Tôi Dụ Nam Chính Chạy
Chương 22
Cố Dã có chút bất mãn nói "Vợ, nói như thế nào thì anh cũng là chồng sắp cưới của em, đối với chuyện anh định trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp, một chút cảm giác em cũng không có ư?"
Dung Huyên đây là không đi theo lối thường hay là căn bản không hề để bụng đến anh?
Cố Dã rất để ý xem cô là thuộc về vế nào.
Anh cảm thấy cô hẳn là thuộc về vế sau.
Bởi vì không quan tâm cho nên mới không có lời nào để nói.
Dung Huyên mím môi, tiếp tục gõ chữ trên điện thoại "Anh đã có quyết định của riêng mình rồi, không phải sao?"
Cố Dã nhìn thẳng vào mắt cô "Nhưng nếu em khuyên, rất có thể anh sẽ nghe"
Lời này Dung Huyên không tin.
Cô khuyên anh, anh liền nghe? Cố Dã là người dễ thuyết phục như vậy từ bao giờ?
Không có khả năng, nhiều người như vậy khuyên nhủ anh còn không nghe thì sao cô nói anh lại nghe chứ.
Trên mặt Cố Dã đầy bất mãn nói "Nhưng em khuyên cũng không khuyên lấy một lời"
Dung Huyên hoàn toàn không hiểu tại sao Cố Dã lại bất mãn.
Cô cúi đầu gõ chữ "Bởi vì tôi cảm thấy không cần khuyên"
Cố Dã liếm môi "Nhưng mà tất cả mọi người đều khuyên nhủ anh" Cha mẹ, họ hàng thân thích thậm chí cả mấy thằng bạn thân đều khuyên nhủ, bảo anh không cần bốc đồng, lựa chọn con đường như vậy, nói anh nên suy nghĩ kỹ lại. Chỉ có Dung Huyên, một lời cũng không nói, có vẻ không quá để ý đến chuyện này.
Dung Huyên có chút bất đắc dĩ. Cho nên, vì cô không khuyên nhủ nên anh không vui?
Cô tiếp tục gõ chữ "Thử làm những việc mà mình thích không phải là chuyện xấu"
Cho dù có thất bại nhưng cũng coi như là một lần trải nghiệm, khi nghĩ lại sẽ không cảm thấy quá tiếc nuối.
Huống chi Cố Dã cũng không phải là không có khả năng thất bại. Có điều, Dung Huyên biết rõ anh nhất định sẽ không thất bại.
Cố Dã bóp bóp quả cam trong tay, kết luận "Cho nên, em ủng hộ quyết định của anh?"
Ủng hộ?
Dung Huyên lắc đầu "Cũng không hẳn là vậy. Chỉ là tôi cảm thấy, nhân lúc bản thân còn trẻ thì nên đi làm một chút chuyện mà bản thân muốn làm. Dù sao cho dù có thất bại thì cùng lắm lại tìm đường khác"
Dung Huyên nhớ rõ trong truyện khi nữ chủ biết chuyện này không nói hai lời liền đứng bên cạnh, ủng họ Cố Dã, tin tưởng anh, cảm thấy anh nhất định sẽ đạt được thành tích nhất định. Sau đó, Cố Dã còn cùng người nhà nháo đến lợi hại, cuối cùng ba mẹ anh vẫn phải thoái nhượng.
Nhưng dù sao thì cãi nhau với người nhà nói như thế nào thì cũng không phải là một chuyện dễ chịu.
Dung Huyên đương nhiên là sẽ không vô điều kiện ủng hộ Cố Dã, loại hành vi này của anh quá bốc đồng. Cô hiện tại chỉ là dùng lý trí phân tích, nói ra cái nhìn của bản thân mà thôi.
Còn mẹ Cố bên kia, cô đành phải khiến bà thất vọng rồi. Đợi lát nữa cô sẽ nói sự thật cho mẹ Cố biết.
Mỗi người đều có lập trường riêng của bản thân, cũng không thể nào nói là mẹ Cố không đúng. Bà chỉ là đã đặt kỳ vọng quá cao với con trai mình, mà việc con trai trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp hiển nhân là không phù hợp với mong muốn của bà dành cho anh.
Cố Dã nói như vậy không sai, cô quả thật cảm thấy chuyện này không sao cả. Mỗi người đều có quyền lựa chọn đối với cuộc đời của mình, đương nhiên hậu quả ra sao thì người đó cũng phải tự mình gánh vác. Nếu gánh vác được hậu quả thì đương nhiên chuyện kia cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nghĩ như vậy, Dung Huyên chậm rãi gật đầu.
Cố Dã mấy ngày nay tâm trạng rất không tốt. Kể từ khi anh nói về kế hoạch trong tương lai của mình, tất cả mọi người đều đến đây bày ra bộ dáng khuyên nhủ anh, nói anh không thể làm như vậy, nói anh còn nhỏ, rất dễ làm ra quyết định sai lầm, nói anh quá tùy hứng, một chút cũng không nghĩ đến đại cục, không suy xét đến tấm lòng của ba mẹ mình.
Tất cả đều có chung một ý nghĩ đó là anh sai rồi.
Xem bộ dáng kia của bọn họ, anh còn tưởng bản thân đã phạm phải tội ác tày trời nào đó.
Nhưng trên thực tế, anh cũng không cảm thấy bản thân đã làm gì sai.
Cho nên, tâm trạng anh vì thế mà ngày càng bực bội.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng bình tĩnh thong dong của Dung Huyên,tâm trạng không tốt toàn bộ đều tan biến hết.
Vợ của anh bình tĩnh như vậy cho nên anh làm gì mà phải bực bội chứ?
Lúc này, người giúp việc đem đồ ăn dọn lên , cười nói "Cố thiếu, cô Dung, có thể ăn cơm rồi"
Lúc ba Cố cùng mẹ Cố ngồi xuống bàn phát hiện con trai cưng mấy ngày nay hay nôn nóng, nổi giận đã trở nên bình tĩnh rồi,
Hai người nhìn nhau, cho rằng Dung Huyên đã khuyên được Cố Dã, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có tác dụng là được rồi.
Mẹ Cố gắp đồ ăn cho Dung Huyên, dịu dàng nói "Huyên Huyên, ăn nhiều một chút"
Dung Huyên biết mẹ Cố đã hiểu nhầm nhưng hiển nhiên hiện tại không phải là lúc thích hợp để giải thích. Cô đợi sau khi ăn cơm xong sẽ cùng mẹ Cố nói chuyện.
Mọi người cùng nhau vui vẻ dùng bữa. Sau khi ăn xong, mẹ Cố cùng Dung Huyên ở phòng khách cùng nhau ăn trái cây, Cố Dã cùng ba Cố vào thư phòng nói chuyện.
Dung Huyên lấy điện thoại ra, đánh chữ "Dì, thật xin lỗi, con không có hoàn thành được việc mà dì nhờ con"
Mẹ Cố nhìn thấy những lời này, cảm thấy kỳ quái, nói "Huyên Huyên, con không có khuyên được nó?" Nhìn tâm trạng Cố Dã thay đổi như vậy bà còn tưởng Dung Huyên đã khuyên bảo được nó.
Thật ra Dung Huyên căn bản chưa từng khuyên bảo lời nào.
Mẹ Cố không chờ Dung Huyên nói tiếp đã thở dài "Không sao, đã làm khó con rồi."
Nói xong lời này mẹ Cố liền chuyển đề tài, không nói đến chuyện này nữa.
Bên kia, Cố Dã đang ở trong thư phòng thuyết phục ba Cố.
Toàn bộ cuộc nói chuyện tâm trạng của anh đều rất bình tĩnh, không còn có vẻ nóng nảy như mấy hôm trước.
"Ba, chờ thêm mấy ngày nữa thì con cũng đủ 18 tuổi rồi. Con không định làm tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử cả đời nhưng đây là chuyện mà con thích cho nên con muốn thử sức một chút. Cho dù cuối cùng hiện thực có cho con biết rằng con đã chọn sai rồi thì con cũng không hối tiệc. Khi ấy con cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi một chút, còn có rất nhiều thời gian, còn có thể lựa chọn một con đường khác để đi. Đã như vậy, ba con lo lắng cái gì chứ?"
Ba Cố nhìn con trai đã cao hơn mình một cái đầu, trong lòng vừa kiêu ngạo lại vừa có một cỗ cảm xúc phức tạp.
Con trai lớn rồi, có ý nghĩ của riêng mình, đây là chuyện tốt.
Nhưng là gia đình bọn họ lại có một người con đi làm tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử gì đó, thật sự rất khó chấp nhận.
Con của ông, làm ông chủ câu lạc bộ còn được, chứ còn làm thành viên .... Nhưng nhìn con trai cuối cùng cũng biết nói lý, không còn giống như mấy ngày trước nóng nảy, chỉ muốn nhận lấy sự chấp thuận của bọn họ, ông trong lòng vẫn cảm thấy rất vui.
Ba Cố suy nghĩ một chút, chậm rì rì hỏi "Nếu cuối cùng, sự thật chứng minh con đã chọn sai..."
Cố Dã lập tức nói "Thì con sẽ làm theo sự kỳ vọng của ba mẹ. Ba mẹ muốn con học chuyên ngành nào thì con sẽ học chuyên ngành đó, ba mẹ có muốn con thừa kế công ty con cũng nghe theo"
Con trai đã nói đến vậy rồi, người làm ba như ông sao còn có thể không đồng ý?
"Nếu con đã nghĩ rõ ràng như vậy thì ba đồng ý"
Cố Dã vốn tưởng mình còn phải thuyết phục một lúc lâu nữa nhưng không ngờ ba mình lại đồng ý nhanh như vậy.
Cố Dã có chút ngoài ý muốn "Ba...."
Ba Cố vui mừng nói "Ban đầu ba cho rằng con đưa ra quyết định như vậy là do xúc động nhất thời, căn bản chưa từng suy nghĩ cặn kẽ nhưng câu nói vừa rồi của con đã cho ba biết rằng con đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này rồi"
Thật ra có một số việc, ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện thì cũng không phải là không thể thương lượng.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Cố Dã mới ý thức được thì ra tình thương mà ba mẹ dành cho mình còn nhiều hơn những gì anh nghĩ rất nhiều.
Anh vội thu hồi bộ dáng không đứng đắn hàng ngày, trình trọng nói "Ba, con sẽ không làm ba thất vọng đâu"
Ba Cố mỉm cười vỗ vai Cố Dã xem như cổ vũ.
Việc muốn trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử của Cố Dã không còn tình trạng giương cung bạt kiếm như đời trước nữa, cứ như vậy mà yên lặng được giải quyết.
Lúc Dung Huyên đi về, vẫn là Cố Dã đưa cô về.
Lúc Dung Huyên chuẩn bị xuống xe, Cố Dã đột nhiên nói "Vợ, nếu như anh nói, chỉ cần em khuyên anh thật sự sẽ nghe theo em thì em sẽ làm như thế nào?"
Sau khi nghe thấy vậy, Dung Huyên thu hồi lại đôi chân đang chuẩn bị bước xuống xe.
Cô lấy điện thoại ra đánh chữ.
"Chỉ cần không phải là chuyện chạm đến điểm mấu chốt thì tôi sẽ không khuyên"
Không phải cứ chuyện mà người khác cảm thấy ngu xuẩn đều thật sự ngu xuẩn, cho dù có thật là như vậy đi chăng nữa thì mỗi người cũng đều có quyền được làm chuyện ngu xuẩn. Chỉ có người trưởng thành mới có thể quyết tâm làm chuyện mình muốn, mặc kệ kết quả như thế nào.
Chỉ là việc theo lời người khác nói, là người vô dụng.
Cố Dã nhìn thấy những lời này của cô, khẽ cười. Anh đột nhiên cảm thấy vợ mình dường như có chút ngầu? Nếu là cô gái nhỏ khác, nghe được anh nói những lời này phỏng chừng đã sớm sung sướng đến đầu óc mơ hồ rồi.
Chỉ có cô, vẫn như cũ lựa chọn không khuyên.
.....
Sau khi được nghỉ Dung Huyên liền chuẩn bị đến nhà ông ngoại ở vài ngày.
Ông ngoại thân thể không tốt, cô ở bên ông được ngày nào hay ngày đó.
Sau khi biết cháu gái đến , ông Lục tỏ vẻ cực kỳ vui sướng.
Ông rõ ràng đã biết chuyện xảy ra vào buổi tiệc tối hôm đó, cầm lấy tay cô liên tục nói tốt.
Cố gia cho dù có đáng tin cậy đến đâu thì cũng không bằng Dung Huyên tự mình có được thế lực riêng. Chỉ khi bản thân đủ mạnh, mới có thể không bị bất cứ kẻ nào bắt nạt.
Chỉ là trước kia Dung Huyên quá mức trầm, chỉ biết oán hận người khác căn bản nghe không vào những lời khuyên nhủ của ông. Ông cũng không biết bản thân có thể làm gì để bảo vệ đứa cháu này một đời bình an. Ông hiện tại không thể so với năm xưa, ngoại trừ trong tay còn có chút tài sản thì cũng chẳng còn có cái gì có thể để lại cho Dung Huyên.
Cuối cùng, ông chỉ có thể giúp cô chọn ra một nhà chồng đáng tin cậy.
Hiện tại thì tốt rồi, Dung Huyên so với tưởng tượng của ông còn tốt hơn. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, cho dù thật sự chỉ dựa vào may mắn đi chăng nữa thì may mắn cũng là một loại thực lực, không phải sao?
"Nhìn cháu như vậy, trong lòng ông ngoại thấy vui lắm"
Dung Huyên mím môi cười một cái.
Ông Lục suy nghĩ một chút, nói "Huyên Huyên, gần đây có chương trình truyền hình dành cho học sinh cấp ba tham gia, con có muốn tham gia không?"
Học sinh cấp ba tham gia show thực tế?
Không biết vì sao Dung Huyên lại nhớ đến chuyện nữ chủ trong sách từng tham gia chương trình
Cái chương trình này nội dung phong phú, rất cuốn hút.
Chương trình mà ông ngoại nói không phải là cái này chứ?
Giây tiếp theo, ông Lục liền nói "Chương trình đó tên là . Những người tham gia đều là những học sinh giỏi của các trường cấp ba. Ông ngoại biết thành tích học tập của con rất tốt, con có muốn thử tham gia hay không?"
Dung Huyên cũng không có ý định tiến vào giới giải trí nhưng trên thực tế, tham gia một chương trình cũng không đồng nghĩa với việc sau này sẽ dấn thân vào showbiz.
Giống như những gì cô đã nói với Cố Dã vậy, nhân lúc bản thân còn trẻ, nên đi trải nghiệm nhiều một chút. Cái chương trình này thay vì nói là show thực tế , không bằng nói là một chương trình tranh tài của các học sinh giỏi.
Giống như ông ngoại nói vậy, thí sinh tham gia chương trình này toàn bộ đều là học sinh giỏi.
Dung Huyên nhìn khuôn mặt đầy chờ mong của ông ngoại, chậm rãi gật đầu.
Dung Huyên đây là không đi theo lối thường hay là căn bản không hề để bụng đến anh?
Cố Dã rất để ý xem cô là thuộc về vế nào.
Anh cảm thấy cô hẳn là thuộc về vế sau.
Bởi vì không quan tâm cho nên mới không có lời nào để nói.
Dung Huyên mím môi, tiếp tục gõ chữ trên điện thoại "Anh đã có quyết định của riêng mình rồi, không phải sao?"
Cố Dã nhìn thẳng vào mắt cô "Nhưng nếu em khuyên, rất có thể anh sẽ nghe"
Lời này Dung Huyên không tin.
Cô khuyên anh, anh liền nghe? Cố Dã là người dễ thuyết phục như vậy từ bao giờ?
Không có khả năng, nhiều người như vậy khuyên nhủ anh còn không nghe thì sao cô nói anh lại nghe chứ.
Trên mặt Cố Dã đầy bất mãn nói "Nhưng em khuyên cũng không khuyên lấy một lời"
Dung Huyên hoàn toàn không hiểu tại sao Cố Dã lại bất mãn.
Cô cúi đầu gõ chữ "Bởi vì tôi cảm thấy không cần khuyên"
Cố Dã liếm môi "Nhưng mà tất cả mọi người đều khuyên nhủ anh" Cha mẹ, họ hàng thân thích thậm chí cả mấy thằng bạn thân đều khuyên nhủ, bảo anh không cần bốc đồng, lựa chọn con đường như vậy, nói anh nên suy nghĩ kỹ lại. Chỉ có Dung Huyên, một lời cũng không nói, có vẻ không quá để ý đến chuyện này.
Dung Huyên có chút bất đắc dĩ. Cho nên, vì cô không khuyên nhủ nên anh không vui?
Cô tiếp tục gõ chữ "Thử làm những việc mà mình thích không phải là chuyện xấu"
Cho dù có thất bại nhưng cũng coi như là một lần trải nghiệm, khi nghĩ lại sẽ không cảm thấy quá tiếc nuối.
Huống chi Cố Dã cũng không phải là không có khả năng thất bại. Có điều, Dung Huyên biết rõ anh nhất định sẽ không thất bại.
Cố Dã bóp bóp quả cam trong tay, kết luận "Cho nên, em ủng hộ quyết định của anh?"
Ủng hộ?
Dung Huyên lắc đầu "Cũng không hẳn là vậy. Chỉ là tôi cảm thấy, nhân lúc bản thân còn trẻ thì nên đi làm một chút chuyện mà bản thân muốn làm. Dù sao cho dù có thất bại thì cùng lắm lại tìm đường khác"
Dung Huyên nhớ rõ trong truyện khi nữ chủ biết chuyện này không nói hai lời liền đứng bên cạnh, ủng họ Cố Dã, tin tưởng anh, cảm thấy anh nhất định sẽ đạt được thành tích nhất định. Sau đó, Cố Dã còn cùng người nhà nháo đến lợi hại, cuối cùng ba mẹ anh vẫn phải thoái nhượng.
Nhưng dù sao thì cãi nhau với người nhà nói như thế nào thì cũng không phải là một chuyện dễ chịu.
Dung Huyên đương nhiên là sẽ không vô điều kiện ủng hộ Cố Dã, loại hành vi này của anh quá bốc đồng. Cô hiện tại chỉ là dùng lý trí phân tích, nói ra cái nhìn của bản thân mà thôi.
Còn mẹ Cố bên kia, cô đành phải khiến bà thất vọng rồi. Đợi lát nữa cô sẽ nói sự thật cho mẹ Cố biết.
Mỗi người đều có lập trường riêng của bản thân, cũng không thể nào nói là mẹ Cố không đúng. Bà chỉ là đã đặt kỳ vọng quá cao với con trai mình, mà việc con trai trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp hiển nhân là không phù hợp với mong muốn của bà dành cho anh.
Cố Dã nói như vậy không sai, cô quả thật cảm thấy chuyện này không sao cả. Mỗi người đều có quyền lựa chọn đối với cuộc đời của mình, đương nhiên hậu quả ra sao thì người đó cũng phải tự mình gánh vác. Nếu gánh vác được hậu quả thì đương nhiên chuyện kia cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nghĩ như vậy, Dung Huyên chậm rãi gật đầu.
Cố Dã mấy ngày nay tâm trạng rất không tốt. Kể từ khi anh nói về kế hoạch trong tương lai của mình, tất cả mọi người đều đến đây bày ra bộ dáng khuyên nhủ anh, nói anh không thể làm như vậy, nói anh còn nhỏ, rất dễ làm ra quyết định sai lầm, nói anh quá tùy hứng, một chút cũng không nghĩ đến đại cục, không suy xét đến tấm lòng của ba mẹ mình.
Tất cả đều có chung một ý nghĩ đó là anh sai rồi.
Xem bộ dáng kia của bọn họ, anh còn tưởng bản thân đã phạm phải tội ác tày trời nào đó.
Nhưng trên thực tế, anh cũng không cảm thấy bản thân đã làm gì sai.
Cho nên, tâm trạng anh vì thế mà ngày càng bực bội.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng bình tĩnh thong dong của Dung Huyên,tâm trạng không tốt toàn bộ đều tan biến hết.
Vợ của anh bình tĩnh như vậy cho nên anh làm gì mà phải bực bội chứ?
Lúc này, người giúp việc đem đồ ăn dọn lên , cười nói "Cố thiếu, cô Dung, có thể ăn cơm rồi"
Lúc ba Cố cùng mẹ Cố ngồi xuống bàn phát hiện con trai cưng mấy ngày nay hay nôn nóng, nổi giận đã trở nên bình tĩnh rồi,
Hai người nhìn nhau, cho rằng Dung Huyên đã khuyên được Cố Dã, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có tác dụng là được rồi.
Mẹ Cố gắp đồ ăn cho Dung Huyên, dịu dàng nói "Huyên Huyên, ăn nhiều một chút"
Dung Huyên biết mẹ Cố đã hiểu nhầm nhưng hiển nhiên hiện tại không phải là lúc thích hợp để giải thích. Cô đợi sau khi ăn cơm xong sẽ cùng mẹ Cố nói chuyện.
Mọi người cùng nhau vui vẻ dùng bữa. Sau khi ăn xong, mẹ Cố cùng Dung Huyên ở phòng khách cùng nhau ăn trái cây, Cố Dã cùng ba Cố vào thư phòng nói chuyện.
Dung Huyên lấy điện thoại ra, đánh chữ "Dì, thật xin lỗi, con không có hoàn thành được việc mà dì nhờ con"
Mẹ Cố nhìn thấy những lời này, cảm thấy kỳ quái, nói "Huyên Huyên, con không có khuyên được nó?" Nhìn tâm trạng Cố Dã thay đổi như vậy bà còn tưởng Dung Huyên đã khuyên bảo được nó.
Thật ra Dung Huyên căn bản chưa từng khuyên bảo lời nào.
Mẹ Cố không chờ Dung Huyên nói tiếp đã thở dài "Không sao, đã làm khó con rồi."
Nói xong lời này mẹ Cố liền chuyển đề tài, không nói đến chuyện này nữa.
Bên kia, Cố Dã đang ở trong thư phòng thuyết phục ba Cố.
Toàn bộ cuộc nói chuyện tâm trạng của anh đều rất bình tĩnh, không còn có vẻ nóng nảy như mấy hôm trước.
"Ba, chờ thêm mấy ngày nữa thì con cũng đủ 18 tuổi rồi. Con không định làm tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử cả đời nhưng đây là chuyện mà con thích cho nên con muốn thử sức một chút. Cho dù cuối cùng hiện thực có cho con biết rằng con đã chọn sai rồi thì con cũng không hối tiệc. Khi ấy con cùng lắm mới chỉ hơn hai mươi một chút, còn có rất nhiều thời gian, còn có thể lựa chọn một con đường khác để đi. Đã như vậy, ba con lo lắng cái gì chứ?"
Ba Cố nhìn con trai đã cao hơn mình một cái đầu, trong lòng vừa kiêu ngạo lại vừa có một cỗ cảm xúc phức tạp.
Con trai lớn rồi, có ý nghĩ của riêng mình, đây là chuyện tốt.
Nhưng là gia đình bọn họ lại có một người con đi làm tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử gì đó, thật sự rất khó chấp nhận.
Con của ông, làm ông chủ câu lạc bộ còn được, chứ còn làm thành viên .... Nhưng nhìn con trai cuối cùng cũng biết nói lý, không còn giống như mấy ngày trước nóng nảy, chỉ muốn nhận lấy sự chấp thuận của bọn họ, ông trong lòng vẫn cảm thấy rất vui.
Ba Cố suy nghĩ một chút, chậm rì rì hỏi "Nếu cuối cùng, sự thật chứng minh con đã chọn sai..."
Cố Dã lập tức nói "Thì con sẽ làm theo sự kỳ vọng của ba mẹ. Ba mẹ muốn con học chuyên ngành nào thì con sẽ học chuyên ngành đó, ba mẹ có muốn con thừa kế công ty con cũng nghe theo"
Con trai đã nói đến vậy rồi, người làm ba như ông sao còn có thể không đồng ý?
"Nếu con đã nghĩ rõ ràng như vậy thì ba đồng ý"
Cố Dã vốn tưởng mình còn phải thuyết phục một lúc lâu nữa nhưng không ngờ ba mình lại đồng ý nhanh như vậy.
Cố Dã có chút ngoài ý muốn "Ba...."
Ba Cố vui mừng nói "Ban đầu ba cho rằng con đưa ra quyết định như vậy là do xúc động nhất thời, căn bản chưa từng suy nghĩ cặn kẽ nhưng câu nói vừa rồi của con đã cho ba biết rằng con đã suy nghĩ rất kỹ về chuyện này rồi"
Thật ra có một số việc, ngồi xuống, bình tĩnh nói chuyện thì cũng không phải là không thể thương lượng.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Cố Dã mới ý thức được thì ra tình thương mà ba mẹ dành cho mình còn nhiều hơn những gì anh nghĩ rất nhiều.
Anh vội thu hồi bộ dáng không đứng đắn hàng ngày, trình trọng nói "Ba, con sẽ không làm ba thất vọng đâu"
Ba Cố mỉm cười vỗ vai Cố Dã xem như cổ vũ.
Việc muốn trở thành tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử của Cố Dã không còn tình trạng giương cung bạt kiếm như đời trước nữa, cứ như vậy mà yên lặng được giải quyết.
Lúc Dung Huyên đi về, vẫn là Cố Dã đưa cô về.
Lúc Dung Huyên chuẩn bị xuống xe, Cố Dã đột nhiên nói "Vợ, nếu như anh nói, chỉ cần em khuyên anh thật sự sẽ nghe theo em thì em sẽ làm như thế nào?"
Sau khi nghe thấy vậy, Dung Huyên thu hồi lại đôi chân đang chuẩn bị bước xuống xe.
Cô lấy điện thoại ra đánh chữ.
"Chỉ cần không phải là chuyện chạm đến điểm mấu chốt thì tôi sẽ không khuyên"
Không phải cứ chuyện mà người khác cảm thấy ngu xuẩn đều thật sự ngu xuẩn, cho dù có thật là như vậy đi chăng nữa thì mỗi người cũng đều có quyền được làm chuyện ngu xuẩn. Chỉ có người trưởng thành mới có thể quyết tâm làm chuyện mình muốn, mặc kệ kết quả như thế nào.
Chỉ là việc theo lời người khác nói, là người vô dụng.
Cố Dã nhìn thấy những lời này của cô, khẽ cười. Anh đột nhiên cảm thấy vợ mình dường như có chút ngầu? Nếu là cô gái nhỏ khác, nghe được anh nói những lời này phỏng chừng đã sớm sung sướng đến đầu óc mơ hồ rồi.
Chỉ có cô, vẫn như cũ lựa chọn không khuyên.
.....
Sau khi được nghỉ Dung Huyên liền chuẩn bị đến nhà ông ngoại ở vài ngày.
Ông ngoại thân thể không tốt, cô ở bên ông được ngày nào hay ngày đó.
Sau khi biết cháu gái đến , ông Lục tỏ vẻ cực kỳ vui sướng.
Ông rõ ràng đã biết chuyện xảy ra vào buổi tiệc tối hôm đó, cầm lấy tay cô liên tục nói tốt.
Cố gia cho dù có đáng tin cậy đến đâu thì cũng không bằng Dung Huyên tự mình có được thế lực riêng. Chỉ khi bản thân đủ mạnh, mới có thể không bị bất cứ kẻ nào bắt nạt.
Chỉ là trước kia Dung Huyên quá mức trầm, chỉ biết oán hận người khác căn bản nghe không vào những lời khuyên nhủ của ông. Ông cũng không biết bản thân có thể làm gì để bảo vệ đứa cháu này một đời bình an. Ông hiện tại không thể so với năm xưa, ngoại trừ trong tay còn có chút tài sản thì cũng chẳng còn có cái gì có thể để lại cho Dung Huyên.
Cuối cùng, ông chỉ có thể giúp cô chọn ra một nhà chồng đáng tin cậy.
Hiện tại thì tốt rồi, Dung Huyên so với tưởng tượng của ông còn tốt hơn. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, cho dù thật sự chỉ dựa vào may mắn đi chăng nữa thì may mắn cũng là một loại thực lực, không phải sao?
"Nhìn cháu như vậy, trong lòng ông ngoại thấy vui lắm"
Dung Huyên mím môi cười một cái.
Ông Lục suy nghĩ một chút, nói "Huyên Huyên, gần đây có chương trình truyền hình dành cho học sinh cấp ba tham gia, con có muốn tham gia không?"
Học sinh cấp ba tham gia show thực tế?
Không biết vì sao Dung Huyên lại nhớ đến chuyện nữ chủ trong sách từng tham gia chương trình
Cái chương trình này nội dung phong phú, rất cuốn hút.
Chương trình mà ông ngoại nói không phải là cái này chứ?
Giây tiếp theo, ông Lục liền nói "Chương trình đó tên là . Những người tham gia đều là những học sinh giỏi của các trường cấp ba. Ông ngoại biết thành tích học tập của con rất tốt, con có muốn thử tham gia hay không?"
Dung Huyên cũng không có ý định tiến vào giới giải trí nhưng trên thực tế, tham gia một chương trình cũng không đồng nghĩa với việc sau này sẽ dấn thân vào showbiz.
Giống như những gì cô đã nói với Cố Dã vậy, nhân lúc bản thân còn trẻ, nên đi trải nghiệm nhiều một chút. Cái chương trình này thay vì nói là show thực tế , không bằng nói là một chương trình tranh tài của các học sinh giỏi.
Giống như ông ngoại nói vậy, thí sinh tham gia chương trình này toàn bộ đều là học sinh giỏi.
Dung Huyên nhìn khuôn mặt đầy chờ mong của ông ngoại, chậm rãi gật đầu.
Bình luận truyện