Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 27: Đừng Thách Thức Tôi



Cô cố gắng vùng vẫy thật mạnh, giật lùi cơ thể lại đằng sau, mặc kệ có bị té đau đớn hay không cô cũng nhất quyết không chịu theo hắn bước vào bên trong.


Tiêu Nhất Hàn nhìn cô, sau đó buông tay ra, theo sức lực không phòng bị của hắn cô mau chóng té ngửa về phía sau, mà hắn vẫn như pho tượng không có ý định kéo cô đứng dậy.


" Anh..."


" Cô bảo tôi buông cô ra, thế nào? Buông ra rồi cô lại mắng chửi tôi, hả"
Cô nhìn hắn không nói thêm gì, trực tiếp đứng dậy, hướng cánh cổng lao vút ra, mà hắn cũng không chậm trễ đem cánh tay cô kéo nhanh về hướng mình, đôi mắt to long lanh nhìn người đàn ông như muốn khóc thành dòng sông. Bất quá chỉ là bữa ăn, nếu hắn không muốn lần sau cô không đi nữa là được, tại sao lại nổi giận với cô.


" Nhưng hôm nay tôi lại không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, cô nói xem, có phải tôi nhẹ tay với cô quá rồi phải không?" đem cơ thể cô bế xốc lên, toàn thân nằm trọn trong lồng ngực hắn, cô vẫn có thể nghe tiếng tim đang đập trầm ổn của hắn, còn có hơi thở đang mập mờ in lên cổ cô, mà Doãn Lạc Lạc như con chim nhỏ khẽ nằm yên, không dám phản kháng thêm tí nào.


Cô biết, ở bên cạnh hắn, cô mãi mãi là một cái xác không hồn, dù cố giằng co đến đâu người mệt mỏi nhất vẫn là cô không phải hắn. Mà dù ở bên ngoài hắn có phong lưu đào hoa đến mức nào, cô cũng không thể nói lý lẽ được với hắn, đơn giản hắn có quyền thế hắn làm gì cũng được, còn cô, mọi số phận đều bị hắn nắm trọn, cô còn có thể lựa chọn được sao.


Suy nghĩ mải mê đến nỗi bị hắn đem ném lên giường cũng không hề để ý, mà lúc phát hiện được, cô lại chợt giật mình, trái tim đập liên hồi, từng cảm xúc kì lạ cứ từ từ len lỏi vào sâu bên trong, cô bất giác cắn môi, im lặng không nói tiếng nào.


Tiêu Nhất Hàn trầm lặng nhìn cô một lúc, cũng không có cử động nhiều, chỉ đơn giản vòng tay ôm chặt eo cô, trong căn phòng đen tối tĩnh mịch lại đan xen giọng nói âm u lãnh khốc của hắn " Ngủ đi"


Mà cô cũng không biết phải làm sao, cũng không dám nhúc nhích, chỉ im lặng để mặc hắn ôm vào lòng, cảm nhận hơi thở từ từ của hắn đang truyền tới, khắp nơi đều yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài cũng an nhiên đẹp đẽ lạ thường, những ngôi sao lấp lánh hơn mọi ngày, mùi hương hoa hồng bên ngoài thoang thoảng vương khắp căn phòng, cô cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô thấy thân xác mình thực sự mệt mỏi, cảm nhận hơi thở lởn vởn bên tai mình, còn có dòng nước ươn ướt khắp mặt mình.


Tiêu Nhất Hàn đem khuôn mặt cô quay lại, nhìn thấy cô ngủ. Trong lòng bất chợt nổi lên cảm xúc bất thường, đôi con ngươi màu xanh lục khẽ dương lên, không kìm chế mà đem môi mình in lên đôi môi đỏ mọng của Doãn Lạc Lạc, càng hôn càng sâu, cũng không biết bản thân bị làm sao? Chỉ cần nhìn thấy cô cười với người khác, đáy lòng hắn chợt bực tức, đối mặt với hắn cô luôn luôn trưng bộ mắt bất mãn, vậy mà với người đàn ông kia, cô lại có thể thỏa mãn cười vui vẻ đến vậy, hắn không cho phép, dù hắn hận cô, căm ghét cô đến dường nào, nhưng ngoại trừ hắn, cô cũng đừng mơ tưởng sẽ đi đâu được.
Nghĩ đến tối hôm qua, dù cho cô có đê tiện đến mức nào, nhưng lại không ngờ đến lần đầu tiên của cô lại thuộc về hắn, khiến hắn trong lòng đột nhiên vui sướng, vì hắn biết được, cô chính lừ người phụ nữ của hắn, không cần biết cô hèn hạ tới mức nào, chỉ cần cô ở bên cạnh hắn phục vụ cho thật tốt, hắn nhất định sẽ không ngược đãi cô. Còn về tình cảm nam nữ, cô tốt nhất không nên có với hắn, bởi vì hắn vẫn sẽ như vậy, trong lòng sẽ chỉ chứa đựng một người duy nhất.
Sau đó hắn đem đôi môi rời khỏi môi cô, lạnh lùng đem cổ vùi sâu vào hõm vai cô, ngửi thật sâu hương thơm nhàn nhạt, bất giác cũng đem cô siết chặt trong lòng ngủ thật sâu, đã lâu hắn không có cảm giác ngủ ngon như thế này, lại vì người con gái xa lạ mà ngủ ngon đến vậy?


Sáng sớm thức dậy, cô nhìn sang bên cạnh đã không còn thấy nhiệt độ ấm áp của ngày hôm qua đâu, chỉ có chỗ trống lạnh lẽo cho thấy hắn đã dậy từ sớm.


Lúc bước xuống dưới, cô âm thầm thở dài, hôm qua rõ ràng cô cảm nhận được cơn tức giận của hắn đang dâng trào, phút chốc lại không hề nổi nóng trừng phạt cô, chỉ im lặng bảo cô đi ngủ, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy hắn trầm lặng như vậy.


" Tỉnh rồi" Tiêu Nhất Hàn vác chéo chân lên nhau ngồi tại ghế sofa, đem tờ báo trước mặt lạnh lùng gập lại, hắn vẫn còn nhớ kỹ chuyện tối hôm qua, cô lén lút đi gặp gỡ tên đàn ông kia, hắn còn chưa xử trí cô như thế nào? Bất quá chỉ đành bỏ qua một lần này, nếu để hắn thấy được, cô xác định chết không toàn thây.


" Sao anh còn chưa đi làm" Doãn Lạc Lạc kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn hắn, mấy nay tại sao hắn lại ít đến công ty như vậy, có phải hắn đã nghĩ được cách xử phạt cô hay không?


" Tôi muốn đi lúc nào cần cô quản hử" đem âm thanh lạnh nhạt, hờ hững bộc phát, cả thân thể như tảng đá nặng trịch không hề có phản ứng, chỉ thản nhiên ngồi ở nơi đó chăm chú nhìn cô gái trước mặt.


" tôi chỉ thắc mắc thôi, còn anh ở lại hay đi đó là quyền của anh" đúng rồi, hắn là tổng tài, độc nhất vô nhị, chuyện ở công ty đã có Đông Lăng Vũ thay hắn quản lý, bình thường hắn muốn nghỉ ngơi bao lâu mà không được, cô sao có thể ngớ ngẩn đến vậy?


" Làm bữa sáng, hôm nay tôi không ra ngoài"


" Lần trước nghe dì Tô bảo anh không thích đồ ăn tôi làm"


Đưa đôi mắt lạnh lùng lên nhìn cô, hắn như quỷ satan trừng mắt liếc Doãn Lạc Lạc, tốt nhất đừng để hắn nổi giận, cô không xong đâu.


" Làm hay không làm" thật ra đồ ăn lần trước cô làm cũng không tệ, nghĩ đến sự việc lần đó khiến hắn bụng đói đi làm quả thật uất ức, mà nay, hắn lấy cô về cũng không phải để trưng bày, ngược lại đó chính là trách nhiệm cô nên làm.


" Vâng" cô sắn ống tay áo, nhanh chân bước vào phòng bếp, phút chốc đã có âm thanh chén dĩa va chạm vào nhau, còn có tiếng đồ ăn thái gọt tỉ mỉ, mùi hương nhàn nhạt thơm ngon xông thẳng vào mũi hắn, khiến cái bụng bắt đầu đói lên hẳn.


Hơn một tiếng đồng hồ, Doãn Lạc Lạc đã dọn sẵn đồ ăn đặt trên mặt bàn thủy tinh, cô đem hai ly sữa nóng đặt bên cạnh hắn một ly, của cô một ly.


" Xong rồi, mau qua đây" Cô lau lau giọt mồ hôi trên gương mặt, nhìn thấy cô như vậy, trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác vô cùng ấm áp, tuy vậy, hắn vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đứng dậy bước về phía bàn ăn, hắn vẫn không quên vị trí hiện tại của cô, chỉ là hôn nhân không tình yêu, những cảm giác này vẫn là không nên xuất hiện.


Gắp món xào trên dĩa thức ăn cho vào miệng, hắn nhìn cô, thật ra mùi vị cũng không tệ, ngược lại còn rất vừa miệng hắn, chỉ qua hắn không thích khen trước mặt cô.


" Anh uống sữa đi" nhìn thấy hắn đã ăn xong, cô liền đẩy ly sữa ra trước mặt, Tiêu Nhất Hàn nhíu mày lại, cô nghĩ hắn là trẻ con hay sao mà bảo hắn uống sữa.


" Tôi không thích uống sữa"


" Uống đi, nó rất tốt cho sức khỏe" cô vẫn đẩy ly sữa về phía trước cho hắn.
Bất quá cũng chỉ là ly sữa, Tiêu Nhất Hàn cầm lên uống một ngụm, rồi lại thêm một ngụm, quả thực rất ngon ngọt. Đem giấy lau sạch miệng mình, hắn thản nhiên đứng dậy bước về phía phòng sách, mà cô nghĩ cũng không còn gì liên quan tới mình, liền dọn dẹp chén dĩa trên bàn đem rửa sạch.


Doãn Lạc Lạc bước ra phía sau khu vườn, so với vườn trước kia ở biệt thự thì nơi này còn đẹp hơn rất nhiều. Đặc biệt các loại hoa màu sắc rực rỡ được trồng khắp nơi, phía bên trái chính là một ngôi nhà lồng kính được trồng rất nhiều hoa hồng đỏ, bước chân vô thức bước lại gần, bên cạnh chính là vài cây hoa Tử Đằng máu tím nhàn nhạt phủ khắp ngôi nhà lồng bằng kính, xung quanh còn tản ra hương thơm nồng đậm của những khóm hoa hồng đỏ rực.


Doãn Lạc Lạc thích thú mở cửa bước vào bên trong, dưới ánh sáng tà tà của mặt trời, cô có thể cảm nhận được rõ ràng chuyển động của những cánh hoa tươi mới, khẽ đưa tay chạm vào, cô thật không ngờ hắn lại có thể trồng cả một vườn hoa to lớn thế này, cũng có lẽ là vì cô gái kia nên hắn mới chăm sóc kỹ càng những bông hoa này, hy vọng bọn họ cùng nhau sớm tối ngắm hoa, tiếc là do cô nên bọn họ mới chia rẽ.


" Ai cho cô vào đây, không được đụng vào chúng" Tiêu Nhất Hàn bừng bừng khí chất, cả thân thể toát ra mùi vị nguy hiểm, hắn không thấy cô đâu, đứng trên tầng nhìn xuống thấy cô đang lẳng lặng ra sau vườn, trái tim đang bình ổn của hắn lại nhớ đến chuyện quá khứ mà bùng nổ.


" Tôi thấy ngột ngạt, muốn ra đây ngắm hoa" cô có chút lo lắng nhìn người đàn ông đối diện, hắn đúng thật tính khí thất thường, sớm nắng chiều mưa, lúc nãy còn bình thản như không có gì? Bây giờ lại lớn tiếng quát cô như vậy? Suy cho cùng, hắn cũng chẳng qua chỉ là một người tính tình cao ngạo lạnh lẽo mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện