Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 4 - Chương 19: Bảo vật bí ẩn



- Mày lo cho thân mày trước đi! Đây không phải là truyện đùa đâu!

Ông bác già vừa cau mày lên tiếng vừa vất vả chống đỡ đợt tấn công từ đám cương thi, nhưng tôi không quan tâm đến lời ổng nói. Tôi mỉm cười nói lớn với chất giọng ồm ồm:

- Tôi không đùa đâu! Mọi người tránh xa ra đi! Để mình tôi xử lý chuyện này!

Ông bác già nhìn về hướng tôi, rồi ông hơi ngạc nhiên không hiểu tôi đang làm cái quái gì nữa. Từ từ ổng do dự rồi ra hiệu cho Xao Jin lùi lại phía sau tôi hồi sức, bọn cương thi nhảy thật nhanh về phía tôi và chĩa đôi bàn tay sắc nhọn chực chờ cấu xé những sinh vật sống trước mặt.

Nhưng hình như chúng không để ý đến sự hiện diện của tôi mà chỉ nhìn về phía hai người kia, tôi nhẹ nhàng đi đến trước mắt bọn cương thi rồi dán từng đạo bùa màu vàng lên trán của chúng không sót một tên nào cả.

Một không gian im lặng bao trùm đại sảnh, những con cương thi đứng bất động như tượng đá khiến ông bác già và tên người tàu sững sờ vì kinh ngạc. Ổng nhìn về phía tôi rồi trợn mắt lên tiếng:

- Sao mày có thể làm được như thế?

Tôi bỏ cái mask thở oxy ra rồi mỉm cười trả lời:

- Tất nhiên là con dùng pháp bảo hiện đại bình thở oxy rồi! Thầy quên là cương thi bị mù à? Bọn chúng chỉ có thể phát hiện sinh vật sống qua hơi thở mà thôi:3

Ông bác già nhìn tôi gật đầu mỉm cười như có vẻ tự hào lắm, tên Xao Jin cũng có vẻ thán phục trước những gì tôi vừa làm được. Tất nhiên đừng trông mặt mà bắt hình dong, có thể hiện tại tôi không giỏi bằng các người nhưng chưa biết ai mới là người gánh team đâu:v. Tôi nhìn về phía bọn cương thi rồi nhăn mặt bâng quơ hỏi:

- Còn lũ cương thi này thì tính sao hả thầy?

Ông bác già nhìn về phía đám cương thi rồi lạnh lùng trả lời:

- Để tránh tai họa về sau! Đốt xác chúng đi!

Thế là ba chúng tôi sắp xếp đám cương thi sát lại gần nhau rồi châm một mồi lửa hỏa thiêu bọn chúng. Trong thời gian hỏa táng, tôi lại đi mày mò xung quanh xem có kiếm được gì đáng giá không. Chứ chẳng lẽ cổ mộ quan nhà Thanh lại không chôn theo vật gì quý giá thì vô lý quá.

Ở giữa hình khắc đằng sau hai chiếc quan tài hình như có cái gì phát sáng le lói, tôi từ từ tiến lại gần đó để ngó thử xem, biết đâu lại phát hiện bảo vật gì giá trị thì sao. Một chiếc rương nhỏ làm bằng gỗ tỏa ra mùi hương nhè nhẹ được trảm khắc họa tiết rồng phượng rất cầu kì và được đính bảo ngọc bên trên.

Bảo vật... Chắc chắn là bảo vật...! Quả này thì không muốn phát tài cũng không được rồi...! Tôi khẽ mỉm cười nhẹ nhàng cầm lấy chiếc rương nhỏ rồi len lén cất ngay vào trong túi, bỗng nhiên kệ đá rung chuyển, từ xung quanh một màu khói xạm tỏa ra từ tứ phía.

- Cẩn thận...! Trong khói có độc...!

Nghe thấy tiếng Xao Jin hét lên, tôi vội vàng chạy nhanh từ phía họ, một tiếng động lớn vang lên sau lưng tôi làm rung chuyển một góc hang động. Ông bác già và Xao Jin nhìn về phía 2 chiếc quan tài, thái độ của họ dần dần thay đổi từ ngạc nhiên, sững sờ rồi tái mặt:

- Cái oán khí lặng lề này... chẳng nẽ nà...!

Giọng Xao Jin run run lên tiếng, ông bác già lạnh lùng giữ chặt thanh kiếm gỗ rồi khẽ gật đầu xác nhận:

- Cái mùi hôi này chỉ có thể là nó... cấp bậc cương thi tinh...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện