Tôi là Ê-ri
Chương 34
Tự cướp của nhau
Chúng tôi đã hạ cánh xuống sân bay Thái Lan và tách nhau ra mỗi người đi vào xếp hàng ở một ô khác nhau để chờ đóng dấu hộ chiếu. Tôi đi cùng chị Ổ và Đa. Nhưng khi vừa mới gặp cảnh sát quản lý xuất nhập cảnh ở sân bay Don Muang, họ thông báo gọi tất cả những ai bị trục xuất từ Nhật về tập trung vào một hàng. Một số người đã bị đưa vào tận trong phòng làm việc của cảnh sát. Trong khi đó, một nhân viên cảnh sát khác vội vàng tịch thu hết tiền bạc của chúng tôi. Đặc biệt là tôi, tôi bị cướp mất rất nhiều phải đến mười man, tương đương với hai mươi nghìn bạt. Bởi trước đó, trong khi tôi đang xếp hàng chờ thì một nhân viên gọi tôi vào phòng rồi hỏi:
“Cô có bao nhiêu tiền trong người?”.
Tôi còn chưa kịp trả lời là bao nhiêu thì hắn đã quát:
“Nhanh lên, có bao nhiêu tiền bỏ hết ra đây. Nếu không, chúng tôi sẽ bắt cô giao cho cảnh sát vì cô đã hành nghề mại dâm”.
Nghe hắn dọa, tôi cũng sợ bị ngồi tù nên móc tiền ra, định đếm rồi đưa cho hắn vì tôi chia tiền ra để vào trong hai túi khác nhau, mỗi bên hai mươi man. Nhưng hắn vội vã giật lấy nắm tiền trong tay tôi tự đếm rồi lấy đi mười man, mười man còn lại hắn đưa trả cho tôi. Tôi vẫn nhớ, hắn chính là tiếp viên hàng không phục vụ trên chuyến bay tôi đã đi và cũng là người Thái. Sau khi cướp được tiền, hắn vội vàng rời khỏi phòng rồi giục tôi đi nhanh lên vì đang có người đến. Khi hắn đã bỏ đi, tôi vẫn đứng ngơ ngẩn trong phòng không hiểu tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy trong khi chúng tôi đều cùng là người Thái với nhau. Trái hẳn với khi bị bắt ở Nhật, cảnh sát cũng tịch thu hết toàn bộ tiền vàng và những đồ có giá trị của tôi. Nhưng đến khi trục xuất về Thái họ đã trả lại chúng tôi không thiếu một đồng nào. Cảnh sát nước họ làm việc rất trung thực và không bóc lột những người phụ nữ yếu đuối như chúng tôi. Vậy mà bây giờ, tôi lại bị chính đồng bào mình bóc lột!
Cô bạn Đa đáng thương cũng không phải là một ngoại lệ. Khi rời khỏi phòng và gặp nhau ở phía bên ngoài, Đa bật khóc và nói rằng nhân viên xuất nhập cảnh đã lấy đi của cô những hơn hai mươi man, phần còn lại may mà cô đã giấu được. Đa kể lấy tiền vẫn chưa đủ, hắn còn ép lấy mất một chiếc túi xách hiệu Louis của cô nữa. Đa rất tiếc chiếc túi đó. Giờ thì tôi mới biết rằng, tất cả chúng tôi ai cũng bị cướp trắng trợn như vậy, chỉ có điều là mất nhiều hay mất ít mà thôi. Đó là hành động vô cùng tồi tệ và hèn hạ, khiến chúng tôi ai cũng đều cảm thấy rất tức giận.
Khi đã ra khỏi sân bay, chúng tôi hẹn rủ nhau đi chơi tiếp chứ tuyệt nhiên không một ai muốn về nhà gặp anh em họ hàng ngay cả. Tôi nhớ hôm đó có tôi, Đa, Tài và chị Ổ, bốn người rủ nhau vào thuê hai phòng trong một khách sạn ở khu vực Saphan Khwai để nghỉ lại, tôi ngủ với Đa còn chị Ổ ngủ với Tài. Sau đó, chúng tôi rủ nhau ra Patpong chơi vì Tài và chị Ổ nói rằng ngày mai phải về Pattaya rồi, vì thế kiểu gì cũng nên ở lại Bangkok chơi một đêm.
Chúng tôi rủ nhau vào quán bar Hosto ở khu phố Patpong. Các bạn có tin không? Khi cả bốn người chúng tôi bước vào trong quán, không một nhân viên nào thèm đến phục vụ chúng tôi cả vì họ trông chúng tôi ăn mặc quá đơn giản, chỉ có quần đùi áo phông. Ban đầu, bọn gác cổng còn định ngăn không cho chúng tôi vào. Sau đó bọn chúng mặc cả, chúng tôi phải chịu mua rượu thì mới được cho vào. Chúng tôi đồng ý như vậy. Khi đã vào được đến bên trong, chúng tôi gặp toàn các cô gái như mình đến đây hưởng lạc. Họ đều ăn mặc rất sành điệu, không giống chúng tôi. Tài thấy không có ai quan tâm phục vụ chúng tôi nên quyết định gọi một chai rượu Hennessy XO ra uống. Tôi nói:
“Mày định gọi thật đấy à? Tao tiếc tiền lắm”.
“Không sao! Chai này tao sẽ tự trả tiền để cho bọn chúng biết mặt”. Tài trả lời “Tao muốn xem thử xem có đứa nào chịu vác mặt đến đây không?”.
Ngay sau đó, tôi gần như không thể tin vào mắt mình. Bọn đàn ông phục vụ trong quán kéo nhau vây quanh bàn chúng tôi nhiều vô kể. Tài làm thế nào mà lại có thể nghĩ ra được cái trò này cơ chứ. Tôi nghĩ rằng đây mới chính là xã hội Thái. Người Thái thường chỉ quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, qua vật chất hơn là giá trị con người. Hầu như tất cả các nhân viên phục vụ nam đều thi nhau đến xin được uống cùng chúng tôi.
Đêm đó bàn của chúng tôi phải thanh toán mất gần ba mươi nghìn bạt chỉ vì một chai rượu X.O. Mất đến cả chục nghìn bạt như thế cũng thấy tiếc. Đêm đó, tôi và chị Ổ cùng nhau về phòng khách sạn ngủ. Còn Tài và Đa đưa hai người đàn ông nữa đi ngủ ở đâu cũng không rõ. Sáng hôm sau, Tài mới quay về phòng, phàn nàn rằng đêm qua phải trả cho gã đàn ông đó những năm nghìn bạt tiền phục vụ. Trước đây, tôi chưa từng biết là Tài thích chơi kiểu này. Riêng tôi, không những không thích mà còn rất ghét bọn đàn ông làm nghề phục vụ kiểu này vì bọn họ chỉ biết lợi dụng phụ nữ. Tôi biết điều đó vì tôi có một người bạn làm nghề này trong một quán bar Hosto ở bên Nhật. Chúng tôi khá thân thiết với nhau. Anh ấy luôn đặn tôi: Đừng nhẹ dạ tin vào bọn đàn ông làm nghề này vì chúng không bao giờ yêu ai thật lòng. Bọn chúng lừa phụ nữ bằng mọi phương cách vì chúng biết bọn đàn bà đến đây phần lớn đều là những kẻ kiếm được tiền một cách dễ dàng, chia bớt cho chúng là hiển nhiên thôi. Anh còn nhắc nhở thêm: Bọn họ sẽ chẳng bao giờ chịu lấy những người đàn bà như chúng tôi về làm vợ, làm mẹ của các con chúng đâu. Chính những lời dặn dò đó đã khiến tôi luôn tỉnh tảo. Tôi chưa từng mê bất cứ người đàn ông Thái nào ngoài Pi. Nhưng Pi không làm việc trong bar Hosto và quan trọng là anh vẫn giúp đỡ tôi mỗi khi tôi cần sự giúp đỡ. Anh vẫn chịu trách nhiệm với tôi và đồng ý để tôi về sống chung trong gia đình anh. Chỉ có điều, tôi không muốn làm như thế bởi vì vợ anh là một người quá tốt.
Đa biến mất liền trong hai ngày đêm không quay lại khách sạn. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Mà cũng có thể Đa đã về nhà mà không báo cho chúng tôi. Chúng tôi tính ngày thứ ba mà Đa vẫn chưa quay lại, chúng tôi cũng sẽ trả phòng khách sạn về nhà. Cuối cùng, Đa cũng quay về khách sạn đem cả gã đàn ông đi cùng đêm trước về theo. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han tình hình của Đa. Cô nàng kể đã đưa người đàn ông này đến MBK[1] để mua sắm, thậm chí còn mua cả một sợi dây chuyền ba bạt vàng cho hắn. Đa nói rằng ngày mai bọn họ sẽ đưa nhau đi mua một chiếc xe hơi BMW cũ. Tôi hỏi Đa mua để làm gì vì cô đâu biết lái xe. Đa trả lời người đàn ông đó sẽ dạy cô lái xe. Tôi đoán hắn biết Đa mới từ Nhật Bản về, trong người chắc còn có nhiều tiền nên bám lấy với hy vọng sẽ kiếm được chút đỉnh. Tôi cũng chỉ nhắc nhở Đa lần nữa. Sau đó chúng tôi tạm biệt nhau để trở về nhà.
[1] MBK: Viết tắt của từ Mah Boon Krong – một trung tâm mua sắm lớn ở thủ đô Bangkok, Thái Lan.
Chúng tôi đã hạ cánh xuống sân bay Thái Lan và tách nhau ra mỗi người đi vào xếp hàng ở một ô khác nhau để chờ đóng dấu hộ chiếu. Tôi đi cùng chị Ổ và Đa. Nhưng khi vừa mới gặp cảnh sát quản lý xuất nhập cảnh ở sân bay Don Muang, họ thông báo gọi tất cả những ai bị trục xuất từ Nhật về tập trung vào một hàng. Một số người đã bị đưa vào tận trong phòng làm việc của cảnh sát. Trong khi đó, một nhân viên cảnh sát khác vội vàng tịch thu hết tiền bạc của chúng tôi. Đặc biệt là tôi, tôi bị cướp mất rất nhiều phải đến mười man, tương đương với hai mươi nghìn bạt. Bởi trước đó, trong khi tôi đang xếp hàng chờ thì một nhân viên gọi tôi vào phòng rồi hỏi:
“Cô có bao nhiêu tiền trong người?”.
Tôi còn chưa kịp trả lời là bao nhiêu thì hắn đã quát:
“Nhanh lên, có bao nhiêu tiền bỏ hết ra đây. Nếu không, chúng tôi sẽ bắt cô giao cho cảnh sát vì cô đã hành nghề mại dâm”.
Nghe hắn dọa, tôi cũng sợ bị ngồi tù nên móc tiền ra, định đếm rồi đưa cho hắn vì tôi chia tiền ra để vào trong hai túi khác nhau, mỗi bên hai mươi man. Nhưng hắn vội vã giật lấy nắm tiền trong tay tôi tự đếm rồi lấy đi mười man, mười man còn lại hắn đưa trả cho tôi. Tôi vẫn nhớ, hắn chính là tiếp viên hàng không phục vụ trên chuyến bay tôi đã đi và cũng là người Thái. Sau khi cướp được tiền, hắn vội vàng rời khỏi phòng rồi giục tôi đi nhanh lên vì đang có người đến. Khi hắn đã bỏ đi, tôi vẫn đứng ngơ ngẩn trong phòng không hiểu tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy trong khi chúng tôi đều cùng là người Thái với nhau. Trái hẳn với khi bị bắt ở Nhật, cảnh sát cũng tịch thu hết toàn bộ tiền vàng và những đồ có giá trị của tôi. Nhưng đến khi trục xuất về Thái họ đã trả lại chúng tôi không thiếu một đồng nào. Cảnh sát nước họ làm việc rất trung thực và không bóc lột những người phụ nữ yếu đuối như chúng tôi. Vậy mà bây giờ, tôi lại bị chính đồng bào mình bóc lột!
Cô bạn Đa đáng thương cũng không phải là một ngoại lệ. Khi rời khỏi phòng và gặp nhau ở phía bên ngoài, Đa bật khóc và nói rằng nhân viên xuất nhập cảnh đã lấy đi của cô những hơn hai mươi man, phần còn lại may mà cô đã giấu được. Đa kể lấy tiền vẫn chưa đủ, hắn còn ép lấy mất một chiếc túi xách hiệu Louis của cô nữa. Đa rất tiếc chiếc túi đó. Giờ thì tôi mới biết rằng, tất cả chúng tôi ai cũng bị cướp trắng trợn như vậy, chỉ có điều là mất nhiều hay mất ít mà thôi. Đó là hành động vô cùng tồi tệ và hèn hạ, khiến chúng tôi ai cũng đều cảm thấy rất tức giận.
Khi đã ra khỏi sân bay, chúng tôi hẹn rủ nhau đi chơi tiếp chứ tuyệt nhiên không một ai muốn về nhà gặp anh em họ hàng ngay cả. Tôi nhớ hôm đó có tôi, Đa, Tài và chị Ổ, bốn người rủ nhau vào thuê hai phòng trong một khách sạn ở khu vực Saphan Khwai để nghỉ lại, tôi ngủ với Đa còn chị Ổ ngủ với Tài. Sau đó, chúng tôi rủ nhau ra Patpong chơi vì Tài và chị Ổ nói rằng ngày mai phải về Pattaya rồi, vì thế kiểu gì cũng nên ở lại Bangkok chơi một đêm.
Chúng tôi rủ nhau vào quán bar Hosto ở khu phố Patpong. Các bạn có tin không? Khi cả bốn người chúng tôi bước vào trong quán, không một nhân viên nào thèm đến phục vụ chúng tôi cả vì họ trông chúng tôi ăn mặc quá đơn giản, chỉ có quần đùi áo phông. Ban đầu, bọn gác cổng còn định ngăn không cho chúng tôi vào. Sau đó bọn chúng mặc cả, chúng tôi phải chịu mua rượu thì mới được cho vào. Chúng tôi đồng ý như vậy. Khi đã vào được đến bên trong, chúng tôi gặp toàn các cô gái như mình đến đây hưởng lạc. Họ đều ăn mặc rất sành điệu, không giống chúng tôi. Tài thấy không có ai quan tâm phục vụ chúng tôi nên quyết định gọi một chai rượu Hennessy XO ra uống. Tôi nói:
“Mày định gọi thật đấy à? Tao tiếc tiền lắm”.
“Không sao! Chai này tao sẽ tự trả tiền để cho bọn chúng biết mặt”. Tài trả lời “Tao muốn xem thử xem có đứa nào chịu vác mặt đến đây không?”.
Ngay sau đó, tôi gần như không thể tin vào mắt mình. Bọn đàn ông phục vụ trong quán kéo nhau vây quanh bàn chúng tôi nhiều vô kể. Tài làm thế nào mà lại có thể nghĩ ra được cái trò này cơ chứ. Tôi nghĩ rằng đây mới chính là xã hội Thái. Người Thái thường chỉ quen đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, qua vật chất hơn là giá trị con người. Hầu như tất cả các nhân viên phục vụ nam đều thi nhau đến xin được uống cùng chúng tôi.
Đêm đó bàn của chúng tôi phải thanh toán mất gần ba mươi nghìn bạt chỉ vì một chai rượu X.O. Mất đến cả chục nghìn bạt như thế cũng thấy tiếc. Đêm đó, tôi và chị Ổ cùng nhau về phòng khách sạn ngủ. Còn Tài và Đa đưa hai người đàn ông nữa đi ngủ ở đâu cũng không rõ. Sáng hôm sau, Tài mới quay về phòng, phàn nàn rằng đêm qua phải trả cho gã đàn ông đó những năm nghìn bạt tiền phục vụ. Trước đây, tôi chưa từng biết là Tài thích chơi kiểu này. Riêng tôi, không những không thích mà còn rất ghét bọn đàn ông làm nghề phục vụ kiểu này vì bọn họ chỉ biết lợi dụng phụ nữ. Tôi biết điều đó vì tôi có một người bạn làm nghề này trong một quán bar Hosto ở bên Nhật. Chúng tôi khá thân thiết với nhau. Anh ấy luôn đặn tôi: Đừng nhẹ dạ tin vào bọn đàn ông làm nghề này vì chúng không bao giờ yêu ai thật lòng. Bọn chúng lừa phụ nữ bằng mọi phương cách vì chúng biết bọn đàn bà đến đây phần lớn đều là những kẻ kiếm được tiền một cách dễ dàng, chia bớt cho chúng là hiển nhiên thôi. Anh còn nhắc nhở thêm: Bọn họ sẽ chẳng bao giờ chịu lấy những người đàn bà như chúng tôi về làm vợ, làm mẹ của các con chúng đâu. Chính những lời dặn dò đó đã khiến tôi luôn tỉnh tảo. Tôi chưa từng mê bất cứ người đàn ông Thái nào ngoài Pi. Nhưng Pi không làm việc trong bar Hosto và quan trọng là anh vẫn giúp đỡ tôi mỗi khi tôi cần sự giúp đỡ. Anh vẫn chịu trách nhiệm với tôi và đồng ý để tôi về sống chung trong gia đình anh. Chỉ có điều, tôi không muốn làm như thế bởi vì vợ anh là một người quá tốt.
Đa biến mất liền trong hai ngày đêm không quay lại khách sạn. Tôi không biết có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Mà cũng có thể Đa đã về nhà mà không báo cho chúng tôi. Chúng tôi tính ngày thứ ba mà Đa vẫn chưa quay lại, chúng tôi cũng sẽ trả phòng khách sạn về nhà. Cuối cùng, Đa cũng quay về khách sạn đem cả gã đàn ông đi cùng đêm trước về theo. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han tình hình của Đa. Cô nàng kể đã đưa người đàn ông này đến MBK[1] để mua sắm, thậm chí còn mua cả một sợi dây chuyền ba bạt vàng cho hắn. Đa nói rằng ngày mai bọn họ sẽ đưa nhau đi mua một chiếc xe hơi BMW cũ. Tôi hỏi Đa mua để làm gì vì cô đâu biết lái xe. Đa trả lời người đàn ông đó sẽ dạy cô lái xe. Tôi đoán hắn biết Đa mới từ Nhật Bản về, trong người chắc còn có nhiều tiền nên bám lấy với hy vọng sẽ kiếm được chút đỉnh. Tôi cũng chỉ nhắc nhở Đa lần nữa. Sau đó chúng tôi tạm biệt nhau để trở về nhà.
[1] MBK: Viết tắt của từ Mah Boon Krong – một trung tâm mua sắm lớn ở thủ đô Bangkok, Thái Lan.
Bình luận truyện