Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Chương 166
Tô Ảnh cả kinh.
Bánh ngọt trong tay cũng theo đó rơi từ đĩa ra ngoài.
"Có người tới." Giọng nói quen thuộc kia vừa dứt lời liền lập tức rời đi.
Chờ lúc Tô Ảnh đuổi tới, người đã không thấy bóng dáng đâu.
Tô Ảnh nghĩ rất lâu mới nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, hẳn là Điền Mỹ Hòa.
Nhưng không đúng a.
Đây là biệt thự của Ngu gia, Điền Mỹ Hòa sao lại có mặt ở đây?
Có lẽ là cô nghe nhầm cũng nên.
Tô Ảnh bê thức ăn về bàn, thấy Mẫn Chỉ cũng đã trở lại.
Tô Ảnh hoàn toàn không có tâm trạng tán ngẫu cùng Mẫn Chỉ, trong đầu chỉ quanh quẩn nội dung cuộc nói chuyện kia.
Tối nay ra tay?
Ra tay làm gì?
Nơi đây là biệt thự Ngu gia, ra tay ở đây, chẳng lẽ muốn ra tay với Ngu gia? Hay là ra tay với khách của Ngu Đình Huyên? Hay là ra tay với chính cô?
Điền Mỹ Hòa nói chuẩn bị xong, cô ta chuẩn bị xong cái gì?
Biệt thự Ngu gia, bốn phía là lưới điện, một là đề phòng động vật trong núi đến gần, hai là đề phòng những kẻ không có ý tốt xâm nhập.
An ninh chặt chẽ như vậy, đối phương còn có thể nói đã chuẩn bị xong, như vậy, rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Tô Ảnh nghĩ mãi không ra, buồn bực chọc nát miếng bánh ngọt trong đĩa.
Mẫn Chỉ ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì rồi? Khiến cậu sốt ruột thành thế này?"
Tô Ảnh vẫn tiếp túc chọc, ngước mắt nhìn Mẫn Chỉ, do dự nói: "Mẫn Chỉ, nếu như, mình nói nếu như thôi nhé, mình tình cờ nghe thấy một tin tức không chắc chắn, có thể sẽ bất lợi với Ngu Đình Huyên, mình có nên báo cho cô ấy không?"
Mẫn Chỉ đang chậm rãi thưởng thức món ngon, nghe vậy thì lập tức khựng tay lại, ngay sau đó bỏ nĩa xuống, nghiêm túc hỏi Tô Ảnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Ảnh hơi do dự rồi kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Mẫn Chỉ.
Nói xong, Tô Ảnh vẫn có chút không chắc chắn: "Giọng nói đó tôi thấy rất giống giọng Điền Mỹ Hòa, nhưng... vì sao Điền Mỹ Hòa lại xuất hiện ở đây được? Cô ta căn bản không có tư cách đến đây mà."
Mẫn Chỉ cũng không ngồi yên nữa, lập tức kéo Tô Ảnh nói: "Đi, đi gặp Ngu Đình Huyên. Không cần biết chuyện này là thật hay giả, nó đều là cơ hội tốt."
Tô Ảnh không hiểu: "Cơ hội gì?"
Mẫn Chỉ bật cười: "Không phải cậu vẫn luôn muốn cảm ơn Ngu Đình Huyên sao? Lời cảm ơn suông cho dù nói mười lần cũng không bằng một câu nói phút nguy nan! Tô Ảnh, không cần biết Ngu Đình Huyên có tin cậu hay không, chỉ cần cậy nói, cô ta tự nhiên sẽ nhớ cái tốt của cậu. Ngoài ra, cô gái Ngu Đình Huyên, chơi được! Sớm muộn gì cậu cũng phải lăn lộn vào cái giới này, thêm một người bạn, vẫn tốt hơn nhiều một kẻ địch."
Mẫn Chỉ phân tích đâu ra đấy.
Cô biết, cho dù kẻ đó không nhằm vào Ngu Đình Huyên, nhằm vào những người khác. Nhưng tin tức này đối với Ngu Đình Huyên mà nói, cũng là phần ơn tình rất lớn.
Nhưng người có mặt ở đây hôm nay đều được Ngu Đình Huyên mời đến.
Có thể nói, mỗi một vị khách, nếu như xảy ra bất trắc gì, trách nhiệm đầu tiên sẽ quy lên đầu người chủ nhà như Ngu Đình Huyên.
Có đi có lại, Tô Ảnh chỉ cần báo cho Ngu Đình Huyên, như vậy phần ơn tình nợ Ngu Đình Huyên cũng coi như trả hết.
Cho nên, Mẫn Chỉ không hề do dự, dẫn Tô Ảnh nhanh chóng đi tìm Ngu Đình Huyên.
Quả nhiên, khi Tô Ảnh nói với Ngu Đình Huyên có người định gây bất lợi cho cô ấy, Ngu Đình Huyên chỉ mỉm cười, không nói gì.
Mẫn Chỉ đứng bên cạnh đương nhiên phải giúp Tô Ảnh một phen.
Bánh ngọt trong tay cũng theo đó rơi từ đĩa ra ngoài.
"Có người tới." Giọng nói quen thuộc kia vừa dứt lời liền lập tức rời đi.
Chờ lúc Tô Ảnh đuổi tới, người đã không thấy bóng dáng đâu.
Tô Ảnh nghĩ rất lâu mới nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, hẳn là Điền Mỹ Hòa.
Nhưng không đúng a.
Đây là biệt thự của Ngu gia, Điền Mỹ Hòa sao lại có mặt ở đây?
Có lẽ là cô nghe nhầm cũng nên.
Tô Ảnh bê thức ăn về bàn, thấy Mẫn Chỉ cũng đã trở lại.
Tô Ảnh hoàn toàn không có tâm trạng tán ngẫu cùng Mẫn Chỉ, trong đầu chỉ quanh quẩn nội dung cuộc nói chuyện kia.
Tối nay ra tay?
Ra tay làm gì?
Nơi đây là biệt thự Ngu gia, ra tay ở đây, chẳng lẽ muốn ra tay với Ngu gia? Hay là ra tay với khách của Ngu Đình Huyên? Hay là ra tay với chính cô?
Điền Mỹ Hòa nói chuẩn bị xong, cô ta chuẩn bị xong cái gì?
Biệt thự Ngu gia, bốn phía là lưới điện, một là đề phòng động vật trong núi đến gần, hai là đề phòng những kẻ không có ý tốt xâm nhập.
An ninh chặt chẽ như vậy, đối phương còn có thể nói đã chuẩn bị xong, như vậy, rốt cuộc đối phương muốn làm gì?
Tô Ảnh nghĩ mãi không ra, buồn bực chọc nát miếng bánh ngọt trong đĩa.
Mẫn Chỉ ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì rồi? Khiến cậu sốt ruột thành thế này?"
Tô Ảnh vẫn tiếp túc chọc, ngước mắt nhìn Mẫn Chỉ, do dự nói: "Mẫn Chỉ, nếu như, mình nói nếu như thôi nhé, mình tình cờ nghe thấy một tin tức không chắc chắn, có thể sẽ bất lợi với Ngu Đình Huyên, mình có nên báo cho cô ấy không?"
Mẫn Chỉ đang chậm rãi thưởng thức món ngon, nghe vậy thì lập tức khựng tay lại, ngay sau đó bỏ nĩa xuống, nghiêm túc hỏi Tô Ảnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Ảnh hơi do dự rồi kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Mẫn Chỉ.
Nói xong, Tô Ảnh vẫn có chút không chắc chắn: "Giọng nói đó tôi thấy rất giống giọng Điền Mỹ Hòa, nhưng... vì sao Điền Mỹ Hòa lại xuất hiện ở đây được? Cô ta căn bản không có tư cách đến đây mà."
Mẫn Chỉ cũng không ngồi yên nữa, lập tức kéo Tô Ảnh nói: "Đi, đi gặp Ngu Đình Huyên. Không cần biết chuyện này là thật hay giả, nó đều là cơ hội tốt."
Tô Ảnh không hiểu: "Cơ hội gì?"
Mẫn Chỉ bật cười: "Không phải cậu vẫn luôn muốn cảm ơn Ngu Đình Huyên sao? Lời cảm ơn suông cho dù nói mười lần cũng không bằng một câu nói phút nguy nan! Tô Ảnh, không cần biết Ngu Đình Huyên có tin cậu hay không, chỉ cần cậy nói, cô ta tự nhiên sẽ nhớ cái tốt của cậu. Ngoài ra, cô gái Ngu Đình Huyên, chơi được! Sớm muộn gì cậu cũng phải lăn lộn vào cái giới này, thêm một người bạn, vẫn tốt hơn nhiều một kẻ địch."
Mẫn Chỉ phân tích đâu ra đấy.
Cô biết, cho dù kẻ đó không nhằm vào Ngu Đình Huyên, nhằm vào những người khác. Nhưng tin tức này đối với Ngu Đình Huyên mà nói, cũng là phần ơn tình rất lớn.
Nhưng người có mặt ở đây hôm nay đều được Ngu Đình Huyên mời đến.
Có thể nói, mỗi một vị khách, nếu như xảy ra bất trắc gì, trách nhiệm đầu tiên sẽ quy lên đầu người chủ nhà như Ngu Đình Huyên.
Có đi có lại, Tô Ảnh chỉ cần báo cho Ngu Đình Huyên, như vậy phần ơn tình nợ Ngu Đình Huyên cũng coi như trả hết.
Cho nên, Mẫn Chỉ không hề do dự, dẫn Tô Ảnh nhanh chóng đi tìm Ngu Đình Huyên.
Quả nhiên, khi Tô Ảnh nói với Ngu Đình Huyên có người định gây bất lợi cho cô ấy, Ngu Đình Huyên chỉ mỉm cười, không nói gì.
Mẫn Chỉ đứng bên cạnh đương nhiên phải giúp Tô Ảnh một phen.
Bình luận truyện