Tổng Giám Đốc Lạnh Tình

Chương 5



Đi được vài bước, Khải Nhĩ lại dừng lại, hứng thú nhìn chằm chằm vào người đẹp nhỏ bé đang đi trước mặt, thuận miệng nói: “ Sau mười hai giờ sẽ không có xe bus. Tôi đang muốn đi taxi, mà cái người đàn ông vừa rồi lại cách nơi này cũng không xa……..”

Chưa nói hết, Khải Nhĩ liền xoay người lại, đút tay vào túi quần, huýt sao, từ từ gọi xe taxi.

Quả nhiên, bước chân đang đi nhanh kia liền dừng lại, khoảng chừng năm giây, anh nghe thấy tiếng bước chân uể oải, từ từ đến gần.

Anh ta nói không sai! Tâm Xuyên quay đầu, liền nhìn thấy cái người đàn ông kia đang ngồi nghỉ ngơi trong sân bay, nhìn chằm chằm vào từng hành động của cô, thậm chí muốn đứng lên, đi về phía cô.

Cô sợ tới mức đành phải ngoan ngoãn cam chịu, bất đắc dĩ đi về phía anh. Ai ……. Tại sao tất cả đều giống như nằm trong tay anh ta vậy?

“ Anh chú ý tới tôi và người đàn ông kia từ lúc nào?” Tâm Xuyên nghiêng đầu hỏi.

“ Từ lúc cái người đàn ông nhiệt tình kêu to ngoài chỗ nhập cảnh, bắt đầu kêu “tiểu thư xinh đẹp””Khải Nhĩ vẫn ung dung trả lời.

“ Anh… Nếu ngay từ đầu liền biết là tôi, tại sao anh không……” Tâm Xuyên trợn to hai mắt chất vấn nhưng lại xấu hổ không tiếp tục hỏi, dù sao anh cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.

“ Cô muốn hỏi tại sao lâu như vậy tôi mới xuất hiện đi!”Khải Nhĩ giúp cô nói ra câu hỏi “ Bởi vì tóc cô cắt ngắn làm tôi không nhận ra.” Khải Nhĩ vò nhẹ mái tóc ngắn mềm mại của Tâm Xuyên, trong ánh mắt tựa hồ có vô vàn quyến luyến.

“ Không đến mức quá tệ! Dù sao cũng có thể nhận ra được, lại vẫn làm bộ như không biết!”

Vẻ mặt Hạ Tâm Xuyên một chinh(??????), hóa ra ở sân bay Vancouver anh ta cũng nhìn thấy cô!

“ Nguyên nhân thứ hai là……” Trong mắt Khải Nhĩ hàm chứa ý trêu đùa bỡn cợt “ Tôi sợ đột nhiên xuất hiện lại phá vỡ chuyện tốt của cô.”

A?!

Hạ Tâm Xuyên tức giận bỏ bàn tay đang quấy rối tóc mình ra. Cô vừa mới nhìn thấy anh ta còn giả vờ như không biết, còn cảm thấy thật có lỗi.

Nhưng không thể tưởng tượng được anh ta vẫn cho rằng cô là cái loại phụ nữ này!

“ Anh thật quá đáng!”

Hạ Tâm Xuyên xách hành lý lên, muốn đi vào phía trong sân bay, ngẩng đầu liền thấy cái người đàn ông kia đang vẫy tay với cô, mà bên kia lại là người đàn ông cô cho rằng cả đời này mình không muốn thấy nhất……..

Trời ạ! Sao cô lại xui xẻo như vậy, không có đường nào để đi!

Hạ Tâm Xuyên uể oải bỏ hành lý của mình xuống, vì chính tình cảnh bi thảm của mình mà than khóc.

“ Cô tức giận?” Thấy Tâm Xuyên không nói một câu nào, Khải Nhĩ kéo kéo ống tay áo của cô, cũng cúi đầu, muốn nhìn xem cô có thực sự tức giận hay không.

Tay Khải Nhĩ bị hất ra, mà giọt nước mắt không báo trước cứ như vậy rơi lên mu bàn tay anh.

Lúc này anh mới phát hiện, mình đùa quá trớn!

“Tôi chỉ nói đùa thôi, cũng không có bất cứ ác ý gì.”

Hạ Tâm Xuyên vẫn cúi đầu không nói như cũ, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.

Lần này Khải Nhĩ thật choáng váng!

“ Trời ơi! Cô đừng khóc, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ nói đùa thôi……”

“ Nói đùa?” Tâm Xuyên nâng hai mắt đẫm lệ lên, trừng mắt nhìn Khải Nhĩ, chỉ trích nói: “ Lần trước thiếu chút nữa tôi bị người ta cường bạo, tuy anh đã cứu tôi nhưng về sau anh lại nghĩ tôi…… Tôi là gái mại dâm trên đường, sau đó hôm nay anh lại….”

Tâm Xuyên dừng một chút, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tiếp tục quở trách: “ Tôi không biết cái người đàn ông kia, tôi làm sao biết anh ta lại vẫn dây dưa không rõ với tôi? Xe bus thì hết, trời lại tối như vậy, lạnh như vậy, lạ nước lạ cái, chỗ nào tôi cũng không đi được, lại còn phải ở đây làm truyện cười cho anh, tôi….tôi……”

Tâm Xuyên càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt vì tức giận lại thành từng chuỗi nhỏ chảy xuống, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

Bỗng chốc, Hạ Tâm Xuyên bị ôm vào trong một bộ ngực ấm áp.

“ Thực xin lỗi, đều là tôi không tốt, tôi không nghĩ đến tâm tình của cô.”

Thanh âm trầm khẽ bên tai cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp làm Hạ Tâm Xuyên quyến luyến, thanh âm khóc nức nở cũng dần biến mất.

Cứ như vậy không biết giằng co bao lâu, Khải Nhĩ ôn nhu nâng mặt Tâm Xuyên lên, lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt, ánh mắt anh từ từ trở nên nóng rực.

Tâm Xuyên cũng mở to hai mắt đẫm lệ nhìn anh, không khí giữa hai người có phần cực kỳ mờ ám, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra…… Môi Khải Nhĩ dần dần tiến về phía môi Tâm Xuyên, mà cô cũng chờ mong.

Đột nhiên một luồng ánh sáng làm cô thanh tỉnh, dường như Tâm Xuyên muốn trốn tránh liền vội vàng cúi đầu.

Là xe taxi!

Hạ Tâm Xuyên dùng hết lực đẩy Khải Nhĩ ra, hốt hoảng nhấc hành lý chạy về phía xe taxi.

Ngay lúc Hạ Tâm Xuyên ngồi trong xe taxi, Khải Nhĩ cũng theo sau chen vào.

“ Làm sao anh lại ngồi vào đây? Tôi….. không nghĩ muốn nhìn thấy anh, anh ra ngoài.”

Tâm Xuyên vừa mới từ trong mơ hồ tỉnh lại, nhưng cô vẫn không dám nhìn ánh mắt nóng rực của Khải Nhĩ, khẩu khĩ cũng kịch liệt như trước.

“ Em không sợ người đàn ông kia đi theo em đến khách sạn sao?” Giọng nói không có bất cứ ý cười nhạo nịnh hót, chỉ có quan tâm, hai mắt Khải Nhĩ chớp một cái như có như không mà nhìn cô.

“ Ừm…….” Tầm mắt Hạ Tâm Xuyên nhìn lướt qua Khải Nhĩ, nhìn thấy người đàn ông kia cũng ngồi trên chiếc taxi đằng sau.

Hạ Tâm Xuyên lướt qua, trong nháy mắt đôi mắt của cô tiếp xúc với con ngươi nóng rực của Khải Nhĩ, vội vàng dời mắt đi.

Vừa rồi cảnh bọn họ thiếu chút nữa liền hôn nhau, bây giờ còn lưu lại trong đầu cô.

“ Theo…. Tùy anh!” Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên Hạ Tâm Xuyên có cảm giác mặt hồng tim đập mãnh liệt như vậy.

Trong xe, lái xe bật một bài hát nhẹ nhàng lên, làm cho hai người ngồi phía sau rơi vào suy nghĩ của riêng mình, nghĩ sau khi đến khách sạn, tất cả sẽ kết thúc.

Đây là Hạ Tâm Xuyên tự nghĩ cách an ủi mình, chỉ là….. Khải Nhĩ cũng không nghĩ như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện