Tổng Giám Đốc, Em Mệt Rồi!
Chương 40: Nhục nhã trong xe
Hàn Thiên lái xe, tốc độ rất nhanh khiến Hạ Mộc Vân sợ hãi nhắm mắt lại.
Kítttttttttt
Hàn Thiên đột nhiên thắng xe lại và tắp vào lề đường. Hắn chồm người qua bên cạnh Hạ Mộc Vân, hai tay bao vây cô trong phạm vi giữa lồng ngực của hắn và ghế xe.
Hạ Mộc Vân không thể hít thở nổi ở một nơi thế này nữa, cô nhìn Hàn Thiên, không nói gì mà quay mặt đi, nhưng giờ phút này, cô thật sự sợ hãi.
Hàn Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, hệt như ma vương đến bắt hồn.
Hạ Mộc Vân nhìn anh bằng ánh mắt có chút sợ sệt pha lẫn đề phòng, cô lùi về sau liên tục.... Đến khi Hàn Thiên đã suýt kéo được tay cô thì cô hấp hối trốn tránh, nhưng chẳng được bao lâu liền bị anh tóm được, vây bọc trong phạm vi giữa một tay và vòm ngực anh.
Hạ Mộc Vân liều mạng giãy giụa cùng la hét
- "Thiên, nhanh thả em ra....em không muốn..."
Đối với sự giãy giụa của cô, Hàn Thiên càng thêm thích thú, hắn một tay chế trụ eo cô, một tay giữ lấy một bên má cô, ép bên má còn lại sát gần môi hắn, đầu lưỡi liền nghênh đón, liếm khắp má cô......
Hạ Mộc Vân sợ đến run bần bật, nước mắt lã chã rơi xuống..... Hành động của Hàn Thiên lúc này rất đáng sợ, anh cứ im lặng như vậy, thực sự cô không chịu nổi, anh sẽ giết chết cô mất.
Cô vừa khóc vừa sợ hãi cầu xin.
- "Thiên.. Xin anh... thả em ra.....cầu xin...em sai rồi.... "
Hàn Thiên không trả lời ngay, miệng lưỡi vẫn đang ngao du trên gò má đã đầy nước mắt của cô, dần dần di chuyển xuống môi đỏ hồng, hôn ngấu nghiến đến khi thoả mãn mới từ từ nhả ra, giọng nói lạnh như băng:
- "Mộc Vân, anh ta hôn em như thế này à? Hay như thế này?"
Hàn Thiên nói rồi cắn mạnh vào môi của Hạ Mộc Vân, máu tươi trong miệng cô chảy ra, Hạ Mộc Vân choáng váng đầu óc.
Cô vẫn liên tục giãy giụa không ngừng, khóc lóc van xin
- "Thiên, em không ngủ cùng anh Phàm....anh hãy tin em...đừng như vậy mà"
Hàn Thiên vẫn bỏ ngoài tai những lời của cô, tiếp tục hôn sang vành tai cô, liếm xung quanh rồi ngậm vào trong miệng, sau khi nhả ra mới thì thầm
- "Vân Nhi của tôi, ngoan nào. Tại sao phải khóc chứ? 2 ngày qua nằm dưới thân thằng khốn đó đủ rồi. Bây giờ chiều tôi một chút, khó khăn đến vậy sao?"
Hạ Mộc Vân biết việc cô đi cùng cùng Lưu Phàm hôm nay đã chọc giận đến Hàn Thiên, hôm nay cô không chết cũng không thể nguyên vẹn trở về được"
Cô tiếp tục thống khổ cầu xin
- "Hàn Thiên.... xin anh... em sai rồi.... "
Ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, Hàn Thiên siết chặt vòng ôm ở eo cô hơn, cắn mạnh vào đầu vai đang run rẩy mà lộ ra bên ngoài của cô....
- " Aaaa"
Máu tươi từ trên đầu vai trắng nõn chảy xuống tạo nên một khung cảnh rất tuyệt mỹ mặc dù đau thương.
Hạ Mộc Vân đã đau rát cả cổ họng mà vẫn không ngừng la hét, nước mắt đầy cả gương mặt xinh đẹp của cô.
- "Ở cạnh tôi ngoan ngoãn không phải tốt sao?"
Hàn Thiên thì thầm bên tai Hạ Mộc Vân khiến toàn thân cô run lẩy bẩy.
- "Vậy anh bỏ Chu Diệp Châu đi, rồi kết hôn với em. Anh dám không?"
Hạ Mộc Vân nhỏ tiếng, cô bất lực nói. Cô biết anh rất yêu Chu Diệp Châu, chỉ cần cô nói như vậy, có thể anh sẽ chán ghét cô rồi thả cô đi. Nhưng anh đâu biết rằng, kể cả suy nghĩ thôi, cô cũng chưa dám mơ mình trở thành vợ của anh, huống gì lại yêu cầu anh như vậy.
Hàn Thiên dừng hành động của mình lại, ánh mắt hắn không còn chút nhân nhượng nào nữa.
Chát
Một bạt tai giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt của Hạ Mộc Vân làm cho mặt cô nghiêng rõ sang một bên. Hàn Thiên bóp chặt cằm của cô, ép mặt cô quay lại chính diện đối mặt với hắn, ánh mắt hắn bây giờ thật sự rất đáng sợ, có thể sẽ giết chết cô ngay lập tức, môi hắn mím chặt, có thể thấy một cơn sống ngầm sắp bùng nổ.
- "Tiện nhân, con điếm bẩn thỉu như cô mà cũng tham vọng muốn làm Hàn phu nhân? Có phải tôi đã quá nhẹ tay với cô rồi không? Tốt! Bây giờ tôi sẽ từ từ nặng tay với cô hơn"
Đáng chết
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ có phụ nữ nào dám khiêu khích tính nhẫn nại của hắn như vậy, cũng không bao giờ dám nhắc đến Diệp Châu, còn ngang nhiên muốn anh cưới cô. Bẩn thỉu.
Cái tát này dành cho cô vẫn còn quá nhẹ.
Hạ Mộc Vân vẫn không hề nao núng, trừng mắt nhìn Hàn Thiên tới cùng.
- "Nếu vậy anh để tôi đi đi"
Hàn Thiên tức giận khi một hai Hạ Mộc Vân đều muốn rời đi, hắn cởi bỏ áo khoác và ném về ghế phía sau, một tay hắn vẫn bóp chặt cằm của Hạ Mộc Vân, một tay vừa tháo carvat và cởi áo sơmi.
Tay thì bận cởi từng cúc áo, cả người hắn đè lên cơ thể nhỏ bé của Hạ Mộc Vân, môi bạc tiến tới áp đảo môi anh đào xinh xắn. Triền miên rất lâu nhưng nụ hôn lại rất thô bạo......
Áo sơmi trên người hắn đã được cởi bỏ và ném sang bên cạnh, cơ bụng, cơ ngực săn chắc cùng làn da màu đồng quyến rũ phơi bày trước mắt Hạ Mộc Vân, cô nghiêng mặt không muốn nhìn nhưng lại bị Hàn Thiên khống chế, đành phải nhìn thẳng.
Bộ váy trên người Hạ Mộc Vân cũng nhanh chóng bị Hàn Thiên cởi sạch, sau đó đến bộ đồ lót còn lại, cũng bị cởi nốt, da thịt trắng nõn nà như phấn bị lộ ra trước mắt con sói háu ăn, trên đó đã sớm lưu lại từng dấu vết của những nụ hôn cuồng nhiệt do Hàn Thiên để lại.
Hạ Mộc Vân chỉ có thể bất động tiếp nhận từng đợt kích thích tấn công không thương tiếc.
Hàn Thiên vừa sờ vừa hôn lên gò má đã đỏ ửng in dấu năm ngón tay của Hạ Mộc Vân, cẩn thận vuốt mái tóc đã rối lên của cô
- "Vân Nhi, ở dưới thân tôi phục vụ không tốt bằng Lưu Phàm sao?"
Hạ Mộc Vân không trả lời, cô vẫn đang cố gắng muốn thoát khỏi vòng vây của Hàn Thiên.
Hàn Thiên không vội, hắn từ từ kéo hai tay cô ra khỏi đùi và luồn nó qua nách của mình, để nó ôm chặt trên lưng....
Quả như hắn mong đợi, Hạ Mộc Vân đã bắt đầu ôm chặt lưng hắn như người chết đuối vớ được cây cọc, hô hấp của cô càng lúc càng rối loạn nhưng đầu vẫn lắc như kẻ mất trí
- "Hàn Thiên... em không có.... "
Chát
- "2 ngày qua, em và thằng khốn Lưu Phàm "làm" bao nhiêu lần rồi. Nói.."
- "Không...không"
Hạ Mộc Vân nước mắt giàn dụa, Hàn Thiên nghĩ cô thực sự đã ngủ cùng Lưu Phàm. Anh ấy không tin cô.
Nụ hôn của Hàn Thiên vẫn triền miên không dứt, hắn như một đứa trẻ ham ăn mà cứ ngấu nghiến trên đôi ngực sữa của cô, sau lại xoa nắn, nhào nặn ra đủ loại hình dạng, ác ý lưu lại trên đó những dấu vết đỏ chói....
- "Ưm.... Hàn Thiên... tôi mệt lắm..đừng như thế"
Chát
- "Ở cùng Lưu Phàm nên bây giờ mệt sao. Con điếm như cô thì làm sao biết mệt được, tôi muốn cô, cô không có quyền từ chối"
Hàn Thiên lại vung tay tát mạnh lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộc Vân.
Hắn vẫn không ngừng hôn hít, mơn trớn trên cơ thể Hạ Mộc Vân.
Hạ Mộc Vân phía dưới cứ cọ qua cọ lại như mèo con thật sự khiến hắn sắp bốc hoả rồi, hạ thân đã trướng to đến đáng sợ, cự long hùng dũng bên trong chỉ muốn được giải phóng ngay lập tức.
Hàn Thiên tiếp tục công việc mơn trớn, hôn mút trên cơ thể run rẩy phía dưới, dừng lại trên cặp đùi thon thả, không kìm lòng được mà hôn lên, bàn tay ma thuật lại thừa lúc di chuyển vào trong nơi tư mật của người Hạ Mộc Vân, mơn trớn, vuốt ve đủ kiểu....
Thân thể Hạ Mộc Vân run lên từng đợt, ngón tay bấm vào trong da thịt của Hàn Thiên, ngón chân cũng co chặt lại như con bạch tuộc bị nướng chín. Cộng với sự nhục mạ của Hàn Thiên, cô quả thực chịu không nổi nhưng vẫn cố mắng ra từng chữ, gần như là gào thét lên:
- "Hàn Thiên.. Anh dừng lại ngay. Không phải là anh đã có hôn thê ở nhà rồi hay sao. Vậy mà anh còn ngang nhiên bắt ép tôi. Anh nói tôi bẩn, vậy anh cũng đâu sạch hơn tôi. Anh chỉ khiến tôi càng thấy thêm buồn nôn mà thôi"
Câu nói của cô quả nhiên đã chọc đến Hàn Thiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hung ác không biết sẽ làm gì tiếp theo, lạnh lùng quát
- "Mẹ kiếp. Em vừa nói gì?"
Hạ Mộc Vân mạnh miệng nói to:
- "Hàn Thiên, tôi thấy hành động của anh thật dơ bẩn, buồn nôn. Anh đúng là trai bao chuyên nghiệp đấy"
Những lời này như từng gáo nước lạnh tát vào mặt Hàn Thiên, cô chửi hắn là " trai bao". Hai từ này đã đụng đến sự tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Hàn Thiên lần nữa bóp chặt cằm của cô, giọng hắn vô cùng lạnh lẽo, ra lệnh:
- "Thu hồi lại những gì em vừa nói, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì"
Hạ Mộc Vân kiên cường cắn chặt môi, đánh chết cô cũng không mở miệng. Cô phải đi, hôm nay cô sẽ không chịu đựng nữa, cô không muốn bị mang tiếng là người thứ ba, cô không muốn phá hoại hạnh phúc người khác, không muốn người đời dị nghị cô, cô không muốn mẹ cô sẽ thất vọng về cô. Cô dù tổn thương vẫn phải nói ra những điều cô không muốn, cô không muốn phải tiếp tục dây dưa với anh nữa. Cô muốn được rời xa anh, rời xa những đau khổ, những tổn thương mà Hàn Thiên đã dành cho cô. Hàn Thiên, em mệt rồi, em sợ lắm rồi. Hạ Mộc Vân kiên cường, một Hạ Mộc Vân mạnh mẽ chưa từng thấy.
Hàn Thiên thật sự bị chọc điên rồi, hắn bóp cằm cô đến sắp nát luôn rồi.
Cô gái này thật to gan, không những dám bỏ đi sống cùng thằng đàn ông khác, đòi muốn cưới hắn, bây giờ còn dám mắng hắn là trai bao.
- "Không nghe lời? Không phải tối nay em đã định sẽ lên giường tiếp tục hầu hạ tên phế vật Lưu Phàm?"
Hạ Mộc Vân không còn sức lực đôi co với Hàn Thiên nữa, cô yếu ớt nói, nước mắt theo đó cũng rơi xuống
- "Tôi ngủ với ai thì cũng không liên quan gì đến anh"
Chát
Một bạt tai lần nữa giáng bên gò má bên kia của Hạ Mộc Vân, cô nghiêng mặt lần nữa, nở nụ cười tự giễu, cắn chặt răng chịu đựng.
Hàn Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhất nhìn cô, hắn thuận tay cởi bỏ vật cản cuối cùng trên người, giải phóng con cự long khổng lồ của hắn, không một dấu hiệu báo trước, hắn đè xuống cơ thể cô, để cự long to lớn nóng rực xâm nhập vào nơi tư mật đã ẩm ướt từ lâu....
- "Aaaa! Khônggggg"
Bị xâm nhập bất ngờ, thô bạo, vừa đau vừa rát, ngứa ngáy đến khó chịu, nước mắt trên gương mặt Hạ Mộc Vân càng lúc càng nhiều, cô cúi đầu cắn chặt môi và nhắm mắt chịu đựng cơn ác mộng này nhưng từ sau ót cô, một lực kéo rất mạnh kéo cả đầu cô ngẩng lên, gương mặt đầy nước mắt đối diện với gương mặt hung ác của Hàn Thiên. Cô lắc đầu sợ hãi
- "Đừng mà...."
Hàn Thiên túm lấy tóc của Hạ Mộc Vân kéo ra sau, hạ thân thì tàn nhẫn xâm nhập, càng lúc càng sâu, tốc độ cũng tăng nhanh liên tục....
Hắn nhìn cô nức nở trong tuyệt vọng, dục vọng càng tăng vọt đến kinh ngạc, động mạnh thắt lưng hơn nữa. Ánh mắt trầm đục, chìm trong dục vọng; giọng nói khàn khàn nói
- "Vân Nhi, thích không?"
Hạ Mộc Vân không thể mở miệng nổi nữa, cô chỉ có thể nức nở bật ra từng tiếng rên rỉ ngâm nga mê hoặc.
"Ânnnn...! Ưm...."
Hàn Thiên bỏ tay ra khỏi tóc Hạ Mộc Vân vuốt ve xuống gò má cô để lau đi những giọt nước mắt trên đó, môi bạc lần nữa cuối xuống, bắt đầu một nụ hôn....
Thắt lưng liên tục đẩy vào và đi ra....
Thật lâu sau, Hàn Thiên mới tạm dừng nụ hôn, hắn lấy điện thoại của Hạ Mộc Vân lên, nhìn cô và cười nhạt, sau đó dùng điện thoại của cô gọi cho Lưu Phàm. Chuông điện thoại vừa reo, hắn đã đưa cho cô xem màn hình điện thoại.
Hạ Mộc Vân sợ hãi nhìn vào tên hiện trên màn hình điện thoại, cô lắc đầu như điên
- "Không được...."
Hàn Thiên hơi nhướn mày, nở nụ cười đểu giả, tiếp tục nghe từng hồi chuông
- "Nói với anh ta là em yêu tôi"
Hạ Mộc Vân còn đang gào thét thì cuộc gọi đã được kết nối, cô bất động một hồi khi giọng của Lưu Phàm ở bên kia cứ vang lên dồn dập
- "Alo, Tiểu Vân. Em có làm sao không, Hàn Thiên anh ta có làm gì em không? Tiểu Vân, Tiểu Vân..... "
Hàn Thiên thúc mạnh thắt lưng vào sau trong Hạ Mộc Vân
- "Ân"
Hành động vừa rồi và nhìn gương mặt ngụ ý cảnh cáo của Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân run run mở lời:
- "Anh Phàm... Em... em gọi để nói về việc lúc nãy..... em không sao"
Giọng của Lưu Phàm trở nên khẩn trương hơn, nín thở để chờ đợi cô nói tiếp
- "Lưu Phàm... Em... Em xin lỗi... anh cũng biết là chúng ta không thể nào... em yêu Hàn Thiên"
Lưu Phàm im lặng, chắc lúc này anh đang rất đau khổ, nhưng vẫn vui vẻ trả lời
- "Tiểu Vân, anh hiểu, anh vẫn có thể đợi"
Hàn Thiên từ nãy giờ vẫn nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn ghé sát môi vào tai bên kia của Hạ Mộc Vân, nói nhỏ
- "Đau lòng?"
Đồng thời thắt lưng thúc một lực rất mạnh.
- "Aaaa"
Thanh âm vừa phát ra đã bị Hạ Mộc Vân dùng tay bịt chặt miệng, phẫn uất nhìn Hàn Thiên.
Nghe tiếng kêu lớn của Hạ Mộc Vân, Lưu Phàm lo lắng hỏi
- "Tiểu Vân Em sao vậy? Tiểu Vân...."
Hàn Thiên lập tức giành lấy máy từ tay Hạ Mộc Vân cúp máy, tiện tay ném ra ghế sau, thắt lưng lại động mạnh, xâm nhập vào nơi sâu nhất của cô.
- "Aaaaa! Không! Dừng lại.....!"
Tiếng kêu lập tức bị Hàn Thiên bịt lại bằng nụ hôn sâu và day dư....
- "Ưm.... "
Khi hắn nhả môi cô ra lại phải đối mặt với ánh mắt đầy chán ghét của cô. Hắn bực nhọc đẩy mạnh lực lần nữa
- "Một mình tôi vẫn chưa thể thoả mãn em sao? Muốn một lần hai người đàn ông, con điếm?"
Nước mắt không thể ngừng rơi, thân xác cô đau đến đứt ra từng khúc, tim thì liên tục rỉ máu.
Hàn Thiên không ngừng nói những lời xúc phạm cô như vậy.
Nhìn gương mặt điển trai chìm trong ngọn lửa dục vọng qua một màn nước mỏng, Hạ Mộc Vân tuyệt vọng nói:
- "Thiên, tha cho em, em mệt rồi"
Lồng ngực như bị đâm sâu một lỗ, Hàn Thiên hung hăng động mạnh hạ thân, đem tất cả những phẫn nộ của mình đâm vào nơi sâu nhất, khi một dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào cơ thể nhỏ nhắn, xụi lơ đến đáng thương, người con gái dưới thân đã hoàn toàn ngất đi.
.............
Kítttttttttt
Hàn Thiên đột nhiên thắng xe lại và tắp vào lề đường. Hắn chồm người qua bên cạnh Hạ Mộc Vân, hai tay bao vây cô trong phạm vi giữa lồng ngực của hắn và ghế xe.
Hạ Mộc Vân không thể hít thở nổi ở một nơi thế này nữa, cô nhìn Hàn Thiên, không nói gì mà quay mặt đi, nhưng giờ phút này, cô thật sự sợ hãi.
Hàn Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, hệt như ma vương đến bắt hồn.
Hạ Mộc Vân nhìn anh bằng ánh mắt có chút sợ sệt pha lẫn đề phòng, cô lùi về sau liên tục.... Đến khi Hàn Thiên đã suýt kéo được tay cô thì cô hấp hối trốn tránh, nhưng chẳng được bao lâu liền bị anh tóm được, vây bọc trong phạm vi giữa một tay và vòm ngực anh.
Hạ Mộc Vân liều mạng giãy giụa cùng la hét
- "Thiên, nhanh thả em ra....em không muốn..."
Đối với sự giãy giụa của cô, Hàn Thiên càng thêm thích thú, hắn một tay chế trụ eo cô, một tay giữ lấy một bên má cô, ép bên má còn lại sát gần môi hắn, đầu lưỡi liền nghênh đón, liếm khắp má cô......
Hạ Mộc Vân sợ đến run bần bật, nước mắt lã chã rơi xuống..... Hành động của Hàn Thiên lúc này rất đáng sợ, anh cứ im lặng như vậy, thực sự cô không chịu nổi, anh sẽ giết chết cô mất.
Cô vừa khóc vừa sợ hãi cầu xin.
- "Thiên.. Xin anh... thả em ra.....cầu xin...em sai rồi.... "
Hàn Thiên không trả lời ngay, miệng lưỡi vẫn đang ngao du trên gò má đã đầy nước mắt của cô, dần dần di chuyển xuống môi đỏ hồng, hôn ngấu nghiến đến khi thoả mãn mới từ từ nhả ra, giọng nói lạnh như băng:
- "Mộc Vân, anh ta hôn em như thế này à? Hay như thế này?"
Hàn Thiên nói rồi cắn mạnh vào môi của Hạ Mộc Vân, máu tươi trong miệng cô chảy ra, Hạ Mộc Vân choáng váng đầu óc.
Cô vẫn liên tục giãy giụa không ngừng, khóc lóc van xin
- "Thiên, em không ngủ cùng anh Phàm....anh hãy tin em...đừng như vậy mà"
Hàn Thiên vẫn bỏ ngoài tai những lời của cô, tiếp tục hôn sang vành tai cô, liếm xung quanh rồi ngậm vào trong miệng, sau khi nhả ra mới thì thầm
- "Vân Nhi của tôi, ngoan nào. Tại sao phải khóc chứ? 2 ngày qua nằm dưới thân thằng khốn đó đủ rồi. Bây giờ chiều tôi một chút, khó khăn đến vậy sao?"
Hạ Mộc Vân biết việc cô đi cùng cùng Lưu Phàm hôm nay đã chọc giận đến Hàn Thiên, hôm nay cô không chết cũng không thể nguyên vẹn trở về được"
Cô tiếp tục thống khổ cầu xin
- "Hàn Thiên.... xin anh... em sai rồi.... "
Ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo, Hàn Thiên siết chặt vòng ôm ở eo cô hơn, cắn mạnh vào đầu vai đang run rẩy mà lộ ra bên ngoài của cô....
- " Aaaa"
Máu tươi từ trên đầu vai trắng nõn chảy xuống tạo nên một khung cảnh rất tuyệt mỹ mặc dù đau thương.
Hạ Mộc Vân đã đau rát cả cổ họng mà vẫn không ngừng la hét, nước mắt đầy cả gương mặt xinh đẹp của cô.
- "Ở cạnh tôi ngoan ngoãn không phải tốt sao?"
Hàn Thiên thì thầm bên tai Hạ Mộc Vân khiến toàn thân cô run lẩy bẩy.
- "Vậy anh bỏ Chu Diệp Châu đi, rồi kết hôn với em. Anh dám không?"
Hạ Mộc Vân nhỏ tiếng, cô bất lực nói. Cô biết anh rất yêu Chu Diệp Châu, chỉ cần cô nói như vậy, có thể anh sẽ chán ghét cô rồi thả cô đi. Nhưng anh đâu biết rằng, kể cả suy nghĩ thôi, cô cũng chưa dám mơ mình trở thành vợ của anh, huống gì lại yêu cầu anh như vậy.
Hàn Thiên dừng hành động của mình lại, ánh mắt hắn không còn chút nhân nhượng nào nữa.
Chát
Một bạt tai giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt của Hạ Mộc Vân làm cho mặt cô nghiêng rõ sang một bên. Hàn Thiên bóp chặt cằm của cô, ép mặt cô quay lại chính diện đối mặt với hắn, ánh mắt hắn bây giờ thật sự rất đáng sợ, có thể sẽ giết chết cô ngay lập tức, môi hắn mím chặt, có thể thấy một cơn sống ngầm sắp bùng nổ.
- "Tiện nhân, con điếm bẩn thỉu như cô mà cũng tham vọng muốn làm Hàn phu nhân? Có phải tôi đã quá nhẹ tay với cô rồi không? Tốt! Bây giờ tôi sẽ từ từ nặng tay với cô hơn"
Đáng chết
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ có phụ nữ nào dám khiêu khích tính nhẫn nại của hắn như vậy, cũng không bao giờ dám nhắc đến Diệp Châu, còn ngang nhiên muốn anh cưới cô. Bẩn thỉu.
Cái tát này dành cho cô vẫn còn quá nhẹ.
Hạ Mộc Vân vẫn không hề nao núng, trừng mắt nhìn Hàn Thiên tới cùng.
- "Nếu vậy anh để tôi đi đi"
Hàn Thiên tức giận khi một hai Hạ Mộc Vân đều muốn rời đi, hắn cởi bỏ áo khoác và ném về ghế phía sau, một tay hắn vẫn bóp chặt cằm của Hạ Mộc Vân, một tay vừa tháo carvat và cởi áo sơmi.
Tay thì bận cởi từng cúc áo, cả người hắn đè lên cơ thể nhỏ bé của Hạ Mộc Vân, môi bạc tiến tới áp đảo môi anh đào xinh xắn. Triền miên rất lâu nhưng nụ hôn lại rất thô bạo......
Áo sơmi trên người hắn đã được cởi bỏ và ném sang bên cạnh, cơ bụng, cơ ngực săn chắc cùng làn da màu đồng quyến rũ phơi bày trước mắt Hạ Mộc Vân, cô nghiêng mặt không muốn nhìn nhưng lại bị Hàn Thiên khống chế, đành phải nhìn thẳng.
Bộ váy trên người Hạ Mộc Vân cũng nhanh chóng bị Hàn Thiên cởi sạch, sau đó đến bộ đồ lót còn lại, cũng bị cởi nốt, da thịt trắng nõn nà như phấn bị lộ ra trước mắt con sói háu ăn, trên đó đã sớm lưu lại từng dấu vết của những nụ hôn cuồng nhiệt do Hàn Thiên để lại.
Hạ Mộc Vân chỉ có thể bất động tiếp nhận từng đợt kích thích tấn công không thương tiếc.
Hàn Thiên vừa sờ vừa hôn lên gò má đã đỏ ửng in dấu năm ngón tay của Hạ Mộc Vân, cẩn thận vuốt mái tóc đã rối lên của cô
- "Vân Nhi, ở dưới thân tôi phục vụ không tốt bằng Lưu Phàm sao?"
Hạ Mộc Vân không trả lời, cô vẫn đang cố gắng muốn thoát khỏi vòng vây của Hàn Thiên.
Hàn Thiên không vội, hắn từ từ kéo hai tay cô ra khỏi đùi và luồn nó qua nách của mình, để nó ôm chặt trên lưng....
Quả như hắn mong đợi, Hạ Mộc Vân đã bắt đầu ôm chặt lưng hắn như người chết đuối vớ được cây cọc, hô hấp của cô càng lúc càng rối loạn nhưng đầu vẫn lắc như kẻ mất trí
- "Hàn Thiên... em không có.... "
Chát
- "2 ngày qua, em và thằng khốn Lưu Phàm "làm" bao nhiêu lần rồi. Nói.."
- "Không...không"
Hạ Mộc Vân nước mắt giàn dụa, Hàn Thiên nghĩ cô thực sự đã ngủ cùng Lưu Phàm. Anh ấy không tin cô.
Nụ hôn của Hàn Thiên vẫn triền miên không dứt, hắn như một đứa trẻ ham ăn mà cứ ngấu nghiến trên đôi ngực sữa của cô, sau lại xoa nắn, nhào nặn ra đủ loại hình dạng, ác ý lưu lại trên đó những dấu vết đỏ chói....
- "Ưm.... Hàn Thiên... tôi mệt lắm..đừng như thế"
Chát
- "Ở cùng Lưu Phàm nên bây giờ mệt sao. Con điếm như cô thì làm sao biết mệt được, tôi muốn cô, cô không có quyền từ chối"
Hàn Thiên lại vung tay tát mạnh lên gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộc Vân.
Hắn vẫn không ngừng hôn hít, mơn trớn trên cơ thể Hạ Mộc Vân.
Hạ Mộc Vân phía dưới cứ cọ qua cọ lại như mèo con thật sự khiến hắn sắp bốc hoả rồi, hạ thân đã trướng to đến đáng sợ, cự long hùng dũng bên trong chỉ muốn được giải phóng ngay lập tức.
Hàn Thiên tiếp tục công việc mơn trớn, hôn mút trên cơ thể run rẩy phía dưới, dừng lại trên cặp đùi thon thả, không kìm lòng được mà hôn lên, bàn tay ma thuật lại thừa lúc di chuyển vào trong nơi tư mật của người Hạ Mộc Vân, mơn trớn, vuốt ve đủ kiểu....
Thân thể Hạ Mộc Vân run lên từng đợt, ngón tay bấm vào trong da thịt của Hàn Thiên, ngón chân cũng co chặt lại như con bạch tuộc bị nướng chín. Cộng với sự nhục mạ của Hàn Thiên, cô quả thực chịu không nổi nhưng vẫn cố mắng ra từng chữ, gần như là gào thét lên:
- "Hàn Thiên.. Anh dừng lại ngay. Không phải là anh đã có hôn thê ở nhà rồi hay sao. Vậy mà anh còn ngang nhiên bắt ép tôi. Anh nói tôi bẩn, vậy anh cũng đâu sạch hơn tôi. Anh chỉ khiến tôi càng thấy thêm buồn nôn mà thôi"
Câu nói của cô quả nhiên đã chọc đến Hàn Thiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hung ác không biết sẽ làm gì tiếp theo, lạnh lùng quát
- "Mẹ kiếp. Em vừa nói gì?"
Hạ Mộc Vân mạnh miệng nói to:
- "Hàn Thiên, tôi thấy hành động của anh thật dơ bẩn, buồn nôn. Anh đúng là trai bao chuyên nghiệp đấy"
Những lời này như từng gáo nước lạnh tát vào mặt Hàn Thiên, cô chửi hắn là " trai bao". Hai từ này đã đụng đến sự tôn nghiêm cuối cùng của hắn.
Hàn Thiên lần nữa bóp chặt cằm của cô, giọng hắn vô cùng lạnh lẽo, ra lệnh:
- "Thu hồi lại những gì em vừa nói, tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì"
Hạ Mộc Vân kiên cường cắn chặt môi, đánh chết cô cũng không mở miệng. Cô phải đi, hôm nay cô sẽ không chịu đựng nữa, cô không muốn bị mang tiếng là người thứ ba, cô không muốn phá hoại hạnh phúc người khác, không muốn người đời dị nghị cô, cô không muốn mẹ cô sẽ thất vọng về cô. Cô dù tổn thương vẫn phải nói ra những điều cô không muốn, cô không muốn phải tiếp tục dây dưa với anh nữa. Cô muốn được rời xa anh, rời xa những đau khổ, những tổn thương mà Hàn Thiên đã dành cho cô. Hàn Thiên, em mệt rồi, em sợ lắm rồi. Hạ Mộc Vân kiên cường, một Hạ Mộc Vân mạnh mẽ chưa từng thấy.
Hàn Thiên thật sự bị chọc điên rồi, hắn bóp cằm cô đến sắp nát luôn rồi.
Cô gái này thật to gan, không những dám bỏ đi sống cùng thằng đàn ông khác, đòi muốn cưới hắn, bây giờ còn dám mắng hắn là trai bao.
- "Không nghe lời? Không phải tối nay em đã định sẽ lên giường tiếp tục hầu hạ tên phế vật Lưu Phàm?"
Hạ Mộc Vân không còn sức lực đôi co với Hàn Thiên nữa, cô yếu ớt nói, nước mắt theo đó cũng rơi xuống
- "Tôi ngủ với ai thì cũng không liên quan gì đến anh"
Chát
Một bạt tai lần nữa giáng bên gò má bên kia của Hạ Mộc Vân, cô nghiêng mặt lần nữa, nở nụ cười tự giễu, cắn chặt răng chịu đựng.
Hàn Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhất nhìn cô, hắn thuận tay cởi bỏ vật cản cuối cùng trên người, giải phóng con cự long khổng lồ của hắn, không một dấu hiệu báo trước, hắn đè xuống cơ thể cô, để cự long to lớn nóng rực xâm nhập vào nơi tư mật đã ẩm ướt từ lâu....
- "Aaaa! Khônggggg"
Bị xâm nhập bất ngờ, thô bạo, vừa đau vừa rát, ngứa ngáy đến khó chịu, nước mắt trên gương mặt Hạ Mộc Vân càng lúc càng nhiều, cô cúi đầu cắn chặt môi và nhắm mắt chịu đựng cơn ác mộng này nhưng từ sau ót cô, một lực kéo rất mạnh kéo cả đầu cô ngẩng lên, gương mặt đầy nước mắt đối diện với gương mặt hung ác của Hàn Thiên. Cô lắc đầu sợ hãi
- "Đừng mà...."
Hàn Thiên túm lấy tóc của Hạ Mộc Vân kéo ra sau, hạ thân thì tàn nhẫn xâm nhập, càng lúc càng sâu, tốc độ cũng tăng nhanh liên tục....
Hắn nhìn cô nức nở trong tuyệt vọng, dục vọng càng tăng vọt đến kinh ngạc, động mạnh thắt lưng hơn nữa. Ánh mắt trầm đục, chìm trong dục vọng; giọng nói khàn khàn nói
- "Vân Nhi, thích không?"
Hạ Mộc Vân không thể mở miệng nổi nữa, cô chỉ có thể nức nở bật ra từng tiếng rên rỉ ngâm nga mê hoặc.
"Ânnnn...! Ưm...."
Hàn Thiên bỏ tay ra khỏi tóc Hạ Mộc Vân vuốt ve xuống gò má cô để lau đi những giọt nước mắt trên đó, môi bạc lần nữa cuối xuống, bắt đầu một nụ hôn....
Thắt lưng liên tục đẩy vào và đi ra....
Thật lâu sau, Hàn Thiên mới tạm dừng nụ hôn, hắn lấy điện thoại của Hạ Mộc Vân lên, nhìn cô và cười nhạt, sau đó dùng điện thoại của cô gọi cho Lưu Phàm. Chuông điện thoại vừa reo, hắn đã đưa cho cô xem màn hình điện thoại.
Hạ Mộc Vân sợ hãi nhìn vào tên hiện trên màn hình điện thoại, cô lắc đầu như điên
- "Không được...."
Hàn Thiên hơi nhướn mày, nở nụ cười đểu giả, tiếp tục nghe từng hồi chuông
- "Nói với anh ta là em yêu tôi"
Hạ Mộc Vân còn đang gào thét thì cuộc gọi đã được kết nối, cô bất động một hồi khi giọng của Lưu Phàm ở bên kia cứ vang lên dồn dập
- "Alo, Tiểu Vân. Em có làm sao không, Hàn Thiên anh ta có làm gì em không? Tiểu Vân, Tiểu Vân..... "
Hàn Thiên thúc mạnh thắt lưng vào sau trong Hạ Mộc Vân
- "Ân"
Hành động vừa rồi và nhìn gương mặt ngụ ý cảnh cáo của Hàn Thiên, Hạ Mộc Vân run run mở lời:
- "Anh Phàm... Em... em gọi để nói về việc lúc nãy..... em không sao"
Giọng của Lưu Phàm trở nên khẩn trương hơn, nín thở để chờ đợi cô nói tiếp
- "Lưu Phàm... Em... Em xin lỗi... anh cũng biết là chúng ta không thể nào... em yêu Hàn Thiên"
Lưu Phàm im lặng, chắc lúc này anh đang rất đau khổ, nhưng vẫn vui vẻ trả lời
- "Tiểu Vân, anh hiểu, anh vẫn có thể đợi"
Hàn Thiên từ nãy giờ vẫn nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, hắn ghé sát môi vào tai bên kia của Hạ Mộc Vân, nói nhỏ
- "Đau lòng?"
Đồng thời thắt lưng thúc một lực rất mạnh.
- "Aaaa"
Thanh âm vừa phát ra đã bị Hạ Mộc Vân dùng tay bịt chặt miệng, phẫn uất nhìn Hàn Thiên.
Nghe tiếng kêu lớn của Hạ Mộc Vân, Lưu Phàm lo lắng hỏi
- "Tiểu Vân Em sao vậy? Tiểu Vân...."
Hàn Thiên lập tức giành lấy máy từ tay Hạ Mộc Vân cúp máy, tiện tay ném ra ghế sau, thắt lưng lại động mạnh, xâm nhập vào nơi sâu nhất của cô.
- "Aaaaa! Không! Dừng lại.....!"
Tiếng kêu lập tức bị Hàn Thiên bịt lại bằng nụ hôn sâu và day dư....
- "Ưm.... "
Khi hắn nhả môi cô ra lại phải đối mặt với ánh mắt đầy chán ghét của cô. Hắn bực nhọc đẩy mạnh lực lần nữa
- "Một mình tôi vẫn chưa thể thoả mãn em sao? Muốn một lần hai người đàn ông, con điếm?"
Nước mắt không thể ngừng rơi, thân xác cô đau đến đứt ra từng khúc, tim thì liên tục rỉ máu.
Hàn Thiên không ngừng nói những lời xúc phạm cô như vậy.
Nhìn gương mặt điển trai chìm trong ngọn lửa dục vọng qua một màn nước mỏng, Hạ Mộc Vân tuyệt vọng nói:
- "Thiên, tha cho em, em mệt rồi"
Lồng ngực như bị đâm sâu một lỗ, Hàn Thiên hung hăng động mạnh hạ thân, đem tất cả những phẫn nộ của mình đâm vào nơi sâu nhất, khi một dòng tinh hoa nóng hổi rót đầy vào cơ thể nhỏ nhắn, xụi lơ đến đáng thương, người con gái dưới thân đã hoàn toàn ngất đi.
.............
Bình luận truyện