Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 1 - Chương 10: Thỉnh thần linh



Khỏi phải nói cảm xúc của tôi khi nhìn thấy cương thi vương, thực sự là tôi muốn chạy thật nhanh xách balo về hà nội ngay lập tức, nhưng đôi chân tôi giờ run như cầy sấy muốn đi còn khó chứ đừng nói là chạy.

Con quái vật nhảy từng bước nặng nề tiến về phía pháp đàn, hơi thở nó tỏa ra khí xanh có mùi không thể hôi thối hơn, Sư phụ tôi không nóng vội hai bàn tay nắm chặt bắt quyết, miệng hô thật to:

– Lạy ngọc hoàng đại đế, Lạy tam thánh thiên tôn, Lạy chư vị thần tiên chứng giám… con xin được phép thỉnh… thỉnh… thỉnh…

Con quái vật càng tiến lại gần pháp đàn hơn, dưới chân cương thi vương gạo nếp nổ tí ta tí tách nhưng dường như vô dụng với nó vậy. Sư phụ thì vẫn đang lảm nhảm thỉnh, trong khi con quái vật thì đang sát đến gần ( rốt cuộc thỉnh ai nhanh nhanh hộ cái, chết đến đít rồi ông bác già ơi).

Tôi vừa dứt dòng suy nghĩ trong đầu, thì nghe thấy sư phụ hô thật to:

– Con xin được phép thỉnh “tam nhãn chiến thần”!

Ổng bác già vừa dứt lời thì một tia ánh sang từ trên trời lóe sáng ập xuống thẳng người ổng, sau làn khói trắng xóa vẫn không có gì khác lạ nhưng tôi cảm nhận được thần thái của sư phụ có gì thay đổi.

Sư phụ cầm giáo gỗ phi thân thẳng đến chỗ cương thi vương, một cuộc giao tranh đúng nghĩa đang xảy ra cân tài cân sức, giáo gỗ đâm thẳng vào ngực cương thi vương tóe ra lửa nhưng con quái vật dường như không có cảm giác đau đớn gì, nó lao cực nhanh về phía sư phụ dùng 2 bàn tay với móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng về phía ổng, nhưng may thay phản xạ kịp thời nên ổng đã tránh né được.

Trận chiến càng về sau thì cương thi vương càng khỏe và sư phụ có vẻ như đuối sức, tâm trạng của tôi lúc này là cực kì hoang mang và bối rối, chạy hay nhảy ra ứng chiến? sư phụ rất tốt với tôi, ông ấy còn là cha vợ tương lai của tôi, không thể ham sống sợ chết bỏ mặc ổng được!

Rồi tôi không suy nghĩ nhiều nữa, tôi rón rén đi về phía sau con cương thi vương dùng “Phá hồn kiếm” định đâm thẳng vào ngực con quái vật. Nhưng chưa kịp thể hiện phong thái gánh team thì cương thi vương xoay người, một lực đẩy cực mạnh làm tôi bay thẳng ra chỗ rừng cây. Lúc định thần lại cảm thấy sát khí của cương thi vương đang chĩa thẳng về phía mình, rồi nó nhảy từng bước nặng nề về phía tôi.

Bàn chân tôi tất nhiên run rẩy không cử động được, phải làm sao đây? làm sao đây? Tôi không biết là do lý trí hay phản xạ nhưng không quan trọng vì tôi biết là tôi phải chạy, chay một cách thục mạng không do dự không suy nghĩ.

Tất nhiên đã đen thì đen đủ đường, đang tăng tốc thì chân tôi vấp phải chướng ngại vật lăn mấy vòng. Đang định đứng dậy chạy tiếp thì tôi cảm thấy một luồng hơi lạnh hôi thối ngay từ sau lưng, biết là không thể tránh khỏi tai kiếp này rồi, tôi quay mặt lại từ từ đón nhận cái chết từ cương thi vương.

Đột nhiên một bóng người từ đâu lao ra song phi cước vào con cương thi vương làm nó bắn ra khá xa, may mà sư phụ đến kịp lúc không thì tôi đã về chầu ông bà rồi, nhưng sư phụ cũng đâu phải đối thủ của nó, cũng chỉ cầm chân nó vài phút mà đây.

Lúc đấy tôi cảm thấy mình cực kì vô dụng, mang tiếng là kì tài học đạo, sử dụng được ” Phá hồn kiếm ” mà không có cách nào có thể tiếp cận để diệt được con cương thi vương. Cách nào đây…cách nào đây, rồi tôi lóe lên một tia hi vọng, biết đâu lại được,sao mình không thử chứ?

Tôi chạy thật nhanh và phía pháp đàn, lấy lại bình tĩnh rồi hai bàn tay nắm chặt bắt quyết, miệng hô to:

– Lạy ngọc hoàng đại đế, Lạy tam thánh thiên tôn, Lạy chư vị thần tiên chứng giám… con xin được phép thỉnh… thỉnh… thỉnh…

Bỗng một gióng nói như từ thế giới khác vang đến:

– Người muốn thỉnh ai…?

Tuy hơi bất ngờ, nhưng thời gian cấp bách với cả tôi đã nhắm được thỉnh ai từ trước lên miệng cười hô thật to:

– Con xin được phép thỉnh ” Tề thiên đại thánh Tôn ngộ không “!

Đang chờ ánh sáng lóe xuống để có sức mạnh như siêu nhân tiêu diệt quái vật, nhưng tôi chẳng thấy gì cả, im lìm trong màn đêm giá lạnh chỉ có tiếng nói lúc nãy vang lên:

– Ờ….tôn ngộ không giờ đã là đấu chiến thắng phật không còn là người của đạo giáo nên ngươi thỉnh người khác nhé!

What the đệch? Có cần chơi nhau vậy không hả thần linh? Lúc này con cương thi đã nghe thấy tiếng của tôi nên nó tiến về phía pháp đàn, nhìn quanh thì thấy ông bác già đã bị nó hành cho trọng thương. Thôi xong, quả này xác định là ăn shit rồi…!

– Thỉnh ai thì thỉnh lẹ lẹ để ta còn về….!

Biết thỉnh ai bây giờ… tôn ngộ không thì đếch thỉnh được, tam nhãn cũng không phải đối thủ của cương thi vương…. thì thần linh trung quốc còn ai mà áp chế được nó đây…! Lúc nhìn lại thì đã thấy cương thi vương ngay trước mặt tôi, nó lao đến chĩa đôi bàn tay sắc nhọn quyết đưa tôi vào cửa tử.

Không còn thời gian suy nghĩ nữa, tôi hét thật to:

– Thỉnh “Lạc Long Quân”….!

Một tiếng nổ cực lớn, ánh sáng lóe lên kèm theo lực đẩy bắn con cương thi thẳng vào tường, tôi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng hình như thân xác này không thuộc về tôi nữa …!

– Đã lâu lắm rồi mới có người đủ trình độ thỉnh được ta…! Thanh kiếm này cũng không tồi đâu…!

Giọng nói vang sảng từ miệng tôi phát ra làm bản thây tôi cảm thấy quá bất ngờ. Bàn tay tôi chỉ thẳng về phía con cương thi vương, kèm theo giọng nói vang sảng lúc nãy:

– Yêu nghiệt ngoại tộc to gan, dám hoành hành ở đất đại việt của ta, gây hại cho con cháu của ta! Hôm nay ta sẽ tiêu diệt loài súc sanh như mày trừ hại cho dân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện