Tôi Không Yêu Nữa
Chương 12
Edit: Kogi
Tối qua ở trên giường lăn qua lăn lại quá muộn lại mệt mỏi, hôm sau Cảnh Viễn tỉnh dậy nhẹ nhàng không đánh thức Hứa Ninh Triết, để cậu nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.
Khi ra ngoài phòng khách tiện tay cho nhỏ âm lượng ti vi, cha mẹ Cảnh Viễn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, Cảnh Viễn chỉ chỉ hướng phòng ngủ nói nhỏ: “Cậu ấy đang ngủ bên trong”.
Mẹ Cảnh cười: “Ồ, nhanh như vậy đã đưa được con dâu tôi về nhà rồi đấy à?”.
Cảnh Viễn rót thêm nước sôi vào chén trà của cha mẹ, ngồi xuống bên cạnh, giới thiệu cho cha mẹ: “Vâng, cậu ấy tên là Hứa Ninh Triết…”.
Ngày hôm sau Hứa Ninh Triết bị Cảnh Viễn làm cho ngọt ngào tỉnh giấc, bởi vì lúc cậu đang định tỉnh dậy, Cảnh Viễn liền cúi xuống hôn lên mặt cậu: “Bảo bối, dậy thôi, ra ngoài chào hỏi cha mẹ”.
Hứa Ninh Triết mơ màng nói: “Gọi lại lần nữa?”.
“Bảo bối”.
Vẻ mặt Hứa Ninh Triết hơi hồi hộp đi đến trước mặt cha mẹ: “Cháu chào hai bác, cháu là Hứa Ninh Triết, là…”.
“Ừ, Triết Triết đúng không, ngồi xuống đây, bác rất vui vì cháu đến chơi nhà”. Cha Cảnh gật đầu với Hứa Ninh Triết, nở nụ cười hiền hậu, hệt như hình tượng người cha mà Hứa Ninh Triết từng tưởng tượng trong suốt những năm tháng trưởng thành.
Mẹ Cảnh cầm tay Hứa Ninh Triết, lòng bàn tay ấm áp: “Triết Triết, cảm ơn con đã yêu Cảnh Viễn nhà bác, hai bác giao nó cho con”. Nói rồi liền đem túi bánh quy tự làm nhét vào lòng Hứa Ninh Triết, “Triết Triết, đây là bánh mẹ tự làm, con thử xem”.
“Cảm ơn…mẹ…”. Hứa Ninh Triết gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng tràn đầy cảm động vì sự quan tâm của cha mẹ.
Lúc trước Cảnh Viễn khiến Hứa Ninh Triết đau lòng như vậy, rất chủ động thừa nhận sai lầm, quyết định phải chân thành nhận tội với chị của Hứa Ninh Triết, thế là lúc đưa Hứa Ninh Triết về nhà đi qua cửa hàng đồ sơ sinh đã mua quần áo bé trai bé gái mỗi loại năm bộ, bình sữa cũng mua ba cỡ, còn mua một đống đồ chơi.
Lúc chọn đồ, Hứa Ninh Triết không nhịn được hỏi Cảnh Viễn: “Vì sao tài liệu cơ mật của Kiếm Uyên 2 bị ăn trộm mà anh vẫn rảnh rỗi vậy, anh biết ai làm sao, có phải là gián điệp thương mại không?”.
Cảnh Viễn cầm một bộ quần áo bé trai màu xanh lơ: “Bộ này đẹp không? Chỉ có tài liệu của kẻ ngu mới không có hệ thống bảo vệ, Hoằng Thiên không có kĩ thuật hoàn toàn phá giải, chỉ cần bọn họ dám khởi động thì mã chỉ thị của anh sẽ bắt được ngay”. Cảnh Viễn nhếch môi, nở nụ cười vui vẻ.
Khi Hứa Ninh Sam mở cửa nhìn thấy Cảnh Viễn vẫn còn làm mặt lạnh, nhưng thấy thái độ sửa sai của hắn, và Hứa Ninh Triết đã chạy đến nhà hắn nửa đêm để “chơi game” rồi, Hứa Ninh Sam còn có gì để nói đây, chỉ cần Hứa Ninh Triết hạnh phúc là được rồi, liền đồng ý cho hai người đến với nhau. Nhưng Cảnh Viễn lấy lý do ♂ x ♂ để đòi đưa Hứa Ninh Triết về nhà mình thì chị không thể đồng ý, cuối cùng Hứa Ninh Triết nhõng nhẽo mãi miễn cường đồng ý cho cậu sang nhà Cảnh Viễn ba ngày một tuần.
Khi Cảnh Hằng gọi điện thoại tới nói tài xế đụng vào Thẩm Dạ Triệt đã bị bắt, Cảnh Viễn cũng đến Cục cảnh sát. Khi nhìn thấy nghi phạm không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng nghi phạm nghi trông thấy Cảnh Hằng và Cảnh Viễn cùng xuất hiện còn tỏ ra kinh ngạc hơn.
Thực sự là không uổng công đến đây, Cảnh Viễn cười như không cười, nhìn nghi phạm một chút, rồi quay sang nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát, chính là người này, hắn ta còn trộm đồ của tôi”.
Lăng Nhược Hồng ở đó nhục nhã vô cùng: “Cảnh Viễn, hãy nghe tôi giải thích…”.
Cảnh Viễn cười càng tươi, giọng điệu có ý châm biếm cắt đứt hắn: “Đừng giải thích, cứ như vậy đi, cậu cảm thấy tôi có thể tha thứ cho cậu ư? Đến những lời giải thích của cậu tôi cũng chẳng thấy đáng thương hại chút nào”. Thu lại nụ cười im lặng vài giây, lại nói tiếp, “Người làm việc theo cảm tính ngay từ đầu đã định trước chỉ có thể thua, cậu lại vừa muốn tình cảm của tôi vừa muốn nhiệm vụ của cậu, cậu thấy như vậy có thể sao”.
Ngày Lăng Nhược Hồng trộm tài liệu cơ mật của Kiếm Uyên 2 cũng là ngày tỏ tình với Cảnh Viễn, thật ra hắn cũng mềm lòng, nghĩ rằng nếu Cảnh Viễn chấp nhận hắn thì hắn sẽ mượn cơ hội này mà phản bội từ bỏ nhiệm vụ, yên phận ở bên Cảnh Viễn giúp đỡ anh, không ngờ lại bị từ chối dứt khoát như vậy, khi đem tàu liệu giao cho Hoằng Thiên không những không cảm thấy thoải mái vì trả thú mà còn phiền lòng hơn, thế là lúc ra khỏi Hoằng Thiên, trên đường về suýt nữa đâm phải một chú chó, kết quả lại đâm phải một người.
Thực sự là phúc đến thì ít họa tới thì nhiều, hắn hoàn toàn hoảng sợ, không biết phải làm sao, tâm trạng rối bời đạp chân ga chạy trốn, kết quả lưới trời lồng lồng, người hắn đâm phải trùng hợp là chị dâu của Cảnh Viễn, sau khi bị bắt thì vừa khéo gặp Cảnh Viễn cùng anh trai đến nghe khẩu cung, bị bồi thêm một tội danh ngay tại trận.
Công ty giải trí Hoằng Thiên chuẩn bị phát hành game mới, tất cả các server đồng thời ngừng hoạt động không thể đăng nhập tròn ba ngày ba đêm, giá cổ phiếu của Hoằng Thiên giảm mạnh.
Hứa Ninh Triết trở lại Viễn Đạo tiếp tục công việc, Kiếm Uyên 2 chính thức kiểm tra công khai, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này hiển nhiên là thuận lợi hơn nhiều, Hứa Ninh Triết nhàn rỗi không có gì làm cũng lấy tài khoản của mình để tham gia kiểm tra công khai chơi thử, lúc chơi thấy bug thuận tiện sửa luôn.
“I’m all out of love. I’ m so lost without you…”. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Hứa Ninh Triết xấu hổ tắt máy ngay trước mặt đồng nghiệp.
“I’m all out of love. I’ m so lost without you…”. Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, trong ánh mắt “yoooooooo” của các đồng nghiệp Hứa Ninh Triết lại tắt máy lần nữa rồi xông vào phòng làm việc của Cảnh Viễn.
“Anh làm gì mà không thể ra ngoài nói phải gọi điện thoại…”. Hứa Ninh Triết sắp phát điên.
“Không có gì, anh chỉ muốn cho họ nghe nhạc chuông mới của em, hay không?”. Nhạc chuông là sau này Hứa Ninh Triết nằm trên người Cảnh Viễn xin anh hát lại lần nữa để cậu ghi âm lại, không ngờ Cảnh Viễn nhân lúc cậu không chú ý còn cài bài này làm nhạc chuông riêng của mình.
Đêm hôm đó, Hứa Ninh Triết ở nhà Cảnh Viễn qua đêm, Cảnh Viễn gọi cậu lên giường ngủ, gọi sáu lần mà cậu không để ý, say sưa giết quái trong máy tính: “Cảnh Viễn, nhiệm vụ cá nhân này sao làm mãi không xong thế, rõ ràng cấp của em đủ rồi mà, có phải bug không vậy”.
Cảnh Viễn nhìn qua nhiệm vụ đó: “Không phải bug, là chiến thuật của em kém quá”.
“Anh nói sau này không chê em nữa cơ mà?!”. Hứa Ninh Triết kêu lên.
“…Ngày mai anh sẽ sửa nó thành bug để em có thể chém chết nó trong hai đao, em qua đây ngủ được chưa hả bảo bối”. Cảnh Viễn không khỏi mỉm cười cướp con chuột trong tay Hứa Ninh Triết ném đi, bế cậu lên hôn, thò tay vào trong áo cậu, mơn trớn khắp các vùng nhạy cảm của Hứa Ninh Triết, khiến cậu không nhịn được mềm rũ eo cắn môi thở hổn hển, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
Cuối cùng Thẩm Dạ Triệt cũng tỉnh lại, ngày đông chí hôm đó, Cảnh Hằng đưa Thẩm Dạ Triệt cùng chú chó tên Nicky của hai người về nhà ăn cơm. Buổi trưa Hứa Ninh Triết ở nhà với chị, buổi chiều mới được Cảnh Viễn đón đến nhà.
Trận không khí lạnh xuôi nam khiến Hứa Ninh Triết bất hạnh trở thành một thành viên của đội quân chảy nước mũi, nhưng cậu cảm thấy sau khi mình bị cảm Cảnh Viễn thân mật với mình hơn bình thường, cứ nói những lời âu yếm rồi đụng chạm trêu chọc cậu, không có việc gì liền sáp lại hôn cậu, cậu nói sợ lây cảm cúm cho Cảnh Viễn trốn tránh không chịu hôn cũng không xong.
Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, là vì giọng nghẹt mũi của Hứa Ninh Triết bị cảm mạo giống y như giọng rên xin tha lúc ở trên giường, vì vậy Cảnh Viễn rất xấu xa thường xuyên hưng phấn.
Sau khi uống một chút thuốc cảm cúm đặc trị cậu ngồi trên xe Cảnh Viễn buồn ngủ, về đến nhà Cảnh Viễn cõng cậu lên, giúp cậu cởi quần áo đắp chăn, đến khi ba người nhà Cảnh Hằng đến mởi gọi dậy.
Hứa Ninh Triết mơ mơ màng màng, được Cảnh Viễn hầu hạ mặc quần áo xong không tìm thấy dép lê, liền vươn tay để Cảnh Viễn ôm cậu đi ra, không ngờ vừa ra khỏi xòng liền bị ánh mắt quỷ dị của Cảnh Hằng và Thẩm Dạ Triệt dọa cho tỉnh hẳn, dè dặt cúi chào: “Chào anh trai, chào anh dâu!”. Sau đó còn bị một chú chó vàng húc ngã xuống đất.
Hứa Ninh Triết bị giá trị nhan sắc của Thẩm Dạ Triết hạ gục trong nháy mắt, nghe lời Thẩm Dạ Triệt sờ sờ đầu Nicky và chơi với nó, ánh mắt hoàn toàn không rời khỏi Thẩm Dạ Triệt, thầm nghĩ anh dâu không chỉ đẹp mà còn thích chó, anh trai quả nhiên rất may mắn.
Sắp ăn cơm, Cảnh Viễn gọi Hứa Ninh Triết cùng dọn bàn ăn, Thẩm Dạ Triệt vẫn ngồi dưới đất chơi trò ném đồ Nicky chạy đi nhặt, Cảnh Hằng vỗ vỗ đùi: “Đến đây, ba ôm”.
Thẩm Dạ Triệt đứng dậy ngồi vào lòng Cảnh Hằng, vẻ mặt khiêu khích nhìn Nicky.
Nicky thè lưỡi thở hộc hộc: “Mama, nhường chỗ cho con, baba muốn ôm con mà”.
Thẩm Dạ Triệt cười không nói, cũng không nhúc nhích.
Trên mặt Cảnh Hằng thấp thoáng nụ cười của kẻ thắng cuộc, ôm Nicky lên sofa xoa đầu nó, rồi ngẩng đầu hôn Thẩm Dạ Triệt đang ngồi trên đầu mình một chút.
“Anh trai anh dâu ra ăn cơm ——”.
“Đây ——”.
—— Toàn văn hoàn ——
Tối qua ở trên giường lăn qua lăn lại quá muộn lại mệt mỏi, hôm sau Cảnh Viễn tỉnh dậy nhẹ nhàng không đánh thức Hứa Ninh Triết, để cậu nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.
Khi ra ngoài phòng khách tiện tay cho nhỏ âm lượng ti vi, cha mẹ Cảnh Viễn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, Cảnh Viễn chỉ chỉ hướng phòng ngủ nói nhỏ: “Cậu ấy đang ngủ bên trong”.
Mẹ Cảnh cười: “Ồ, nhanh như vậy đã đưa được con dâu tôi về nhà rồi đấy à?”.
Cảnh Viễn rót thêm nước sôi vào chén trà của cha mẹ, ngồi xuống bên cạnh, giới thiệu cho cha mẹ: “Vâng, cậu ấy tên là Hứa Ninh Triết…”.
Ngày hôm sau Hứa Ninh Triết bị Cảnh Viễn làm cho ngọt ngào tỉnh giấc, bởi vì lúc cậu đang định tỉnh dậy, Cảnh Viễn liền cúi xuống hôn lên mặt cậu: “Bảo bối, dậy thôi, ra ngoài chào hỏi cha mẹ”.
Hứa Ninh Triết mơ màng nói: “Gọi lại lần nữa?”.
“Bảo bối”.
Vẻ mặt Hứa Ninh Triết hơi hồi hộp đi đến trước mặt cha mẹ: “Cháu chào hai bác, cháu là Hứa Ninh Triết, là…”.
“Ừ, Triết Triết đúng không, ngồi xuống đây, bác rất vui vì cháu đến chơi nhà”. Cha Cảnh gật đầu với Hứa Ninh Triết, nở nụ cười hiền hậu, hệt như hình tượng người cha mà Hứa Ninh Triết từng tưởng tượng trong suốt những năm tháng trưởng thành.
Mẹ Cảnh cầm tay Hứa Ninh Triết, lòng bàn tay ấm áp: “Triết Triết, cảm ơn con đã yêu Cảnh Viễn nhà bác, hai bác giao nó cho con”. Nói rồi liền đem túi bánh quy tự làm nhét vào lòng Hứa Ninh Triết, “Triết Triết, đây là bánh mẹ tự làm, con thử xem”.
“Cảm ơn…mẹ…”. Hứa Ninh Triết gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng tràn đầy cảm động vì sự quan tâm của cha mẹ.
Lúc trước Cảnh Viễn khiến Hứa Ninh Triết đau lòng như vậy, rất chủ động thừa nhận sai lầm, quyết định phải chân thành nhận tội với chị của Hứa Ninh Triết, thế là lúc đưa Hứa Ninh Triết về nhà đi qua cửa hàng đồ sơ sinh đã mua quần áo bé trai bé gái mỗi loại năm bộ, bình sữa cũng mua ba cỡ, còn mua một đống đồ chơi.
Lúc chọn đồ, Hứa Ninh Triết không nhịn được hỏi Cảnh Viễn: “Vì sao tài liệu cơ mật của Kiếm Uyên 2 bị ăn trộm mà anh vẫn rảnh rỗi vậy, anh biết ai làm sao, có phải là gián điệp thương mại không?”.
Cảnh Viễn cầm một bộ quần áo bé trai màu xanh lơ: “Bộ này đẹp không? Chỉ có tài liệu của kẻ ngu mới không có hệ thống bảo vệ, Hoằng Thiên không có kĩ thuật hoàn toàn phá giải, chỉ cần bọn họ dám khởi động thì mã chỉ thị của anh sẽ bắt được ngay”. Cảnh Viễn nhếch môi, nở nụ cười vui vẻ.
Khi Hứa Ninh Sam mở cửa nhìn thấy Cảnh Viễn vẫn còn làm mặt lạnh, nhưng thấy thái độ sửa sai của hắn, và Hứa Ninh Triết đã chạy đến nhà hắn nửa đêm để “chơi game” rồi, Hứa Ninh Sam còn có gì để nói đây, chỉ cần Hứa Ninh Triết hạnh phúc là được rồi, liền đồng ý cho hai người đến với nhau. Nhưng Cảnh Viễn lấy lý do ♂ x ♂ để đòi đưa Hứa Ninh Triết về nhà mình thì chị không thể đồng ý, cuối cùng Hứa Ninh Triết nhõng nhẽo mãi miễn cường đồng ý cho cậu sang nhà Cảnh Viễn ba ngày một tuần.
Khi Cảnh Hằng gọi điện thoại tới nói tài xế đụng vào Thẩm Dạ Triệt đã bị bắt, Cảnh Viễn cũng đến Cục cảnh sát. Khi nhìn thấy nghi phạm không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng nghi phạm nghi trông thấy Cảnh Hằng và Cảnh Viễn cùng xuất hiện còn tỏ ra kinh ngạc hơn.
Thực sự là không uổng công đến đây, Cảnh Viễn cười như không cười, nhìn nghi phạm một chút, rồi quay sang nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát, chính là người này, hắn ta còn trộm đồ của tôi”.
Lăng Nhược Hồng ở đó nhục nhã vô cùng: “Cảnh Viễn, hãy nghe tôi giải thích…”.
Cảnh Viễn cười càng tươi, giọng điệu có ý châm biếm cắt đứt hắn: “Đừng giải thích, cứ như vậy đi, cậu cảm thấy tôi có thể tha thứ cho cậu ư? Đến những lời giải thích của cậu tôi cũng chẳng thấy đáng thương hại chút nào”. Thu lại nụ cười im lặng vài giây, lại nói tiếp, “Người làm việc theo cảm tính ngay từ đầu đã định trước chỉ có thể thua, cậu lại vừa muốn tình cảm của tôi vừa muốn nhiệm vụ của cậu, cậu thấy như vậy có thể sao”.
Ngày Lăng Nhược Hồng trộm tài liệu cơ mật của Kiếm Uyên 2 cũng là ngày tỏ tình với Cảnh Viễn, thật ra hắn cũng mềm lòng, nghĩ rằng nếu Cảnh Viễn chấp nhận hắn thì hắn sẽ mượn cơ hội này mà phản bội từ bỏ nhiệm vụ, yên phận ở bên Cảnh Viễn giúp đỡ anh, không ngờ lại bị từ chối dứt khoát như vậy, khi đem tàu liệu giao cho Hoằng Thiên không những không cảm thấy thoải mái vì trả thú mà còn phiền lòng hơn, thế là lúc ra khỏi Hoằng Thiên, trên đường về suýt nữa đâm phải một chú chó, kết quả lại đâm phải một người.
Thực sự là phúc đến thì ít họa tới thì nhiều, hắn hoàn toàn hoảng sợ, không biết phải làm sao, tâm trạng rối bời đạp chân ga chạy trốn, kết quả lưới trời lồng lồng, người hắn đâm phải trùng hợp là chị dâu của Cảnh Viễn, sau khi bị bắt thì vừa khéo gặp Cảnh Viễn cùng anh trai đến nghe khẩu cung, bị bồi thêm một tội danh ngay tại trận.
Công ty giải trí Hoằng Thiên chuẩn bị phát hành game mới, tất cả các server đồng thời ngừng hoạt động không thể đăng nhập tròn ba ngày ba đêm, giá cổ phiếu của Hoằng Thiên giảm mạnh.
Hứa Ninh Triết trở lại Viễn Đạo tiếp tục công việc, Kiếm Uyên 2 chính thức kiểm tra công khai, có kinh nghiệm từ lần trước, lần này hiển nhiên là thuận lợi hơn nhiều, Hứa Ninh Triết nhàn rỗi không có gì làm cũng lấy tài khoản của mình để tham gia kiểm tra công khai chơi thử, lúc chơi thấy bug thuận tiện sửa luôn.
“I’m all out of love. I’ m so lost without you…”. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Hứa Ninh Triết xấu hổ tắt máy ngay trước mặt đồng nghiệp.
“I’m all out of love. I’ m so lost without you…”. Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, trong ánh mắt “yoooooooo” của các đồng nghiệp Hứa Ninh Triết lại tắt máy lần nữa rồi xông vào phòng làm việc của Cảnh Viễn.
“Anh làm gì mà không thể ra ngoài nói phải gọi điện thoại…”. Hứa Ninh Triết sắp phát điên.
“Không có gì, anh chỉ muốn cho họ nghe nhạc chuông mới của em, hay không?”. Nhạc chuông là sau này Hứa Ninh Triết nằm trên người Cảnh Viễn xin anh hát lại lần nữa để cậu ghi âm lại, không ngờ Cảnh Viễn nhân lúc cậu không chú ý còn cài bài này làm nhạc chuông riêng của mình.
Đêm hôm đó, Hứa Ninh Triết ở nhà Cảnh Viễn qua đêm, Cảnh Viễn gọi cậu lên giường ngủ, gọi sáu lần mà cậu không để ý, say sưa giết quái trong máy tính: “Cảnh Viễn, nhiệm vụ cá nhân này sao làm mãi không xong thế, rõ ràng cấp của em đủ rồi mà, có phải bug không vậy”.
Cảnh Viễn nhìn qua nhiệm vụ đó: “Không phải bug, là chiến thuật của em kém quá”.
“Anh nói sau này không chê em nữa cơ mà?!”. Hứa Ninh Triết kêu lên.
“…Ngày mai anh sẽ sửa nó thành bug để em có thể chém chết nó trong hai đao, em qua đây ngủ được chưa hả bảo bối”. Cảnh Viễn không khỏi mỉm cười cướp con chuột trong tay Hứa Ninh Triết ném đi, bế cậu lên hôn, thò tay vào trong áo cậu, mơn trớn khắp các vùng nhạy cảm của Hứa Ninh Triết, khiến cậu không nhịn được mềm rũ eo cắn môi thở hổn hển, ánh mắt bắt đầu mơ hồ.
Cuối cùng Thẩm Dạ Triệt cũng tỉnh lại, ngày đông chí hôm đó, Cảnh Hằng đưa Thẩm Dạ Triệt cùng chú chó tên Nicky của hai người về nhà ăn cơm. Buổi trưa Hứa Ninh Triết ở nhà với chị, buổi chiều mới được Cảnh Viễn đón đến nhà.
Trận không khí lạnh xuôi nam khiến Hứa Ninh Triết bất hạnh trở thành một thành viên của đội quân chảy nước mũi, nhưng cậu cảm thấy sau khi mình bị cảm Cảnh Viễn thân mật với mình hơn bình thường, cứ nói những lời âu yếm rồi đụng chạm trêu chọc cậu, không có việc gì liền sáp lại hôn cậu, cậu nói sợ lây cảm cúm cho Cảnh Viễn trốn tránh không chịu hôn cũng không xong.
Thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, là vì giọng nghẹt mũi của Hứa Ninh Triết bị cảm mạo giống y như giọng rên xin tha lúc ở trên giường, vì vậy Cảnh Viễn rất xấu xa thường xuyên hưng phấn.
Sau khi uống một chút thuốc cảm cúm đặc trị cậu ngồi trên xe Cảnh Viễn buồn ngủ, về đến nhà Cảnh Viễn cõng cậu lên, giúp cậu cởi quần áo đắp chăn, đến khi ba người nhà Cảnh Hằng đến mởi gọi dậy.
Hứa Ninh Triết mơ mơ màng màng, được Cảnh Viễn hầu hạ mặc quần áo xong không tìm thấy dép lê, liền vươn tay để Cảnh Viễn ôm cậu đi ra, không ngờ vừa ra khỏi xòng liền bị ánh mắt quỷ dị của Cảnh Hằng và Thẩm Dạ Triệt dọa cho tỉnh hẳn, dè dặt cúi chào: “Chào anh trai, chào anh dâu!”. Sau đó còn bị một chú chó vàng húc ngã xuống đất.
Hứa Ninh Triết bị giá trị nhan sắc của Thẩm Dạ Triết hạ gục trong nháy mắt, nghe lời Thẩm Dạ Triệt sờ sờ đầu Nicky và chơi với nó, ánh mắt hoàn toàn không rời khỏi Thẩm Dạ Triệt, thầm nghĩ anh dâu không chỉ đẹp mà còn thích chó, anh trai quả nhiên rất may mắn.
Sắp ăn cơm, Cảnh Viễn gọi Hứa Ninh Triết cùng dọn bàn ăn, Thẩm Dạ Triệt vẫn ngồi dưới đất chơi trò ném đồ Nicky chạy đi nhặt, Cảnh Hằng vỗ vỗ đùi: “Đến đây, ba ôm”.
Thẩm Dạ Triệt đứng dậy ngồi vào lòng Cảnh Hằng, vẻ mặt khiêu khích nhìn Nicky.
Nicky thè lưỡi thở hộc hộc: “Mama, nhường chỗ cho con, baba muốn ôm con mà”.
Thẩm Dạ Triệt cười không nói, cũng không nhúc nhích.
Trên mặt Cảnh Hằng thấp thoáng nụ cười của kẻ thắng cuộc, ôm Nicky lên sofa xoa đầu nó, rồi ngẩng đầu hôn Thẩm Dạ Triệt đang ngồi trên đầu mình một chút.
“Anh trai anh dâu ra ăn cơm ——”.
“Đây ——”.
—— Toàn văn hoàn ——
Bình luận truyện