Tôi Thực Sự Không Muốn

Chương 48: 48: Nghiện Còn Ngại




Cửu Chấn nằm ôm cô chặt trong lòng, một tay kê đầu cô ngủ rồi vòng xuống ôm lưng, tay còn lại dịch xuống mông ẩn sát hạ bộ hai người lại với nhau.

Khuôn mặt anh tuấn tú, đôi mắt lim dim nhẹ.

Thụy Ly nằm im thin thít trong vòng tay anh, hơi thở cứ bị dồn nén.

Cửu Chấn ôm cô chặt đến nỗi mà bộ ngực bị chèn ép nên phồng ngộn lên.

Bên dưới hoa nguyệt của cô cũng có thể cảm thấy rõ sự ấm nóng và trương to của cự vật ấy.

Tất cả điều này khiến cảm giác khi xưa gợi lại.

Nhất là tư mật, bên trong điểm G giật giật lên mấy lần, cửa miệng co rút như muốn ngậm lấy điều gì.

Đây có nên gọi là...!Nghiện còn ngại?
Hơi thở của Thụy Ly dồn dập nhẹ, cô cố phồng ngực lên rồi điều tiết hơi thở sao cho bình thường nhất.


Dần dần cô cũng kiềm chế lại mà ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay anh, ngủ một giấc.

Sáng hôm sau, Thụy Ly tỉnh dậy thì cô đang được kê 1 chiếc gối ôm to bên cạnh, chăn ấm đắp cao lên khỏi lạnh.

Cửu Chấn đã rời đi từ lúc nào.

Trên cả người cô vẫn lành lặn, không một vết tím đỏ hay đau nhức ở đâu.

Có điều ở dưới cổ chân trái lại được xích vào.

Chiếc dây xích nhỏ bạc ánh lên, nhìn rất duyên, giống 1 chiếc vòng chân nhỏ xinh nhưng lại mang vai trò khác
Cô vươn vai căng cơ ra thoải mái, khác hẳn những hôm trốn chui lủi ở căn nhà kia dù bây giờ tình thế bất lợi vô cùng.

Thụy Ly cứ mặc kệ mà đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt trước.

15 phút sau quay ra thì đã thấy 1 khay đồ ăn sáng bên giường.


Cái bụng nhỏ xẹp đói meo nhanh chóng nhếch chiếc mũi thanh tú đến chỗ đồ ăn kia.

Xong xuôi, Cẩm Nhuệ và Mị Nguyệt đi vào, chào buổi sáng tươi cười với cô, bê khay đồ ăn đi nhưng họ có để lại 1 chú chó lông xù to đùng, giống Alaska, màu trắng và nâu sáng huyền thoại.

Thụy Ly ngay khi nhìn thấy chú chó thì như đứa trẻ thấy đồ chơi.

Cô chồm từ trên giường xuống, chạy ra chỗ chú chó, xích bạc kêu lạch xạch.

Tiếc là chú chó ngồi ỳ ngay sát cửa ra vào, Thụy Ly chưa chạy tới thì chiếc xích kia đã căng dây, cô không thể di chuyển thêm.

Thụy Ly với tay ra, cố ra hiệu để chú chó lại gần.

Gớm giống cũng khôn, con Alaska ngay lập tức chạy tới, thè chiếc lưỡi ra đáng yêu vô cùng.

Thụy Ly mê mẩn chú chó, vuốt ve bộ lông này, con chó nằm sạp xuống đất, Thụy Ly nằm dựa lên lớp lông mềm mại này, tay mân mê bộ lông không rời
Ở công ty, Cửu Chấn từ sáng đến giờ chỉ chăm chăm mắt vào màn hình máy tính, anh quan sát camera phòng từ lúc đến công ty.

Ánh mắt anh nhìn kĩ vào hành động của cô với chú chó, quay sang hỏi thư kí:
- Tối về sắm cho tôi 1 bộ quần áo hóa trang như chú chó, vải áo phải mềm mượt, thơm tho và ấm áp vào.
Tên thư kí đứng bên cạnh cúi đầu gật dạ.

Trong đầu thắc mắc vì chưa bao giờ thấy Cửu Chấn trở nên sống động như vậy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện