vô cùng mất mặt cho nên truyền thụ cho ta một phương pháp tu luyện khác, gọi là nội công, ta cũng không rõ ý người là gì, nhưng từ khi tu luyện tới giờ ta thấy rất tốt.
Nội công là cái gì? Còn nữa, tu luyện đấu khí lại còn phí phạm, mất mặt? - 2 lão gia tử mặt đen như đít nồi, nếu tu luyện đấu khí như lời sư phụ ngươi nói là quá mất mặt thì chúng ta mấy trăm, mấy ngàn năm nay tu luyện đấu khí thì gọi là con mẹ nó cái gì? Bất quá làm cho Lăng lão cao hứng là vị sư phụ của tôn nhi mình khả năng là một lão quái vật tu vi sâu không lường được, chỉ riêng việc giúp tiểu Phong có thể từ con số không thành võ sĩ cửu giai trong vòng 3 năm chắc chắn không phải là người thường có thể làm được. Thật sự là muốn gặp vị cao nhân thần bí này một phen. Hơn nữa theo như lời hắn nói thì cái gọi là nội lực này sẽ không bị người tu luyện đấu khí nhìn ra, có lẽ vị cao nhân này thích giả trư ăn thịt hổ, kéo theo Phong nhi cũng như vậy, có thể lắm, có thể lắm.. Càng nghĩ Lăng Bạo lão gia càng cảm thấy có lý, dù sao thì cũng không hại tôn nhi mình, tu luyện thế nào cũng kệ đi.
- Khụ! Khụ! Phong nhi, nếu sư phụ ngươi đã có lòng thì ngươi phải cố gắng tu luyện, không phụ sự trông mong của hắn, rõ chưa, nếu ta thấy ngươi trễ nải, đừng trách gia gia ra tay độc ác. Bỏ lại một câu, Lăng lão gia tử kéo theo Vu lão 2 người bỏ lại tên tiểu tử kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Ta kháo! Đến như vũ bão, đi như gió, chỉ để hỏi một câu này? Có cần thiết phải khoa trương như vậy không? Lăng tam thiếu đáy lòng âm thầm khinh bỉ, xoay người vào đi ngủ, ngày mai có trận đấu quan trọng, quyết định phần thưởng mà hệ thống đại ca đã nói trước đó.
Bình luận truyện