Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 35: Ngôi làng quỷ dị
- Lão cẩu! Chết đi!!
Lăng Huyền Phong hét lớn, sau đó ra liên tiếp 2 chiêu
- Yến tử lược ba!!! (Chí âm nhất kích, kiếm khí tác động khiến kẻ địch bị đánh lui, nhận được sát thương)
- Thái Cực Kiếm Vũ!!! (Tư thế nhẹ nhàng kình khí tứ xạ, kẻ địch không chết cũng bị thương, tạo thành sát thương)
Đầu tiên, tên đầu lĩnh bị kiếm khí đẩy ra ngoài, khí huyết nhộn nhạo, đấu khí trong cơ thể chạy tán loạn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Tiếp đó, 2 mắt của hắn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng trong đời: Lăng Huyền Phong lao tới, dùng tư thế nhẹ nhàng uyển chuyển chém liền 8 nhát kiếm lên trên người hắn. Nhát kiếm cuối cùng chém bay đầu tên hắn. Một đời đầu lĩnh sát thủ cứ thế hồn bay thiên ngoại.
- Phù! Cuối cùng cũng xử lý xong! Con mẹ nó mệt chết ta, ngồi yên một chỗ mấy tiếng liền làm lão tử cứng hết cả khớp xương rồi.
Lăng Huyền Phong thở ra một ngụm khí. Vừa rồi phải ngồi yên chờ một chỗ suốt mấy tiếng liền, thêm nữa lại phải căng mình chiến đấu làm cho cơ thể hắn đau nhức khắp chỗ. Sau khi làm một vài động tác thư giãn cơ bắp, hắn quay lại nhìn 4 tên sát thủ. Ngay lập tức mặt hắn xanh như lá chuối, ngồi xuống nôn thốc nôn tháo. Cả 2 kiếp thì đây là lần đầu tiên hắn giết người. Trong bụng cảm thấy một trận không thoải mái.
- Ọc! Ọc! Cố gắng lên! Kiếp này nếu muốn đứng trên đỉnh thiên hạ thì bắt buộc dưới chân bổn thiếu gia phải chết không một ngàn cũng phải tám trăm tên! Phải cố gắng vượt qua! Cố lên!
Tự an ủi bản thân mình, hắn ngồi xuống đất vận khí, hắn muốn điều chỉnh cơ thể cho tới trạng thái tốt nhất trước khi khởi hành. Ngay lúc này hệ thống trong đầu hắn vang lên tiếng kêu:
- Đinh! Giết chết thành công sát thủ số 1 và số 3, nhận được phần thưởng: Sí Diễm Trảm, vũ kĩ Huyền Cấp cao giai hệ Đao Pháp, 1000 kim tệ. Vì chú em giết được 4 tên sát thủ, hoàn thành nhiệm vụ ẩn: "Đuổi giết", nhận được khinh công "Khinh Thân Thuật" 1 quyển. Nhận được 1 bức mật thư, có mở ra xem?.
- Mở ra!
- Mở ra mật thư thành công:
"Nhiệm vụ lần này của các ngươi là lần theo dấu vết của tam thiếu gia Lăng Gia. Bằng mọi giá phải giết chết hắn, hủy thi diệt tích. Sau đó trốn đi một thời gian. Theo tin tình báo thì hắn sẽ đi về phía Đông Nam, hướng về thôn ngoại vi Ngọa Đương thành. Nên nhớ không được để lộ tung tích. Gia chủ sẽ có thưởng."
- Quả nhiên là có nội gián trong Lăng Gia, ngay cả đường đi nước bước của bản thiếu gia cũng có được, chứng tỏ tên này có chức vụ không nhỏ. CHắc chắn phải báo đại bá một câu mới được!
Lăng Huyền Phong đọc xong mật thư mà giận run người. Kẻ thù biết rõ đường đi nước bước của hắn, nếu như không cẩn thận sau này bị bọn hắn cắt đầu mà còn không biết vì sao mình chết. Cất bức mật thư vào không gian giới chỉ, nhân tiện có cái hố bẫy đào sẵn, hắn đem thi thể 4 tên sát thủ vứt xuống dưới rồi vùi lấp. Sau khi xong việc cũng tới xế chiều, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng rậm. Bên ngoài bìa rừng, hắn không mất bao nhiêu thời gian thì tìm được ngựa của mình, rồi tiếp tục rong ruổi đến điểm đích.
- Tam thiếu gia thật là thiếu niên anh tài, cứ ngỡ mình sẽ phải ra tay trợ giúp, không ngờ hắn giải quyết nhanh đến vậy!
Sau khi Lăng Huyền Phong rời đi được môt lúc, trong bóng râm hiện ra thân ảnh 4 người. Thân hình bọn hắn mặc áo choàng xanh lục, trên ngực có thêu một chữ "Lăng". Bọn hắn chính là Ảnh Vệ, một lực lượng bí mật của Lăng Gia, chỉ nhận lệnh trực tiếp của gia chủ, trong gia tộc bọn hắn không cần thiết phải nể mặt ai, là tồn tại mà chỉ có cao tầng Lăng Gia mới biết đến. Người vừa lên tiếng là một trung niên nam tử cao 1m8, thân hình nhỏ gọn, trên hông có đeo một thanh trường kiếm.
- Đúng vậy, có lẽ chúng ta đã hơi khinh thường vị thiếu gia này rồi. Tam ca, huynh có tốc độ nhanh nhất, hãy về bẩm báo với gia chủ, bọn muội sẽ đuổi theo tiếp tục âm thầm bảo vệ thiếu gia.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Đó là một nữ nhân, dáng người uyển chuyển lung linh, ngực nở eo thon, mông tròn, đôi mắt to, cặp mày lá liễu trông vô cùng cuốn hút. Tuy rằng nàng đeo khăn che mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người ma quỷ của nàng thôi cũng khiến nhiều người huyết khí sôi sục.
- Tứ muội nói phải. Muội là người có nhiều mưu kế nhất trong nhóm, cứ như vậy mà làm, chúng ta xuất phát!
Thủ lĩnh của nhóm Ảnh Vệ cũng không lằng nhằng, trực tiếp quyết định, vậy là cả nhóm chia 2 đường, 1 thì về báo cáo với gia chủ, 3 người còn lại đi theo bảo vệ Lăng Huyền Phong.
- -----------------------------
Lại một ngày đêm qua đi....
Tảng sáng, cuối cùng Lăng Huyền Phong cũng tới nơi. Theo như hệ thống nói thì nơi này là nơi diễn ra nhiệm vụ. Trước khi đi vào thôn trang, hắn quay đầu lại nói:
- Này! Các ngươi đi theo bổn thiếu gia cũng khá lâu rồi đó! Nếu như là người của Lăng Gia thì hiện thân đi. Dù sao đi một mình cũng chán, các ngươi đi cùng ta cho bớt cô đơn!
Hắn hướng về gốc cây phía sau lưng cách đó một trăm mét mà nói. Thủ lĩnh Ảnh Vệ vô cùng kinh hãi. Bọn hắn từ trước đến nay tư nhận là về bản lĩnh ẩn thân, cho dù gia chủ muốn phát hiện cũng phải tốn một phen công phu, không ngờ hôm nay theo đuôi thiếu gia bí mật như vậy, lại bị hắn phát hiện. Không còn cách nào khác, dù sao cũng bị phát hiện, thôi thì cứ hiện thân.
- Tam thiếu gia khỏe!
3 người đồng thanh cúi chào nói.
- Ừm? Sao chỉ có 3 người? Ta nhớ là khi ra khỏi thành có 4 người cơ mà? Chẳng lẽ có một người không khỏe lại quay về rồi?
Nghe lời nói của thiếu gia, cả 3 mặt đỏ như gấc, có xúc động muốn tìm một khối đậu hũ mà đập đầu tự sát. Ta kháo! Hóa ra bọn lão tử bị phát hiện từ khi ra khỏi thành? Tam thiếu gia con mẹ nó còn là người không?
Thật ra Lăng Huyền Phong không có phát hiện ra họ, mà là hệ thống đã báo cho hắn biết từ lúc ra khỏi Lăng Gia đã có 4 người đi theo. Vì hệ thống nói bọn hắn không có ác ý nên Lăng Huyền Phong mặc kệ, cứ vậy mà đi.
- Ta nói này, lúc trước ta tao ngộ 4 tên sát thủ, tại sao 4 người các ngươi không cứu? Có phải là muốn ta chết không hở?
- Chuyện này.... Thủ lĩnh ảnh vệ lắp bắp. Hắn không biết phải trả lời sao. Lúc đầu bọn hắn ôm tâm lý muốn thử thân thủ của tam thiếu gia ra sao, khi nào đến lúc nguy cấp sẽ ra tay. Nào ngờ Lăng Huyền Phong lại là một tên quái vật, trực tiếp tiêu diệt cả 4 tên làm cho cả đám Ảnh vệ trợn tròn mắt.
- Khụ Khụ... Tam thiếu, ngài cũng phải tha lỗi cho bọn ta a, chúng ta chưa kịp ra tay thì ngài đã làm thịt bọn chúng rồi. Hơn nữa bọn thuộc hạ cũng muốn nhìn tam thiếu đại triển thần uy a! - Vị nữ tử duy nhất trong đám Ảnh Vệ lên tiếng giải vây.
- Cũng đúng! Hắc hắc! Bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ, dăm ba mấy tên sát thủ làm sao có thể đánh lại ta chứ há há há! - Lăng Huyền Phong cười đắc ý
- Ặc... thiếu gia nói phải ngài xác thực lợi hại! - Gã thủ lĩnh có xúc động muốn đập đầu vào tường, sắc mặt đen thui. Không ngờ đối tượng mà gia chủ yêu cầu chúng ta bảo vệ lại là một tên tự kỷ...
- Khụ... Hình như lúc nãy ta nghe có tiếng nói nữ tử thì phải. Là ai trong số các ngươi?
- Là ta, thiếu gia!
Trong đội ngũ, một Ảnh vệ bước ra, dáng người thấp hơn 2 người kia, 2 hung khí muốn phá tan bộ áo bó sát kia cũng sẽ làm cho một số tên sắc lang sặc máu mũi mà chết.
- Là ngươi? Tên là gì, bao nhiêu tuổi? - Lăng Huyền Phong trố mắt lên nhìn bộ ngực ngạo nhân của nữ hộ vệ, hai mắt tỏa sáng, dãi chảy thòng thòng.
- Ta họ Mục, 21 tuổi.
Nữ ảnh vệ lạnh lùng nói, trong lời nói xen vẻ bất mãn khi tên nào đó cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng. Thực ra cũng hết cách rồi, từ trước tới nay nàng đều biết rằng ngực của mình to hơn so với nữ nhân bình thường, quần áo lựa chọn cũng phải đặt may. Nam nhân ai nhìn nàng cũng phải nghía qua 2 tòa thánh nữ phong của nàng trước, trong ánh mắt không khỏi lộ rõ vẻ thèm thuồng, làm cho nàng vô cùng chán ghét.
- Ngươi cởi mặt nạ ra cho ta xem nào.
- Không được, ta không thể để lộ khuôn mặt thật của mình, thiếu gia thứ lỗi.
- Vì sao? Vì lệnh của gia chủ?
- Không phải! Đây là lý do cá nhân.
- Đây là lệnh của bản thiếu gia, ngươi dám không nghe?
- Cho dù chết cũng không nghe! Nàng vẫn lạnh lùng nói. Tiểu sắc lang, đúng là không hổ danh quần là áo lượt.
- Ngươi!..... Lăng Huyền Phong trố mắt lên nhìn nàng. Không ngờ có người còn dám cãi lời hắn. Cắn chặt răng hung hăng thầm nghĩ lão tử về bảo đại bá đưa nàng về làm hộ vệ cho ta, lúc đó không chỉnh nàng đủ thảm thì ta không phải Lăng Tam thiếu, hừ!
- Thôi được rồi không nói nhiều nữa, các ngươi đến rồi thì đi theo ta!
Dứt lời hắn giục ngựa tiến về phía thôn trang, theo sau là 3 Ảnh vệ...
Lăng Huyền Phong hét lớn, sau đó ra liên tiếp 2 chiêu
- Yến tử lược ba!!! (Chí âm nhất kích, kiếm khí tác động khiến kẻ địch bị đánh lui, nhận được sát thương)
- Thái Cực Kiếm Vũ!!! (Tư thế nhẹ nhàng kình khí tứ xạ, kẻ địch không chết cũng bị thương, tạo thành sát thương)
Đầu tiên, tên đầu lĩnh bị kiếm khí đẩy ra ngoài, khí huyết nhộn nhạo, đấu khí trong cơ thể chạy tán loạn, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Tiếp đó, 2 mắt của hắn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng trong đời: Lăng Huyền Phong lao tới, dùng tư thế nhẹ nhàng uyển chuyển chém liền 8 nhát kiếm lên trên người hắn. Nhát kiếm cuối cùng chém bay đầu tên hắn. Một đời đầu lĩnh sát thủ cứ thế hồn bay thiên ngoại.
- Phù! Cuối cùng cũng xử lý xong! Con mẹ nó mệt chết ta, ngồi yên một chỗ mấy tiếng liền làm lão tử cứng hết cả khớp xương rồi.
Lăng Huyền Phong thở ra một ngụm khí. Vừa rồi phải ngồi yên chờ một chỗ suốt mấy tiếng liền, thêm nữa lại phải căng mình chiến đấu làm cho cơ thể hắn đau nhức khắp chỗ. Sau khi làm một vài động tác thư giãn cơ bắp, hắn quay lại nhìn 4 tên sát thủ. Ngay lập tức mặt hắn xanh như lá chuối, ngồi xuống nôn thốc nôn tháo. Cả 2 kiếp thì đây là lần đầu tiên hắn giết người. Trong bụng cảm thấy một trận không thoải mái.
- Ọc! Ọc! Cố gắng lên! Kiếp này nếu muốn đứng trên đỉnh thiên hạ thì bắt buộc dưới chân bổn thiếu gia phải chết không một ngàn cũng phải tám trăm tên! Phải cố gắng vượt qua! Cố lên!
Tự an ủi bản thân mình, hắn ngồi xuống đất vận khí, hắn muốn điều chỉnh cơ thể cho tới trạng thái tốt nhất trước khi khởi hành. Ngay lúc này hệ thống trong đầu hắn vang lên tiếng kêu:
- Đinh! Giết chết thành công sát thủ số 1 và số 3, nhận được phần thưởng: Sí Diễm Trảm, vũ kĩ Huyền Cấp cao giai hệ Đao Pháp, 1000 kim tệ. Vì chú em giết được 4 tên sát thủ, hoàn thành nhiệm vụ ẩn: "Đuổi giết", nhận được khinh công "Khinh Thân Thuật" 1 quyển. Nhận được 1 bức mật thư, có mở ra xem?.
- Mở ra!
- Mở ra mật thư thành công:
"Nhiệm vụ lần này của các ngươi là lần theo dấu vết của tam thiếu gia Lăng Gia. Bằng mọi giá phải giết chết hắn, hủy thi diệt tích. Sau đó trốn đi một thời gian. Theo tin tình báo thì hắn sẽ đi về phía Đông Nam, hướng về thôn ngoại vi Ngọa Đương thành. Nên nhớ không được để lộ tung tích. Gia chủ sẽ có thưởng."
- Quả nhiên là có nội gián trong Lăng Gia, ngay cả đường đi nước bước của bản thiếu gia cũng có được, chứng tỏ tên này có chức vụ không nhỏ. CHắc chắn phải báo đại bá một câu mới được!
Lăng Huyền Phong đọc xong mật thư mà giận run người. Kẻ thù biết rõ đường đi nước bước của hắn, nếu như không cẩn thận sau này bị bọn hắn cắt đầu mà còn không biết vì sao mình chết. Cất bức mật thư vào không gian giới chỉ, nhân tiện có cái hố bẫy đào sẵn, hắn đem thi thể 4 tên sát thủ vứt xuống dưới rồi vùi lấp. Sau khi xong việc cũng tới xế chiều, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng rậm. Bên ngoài bìa rừng, hắn không mất bao nhiêu thời gian thì tìm được ngựa của mình, rồi tiếp tục rong ruổi đến điểm đích.
- Tam thiếu gia thật là thiếu niên anh tài, cứ ngỡ mình sẽ phải ra tay trợ giúp, không ngờ hắn giải quyết nhanh đến vậy!
Sau khi Lăng Huyền Phong rời đi được môt lúc, trong bóng râm hiện ra thân ảnh 4 người. Thân hình bọn hắn mặc áo choàng xanh lục, trên ngực có thêu một chữ "Lăng". Bọn hắn chính là Ảnh Vệ, một lực lượng bí mật của Lăng Gia, chỉ nhận lệnh trực tiếp của gia chủ, trong gia tộc bọn hắn không cần thiết phải nể mặt ai, là tồn tại mà chỉ có cao tầng Lăng Gia mới biết đến. Người vừa lên tiếng là một trung niên nam tử cao 1m8, thân hình nhỏ gọn, trên hông có đeo một thanh trường kiếm.
- Đúng vậy, có lẽ chúng ta đã hơi khinh thường vị thiếu gia này rồi. Tam ca, huynh có tốc độ nhanh nhất, hãy về bẩm báo với gia chủ, bọn muội sẽ đuổi theo tiếp tục âm thầm bảo vệ thiếu gia.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Đó là một nữ nhân, dáng người uyển chuyển lung linh, ngực nở eo thon, mông tròn, đôi mắt to, cặp mày lá liễu trông vô cùng cuốn hút. Tuy rằng nàng đeo khăn che mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người ma quỷ của nàng thôi cũng khiến nhiều người huyết khí sôi sục.
- Tứ muội nói phải. Muội là người có nhiều mưu kế nhất trong nhóm, cứ như vậy mà làm, chúng ta xuất phát!
Thủ lĩnh của nhóm Ảnh Vệ cũng không lằng nhằng, trực tiếp quyết định, vậy là cả nhóm chia 2 đường, 1 thì về báo cáo với gia chủ, 3 người còn lại đi theo bảo vệ Lăng Huyền Phong.
- -----------------------------
Lại một ngày đêm qua đi....
Tảng sáng, cuối cùng Lăng Huyền Phong cũng tới nơi. Theo như hệ thống nói thì nơi này là nơi diễn ra nhiệm vụ. Trước khi đi vào thôn trang, hắn quay đầu lại nói:
- Này! Các ngươi đi theo bổn thiếu gia cũng khá lâu rồi đó! Nếu như là người của Lăng Gia thì hiện thân đi. Dù sao đi một mình cũng chán, các ngươi đi cùng ta cho bớt cô đơn!
Hắn hướng về gốc cây phía sau lưng cách đó một trăm mét mà nói. Thủ lĩnh Ảnh Vệ vô cùng kinh hãi. Bọn hắn từ trước đến nay tư nhận là về bản lĩnh ẩn thân, cho dù gia chủ muốn phát hiện cũng phải tốn một phen công phu, không ngờ hôm nay theo đuôi thiếu gia bí mật như vậy, lại bị hắn phát hiện. Không còn cách nào khác, dù sao cũng bị phát hiện, thôi thì cứ hiện thân.
- Tam thiếu gia khỏe!
3 người đồng thanh cúi chào nói.
- Ừm? Sao chỉ có 3 người? Ta nhớ là khi ra khỏi thành có 4 người cơ mà? Chẳng lẽ có một người không khỏe lại quay về rồi?
Nghe lời nói của thiếu gia, cả 3 mặt đỏ như gấc, có xúc động muốn tìm một khối đậu hũ mà đập đầu tự sát. Ta kháo! Hóa ra bọn lão tử bị phát hiện từ khi ra khỏi thành? Tam thiếu gia con mẹ nó còn là người không?
Thật ra Lăng Huyền Phong không có phát hiện ra họ, mà là hệ thống đã báo cho hắn biết từ lúc ra khỏi Lăng Gia đã có 4 người đi theo. Vì hệ thống nói bọn hắn không có ác ý nên Lăng Huyền Phong mặc kệ, cứ vậy mà đi.
- Ta nói này, lúc trước ta tao ngộ 4 tên sát thủ, tại sao 4 người các ngươi không cứu? Có phải là muốn ta chết không hở?
- Chuyện này.... Thủ lĩnh ảnh vệ lắp bắp. Hắn không biết phải trả lời sao. Lúc đầu bọn hắn ôm tâm lý muốn thử thân thủ của tam thiếu gia ra sao, khi nào đến lúc nguy cấp sẽ ra tay. Nào ngờ Lăng Huyền Phong lại là một tên quái vật, trực tiếp tiêu diệt cả 4 tên làm cho cả đám Ảnh vệ trợn tròn mắt.
- Khụ Khụ... Tam thiếu, ngài cũng phải tha lỗi cho bọn ta a, chúng ta chưa kịp ra tay thì ngài đã làm thịt bọn chúng rồi. Hơn nữa bọn thuộc hạ cũng muốn nhìn tam thiếu đại triển thần uy a! - Vị nữ tử duy nhất trong đám Ảnh Vệ lên tiếng giải vây.
- Cũng đúng! Hắc hắc! Bản thiếu gia anh tuấn tiêu sái anh minh thần võ, dăm ba mấy tên sát thủ làm sao có thể đánh lại ta chứ há há há! - Lăng Huyền Phong cười đắc ý
- Ặc... thiếu gia nói phải ngài xác thực lợi hại! - Gã thủ lĩnh có xúc động muốn đập đầu vào tường, sắc mặt đen thui. Không ngờ đối tượng mà gia chủ yêu cầu chúng ta bảo vệ lại là một tên tự kỷ...
- Khụ... Hình như lúc nãy ta nghe có tiếng nói nữ tử thì phải. Là ai trong số các ngươi?
- Là ta, thiếu gia!
Trong đội ngũ, một Ảnh vệ bước ra, dáng người thấp hơn 2 người kia, 2 hung khí muốn phá tan bộ áo bó sát kia cũng sẽ làm cho một số tên sắc lang sặc máu mũi mà chết.
- Là ngươi? Tên là gì, bao nhiêu tuổi? - Lăng Huyền Phong trố mắt lên nhìn bộ ngực ngạo nhân của nữ hộ vệ, hai mắt tỏa sáng, dãi chảy thòng thòng.
- Ta họ Mục, 21 tuổi.
Nữ ảnh vệ lạnh lùng nói, trong lời nói xen vẻ bất mãn khi tên nào đó cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng. Thực ra cũng hết cách rồi, từ trước tới nay nàng đều biết rằng ngực của mình to hơn so với nữ nhân bình thường, quần áo lựa chọn cũng phải đặt may. Nam nhân ai nhìn nàng cũng phải nghía qua 2 tòa thánh nữ phong của nàng trước, trong ánh mắt không khỏi lộ rõ vẻ thèm thuồng, làm cho nàng vô cùng chán ghét.
- Ngươi cởi mặt nạ ra cho ta xem nào.
- Không được, ta không thể để lộ khuôn mặt thật của mình, thiếu gia thứ lỗi.
- Vì sao? Vì lệnh của gia chủ?
- Không phải! Đây là lý do cá nhân.
- Đây là lệnh của bản thiếu gia, ngươi dám không nghe?
- Cho dù chết cũng không nghe! Nàng vẫn lạnh lùng nói. Tiểu sắc lang, đúng là không hổ danh quần là áo lượt.
- Ngươi!..... Lăng Huyền Phong trố mắt lên nhìn nàng. Không ngờ có người còn dám cãi lời hắn. Cắn chặt răng hung hăng thầm nghĩ lão tử về bảo đại bá đưa nàng về làm hộ vệ cho ta, lúc đó không chỉnh nàng đủ thảm thì ta không phải Lăng Tam thiếu, hừ!
- Thôi được rồi không nói nhiều nữa, các ngươi đến rồi thì đi theo ta!
Dứt lời hắn giục ngựa tiến về phía thôn trang, theo sau là 3 Ảnh vệ...
Bình luận truyện