Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chương 100
Cúp điện thoại, Phó Thịnh đi về phía Tô Ảnh, vừa muốn mở miệng, không ngờ Tô Ảnh lại cướp mở miệng trước: "Phó tổng, tôi muốn thương lượng với một chuyện."
"Nói." Phó Thịnh nhíu mày nhìn Tô Ảnh.
Khuôn mặt Tô Ảnh đỏ rực, có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra, hình như bình nóng lạnh trong phòng tôi bị hỏng... tôi có thể... Có thể hay không..."
Tô Ảnh ngại ngùng không nói nữa.
Phó Thịnh chớp mắt: "cô muốn dùng phòng tắm của tôi à?"
Tô Ảnh cắn môi, nhỏ giọng trả lời: "Tôi biết trước giờ Phó tổng không cho phép bất cứ kẻ nào dùng vật phẩm tư nhân của anh, cho nên tôi muốn thương lượng với Phó tổng một chút, đêm nay tôi có thể về nhà ở hay không..."
"Có thể dùng." Phó Thịnh lập tức ngắt lời Tô Ảnh: "Cho cô mượn phòng tắm của tôi đấy!"
Nói xong, Phó Thịnh quay người liền rời đi.
Tô Ảnh nghẹn hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khoan đã, Phó tổng!
Tôi không muốn dùng phòng tắm của anh đâu!
Tôi muốn về nhà ngủ mà!
Tô Ảnh nhìn thấy bóng lưng Phó Thịnh nhanh chóng rời đi, như thể sợ mình gọi anh ta lại lần nữa vậy.
Anh vừa mới nói, anh cho mình mượn phòng tắm? Cho phép mình dùng phòng tắm của anh?
Ách, chuyện này là thật sao?
Được rồi, anh ta đã nói như vậy, mình cũng không tiện nhắc lại chuyện về nhà ngủ.
Ai, vốn cho rằng còn có thể ngủ một đêm với mẹ, giờ xem ra không được nữa rồi!
Tô Ảnh về đến phòng, ôm quần áo thay giặt đến phòng Phó Thịnh.
Đẩy cửa đi vào, Tô Ảnh đã thấy Phó Thịnh trong phòng, chỉnh chỉnh tề tề, lại vô cùng nhàn nhã.
Tô Ảnh mở cửa phòng tắm, bày ra đồ tắm rửa của mình, điều xong nhiệt độ nước, thoải mái ngâm mình ở trong bồn tắm.
Oa, thật sự rất dễ chịu a!
Mặc dù phòng tắm nơi này, không lớn bằng biệt viện Gia Thịnh, nhưng ngâm trong bồn tắm tuyệt đối không thành vấn đề.
Tô Ảnh vừa ngâm nước vừa xme phim, không biết là bởi vì xem phim quá mê mẩn, hay là ban ngày đi đường quá nhiều, Tô Ảnh duỗi chân một cái, đùi phải lập tức căng gân!
"A! A! Đau quá!" Tô Ảnh kìm lòng không được kêu lên trong phòng tắm: "Cứu mạng!"
Bể tắm rất sâu, chí ít cũng phải một mét.
Tô Ảnh bởi vì bị chuột rút, trong nháy mắt sức lực toàn thân bị rút sạch, cô đau đến nỗi cả người gần như chìm ngỉm.
Tô Ảnh dùng sức giãy dụa, không ngừng hô cứu mạng: "Phó tổng! Cứu... Cứu mạng! Mau cứu tôi! Ùng ục ùng ục..."
Động tĩnh của Tô Ảnh trong phòng tắm, quả nhiên kinh động đến Phó Thịnh trong phòng ngủ.
Phó Thịnh đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, đã thấy Tô Ảnh không ngừng tạo ra bọt nước trong bồn tắm.
Phó Thịnh không hề nghĩ ngợi, vọt tới, nhanh chân bước vào, nhấc cánh tay Tô Ảnh lên, dùng sức kéo Tô Ảnh ra từ trong nước.
Lúc này Tô Ảnh đang ở ngâm nước, một khi có người giữ chặt cô, bản năng sẽ leo lên trên người của đối phương.
Tô Ảnh theo bản năng lập tức ôm lấy Phó Thịnh, hai tay ôm chặt lấy cổ Phó Thịnh, hai chân quấn chặt lấy vòng eo của Phó Thịnh, liều mạng ho khan.
Cảm nhận được Tô Ảnh run rẩy, tay trái Phó Thịnh ôm chặt vòng eo của Tô Ảnh, tay phải không ngừng vuốt ve tấm lưng của Tô Ảnh, theo bản năng trấn an: "Được rồi được rồi, không sao, không sao!"
Tô Ảnh không quan tâm phun hết nước trong bụng ra, sau khi phun lên người Phó Thịnh, mới phản ứng lại.
"Phó tổng?" cơ thể Tô Ảnh đột nhiên cứng đờ, rốt cục cô cũng bất giác nhận ra, bây giờ cô không hề mặc gì, cứ như vậy ôm lấy Phó Thịnh.
A a a, điên mất thôi!
Mình đang làm cái gì vậy?
Xong rồi, liệu Phó Thịnh có cho rằng mình cố ý muốn quyến rũ anh ta không?
Cô xin thề với lương tâm!
Đây thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn!
"Nói." Phó Thịnh nhíu mày nhìn Tô Ảnh.
Khuôn mặt Tô Ảnh đỏ rực, có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi tôi đã kiểm tra, hình như bình nóng lạnh trong phòng tôi bị hỏng... tôi có thể... Có thể hay không..."
Tô Ảnh ngại ngùng không nói nữa.
Phó Thịnh chớp mắt: "cô muốn dùng phòng tắm của tôi à?"
Tô Ảnh cắn môi, nhỏ giọng trả lời: "Tôi biết trước giờ Phó tổng không cho phép bất cứ kẻ nào dùng vật phẩm tư nhân của anh, cho nên tôi muốn thương lượng với Phó tổng một chút, đêm nay tôi có thể về nhà ở hay không..."
"Có thể dùng." Phó Thịnh lập tức ngắt lời Tô Ảnh: "Cho cô mượn phòng tắm của tôi đấy!"
Nói xong, Phó Thịnh quay người liền rời đi.
Tô Ảnh nghẹn hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khoan đã, Phó tổng!
Tôi không muốn dùng phòng tắm của anh đâu!
Tôi muốn về nhà ngủ mà!
Tô Ảnh nhìn thấy bóng lưng Phó Thịnh nhanh chóng rời đi, như thể sợ mình gọi anh ta lại lần nữa vậy.
Anh vừa mới nói, anh cho mình mượn phòng tắm? Cho phép mình dùng phòng tắm của anh?
Ách, chuyện này là thật sao?
Được rồi, anh ta đã nói như vậy, mình cũng không tiện nhắc lại chuyện về nhà ngủ.
Ai, vốn cho rằng còn có thể ngủ một đêm với mẹ, giờ xem ra không được nữa rồi!
Tô Ảnh về đến phòng, ôm quần áo thay giặt đến phòng Phó Thịnh.
Đẩy cửa đi vào, Tô Ảnh đã thấy Phó Thịnh trong phòng, chỉnh chỉnh tề tề, lại vô cùng nhàn nhã.
Tô Ảnh mở cửa phòng tắm, bày ra đồ tắm rửa của mình, điều xong nhiệt độ nước, thoải mái ngâm mình ở trong bồn tắm.
Oa, thật sự rất dễ chịu a!
Mặc dù phòng tắm nơi này, không lớn bằng biệt viện Gia Thịnh, nhưng ngâm trong bồn tắm tuyệt đối không thành vấn đề.
Tô Ảnh vừa ngâm nước vừa xme phim, không biết là bởi vì xem phim quá mê mẩn, hay là ban ngày đi đường quá nhiều, Tô Ảnh duỗi chân một cái, đùi phải lập tức căng gân!
"A! A! Đau quá!" Tô Ảnh kìm lòng không được kêu lên trong phòng tắm: "Cứu mạng!"
Bể tắm rất sâu, chí ít cũng phải một mét.
Tô Ảnh bởi vì bị chuột rút, trong nháy mắt sức lực toàn thân bị rút sạch, cô đau đến nỗi cả người gần như chìm ngỉm.
Tô Ảnh dùng sức giãy dụa, không ngừng hô cứu mạng: "Phó tổng! Cứu... Cứu mạng! Mau cứu tôi! Ùng ục ùng ục..."
Động tĩnh của Tô Ảnh trong phòng tắm, quả nhiên kinh động đến Phó Thịnh trong phòng ngủ.
Phó Thịnh đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, đã thấy Tô Ảnh không ngừng tạo ra bọt nước trong bồn tắm.
Phó Thịnh không hề nghĩ ngợi, vọt tới, nhanh chân bước vào, nhấc cánh tay Tô Ảnh lên, dùng sức kéo Tô Ảnh ra từ trong nước.
Lúc này Tô Ảnh đang ở ngâm nước, một khi có người giữ chặt cô, bản năng sẽ leo lên trên người của đối phương.
Tô Ảnh theo bản năng lập tức ôm lấy Phó Thịnh, hai tay ôm chặt lấy cổ Phó Thịnh, hai chân quấn chặt lấy vòng eo của Phó Thịnh, liều mạng ho khan.
Cảm nhận được Tô Ảnh run rẩy, tay trái Phó Thịnh ôm chặt vòng eo của Tô Ảnh, tay phải không ngừng vuốt ve tấm lưng của Tô Ảnh, theo bản năng trấn an: "Được rồi được rồi, không sao, không sao!"
Tô Ảnh không quan tâm phun hết nước trong bụng ra, sau khi phun lên người Phó Thịnh, mới phản ứng lại.
"Phó tổng?" cơ thể Tô Ảnh đột nhiên cứng đờ, rốt cục cô cũng bất giác nhận ra, bây giờ cô không hề mặc gì, cứ như vậy ôm lấy Phó Thịnh.
A a a, điên mất thôi!
Mình đang làm cái gì vậy?
Xong rồi, liệu Phó Thịnh có cho rằng mình cố ý muốn quyến rũ anh ta không?
Cô xin thề với lương tâm!
Đây thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn!
Bình luận truyện