Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 161: Sân bay



Tình hình khôi phục của Giản Hoa rất tốt, sau khi hoàn toàn thông qua buổi kiểm tra ngày thứ sau mươi, thì có thể hoạt động tự nhiên.

Bác sĩ căn cứ Hồng Long rất ngạc nhiên, suýt còn muốn nghiên cứu một phen. Sau đó, toàn quốc lại xuất hiện thêm nhiều người dị năng trọng thương nhanh chóng khỏi hẳn.

Tổng kết phát hiện, những người này đều là người dị năng cấp cao, hoặc là thuộc về hệ thống quân đội, ở Thế giới Bị Từ Bỏ có được sức chiến đấu nhất định – từng ăn thịt thằn lằn xanh, không chỉ một lần.

Thời gian trôi đi, ảnh hưởng của thằn lằn xanh đối với người dị năng yếu dần. Tính chất thần kỳ của nó không thể tồn tại lâu trong cơ thể. Vài người dị năng ăn ít, hoặc ăn đã hơn ba tháng, tốc độ vết thương liền lại không khác với người bình thường, chỉ là vết sẹo nhạt hơn, không quá rõ.

Rất nhiều người tiếc nuối bóp cổ tay, không thể tiến nhập nghiên cứu thằn lằn xanh ở Thế giới Bị Từ Bỏ, lấy ra thành phần có công hiệu, tạo phúc cho công động, tạo ra thành tựu vượt một thời đại.

Lý Phỉ sau nhiều lần xác nhận báo cáo kiểm tra, mới đồng ý cọ máy bay của căn cứ Hồng Long về Hải thành.

– Lúc trước Giản Hoa nói mình khỏi hẳn, ảnh đế hoàn toàn không tin. Anh hận không thể đặt người trên giường, thời gian hoạt động mỗi ngày cũng theo đuôi nhìn chằm chằm, nghiêm khắc tuân thủ thời gian nghỉ ngơi và lịch trình ăn kiêng. Giản Hoa vừa buồn bực vừa cảm thấy mình không cẩn thận mở ra phiên bản “người mẹ” ảnh đế, có hơi chột dạ. E sợ mãi cho đến khi trở về, gặp trợ lý Lâm và Lương Quân. Họ hô to gọi nhỏ hỏi ai mới là trợ lý sinh hoạt của ai, ai phát lương, ai nhận? Vì sao lại hoàn toàn đảo điên?

Máy bay rất vững. Đây là một chiếc máy bay vận tải quân dụng, không có ghế dựa thoải mái, chỉ có hai hàng ghế có thể cho người ngồi, và tay vịn vắt ngang, điều kiện rất đơn sơ.

Trừ hai người họ, còn có mấy người bộ đội đặc chủng cùng tổ viên Hồng Long, trong cabin còn chất đầy thùng.

Lý Phỉ mới lên máy bay không lâu đã ngủ, anh khoanh tay quy củ, tựa vào vách khoang, có thùng ngăn phía trước. Lúc anh gà gật ngủ, vừa không lắc lư, cũng không gật đầu về phía trước, vẫn cứ giữ đầu tựa trên thùng. Anh như có khả năng đặc biệt, hơi nghiêng đầu, là có thể bắt đầu ngủ say.

Giản Hoa đã chuẩn bị tốt là Lý Phỉ ngủ mơ màng sẽ dựa vào vai cậu, nhưng mà… không dùng được!

Trợ lý sinh hoạt, vệ sĩ, thậm chí người yêu, ba thân phận đều không thể thực hiện được chức trách.

Lý Phỉ vẫn là Lý Phỉ, dù nằm trên sô pha nhà Giản Hoa, hay trên máy bay, lúc mệt mỏi anh có thể nhanh chóng đi vào giấc ngủ, hơn nữa đặc biệt khiến người ta bớt lo.

Trong lúc đó, gặp một dòng khí không quá mạnh, máy bay rung chuyển vài cái, Lý Phỉ mơ màng hạ thấp vị trí và tư thế, tiếp tục zzzz~

Giản Hoa:…

Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra lúc Lý Phỉ đi quay phim, diễn viên khác dùng bịt mắt, bịt tai, uống thuốc cố gắng ngủ bù, Lý Phỉ đã cùng Chu công đánh hai ván cờ.

Lý Phỉ ngủ tốt như vậy, khiến tâm trạng Giản Hoa rất phức tạp.

Một bên, cậu ngay cả người nói chuyện phiếm giết thời gian cũng không có, Lý Phỉ bỏ lại mình cậu, cứ ngủ say như vậy, thật sự…

Một bên lại nghĩ, mấy ngày nay Lý Phỉ một tấc không rời, đúng là rất mệt.

Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng theo quy luật, bên người là hơi ấm quen thuộc, Giản Hoa cũng thấy buồn ngủ, vừa không chú ý đã ngủ mất.

Giản Hoa theo máy bay xóc nảy, tựa vào người Lý Phỉ. Cậu xốc mí mắt lên, không hoàn toàn mở ra, dứt khoát điều chỉnh vị trí cho thoải mái.

Lý Phỉ bị “yêu thương nhung nhớ”, mơ hồ ngồi thẳng dậy, ôm vai Giản Hoa theo bản năng. Anh cẩn thận cảm nhận tình hình xung quanh, phát hiện mình còn trên máy bay, rất an toàn, không chuyện ngoài ý muốn, không có nấm… Lý Phỉ hài lòng nhắm mắt lại, một giây đi vào giấc ngủ.

Tổ viên Hồng Long thấy toàn bộ quá trình:…

Thật sự không hiểu nổi đôi này.

Người dị năng mất đi sức mạnh đều khó thích ứng. Nhẹ thì giống như tổ viên Hồng Long oán giận vài câu sinh hoạt không tiện lợi như trước. Nặng thì đã phải gặp bác sĩ tâm lý, có người hoảng loạn bất an, cũng có người nổi điên phát cuồng không thể chấp nhận hiện thực.

Lý Phỉ và Giản Hoa là người dị năng cấp S, nhất là Giản Hoa, sức mạnh của Kẻ Cắn Nuốt rất khó hình dung. Có thể nói, ở Thế giới Bị Từ Bỏ, cậu nắm giữ sức mạnh người dị năng toàn thế giới cũng khó mà địch nổi. Bỗng không còn, chẳng lẽ không thấy mất mát sao?

Đừng nói là chuyện đã qua hai tháng, dù là hai mươi năm, trong lòng cũng phải nhớ chứ!

Xuất phát từ kỷ luật, tổ viên Hồng Long  không thì thầm nói nhỏ, thế nhưng trong lòng nghĩ thì có thể nói chuyện bằng ánh mắt nha!

– Họ nghĩ thoáng như vậy?

– Nghe nói vẫn như vậy.

Một tổ viên Hồng Long khá quen với hai người, nhún vai, xòe tay.

Triệu Văn còn nhận được lệnh từ Bắc đô, yêu cầu chú ý tâm trạng người dị năng cấp cao. Quỷ Lửa Kẻ và Cắn Nuốt đứng vị trí cao nhất trong danh sách kia, cũng thích ứng tốt nhất, giống như họ chưa từng có dị năng vậy.

Máy bay chuẩn bị hạ cánh, khi có tiếng radio thông báo trong cabin, Giản Hoa tỉnh, nhân tiện gọi Lý Phỉ dậy.

Tiếp đất rất vững vàng, nơi này là sân bay quân dụng Hải thành, cửa khoang sau máy bay có thể trực tiếp mở ra, mở rộng thành một sườn dốc, tiện cho việc dỡ hàng, cũng tiện để máy bay thả lính nhảy dù ở giữa không trung.

Khi Lý Phỉ ra khỏi cabin, lập tức chú ý tới trên sân bay cách đó không xa, có một chiếc máy bay tư nhân loại nhỏ.

Trà trộn trong giới giải trí lâu, anh cũng nhận ra không ít các hãng cho người giàu có. Chiếc máy bay này là Boeing sản xuất, máy bay riêng đánh dấu thân phận nhà giàu, nghe nói công trình bên trong đầy đủ mọi thứ, cả phòng bida cũng có.

Loại máy bay này hiển nhiên không nên xuất hiện ở sân bay quân sự.

Lý Phỉ đi chậm lại. Giản Hoa nhìn theo ánh mắt anh, thấy phía trước máy bay còn có rất nhiều người đứng.

“Máy bay Mỹ.” Lý Phỉ thấy logo trên cánh máy bay. Giản Hoa cũng phát hiện trong đám người có hơn mười người nước ngoài, ăn mặc khoa trương, vét đen kính đen, chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh làm bối cảnh. Ăn mặc kiểu này không phải vệ sĩ thì là Mafia, giống như quay phim.

“Trông quen quen?”

Giản Hoa lại đến gần một đoạn, thấy rõ người dẫn đầu quân lính Trung Quốc bên này chính là Trương Diệu Kim.

Ánh mắt Lý Phỉ dừng trên người đứng đối diện thiếu tá Trương. Thân hình người đàn ông kia cao lớn, lại như là bệnh nặng mới khỏi. Ừ, trông quen.

Nơi này là sân bay quân sự, họ đương nhiên sẽ không tùy tiện đi loạn, cho dù nhìn thấy người quen cũng sẽ coi như không phát hiện mà vòng qua, cùng lắm chỉ nói thầm trong lòng. Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, người bên kia dường như cũng thấy người bên này đi đến khá quen thuộc.

“Ngài Morenza!”

Cậu thiếu niên Johnson đứng sau nhóm người, sốt ruột ngó ra, lại kéo ống tay áo một người trong đó.

Federik vừa nhấc đầu, đã thấy người mình từng cảnh cáo Johnson phải tránh xa, kết quả nấm từ trên trời giáng xuống bắt thiếu niên nhân vật chính đi, khiến chú hắn phải tốn hơn một tháng, mới thông qua các loại quan hệ, để hắn lấy thân phận người giám hộ Johnson Brown đến Trung Quốc đón về.

Tuy quá trình gian khổ, bàn việc chu toàn với chính khách rất mệt mỏi, còn phải chịu ánh mắt nghi ngờ soi mói, ngồi ghế lạnh vài ngày khi đến Trung Quốc, nhưng những cảm xúc khó chịu này, khi ánh mắt Johnson tỏa sáng, nhào vào lòng Federik đã tan thành mây khói.

Johnson im lặng run rẩy, chớp mắt áo sơmi Federik đã ướt đẫm.

Trong hoàn cảnh ngôn ngữ không thông, mất đi dị năng, biểu hiện của Johnson coi như đã đủ tốt. Nó không có khuynh hướng bạo lực, sẽ không trút giận lên đồ vật. Khi một mình cũng sẽ không đột nhiên tỏ ra táo bạo bất an. Nó rất tĩnh lặng, có khi ghé vào cửa sổ nhìn bầu trời, có khi cầm bút vẽ loạn trên giấy trắng.

Vẽ rất trừu tượng, như là từng gợn gió thổi, hay như lông vũ và hoa văn lá cây. Có khi vẽ hẳn một mê cung, Johnson có thể tự chơi tự vui cầm nắp bình coi là người tí hon cho họ đi “lang bạt thế giới”.

Xem tâm trí nó là thiếu niên mười lăm tuổi, thì Johnson quá mức đơn giản, thậm chí có hơi giống trẻ tự kỷ.

Một khi có người, hoặc là có phiên dịch trao đổi với nó, Johnson lại biến thành cậu thiếu niên lòng tràn đầy cảnh giác. Dù thích tìm một chỗ trốn đi, nhưng khi đối mặt với người xa lạ, nó có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có chủ kiến.

Mười lăm tuổi, cũng không phải đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, cố giữ Johnson lại, cũng không nuôi được lòng hướng về Trung Quốc, ý đại tá Lô là không cần giữ Johnson Brown không buông.

Con của người dị năng trong nguyên tác, khi Thế giới Bị Từ Bỏ không xuất hiện, thức tỉnh thiên phú trở thành người dị năng mới, nhưng mà đứa trẻ kia không phải con trai Johnson và Jennifer. Không có chứng cớ tỏ rõ người dị năng cấp S nhất định sẽ sinh ra đứa nhỏ cấp S, trên thực tế đứa nhỏ chỉ biểu hiện năng lực làm vật bay lên, tác giả  cũng không viết dị năng sẽ tăng khi đứa nhỏ lớn lên, hay là sau khi rời khỏi cơ thể mẹ thì nhanh chóng biến mất.

Tất cả đều là ẩn số, Johnson mới mười lăm tuổi, kết hôn sinh con còn chưa tới phiên nó nghĩ.

Người dị năng toàn cầu số lượng rất đông, không cần cố ý làm thí nghiệm, theo dõi ghi chép là có thể tra được. Họ trong tương lai ba năm, năm năm có sinh con không, bạn đời là người thường hay là người dị năng, đứa nhỏ không có dị thường hay mới sinh ra là có dị trạng.

Johnson Brown đã thành gân gà, cho về thì không cam tâm, giữ lại cũng không có chỗ tốt gì.

Wolf Morenza tìm đến quan hệ, phát cho đại sứ quán nước Mỹ ở Trung Quốc một đơn xin, thành một bậc thang rất tốt. (Đại tá Lô: Vơ vét tài sản một chút rồi trả về đi, dù sao không phải giao cho cục dị năng nước Mỹ)

Trương Diệu Kim còn cầm ra một bức thư hứa hẹn lấy nhân quyền làm tên, yêu cầu người đón Johnson, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo. Không được thúc đẩy mà cần cố sức ngăn Johnson Brown biến thành vật thí nghiệm của bất cứ cơ sở nghiên cứu của tổ chức hay quốc gia nào, bao gồm cả việc bức bách Johnson kết hôn với người đặc biệt, quyên tinh trùng, vân. vân..

Thư hứa hẹn còn đánh dấu tự nguyện ký tên, nó không phải hợp đồng. Thực ra thiếu tá Trương không có lập trường yêu cầu Federik ký, điều khoản phía trên cũng không đủ ý nghĩa pháp luật chân chính, chỉ là sau một ngày cãi nhau chọn chứng cớ này nọ. Kết quả, sau khi Federik xem kỹ xong, ký không hề do dự, việc này khiến trong lòng  Trương Diệu Kim phải hô thầm.

Chờ đến khi Johnson thấy mặt Federik, thiếu niên phản ứng càng lớn.

Johnson ghé vào lòng ngài Morenza nó luôn nhớ, khóc một trận, ướt đẫm áo sơmi, không cẩn thận lộ ra dáng người Federik. Cơ thịt của hắn gần như đều biến mất, chỉ còn đường cong hình dáng cơ thể đẹp mắt.

Mùa hè vốn mặc ít, Federik quay quảng cáo, quay MV còn từng cởi áo, không để ý việc này. Nhưng đây là Trung Quốc bảo thủ, Hồng Long thiếu tá Trương bị Quỷ Lửa và Kẻ Cắn Nuốt kích thích, dễ dàng hiểu sai.

Trương Diệu Kim:…

Hắn luôn cảm thấy vị Thiên Vương giới ca hát nước Mỹ này, và Johnson có quan hệ rất lạ, họ quen nhau như thế nào? Đạt được lòng tin của nhân vật chính trong nguyên tác lại không phải một kẻ xuyên sách? Còn là người dị năng vô danh, mà trong nguyên tác tên cũng chưa từng xuất hiện?? Tổ chức Thánh Môn nước Mỹ xem ra cũng bất tài, hoàn toàn vô dụng!

Trương Diệu Kim biết Lý Phỉ và Giản Hoa sẽ đến vào giờ này, nên cố ý kéo dài thời gian cho phép máy bay nhà Morenza đến giờ.

Hắn muốn xem phản ứng của Federik khi gặp được Giản Hoa và Lý Phỉ.

Thiên Vương nhìn thấy mặt Lý Phỉ, kéo về Johnson phía sau mình theo bản năng, ánh mắt cảnh giác.

“Không cần sốt sắng.” Lý Phỉ lắc đầu thở dài, xòe tay nói, “Tôi chỉ là một diễn viên, chẳng lẽ tôi còn có năng lực giết anh sao?”

Federik:…

Quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện