Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 37: Phong ba



Đũa gấp miếng sườn chua ngọt rời khỏi những hạt cơm được phủ một lớp nước sốt thơm ngon đậm đà. Lý Phỉ ăn miếng sườn kia mà không biết vị, anh còn đang chăm chú nhìn người đứng trước phông nền xanh kia…Biên tập: Di

Mấy ngày nay, khi Giản Hoa diễn bối cảnh thì Lý Phỉ đang bận. Giản Hoa tan làm, thì nhân vật chính, Lý Phỉ, còn có đoạn diễn chưa xong, phải tiếp tục bận rộn đến khi trời tối mù mịt, không kể ngày đêm, dẫn đến việc, hôm nay Lý Phỉ mới nhận ra sự thay đổi của Giản Hoa.

Buông đũa, Lý Phỉ nhìn chằm chằm một người trong đám diễn viên.

Anh không nhắm mắt lại, không dùng dị năng, chỉ dùng cảm giác bình thường mà phán đoán. Cảm giác tồn tại của “Hạ Ngưng” đã tăng lên rõ ràng. Trên màn ảnh, dù chỉ có một giây, nhân vật chính khác sâu được hình bóng của mình đã là không thể xem nhẹ.

Đây không phải Hạ Ngưng trong kịch bản, mà là nhân vật chính do Lý Phỉ diễn.

Trước đó vài ngày, Giản Hoa còn đang bắt chước, hiện tại thì cậu đã nắm bắt được tâm lý nhân vật – Tư thế đứng thẳng của cậu không hoàn toàn giống Lý Phỉ, cũng không làm động tác theo thói quen mà Lý Phỉ giao cho nhân vật này. Cậu chỉ rất tự nhiên, dùng bộ dạng tương tự nhân vật chính, xoay người một cách đơn giản, đi vài bước, bóng dáng đã được khắc họa đầy đủ.

Lý Phỉ hơi nhướng mày, anh thật sự rất bất ngờ.Biên tập: Di

“Nguội à? Anh muốn hâm nóng lại không?” Trợ lý Lâm sợ sợt nhìn Lý Phỉ cầm hộp đồ ăn chưa ăn được mấy miếng.Biên tập: Di

Cơm hộp của đoàn phim cũng tạm được, nhưng Lý Phỉ không bạc đãi chính mình. Anh thường sẽ sai trợ lý Lâm đi đến nhà hàng gần đó đóng gói vài món ăn mang về.

Vị ngon mê người của sườn chua ngọt, khiến Lý Phỉ sực tỉnh.Biên tập: Di

Giây tiếp theo, Lý Phỉ thấy trong studio có không ít người đang nhìn mình chằm chằm.

Hôm nay, nữ diễn viên phụ nói cơ thể không thoải mái, muốn nghỉ ngơi hai tiếng rồi chiều quay tiếp. Đạo diện đồng ý, nên Lý Phỉ khó có được một ngày ăn cơm ở đây, còn chạy sang bên này đi dạo. B i ê n  t ậ p: D i

– Người trong đoàn phim vốn muốn xem kịch, xem phản ứng của anh đế đối với người này như thế nào?

Diễn viên đóng thân lại cố ý cos  kỹ thuật diễn xuất của ảnh đế, đúng là gan to bằng trời. Định thu hút chú ý của đạo diễn sao? Quay xong phim này, Lý Phỉ sẽ trở thành đá kê chân của diễn viên đóng thế nho nhỏ này? Hay là ảnh đế sẽ trở mặt đuổi người cút đi càng xa càng tốt?B i ê n  t ậ p: D i

Suy tưởng mọc đầy trong lòng đám người này, nhưng Lý Phỉ lại làm cho bọn họ thất vọng rồi.

Và một ngụm lại một ngụm cơm thơm mềm, ảnh đế bình tĩnh tiếp tục xem diễn viên quay phim.

Nam phụ số ba lui về sau, vừa vặn che đi Giản Hoa trong khung hình, đạo diễn nhìn thấy nhưng không nói gì.

Cảnh này chỉ cần quần, tay áo, giày của nhân vật chính trong ống kính là được. Diễn viên khác muốn cướp cảnh quay, chỉ cần không quá đáng lắm, đạo diễn cũng thường sẽ mặc kệ, trừ khi –

“Cắt!”

Tổng đạo diễn họ Lỗ, trong giới đạo diễn, tính tình và danh tiếng thường tỉ lệ nghịch, đạo diễn danh tiếng càng tốt, tính tình càng khó chịu! Đạo diễn Lỗ tuy không mắng người đến nỗi máu chó đầy mặt, nhưng nếu lãng phí cuộn phim vì chuyện không liên quan đến kỹ thuật diễn xuất, ông có thể sẽ một đá đá bay ghế.

“Tranh cái gì mà tranh! Đó là vị trí của cậu sao?” Đạo diễn Lỗ trừng diễn viên phụ, tiểu Thiên Vương của giới ca nhạc.

Trong lòng tiểu Thiên vương thấy oan ức. Vị trí của cậu ta ở cạnh nam phụ số ba, khi giảng về diễn xuất, phó đạo diễn đã nói rõ là chỉ cần đứng bên cạnh nam số ba là được. Giờ lại bị mằng làm cậu ta không hiểu sao.

Tiểu Thiên Vương không hiểu lắm về việc quay phim nên đương nhiên không biết. Nam phụ số ba lui về sau một bước che mất Giản Hoa nhưng không làm hỏng khung hình, còn cậu ta lùi theo lại khiến khung hình bị trống một khoảng. Đạo diễn cực kỳ đề ý đến độ cân xứng của khung hình, không mắng người mới là lạ.

Cướp cảnh cũng là một kỹ năng sống. Diễn viên có kinh nghiệm phong phú đứng trước ống kính, khi muốn lừa người, sẽ tìm kẻ gánh tội thay. Vì không thấy màn hình nên người kia cũng không biết sao lại thế này.

Đoàn làm phim lớn như thế, đông người như thế, nhưng đúng lúc nhìn thấy màn ảnh thì có mấy người?

Nếu có kẻ cố ý nói xấu, tiểu Thiên Vương giới ca nhạc sẽ có thêm tin lá cái “Đi cướp cảnh rồi bị ăn mắng”.

Đạo diễn Lỗ không bị mù, sau khi ông mắng người xong thì cảnh cáo: “Diễn lại cảnh này một lần nữa. Nếu ai không biết vị trí của mình, tôi sẽ để tổ đạo cụ mang keo đa năng ra dán chặt người đó trên mặt đất!”

Nam phụ số ba im lặng, nhưng lần này tiểu Thiên Vương sợ đến mức không dám đi cùng nam số ba, lúc nên đi thì không đi. Tất nhiên khung hình lại có vấn đề, đạo diễn tức đến muốn nổ tung.

Tiểu Thiên Vương trở thành cái bia cho mọi người phê bình. Nam số ba là kẻ đầu sỏ gây chuyện lại làm như không có việc gì, đi về đứng bên cạnh trợ lý: “Lý Phỉ có phản ứng gì không?”

Trợ lý của gã bĩu môi: “Cứ như vậy thôi. Độ cong của nụ cười cũng không thèm thay đổi.”

“Xì, đúng là diễn viên lớn tốt tính nhất giới giải trí! Dù trong lòng muốn đánh diễn viên đóng thế kia gãy xương, trên mặt vẫn giả bộ dịu dàng vô hại.” Nam số ba mỉa mai.

Người muốn xem kịch hay rất nhiều, nhưng ai cũng không ngờ trợ lý Lâm sẽ chạy đến đón Giản Hoa: “Joe, mau tới ăn cơm. Hôm nay có vài món do đầu bếp của nhà hàng Liễu Ngạn làm đó!”

Đối với ánh mắt ngạc nhiên quăng đến từ mọi ngóc ngách, trợ lý Lâm tỏ vẻ chống được, nhưng trong lòng lại kêu rên: Là Lý Phỉ gọi Giản Hoa đi ăn được không? Sườn chua ngọt, thịt bò xào ớt xanh, lươn rán, cậu ta cũng muốn ăn mà!

Giản Hoa thật sự đói bụng.Di

Cậu không nghĩ nhiều, đi qua cầm hộp cơm, tách đũa ra, ăn đồ ăn thơm phức, nắm chặt thời gian lấp đầy bụng.Di

Máy quay sẽ không nhắm vào mặt của cậu, Giản Hoa ăn hết đồ nọ đến đồ kia mà không có chút gánh nặng nào.

Khác với những diễn viên mới nghỉ ngơi uống nước được mười phút mà đã phải trang điểm lại, Giản Hoa rất thoải mái.

Trường quay ồn ào, phó đạo diễn tự mình giảng lại cách diễn cho tiểu Thiên Vương, còn tự mình làm mẫu luôn. Những diễn viên khác thì phân tán ra khắp bốn phía nghỉ ngơi, họ nhỏ giọng nói chuyện, không đi gần thì không nghe được nửa chữ.

“Bình thường cậu… Ý tôi là, khi cậu đóng thế trong phim khác đều diễn như vậy à?” Lời Lý Phỉ muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ có câu này ra khỏi miệng.

Giản Hoa gạt ớt xanh ra, không để tâm, nói: “Tôi nghĩ anh sẽ không hỏi.”

“Không phải diễn viễn chính nào cũng rộng rãi. Cậu xem đi, tôi cũng để ý đó.” Lý Phỉ cầm hộp đồ ăn lên, nghiêm túc nói, “Cậu đoán xem hôm nay có bao nhiêu người đang chờ tôi gây rắc rối cho cậu.”

“Muốn úp sọt tôi?” Giản Hoa liếc nhìn trợ lý Lâm, lại nhìn Lý Phỉ, ý tứ rất rõ ràng.

Muốn úp sọt cậu thì đâu tiên phải đánh thắng được cậu trước đã, không phải sao?

– Lý Phỉ im lặng đặt đồ về lại chỗ trước mặt Giản Hoa.

Hành động này khiến Giản Hoa muốn bật cười, rất lâu rồi cậu không có cảm giác này.

Lúc nào ở cùng với Lý Phỉ cũng vui vẻ thoải mái. Tấm mặt nạ dịu dàng lịch thiệp của ảnh đế rất chắc, nhưng đôi khi lộ điểm khác lạ, cũng tạo ra niềm vui mới.

Điều này làm cho thái độ của Giản Hoa khác với bình thường, sẵn lòng nói vài câu về mình: “Diễn viên đóng thế trong đoàn phim, anh cũng đâu phải không biết. Có nguy hiểm, có khó khăn thì phải đi ra, cũng không hạn chế là người nào. Có khi đóng phim truyền hình tiên hiệp mà lại thiếu nữ diễn viên đóng thế, tôi phải mặc đồ nữ cả ngày ở đoàn phim…”

Ánh mắt Lý Phỉ có thay đổi nhỏ, nhưng trước khi Giản Hoa phát hiện, anh đã thu lại ánh mắt đó.Di Di Di

“Hàng ngày, việc mệt người nhất là thay đồ. Lúc thì là nữ chính, lúc thì là nữ phụ, có khi đổi thành nhân vật phản diện. Ai mà để ý suy nghĩ xem tích cách nhân vật này là gì chứ, bộ dạng giống là được rồi.” 

Giản Hoa gạt ớt xanh xong, hài lòng ăn miếng thịt bò.

Trước mặt người không quen, bình thường cậu không ăn thứ kia, nhưng cũng sẽ không gạt đi, cố sức lấp đầy bụng là được.

Lý Phỉ rốt cuộc cũng có thể viết thêm một câu khẳng định trong lý lịch của người mình thích: Kén ăn!

Vậy mà lại kén ăn! Lần đầu tiên Giản Hoa bộc lộ cậu thích ghét cái gì!!

Câu nói trong một bộ phim kinh điển rất chính xác. Một người có thể xóa đi lai lịch, giấu đi sở thích, nhưng chỉ duy nhất trên phương diện ăn uống, khó mà sẵn lòng đổi món mình thích!

Trợ lý Lâm đứng ở một bên, nhận rõ được sự thay đổi trong cảm xúc của Lý Phỉ, mờ mịt: Ảnh đế nhà mình đang vui về chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vì Giản Hoa cố găng chăm chỉ diễn bối cảnh?

Cả Giản Hoa cũng hiểu lầm, cậu giải thích thêm một câu: “Giờ tôi làm diễn viên đóng thế cho anh. Có thể giúp anh quay ít đi mấy cảnh, giảm bớt lượng công việc, chính là ý nghĩa của việc anh ký hợp đồng với tôi. Tôi cũng thấy tiền lương mình nhận được là xứng đáng.”

“…” Trừ tiền lương ra thì không còn cái gì khác à?

“Về phần anh có ngại khi tôi làm vậy hay không – trải qua thời gian ở đoàn phim ‘Con quạ’ tôi đã nhận ra anh khá mừng khi diễn viên đóng thế nắm bắt được tính cách nhân vật.”  Giản Hoa nói xong lại tiếp tục ăn cơm.

Lý Phỉ thấy hơi rắc rối. “Con quạ” là bộ phim có vị trí phòng vé vừa phải nhưng lại muốn nổi tiếng, đạo diễn muốn đã tốt lại còn tốt hơn, đã vừa lòng còn mong giật giải. Ngay cả diễn viên quần chúng cũng phải biểu hiện xuất sắc vượt xa bình thường. Khác hẳn với đoàn phim của bộ phim thương mại này.

Ngôi sao tụ hợp, chính là để thu hút cho phòng vé, vai diễn cũng chỉ đến độ đẹp mắt là được.

Rất nhiều diễn viên không chịu dùng người đóng thế, cũng không phải vì chuyên nghiệp. Sự thật là, người đóng thế không đạt đủ tiêu chuẩn, vì thu hút ánh mắt mọi người, diễn viên sẽ không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

Diễn viên lớn để người đóng thế làm viễn cảnh, chính là lúc cho vai phụ biểu hiện.

Nhưng cảnh này quay xong, người xem liếc qua lại thấy nhân vật chính xuất hiện trong đám người, diễn viên khác bên trong chẳng khác nào thành bối cảnh sao? Trong rạp chiếu phim, không thể nhấn nút tạm dừng, cẩn thân quan sát tất cả mọi người.

Một giây kia, người xem chú ý tới ai, vai chính này là của ai…

Giản Hoa bắt chước hình tượng của diễn viên chính, Lý Phỉ. Có thần thái của nhân vật chính, chính là chắn đường người khác – Lý luận kì lạ, nhưng trong mắt người hay tính toán chi ly thì là như vậy đó.

“Cậu diễn khá ổn. Tôi rất mừng, tôi thấy rằng đạo diễn cũng vui đó…”

Lý Phỉ nói được một nửa thì ngừng. Dựa theo tính cách trước giờ của Giản Hoa, tám phần sẽ nhận được đáp án là: Mấy người kia không vui thì đuổi cậu đi được sao? Có thể gây rắc rối cho cậu được sao? Cậu nhận tiền lương nhà bọn họ nên phải xem sắc mặt bọn họ chắc?

Đều là không! Khi chưa có dị năng, Giản Hoa đã không sợ bị người khác úp sọp, giờ có dị năng… Hiện tại chắc là mỗi ngóc ngách trong đoàn phim đều bị sợi nấm bao trùm rồi!

Lý Phỉ lập tức ném đi cảm xúc lo lắng cho Giản Hoa, bình tĩnh nói: “Tôi hơi ngạc nhiên… Không phải vừa ngạc nhiên vừa vui mừng mới đúng.”

Giản Hoa dừng đũa, buông mắt nhìn hộp cơm. Cậu biết Lý Phỉ có thể nhìn ra nhiều thứ từ vẻ mặt của mình, cậu có ý tránh nhìn đối diện anh.

“Cậu thích nhân vật chính này không?” Lý Phỉ thuận miệng hỏi, ừm, tỏ vẻ rất giống như đang thuận miệng hỏi.

“Là nhân vật chính được rất nhiều người cùng phái hâm mộ, lại được càng nhiều người khác phái theo đuổi. 100 phần ưu tú, 200 phần giả tạo, 300 phần kiêu căng sao?” Giản Hoa cười mỉa một tiếng.

“…”

May quá, nếu lại thêm một Ô tướng quân, Lý Phỉ không biết mình nên có tâm trạng gì.

– Ô tướng quân có sức hút mạnh mẽ của quân nhân, còn Hạ Ngưng chỉ là kiểu nhân vật chính tương đối thông thường, thần tượng được nữ giới trẻ tuổi yêu thích.

“Nhưng, Hạ Ngưng do anh diễn khiến tôi nghĩ rất nhiều.” Giản Hoa hơi ngẩn người.

Không chờ Lý Phỉ nói gì, đạo diễn ở bên kia đã hô quay tiếp.

Giản Hoa đặt hộp cơm xuống, đứng dậy rời đi, để lại Lý Phỉ với một câu hỏi: Giản Hoa get được cái gì từ nam chính này chứ?

Lúc này đèn trong studio vụt tắt, Lý Phỉ ngẩng đầu cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện