Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế
Chương 15
Editor: Siro
Người của ekip đi rồi, nhưng máy quay vẫn đang hoạt động, thu hình suốt đến tối mai.
Hạ Vân Trù liếc qua ống kính, rồi thu lại ánh nhìn.
“Chít.” Chó con kêu lên.
Hiển nhiên, lông của cô đã được làn gió khoan khoái hong khô rồi.
...Đây là máy sấy khô được chế tạo đặc biệt cho cô, ai bảo cô là một con chó muốn tắm mỗi ngày chứ?
Hạ Vân Trù tỏ ra bất đắc dĩ.
Lúc này, Mạc Linh Chi, đã hong khô, kêu một tiếng rồi chuẩn bị nhảy lên giường.
Hạ Vân Trù tiến tới hai bước, chộp lấy cô và nhấc lên: “Tối nay nhóc ngủ trong ổ của mình đi.”
“Áu?” Tại sao?
Cô mở to mắt.
Hạ Vân Trù: “... Đừng nói nhảm nữa, tối nay nhóc ngủ một mình.”
Anh day ấn đường, chẳng lẽ nói cho cô biết vì có cô nhóc này trên giường nên tối hôm qua anh thấy... mộng xuân sao?
Đương nhiên anh không nói ra, và dĩ nhiên chó con cũng không hiểu.
Thế nên, Hạ Vân Trù trực tiếp ôm lấy chó con và xách cô vào ổ.
Phải nói, ổ cho chó cũng vô cùng thoải mái, vả lại trong phòng cô còn có một chiếc giường khác. Sau khi để cô xuống, anh chỉ lên cái giường đó: “Nếu nhóc đã quen ngủ trên giường, vậy ở đó có giường kìa, nghe không?”
Mạc Linh Chi: “... Ăng ăng.” Đừng vậy mà nha?
Ánh mắt cầu khẩn.
Suýt nữa Hạ Vân Trù đã mềm lòng. Ngay sau đó, anh lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua mình mơ thấy một cô gái...
Anh giật nảy mình, giọng điệu càng kiên quyết: “Không đời nào! Tối nay, nhóc ngủ một mình đi.”
Nói xong, anh giúp chó con chỉnh lại chăn rồi quay người rời đi.
Mạc Linh Chi rón rén đuổi theo.
...Lần trước cô đã bò lên giường như thế!
Hạ Vân Trù ngoái lại, nhìn cô với nét mặt vô cảm: “Quay lại đi, tối nay nếu nhóc không ngoan, anh sẽ trừ đồ ăn vặt ngày mai đấy.”
...Chiêu này của cô không có hiệu quả khi sử dụng lần thứ hai rồi.
Nhưng câu cảnh cáo sẽ “trừ đồ ăn vặt” vô cùng có sức uy hiếp.
Mạc Linh Chi ủ rũ gục xuống, xoay người và chui vào trong ổ của mình. Ổ rất sạch sẽ và ấm áp, nhưng cô cứ cụp đầu để lộ vẻ mặt đáng thương.
Tại sao không thể ngủ chung với người nhận nuôi vậy?
Cô đã quen chạm vào anh khi ngủ rồi.
“Linh” quanh năm sống cô đơn trên núi nên thích ưa thích sự sôi nổi nhất. Hơn nữa, cô cảm thấy ngủ với anh sẽ tốt hơn ngủ một mình...
Hạ Vân Trù nghiêm túc nói: “... Nhóc lớn rồi, phải ngủ một mình.”
“Hừm.” Lần đầu tiên Mạc Linh Chi phát ra âm thanh này. Cô quay đi, không thèm nhìn anh nữa.
Cô có lớn đâu?
Rõ là một con quốc bảo nhỏ xíu!
Hạ Vân Trù: “...” Còn biết giận nữa cơ đấy.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, bèn đi tới và xoa đầu cô, mới xoay người rời đi.
Mạc Linh Chi nhìn bóng lưng anh, đồng tử láo liên, trong lòng nảy ra một ý kiến hay.
-
Một tiếng sau
Hạ Vân Trù chưa ngủ, vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của anh không tốt.
Trong khoảng thời gian này, nhờ chó con vừa đụng vào gối là ngủ kia, nghe tiếng hít thở khe khẽ của cô, anh không khỏi bị cô dẫn vào trong giấc mộng.
Tối nay bên cạnh không có Chi Chi, dù anh nằm im không cử động nhưng vẫn không thể ngủ được.
...Cứ thấy bên cạnh đang thiếu thứ gì đó.
Hạ Vân Trù thở dài khó thể nhận ra, trở mình.
Lúc này, trong không khí tĩnh lặng đột nhiên có tiếng động khẽ. Cánh cửa đang khép hờ, bị nhẹ nhàng mở ra.
Hạ Vân Trù nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Anh cảm thấy giường hơi rung, có thứ gì đó đang nhảy lên.
...Trong lòng anh sớm đã có đáp án.
“Chít?” Tiếng kêu rất nhỏ.
Người trên giường không động đậy. Mạc Linh Chi lập tức vui vẻ, rồi thuần thục chui vào chăn.
Ha, ngày mai cô chỉ cần bò về phòng của mình trước khi người nhận nuôi thức giấc thì sẽ không bị trừ đồ ăn vặt rồi?
Nghĩ vậy, cô thích thú đến mức tai giật khẽ.
...Thông minh quá đi mất.
Sau khi xác định được “chiến lược”, cô gối lên gối đầu giống Hạ Vân Trù, tựa sát vào anh, chân khoác lên người anh. Chưa đầy ba phút, cô đã “o o o” chìm vào giấc ngủ.
Qua thêm một phút nữa, Hạ Vân Trù đưa tay đắp kín chăn cho cô, và cất giọng yêu chiều: “Nhóc đó nha.”
Nhưng anh không lùi ra. Anh dựa vào chó con, nhắm mắt lại và dãn mày.
Chẳng bao lâu sau, hô hấp của anh cũng trở nên ổn định, hiển nhiên anh đã ngủ say.
Cảnh này, chó con đã ngủ không nhìn thấy, nhưng tất cả đều được thu vào máy quay.
Đạo diễn Chương: “...” Đây là miệng chối đây đẩy nhưng mải miết tung hint trong truyền thuyết đây à?
Đúng vậy, đạo diễn Chương, tổng đạo diễn của chương trình thực tế “Ngôi sao nổi tiếng” đang tăng ca với mọi người để cắt nối biên tập tư liệu thực tế. Trong khi những người khác xử lý các cảnh được ghi hình ban ngày thì ông ta đang ngồi xem lại “Thu hình trực tiếp”.
Trợ lý đạo diễn đi tới: “Đạo diễn Chương?”
Đến khi thấy rõ màn hình, đồng tử của anh ta co lại. Anh ta nhìn đạo diễn một cách khó tin, dường như không dám tin vào mắt mình.
Trời đất ơi!
Đạo diễn Chương đã xem cả tối rồi, chẳng rời mắt lấy một lần, thậm chí ông ta còn ngồi ăn cơm tối ngay trước màn hình nữa.
Anh ta những tưởng ông đang xem tư liệu thực tế, thế nhưng không ngờ, ông ta lại đang ngắm Hạ Vân Trù!
Tuy ống kính cũng sẽ được bật vào buổi tối nhưng chỉ trong phạm vi thu hình.
Thật sự không có ai cứ nhìn chằm chằm người khác ngủ vậy đâu!
Vả lại, nhìn hau háu vào một mỹ nữ xinh đẹp như Bạch Ngọc thì không nói, vậy nhưng đạo diễn Chương cứ nhìn chăm chăm vào một gã đàn ông như Hạ Vân Trù!
...Đẹp mấy đi nữa cũng là đàn ông mà.
Trợ lý ra chiều hoảng sợ, đến nỗi vô thức lùi lại một bước.
Anh ta không biết đạo diễn Chương này có sở thích đặc biệt gì không nữa?!
Đạo diễn Chương: “...”
Ông ta sực hiểu ra, hơi lúng túng ho khan: “Tôi không xem Hạ tổng đâu, tôi đang xem con chó nhà Hạ tổng thôi...”
Trợ lý: “Ha ha.” Gật đầu cười gượng.
Nhưng trên mặt anh ta lại như được viết... Ông đang lừa ai đấy!
Đạo diễn Chương đỡ trán: “... Tôi thật sự đang xem chó của anh ấy thôi. Con chó này đúng là có ma lực, không rời mắt nổi, hơn nữa càng xem càng ghiền, có vẻ như nó rất có linh tính.”
Trợ lý mỉm cười: “Ha ha, vậy ạ?” Ngài tiếp tục giải thích đi, dù gì tôi cũng không tin đâu.
Đạo diễn Chương muốn sụp đổ: “Tôi thật sự đang xem con chó đó mà!”
Trợ lý run lên vì hoảng sợ. Tất cả các nhân viên tổ hậu kì đều nhìn về phía đạo diễn Chương, người đang rít gào.
Đạo diễn Chương: “...”
Ông ta hít sâu một hơi, đứng lên để bản thân bình tĩnh lại.
Kế đến, ông ta chỉ thị trợ lý của mình: “Thông báo với Phương Hải, bảo anh ta ngày mai sắp xếp một máy quay quay con chó tên Chi Chi của nhà Hạ tổng đi. Mã Lực, lưu trữ riêng tất cả cảnh quay chó của Hạ tổng, để phòng hờ.”
Mã Lực: “Vâng.”
Trợ lý: “À... Vâng.”
Dừng một lát, anh ta không dằn được, hỏi: “Chó mà cũng cần lưu trữ tư liệu riêng nữa ạ?”
Nhớ đến những gì mình mới vừa xem, Đạo diễn Chương đáp: “Cứ lưu riêng ra trước đi đã, con chó đó thật sự có độc đấy, tôi xem mà không rời mắt nổi, cứ muốn xem thử nó sẽ làm gì tiếp theo thôi. Trước tiên lưu tư liệu thực tế của nó vào một file, biết đâu có khán giả giống tôi thì sao? Lỡ như nó thật sự vô cùng thông minh thì sao?”
...Phòng ngừa trước để tránh khỏi tai hoạ chứ sao.
Trợ lý: “À à, vâng.” Vẫn còn hơi chóng mặt.
Đến khi đạo diễn Chương rời đi, trợ lý mới ngẫm nghĩ rồi đi tới máy tính bàn gần đó và mở video của chú chó kia lên xem.
...Đạo diễn Chương thật sự đang xem chó à? Sao mình tin nổi chứ?
Chắc do trước đây anh ta chưa từng nghe nói đạo diễn Chương có sở thích đặc biệt nào đó thôi...
Phải tìm hiểu cặn kẽ mới được.
...Cũng để phòng trước để tránh tai hoạ chứ sao.
Vì vậy, anh ta tìm hiểu video của nhóm Hạ Vân Trù từ sớm đến tối muộn.
Ngày hôm sau.
Đạo diễn Chương vừa uống sữa đậu nành vừa gặm bánh bao, một tay khác đang cầm điện thoại di động, ông ta nói:
“Đúng, có lẽ hôm nay Cam Vũ Quyên sẽ công khai chuyện tình cảm đấy. Mọi người nhớ quay thêm nhiều cảnh của cô ấy rồi về biên tập lại sau. Bên Bạch Ngọc, nhắc cô ấy xem liệu có thể làm chuyện gì bắt mắt hơn được không.
“Cũng phải nhắc nhở Tô Ức rằng kì số một và hai là quay từng khách mời, nhưng đến số thứ ba và bốn sẽ tập hợp các khách mời lại quay chung, nếu muốn thể hiện phong cách cá nhân thì tranh thủ đi.
“Phương Hải, tính tò mò sẽ gi3t ch3t mèo đấy. Cậu quay Hạ tổng thôi, đừng nghĩ ngợi gì đến chuyện đào bới phụ nữ của Hạ tổng nữa.”
Dừng một lát, ông ta tiếp lời: “... Nhưng quả thật tư liệu thực tế của Hạ tổng quá ít, hôm nay mọi người phải quay Hạ tổng nhiều nhiều vào, nếu không thời lượng sẽ ngắn lắm đấy.”
Dứt lời, ông ta đi vào văn phòng.
Trợ lý nhìn ông ta bằng đôi mắt thâm quầng và sưng húp: “Đạo diễn Chương...”
Đạo diễn Chương: “?”
Ông ta sửng sốt, hỏi: “Tối qua cậu không ngủ à?”
Trợ lý chỉ vào Mạc Linh Chi trong màn hình: “Con chó này có độc thật đấy ạ!!!”
Đạo diễn Chương: “...”
Suy tư chốc lát, ông ta bổ sung vào điện thoại: “Phương Hải, nhớ chia máy ra quay cả con chó kia nữa!”
...Xem ra không chỉ có một mình ông ta.
Con chó đó quả thật đáng để quay.
-
Cúp điện thoại, Phương Hải sững sờ.
Tôn Mai Ngọc: “Anh Phương, sao vậy ạ?”
Phương Hải hoang mang đáp: “Đạo diễn Chương bảo quay con chó đó nhiều hơn.”
Hơi kinh ngạc, Tôn Mai Ngọc nói: “Con chó đó quả thật rất thú vị, xem ra đạo diễn Chương cũng đánh giá cao nó.”
Phương Hải lắc đầu: “Chỉ là một con chó thôi, không ảnh hưởng gì mấy đến gameshow của chúng ta đâu. Suy cho cùng, người mà khán giả tò mò trong chương trình “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” là ngôi sao nổi tiếng thôi.”
Tôn Mai Ngọc nói thầm: “... Nhưng Hạ tổng đâu phải là ngôi sao nổi tiếng đâu ạ, mà khán giả cũng rất tò mò đấy thôi.”
Phương Hải cứng họng, hồi lâu sau mới nói: “Sao có thể so sánh Hạ tổng với một con chó chứ?”
Khoan đã, câu này hình như hơi sai?
Phương Hải sửa miệng: “Hạ tổng là người đàn ông kim cương, còn Chi Chi chỉ là một con chó thôi, khác hoàn toàn.”
“Khác gì đâu ạ? Chỉ cần có thể gây hứng thú với khán giả là được chứ sao...” Tôn Mai Ngọc không đồng ý lắm.
Phương Hải xua tay: “Già mồm quá. Thôi, tôi không cãi nhau với cô đâu. Chia một máy ra quay con chó đó đi, dù gì cũng do đạo diễn Chương yêu cầu, phòng ngừa trước để tránh tai hoạ. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là quay Hạ tổng, xem coi phải làm thế nào để tạo thêm nhiều cảnh thực tế cho Hạ tổng.”
“Dạ.” Tôn Mai Ngọc gật đầu, lấy máy quay di động ra: “Vậy thì dùng cái này đi theo chó con. Em vẫn muốn quay cảnh nhà tắm vào buổi sáng ạ, em cứ ngờ ngợ có bí mật gì đó...”
“Tò mò sẽ hại chết mèo, đạo diễn Chương nói vậy đấy. Sau khi quay xong thì hôm nay cô phải tém lại cho tôi. Nếu để Hạ tổng phát hiện cô tọc mạch bí mật của anh ấy, cả tôi cũng không cứu nổi cô đâu!” Phương Hải lại cảnh cáo.
“Dạ!” Tôn Mai Ngọc căng thẳng.
Người của ekip đi rồi, nhưng máy quay vẫn đang hoạt động, thu hình suốt đến tối mai.
Hạ Vân Trù liếc qua ống kính, rồi thu lại ánh nhìn.
“Chít.” Chó con kêu lên.
Hiển nhiên, lông của cô đã được làn gió khoan khoái hong khô rồi.
...Đây là máy sấy khô được chế tạo đặc biệt cho cô, ai bảo cô là một con chó muốn tắm mỗi ngày chứ?
Hạ Vân Trù tỏ ra bất đắc dĩ.
Lúc này, Mạc Linh Chi, đã hong khô, kêu một tiếng rồi chuẩn bị nhảy lên giường.
Hạ Vân Trù tiến tới hai bước, chộp lấy cô và nhấc lên: “Tối nay nhóc ngủ trong ổ của mình đi.”
“Áu?” Tại sao?
Cô mở to mắt.
Hạ Vân Trù: “... Đừng nói nhảm nữa, tối nay nhóc ngủ một mình.”
Anh day ấn đường, chẳng lẽ nói cho cô biết vì có cô nhóc này trên giường nên tối hôm qua anh thấy... mộng xuân sao?
Đương nhiên anh không nói ra, và dĩ nhiên chó con cũng không hiểu.
Thế nên, Hạ Vân Trù trực tiếp ôm lấy chó con và xách cô vào ổ.
Phải nói, ổ cho chó cũng vô cùng thoải mái, vả lại trong phòng cô còn có một chiếc giường khác. Sau khi để cô xuống, anh chỉ lên cái giường đó: “Nếu nhóc đã quen ngủ trên giường, vậy ở đó có giường kìa, nghe không?”
Mạc Linh Chi: “... Ăng ăng.” Đừng vậy mà nha?
Ánh mắt cầu khẩn.
Suýt nữa Hạ Vân Trù đã mềm lòng. Ngay sau đó, anh lập tức nhớ lại chuyện tối hôm qua mình mơ thấy một cô gái...
Anh giật nảy mình, giọng điệu càng kiên quyết: “Không đời nào! Tối nay, nhóc ngủ một mình đi.”
Nói xong, anh giúp chó con chỉnh lại chăn rồi quay người rời đi.
Mạc Linh Chi rón rén đuổi theo.
...Lần trước cô đã bò lên giường như thế!
Hạ Vân Trù ngoái lại, nhìn cô với nét mặt vô cảm: “Quay lại đi, tối nay nếu nhóc không ngoan, anh sẽ trừ đồ ăn vặt ngày mai đấy.”
...Chiêu này của cô không có hiệu quả khi sử dụng lần thứ hai rồi.
Nhưng câu cảnh cáo sẽ “trừ đồ ăn vặt” vô cùng có sức uy hiếp.
Mạc Linh Chi ủ rũ gục xuống, xoay người và chui vào trong ổ của mình. Ổ rất sạch sẽ và ấm áp, nhưng cô cứ cụp đầu để lộ vẻ mặt đáng thương.
Tại sao không thể ngủ chung với người nhận nuôi vậy?
Cô đã quen chạm vào anh khi ngủ rồi.
“Linh” quanh năm sống cô đơn trên núi nên thích ưa thích sự sôi nổi nhất. Hơn nữa, cô cảm thấy ngủ với anh sẽ tốt hơn ngủ một mình...
Hạ Vân Trù nghiêm túc nói: “... Nhóc lớn rồi, phải ngủ một mình.”
“Hừm.” Lần đầu tiên Mạc Linh Chi phát ra âm thanh này. Cô quay đi, không thèm nhìn anh nữa.
Cô có lớn đâu?
Rõ là một con quốc bảo nhỏ xíu!
Hạ Vân Trù: “...” Còn biết giận nữa cơ đấy.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, bèn đi tới và xoa đầu cô, mới xoay người rời đi.
Mạc Linh Chi nhìn bóng lưng anh, đồng tử láo liên, trong lòng nảy ra một ý kiến hay.
-
Một tiếng sau
Hạ Vân Trù chưa ngủ, vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của anh không tốt.
Trong khoảng thời gian này, nhờ chó con vừa đụng vào gối là ngủ kia, nghe tiếng hít thở khe khẽ của cô, anh không khỏi bị cô dẫn vào trong giấc mộng.
Tối nay bên cạnh không có Chi Chi, dù anh nằm im không cử động nhưng vẫn không thể ngủ được.
...Cứ thấy bên cạnh đang thiếu thứ gì đó.
Hạ Vân Trù thở dài khó thể nhận ra, trở mình.
Lúc này, trong không khí tĩnh lặng đột nhiên có tiếng động khẽ. Cánh cửa đang khép hờ, bị nhẹ nhàng mở ra.
Hạ Vân Trù nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Anh cảm thấy giường hơi rung, có thứ gì đó đang nhảy lên.
...Trong lòng anh sớm đã có đáp án.
“Chít?” Tiếng kêu rất nhỏ.
Người trên giường không động đậy. Mạc Linh Chi lập tức vui vẻ, rồi thuần thục chui vào chăn.
Ha, ngày mai cô chỉ cần bò về phòng của mình trước khi người nhận nuôi thức giấc thì sẽ không bị trừ đồ ăn vặt rồi?
Nghĩ vậy, cô thích thú đến mức tai giật khẽ.
...Thông minh quá đi mất.
Sau khi xác định được “chiến lược”, cô gối lên gối đầu giống Hạ Vân Trù, tựa sát vào anh, chân khoác lên người anh. Chưa đầy ba phút, cô đã “o o o” chìm vào giấc ngủ.
Qua thêm một phút nữa, Hạ Vân Trù đưa tay đắp kín chăn cho cô, và cất giọng yêu chiều: “Nhóc đó nha.”
Nhưng anh không lùi ra. Anh dựa vào chó con, nhắm mắt lại và dãn mày.
Chẳng bao lâu sau, hô hấp của anh cũng trở nên ổn định, hiển nhiên anh đã ngủ say.
Cảnh này, chó con đã ngủ không nhìn thấy, nhưng tất cả đều được thu vào máy quay.
Đạo diễn Chương: “...” Đây là miệng chối đây đẩy nhưng mải miết tung hint trong truyền thuyết đây à?
Đúng vậy, đạo diễn Chương, tổng đạo diễn của chương trình thực tế “Ngôi sao nổi tiếng” đang tăng ca với mọi người để cắt nối biên tập tư liệu thực tế. Trong khi những người khác xử lý các cảnh được ghi hình ban ngày thì ông ta đang ngồi xem lại “Thu hình trực tiếp”.
Trợ lý đạo diễn đi tới: “Đạo diễn Chương?”
Đến khi thấy rõ màn hình, đồng tử của anh ta co lại. Anh ta nhìn đạo diễn một cách khó tin, dường như không dám tin vào mắt mình.
Trời đất ơi!
Đạo diễn Chương đã xem cả tối rồi, chẳng rời mắt lấy một lần, thậm chí ông ta còn ngồi ăn cơm tối ngay trước màn hình nữa.
Anh ta những tưởng ông đang xem tư liệu thực tế, thế nhưng không ngờ, ông ta lại đang ngắm Hạ Vân Trù!
Tuy ống kính cũng sẽ được bật vào buổi tối nhưng chỉ trong phạm vi thu hình.
Thật sự không có ai cứ nhìn chằm chằm người khác ngủ vậy đâu!
Vả lại, nhìn hau háu vào một mỹ nữ xinh đẹp như Bạch Ngọc thì không nói, vậy nhưng đạo diễn Chương cứ nhìn chăm chăm vào một gã đàn ông như Hạ Vân Trù!
...Đẹp mấy đi nữa cũng là đàn ông mà.
Trợ lý ra chiều hoảng sợ, đến nỗi vô thức lùi lại một bước.
Anh ta không biết đạo diễn Chương này có sở thích đặc biệt gì không nữa?!
Đạo diễn Chương: “...”
Ông ta sực hiểu ra, hơi lúng túng ho khan: “Tôi không xem Hạ tổng đâu, tôi đang xem con chó nhà Hạ tổng thôi...”
Trợ lý: “Ha ha.” Gật đầu cười gượng.
Nhưng trên mặt anh ta lại như được viết... Ông đang lừa ai đấy!
Đạo diễn Chương đỡ trán: “... Tôi thật sự đang xem chó của anh ấy thôi. Con chó này đúng là có ma lực, không rời mắt nổi, hơn nữa càng xem càng ghiền, có vẻ như nó rất có linh tính.”
Trợ lý mỉm cười: “Ha ha, vậy ạ?” Ngài tiếp tục giải thích đi, dù gì tôi cũng không tin đâu.
Đạo diễn Chương muốn sụp đổ: “Tôi thật sự đang xem con chó đó mà!”
Trợ lý run lên vì hoảng sợ. Tất cả các nhân viên tổ hậu kì đều nhìn về phía đạo diễn Chương, người đang rít gào.
Đạo diễn Chương: “...”
Ông ta hít sâu một hơi, đứng lên để bản thân bình tĩnh lại.
Kế đến, ông ta chỉ thị trợ lý của mình: “Thông báo với Phương Hải, bảo anh ta ngày mai sắp xếp một máy quay quay con chó tên Chi Chi của nhà Hạ tổng đi. Mã Lực, lưu trữ riêng tất cả cảnh quay chó của Hạ tổng, để phòng hờ.”
Mã Lực: “Vâng.”
Trợ lý: “À... Vâng.”
Dừng một lát, anh ta không dằn được, hỏi: “Chó mà cũng cần lưu trữ tư liệu riêng nữa ạ?”
Nhớ đến những gì mình mới vừa xem, Đạo diễn Chương đáp: “Cứ lưu riêng ra trước đi đã, con chó đó thật sự có độc đấy, tôi xem mà không rời mắt nổi, cứ muốn xem thử nó sẽ làm gì tiếp theo thôi. Trước tiên lưu tư liệu thực tế của nó vào một file, biết đâu có khán giả giống tôi thì sao? Lỡ như nó thật sự vô cùng thông minh thì sao?”
...Phòng ngừa trước để tránh khỏi tai hoạ chứ sao.
Trợ lý: “À à, vâng.” Vẫn còn hơi chóng mặt.
Đến khi đạo diễn Chương rời đi, trợ lý mới ngẫm nghĩ rồi đi tới máy tính bàn gần đó và mở video của chú chó kia lên xem.
...Đạo diễn Chương thật sự đang xem chó à? Sao mình tin nổi chứ?
Chắc do trước đây anh ta chưa từng nghe nói đạo diễn Chương có sở thích đặc biệt nào đó thôi...
Phải tìm hiểu cặn kẽ mới được.
...Cũng để phòng trước để tránh tai hoạ chứ sao.
Vì vậy, anh ta tìm hiểu video của nhóm Hạ Vân Trù từ sớm đến tối muộn.
Ngày hôm sau.
Đạo diễn Chương vừa uống sữa đậu nành vừa gặm bánh bao, một tay khác đang cầm điện thoại di động, ông ta nói:
“Đúng, có lẽ hôm nay Cam Vũ Quyên sẽ công khai chuyện tình cảm đấy. Mọi người nhớ quay thêm nhiều cảnh của cô ấy rồi về biên tập lại sau. Bên Bạch Ngọc, nhắc cô ấy xem liệu có thể làm chuyện gì bắt mắt hơn được không.
“Cũng phải nhắc nhở Tô Ức rằng kì số một và hai là quay từng khách mời, nhưng đến số thứ ba và bốn sẽ tập hợp các khách mời lại quay chung, nếu muốn thể hiện phong cách cá nhân thì tranh thủ đi.
“Phương Hải, tính tò mò sẽ gi3t ch3t mèo đấy. Cậu quay Hạ tổng thôi, đừng nghĩ ngợi gì đến chuyện đào bới phụ nữ của Hạ tổng nữa.”
Dừng một lát, ông ta tiếp lời: “... Nhưng quả thật tư liệu thực tế của Hạ tổng quá ít, hôm nay mọi người phải quay Hạ tổng nhiều nhiều vào, nếu không thời lượng sẽ ngắn lắm đấy.”
Dứt lời, ông ta đi vào văn phòng.
Trợ lý nhìn ông ta bằng đôi mắt thâm quầng và sưng húp: “Đạo diễn Chương...”
Đạo diễn Chương: “?”
Ông ta sửng sốt, hỏi: “Tối qua cậu không ngủ à?”
Trợ lý chỉ vào Mạc Linh Chi trong màn hình: “Con chó này có độc thật đấy ạ!!!”
Đạo diễn Chương: “...”
Suy tư chốc lát, ông ta bổ sung vào điện thoại: “Phương Hải, nhớ chia máy ra quay cả con chó kia nữa!”
...Xem ra không chỉ có một mình ông ta.
Con chó đó quả thật đáng để quay.
-
Cúp điện thoại, Phương Hải sững sờ.
Tôn Mai Ngọc: “Anh Phương, sao vậy ạ?”
Phương Hải hoang mang đáp: “Đạo diễn Chương bảo quay con chó đó nhiều hơn.”
Hơi kinh ngạc, Tôn Mai Ngọc nói: “Con chó đó quả thật rất thú vị, xem ra đạo diễn Chương cũng đánh giá cao nó.”
Phương Hải lắc đầu: “Chỉ là một con chó thôi, không ảnh hưởng gì mấy đến gameshow của chúng ta đâu. Suy cho cùng, người mà khán giả tò mò trong chương trình “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” là ngôi sao nổi tiếng thôi.”
Tôn Mai Ngọc nói thầm: “... Nhưng Hạ tổng đâu phải là ngôi sao nổi tiếng đâu ạ, mà khán giả cũng rất tò mò đấy thôi.”
Phương Hải cứng họng, hồi lâu sau mới nói: “Sao có thể so sánh Hạ tổng với một con chó chứ?”
Khoan đã, câu này hình như hơi sai?
Phương Hải sửa miệng: “Hạ tổng là người đàn ông kim cương, còn Chi Chi chỉ là một con chó thôi, khác hoàn toàn.”
“Khác gì đâu ạ? Chỉ cần có thể gây hứng thú với khán giả là được chứ sao...” Tôn Mai Ngọc không đồng ý lắm.
Phương Hải xua tay: “Già mồm quá. Thôi, tôi không cãi nhau với cô đâu. Chia một máy ra quay con chó đó đi, dù gì cũng do đạo diễn Chương yêu cầu, phòng ngừa trước để tránh tai hoạ. Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là quay Hạ tổng, xem coi phải làm thế nào để tạo thêm nhiều cảnh thực tế cho Hạ tổng.”
“Dạ.” Tôn Mai Ngọc gật đầu, lấy máy quay di động ra: “Vậy thì dùng cái này đi theo chó con. Em vẫn muốn quay cảnh nhà tắm vào buổi sáng ạ, em cứ ngờ ngợ có bí mật gì đó...”
“Tò mò sẽ hại chết mèo, đạo diễn Chương nói vậy đấy. Sau khi quay xong thì hôm nay cô phải tém lại cho tôi. Nếu để Hạ tổng phát hiện cô tọc mạch bí mật của anh ấy, cả tôi cũng không cứu nổi cô đâu!” Phương Hải lại cảnh cáo.
“Dạ!” Tôn Mai Ngọc căng thẳng.
Bình luận truyện