Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 139: Màu trắng lá thư



"ok. lập tức giải quyết cho em, trước khi lên máy bay em nên ăn cơm, ăn cơm xong rồi lên máy bay có biết không? Đừng để đói bụng."

"Em biết, cúp đây."

Cúp điện thoại, cô dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, rất nhanh đã đến phi trường, xuống xe cô đi tìm quán cà phê, trong quán có giá sách giúp khách hàng giết thời gian, cô tùy tiện chọn một cuốn tạp chí, vừa uống cà phê vừa xem tạp chí, rất hưởng thụ, mấy ngày yên tĩnh như thế này đối với cô mà nói là hết sức khó khăn mới có được.

Buổi trưa ăn nhiều bánh ngọt, bụng vô cùng thoải mái, buổi chiều mới lên máy bay đã ngủ mất, một giờ đã đến Macao, mới xuống máy bay, mới đi ra khỏi cửa đã gặp một đứa nhóc nhiệt tình, trên tay cầm bảng tên của cô, Tiểu Ốc cười với nó :"Chào em, chị chính là Diêu Kỳ Kỳ."

"Chào chị Kỳ Kỳ, em là nhân viên phụ trách của khách sạn Nghiễm Thành." Đứa nhóc làm tư thế mời khách, cô đi cùng nó lên xe, đến khách sạn mới biết Lữ Trị đặt phòng dành cho Tổng thống, tiền phòng không nhiều không ít đúng 3 ngày.

Cầm chìa khóa phòng, cô định lên lầu, quản lý đại sảnh bước mấy bước đuổi theo cô :"Tiểu thư Diêu, đây là đồ mà ngài Lữ nhờ chúng tôi đưa cho cô."

"Cảm ơn." Cô nhận lấy phong thư màu trắng dày cộp, cô tiện tay mở ra, còn có tiền giấy, cơ hồ là trong cùng một lúc, điện thoại của cô vang lên tin nhắn nhắc nhở, cô móc điện thoại ra xem, trên đó viết : cho em tiền tiêu vặt.

Cô cười một tiếng, cái người bám người này thật ra lại vô cùng chu đáo, thật ra trên người cô cũng có tiền, mới vừa mua tấm vé máy bay, tiền và tấm thẻ mà Đại Quân đưa cho, cô vẫn chưa dùng đồng nào, dùng thì lại bảo mình là phụ tá thực tập, tiền lương cũng bị thiếu, mới nghĩ đến đoạn này, đoán là chỉ có thể ăn gió nằm xương, sau đó muốn nghĩ biện pháp vừa tìm người vừa kiếm tiền mua vé bay về.

Xem ra hiện nay không chỉ không cần ăn gió nằm xương, mà còn có tiền tiêu, nhưng cô xác nhận còn thiếu chút đồ, quần áo đều để ở nhà của Đại QUân, vội vàng đến nỗi không thể mang quần áo và vật dụng hàng ngày theo, ngay cả một bộ quần áo để thay cũng không có, trong khách sạn có một cửa hàng hàng hiệu, sờ một bộ áo, tay dài quần dài màu sắc quyến rũ, lại muốn áo da mặc ở bên ngoài, phối hợp với một đôi giày cai gót, một túi xách to, không giống như kiếm người, giống như là khách du lịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện